l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
Chapter 15 – Có quá nhiều thứ tốt đẹp #2
**
Quyền lực của Park Sung-kwang khá đáng kẻ khi hắn là con trai của một chính trị gia.
Ngày sau hôm hắn tuyên bố chiến tranh.
Tae-hyuk cảm thấy được nó ngay khi cậu tới trường.
Không khí của học sinh đã thay đổi.
“….Seo Tae-hyuk. Hắn lại đi trễ à?”
“Shh. Nói bé thôi. Hắn nghe thấy đấy.”
“Thế có vấn đề gì không nếu hắn nghe được? Liệu hắn gặm đầu tớ à? Hay cắn tớ?”
“…T-Thứ đó. Đêm qua…”
“V-Vụ bạo lực? Hiik!”
Đây mới chỉ liếc nhẹ qua thôi.
Buzz buzz!
Nhiều học sinh trên con đường đang nói về Seo Tae-hyuk. Cứ như thể cậu là người nổi tiếng vậy!
‘…không phải thế. Hơn nữa, tại sao lời đồn về mình lại lan nhanh hơn cả mình nghĩ ban đầu vậy?’
Cậu đã nghĩ ít nhất cần thêm một ngày để nó lan truyền.
Tae-hyuk đã trở thành tên côn đồ tồi tệ nhất của ngôi trường chỉ sau một đêm.
‘Chinh phạt mọi nhóm tồi tệ trong khu vực. Tống tiền học sinh từ trường khác. Sử dụng bạo lực. Chơi khăm những cô gái qua đường….Tôi không phải là anh hùng từ một cuốn manhwa!’
Tất cả mọi thứ xảy ra chỉ trong vòng nửa ngày. Nó thật nực cười, nhưng những học sinh bằng cách nào lại tin những lời đồn đó.
Tae-hyuk có thể đoán ra tại sao nó lan truyền quá nhanh thế.
Park Sung-kwag có lẽ đã sử dụng SNS (Mạng xã hội của Hàn) là thứ trung gian để lan truyền những tin đồn này. Hắn có lẽ nói về điều trong hàng chục chat room, nơi mà hắn có thể thoải mái phỉ báng Seo Tae-hyuk. Những lời đồn sau đó sẽ bị thổi phồng lên bởi chính họ trong khi họ giải thích lại và lan truyền cho nhiều người hơn nữa. Nó được lặp lại cực kì nhiều lần đến mức hầu hết học sinh đều biết đến việc làm xấu của Seo Tae-hyuk.
Tae-hyuk cười cay đắng.
‘Hắn thực sự y hệt như cha hắn.’
Thao túng quan điểm xã hội bằng cách dùng truyền thông. Mặc dù không hề có bằng chứng đằng sau lời đồn, đó là cách áp dụng công nghệ và tâm lí học tương đối thông mình.
Tae-hyuk đang làm điều xấu. Kể cả nếu ai đó không tin lời đồn đó, nghi ngờ của họ sẽ sớm bị thuyết phục sau khi nghe vài người lặp lại nó.
Park Sung-kwang có rất nhiều bạn bè, và cả số tiền hắn có khi hắn là con của một chính trị gia cũng rất có ích. Có ít nhất 10 người liên quan tới vụ này. Số lượng đó đủ để kích động hầu như toàn bộ học sinh trong trường.
Giờ thì không ai tin cậu nếu Tae-hyuk buộc tội gian lận cho Park Sung-kwang.
‘Mình chỉ muốn trở thành một học sinh gương mẫu thôi mà. Sao mọi thứ lại trở nên đối ngược với thứ mình muốn thế?’
Tae-hyuk liếm môi.
Hơn nữa, hiển nhiên mọi thứ không chỉ kết thúc với chỉ thế.
‘Lạy Chúa…’
Một phép màu xảy ra trong lúc Tae-hyuk đang đi. Học sinh tách ra trước mặt cậu như thể cậu là dịch bệnh Cái Chết Đen. Tình hình trở nên nghiêm trọng hơn cậu nghĩ.
Một khi cậu mở cửa và bước vào, tiếng ồn của lớp học đột nhiên trở nên yên lặng. Mọi người bắt đầu thì thầm với nhau; và mặc dù cậu không nghe thấy họ, cậu biết rõ bọn họ đang nói về điều gì.
Tae-hyuk bước tới chỗ cậu và ngồi xuống, người ngồi cạnh cậu kéo ghế ra xa để tăng khoảng cách với cậu.
“…..”
Cậu không biết nói điều gì.
An Eun-young, ngồi ở ghế trước mặt cậu, nói với một giọng nhỏ.
“….Chẳng phải là do Park Sung-kwang à?”
Tae-hyuk mở to mắt.
“Cô tin tôi vô tội á?”
“D-Dĩ nhiên! X-Xin lỗi. Bởi vì mình mà…bây giờ cậu có thấy hối hận không?”
‘Tôi đùa thôi…Sao cô nghiêm túc quá thế?’
Đó là những thứ trong đầu Tae-hyuk.
Tae-hyuk không do dự và đáp lại An Eun-young.
“Cô nói gì thế? Kể cả nếu tớ có quay ngược lại thời gian, thì tớ vẫn sẽ cứu lớp trưởng.”
Đó là điều bình thường. Việc cố có quan hệ với những người thông minh không phải quá hiếm.
“Huh…? Eu? Phải? Phải…M-Mình hiểu.”
Khuôn mặt của An Eun-young đột nhiên đỏ lên.
Cô cố gắng để trả lời nhưng không thể thốt ra được. Rồi sau đó An Eun-young giờ ngón tay lên như thể cô nhớ ra điều gì đấy.
“Ah, phải rồi. Thầy giám thị nói muốn gặp cậu ngay lập tức..”
“Well. Có lẽ bởi vì sự cố này đã đến tai giáo viên. Hoặc là, Park Sung-kwang đang lên kế hoạch đập tôi ra bã.”
“H-Hãy đi chung với nhau…! Tớ sẽ nói với Thầy giáo-nim rằng Tae-hyuk không làm gì sai cả!”
Tae-hyuk lắc đầu.
“không. Hiện tại tôi đã trở nên gần gũi với lớp trưởng.”
“Uh, phải. Gần gũi.”
“Thế họ sẽ tin khi lớp trưởng nói rằng tôi vô tội chứ?”
An Eun-young ngớ người ra trước những lời của Tae-hyuk.
“K-Kể cả thế!”
“Tớ sẽ tới văn phòng ngay bây giờ.”
“Thế mình sẽ đợi ở trước cửa!”
Mặc kệ lời của cậu, An Eun-young vẫn muốn theo cùng.
Tae-hyuk chọn không từ chối nữa.
**
Một khi cậu đến văn phòng, thầy giám thị chào cậu bằng một cách tức giận hơn cả bình thường.
“Tae-hyuk! Tae-hyuk! Tae-hyuk! Hey, thằng khốn. Sao mày lại làm thế hả? Chẳng phải mới vài ngày trước mày hứa là sẽ thay đổi sao. Phải chứ?”
“Em không rõ thầy đang nói cái gì.”
“Thằng khốn này! Tao biết. Tao biết tất cả! Đừng cố lừa dối tao. Nói sự thật đi, và tao sẽ xem xét việc giảm nhẹ kỉ luật cho mày.”
“Em thực sự không biết thầy đang nói gì.”
“Thằng khốn…Chối đến phút cuối cùng à! Có một nhân chứng, một nhân chứng đấy! Mày nghĩ không ai thấy mày đánh một học sinh tối qua? Chân thằng nhóc đó bị gãy tệ đến nỗi cần ít nhất 12 tuần để phục hồi! Tao đã được mày là người tốt khi chỉ đụng vào mấy vấn đề nhỏ. Tao đã bị lừa sao? Nói gì đi, thằng chó.”
Tae-hyuk không thể cười bởi vì sự quá đỗi vô lí của tình hình này.
“Em làm hại một học sinh?”
“Hah! Có vẻ như tao đã nhầm về mày. không hề thấy hối hận hay ăn năn sau khi trơ trẽn làm hại một ai đó. Ai ư? Kim Jin-soo! Tao đã tới bệnh viện tối qua và thấy thằng đấy. Thằng nhóc bị đánh đến mức chết một nửa.”[note10895]
“…..”
Tae-hyuk siết chặt tay cậu thành nắm đấm.
Cậu đã nghĩ rằng đó chỉ là lời đồn. Nhưng có ai đó thực sự bị hại ư? Kim Jin-soo, người hoàn toàn khỏe mạnh hôm qua, giờ nằm trong bệnh viện. Chuyện gì đang thực sự xảy ra thế?
‘Park Sung-kwang. Mày đi xa đến mức này.’
Hắn đã làm gãy chân người theo hắn chỉ để buộc tội Tae-hyuk.
Tae-hyuk cảm giác cơn giận bùng lên bên trong cậu.
“Ahyu. Tên vô liêm sỉ này. Trong tim tao, tao thực sự muốn làm mày y hệt như Jin-soo. Tuy nhiên, tao rất buồn là tao không thể. Dù sao thì, một ủy ban kỉ luật sẽ được tổ chức sau bài kiểm tra ngày mai. Kết quả có lẽ là đình chỉ học hoặc tệ hơn. Dù sao, tao sẽ cố gắng cho mày bị đuổi học.”
“Thật thế sao?”
Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Tae-hyuk.
Đuổi học. Nếu An Eun-young không muốn tách rời cậu, thì có lẽ họ sẽ bị đuổi cùng nhau?
Tae-hyuk cảm thấy sự phẫn nộ mãnh liệt đối với kẻ tên là Park Sung-kwang.
“Mày vẫn chối đến tận cuối cùng! Được thôi, Mày có thể đi được rồi.”
“Oh, dù sao thì, Thầy giao-nim. Thầy có nhận được hối lộ nào từ Park Sung-kwang không?”
“Huh? Mày nói gì cơ?”
“không gì cả. Cứ tiếp tục làm việc đi thầy.”
Tae-hyuk rời văn phòng mà không nhìn lại.
**
An Eun-young, người đã nghe hết cuộc đối thoại bên ngoài, nhìn như thể sắp khóc tới nơi.
“Tae-hyuk…T-Thực sự. Mình x-xin lỗi..”
Tae-hyuk cười và xoa đầu cô ấy.
“không, Mình mới nên là người nói lời xin lỗi. Thực ra, Mình còn muốn chơi trò chơi nhỏ này ngay từ đầu.”
“C-Chơi ư?”
“Nhưng giờ thì, Mình nghĩ rằng nên chơi thật rồi.”
Cậu đã lên kế hoạch cướp lấy tờ giấy kiểm tra của Park Sung-kwang và làm hắn phải ngồi một mình làm bài kiểm tra lại.
Nhưng giờ thì như thế vẫn chưa đủ.
Đây là một cuộc chiến dơ bẩn nơi mà một trong hai người phải bị tiêu diệt.
Hoặc là Seo Tae-hyuk sẽ bị đuổi học, hoặc là Park Sung-kwang sẽ bị hủy hoại.
“Hrmm. Mình đã nghĩ mấy thứ thế này sẽ xảy ra sau khi mình quăng thính.”
không bao lâu sao khi Park Sung-kwang tuyên bố chiến tranh, Tae-hyuk đã gọi cho trợ lí của cha hắn và đặt một cái bẫy. Nếu nó hoạt động đúng cách, thì nó sẽ là đòn rất chí mạng tới Park Sung-kwang.
Và…..
Tae-hyuk giải thích kế hoạch của cậu cho An Eun-young.
Sự hợp tác của cô ấy là cần thiết để cho kế hoạch thành công.
“….Mình sẽ thử. Nhưng liệu nó sẽ thực sự thành công? Có vẻ như nó quá phụ thuộc vào may mắn…”
Tae-hyuk đáp lại bằng một giọng tự tin.
“Mình sẽ làm được bằng cách nào đó. Cứ tin mình.”
“Uh, Phải. Mình tin cậu.”
‘Phew. Nó nghe thật khó tin khi cô ấy không biết về Quỷ Gương Tiết Lộ. Thật tốt là cô ấy vẫn tin mày.’
Tae-hyuk thở dài an tâm bên trong. An Eun-young tin cậu đến một mức độ kì lạ.
Dĩ nhiên, cậu không hề có ý định phản bội cô ấy.
“Thế thì, mình nên bắt đầu cuộc gian lận thôi nhỉ?”
##
Chapter 15 – Có quá nhiều thứ tốt đẹp #2
**
Quyền lực của Park Sung-kwang khá đáng kẻ khi hắn là con trai của một chính trị gia.
Ngày sau hôm hắn tuyên bố chiến tranh.
Tae-hyuk cảm thấy được nó ngay khi cậu tới trường.
Không khí của học sinh đã thay đổi.
“….Seo Tae-hyuk. Hắn lại đi trễ à?”
“Shh. Nói bé thôi. Hắn nghe thấy đấy.”
“Thế có vấn đề gì không nếu hắn nghe được? Liệu hắn gặm đầu tớ à? Hay cắn tớ?”
“…T-Thứ đó. Đêm qua…”
“V-Vụ bạo lực? Hiik!”
Đây mới chỉ liếc nhẹ qua thôi.
Buzz buzz!
Nhiều học sinh trên con đường đang nói về Seo Tae-hyuk. Cứ như thể cậu là người nổi tiếng vậy!
‘…không phải thế. Hơn nữa, tại sao lời đồn về mình lại lan nhanh hơn cả mình nghĩ ban đầu vậy?’
Cậu đã nghĩ ít nhất cần thêm một ngày để nó lan truyền.
Tae-hyuk đã trở thành tên côn đồ tồi tệ nhất của ngôi trường chỉ sau một đêm.
‘Chinh phạt mọi nhóm tồi tệ trong khu vực. Tống tiền học sinh từ trường khác. Sử dụng bạo lực. Chơi khăm những cô gái qua đường….Tôi không phải là anh hùng từ một cuốn manhwa!’
Tất cả mọi thứ xảy ra chỉ trong vòng nửa ngày. Nó thật nực cười, nhưng những học sinh bằng cách nào lại tin những lời đồn đó.
Tae-hyuk có thể đoán ra tại sao nó lan truyền quá nhanh thế.
Park Sung-kwag có lẽ đã sử dụng SNS (Mạng xã hội của Hàn) là thứ trung gian để lan truyền những tin đồn này. Hắn có lẽ nói về điều trong hàng chục chat room, nơi mà hắn có thể thoải mái phỉ báng Seo Tae-hyuk. Những lời đồn sau đó sẽ bị thổi phồng lên bởi chính họ trong khi họ giải thích lại và lan truyền cho nhiều người hơn nữa. Nó được lặp lại cực kì nhiều lần đến mức hầu hết học sinh đều biết đến việc làm xấu của Seo Tae-hyuk.
Tae-hyuk cười cay đắng.
‘Hắn thực sự y hệt như cha hắn.’
Thao túng quan điểm xã hội bằng cách dùng truyền thông. Mặc dù không hề có bằng chứng đằng sau lời đồn, đó là cách áp dụng công nghệ và tâm lí học tương đối thông mình.
Tae-hyuk đang làm điều xấu. Kể cả nếu ai đó không tin lời đồn đó, nghi ngờ của họ sẽ sớm bị thuyết phục sau khi nghe vài người lặp lại nó.
Park Sung-kwang có rất nhiều bạn bè, và cả số tiền hắn có khi hắn là con của một chính trị gia cũng rất có ích. Có ít nhất 10 người liên quan tới vụ này. Số lượng đó đủ để kích động hầu như toàn bộ học sinh trong trường.
Giờ thì không ai tin cậu nếu Tae-hyuk buộc tội gian lận cho Park Sung-kwang.
‘Mình chỉ muốn trở thành một học sinh gương mẫu thôi mà. Sao mọi thứ lại trở nên đối ngược với thứ mình muốn thế?’
Tae-hyuk liếm môi.
Hơn nữa, hiển nhiên mọi thứ không chỉ kết thúc với chỉ thế.
‘Lạy Chúa…’
Một phép màu xảy ra trong lúc Tae-hyuk đang đi. Học sinh tách ra trước mặt cậu như thể cậu là dịch bệnh Cái Chết Đen. Tình hình trở nên nghiêm trọng hơn cậu nghĩ.
Một khi cậu mở cửa và bước vào, tiếng ồn của lớp học đột nhiên trở nên yên lặng. Mọi người bắt đầu thì thầm với nhau; và mặc dù cậu không nghe thấy họ, cậu biết rõ bọn họ đang nói về điều gì.
Tae-hyuk bước tới chỗ cậu và ngồi xuống, người ngồi cạnh cậu kéo ghế ra xa để tăng khoảng cách với cậu.
“…..”
Cậu không biết nói điều gì.
An Eun-young, ngồi ở ghế trước mặt cậu, nói với một giọng nhỏ.
“….Chẳng phải là do Park Sung-kwang à?”
Tae-hyuk mở to mắt.
“Cô tin tôi vô tội á?”
“D-Dĩ nhiên! X-Xin lỗi. Bởi vì mình mà…bây giờ cậu có thấy hối hận không?”
‘Tôi đùa thôi…Sao cô nghiêm túc quá thế?’
Đó là những thứ trong đầu Tae-hyuk.
Tae-hyuk không do dự và đáp lại An Eun-young.
“Cô nói gì thế? Kể cả nếu tớ có quay ngược lại thời gian, thì tớ vẫn sẽ cứu lớp trưởng.”
Đó là điều bình thường. Việc cố có quan hệ với những người thông minh không phải quá hiếm.
“Huh…? Eu? Phải? Phải…M-Mình hiểu.”
Khuôn mặt của An Eun-young đột nhiên đỏ lên.
Cô cố gắng để trả lời nhưng không thể thốt ra được. Rồi sau đó An Eun-young giờ ngón tay lên như thể cô nhớ ra điều gì đấy.
“Ah, phải rồi. Thầy giám thị nói muốn gặp cậu ngay lập tức..”
“Well. Có lẽ bởi vì sự cố này đã đến tai giáo viên. Hoặc là, Park Sung-kwang đang lên kế hoạch đập tôi ra bã.”
“H-Hãy đi chung với nhau…! Tớ sẽ nói với Thầy giáo-nim rằng Tae-hyuk không làm gì sai cả!”
Tae-hyuk lắc đầu.
“không. Hiện tại tôi đã trở nên gần gũi với lớp trưởng.”
“Uh, phải. Gần gũi.”
“Thế họ sẽ tin khi lớp trưởng nói rằng tôi vô tội chứ?”
An Eun-young ngớ người ra trước những lời của Tae-hyuk.
“K-Kể cả thế!”
“Tớ sẽ tới văn phòng ngay bây giờ.”
“Thế mình sẽ đợi ở trước cửa!”
Mặc kệ lời của cậu, An Eun-young vẫn muốn theo cùng.
Tae-hyuk chọn không từ chối nữa.
**
Một khi cậu đến văn phòng, thầy giám thị chào cậu bằng một cách tức giận hơn cả bình thường.
“Tae-hyuk! Tae-hyuk! Tae-hyuk! Hey, thằng khốn. Sao mày lại làm thế hả? Chẳng phải mới vài ngày trước mày hứa là sẽ thay đổi sao. Phải chứ?”
“Em không rõ thầy đang nói cái gì.”
“Thằng khốn này! Tao biết. Tao biết tất cả! Đừng cố lừa dối tao. Nói sự thật đi, và tao sẽ xem xét việc giảm nhẹ kỉ luật cho mày.”
“Em thực sự không biết thầy đang nói gì.”
“Thằng khốn…Chối đến phút cuối cùng à! Có một nhân chứng, một nhân chứng đấy! Mày nghĩ không ai thấy mày đánh một học sinh tối qua? Chân thằng nhóc đó bị gãy tệ đến nỗi cần ít nhất 12 tuần để phục hồi! Tao đã được mày là người tốt khi chỉ đụng vào mấy vấn đề nhỏ. Tao đã bị lừa sao? Nói gì đi, thằng chó.”
Tae-hyuk không thể cười bởi vì sự quá đỗi vô lí của tình hình này.
“Em làm hại một học sinh?”
“Hah! Có vẻ như tao đã nhầm về mày. không hề thấy hối hận hay ăn năn sau khi trơ trẽn làm hại một ai đó. Ai ư? Kim Jin-soo! Tao đã tới bệnh viện tối qua và thấy thằng đấy. Thằng nhóc bị đánh đến mức chết một nửa.”[note10895]
“…..”
Tae-hyuk siết chặt tay cậu thành nắm đấm.
Cậu đã nghĩ rằng đó chỉ là lời đồn. Nhưng có ai đó thực sự bị hại ư? Kim Jin-soo, người hoàn toàn khỏe mạnh hôm qua, giờ nằm trong bệnh viện. Chuyện gì đang thực sự xảy ra thế?
‘Park Sung-kwang. Mày đi xa đến mức này.’
Hắn đã làm gãy chân người theo hắn chỉ để buộc tội Tae-hyuk.
Tae-hyuk cảm giác cơn giận bùng lên bên trong cậu.
“Ahyu. Tên vô liêm sỉ này. Trong tim tao, tao thực sự muốn làm mày y hệt như Jin-soo. Tuy nhiên, tao rất buồn là tao không thể. Dù sao thì, một ủy ban kỉ luật sẽ được tổ chức sau bài kiểm tra ngày mai. Kết quả có lẽ là đình chỉ học hoặc tệ hơn. Dù sao, tao sẽ cố gắng cho mày bị đuổi học.”
“Thật thế sao?”
Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Tae-hyuk.
Đuổi học. Nếu An Eun-young không muốn tách rời cậu, thì có lẽ họ sẽ bị đuổi cùng nhau?
Tae-hyuk cảm thấy sự phẫn nộ mãnh liệt đối với kẻ tên là Park Sung-kwang.
“Mày vẫn chối đến tận cuối cùng! Được thôi, Mày có thể đi được rồi.”
“Oh, dù sao thì, Thầy giao-nim. Thầy có nhận được hối lộ nào từ Park Sung-kwang không?”
“Huh? Mày nói gì cơ?”
“không gì cả. Cứ tiếp tục làm việc đi thầy.”
Tae-hyuk rời văn phòng mà không nhìn lại.
**
An Eun-young, người đã nghe hết cuộc đối thoại bên ngoài, nhìn như thể sắp khóc tới nơi.
“Tae-hyuk…T-Thực sự. Mình x-xin lỗi..”
Tae-hyuk cười và xoa đầu cô ấy.
“không, Mình mới nên là người nói lời xin lỗi. Thực ra, Mình còn muốn chơi trò chơi nhỏ này ngay từ đầu.”
“C-Chơi ư?”
“Nhưng giờ thì, Mình nghĩ rằng nên chơi thật rồi.”
Cậu đã lên kế hoạch cướp lấy tờ giấy kiểm tra của Park Sung-kwang và làm hắn phải ngồi một mình làm bài kiểm tra lại.
Nhưng giờ thì như thế vẫn chưa đủ.
Đây là một cuộc chiến dơ bẩn nơi mà một trong hai người phải bị tiêu diệt.
Hoặc là Seo Tae-hyuk sẽ bị đuổi học, hoặc là Park Sung-kwang sẽ bị hủy hoại.
“Hrmm. Mình đã nghĩ mấy thứ thế này sẽ xảy ra sau khi mình quăng thính.”
không bao lâu sao khi Park Sung-kwang tuyên bố chiến tranh, Tae-hyuk đã gọi cho trợ lí của cha hắn và đặt một cái bẫy. Nếu nó hoạt động đúng cách, thì nó sẽ là đòn rất chí mạng tới Park Sung-kwang.
Và…..
Tae-hyuk giải thích kế hoạch của cậu cho An Eun-young.
Sự hợp tác của cô ấy là cần thiết để cho kế hoạch thành công.
“….Mình sẽ thử. Nhưng liệu nó sẽ thực sự thành công? Có vẻ như nó quá phụ thuộc vào may mắn…”
Tae-hyuk đáp lại bằng một giọng tự tin.
“Mình sẽ làm được bằng cách nào đó. Cứ tin mình.”
“Uh, Phải. Mình tin cậu.”
‘Phew. Nó nghe thật khó tin khi cô ấy không biết về Quỷ Gương Tiết Lộ. Thật tốt là cô ấy vẫn tin mày.’
Tae-hyuk thở dài an tâm bên trong. An Eun-young tin cậu đến một mức độ kì lạ.
Dĩ nhiên, cậu không hề có ý định phản bội cô ấy.
“Thế thì, mình nên bắt đầu cuộc gian lận thôi nhỉ?”
Danh sách chương