l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
Chapter 32 – Mối quan hệ xui xẻo từ cuộc sống trước #3
**
Lớp học đã kết thúc, Tae-hyuk vẫn ở lại lớp học với An Eun-young.
“Giới thiệu cho tớ vài trường luyện thi đi.”
An Eun-young thấy bối rối trước câu hỏi của Tae-hyuk.
“Trường luyện thi?”
“Noona đã nhận một công việc ngay sau khi tốt nghiệp cấp 3, và lần này chị ấy muốn lần nữa tiến vào cổng trường đại học.”
Chỉ còn ít hơn 1 tháng cho tới kì kiểm tra đại học năm nay, cho nên nó là bất khả thi để mà chuẩn bị cho nó từ bây giờ.
“Thế chị cậu tính khi nào thi?”
“Năm sau.”
“Chị ấy nhắm tới trường đại học nào? Xếp hạng của nó hiện tại? Xã hội? Tự nhiên?”[note11917]
Chuyên môn của An Eun-young được thể hiện trong khi cô bắt đầu liên tục xả những câu hỏi cụ thể. Tae-hyuk gãi đầu và đáp lại những cậu hỏi mà cậu biết câu trả lời.
“Mình không quan tâm chừng nào nó không đắt đỏ. Chị ấy đã không học vài năm rồi nên mình muốn chị mình học từ căn bản.”
“Phải…”
An Eun-young nhìn vào vô số trường luyện thi bằng điện thoại của mình và triệt để kiểm tra nó. Cuối cùng, cô ấy cho cậu thấy trang chủ của nơi tốt nhất.
“Thế thì cái này nên là cái tốt nhất. Giáo viên ổn và tỉ lệ đậu đại học cũng là cao nhất.”
“Mình hiểu.”
Tae-hyuk kiểm tra học phí của nó.
700,000 won một tháng. Tính cả phí thức ăn và phí vận chuyển, nó sẽ là một triệu won một tháng. Chỉ còn một năm nữa, vậy nên học phí sẽ là 12 triệu won. Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là kết thúc.
“Phí sách giáo khoa và lớp học đặc biệt… Tất cả những thứ đấy gần 2 triệu won.”
Nó sẽ là hơn 25 triệu won nếu bao gồm cả hai thứ đó.
An Eun-young nói trong khi Tae-hyuk đang nhìn vào trang học phí.
“M-Mình đã tìm nơi rẻ nhất có thể. Trường luyện thi nội trú tốn tới 3 triệu won một tháng cơ.”
Tae-hyuk thở dài.
Đây là thế giới của tiền bạc.
‘Mình ước là mình còn dư vốn… Còn thằng nào bị treo thưởng nữa không nhỉ?’
Không may rằng, sẽ không có con hàng lớn nào cho tới năm sau.
Tae-hyuk lẩm bẩm như thể rằng cậu làm một lời hứa.
“Tôi sẽ nắm lấy tất cả bọn chúng.”
An Eun-young làm tư thế fighting.(Trans: Chắc na ná cái này)
“Tae-hyuk, cậu làm được mà!”
“Phải. Ba chúng ta nên đậu vào năm sau.”
“Uh, phải… B-Ba….”
An Eun-young trông thất vọng đến kì lạ.
“Thêm nữa, có cả phỏng vấn và tiểu luận nữa sao… Chẳng phải chỉ cần bài kiểm tra là được rồi à?”
“Đ-Điều đó…”
Bài giảng của An Eun-young về tuyển sinh đại học bắt đầu và Tae-hyuk viết tất cả mọi thứ vào sổ tay của cậu. Thứ này sẽ hữu dụng đối với Tae-min, người sẽ phải đối mặt với bài kiểm tra đại học trong vài năm nữa.
Brrr!
Đột nhiên, có một rung động từ túi cậu.
‘Chỉ số của mình tăng hay gì đó à?’
Tae-hyuk lấy Quỷ Gương Tiết Lộ ra, không thấy gì trên màn hình.
An Eun-young cười khúc khích trong khi nhìn cậu.
“Cậu nhầm điện thoại cậu với cái gương.”
“Ah, điện thoại…”
Cậu quên mất, bởi vì hầu hết thông báo đến từ Quỷ Gương Tiết Lộ. Tae-hyuk lấy điện thoại từ sâu trong túi cậu và kiểm tra nội dung thông báo. Đó là tin nhắn từ một ai đó.
-Tae-hyuk!
Tin nhắn đứt đoạn ở đó. Cậu kiểm tra và thấy rằng nó đến từ số của Seo Ha-ran.
“Eun-young, mình xin lỗi nhưng mình phải rời đi sớm thôi. Mình có vấn đề khẩn cấp nên phải đi trước.”
“H-Huh?”
Tae-hyuk vớ lấy áo khoác treo trên ghế cậu và chạy đi. Nội dung của tin nhắn thiếu sót nhưng cậu có thể nói được rằng.
‘Chuyện gì lớn đã xảy ra!’
Tình hình rất khẩn cấp tới nỗi chị ấy không thể nhắn tin đàng hoàng cho cậu.
Tae-hyuk gọi taxi để thậm chí về nhà nhanh hơn 1 phút.
‘Noona, làm ơn hãy an toàn…’
Tae-hyuk lo lắng trong khi cậu ngồi lên chiếc taxi.
‘Tại sao Kang-suk hyung lại không bắt máy chứ?!’
Anh ấy chắc phải đang trong cuộc họp và phải tắt máy. Đã một khoảng thời gian kể từ lần cuối Tae-hyuk thấy mặt của Kang-suk.
Tae-hyuk siết chặt nắm đấm. Cậu không thể trông cậy được sự giúp đỡ từ Kang-suk, vậy nên cậu phải vượt nó bằng chính sức mạnh của mình.
Đây là lần thứ 2 thứ gì đó không ngờ đã xảy ra. Biết trước tương lai vẫn không đủ, vì hành động khác dẫn tới một kết quả khác.
Sau biến cố chuỗi tràng hạt, Tae-hyuk đã tìm kiếm những cuốn sách liên quan tới điều này trong thư viện. Cậu biết tới hiện tượng gọi là ‘Time Leap(Vòng lặp thời gian)’. Time Leap nói rằng cậu không trở về quá khứ với kí ức của cậu, có vô số vũ trụ song song tồn tại và cậu có ước kí ức từ một trong những đường thế giới đó.[note11919]
Dĩ nhiên, đó chỉ là một giả thuyết, mặc dù khá thuyết phục. Cuốn sách dầy đến mức có thể làm một cái gối, nhưng cậu tiến đến một kết luận. Tương lai không hề được sửa chữa, nó chỉ liên tục thay đổi. Ngày nào đó, kiến thức về tương lai của Tae-hyuk sẽ mất đi giá trị của nó. Trước khi việc đó xảy ra, cậu cần phải học được nhiều kĩ năng tội phạm nhất có thể, khi mà nó là vũ khí thứ 2 của cậu.
‘Thẳng người lên nào Tae-hyuk. Giờ mày đang đi trên một sợi dây thừng đấy.’
Tae-hyuk tiến tới con đường gần nhà cậu và đưa tài xế tờ 10,000 won. Giờ không có thời gian để nhận tiền thừa.
‘Làm ơn hãy kịp lúc đi!’
Tae-hyuk nhảy ra và tiến vào nhà.
May mắn thay, chị cậu vẫn ở nhà; tuy nhiên, cô ấy không ở một mình.
“Seo Ha-ran ~ Cô chưa trả lại tiền của bọn tôi, và nhưng lại chuyển tới nơi tốt như thế?”
“…..”
Một số lượng lớn đàn ông đang bao vây Ha-ran. Họ mặc bộ suit gọn gàng nhưng không khí tỏa ra lại khủng bố tinh thần con người ta.
“Nếu cô mượn tiền từ bọn tôi, thì cô nên trả lại nó! Chẳng phải đó là lẽ phải sao! Nhóc.”
“Đúng thế, Hyung-nim!”
Người đàn ông được gọi là ‘Hyung-nim’ trông có vẻ như là ở khoảng giữa độ tuổi 30s. Mỗi lần hắn ta cười, một chiếc răng vàng sáng lên trong khi phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Thủ lĩnh của nhóm đó đưa tay ra trong khi để ý thấy Tae-hyuk đang tiến vào.
“Aigoo. Ai đây? Seo Tae-min?”
“Nó là Tae-hyuk, Hyung-nim.”
“Uh, phải rồi. Tae-hyuk! Đến đây. Trụ cột của gia đình đã tới vậy nên hãy nói chuyện làm ăn nào.”
Tae-hyuk đè nén cơn giận của mình và nói.
“Các người đang làm gì trong nhà người khác thế? Tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Họ biết tên cậu.
Chủ nợ? Dựa trên kí ức của Tae-hyuk, chúng chưa bao giờ đến nhà cậu.
“Aigoo! Thưa ngài! Chúng tôi không phải là người xấu. Chỉ có chúng tôi. Chúng tôi là người làm việc trong một liên hiệp và tuân thủ toàn bộ luật pháp. Cậu có muốn xem doanh thiếp của bọn tôi không ?”
Người đàn ông lấy ra một danh thiếp từ túi.
“… SY Capital. Anh là Han Sang-won.”
“Đúng thế. Chúng tôi tới để thanh toán món nợ, tất cả đều thông qua những thủ tục hợp pháp.”
Tae-hyuk nhìn chằm vào Ha-ran, người đang run rẩy với khuôn mặt tái mét, rồi chuyển sang những người đàn ông. Chị ấy đang cắn môi mình rất mạnh tới mức máu bắt đầu chảy ra.
Đây là một thủ tục hợp pháp? Hơn 10 người đàn ông bao vây 1 người phụ nữ là hợp pháp? Tae-hyuk nhìn vào những cây gậy bóng chày và ống nước sắt đặt trong góc để đe dọa. Cái nhóm này không mang chúng nhưng họ sẵn sàng xử dụng nó bất kì lúc nào.
Tae-hyuk nói với Ha-ran.
“Noona, đừng lo lắng. Em sẽ không để bất kì ai trong số chụng đụng vào chị.”
“Aigoo ~ thưa ngài! Ngài đang có một sự hiểu lầm kì lạ. Chúng tôi chỉ tới để lấy lại món nợ! Chẳng phải không cần phải chạm vào cô ấy chừng nào chúng tôi nhận được số tiền?”
“… Cái thể loại nợ nần gì mà các người tới đây để thanh toán.”
“Có một món nợ dưới tên của Seo Ha-ran… tính cả lãi, nó xấp xỉ 300 triệu.”[note11920]
“Rõ ràng được miễn thuế rồi.”
Cha mẹ họ đã qua đời trong một tai nạn, để lại một món nợ khổng lồ. Họ đã có giải quyết nó bằng cách từ bỏ quyền thừa kế. Nhưng vấn đề là cái món nợ đó lại đứng tên của Ha-ran. Chị ấy không thể làm điều đó, vậy nên giải pháp cuối cùng là nộp đơn xin phá sản. Đó là một món nợ mà gia đình họ chỉ suýt soát thoát khỏi nó.
Tại sao nó lại xuất hiện lần nữa?
Han Sang-won đưa một phong bì.
“Đây là…”
“Đọc nó đi. Đây lệnh thanh toán từ tòa án.”
Tae-hyuk kiểm tra mớ tài liệu. Những lời của Han Sang-won là thật. Han Sang-won cười khi nhìn cậu.
“Kể cả khi được miễn thuế, nếu một yêu cầu được đưa ra, thì món nợ sẽ có hiệu lực trở lại.”
Vào lúc đó, Tae-hyuk nhận ra điều mà Han Sang-won đang làm.
Đó là loại thu nhập bất hợp pháp bằng cách bừa bãi mua những món nợ chết với một cái giá rẻ và sử dụng việc kiện cáo để tái kích hoạt nó. Nếu người đó không thể trả được thì họ sẽ phải tuyên bố phá sản. Dĩ nhiên, điều đó không bị cấm và không có hình phạt nào, vì nó là một việc hợp pháp. Nếu ai đó bị đánh bằng cách này, thì họ sẽ trở thành một nô lệ, trả hết món nợ cả đời với số tiền lãi khổng lồ.
Han Sang-won vẫy sổ ngân hàng của Ha-ran.
“Dù thế nào, tôi đã quên mất tới nó. Rồi sau đó cách đây không lâu, cậu đã mua căn nhà này, vậy nên tôi nhanh chóng nộp đơn kiện để có lệnh thanh toán.”[note11921]
Ngôi nhà ư…?
Tae-hyuk nhanh chóng nhận ra tại sao điều này lại xảy ra.
‘Họ tìm ra ngôi nhà và đánh hơi ra được...’
Chủ nợ có thể đưa thông tin chi tiết về con nợ. Cuối cùng thì tiền sẽ vào túi những con linh cẩu lởn vởn này.
Tae-hyuk cắn môi cậu và liếc sang Ha-ran. Khuôn mặt của cô trông như thể là sẽ bật khóc bất kì lúc nào. Tuy nhiên, khao khát bảo vệ số tiền bằng bất cứ giá nào hiện rõ trong đôi mắt cô.
“Dù thế nào, nói cho tôi mật khẩu của cậu và không ai sẽ bị thương. Phải chứ? Đã bao lâu rồi thế? Tôi thậm chí còn không chưa ăn trưa. Tên tài khoản là Cho Kang-suk? Tôi không ngờ cậu giữ tiền bằng cách sử dụng tên của một người khác. Cậu có muốn bị sút khỏi nhà vào mùa đông lạnh lẽo này không ? Trước hết, tôi sẽ chỉ lấy số tiền này. Tôi là một người rất rộng lượng. Haha!”
‘Cho Kang-suk?’
Ha-ran đã chuyển tiền vào một sổ ngân hàng dưới tên của Kang-suk. Đó là ý tưởng của riêng cô. Nếu họ tìm thấy số tiền, thì họ sẽ chỉ đơn giản là lấy nó đi. Tuy nhiên nó sẽ khó hơn với một sổ ngân hàng kèm theo mật khẩu.
Wooduk!
Tae-hyuk nghiến răng.
Những gã này không chỉ tới đây. Bọn chúng đã ở đây ít nhất nửa ngày. Han Sang-won đã có được sổ ngân hàng và con dấu trong tay, thứ mà rõ ràng là lấy từ Ha-ran. Tuy nhiên, cô không nói mật khẩu cho họ tới tận phút cuối.
Ha-ran đã can đảm chiến đấu một mình. Để mà bảo vệ những đồng tiền quý giá cần thiết cho giấc mơ của gia đình mình…
Tae-hyuk muốn giết những gã này ngay bây giờ. Nhưng trước hết, cậu cần phải đảm bảo sự an toàn của Ha-ran.
“… Mật khẩu là Việc Làm Công Cộng (Pulic Employment).”
“Hahaha! Đúng như mong đợi từ một người bạn! Hey những thằng nhóc, gói công cụ của bọn mày vào.”
Tên tay sai cười khúc khích và bắt đầu nhặt những trang bị mà họ đã mang.
“Thưa ngài! Chúng ta vừa nhận được 50 triệu won! Mặc dù, chẳng phải ngài biết rằng vẫn còn 250 triệu won còn lại sao? Hiện gặp lại lần tới. Hahaha!”
Han Sang-won và tay sai của hắn đi mất trong nháy mắt.
Đôi vai của Ha-ran run lên.
“T-Tae-hyuk… X-Xin lỗi… Noona là một kẻ ngốc.. Huaaaang!”
Cuối cùng, Ha-ran bật khóc. Chúng là những giọt nước mặt tuyệt vọng mà cô ấy đã cố gắng không để chúng chảy xuống.
Tae-hyuk cắn môi cậu.
“… Em sẽ làm chúng trả giá cho từng giọt nước mắt rơi từ đôi mắt của Noona.”
Tae-hyuk lạnh lẽo nhìn vào doanh thiếp của Han Sang-wo.
‘SY Capital….!’
Seo Ha-ran đã chiến đấu lại chúng cho tới phút cuối.
Giờ đến lượt Tae-hyuk vào cuộc.
“Noona. Đừng lo. Em sẽ trả lại bọn chúng gấp 10 lần như thế.”
Tae-hyuk đứng lên.
Cậu sẽ sử dụng mọi thứ để có thể hủy diệt bọn chúng.
##
Chapter 32 – Mối quan hệ xui xẻo từ cuộc sống trước #3
**
Lớp học đã kết thúc, Tae-hyuk vẫn ở lại lớp học với An Eun-young.
“Giới thiệu cho tớ vài trường luyện thi đi.”
An Eun-young thấy bối rối trước câu hỏi của Tae-hyuk.
“Trường luyện thi?”
“Noona đã nhận một công việc ngay sau khi tốt nghiệp cấp 3, và lần này chị ấy muốn lần nữa tiến vào cổng trường đại học.”
Chỉ còn ít hơn 1 tháng cho tới kì kiểm tra đại học năm nay, cho nên nó là bất khả thi để mà chuẩn bị cho nó từ bây giờ.
“Thế chị cậu tính khi nào thi?”
“Năm sau.”
“Chị ấy nhắm tới trường đại học nào? Xếp hạng của nó hiện tại? Xã hội? Tự nhiên?”[note11917]
Chuyên môn của An Eun-young được thể hiện trong khi cô bắt đầu liên tục xả những câu hỏi cụ thể. Tae-hyuk gãi đầu và đáp lại những cậu hỏi mà cậu biết câu trả lời.
“Mình không quan tâm chừng nào nó không đắt đỏ. Chị ấy đã không học vài năm rồi nên mình muốn chị mình học từ căn bản.”
“Phải…”
An Eun-young nhìn vào vô số trường luyện thi bằng điện thoại của mình và triệt để kiểm tra nó. Cuối cùng, cô ấy cho cậu thấy trang chủ của nơi tốt nhất.
“Thế thì cái này nên là cái tốt nhất. Giáo viên ổn và tỉ lệ đậu đại học cũng là cao nhất.”
“Mình hiểu.”
Tae-hyuk kiểm tra học phí của nó.
700,000 won một tháng. Tính cả phí thức ăn và phí vận chuyển, nó sẽ là một triệu won một tháng. Chỉ còn một năm nữa, vậy nên học phí sẽ là 12 triệu won. Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là kết thúc.
“Phí sách giáo khoa và lớp học đặc biệt… Tất cả những thứ đấy gần 2 triệu won.”
Nó sẽ là hơn 25 triệu won nếu bao gồm cả hai thứ đó.
An Eun-young nói trong khi Tae-hyuk đang nhìn vào trang học phí.
“M-Mình đã tìm nơi rẻ nhất có thể. Trường luyện thi nội trú tốn tới 3 triệu won một tháng cơ.”
Tae-hyuk thở dài.
Đây là thế giới của tiền bạc.
‘Mình ước là mình còn dư vốn… Còn thằng nào bị treo thưởng nữa không nhỉ?’
Không may rằng, sẽ không có con hàng lớn nào cho tới năm sau.
Tae-hyuk lẩm bẩm như thể rằng cậu làm một lời hứa.
“Tôi sẽ nắm lấy tất cả bọn chúng.”
An Eun-young làm tư thế fighting.(Trans: Chắc na ná cái này)
“Tae-hyuk, cậu làm được mà!”
“Phải. Ba chúng ta nên đậu vào năm sau.”
“Uh, phải… B-Ba….”
An Eun-young trông thất vọng đến kì lạ.
“Thêm nữa, có cả phỏng vấn và tiểu luận nữa sao… Chẳng phải chỉ cần bài kiểm tra là được rồi à?”
“Đ-Điều đó…”
Bài giảng của An Eun-young về tuyển sinh đại học bắt đầu và Tae-hyuk viết tất cả mọi thứ vào sổ tay của cậu. Thứ này sẽ hữu dụng đối với Tae-min, người sẽ phải đối mặt với bài kiểm tra đại học trong vài năm nữa.
Brrr!
Đột nhiên, có một rung động từ túi cậu.
‘Chỉ số của mình tăng hay gì đó à?’
Tae-hyuk lấy Quỷ Gương Tiết Lộ ra, không thấy gì trên màn hình.
An Eun-young cười khúc khích trong khi nhìn cậu.
“Cậu nhầm điện thoại cậu với cái gương.”
“Ah, điện thoại…”
Cậu quên mất, bởi vì hầu hết thông báo đến từ Quỷ Gương Tiết Lộ. Tae-hyuk lấy điện thoại từ sâu trong túi cậu và kiểm tra nội dung thông báo. Đó là tin nhắn từ một ai đó.
-Tae-hyuk!
Tin nhắn đứt đoạn ở đó. Cậu kiểm tra và thấy rằng nó đến từ số của Seo Ha-ran.
“Eun-young, mình xin lỗi nhưng mình phải rời đi sớm thôi. Mình có vấn đề khẩn cấp nên phải đi trước.”
“H-Huh?”
Tae-hyuk vớ lấy áo khoác treo trên ghế cậu và chạy đi. Nội dung của tin nhắn thiếu sót nhưng cậu có thể nói được rằng.
‘Chuyện gì lớn đã xảy ra!’
Tình hình rất khẩn cấp tới nỗi chị ấy không thể nhắn tin đàng hoàng cho cậu.
Tae-hyuk gọi taxi để thậm chí về nhà nhanh hơn 1 phút.
‘Noona, làm ơn hãy an toàn…’
Tae-hyuk lo lắng trong khi cậu ngồi lên chiếc taxi.
‘Tại sao Kang-suk hyung lại không bắt máy chứ?!’
Anh ấy chắc phải đang trong cuộc họp và phải tắt máy. Đã một khoảng thời gian kể từ lần cuối Tae-hyuk thấy mặt của Kang-suk.
Tae-hyuk siết chặt nắm đấm. Cậu không thể trông cậy được sự giúp đỡ từ Kang-suk, vậy nên cậu phải vượt nó bằng chính sức mạnh của mình.
Đây là lần thứ 2 thứ gì đó không ngờ đã xảy ra. Biết trước tương lai vẫn không đủ, vì hành động khác dẫn tới một kết quả khác.
Sau biến cố chuỗi tràng hạt, Tae-hyuk đã tìm kiếm những cuốn sách liên quan tới điều này trong thư viện. Cậu biết tới hiện tượng gọi là ‘Time Leap(Vòng lặp thời gian)’. Time Leap nói rằng cậu không trở về quá khứ với kí ức của cậu, có vô số vũ trụ song song tồn tại và cậu có ước kí ức từ một trong những đường thế giới đó.[note11919]
Dĩ nhiên, đó chỉ là một giả thuyết, mặc dù khá thuyết phục. Cuốn sách dầy đến mức có thể làm một cái gối, nhưng cậu tiến đến một kết luận. Tương lai không hề được sửa chữa, nó chỉ liên tục thay đổi. Ngày nào đó, kiến thức về tương lai của Tae-hyuk sẽ mất đi giá trị của nó. Trước khi việc đó xảy ra, cậu cần phải học được nhiều kĩ năng tội phạm nhất có thể, khi mà nó là vũ khí thứ 2 của cậu.
‘Thẳng người lên nào Tae-hyuk. Giờ mày đang đi trên một sợi dây thừng đấy.’
Tae-hyuk tiến tới con đường gần nhà cậu và đưa tài xế tờ 10,000 won. Giờ không có thời gian để nhận tiền thừa.
‘Làm ơn hãy kịp lúc đi!’
Tae-hyuk nhảy ra và tiến vào nhà.
May mắn thay, chị cậu vẫn ở nhà; tuy nhiên, cô ấy không ở một mình.
“Seo Ha-ran ~ Cô chưa trả lại tiền của bọn tôi, và nhưng lại chuyển tới nơi tốt như thế?”
“…..”
Một số lượng lớn đàn ông đang bao vây Ha-ran. Họ mặc bộ suit gọn gàng nhưng không khí tỏa ra lại khủng bố tinh thần con người ta.
“Nếu cô mượn tiền từ bọn tôi, thì cô nên trả lại nó! Chẳng phải đó là lẽ phải sao! Nhóc.”
“Đúng thế, Hyung-nim!”
Người đàn ông được gọi là ‘Hyung-nim’ trông có vẻ như là ở khoảng giữa độ tuổi 30s. Mỗi lần hắn ta cười, một chiếc răng vàng sáng lên trong khi phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Thủ lĩnh của nhóm đó đưa tay ra trong khi để ý thấy Tae-hyuk đang tiến vào.
“Aigoo. Ai đây? Seo Tae-min?”
“Nó là Tae-hyuk, Hyung-nim.”
“Uh, phải rồi. Tae-hyuk! Đến đây. Trụ cột của gia đình đã tới vậy nên hãy nói chuyện làm ăn nào.”
Tae-hyuk đè nén cơn giận của mình và nói.
“Các người đang làm gì trong nhà người khác thế? Tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Họ biết tên cậu.
Chủ nợ? Dựa trên kí ức của Tae-hyuk, chúng chưa bao giờ đến nhà cậu.
“Aigoo! Thưa ngài! Chúng tôi không phải là người xấu. Chỉ có chúng tôi. Chúng tôi là người làm việc trong một liên hiệp và tuân thủ toàn bộ luật pháp. Cậu có muốn xem doanh thiếp của bọn tôi không ?”
Người đàn ông lấy ra một danh thiếp từ túi.
“… SY Capital. Anh là Han Sang-won.”
“Đúng thế. Chúng tôi tới để thanh toán món nợ, tất cả đều thông qua những thủ tục hợp pháp.”
Tae-hyuk nhìn chằm vào Ha-ran, người đang run rẩy với khuôn mặt tái mét, rồi chuyển sang những người đàn ông. Chị ấy đang cắn môi mình rất mạnh tới mức máu bắt đầu chảy ra.
Đây là một thủ tục hợp pháp? Hơn 10 người đàn ông bao vây 1 người phụ nữ là hợp pháp? Tae-hyuk nhìn vào những cây gậy bóng chày và ống nước sắt đặt trong góc để đe dọa. Cái nhóm này không mang chúng nhưng họ sẵn sàng xử dụng nó bất kì lúc nào.
Tae-hyuk nói với Ha-ran.
“Noona, đừng lo lắng. Em sẽ không để bất kì ai trong số chụng đụng vào chị.”
“Aigoo ~ thưa ngài! Ngài đang có một sự hiểu lầm kì lạ. Chúng tôi chỉ tới để lấy lại món nợ! Chẳng phải không cần phải chạm vào cô ấy chừng nào chúng tôi nhận được số tiền?”
“… Cái thể loại nợ nần gì mà các người tới đây để thanh toán.”
“Có một món nợ dưới tên của Seo Ha-ran… tính cả lãi, nó xấp xỉ 300 triệu.”[note11920]
“Rõ ràng được miễn thuế rồi.”
Cha mẹ họ đã qua đời trong một tai nạn, để lại một món nợ khổng lồ. Họ đã có giải quyết nó bằng cách từ bỏ quyền thừa kế. Nhưng vấn đề là cái món nợ đó lại đứng tên của Ha-ran. Chị ấy không thể làm điều đó, vậy nên giải pháp cuối cùng là nộp đơn xin phá sản. Đó là một món nợ mà gia đình họ chỉ suýt soát thoát khỏi nó.
Tại sao nó lại xuất hiện lần nữa?
Han Sang-won đưa một phong bì.
“Đây là…”
“Đọc nó đi. Đây lệnh thanh toán từ tòa án.”
Tae-hyuk kiểm tra mớ tài liệu. Những lời của Han Sang-won là thật. Han Sang-won cười khi nhìn cậu.
“Kể cả khi được miễn thuế, nếu một yêu cầu được đưa ra, thì món nợ sẽ có hiệu lực trở lại.”
Vào lúc đó, Tae-hyuk nhận ra điều mà Han Sang-won đang làm.
Đó là loại thu nhập bất hợp pháp bằng cách bừa bãi mua những món nợ chết với một cái giá rẻ và sử dụng việc kiện cáo để tái kích hoạt nó. Nếu người đó không thể trả được thì họ sẽ phải tuyên bố phá sản. Dĩ nhiên, điều đó không bị cấm và không có hình phạt nào, vì nó là một việc hợp pháp. Nếu ai đó bị đánh bằng cách này, thì họ sẽ trở thành một nô lệ, trả hết món nợ cả đời với số tiền lãi khổng lồ.
Han Sang-won vẫy sổ ngân hàng của Ha-ran.
“Dù thế nào, tôi đã quên mất tới nó. Rồi sau đó cách đây không lâu, cậu đã mua căn nhà này, vậy nên tôi nhanh chóng nộp đơn kiện để có lệnh thanh toán.”[note11921]
Ngôi nhà ư…?
Tae-hyuk nhanh chóng nhận ra tại sao điều này lại xảy ra.
‘Họ tìm ra ngôi nhà và đánh hơi ra được...’
Chủ nợ có thể đưa thông tin chi tiết về con nợ. Cuối cùng thì tiền sẽ vào túi những con linh cẩu lởn vởn này.
Tae-hyuk cắn môi cậu và liếc sang Ha-ran. Khuôn mặt của cô trông như thể là sẽ bật khóc bất kì lúc nào. Tuy nhiên, khao khát bảo vệ số tiền bằng bất cứ giá nào hiện rõ trong đôi mắt cô.
“Dù thế nào, nói cho tôi mật khẩu của cậu và không ai sẽ bị thương. Phải chứ? Đã bao lâu rồi thế? Tôi thậm chí còn không chưa ăn trưa. Tên tài khoản là Cho Kang-suk? Tôi không ngờ cậu giữ tiền bằng cách sử dụng tên của một người khác. Cậu có muốn bị sút khỏi nhà vào mùa đông lạnh lẽo này không ? Trước hết, tôi sẽ chỉ lấy số tiền này. Tôi là một người rất rộng lượng. Haha!”
‘Cho Kang-suk?’
Ha-ran đã chuyển tiền vào một sổ ngân hàng dưới tên của Kang-suk. Đó là ý tưởng của riêng cô. Nếu họ tìm thấy số tiền, thì họ sẽ chỉ đơn giản là lấy nó đi. Tuy nhiên nó sẽ khó hơn với một sổ ngân hàng kèm theo mật khẩu.
Wooduk!
Tae-hyuk nghiến răng.
Những gã này không chỉ tới đây. Bọn chúng đã ở đây ít nhất nửa ngày. Han Sang-won đã có được sổ ngân hàng và con dấu trong tay, thứ mà rõ ràng là lấy từ Ha-ran. Tuy nhiên, cô không nói mật khẩu cho họ tới tận phút cuối.
Ha-ran đã can đảm chiến đấu một mình. Để mà bảo vệ những đồng tiền quý giá cần thiết cho giấc mơ của gia đình mình…
Tae-hyuk muốn giết những gã này ngay bây giờ. Nhưng trước hết, cậu cần phải đảm bảo sự an toàn của Ha-ran.
“… Mật khẩu là Việc Làm Công Cộng (Pulic Employment).”
“Hahaha! Đúng như mong đợi từ một người bạn! Hey những thằng nhóc, gói công cụ của bọn mày vào.”
Tên tay sai cười khúc khích và bắt đầu nhặt những trang bị mà họ đã mang.
“Thưa ngài! Chúng ta vừa nhận được 50 triệu won! Mặc dù, chẳng phải ngài biết rằng vẫn còn 250 triệu won còn lại sao? Hiện gặp lại lần tới. Hahaha!”
Han Sang-won và tay sai của hắn đi mất trong nháy mắt.
Đôi vai của Ha-ran run lên.
“T-Tae-hyuk… X-Xin lỗi… Noona là một kẻ ngốc.. Huaaaang!”
Cuối cùng, Ha-ran bật khóc. Chúng là những giọt nước mặt tuyệt vọng mà cô ấy đã cố gắng không để chúng chảy xuống.
Tae-hyuk cắn môi cậu.
“… Em sẽ làm chúng trả giá cho từng giọt nước mắt rơi từ đôi mắt của Noona.”
Tae-hyuk lạnh lẽo nhìn vào doanh thiếp của Han Sang-wo.
‘SY Capital….!’
Seo Ha-ran đã chiến đấu lại chúng cho tới phút cuối.
Giờ đến lượt Tae-hyuk vào cuộc.
“Noona. Đừng lo. Em sẽ trả lại bọn chúng gấp 10 lần như thế.”
Tae-hyuk đứng lên.
Cậu sẽ sử dụng mọi thứ để có thể hủy diệt bọn chúng.
Danh sách chương