l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
Trans:
-Sorry vì chậm trễ vì mấy tuần vừa rồi phải lo ôn thì cuối kì. Lo xong hết rồi thì nên giờ cả tuần được nghỉ nên sẽ cố rush nhanh nhất có thể.
-Tình hình là mình cũng nghiện bộ novel extra ghê gớm nên cũng lười dịch truyện này cho anh em :v nhưng cũng đã đọc tới chap 179 kịp eng lun rồi nên mới rảnh đây.
-Mai mình sẽ tryhard 4 chap trong 1 ngày rồi đăng vào buổi tối cho anh em luôn.
-Đêm vui vẻ nhé và chúc anh em nào đọc truyện mình sớm có gấu đi noel. <= Thực ra thằng trans 18 xuân rồi còn chưa biết tới cảm giác nắm tay *Cry a lot*
##
Chapter 30 – Mối quan hệ xui xẻo từ cuộc sống trước
**
Seo Tae-hyuk đã trở lại.
Tin tức về 2 kẻ khét tiếng, người đã bị đình chỉ bởi vì sự cố gian lận làm sục sôi cả trường.
Tae-hyuk đã bị đình chỉ học một tháng, trong khi Park Sung-kwang bỏ học là kết quả từ việc hắn cũng bị đình chỉ. Khoảng thời gian đình chỉ 1 tháng của Tae-hyuk giờ đã kết thúc.
Ngôi trường trở náo động trong khi những học sinh lan truyền tin đồn.
“Thực ra, cậu có biết rằng Seo Tae-hyuk bị ép tham gia vào kế hoạch độc ác của Park Sung-kwang?”
“Ack! Sợ thật đấy. Làm sao mình dám đi học vào ngày mai đây….?”
“Không, cả 2 cậu đều sai rồi. Liệu cái tuyên bố đó có đáng tin khi mà người nói là tên côn đồ(gangster) Seo Tae-hyuk?”
“Ah, có lẽ vậy. Tớ nghe được rằng cậu ta nhận được lời mời tham gia một tổ chức sau khi tốt nghiệp…”
“C-Côn đồ?”
Những lời đồn dần lăn cầu tuyết rồi trở thành một thứ gì đó to lớn và bất tiện.
Nhân vật chính của bữa tiệc, Tae-hyuk, đang ở trong thư viện chứ không phải phòng học. Tae-hyuk cảm thấy ấn tượng trước nỗ lực của An Eun-young.
“Eun-young, thực sự, cảm ơn cô.”
Có thể thấy được vầng thâm đằng sau cặp kính dày của An Eun-young. Cô ấy rõ ràng đã dành cả đêm để cố gắng làm điều này xảy ra.
“N-Nó không có gì nhiều đâu…Không có gì đâu.”
“Không. Tôi không thể làm được tốt như thế nếu không có cô.”
Tae-hyuk giờ đã có 47 điểm intelligence, đây là kết quả từ việc chỉ tập trung vào học sau khi cậu lấy lại được chuỗi tràng hạt từ Big Mama. Dù cậu có cô gắng chăm chỉ đến mức nào, tốc độ tăng trưởng này vẫn thực sự kinh hồn.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu không chưa từng gặp An Eun-young? Intelligence của cậu đã tăng nhanh hơn cả lúc ban đầu.
Bài kiểm tra lại diễn ra trong vòng 2 tiếng. Trong lúc này, cậu phải ghi nhớ nhiều thứ để chuẩn bị cho bài kiểm tra.
‘Ở bài kiểm tra thử gần nhất, cậu đã đạt được trung bình 90 điểm. Nếu cậu ghi nhớ mọi thứ mà Lớp trưởng mà đem đến thì…’
Có lẽ cậu hoàn toàn có thể đến gần với cái hạng 1 toàn trường.
“….T-Thế thì. Đây là lần học cuối cùng. Cố hết sức nha! Fighting!”
An Eun-young cổ vũ cậu với một nắm đấm giơ lên.
Vào khoảng khắc đó, cô ấy trong thật dễ thương đến mức mà Tae-hyuk cảm thấy rằng tim cậu đang đập.[note11909]
“Hmm hmm. Được rồi. Chẳng phải có cái gì đó hụt hẫng bởi vì đây là lần cuối không? Thế thì, hãy chăm sóc cho tớ, Lớp trưởng.”
An Eun-young bĩu môi.
“G-Gọi tớ là Eun-young.”
Tae-hyuk nhìn vào cô với một vẻ mặt kinh ngạc.
“Oh, okay….E-Eung-young. Có phải không?”
“Phải. Cảm ơn. Thế thì, hãy bắt đầu thôi.”
Kì học cuố cùng của Seo Tae-hyuk và An Eun-young đã kết thúc.
**
“Seo Tae-hyuk. Cậu có học nhiều không đấy?”
Thầy giám thị hỏi với giọng khiêu khích kì lạ. Có vẻ như ông ta không thích sự thật rằng Park Sung-kwang đã bỏ học trong khi vẫn còn 1 thằng rắc rối còn lại. Dựa trên kết quả học tập của Park Sung-kwang, hắn ta chắc đã nhận hối lộ từ phụ huynh của Park Sung-kwang. Một trong những nguồn tiền quý giá đã biến mất bởi vì 1 thằng côn đồ.
Vì thế, đôi mắt của thầy giám thị được lấp đầy bởi sự căm ghét khi hắn ta nhìn Tae-hyuk.
“Em có hơi bận. Cứ làm nó như bình thường đi.”
“Thằng nhóc tự phụ….Thầy Jung tin mày nhưng tao thì khác. Thẳng thắn mà nói, thật khó để tin mày đã đạt được số điểm đó hợp pháp, vậy nên bài kiểm tra lại này sẽ đảm bảo mọi thứ. Mày có ý kiến nào không?”
“Nếu có bất kì nghi ngờ nào, thì tôi chỉ cần làm rõ nó thôi.”
“Ah, phải rồi. Mày chưa tham gia bài học nào trong suốt 1 tháng. Cho nên phạm vi nội dung bài kiểm tra y hệt lần trước. Tao đã nói với những giáo viên là để ý đặc biệt tới mày, vậy nên tao nghĩ đây sẽ là bài kiểm tra rất thú vị.
Trong căn phòng học, chỉ có mỗi thầy giám thị và Seo Tae-hyuk.
“Tao đã quyết định là sẽ giám sát tất cả các bài kiểm tra của mày hôm này. Mày có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu mày nhìn xung quanh không? Hờ, tao không nghĩ rằng ai đó trong ngôi trường này sẽ làm thế. Hahaha!”
Tae-hyuk đặt bút lên bàn và chuẩn bị cho bài kiểm tra.
Rồi thầy giám thị tiến tới chỗ cậu với một đôi mắt lấp lánh.
“Hãy để tao xem cái nào.”
Thầy giám thị xác nhận rằng Tae-hyuk không giấu bất kì tài liệu nào trong bàn cậu. Cuối cùng, ông ta cẩn thận nhìn vào những cây bút và tặc lưỡi. Nó chẳng khác nào đối xử với tội phạm.
“Sheesh.Thế thì, môn đầu tiên là Ngữ văn. Thời gian làm bài là 50 phút. Nếu như mày chỉ cần viết thêm một chữ sau khi thời gian kết thúc, thì mày sẽ ăn zero.”
“Dĩ nhiên. Thế thì tôi sẽ bắt đầu.”
Tae-hyuk nhận tờ giấy kiếm tra với một khuôn mặt rất thư giãn.
Thay vào đó, người nên lo lắng là thầy giám thị.
Ông ta đã nhận hối lộ từ cha mẹ của Park Sung-kwang. Đó là một số lượng khá đáng kể. Tuy nhiên, Seo Tae-hyuk đã biết sự thật này. Ông ta muốn sút Seo Tae-hyuk ra khỏi trường bằng cách nào đó.
Để làm thế, mọi thứ đều dựa vào bài kiểm tra lại này. Thầy giám thị không biết cách mà Seo Tae-hyuk đã sử dụng để nâng điểm. Tuy nhiên, cậu không thể làm được gì chừng nào ông ta vẫn còn theo dõi gần thế.
Thầy giám thị cười. Thực ra, bài kiểm tra này khó hơn nhiều so với lần trước. Có rất nhiều bẫy và những câu hỏi hoàn toàn khác so với bài kiểm tra trước. Nếu cậu chỉ đạt được 80 điểm lần này, thì thầy giám thị sẽ gửi cậu vào trường khác.
Tae-hyuk đợi bài kiểm tra với một khuôn mặt buồn chán, như thế rằng cậu không biết thầy giám thị đang nghĩ gì.
“Thế thì, hãy bắt đầu bài kiểm tra!”
Thầy giám thị thông báo bắt đầu kiểm tra.
Tae-hyuk một lần nữa ngưỡng mộ khả năng của An Eun-young sau khi nhìn qua tờ giấy kiểm tra.
‘Wah. Chẳng phải Lớp trưởng đúng rồi sao?’’
An Eun-young đoán rằng bài kiểm tra này sẽ khó hơn nhiều so với bài 1 tháng trước.
Đó là câu trả lời đúng.
Những câu hỏi ở một đẳng cấp khác về mặt độ khó.
‘Ah, chẳng phải mình biết câu này à?’
Tuy nhiên, hầu hết chúng đã bị đoán trước bởi An Eun-young. Nó trông như thể cậu đã biết trước tất cả câu hỏi.
‘….Đúng như mong đợi từ người sở hữu kĩ năng Studying.’
Tae-hyuk bắt đầu giải quyết những câu hỏi.
Có vẻ như cậu có thể đạt điểm cao hơn cậu nghĩ.
**
Tất cả bài kiểm tra đã kết thúc.
Thầy giám thị ngồi trên bàn ông ta với một khuôn mặt trắng bệt.
“S-Sao mày làm được tất cả những thứ này?”
Lướt sơ qua những câu hỏi, cậu có thể thấy rằng hầu hết câu trả lời đều đúng.
Thầy giám thị hét lên.
“B-Bài kiểm tra này không hợp lệ! Nói cho tao! Mày gian lận bằng cách đéo nào?”[note11910]
Tae-hyuk duỗi cái cổ đã cứng nhắc vì ngồi cả ngày. Rồi cậu nhìn vào thầy giám thị và thở dài.
“Thầy quan sát em suốt khoảng thời gian em làm bài kiểm tra còn gì. Em không gian lận.”
“T-Thằng khốn!”
Thầy giám thị bị kích động cố gắng đánh Tae-hyuk bằng cây gậy mà ông ta đang cầm.
Vào lúc đó, cách cửa đang đóng chặt đột nhiên mở ra và Thầy Jung Nam-ho bước vào.
“Seo Tae-hyuk! Em tốt hơn hêt là hi vọng rằng em làm tốt ở bài kiểm tra! Tôi đến để chấm điểm cho cậu.”
Thầy Jung Nam-ho chào Tae-hyuk và rồi nhìn vào thầy giám thị.
“Thầy giám thị-nim. Anh đã làm việc rất tốt. Kể từ giờ, tôi sẽ lo việc chấm điểm.”
Thầy giám thị ngồi bịch xuống với một khuôn mặt chết lặng.
Ông ta liên tục đóng mở miệng.
“Đợi một chút. Chẳng phát thế là bất công với Seo Tae-hyuk ở đó à?”
Tae-hyuk cười khi nhìn Jung Nam-ho.
“Thế thì em sẽ ra ngoài và đợi.”
“Phải đấy!”
Cậu rời phòng học và nhìn thấy An Eun-young đang đợi cậu với một khuôn mặt lo lắng.
Cô ấy đã làm mọi thứ có thể. Thứ duy nhất còn lại là đợi như thế này.
“T-Tae-hyuk…..Bài kiểm tra?”
Tae-hyuk làm chữ “V” với ngón tay.
“Waaaaaahhhhhhhh!”
An Eun-young vui mừng như thế đó là thành quả của chính công sức của mình.
Jijak!
Hai người cười và high-five.
**
Kết quả bài kiểm tra của Seo Tae-hyuk được tiết lộ cho cả trường vào ngày hôm sau.
Điều này có nghĩa là cậu đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Đ-Điều này thật nực cười….!”
Những người nhìn thấy kết quả của Seo Tae-hyuk dán trên bảng thông báo đều thấy bối rối.
Cậu ta đạt được điểm trung bình là 92, và đứng hạng 2 của lớp. Cậu ấy cũng đạt hạng 7 toàn trường.
Tuy nhiên, những học sinh khác không nhận ra rằng bài kiểm của Tae-hyuk khó hơn bình thường bởi vì thầy giám thị.
Dù thế nào, nó thực sự là một con điểm xuất sắc.
Những học sinh đứng trước bảng thông báo rời đi, rồi Seo Tae-hyuk và An Eun-young tiến tới để kiểm tra điểm.
Tae-hyuk làm một khuôn mặt bất ngờ.
An Eun-young tự nhiên hỏi 1 câu, như thể rằng cô ấy chỉ đột nhiên nảy ra…
“Nếu bài kiểm tra này có cùng độ khó với bài trước….thì cậu sẽ hạng bao nhiêu?”
“Hạng 1.”
**
Mọi thứ dần huyên náo khi người ta bảo rằng Seo Tae-hyuk thực sự là một học sinh gương mẫu.
“Seo Tae-hyuk thực sự là một học sinh tốt…”
“Bên cạnh đó, để mà đạt hạng 7 toàn trường….”
“Vậy Tae-hyuk học tốt, và khuôn mặt của cậu ấy cũng khá tốt….Chẳng phải cậu ta không có bạn gái sao?”
“Hmm, cậu ấy có vẻ như chỉ gần gũi với An Eun-young. Họ thậm chí còn chẳng có mối quan hệ.”
“T-Thế mình có nên thử không? Năm tới là năm 3 của bọn mình, vậy nên mùa đông này là cơ hội cuối cùng để yêu đương!”
Những cô gái ngồi trong phòng học nói chuyện rôm rả rất vui vẻ.
Thực tế, có vài người bị thu hút bởi vẻ ngoài nghèo nàn của Tae-hyuk. Tuy nhiên, họ thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt cậu.
Nó hóa ra là vẻ ngoài của cậu trông xấu xa nhưng thực ra cậu giỏi trong việc học hành? Cậu ấy như thể là nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết lãng mạn!
Ngay khi lớp học kết thúc, Seo Tae-hyuk tiến thẳng về nhà.
An Eun-young vẫn còn ở lại trong lớp học bởi vì vai trò lớp trưởng của cô ấy, và có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của những cô gái.
Đánh giá của Seo Tae-hyuk đã thay đổi. Rõ ràng đây là một tình hình đáng ăn mừng.
Thế thì tại sao cô lại có tâm trạng xấu?
An Eun-young vẫn nhớ rằng mọi người đã đối xử với Tae-hyuk thế nào cho tới ngày hôm qua. Cô ấy là người duy nhất biết cậu ấy không xấu tí nào, không như những lời đồn đã kể.
Tuy nhiên, kết quả bài kiểm tra của cậu ấy là tốt, và điều này làm thay đổi tình hình của cậu ấy.
Cô cảm thấy cô đơn đến kì lạ.
Trong phòng học, những cô gái đang thảo luận rằng ai sẽ là người đầu tiên xây dựng mối quan hệ với Seo Tae-hyuk.
Vào lúc đó, An Eun-young đứng dậy khỏi ghế. Cô ấy đi tới chỗ những nữ sinh và nói lớn.
“Đừng nhẫm lẫn. Seo Tae-hyuk không có thời gian cho một mối quan hệ với bất kì ai trong số các cậu, vì cậu ấy đã quyết định vào đại học với tôi.”[note11911]
“….?”
“……!”
Mọi người trong phòng đều im lăng trước tuyên bố của An Eun-young.
Nó nghe như thể lời tuyên chiến nói rằng họ không nên solo da sua với cô ấy.
**
Cái ngày mà Tae-hyuk nhận khoản tiền còn lại từ Big Mama.
Seo Tae-hyuk mặc một phong cách hơi khác so với thông thường.
Hôm nay là ngày mà cậu phải tới trường, thứ mà cậu đã không làm trong một khoảng thời gian. Vì thế, Tae-hyuk vẫn đang mặc đồng phục.
“Mình phải tới con hẻm vậy nên….”
Cuối cùng, cậu quyết định mua quần áo từ một cửa hàng chỉ bán đồ phong cách cổ điển(vintage).
Cậu bảo chủ cửa hàng cho cậu một bộ đồ thông thường và thay nó trong tiệm. Khách quan mà nói, chúng không phải những bộ đồ kì lạ.
Tuy nhiên, đôi mắt của Tae-hyuk rung động trong khi cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Cậu mặc cái quần jean skinny (Đơn giản là ống quần nhỏ với bó hơn jean bình thường) và một cái áo khoác da. Thêm đôi giầy vào bộ đồ làm cậu trông y hệt như một thằng raccing boy(biker).
“C-Cái méo gì đây?”
Tuy nhiên, cậu mua nó với một giá rẻ nên cậu không thể hoàn tiền lại được. Thêm nữa, đó là một phong cách hòa hợp với con hẻm.
“Uh, Hyung! Cậu là người mới à?”
Một người đàn ông có râu khoảng 30 tuổi giơ tay và chào khi cậu đi qua.
“Ah, phải. Tôi có vài việc với Big Mama.”
“Haha, phải. Cậu nên làm việc chăm chỉ khi cậu còn trẻ. Vậy, hãy cố hết sức nhá.”
Người đàn ông có vẻ nhầm lẫn Tae-hyuk là một người đồng nghiệp.
Tae-hyuk lại thở dài.
Hiện tại, cậu đã có 4 kĩ năng tội phạm.
Thêm nữa, cậu trở thành một học sinh gưỡng mẫu nhớ sự giúp đỡ của An Eun-young.
Liệu một tương lai tương sáng sẽ mở ra cho cậu? Một tương lai khác với cái trước?
“Đã có khoảng thời gian mình sẽ nghĩ như thế….”
Vẫn quá sơm để có thể an tâm, vì vẫn còn quá nhiều vấn đề cần phải giải quyết.
‘Trước hết, Park Jung-hwan.’
Hắn ta là một chính trị gia phe đối lập (aka phản động). Tổng thống hiện tại đang theo đuổi hệ thống tài phiệt. Park Jung-hwan thường thể hiện sự chỉ trích mạnh mẽ tới điều đó, và nhận được sự đồng tình rất lớn từ thế hệ trẻ.
Hiện tại, anh ta không có nhiều ảnh hưởng, nhưng 3 năm sau, anh ta tái xuất hiện như sao chổi, lần này hoàn toàn ngược lại. Anh ta đủ nổi tiếng đến mức được xem như là ứng cử viên tổng thống nhiệm kì sau.
Tuy nhiên, 5 năm sau. Anh ta bị tấn công bởi ai đó và chết.
Tất cả đài truyền thông đều chú ý tới người đã giết anh ta. Người đã giết Park Jung-hwan là một nam thanh niên trẻ ở tuổi 20.
Seo Tae-hyuk.
‘Dấu vân tay của mình được tìm thấy ở hiện trường vụ án. Mình bị thấy là đã giết Park Jung-hwan trên camera an ninh. Cũng có thêm 5 nhân chứng. Thêm nữa, một khi hung khi giết người của Park Jung-hwan được tìm thấy….Dĩ nhiên, trên đó chỉ có dấu vân tay của cậu.’
Park Jung-hwan là đại diện của hiệp hội chống tài phiệt, và là một anh hùng của những người ở độ 20 và 30 tuổi. Có rất nhiều người không nhận được nhiều lợi ích đầu tư trong nước ghét anh ta.
Tuy nhiên, một thanh niên bình thường đã giết anh ta….
Đó là một tình huống khá trớ trêu. Cả đất nước bùng nổ.
Tae-hyuk nhớ lại những kí ức lần trước.
##
Trans:
-Sorry vì chậm trễ vì mấy tuần vừa rồi phải lo ôn thì cuối kì. Lo xong hết rồi thì nên giờ cả tuần được nghỉ nên sẽ cố rush nhanh nhất có thể.
-Tình hình là mình cũng nghiện bộ novel extra ghê gớm nên cũng lười dịch truyện này cho anh em :v nhưng cũng đã đọc tới chap 179 kịp eng lun rồi nên mới rảnh đây.
-Mai mình sẽ tryhard 4 chap trong 1 ngày rồi đăng vào buổi tối cho anh em luôn.
-Đêm vui vẻ nhé và chúc anh em nào đọc truyện mình sớm có gấu đi noel. <= Thực ra thằng trans 18 xuân rồi còn chưa biết tới cảm giác nắm tay *Cry a lot*
##
Chapter 30 – Mối quan hệ xui xẻo từ cuộc sống trước
**
Seo Tae-hyuk đã trở lại.
Tin tức về 2 kẻ khét tiếng, người đã bị đình chỉ bởi vì sự cố gian lận làm sục sôi cả trường.
Tae-hyuk đã bị đình chỉ học một tháng, trong khi Park Sung-kwang bỏ học là kết quả từ việc hắn cũng bị đình chỉ. Khoảng thời gian đình chỉ 1 tháng của Tae-hyuk giờ đã kết thúc.
Ngôi trường trở náo động trong khi những học sinh lan truyền tin đồn.
“Thực ra, cậu có biết rằng Seo Tae-hyuk bị ép tham gia vào kế hoạch độc ác của Park Sung-kwang?”
“Ack! Sợ thật đấy. Làm sao mình dám đi học vào ngày mai đây….?”
“Không, cả 2 cậu đều sai rồi. Liệu cái tuyên bố đó có đáng tin khi mà người nói là tên côn đồ(gangster) Seo Tae-hyuk?”
“Ah, có lẽ vậy. Tớ nghe được rằng cậu ta nhận được lời mời tham gia một tổ chức sau khi tốt nghiệp…”
“C-Côn đồ?”
Những lời đồn dần lăn cầu tuyết rồi trở thành một thứ gì đó to lớn và bất tiện.
Nhân vật chính của bữa tiệc, Tae-hyuk, đang ở trong thư viện chứ không phải phòng học. Tae-hyuk cảm thấy ấn tượng trước nỗ lực của An Eun-young.
“Eun-young, thực sự, cảm ơn cô.”
Có thể thấy được vầng thâm đằng sau cặp kính dày của An Eun-young. Cô ấy rõ ràng đã dành cả đêm để cố gắng làm điều này xảy ra.
“N-Nó không có gì nhiều đâu…Không có gì đâu.”
“Không. Tôi không thể làm được tốt như thế nếu không có cô.”
Tae-hyuk giờ đã có 47 điểm intelligence, đây là kết quả từ việc chỉ tập trung vào học sau khi cậu lấy lại được chuỗi tràng hạt từ Big Mama. Dù cậu có cô gắng chăm chỉ đến mức nào, tốc độ tăng trưởng này vẫn thực sự kinh hồn.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu không chưa từng gặp An Eun-young? Intelligence của cậu đã tăng nhanh hơn cả lúc ban đầu.
Bài kiểm tra lại diễn ra trong vòng 2 tiếng. Trong lúc này, cậu phải ghi nhớ nhiều thứ để chuẩn bị cho bài kiểm tra.
‘Ở bài kiểm tra thử gần nhất, cậu đã đạt được trung bình 90 điểm. Nếu cậu ghi nhớ mọi thứ mà Lớp trưởng mà đem đến thì…’
Có lẽ cậu hoàn toàn có thể đến gần với cái hạng 1 toàn trường.
“….T-Thế thì. Đây là lần học cuối cùng. Cố hết sức nha! Fighting!”
An Eun-young cổ vũ cậu với một nắm đấm giơ lên.
Vào khoảng khắc đó, cô ấy trong thật dễ thương đến mức mà Tae-hyuk cảm thấy rằng tim cậu đang đập.[note11909]
“Hmm hmm. Được rồi. Chẳng phải có cái gì đó hụt hẫng bởi vì đây là lần cuối không? Thế thì, hãy chăm sóc cho tớ, Lớp trưởng.”
An Eun-young bĩu môi.
“G-Gọi tớ là Eun-young.”
Tae-hyuk nhìn vào cô với một vẻ mặt kinh ngạc.
“Oh, okay….E-Eung-young. Có phải không?”
“Phải. Cảm ơn. Thế thì, hãy bắt đầu thôi.”
Kì học cuố cùng của Seo Tae-hyuk và An Eun-young đã kết thúc.
**
“Seo Tae-hyuk. Cậu có học nhiều không đấy?”
Thầy giám thị hỏi với giọng khiêu khích kì lạ. Có vẻ như ông ta không thích sự thật rằng Park Sung-kwang đã bỏ học trong khi vẫn còn 1 thằng rắc rối còn lại. Dựa trên kết quả học tập của Park Sung-kwang, hắn ta chắc đã nhận hối lộ từ phụ huynh của Park Sung-kwang. Một trong những nguồn tiền quý giá đã biến mất bởi vì 1 thằng côn đồ.
Vì thế, đôi mắt của thầy giám thị được lấp đầy bởi sự căm ghét khi hắn ta nhìn Tae-hyuk.
“Em có hơi bận. Cứ làm nó như bình thường đi.”
“Thằng nhóc tự phụ….Thầy Jung tin mày nhưng tao thì khác. Thẳng thắn mà nói, thật khó để tin mày đã đạt được số điểm đó hợp pháp, vậy nên bài kiểm tra lại này sẽ đảm bảo mọi thứ. Mày có ý kiến nào không?”
“Nếu có bất kì nghi ngờ nào, thì tôi chỉ cần làm rõ nó thôi.”
“Ah, phải rồi. Mày chưa tham gia bài học nào trong suốt 1 tháng. Cho nên phạm vi nội dung bài kiểm tra y hệt lần trước. Tao đã nói với những giáo viên là để ý đặc biệt tới mày, vậy nên tao nghĩ đây sẽ là bài kiểm tra rất thú vị.
Trong căn phòng học, chỉ có mỗi thầy giám thị và Seo Tae-hyuk.
“Tao đã quyết định là sẽ giám sát tất cả các bài kiểm tra của mày hôm này. Mày có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu mày nhìn xung quanh không? Hờ, tao không nghĩ rằng ai đó trong ngôi trường này sẽ làm thế. Hahaha!”
Tae-hyuk đặt bút lên bàn và chuẩn bị cho bài kiểm tra.
Rồi thầy giám thị tiến tới chỗ cậu với một đôi mắt lấp lánh.
“Hãy để tao xem cái nào.”
Thầy giám thị xác nhận rằng Tae-hyuk không giấu bất kì tài liệu nào trong bàn cậu. Cuối cùng, ông ta cẩn thận nhìn vào những cây bút và tặc lưỡi. Nó chẳng khác nào đối xử với tội phạm.
“Sheesh.Thế thì, môn đầu tiên là Ngữ văn. Thời gian làm bài là 50 phút. Nếu như mày chỉ cần viết thêm một chữ sau khi thời gian kết thúc, thì mày sẽ ăn zero.”
“Dĩ nhiên. Thế thì tôi sẽ bắt đầu.”
Tae-hyuk nhận tờ giấy kiếm tra với một khuôn mặt rất thư giãn.
Thay vào đó, người nên lo lắng là thầy giám thị.
Ông ta đã nhận hối lộ từ cha mẹ của Park Sung-kwang. Đó là một số lượng khá đáng kể. Tuy nhiên, Seo Tae-hyuk đã biết sự thật này. Ông ta muốn sút Seo Tae-hyuk ra khỏi trường bằng cách nào đó.
Để làm thế, mọi thứ đều dựa vào bài kiểm tra lại này. Thầy giám thị không biết cách mà Seo Tae-hyuk đã sử dụng để nâng điểm. Tuy nhiên, cậu không thể làm được gì chừng nào ông ta vẫn còn theo dõi gần thế.
Thầy giám thị cười. Thực ra, bài kiểm tra này khó hơn nhiều so với lần trước. Có rất nhiều bẫy và những câu hỏi hoàn toàn khác so với bài kiểm tra trước. Nếu cậu chỉ đạt được 80 điểm lần này, thì thầy giám thị sẽ gửi cậu vào trường khác.
Tae-hyuk đợi bài kiểm tra với một khuôn mặt buồn chán, như thế rằng cậu không biết thầy giám thị đang nghĩ gì.
“Thế thì, hãy bắt đầu bài kiểm tra!”
Thầy giám thị thông báo bắt đầu kiểm tra.
Tae-hyuk một lần nữa ngưỡng mộ khả năng của An Eun-young sau khi nhìn qua tờ giấy kiểm tra.
‘Wah. Chẳng phải Lớp trưởng đúng rồi sao?’’
An Eun-young đoán rằng bài kiểm tra này sẽ khó hơn nhiều so với bài 1 tháng trước.
Đó là câu trả lời đúng.
Những câu hỏi ở một đẳng cấp khác về mặt độ khó.
‘Ah, chẳng phải mình biết câu này à?’
Tuy nhiên, hầu hết chúng đã bị đoán trước bởi An Eun-young. Nó trông như thể cậu đã biết trước tất cả câu hỏi.
‘….Đúng như mong đợi từ người sở hữu kĩ năng Studying.’
Tae-hyuk bắt đầu giải quyết những câu hỏi.
Có vẻ như cậu có thể đạt điểm cao hơn cậu nghĩ.
**
Tất cả bài kiểm tra đã kết thúc.
Thầy giám thị ngồi trên bàn ông ta với một khuôn mặt trắng bệt.
“S-Sao mày làm được tất cả những thứ này?”
Lướt sơ qua những câu hỏi, cậu có thể thấy rằng hầu hết câu trả lời đều đúng.
Thầy giám thị hét lên.
“B-Bài kiểm tra này không hợp lệ! Nói cho tao! Mày gian lận bằng cách đéo nào?”[note11910]
Tae-hyuk duỗi cái cổ đã cứng nhắc vì ngồi cả ngày. Rồi cậu nhìn vào thầy giám thị và thở dài.
“Thầy quan sát em suốt khoảng thời gian em làm bài kiểm tra còn gì. Em không gian lận.”
“T-Thằng khốn!”
Thầy giám thị bị kích động cố gắng đánh Tae-hyuk bằng cây gậy mà ông ta đang cầm.
Vào lúc đó, cách cửa đang đóng chặt đột nhiên mở ra và Thầy Jung Nam-ho bước vào.
“Seo Tae-hyuk! Em tốt hơn hêt là hi vọng rằng em làm tốt ở bài kiểm tra! Tôi đến để chấm điểm cho cậu.”
Thầy Jung Nam-ho chào Tae-hyuk và rồi nhìn vào thầy giám thị.
“Thầy giám thị-nim. Anh đã làm việc rất tốt. Kể từ giờ, tôi sẽ lo việc chấm điểm.”
Thầy giám thị ngồi bịch xuống với một khuôn mặt chết lặng.
Ông ta liên tục đóng mở miệng.
“Đợi một chút. Chẳng phát thế là bất công với Seo Tae-hyuk ở đó à?”
Tae-hyuk cười khi nhìn Jung Nam-ho.
“Thế thì em sẽ ra ngoài và đợi.”
“Phải đấy!”
Cậu rời phòng học và nhìn thấy An Eun-young đang đợi cậu với một khuôn mặt lo lắng.
Cô ấy đã làm mọi thứ có thể. Thứ duy nhất còn lại là đợi như thế này.
“T-Tae-hyuk…..Bài kiểm tra?”
Tae-hyuk làm chữ “V” với ngón tay.
“Waaaaaahhhhhhhh!”
An Eun-young vui mừng như thế đó là thành quả của chính công sức của mình.
Jijak!
Hai người cười và high-five.
**
Kết quả bài kiểm tra của Seo Tae-hyuk được tiết lộ cho cả trường vào ngày hôm sau.
Điều này có nghĩa là cậu đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Đ-Điều này thật nực cười….!”
Những người nhìn thấy kết quả của Seo Tae-hyuk dán trên bảng thông báo đều thấy bối rối.
Cậu ta đạt được điểm trung bình là 92, và đứng hạng 2 của lớp. Cậu ấy cũng đạt hạng 7 toàn trường.
Tuy nhiên, những học sinh khác không nhận ra rằng bài kiểm của Tae-hyuk khó hơn bình thường bởi vì thầy giám thị.
Dù thế nào, nó thực sự là một con điểm xuất sắc.
Những học sinh đứng trước bảng thông báo rời đi, rồi Seo Tae-hyuk và An Eun-young tiến tới để kiểm tra điểm.
Tae-hyuk làm một khuôn mặt bất ngờ.
An Eun-young tự nhiên hỏi 1 câu, như thể rằng cô ấy chỉ đột nhiên nảy ra…
“Nếu bài kiểm tra này có cùng độ khó với bài trước….thì cậu sẽ hạng bao nhiêu?”
“Hạng 1.”
**
Mọi thứ dần huyên náo khi người ta bảo rằng Seo Tae-hyuk thực sự là một học sinh gương mẫu.
“Seo Tae-hyuk thực sự là một học sinh tốt…”
“Bên cạnh đó, để mà đạt hạng 7 toàn trường….”
“Vậy Tae-hyuk học tốt, và khuôn mặt của cậu ấy cũng khá tốt….Chẳng phải cậu ta không có bạn gái sao?”
“Hmm, cậu ấy có vẻ như chỉ gần gũi với An Eun-young. Họ thậm chí còn chẳng có mối quan hệ.”
“T-Thế mình có nên thử không? Năm tới là năm 3 của bọn mình, vậy nên mùa đông này là cơ hội cuối cùng để yêu đương!”
Những cô gái ngồi trong phòng học nói chuyện rôm rả rất vui vẻ.
Thực tế, có vài người bị thu hút bởi vẻ ngoài nghèo nàn của Tae-hyuk. Tuy nhiên, họ thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt cậu.
Nó hóa ra là vẻ ngoài của cậu trông xấu xa nhưng thực ra cậu giỏi trong việc học hành? Cậu ấy như thể là nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết lãng mạn!
Ngay khi lớp học kết thúc, Seo Tae-hyuk tiến thẳng về nhà.
An Eun-young vẫn còn ở lại trong lớp học bởi vì vai trò lớp trưởng của cô ấy, và có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của những cô gái.
Đánh giá của Seo Tae-hyuk đã thay đổi. Rõ ràng đây là một tình hình đáng ăn mừng.
Thế thì tại sao cô lại có tâm trạng xấu?
An Eun-young vẫn nhớ rằng mọi người đã đối xử với Tae-hyuk thế nào cho tới ngày hôm qua. Cô ấy là người duy nhất biết cậu ấy không xấu tí nào, không như những lời đồn đã kể.
Tuy nhiên, kết quả bài kiểm tra của cậu ấy là tốt, và điều này làm thay đổi tình hình của cậu ấy.
Cô cảm thấy cô đơn đến kì lạ.
Trong phòng học, những cô gái đang thảo luận rằng ai sẽ là người đầu tiên xây dựng mối quan hệ với Seo Tae-hyuk.
Vào lúc đó, An Eun-young đứng dậy khỏi ghế. Cô ấy đi tới chỗ những nữ sinh và nói lớn.
“Đừng nhẫm lẫn. Seo Tae-hyuk không có thời gian cho một mối quan hệ với bất kì ai trong số các cậu, vì cậu ấy đã quyết định vào đại học với tôi.”[note11911]
“….?”
“……!”
Mọi người trong phòng đều im lăng trước tuyên bố của An Eun-young.
Nó nghe như thể lời tuyên chiến nói rằng họ không nên solo da sua với cô ấy.
**
Cái ngày mà Tae-hyuk nhận khoản tiền còn lại từ Big Mama.
Seo Tae-hyuk mặc một phong cách hơi khác so với thông thường.
Hôm nay là ngày mà cậu phải tới trường, thứ mà cậu đã không làm trong một khoảng thời gian. Vì thế, Tae-hyuk vẫn đang mặc đồng phục.
“Mình phải tới con hẻm vậy nên….”
Cuối cùng, cậu quyết định mua quần áo từ một cửa hàng chỉ bán đồ phong cách cổ điển(vintage).
Cậu bảo chủ cửa hàng cho cậu một bộ đồ thông thường và thay nó trong tiệm. Khách quan mà nói, chúng không phải những bộ đồ kì lạ.
Tuy nhiên, đôi mắt của Tae-hyuk rung động trong khi cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Cậu mặc cái quần jean skinny (Đơn giản là ống quần nhỏ với bó hơn jean bình thường) và một cái áo khoác da. Thêm đôi giầy vào bộ đồ làm cậu trông y hệt như một thằng raccing boy(biker).
“C-Cái méo gì đây?”
Tuy nhiên, cậu mua nó với một giá rẻ nên cậu không thể hoàn tiền lại được. Thêm nữa, đó là một phong cách hòa hợp với con hẻm.
“Uh, Hyung! Cậu là người mới à?”
Một người đàn ông có râu khoảng 30 tuổi giơ tay và chào khi cậu đi qua.
“Ah, phải. Tôi có vài việc với Big Mama.”
“Haha, phải. Cậu nên làm việc chăm chỉ khi cậu còn trẻ. Vậy, hãy cố hết sức nhá.”
Người đàn ông có vẻ nhầm lẫn Tae-hyuk là một người đồng nghiệp.
Tae-hyuk lại thở dài.
Hiện tại, cậu đã có 4 kĩ năng tội phạm.
Thêm nữa, cậu trở thành một học sinh gưỡng mẫu nhớ sự giúp đỡ của An Eun-young.
Liệu một tương lai tương sáng sẽ mở ra cho cậu? Một tương lai khác với cái trước?
“Đã có khoảng thời gian mình sẽ nghĩ như thế….”
Vẫn quá sơm để có thể an tâm, vì vẫn còn quá nhiều vấn đề cần phải giải quyết.
‘Trước hết, Park Jung-hwan.’
Hắn ta là một chính trị gia phe đối lập (aka phản động). Tổng thống hiện tại đang theo đuổi hệ thống tài phiệt. Park Jung-hwan thường thể hiện sự chỉ trích mạnh mẽ tới điều đó, và nhận được sự đồng tình rất lớn từ thế hệ trẻ.
Hiện tại, anh ta không có nhiều ảnh hưởng, nhưng 3 năm sau, anh ta tái xuất hiện như sao chổi, lần này hoàn toàn ngược lại. Anh ta đủ nổi tiếng đến mức được xem như là ứng cử viên tổng thống nhiệm kì sau.
Tuy nhiên, 5 năm sau. Anh ta bị tấn công bởi ai đó và chết.
Tất cả đài truyền thông đều chú ý tới người đã giết anh ta. Người đã giết Park Jung-hwan là một nam thanh niên trẻ ở tuổi 20.
Seo Tae-hyuk.
‘Dấu vân tay của mình được tìm thấy ở hiện trường vụ án. Mình bị thấy là đã giết Park Jung-hwan trên camera an ninh. Cũng có thêm 5 nhân chứng. Thêm nữa, một khi hung khi giết người của Park Jung-hwan được tìm thấy….Dĩ nhiên, trên đó chỉ có dấu vân tay của cậu.’
Park Jung-hwan là đại diện của hiệp hội chống tài phiệt, và là một anh hùng của những người ở độ 20 và 30 tuổi. Có rất nhiều người không nhận được nhiều lợi ích đầu tư trong nước ghét anh ta.
Tuy nhiên, một thanh niên bình thường đã giết anh ta….
Đó là một tình huống khá trớ trêu. Cả đất nước bùng nổ.
Tae-hyuk nhớ lại những kí ức lần trước.
Danh sách chương