l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
-Vì tuần vừa rồi mình toàn chơi Don't Starve Together nên tiến độ có hơi sida tí :v
-Mà tại vì mạng buổi tối như lz nên thằng host bực quá méo chơi nữa nên mình lại quay lại dịch. Dm Viettel.
-Btw have a good night :3
##
Chapter 19 – Những tên tội phạm
**
Seo Tae-hyuk có 2 bí mật.
1 là cậu đã sống lâu hơn 15 năm so với tuổi của cậu. Dĩ nhiên, 15 năm đó không được hạnh phúc cho lắm.
Cậu bị hại và bị tống vào tù. Cậu sống trong nỗi sợ hãi của án tử hình. Mỗi ngày trong tù như thể địa ngục. Kí ức về những lần đó vẫn còn nguyên trong đầu cậu.
Tuy nhiên, Seo Tae-hyuk giờ đang là ‘học sinh cấp 3’, chứ không phải là một ‘tử tù’. Dù thế nào đó vẫn là điều tốt.
Có phải không chỉ kí ức của cậu ở trong đầu, mà còn cả nhân cách nữa? Nếu thực như vậy, cậu nên vào bệnh viện tâm thần chứ không phải trường học.
Bí mật khác của cậu là cậu có thể sử dụng những ‘kĩ năng tội phạm’. Tae-hyuk sử dụng Quỷ Gương Tiết Lộ để thể hiện những kĩ năng của cậu hiện tại.
Cậu đã có được 3 kĩ năng tội phạm.
Robbery, kĩ năng đầu tiên của cậu. Cậu có thể cướp vật phẩm của bất kì ai mà cậu đụng vào. Cậu đã dùng điểm cộng để nâng cấp kĩ năng, giờ cậu có thể chọn vật phẩm muốn cướp.
Voice Modulation, cái thứ 2 của cậu. Một kĩ năng có thể mô phỏng hoàn hảo giọng nói của người khác.
Cuối cùng, Spying, cái thứ 3, thứ có thể giúp cậu nhìn thấy khả năng và danh hiệu của người khác.
‘Những kĩ năng này…’
không chỉ những kĩ năng tội phạm này tồn tại. Ví dụ từ An Eun-young, cậu có thể thấy kĩ năng khác ngoài nó. Điều đó chỉ có nghĩa là – Tài năng và khả năng của mỗi cá nhân thể hiện loại kĩ năng khác nhau.
Nếu thật vậy, nó thật kì lạ.
‘Tại sao mình lại có thể sử dụng kĩ năng tội phạm?’
Hiện tại trong chỉ có 3, nhưng tương lai cậu có thể học thêm được nữa.
Cậu cảm thấy nghi ngờ danh hiệu của cậu. Tae-hyuk nhấn vào danh hiệu trên Quỷ Gượng Tiết Lộ, và một phần giải thích hiện lên.
[Vị thần của Tội ác]
-Bạn có thể học được tất cả kĩ năng tội phạm.
Bằng cách nào đó, có vẻ như cậu có thể học và sử dụng những kĩ năng của những tên tội phạm khác bởi vì danh hiệu của cậu.
Tuy nhiên, khả năng của cậu phụ thuộc vào xếp loại. Hiện tại, Tae-hyuk là một Dân thường. Đó là xếp loại thấp nhất, nên có rất nhiều hạn chế.
Tae-hyuk xác nhận điều kiện nâng cấp mới nhất.
[Tạo một danh sách đen: 1/1]
[Xử lí những người trên danh sách đen: 3/20]
[Tất cả các chỉ số trên 50 điểm.]
Nếu cậu có thể đáp ứng 3 điều kiện này, thì cậu có thể nâng xếp loại của cậu. Cậu có thể làm được nhiều hơn một khi cậu nâng cấp lên thành Quý tộc.
Tae-hyuk biết tương lai của mình. Nếu cậu không làm gì và chỉ ngồi đó, thì hiện thực mà cậu từng thấy trước đó sẽ lại diễn ra. Cậu sẽ bị hãm hại và lại phải vô tù lần thứ 2. Chị gái Ha-ran và em trai Tae-min sẽ nhận được cái kết bi thảm.
Tuy nhiên, nếu cậu thay đổi hiện tại, thì tương lai cũng sẽ thay đổi. Tae-hyuk đã bắt một người trong danh sách đen, Yoo Cheol-ho, và đã cứu lấy 3 mạng người.
Rõ ràng điều tương tự cũng có thể xảy ra với cậu.
‘Trước hết, mình cần phải nâng cấp xếp loại của mình.’
Hiện tại, cậu mới chỉ xử lí được 3 người trong danh sách đen.
Tuy nhiên, vẫn còn hơn trăm người còn lại. Trong số những kẻ trong danh sách, có những kẻ là khủng bố đã giết hàng trăm người, còn có những kẻ là thủ lĩnh của tổ chức dị giáo có hàng nghìn tín đồ.
Đối mặt với chúng với những kĩ năng hiện tại của cậu là không thể.
‘Mình cần phải có khả năng để bắt được những kẻ trong danh sách đen của mình. Tuy nhiên, chẳng phải mình cần phải bắt những người trên danh sách đen để nâng cấp sao? Chẳng khác nào ông chủ không được thuê nhân viên không có kinh nghiệm vậy. Cứ như là một vòng lặp đau đớn vậy!
Đây là chỉ số hiện tại của Tae-hyuk:
Chỉ số: Stamina(63), Intelligence(14), Agility(24), Dexterity(31)
Chỉ số của cậu khác nhẹ so với lúc cậu nhận được kĩ năng Spying.
Trước hết, Stamina củacậu đã giảm 1, trong khi agility đã tăng lên 2, và intelligence tăng 10. Mớ intelligence tăng được là nhờ liên tục học cùng với An Eun-young.
Dù thế nào, thật lạ khi stamina của cậu giảm, trong khi agility lại tăng.
Tại sao thứ như thế lại xảy ra? ‘Hum hum. Mình là một thằng học sinh trung học năng nổ. Chịu thôi!’
Dù sao đã một tuần kể từ khi cậu bị đình chỉ, và cậu luôn học hành và đã năng intellengence thêm 10 điểm. Tốc độ tăng trưởng này là không thể nếu không có sự giúp đỡ của kĩ năng Studying của An Eun-young. Nếu cứ theo tốc độ này, thì cậu có thể nâng nó lên 50 trong quá trình cậu bị đình chỉ.
“Tae-hyuk, cậu ổn chứ?”
An Eun-young đang giữ một túi đá.
Lúc này, Tae-hyuk cảm thấy chóng mặt. Nghĩ về điều đó thì, cậu hiện tại đang ở một mình với một cô gái. Dĩ nhiên, đây không phải là mục đích của cậu, vì cậu ở đây là để học với An Eun-young. Dù thế, cậu không thể không cảm thấy hồi hộp.
“Cậu học nhiều đến mức nào thế? Cậu đột nhiên bị chảy máu cam.”
Tae-hyuk lấy mớ bông đang bịt mũi cậu và nói.
“không, mình không nghĩ mình bị chảy máu cam do điều đó. Bữa ăn…”
Tae-hyuk nhớ lại bữa tối mà An Eun-young đã chuẩn bị.
Súp baba, lươn nướng, gan heo chiên, rượu trái cây bokbunja[note11069] . Chúng giàu năng lượng và rất ngon. Ăn mấy thứ đấy làm tăng huyết áp của cậu.
Khuôn mặt của An Eun-young trở nên tối sầm.
“Um…Cậu không thích hương vị của nó à?”
“không phải thế. N-Nó chỉ hơi quá thôi.”
“Thể lực rất quan trọng cho việc học! Tớ đã làm những món này bởi vì chúng tốt cho thể lực của cậu…”[note11070]
“Ah, không! Nó rất ngon!”
“T-Thật chứ? Mình vui lắm! Thể lực của cậu thế nào rùi? Nó có tăng không?”
Có vẻ như nó không có tác dụng tốt cho thể lực của cậu.
Tae-hyuk không thể nói sự thật cho An Eun-young đang quá ngây thơ mỉm cười.
Túi đá đang được đặt trên đầu cậu để hạ nhiệt cơ thể.
An Eun-young thốt lên với một nụ cười.
“Thế thì, bắt đầu học nào!”
An Eun-young đã cởi đồng phục của cô và chỉ mặc một chiếc váy mỏng. Hiện tại bài kiểm tra đã kết thúc và vâng thâm trên mắt cô đã biến mất. Sự ngây thơ và dễ thương ẩn giấu của cô dần được hiện ra.
Tae-hyuk nuốt nước bọt.
‘C-Cứu taooo.’
**
Việc học riêng với An Eun-young kết thúc lúc 10 p.m[note11071] . Tae-hyuk đã rất cần cù và cố gắng học đến cuối.
‘Well, từ khi mình được giúp từ kĩ năng Studying của cô ấy…’
Chỉ số khác của cậu không tăng nhanh như thế này. Intelligence đã tăng 10 và điểm của cậu ở bài kiểm tra thử tăng gần 20. Cậu thực sự có thể leo lên top cao toàn trường chỉ trong vòng 1 tháng.[note11072]
‘Dù sao thì, mình không bao giờ ngờ rằng Park Sung-kwang sẽ bỏ học.’
Hôm này là ngày Park Sung-kwang bị ủy ban kỉ luật xét xử. Dĩ nhiên kết quả tương tự như Tae-hyuk.
Tuy nhiên, Park Sung-kwang đã không tới trường từ một tuần trường, và hôm nay hắn đột nhiên bỏ học.
Park Seong-ho và trợ lí của ông ấy, Lee Ki-hwan, đều là những tên tội phạm trên danh sách đen. Thật may mắn khi cậu có thể bắt 2 người 1 lượt.
Tuy nhiên, có cảm giác đắng ngắt trong miệng cậu.
Lee Ki-hwan khác với những tên tội phạm khác, vì anh ấy chỉ làm theo lệnh của Park Seong-ho. Tuy nhiên, kết cục vẫn là một tội ác. Cuối cùng thì, anh ấy đã hành động theo lương tâm của mình. Mặc dù bị còng tay, nhưng vẻ mặt của anh ấy lại trông thỏa mãn, bởi vì anh ấy không cần phải làm bẩn tay nữa.
Ban đầu, vài năm nữa Lee Ki-hwan mới làm điều này. Đôi tay của anh ấy lúc đó thậm chí còn bẩn hơn.
Tae-hyuk có thể kết thúc mọi thứ trước khi nó xảy ra.
Chuỗi vụ việc bắt đầu từ gian lận, và kết thúc với việc một chính trị gia và trợ lí của ông ta bị bắt.
Tae-hyuk đang xem TV cảnh Park Seong-ho và Lee Ki-hwan bị còng tay. Sau đó cậu nhận được 2 điểm cộng. Cậu nghĩ về Yoo Cheol-ho, và nhớ ra rằng 2 người bị giết bởi Lee Ki-hwan đã được cứu.
‘Hiện tại mình mới chỉ bắt được 3 người? Thế còn tên hippo và tên hề?’
Chúng là những kẻ trong danh sách đen mà cậu sẽ sớm gặp. Đây không phải là một trò chơi, và những tên tội phạm sẽ xuất hiện theo thứ tự từ yếu đến mạnh.
‘Có khả năng mình sẽ đụng boss cuối ngay từ đầu.’
không đời nào cậu có thể đối phó được với chúng với khả năng hiện tại.
Đầu cậu thấy đau. Nếu cậu có một đồng minh để có thể chia sẽ tất cả những điều này….
‘Mình có nên kể cho Kang-suk hyung?’
Tae-hyuk lắc đầu. Kang-suk là người hộ vệ cho Ha-ran và Tae-min, vậy nên Tae-hyuk không thể kéo họ vào vụ này được.
‘Có ai trong danh sách đen mình có thể hợp tác được không?’
không có cái tên nào xuất hiện trong đầu cậu.
Đầu cậu bị lấp đầy bởi những suy nghĩ phức tạp. Tae-hyuk chìm đắm trong suy nghĩ của cậu khi đang dạo bước trên đường vào buổi đêm.
Có những ngồi nhà sang trọng xung quanh cậu. Nhà của An Eun-young là một trong số đó. Cha cô ấy là giám đốc của một bệnh viện đa khoa. Cô ấy học rất giỏi và nhà cũng khá giả. Khuôn mặt của cô ấy cũng dễ thương khi chúng không bị bọc bởi vầng thâm. Điểm cộng khác nữa là cô ấy giỏi nấu ăn.[note11073]
‘Mình không biết cô ấy sẽ cưới ai, nhưng kẻ đó chắc chắn đã từng cứu lấy cả một đất nước ở kiếp trước.’
Tae-hyuk tặc lưỡi.
Cuối con đường, có một căn nhà hai tầng trông như bước ra từ một vở kịch.
‘Một ngày nào đó, mình sẽ sống trong một căn nhà như thế.’
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Tae-hyuk trong khi cậu tưởng tượng gia đình cậu sống với nhau trong một căn nhà 2 tầng với sân sau.
Nhưng rồi cậu thấy thứ gì đó kì lạ.
‘Người đó đang cố trèo qua tường bởi vì làm mất chìa khóa nhà đấy à?’
Tae-hyuk quyết định lặng lẽ quan sát tình huống.
Đó là một người phụ nữ trông rất đáng nghi. Cô ấy mặc quần áo da bó sát cơ thể và mang nhiều dụng cụ.
Có thứ khác rất đáng chú ý, tuy nhiên. Cô ấy không thể leo qua hàng rào và cứ té xuống. Cứ mỗi lần như thế, cô ấy sẽ sút vào hòn đá trên đường. Cô ta trông có vẻ khá quen.
‘Uh, không phải đó là người lần trước à?’
An Eun-young đã mất hết tinh thần sau khi bị đe dọa. Cậu đã thấy người phụ nữ đó khi cậu đưa An Eun-young về nhà, và không nghĩ rằng đó là vấn đề lớn khi đó.
Khi cậu nghĩ lại thì, cậu lại thấy đáng nghi. Cậu không nghĩ rằng cô ấy sẽ mất chìa khóa 2 lần. Có vẻ như có một mục đích khác.
‘….Một tên trộm?’
Còn lí do nào khác để cô ấy đứng trước một căn nhà lắm tiền?
Cuối cùng thì tên trộm quay đầu và tìm đường khác.
Tae-hyuk lắc đầu.
Cảm giác như đang xem một đứa trẻ tập đi cố trèo qua tường vậy nên cậu bỏ đi. Cậu muốn đi xa khỏi chỗ này.
**
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Đã quá 10 giờ tối.
Tae-hyuk thấy bất ngờ khi cậu về đến nhà. Ngồi nhà là một mớ hỗn độn, như thể là một tên trộm vừa đi qua vậy. Tủ quần áo và ngăn kéo bị mở tung và tất cả mọi thứ ở trong đều trống không.
Tae-hyuk đang học ở trườngn luyện thi nên vẫn chưa về. Ha-ran đang ngồi trên sàn và khóc một mình.
“T-Tae-hyuk….W-waaaaaaah!”
Tae-hyuk cắn môi.
Cảm giác như gặp được tên trộm trên đường về nhà là điềm báo cho cái tình hình này vậy.
Trước tiên, cậu phải đảm bảo rằng Ha-ran không bị thương.
“Noona. Chị có sao không?”
“U, eung….”
Ha-ran lắp bắp giải thích tình hình.
Cô đã ra ngoài một lúc và lúc quay lại thì. Ngôi nhà đã là một mớ hỗn độn.
Tae-hyuk thở dài bên trong và an tâm. Điều quan trọng nhất là Ha-ran không ở nhà vào lúc đó.
“Thế chúng cướp thứ gì?”
Ngồi nhà của Tae-hyuk không có thứ gì giá trị. Số tiền đó họ đã dùng để trả hết món nợ. Nó chỉ vừa đủ. Số còn lại đều dùng để mua nội thất.
Hầu hết số đó là từ tiền thưởng từ việc bắt Yoo Cheol-ho. Tuy nhiên, không có nhiều lợi ích kiếm được so với việc cố gắng chôm đồ nội thất.
“Trước hết, chúng ta vẫn còn tất cả đồ nội thất nhưng…”
Tất cả những đồ nội thất vẫn còn đó.
Rồi Ha-ran chỉ một hộp trang điểm với một cánh tay run rẩy.
‘Chắc chắc không phải là sổ ngân hàng của mình phải không? Kể cả nếu chúng cướp thứ đó, chúng không thể rút được gì cả.’
Sau vụ lừa đảo giọng nói, Tae-hyuk đã cài đặt mật khẩu cho tài khoản của cậy và tất cả con giấu được cất riêng biệt nhau. Mỗi thành viên gia đình đều tự quản chúng. Chúng không thể làm gì được nếu chỉ có một con dấu.
“D-Di sản của mẹ bị mất rồi.”
Tae-hyuk run rẩy khi nghe thấy những lời của Ha-ran.
Đó là một chuỗi tràng hạt bạc. Đó không phải là một thứ rẻ. Nó đáng giá xấp xỉ 200,000 won đúng không? Đó là đồ trang sức nên khá khó để đánh giá đúng giá trị của vì bởi vì nó cũ rồi.
Tuy nhiên, đó là vật kỉ niệm duy nhất còn lại từ cha mẹ cậu. Bất kể cuộc sống có khó khăn thế nào, họ không thể bán nó.
Nhưng than ôi, giờ nó đã bị đánh cắp. Dù nó có đáng giá bao nhiều, nó vẫn là mẩu kí ức quý giá mà họ không thể sống thiếu.
Đôi tay của Tae-hyuk run rẩy.
Có lẽ thủ phạm không nằm trong danh sách đen của cậu. Tuy nhiên, chúng đã đánh cắp thứ quý giá của gia đình Tae-hyuk.
Tae-hyuk nghiến răng.
Tâm trí cậu sục sôi khi nghĩ về tên trộm.
“Noona. Đừng lo. Em chắc chắn sẽ tìm thấy chuỗi tràng hạt.”
“Kuheom. Sniffle!”
Tae-hyuk vớ lấy mẩu giấy và đưa nó cho Ha-ran đang khóc. Ha-ran nức nở và khịt mũi cô.
Từ kí ức của Tae-hyuk, cái tràng hạt luôn an toàn trong suốt 15 năm. Tuy nhiên, giờ nó đã bị đánh cắp.
Lí do là vì Tae-hyuk đã chuyển tới ngôi nhà này.
Nó giống như hiệu ứng cánh bướm, vì một tên trộm không quan tâm tới một căn nhà bán hầm cho thuê.
Tae-hyuk cảm thấy sức nặng từ trách nhiệm.
Thay đổi hiện tại sẽ làm thay đổi tương lại. Tuy nhiên nó không phải lúc nào sẽ theo hướng tốt.
“Được rồi. Hãy bắt đầu bắt tên trộm nào!”
##
-Vì tuần vừa rồi mình toàn chơi Don't Starve Together nên tiến độ có hơi sida tí :v
-Mà tại vì mạng buổi tối như lz nên thằng host bực quá méo chơi nữa nên mình lại quay lại dịch. Dm Viettel.
-Btw have a good night :3
##
Chapter 19 – Những tên tội phạm
**
Seo Tae-hyuk có 2 bí mật.
1 là cậu đã sống lâu hơn 15 năm so với tuổi của cậu. Dĩ nhiên, 15 năm đó không được hạnh phúc cho lắm.
Cậu bị hại và bị tống vào tù. Cậu sống trong nỗi sợ hãi của án tử hình. Mỗi ngày trong tù như thể địa ngục. Kí ức về những lần đó vẫn còn nguyên trong đầu cậu.
Tuy nhiên, Seo Tae-hyuk giờ đang là ‘học sinh cấp 3’, chứ không phải là một ‘tử tù’. Dù thế nào đó vẫn là điều tốt.
Có phải không chỉ kí ức của cậu ở trong đầu, mà còn cả nhân cách nữa? Nếu thực như vậy, cậu nên vào bệnh viện tâm thần chứ không phải trường học.
Bí mật khác của cậu là cậu có thể sử dụng những ‘kĩ năng tội phạm’. Tae-hyuk sử dụng Quỷ Gương Tiết Lộ để thể hiện những kĩ năng của cậu hiện tại.
Cậu đã có được 3 kĩ năng tội phạm.
Robbery, kĩ năng đầu tiên của cậu. Cậu có thể cướp vật phẩm của bất kì ai mà cậu đụng vào. Cậu đã dùng điểm cộng để nâng cấp kĩ năng, giờ cậu có thể chọn vật phẩm muốn cướp.
Voice Modulation, cái thứ 2 của cậu. Một kĩ năng có thể mô phỏng hoàn hảo giọng nói của người khác.
Cuối cùng, Spying, cái thứ 3, thứ có thể giúp cậu nhìn thấy khả năng và danh hiệu của người khác.
‘Những kĩ năng này…’
không chỉ những kĩ năng tội phạm này tồn tại. Ví dụ từ An Eun-young, cậu có thể thấy kĩ năng khác ngoài nó. Điều đó chỉ có nghĩa là – Tài năng và khả năng của mỗi cá nhân thể hiện loại kĩ năng khác nhau.
Nếu thật vậy, nó thật kì lạ.
‘Tại sao mình lại có thể sử dụng kĩ năng tội phạm?’
Hiện tại trong chỉ có 3, nhưng tương lai cậu có thể học thêm được nữa.
Cậu cảm thấy nghi ngờ danh hiệu của cậu. Tae-hyuk nhấn vào danh hiệu trên Quỷ Gượng Tiết Lộ, và một phần giải thích hiện lên.
[Vị thần của Tội ác]
-Bạn có thể học được tất cả kĩ năng tội phạm.
Bằng cách nào đó, có vẻ như cậu có thể học và sử dụng những kĩ năng của những tên tội phạm khác bởi vì danh hiệu của cậu.
Tuy nhiên, khả năng của cậu phụ thuộc vào xếp loại. Hiện tại, Tae-hyuk là một Dân thường. Đó là xếp loại thấp nhất, nên có rất nhiều hạn chế.
Tae-hyuk xác nhận điều kiện nâng cấp mới nhất.
[Tạo một danh sách đen: 1/1]
[Xử lí những người trên danh sách đen: 3/20]
[Tất cả các chỉ số trên 50 điểm.]
Nếu cậu có thể đáp ứng 3 điều kiện này, thì cậu có thể nâng xếp loại của cậu. Cậu có thể làm được nhiều hơn một khi cậu nâng cấp lên thành Quý tộc.
Tae-hyuk biết tương lai của mình. Nếu cậu không làm gì và chỉ ngồi đó, thì hiện thực mà cậu từng thấy trước đó sẽ lại diễn ra. Cậu sẽ bị hãm hại và lại phải vô tù lần thứ 2. Chị gái Ha-ran và em trai Tae-min sẽ nhận được cái kết bi thảm.
Tuy nhiên, nếu cậu thay đổi hiện tại, thì tương lai cũng sẽ thay đổi. Tae-hyuk đã bắt một người trong danh sách đen, Yoo Cheol-ho, và đã cứu lấy 3 mạng người.
Rõ ràng điều tương tự cũng có thể xảy ra với cậu.
‘Trước hết, mình cần phải nâng cấp xếp loại của mình.’
Hiện tại, cậu mới chỉ xử lí được 3 người trong danh sách đen.
Tuy nhiên, vẫn còn hơn trăm người còn lại. Trong số những kẻ trong danh sách, có những kẻ là khủng bố đã giết hàng trăm người, còn có những kẻ là thủ lĩnh của tổ chức dị giáo có hàng nghìn tín đồ.
Đối mặt với chúng với những kĩ năng hiện tại của cậu là không thể.
‘Mình cần phải có khả năng để bắt được những kẻ trong danh sách đen của mình. Tuy nhiên, chẳng phải mình cần phải bắt những người trên danh sách đen để nâng cấp sao? Chẳng khác nào ông chủ không được thuê nhân viên không có kinh nghiệm vậy. Cứ như là một vòng lặp đau đớn vậy!
Đây là chỉ số hiện tại của Tae-hyuk:
Chỉ số: Stamina(63), Intelligence(14), Agility(24), Dexterity(31)
Chỉ số của cậu khác nhẹ so với lúc cậu nhận được kĩ năng Spying.
Trước hết, Stamina củacậu đã giảm 1, trong khi agility đã tăng lên 2, và intelligence tăng 10. Mớ intelligence tăng được là nhờ liên tục học cùng với An Eun-young.
Dù thế nào, thật lạ khi stamina của cậu giảm, trong khi agility lại tăng.
Tại sao thứ như thế lại xảy ra? ‘Hum hum. Mình là một thằng học sinh trung học năng nổ. Chịu thôi!’
Dù sao đã một tuần kể từ khi cậu bị đình chỉ, và cậu luôn học hành và đã năng intellengence thêm 10 điểm. Tốc độ tăng trưởng này là không thể nếu không có sự giúp đỡ của kĩ năng Studying của An Eun-young. Nếu cứ theo tốc độ này, thì cậu có thể nâng nó lên 50 trong quá trình cậu bị đình chỉ.
“Tae-hyuk, cậu ổn chứ?”
An Eun-young đang giữ một túi đá.
Lúc này, Tae-hyuk cảm thấy chóng mặt. Nghĩ về điều đó thì, cậu hiện tại đang ở một mình với một cô gái. Dĩ nhiên, đây không phải là mục đích của cậu, vì cậu ở đây là để học với An Eun-young. Dù thế, cậu không thể không cảm thấy hồi hộp.
“Cậu học nhiều đến mức nào thế? Cậu đột nhiên bị chảy máu cam.”
Tae-hyuk lấy mớ bông đang bịt mũi cậu và nói.
“không, mình không nghĩ mình bị chảy máu cam do điều đó. Bữa ăn…”
Tae-hyuk nhớ lại bữa tối mà An Eun-young đã chuẩn bị.
Súp baba, lươn nướng, gan heo chiên, rượu trái cây bokbunja[note11069] . Chúng giàu năng lượng và rất ngon. Ăn mấy thứ đấy làm tăng huyết áp của cậu.
Khuôn mặt của An Eun-young trở nên tối sầm.
“Um…Cậu không thích hương vị của nó à?”
“không phải thế. N-Nó chỉ hơi quá thôi.”
“Thể lực rất quan trọng cho việc học! Tớ đã làm những món này bởi vì chúng tốt cho thể lực của cậu…”[note11070]
“Ah, không! Nó rất ngon!”
“T-Thật chứ? Mình vui lắm! Thể lực của cậu thế nào rùi? Nó có tăng không?”
Có vẻ như nó không có tác dụng tốt cho thể lực của cậu.
Tae-hyuk không thể nói sự thật cho An Eun-young đang quá ngây thơ mỉm cười.
Túi đá đang được đặt trên đầu cậu để hạ nhiệt cơ thể.
An Eun-young thốt lên với một nụ cười.
“Thế thì, bắt đầu học nào!”
An Eun-young đã cởi đồng phục của cô và chỉ mặc một chiếc váy mỏng. Hiện tại bài kiểm tra đã kết thúc và vâng thâm trên mắt cô đã biến mất. Sự ngây thơ và dễ thương ẩn giấu của cô dần được hiện ra.
Tae-hyuk nuốt nước bọt.
‘C-Cứu taooo.’
**
Việc học riêng với An Eun-young kết thúc lúc 10 p.m[note11071] . Tae-hyuk đã rất cần cù và cố gắng học đến cuối.
‘Well, từ khi mình được giúp từ kĩ năng Studying của cô ấy…’
Chỉ số khác của cậu không tăng nhanh như thế này. Intelligence đã tăng 10 và điểm của cậu ở bài kiểm tra thử tăng gần 20. Cậu thực sự có thể leo lên top cao toàn trường chỉ trong vòng 1 tháng.[note11072]
‘Dù sao thì, mình không bao giờ ngờ rằng Park Sung-kwang sẽ bỏ học.’
Hôm này là ngày Park Sung-kwang bị ủy ban kỉ luật xét xử. Dĩ nhiên kết quả tương tự như Tae-hyuk.
Tuy nhiên, Park Sung-kwang đã không tới trường từ một tuần trường, và hôm nay hắn đột nhiên bỏ học.
Park Seong-ho và trợ lí của ông ấy, Lee Ki-hwan, đều là những tên tội phạm trên danh sách đen. Thật may mắn khi cậu có thể bắt 2 người 1 lượt.
Tuy nhiên, có cảm giác đắng ngắt trong miệng cậu.
Lee Ki-hwan khác với những tên tội phạm khác, vì anh ấy chỉ làm theo lệnh của Park Seong-ho. Tuy nhiên, kết cục vẫn là một tội ác. Cuối cùng thì, anh ấy đã hành động theo lương tâm của mình. Mặc dù bị còng tay, nhưng vẻ mặt của anh ấy lại trông thỏa mãn, bởi vì anh ấy không cần phải làm bẩn tay nữa.
Ban đầu, vài năm nữa Lee Ki-hwan mới làm điều này. Đôi tay của anh ấy lúc đó thậm chí còn bẩn hơn.
Tae-hyuk có thể kết thúc mọi thứ trước khi nó xảy ra.
Chuỗi vụ việc bắt đầu từ gian lận, và kết thúc với việc một chính trị gia và trợ lí của ông ta bị bắt.
Tae-hyuk đang xem TV cảnh Park Seong-ho và Lee Ki-hwan bị còng tay. Sau đó cậu nhận được 2 điểm cộng. Cậu nghĩ về Yoo Cheol-ho, và nhớ ra rằng 2 người bị giết bởi Lee Ki-hwan đã được cứu.
‘Hiện tại mình mới chỉ bắt được 3 người? Thế còn tên hippo và tên hề?’
Chúng là những kẻ trong danh sách đen mà cậu sẽ sớm gặp. Đây không phải là một trò chơi, và những tên tội phạm sẽ xuất hiện theo thứ tự từ yếu đến mạnh.
‘Có khả năng mình sẽ đụng boss cuối ngay từ đầu.’
không đời nào cậu có thể đối phó được với chúng với khả năng hiện tại.
Đầu cậu thấy đau. Nếu cậu có một đồng minh để có thể chia sẽ tất cả những điều này….
‘Mình có nên kể cho Kang-suk hyung?’
Tae-hyuk lắc đầu. Kang-suk là người hộ vệ cho Ha-ran và Tae-min, vậy nên Tae-hyuk không thể kéo họ vào vụ này được.
‘Có ai trong danh sách đen mình có thể hợp tác được không?’
không có cái tên nào xuất hiện trong đầu cậu.
Đầu cậu bị lấp đầy bởi những suy nghĩ phức tạp. Tae-hyuk chìm đắm trong suy nghĩ của cậu khi đang dạo bước trên đường vào buổi đêm.
Có những ngồi nhà sang trọng xung quanh cậu. Nhà của An Eun-young là một trong số đó. Cha cô ấy là giám đốc của một bệnh viện đa khoa. Cô ấy học rất giỏi và nhà cũng khá giả. Khuôn mặt của cô ấy cũng dễ thương khi chúng không bị bọc bởi vầng thâm. Điểm cộng khác nữa là cô ấy giỏi nấu ăn.[note11073]
‘Mình không biết cô ấy sẽ cưới ai, nhưng kẻ đó chắc chắn đã từng cứu lấy cả một đất nước ở kiếp trước.’
Tae-hyuk tặc lưỡi.
Cuối con đường, có một căn nhà hai tầng trông như bước ra từ một vở kịch.
‘Một ngày nào đó, mình sẽ sống trong một căn nhà như thế.’
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Tae-hyuk trong khi cậu tưởng tượng gia đình cậu sống với nhau trong một căn nhà 2 tầng với sân sau.
Nhưng rồi cậu thấy thứ gì đó kì lạ.
‘Người đó đang cố trèo qua tường bởi vì làm mất chìa khóa nhà đấy à?’
Tae-hyuk quyết định lặng lẽ quan sát tình huống.
Đó là một người phụ nữ trông rất đáng nghi. Cô ấy mặc quần áo da bó sát cơ thể và mang nhiều dụng cụ.
Có thứ khác rất đáng chú ý, tuy nhiên. Cô ấy không thể leo qua hàng rào và cứ té xuống. Cứ mỗi lần như thế, cô ấy sẽ sút vào hòn đá trên đường. Cô ta trông có vẻ khá quen.
‘Uh, không phải đó là người lần trước à?’
An Eun-young đã mất hết tinh thần sau khi bị đe dọa. Cậu đã thấy người phụ nữ đó khi cậu đưa An Eun-young về nhà, và không nghĩ rằng đó là vấn đề lớn khi đó.
Khi cậu nghĩ lại thì, cậu lại thấy đáng nghi. Cậu không nghĩ rằng cô ấy sẽ mất chìa khóa 2 lần. Có vẻ như có một mục đích khác.
‘….Một tên trộm?’
Còn lí do nào khác để cô ấy đứng trước một căn nhà lắm tiền?
Cuối cùng thì tên trộm quay đầu và tìm đường khác.
Tae-hyuk lắc đầu.
Cảm giác như đang xem một đứa trẻ tập đi cố trèo qua tường vậy nên cậu bỏ đi. Cậu muốn đi xa khỏi chỗ này.
**
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Đã quá 10 giờ tối.
Tae-hyuk thấy bất ngờ khi cậu về đến nhà. Ngồi nhà là một mớ hỗn độn, như thể là một tên trộm vừa đi qua vậy. Tủ quần áo và ngăn kéo bị mở tung và tất cả mọi thứ ở trong đều trống không.
Tae-hyuk đang học ở trườngn luyện thi nên vẫn chưa về. Ha-ran đang ngồi trên sàn và khóc một mình.
“T-Tae-hyuk….W-waaaaaaah!”
Tae-hyuk cắn môi.
Cảm giác như gặp được tên trộm trên đường về nhà là điềm báo cho cái tình hình này vậy.
Trước tiên, cậu phải đảm bảo rằng Ha-ran không bị thương.
“Noona. Chị có sao không?”
“U, eung….”
Ha-ran lắp bắp giải thích tình hình.
Cô đã ra ngoài một lúc và lúc quay lại thì. Ngôi nhà đã là một mớ hỗn độn.
Tae-hyuk thở dài bên trong và an tâm. Điều quan trọng nhất là Ha-ran không ở nhà vào lúc đó.
“Thế chúng cướp thứ gì?”
Ngồi nhà của Tae-hyuk không có thứ gì giá trị. Số tiền đó họ đã dùng để trả hết món nợ. Nó chỉ vừa đủ. Số còn lại đều dùng để mua nội thất.
Hầu hết số đó là từ tiền thưởng từ việc bắt Yoo Cheol-ho. Tuy nhiên, không có nhiều lợi ích kiếm được so với việc cố gắng chôm đồ nội thất.
“Trước hết, chúng ta vẫn còn tất cả đồ nội thất nhưng…”
Tất cả những đồ nội thất vẫn còn đó.
Rồi Ha-ran chỉ một hộp trang điểm với một cánh tay run rẩy.
‘Chắc chắc không phải là sổ ngân hàng của mình phải không? Kể cả nếu chúng cướp thứ đó, chúng không thể rút được gì cả.’
Sau vụ lừa đảo giọng nói, Tae-hyuk đã cài đặt mật khẩu cho tài khoản của cậy và tất cả con giấu được cất riêng biệt nhau. Mỗi thành viên gia đình đều tự quản chúng. Chúng không thể làm gì được nếu chỉ có một con dấu.
“D-Di sản của mẹ bị mất rồi.”
Tae-hyuk run rẩy khi nghe thấy những lời của Ha-ran.
Đó là một chuỗi tràng hạt bạc. Đó không phải là một thứ rẻ. Nó đáng giá xấp xỉ 200,000 won đúng không? Đó là đồ trang sức nên khá khó để đánh giá đúng giá trị của vì bởi vì nó cũ rồi.
Tuy nhiên, đó là vật kỉ niệm duy nhất còn lại từ cha mẹ cậu. Bất kể cuộc sống có khó khăn thế nào, họ không thể bán nó.
Nhưng than ôi, giờ nó đã bị đánh cắp. Dù nó có đáng giá bao nhiều, nó vẫn là mẩu kí ức quý giá mà họ không thể sống thiếu.
Đôi tay của Tae-hyuk run rẩy.
Có lẽ thủ phạm không nằm trong danh sách đen của cậu. Tuy nhiên, chúng đã đánh cắp thứ quý giá của gia đình Tae-hyuk.
Tae-hyuk nghiến răng.
Tâm trí cậu sục sôi khi nghĩ về tên trộm.
“Noona. Đừng lo. Em chắc chắn sẽ tìm thấy chuỗi tràng hạt.”
“Kuheom. Sniffle!”
Tae-hyuk vớ lấy mẩu giấy và đưa nó cho Ha-ran đang khóc. Ha-ran nức nở và khịt mũi cô.
Từ kí ức của Tae-hyuk, cái tràng hạt luôn an toàn trong suốt 15 năm. Tuy nhiên, giờ nó đã bị đánh cắp.
Lí do là vì Tae-hyuk đã chuyển tới ngôi nhà này.
Nó giống như hiệu ứng cánh bướm, vì một tên trộm không quan tâm tới một căn nhà bán hầm cho thuê.
Tae-hyuk cảm thấy sức nặng từ trách nhiệm.
Thay đổi hiện tại sẽ làm thay đổi tương lại. Tuy nhiên nó không phải lúc nào sẽ theo hướng tốt.
“Được rồi. Hãy bắt đầu bắt tên trộm nào!”
Danh sách chương