Tên của tôi là Riku. Tôi là một con chó.

Tôi có bộ lông dài, rậm rạp và trắng muốt. Tôi luôn trông cứ như đang hạnh phúc và tươi cười, nhưng đó không có nghĩa rằng tôi đang như vậy. Chẳng qua là tôi được sinh ra như vậy thôi.

Tôi đang trên một chuyến hành trình.

Sự thực thì, tôi không phải là người đang trên một một chuyến hành trình. Bởi vì cậu chủ của tôi, Shizu, chẳng đi du lịch tới nơi nào cụ thể cả, và tôi theo sát cậu mọi lúc... chà, rút cục tôi cứ làm những việc y hệt nhau.

—————————

Cậu chủ Shizu là một chàng trai trẻ mang một cái áo len màu xanh lá suốt. Cậu ta được sinh ra trong một gia đình hoàng tộc tại một đất nước nào đó.

Những người dân, cũng như gia đình hoàng tộc, sống với lối sống mộc mạc và khiêm tốn--- có vẻ như đó là một quốc gia tốt. Khi Cậu chủ Shizu được mười lăm tuổi, cha cậu thực hiện một hành động táo bạo, đồ sát đức vua cùng họ hàng, và chiếm lấy đất nước. Cậu chủ Shizu trốn khỏi nước và thề sẽ trả thù. Nhằm giết ‘người đàn ông đó’, cậu ta tự ép mình luyện tập điên cuồng và trải qua vô vàn thử thách cam go. Lúc đó cũng tầm tầm lúc tôi gặp cậu ta.

Vài tháng sau, Cậu chủ Shizu trở lại quê nhà của cậu, nơi đã hoàn toàn sụp đổ. Con người bị bắt phải giết lẫn nhau trong một cuộc thi để giành quyền công dân. Cậu chủ tham gia cuộc thi hòng giết ‘người đàn ông đó’ lúc huân chương chiến thắng được trao cho cậu ta. Tất nhiên, Cậu chủ Shizu chắc chắn sẽ bị giết ngay lúc đương trường.

Tôi đã làm mọi thứ có thể để ngăn cậu chủ lại... nhưng chả ích gì.

Cậu chủ Shizu tiếp tục giành chiến thắng theo cách hết sức nhàn hạ, và cuối cùng, cậu cũng tới được trận chung kết.

‘Cậu đã được tự do, giờ cậu có thể đi bất cứ đâu tùy thích. Từ trước đến giờ bên cậu luôn rất vui. Tớ sẽ làm những chuyện tới phải làm, tuân theo những điều tớ tin tưởng——’

Bỏ tôi lại với những lời lạnh lùng đó, cậu ta đối mặt với trận đấu, nơi cái chết chắc chắn sẽ phụ thuộc vào chiến thắng hay thất bại. Tôi thấy cậu ấy rời đi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu.

—————————

Và, chuyện đã xảy ra thế này....

Cậu chủ Shizu đã thua trước đối thủ của mình, một lữ khách trẻ tuổi tên là Kino. Chà, tôi đã có một linh cảm rằng cô ấy rất mạnh. Cậu chủ có thể xử lý mọi chuyện tốt đẹp từ đầu đến cuối, nhưng cảm xúc lại hỗn loạn vào phút cuối.

Tuy nhiên, trong tay người lữ khách đó, định mệnh của Cậu chủ Shizu và tôi thay đổi. Đó là bởi vì trong trận đấu cuối cùng, người lữ khách đó chứ không phải Cậu chủ Shizu, mới là người giết ‘người đàn ông đó’, bằng cách giả vờ bắn ông ta bằng một viên đạn lạc.

Cậu chủ Shizu thua trận đấu, nhưng cậu sống sót, và ước nguyện đã được đáp ứng.

Cậu chủ Shizu tìm kiếm người lữ khahcs ở bên ngoài đất nước để cảm ơn cô vì đã giết cha mình. Tôi cũng muốn biểu lộ lòng biết ơn chân thành vì đã cứu Cậu chủ Shizu. Có lẽ, tôi sẽ luôn nhớ mãi người lữ khahcs đó như là một vị cứu tinh cho tới cuối cuộc đời. Mặc dù cái xe motor đi cùng với cô ấy quả là một thằng cha ghê tởm...

—————————

Sau đó, Cậu chủ Shizu quyết định khởi đầu chuyến hành trình cho tới lúc cậu tìm ra được chuyện gì đó cậu muốn làm. Cho tới giờ, cậu ấy vẫn đi lang thang khắp nơi, và tôi luôn theo sát bên cạnh cậu.

——————————————————

“Bức tranh vẽ xe tăng này thật bất bình thường,” Cậu chủ Shizu nói.

Chúng tôi chỉ vừa tới một đất nước nào đó, và chúng tôi đang ở trong một tiền sảnh của khách sạn. Treo trên tường là một bức tranh sơn dầu lớn miêu tả khung cảnh một chiếc xe tăng chiến.

Cậu chủ Shizu đặt hành lý bên cạnh tôi. Đó là một cái túi vải lớn màu đen mà cậu luôn mang theo bên mình. Nó đựng thanh gươm yêu thích của Cậu chủ Shizu.

Cậu chủ Shizu đi qua ghế sô pha, tới gần bức tranh treo trên tường hơn một chút. Vào lúc đó,

“Làm ơn tránh đường.”

Một người đàn ông trông có vẻ là nhân viên trong khách sạn xuất hiện, mang theo một cái thang. Ông ta đặt cái thang ngay trước bức tranh, trèo lên đó và gỡ bức tranh xuống. Cậu chủ Shizu bối rối hỏi,

“Ồ. Ông đang tháo nó xuống à? Tôi chỉ vừa mới nhìn nó.”

Người đàn ông quay đầu lại và không nói gì, và thay vào đó, người chủ khách sạn ở gân đó tới và lịch sự nói với Cậu chủ Shizu.

“Tôi vô cùng xin lỗi, khách hàng thân mến. Tuy nhiên, chúng tôi không thể nào tiếp tục sử dụng một thứ đồ trang trí đáng xấu hổ này nữa.”

“Đáng xấu hổ?” Cậu chủ Shizu hỏi.

“Vâng. Cậu thấy đấy... chúng tôi đã sử dụng bức tranh này để trang trí được một thời gian rồi, nhưng chúng tôi không còn tin vào giá trị của nó nữa.”

“Sao thế? Nó được gắn trong cái khung rực rỡ đến vậy, tạo ra một món đồ trang trí rất phù hợp. Tôi không thấy có gì lạ ở nó cả...,” Cậu chủ Shizu nói, và người chủ khách sạn lộ ra một biểm cảm thực sự phức tạp. Ông ta nhìn cứ như muốn giải thích mọi chuyện, nhưng quá xấu hổ để nói ra.

“Ừm... chuyện khá là...”

Sau khi lẩm bẩm một lúc, ông chủ nói.

“Đúng rồi! Cậu đã tới quảng trường chưa, cậu lữ khách?”

—————————

Quảng trường nằm ở gần trung tâm đất nước. Cũng như bất cứ đất nước nào, đó là một công viên công cộng, được dựng lên với những bãi cỏ vuông vức, những ngọn đồi nhân tạo cùng những đài phun nước.

Khi chúng tôi tới nơi, một lượng lớn người đã tụ tập xung quanh một đống lửa lớn, ngay dưới bầu trời đông mù mịt mây. Đó là một đống lửa khá lớn, khiến người ta dễ hình dung tới một chiếc xe ô tô bốc cháy.

Khi chúng tôi lại chỗ đống lửa, chúng tôi nhận ra thứ đang bị đốt ở đó là những bức tranh, một lượng lớn. Vô vàn những bức tranh, từ bé tới lớn, đang bị ném vào trong mồi lửa từng cái một. Cậu chủ Shizu xin ai đó để cho cậu ta xem một bức tranh đang chuẩn bị bị ném vào. Đó là bức tranh của cùng một họa sĩ với bức tranh trong khách sạn, một bức tranh vẽ xe tăng.

“Cảm ơn.”

Cậu chủ Shizu trả lại nó, và nó ngay lập tức được ném vào trong lửa. Vải dù bắt lửa nhanh chóng và cháy thành tro tàn.

Đám đông ở trước đống lửa tách ra khi một chiếc xe tải tới. Cánh cửa thùng hàng của xe tải nghiêng xuống, trượt và đổ những thứ bên trong ra bên cạnh đống lửa. Đó là một lượng lớn những cuốn sách dày. Đoàn người giành giật và thi nhau ném những cuốn sách vào trong ngọn lửa trong khi nói nhưng lời như, ‘Rác rưởi!’ hay ‘Đồ chết tiệt!’ Những cuốn sách bén lửa và bùng cháy, và những tiếng hoan hô phát ra khi đám lửa to dần.

Cậu chủ Shizu lượm một cuốn sách lên. Trong trường hợp này, đó là một cuốn sách mỹ thuật về xe tăng. Căn cứ vào cái bìa sách tao nhã của nó, nó ắt hẳn là một cuốn sách xa xỉ.

“Cậu là một lữ khách à? Cậu muốn cuốn sách đó sao? Cậu định giữ nó lại à?”

Một bà cụ lớn tuổi hỏi Cậu chủ Shizu. Bà ấy được dẫn tới bởi một người đàn ông trung niên trông có vẻ là con trai bà. Cậu chủ Shizu lắc đầu để trả lời hai câu hỏi cuối.

“Vậy, đưa nó cho tôi để tôi có thể ném nó đi.”

Cậu chủ Shizu nhìn tôi, rồi đưa quyển sách cho bà cụ. Bà cụ ném cuốn sách vào đống lửa bằng cả hai tay. Giấy hoàn toàn bắt lửa.

“Thật là láng phí,” Cậu chủ Shizu nói trong khi nhìn vào cả ngọn núi lửa.

“Hmph!” bà cụ giễu cợt. Và với một giọng vô cùng khinh bỉ, bà nói, “Cậu nói lãng phí á? Nếu chúng tôi không làm tới mức này, sẽ chẳng ai trong chúng tôi thỏa mãn cả.”

“Đốt những bức tranh và sách mĩ thuật... Tôi muốn biết lý do tại sao các người lại đi xa đến vậy.”

Bà cụ giải thích, “Chúng tôi đều đã bị bịp.”

“Bịp á?”

Thay cho bà cụ, người đàn ông trung niên trả lời câu hỏi của Cậu chủ Shizu. “...Như những thằng hề, chúng tôi đã gán cho những thứ vô tích sự này quá nhiều giá trị. Chúng tôi đã vô cùng thất vọng trước điều đó, nên giờ chúng tôi đốt hết chúng. Làm ơn đừng can thiệp.”

“Tôi sẽ không can thiệp, nhưng chuyện gì đã xảy ra, chính xác luôn ấy? Tôi rất hy vọng ông kể cho tôi, nếu việc kể lại không quá bi thương với ông,” Cậu chủ Shizu hỏi với thái độ chân thành, và người đàn ông đảo mắt trong giây lát.

“Tốt thôi. Đi tới và giải thích cho cậu lữ khách này biết chuyện gì đã xảy ra,” bà cụ thúc dục ông con trai.

Người đàn ông kể loại. “Mới đây thôi, đất nước này đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi tổn thương từ chiến tranh vừa mới kết thúc năm năm trước. Người người giết nhau trong vài năm liền trong cuộc chiến đó.”

“Ế, và rồi?”

“Vào lúng chúng tôi gần như hồi phục sau thương tổn, khoảng hai năm rưỡi về trước, một bức tranh lố bịch vẽ cảnh chiến trường với các chiếc xe tăng được bán ra.”

“Ồ, cái đó.”

“Đúng vậy... Khi họ nhìn thấy bức tranh lần đầu, một đống người nói những thứ như, ‘Bức tranh này có một thông điệp chống chiến tranh tuyệt vời!’ Có lẽ, do vài lý do ích kỉ, bức tranh được tùy tiện đánh giá là một thứ có giá trị cao. Tất cả người dân, trong đó có tôi, bị ảnh hưởng bởi bầu không khí lúc đó. Thật là ngu xuẩn...” Khuôn mặt người đàn ông vẽ ra một biểu cảm tội lỗi.

Cậu chủ Shizu chen ngang. “Người họa sĩ vẽ ra những bức tranh đó trở nên nổi tiếng.

Hơn nữa, giá của những bức tranh lên cao.”

“Đúng vậy.... Mọi người đều mua nó, cạnh tranh với nhau. Những người giàu có, chỉ vì phù phiếm, cạnh tranh nhau và đẩy giá lên. Do những người khố rách áo ôm như tôi không thể mua những bức tranh, chúng tôi mua những cuốn sách mĩ thuật, thứ vẫn còn đắt dù chỉ là tái bản. Mọi người cư xử như thể họ là những nhà phê bình chuyên nghiệp. Tất cả mọi người đều khen ngợi nó, tuôn ra những lời như, ‘Thật là một bức tranh tuyệt mĩ!’ hay ‘Mâu thuẫn đều là sai lầm,’ trong khi nhìn những bức tranh. Tôi là một trong những người đó.”

“Và rồi?”

“Và rồi, khi sự điên rồ phát triển trở thành cuồng dại, mọi người đột nhiên quay ngoặt thái độ. Mọi người cùng một lúc nhận ra, rằng cuộc chiến năm năm trước không còn quan trọng nữa, và vết thương từ nó đã hoàn toàn biến mất. Vào cùng một lúc, chúng tôi cũng nhận ra rằng chúng tôi đã bỏ ra quá nhiều tiền cho những bức tranh xe tăng tầm thường này.”

“Tôi hiểu... Nó làm mọi chuyện sáng tỏ. Và vì vậy, mọi người thất vọng, giận giữ trước sự yếu đuối của bản thân, và hòng không để lại chút bằng chứng nào, các người quyết định đốt sạch mọi thứ trong cơn thịnh nộ,” Cậu chủ Shizu nói nghe có chút hâm mộ, nhưng theo cách hết sức cay độc. Mặt khác, người đàn ông vừa mới nhớ lại rất nhiều chuyện đáng buồn trong khi giải thích trông hoàn toàn thất vọng. Ông ta trả lời với một khuôn mặt u buồn.

“Thật là ngu ngốc. Khi những bức tranh bắt đầu được bán ra, chúng tôi đã tận hưởng hòa bình, sâu thẳng trong trái tim. Kể cả khi chúng tôi nhớ lại những vết thương cũ cũng chẳng sao, chỉ cần chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước và tận hưởng cuộc sống chúng tôi đang có hiện nay. Nguyên bản, chúng tôi đầu tư quá nhiều vào những bức tranh vô dụng này chính là vì mục đích đó... Cuối cùng, những bảo tàng tranh của chúng tôi bị độc chiếm bởi họa sĩ nọ cùng những bức tranh của hắn ta.” Và cuối cùng, “Chào nhé. Đừng phạm phải sai lầm như chúng tôi, cậu lữ khách,” ông ta vô hồn lẩm bẩm. Rồi ông ta nắm tay bà mẹ và rời đi. Cậu chủ Shizu nhìn họ đi và nhìn tôi, lúc này đang đứng bên chân cậu chủ,

“’Bị bịp ư,’ ế? Cậu nghĩ sao, Riku?”

“Họ gánh chịu hậu quả do chính hành động của họ. Kết quả là giờ họ đang trong một tình trạng hết sức khốn khổ,”

“...Tớ hiểu,” Cậu chủ Shizu rì rầm, khi cậu bước thêm vài bước tới gần những ngọn lửa nhảy múa trong đống lửa.

“Ấm thật.”

——————————————————

Nếu Cậu chủ Shizu không có kế hoạch đi tham quan, hay không bị ràng buộc bởi thứ gì cụ thể thì chúng tôi không ở lâu tại bất kì quốc gia nào. Chẳng còn gì đặc biệt để xem ở đất nước này, nên chúng tôi xuất cảnh vào ngày hôm sau. Sáng sớm, Cậu chủ Shizu đổ đầy chiếc xe buggy yêu thích của cậu bằng nhiên liệu, và chất lên trên xe lương khô và nước.

Cậu chủ Shizu lái chiếc xe buggy tới chỗ tường thành. Tôi ngồi trên ghế hành khách, nhìn về phía trước.

Những đám mây quen thuộc nay dày cộm dưới thời tiết lạnh buốt. Chẳng mấy chốc, tuyết bắt đầu rơi. Cậu chủ Shizu, thấy lạnh khi chỉ mặc mỗi cái áo len, mặc chiếc áo khoác parka vào, cùng với cái kính chắn gió và đôi găng tay.

Đột nhiên, Cậu chủ Shizu hãm tốc chiếc buggy lại. Chúng tôi đã tới vùng ngoại ô. Những bức tường đá cao tới mức khiến người ta dễ bị đau cổ nếu mà muốn nhìn lên, tạo ra khí thế hăm dọa mãnh liệt. Khắp xung quanh chỉ thấy những mảnh đất nứt nẻ.

Gần đó, một chiếc xe tải ba bánh đang đậu, bên cạnh nó là một người đàn ông trẻ đang ngồi trên một chiếc ghế xếp. Một cái giá vẽ cùng tấm vải thô sạch bên trên để ngay đằng sau anh ta. Anh ta đang đối mặt với khung cảnh, nhìn vào những bức tường xám xịt.

Cậu chủ Shizu từ từ lại gần với chiếc buggy. Người đàn ông trể chậm rãi quay đầu lại. Khuôn mặt ông ta thực sự thiếu hết sinh khí, trông như một người chết.

“Cậu nghĩ sao?” Cậu chủ Shizu hỏi tôi.

“Đó hẳn là cùng một người.”

“Tớ hiểu. Nhưng cũng có thể là một người khác.”

Cậu chủ Shizu tắt động cơ chiếc buggy.

“Chào buổi sáng.”

Chàng trai trẻ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trong lúc đó Cậu chủ Shizu, người vừa nhảy khỏi chiếc buggy và đứng trước mặt anh ta chào hỏi. Anh ta từ tốn nói.

“Thật là một chiếc buggy lạ mắt..... Cậu là lữ khách à?”

“Ừ. Mặc dù chúng tôi đang định rời đi. Còn anh thì sao? Anh đi vẽ tranh trong thời tiết lạnh lẽo thế này à?”

“Không... Tôi không còn vẽ được nữa.”

Cậu chủ Shizu liếc nhìn tôi một phát, “Ế. Anh đã từng vẽ trước đâ à?”

“Ừ.”

“Những bức tranh về xe tăng?” Cậu chủ Shizu thẳng thừng hỏi.

“Ừ,” tay họa sĩ trả lời.

“Tôi đã thấy vài bức. Tôi không nghĩ những bức tranh tệ đến mức đó.... Họ thật là tàn nhẫn khi đốt những bức tranh như vậy,” Cậu chủ Shizu nói. Tôi cũng không rõ cậu có thực sự nghĩ nó tàn nhẫn hay không.

Tay họa sĩ nhìn Cậu chủ Shizu một cái, do dự rồi bắt đầu nói. “Mặc dù họ mua rất nhiều bức... họ đột nhiên bảo tôi rằng những bức tranh của tôi không còn cần thiết. Vô cùng đột ngột. Nhưng thế cũng không sao, với tôi vậy vẫn ổn. Tôi chỉ vẽ những gì tôi thích, những bức tranh về những chiếc xe tăng tôi yêu. Nhưng... nhưng họ đốt trụi mọi bức tranh chỉ vì họ ‘không cần’ chúng nữa. Nó làm tôi rất buồn. Tôi cũng đã làm việc rất miệt mài trên đó...”

“Tôi hiểu,” Cậu chủ Shizu nhẹ nhàng xen vào. Tay họa sĩ tiếp tục, với khuôn mặt vẫn vô cảm như như vậy.

“Và rồi... và rồi tôi bảo họ, ‘nếu các ông định đốt chúng, vậy chỉ cần trả chúng lại đây. Tôi sẽ chỉ dùng chúng để trang trí, hoặc có lẽ thêm chúng vào bộ sưu tập của tôi.’ Nhưng mọi người nói những thứ như, ‘Anh đùa à?’ hoặc ‘Chúng tôi sẽ không thỏa mãn trừ khi chúng tôi đốt sạch chúng ra tro!’ Thật tàn nhẫn... Kể cả giám đốc bảo tàng mĩ thuật mà tôi làm việc cũng nói: ‘Chúng tôi không còn cần tranh của anh nữa. Chúng tôi chắc chắn sẽ không bán chúng nữa. Chà, mặc dù chỉ là mốt nhất thời nhưng mọi người thật sự đã đi quá xa. Kể cả vậy, anh và tôi đã kiếm được kha khá. Anh khiến tôi phải biết ơn đấy. Giờ tôi có thể ngưng công việc tại bảo tàng tranh lại. Anh cũng có thể sống suốt phần còn lại của cuộc đời theo bất cứ cách gì anh muốn. Tuy nhiên, ngừng vẽ lại. Chà, nguyên bản thì tài năng của anh cũng chỉ tàm tạm thôi.’. ...Tôi nhớ khá dai, anh có nghĩ thế không?’’ Tay họa sĩ mỉm cười, cứ như mỉa mai chính mình.

“……”

“Tôi trở nên giàu có. Và vì vậy tôi thu được sự thù hận từ những người trong nước. Mọi người đều nghĩ tôi lừa dối họ. Mặc dù tôi chỉ vẽ những gì tôi yêu...”

“Giờ anh đang làm gì?”

“...Trước đây, tôi sẽ đặt giá vẽ của tôi tại vô vàn địa điểm, nhưng giờ mọi người ở rất nhiều nơi sẽ ném đá vào tôi nên tôi chọn cách ngồi đây, nơi chẳng có ai ghé tới. Tôi không còn vẽ được những bức tranh về xe tăng nữa. Thực ra thì tôi muốn vẽ, nhưng vì lí do gì đó, tôi không còn cảm thấy thích vẽ. Tôi không cảm thấy tôi có thể vẽ. Chỉ mới đây, tôi đang cố chuyển những cảm giác khó chịu bên trong tôi ra nơi nào đó khác. Khi tâm trạng của tôi thảnh thơi một chút, tôi liền nảy ra vài thứ kì lạ, và vẽ những nét nguệch ngoạc. Nó không thú vị tới vậy, nhưng ít nhất là tốt hơn việc không làm gì cả.”

“Hmm... và nó đâu?”

Tay họa sĩ liếc mắt tới phía khoang chở hàng trên xe tải của anh ta.

“Anh có thể cho tôi xem không?” Cậu chủ Shizu hỏi. Cậu mở khoang chở hàng và lấy một trong vài bức tranh sơn dầu ở bên trong.

Tôi không biết chút gì về hội họa, và cũng chả có chút hứng thú nào. Tuy nhiên, khi Cậu chủ Shizu thấy bức tranh đó, cậu nắm chặt đầy kinh ngạc một lúc.

“Đây là...!”

Cậu chủ Shizu chỉ nói được có thế, và im bặt một lúc.

Bức tranh vẽ rất nhiều người. Mỗi người đều có những biểu cảm trên khuôn mặt rất phong phú, và tất cả bọn họ đều trông như đang cười. Giễu cợt.

Sau khi thời gian trôi qua một lúc, Cậu chủ Shizu hỏi tay họa sĩ đứng sau lưng cậu, trong khi cầm bức tranh bằng cả hai tay.

“Cái này... anh đã cho một tay bán tranh hay bất cứ ai khác xem chưa?”

“Hửm? Chưa. Nhưng, có một vài người đã xem tôi vẽ nó.”

“Những người đó nói gì khi họ thấy nó?”

“Họ bảo tôi rằng nó là ‘lãng phí mực vẽ’.”

“......”

“Tôi thực sự không quan tâm. Nó vốn không hẳn là thứ mà tôi muốn vẽ.”

Cậu chủ Shizu cẩn thận trả lại bức tranh, và quay về phía tay họa sĩ.

“Này, anh. Tôi nghĩ... ừm... bức tranh đó rất chi tiết. Trong tòa thành... không, ý tôi là ở nhà của bố mẹ tôi, có rất nhiều đồ trang trí, và anh thấy đấy... có một gã rất ồn ào nhưng khá là hiểu biết ở đó, nên tôi cũng có một chút kiến thức...”

Thật là hiếm khi Cậu chủ Shizu kích động đến vậy.

Nhà mà Cậu chủ Shizu đề cập tới chính là gia đình hoàng gia nơi cậu được sinh ra, và gã ồn ào chính là cha của cậu. Có vẻ như trước cuộc đảo chính, cha của cậu đầu tư cho một lượng lớn tranh ảnh.

“...Và vì vậy, chà, bức tranh của anh... khá là tuyệt vời... Chính là..”

Cậu ấy lại có thể nói tới mức này. Cậu chủ Shizu, người không thể biểu đạt đầy đủ cảm xúc của mình trở nên hơi điên cuồng. Rồi cậu hét lên.

“Sao nó lại không thể bán được?! Mấy người trong đất nước này đầu rỗng tuếch sạch à?”

Tay họa sĩ chả thay đổi nét mặt là mấy.

“Tôi không bận tâm lắm khi chẳng ai muốn mua nó. Sau cùng thì, tôi đã có rất nhiều tiền. Đó là tiền mà tôi kiếm được từ ‘lừa gạt’ và ‘lợi dụng’ mọi người. Tôi không cần lo tới chuyện bị đói.”

“……”

Cậu chủ Shizu cứng họng một lúc. Và rồi,

“Anh này, anh có định cho những quốc gia khác xem bức tranh này không?”

“Hửm?”

“Tôi đi qua rất nhiều nơi khác nhau. Tôi khẳng định không chút nghi ngờ rằng nó sẽ bán được với cái giá đáng kể. Vô cùng cao ấy chứ. Anh thấy sao?” Cậu chủ Shizu phấn khích đề nghị. Tuy nhiên, tay họa sĩ không hề xê xịch khuôn mặt u ám của anh ta.

“Tôi không hứng thú.”

“Nhưng...”

“Nếu anh muốn, tôi có thể cho anh, anh lữ khách. Nếu anh hứa không đốt chúng, tôi có thể cho anh tất cả chúng. Chính là, nếu anh nghĩ anh có thể kiếm được tiền bằng cách bán chúng...” tay họa sĩ nói.

Cậu chủ Shizu trở nên ảm đạm. “Không thể.... tôi không thể vận chuyển chỗ tranh này bằng xe buggy của tôi mà không làm tổn hại chúng. Nó thật là lãng phí. Chà, vậy tôi sẽ làm thế này vậy.”

“Hửm?”

“Tôi sẽ khiến anh được biết tới tại các quốc gia mà tôi đi thăm từ lúc này. Có lẽ có ai đó sẽ tới để mua. Nếu chuyện đó xảy ra, hãy bán chúng. Anh có thể sẽ trở nên nổi tiếng.”

Tay họa sĩ lắc đầu. “Thế cũng chẳng khác gì. Tôi không quan tâm tới tiền. Bên cạnh đó, tôi không thực sự muốn vẽ những thứ kì quặc như cái đó. Nếu một người đã mua một tấm, và yêu cầu tôi vẽ thêm, tôi sẽ từ chối. Sự thực là những gì tôi muốn vẽ là những bức tranh xe tăng. Tôi....”

Và rồi tay họa sĩ bắt đầu nức nở. Nước mắt chảy thành hàng qua hai gò má.

“Tôi yêu xe tăng. Tôi muốn vẽ tranh về chúng nhiều và nhiều hơn nữa. Nhưng tôi không còn vẽ được nữa...”

“……”

Tay họa sĩ mở cái hộp ở dưới chân và lấy ra dụng cụ. Anh ta đổ màu vào bảng màu và đột nhiên bắt đầu vẽ. Anh ta mạnh mẽ tô màu lên vải vẽ trong lúc khóc. Nó trở thành một bức tranh miêu tả những khuôn mặt của những con người đang cười cợt ở đâu đó.

Trong khi khuôn mặt tay họa sĩ nhạt nhòa cùng nước mắt, đôi tay anh ta không hề ngưng nghỉ, và hoàn thành bức tranh sơn dầu với tốc độ giật mình. Cậu chủ Shizu quan sát mọi thứ trong im lặng. Thực ra cậu ấy đang bị chấn động sâu sắc và còn chết lặng đi.

“Phù... Tôi về nhà đây,” tay họa sĩ lẩm bẩm, không hề lộ ra tí hứng thú nào trước bức tranh đã hoàn thành, và đóng khóa hộp dụng cụ của anh ta. Anh ta tựa bức tranh vào ghế, xếp giá vẽ lại và để trong xe tải. Và khi anh ta nâng bức tranh lên, Cậu chủ Shizu tỉnh cả người lại và hỏi.

“B-bức tranh đó. A-anh định làm gì với nó?”

“Chẳng gì cả. Tôi không muốn ném nó đi, nên tôi sẽ chỉ đặt nó ở đâu đó. Nếu cậu muốn, tôi có thể cho cậu.”

Đôi mắt của Cậu chủ Shizu mang theo một biểu tình kiên quyết trong vài giây. Cậu ấy nhẹ nhàng lắc đầu vài lần nhưng không hề rời mắt khỏi bức tranh.

“Anh định làm thế nào?” tay họa sĩ hỏi.

Khi Cậu chủ Shizu chậm rãi duỗi hai tay tới phía bức tranh, tôi chen vào, “Cậu định treo nó ở đâu?”

“Guh...!” Trong giây lát, khuôn mặt của Cậu chủ Shizu trở nên dữ tợn. Và rồi, đôi bàn tay đang vươn ra chậm rãi hạ xuống. “Không... thật là tiếc, nhưng tôi không thể lấy nó.”

“Tôi hiểu.” Tay họa sĩ đặt bức tranh vào trong khoang chở hàng, chào tạm biệt, và rời đi trên chiếc xe tải ba bánh.

Cậu chủ Shizu trở lại chiếc xe buggy và ngồi trên ghế tài xế. Vẫn nhìn về phía trước, cậu ấy đặt tay phải lên trên đầu tôi và nhẹ nhàng xoa. Rồi cậu ấy lẩm bẩm,

“Trời lạnh nhỉ.”

“Ừ.”

Cậu chủ Shizu hít một hơi dài, và khởi động động cơ chiếc buggy.

Ghi chú:

[1]: Như tựa đề đã nói. Đây là phần tiếp theo của tập 2 chương 5: Câu chuyện của một bức tranh – Hạnh phúc . Câu chuyện này cùng những phần kể ở trước được kể trong visual novel Kino no tabi thứ 2.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện