l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l
##
Chapter 1 – Tôi không nghĩ rằng nó là một giấc mơ
“Keok!”
Tae-hyuk thức dậy và la hét.
Nó là một cơn ác mộng.
Điều này xảy ra vài lần. Đôi khi có những giấc mơ thật đến mức cậu không thể phân biệt giữa mơ và thực tại 1 lúc sau khi thức dậy.
“Well, quả là một giấc mơ vớ vẩn.”
Trong giấc mơ đó, Tae-hyuk đã trở thành một tội nhân bị vu khống và nhận án tử hình.
“Fuck”
Chỉ nghĩ về nó thôi mà làm cậu muốn chửi thề.
Tae-hyuk ngồi trên giường và bất động trong 1 lúc.
“…Đợi chút. Thế mình đã ngồi tù mọt gông suốt 10 năm cho một tội danh giết người mà mình chẳng thực hiện? Cuối cùng, mình bị tuyên án tử hình.”
Tae-hyuk chắc chắn không giết bất kì ai. Tuy nhiên, chứng cứ là hoàn hảo. Có camera quan sát chụp lại tại hiện trường. Hung khí gây án có dấu vân tay của Tae-hyuk trên đấy. Một nhân chứng cũng nhìn thấy cậu thoát ra khỏi hiện trường.
“Thứ này, chết tiệt!”
Cơ thể nó bất đầu run rẩy.
“Đợi một chút. Đó chỉ là một giấc mơ. Hãy cứ coi nó là một giấc mơ ngu ngốc…..”
Nhưng điều gì đó không đúng. Nó quá thực để có thể là một giấc mơ. Cảm giác như cậu đã bị giam giữ trong tù như một tên tử tù cho tới hôm qua.
Nếu nó là một giấc mơ thì bây giờ cậu là ai? Tae-hyuk nhìn xung quanh.
Đó là một căn phòng rộng 3 pyeong [note10638] với 1 chiếc giường tầng và 2 cái bàn.
Cái mùi ẩm ướt và mốc meo độc nhất này vẫn như thế.
Đó là căn phòng mà cậu ở chung với em trai Tae-min của mình trước khi cậu tốt nghiệp cấp 3.
“Cái quái gì? Cảm giác như mình nhớ lại về một kí ức hơn 10 năm tuổi. Điên rồ. Điều này bởi vì giấc mớ quá đổi thực đấy.
15 năm đã trôi qua trong giấc mơ của cậu.
Nhưng trên thực tế, chỉ một đêm đã trôi qua. Thế cái cảm giác vô lí này là sao?
“Dù sao thì, mình vẫn là một học sinh cấp 3, phải không? không phải là một tên tử tù?”
Tae-hyuk kiềm chế lại cái tâm trí hỗn loạn và muốn kiểm tra.
“Phải rồi, 1 cái gương!”
Tae-hyuk vô thức tìm kiếm 1 cái rương trong phòng. Cậu sẽ giải quyết những thứ khác sau khi xác nhận vẻ ngoài của mình.
Nếu cậu không giống như một học sinh trung học mà là một đàn ông ở ngoài 30 tuổi… Chỉ nghĩ về nó thôi cũng làm cậu nổi da gà.
Thực ra, cậu có thể tìm thấy 1 chiếc gương cầm tay nhỏ.
“Ugh. Sở thích tệ quá.”
Con quỷ khắc trên chiếc gương làm cho cậu có linh cảm xấu.
“Chúng ta có một cái gương như thế này ak?”
Có lẽ nó thuộc về em trai cậu.
Nơi cậu tìm thấy nó là kệ sách được dùng bởi cả 2 người họ.
“….Phew. May mắn thay, mình vẫn là một học sinh trung học.”
Người con trai trong gương trông có vẻ như đang cuối tuổi thiếu niên.
“Đợi 1 chút. Thứ này là gì?”
Tae-hyuk nhìn xung quanh với một vẻ mặt kì lạ.
Tuy nhiên, chẳng có gì cả.
Cậu nhìn vào cái gương một lần nữa.
Ở đó có rất nhiều chữ cái kì lạ trên đấy.
[Seo Tae-hyuk]
-Danh hiệu: Vị thần của Tội ác (God of Crime)
-Xếp loại: Người thường (Thiếu điều kiện để nâng cấp)
-Kĩ năng đã sỡ hữu: không.
Hơn nữa, một cửa sổ trạng thái lấp đầy cái gương.
Tae-hyuk tự cười bản thân mình.
“Đây quả là món đồ chơi công phu.”
Nội dụng thường được thấy trong những game online nổi tiếng.
Một người thích những thứ như thế này.
Bên trong căn nhà, chỉ có Tae-min.
Dù sao, Cậu thực sự là một học sinh trung học.
Tae-hyuk thở dài nhẹ nhõm.
Cậu không phải là một tên tử tù bị vu khống. Cậu là Seo Tae-hyuk, một học sinh trung học năm 2 sống với chị gái và em trai. Rôi sau đó cậu bắt đầu nhớ lại vài thứ.
không giống như em trai cậu, một học sinh tốt, cậu có một vẻ ngoài lưu manh.
Cậu đôi khi cúp học và cậu cũng không thể dám chắc rằng điểm mình tốt.
Vì thế, cậu bị xem như một tên gây rối (troublemaker).
Dù sao, ít ra cậu không phải là một tên gangster trung học.
“Um. Có phải Tae-min đi trước rồi không?
Cậu có thể ngửi thấy mùi cơm chín từ đâu đó. Có vẻ như đó là chị gái cậu, Seo Ha-ran, đang chuẩn bị bữa sáng. Cậu bắt đầu nhận ra cậu đang đói.
“Tae-hyuk! Tới ăn đi này!”
Cậu nghe thấy giọng chị gái cậu.
Tae-hyuk gãi đầu và tiến thẳng tới nhà bếp.
=====
“…..”
Mắt Tae-hyuk hóa thành màu đỏ.
Ha-ran bất ngờ và hỏi.
“Gì thế? Em vừa có một giấc mơ đáng sợ hay gì ak?”
Tae-min, người vừa đang ngồi đối diện với Tae-hyuk, nhìn chằm chằm vào cậu trước khi lại quay vào nhìn cuốn sách chữ tiếng anh.
“Bụi bay vào mắt thôi.”[note10639]
Menu bữa sáng là thịt hầm kimchi. Chỉ có một ít đậu phụ, và không có bất kì mẩu thịt nào.
Ha-ran do dự trước khi nói.
“…Chị xin lỗi, Noona sẽ nấu một món với thịt khi chị được trả lương.”
“Nó thực sự chỉ là bụi bay vào mắt em thôi. Hơn nữa, món thịt hầm kimchi của Noona thực sự là ngon nhất trên thế giới, nó ngon tới mỗi em muốn ăn trước khi em chết.
Đó là một lời khen chân thành.
Cậu cho một muỗng vào miệng và có thể cảm thấy vị của món thịt hầm do chị gái cậu nấu.
Đó là món ăn mà cậu không thể ăn trong giấc mơ mình, sau tất cả.
“Ôi trời, thằng nhóc này. Em sẽ muộn đấy. Ăn nhanh lên.”
Ha-ran cười khi di chuyển muỗng của mình. Cô không hề không thích lời khen của Tae-hyuk.
Ba mẹ họ đều chết trong một tai nạn, nên Ha-ran trở thành người bảo hộ cho Tae-hyuk và Tae-min. Mặc dù là một bông hoa nở rộ ở đầu tuổi 20, cô đang làm 2 ca tại nhà máy.
Cô không trang điểm chút nào nhưng với Tae-hyuk, cô là người đẹp hơn bất kì ai trên thế giới.
Tae-hyuk cắn môi mình.
‘Mình sẽ phải nhận một công việc ngay sau khi tốt nghiệp trung học để có thể giúp Noona.’
Ròi cậu bắt đầu.
Một kí ức từ giấc mơ trở thành tử tù của cậu xuất hiện.
‘Mình tốt nghiệp từ trường. Mình có được một công việc trở thành bảo vệ cho một công ty tư nhân vì mình không gì hữu dụng ngoài cái cơ thể mình. Và mình đã làm việc ở đấy suốt 2 năm. Rồi sau đó….’
Câu bị vu khống và vào tù.
‘không! Nó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thôi! Chết tiệt…!’
Tae-hyuk mở TV và giũ bỏ những kí ức về tên tử tù.
-Bên khởi tố đang tìm kiếm nơi ở của Yoo Cheol-ho, một tù nhân đã trốn thoát khỏi Nhà Tù Trung Ương vào ngày 9….
Ha-ran lắc đầu và than vãn sau khi nghe về bản tin nói về một tên tội phạm kinh khủng.
“Omo. Hắn ta vẫn chưa bị bắt. Nó nói rằng hắn có thể ở gần đây. Tae-hyuk, nếu em ra ngoài, thì chỉ ra khi trời vẫn còn sáng. Nếu ai đó đến gần em thì cũng đừng theo sau họ. Em có hiểu không?”
“Noona. Em lớn rồi. Và tại sao chị không nói cái gì với Tae-min?”
“Tae-min đủ vững vàng rùi.”
“Thế em tệ thế ak?”
“Ohuhut!”
“Dù sao thì. Kẻ đó vẫn chưa bị bắt phải chứ? Hắn ta rõ rằng là đã bị bắt …”
Yoo Cheol-ho. Một cái tên quen thuộc.
Hắn đã ở phòng ngay bên cạnh phòng của Tae-hyuk trong 1 khoảng thời gian.
Nói cách khác, 1 hàng xóm.
‘Dĩ nhiễn, đấy chỉ là trong giấc mơ của mình’
Tae-hyuk biết tại sao hắn chỉ là một giấc mơ. Bởi vì cậu cứ nghe về những thứ trong những bản tin mỗi ngày.
“Hyung. Anh ăn phải thứ gì đấy tệ ak? Yoo Cheol-ho bị bắt sau khi thực hiện 7 vụ giết người 3 tháng trước, và vượt ngục chỉ khoảng 1 tuần trước. Nên hắn vẫn chưa bị bắt.”
Tae-min, người đang lặng lẽ ăn cơm, xen vào.
Tae-hyuk cau mày. Tae-min rất hứng thú với những thứ như thế này.
Lần này, cậu đã sai.
Để cho chắc..
“Em nói gì thế? Yoo Cheol-ho vượt ngục khoảng 6 tháng trước và bị bắt sau khi thực hiện thêm 3 vụ giết người nữa.”
Tae-min thở dài và nói.
“Phew, Hyung. Đừng chỉ đọc manhwa. Anh nên xem tin tức đi. Yoo Cheol-ho đã bị bắt? Họ hoàn toàn không có chút đầu mối. Thậm chí có một phần thưởng khá tốt… Chắc anh đã mơ về việc bắt hắn.”
Đợi 1 chút.
Chẳng phải rõ ràng Yoo Cheol-ho đã bị bắt sau khi hắn trốn thoát?
Hắn là tên điên hoàn toàn và khá lắm miệng.
Hơn nữa, cậu không ngủ nên hắn kể về những câu truyện của hắn tới tận bình minh.
Sau 2 lần vượt ngục thành công, hắn có được biệt danh “Vua Vượt Ngục”. Nơi hắn tới và cách hắn trốn thoát đều hiện hữu đầu của Tae-hyuk.
“Thế biệt danh của Yoo Cheol-ho không phải là Vua Vượt Ngục?”
Tae-min chuyển ngón trỏ lên bên đầu và xoay vòng ngón tay.[note10640]
“Hey. Đó không phải thứ em nên làm với hyung của mình.”
“Ah. Đã 8 giờ rồi sao. Em nên nhanh nên nếu không muốn bị muộn. Giám thị nói rằng sẽ đập gãy chân em bằng một cây gậy chèo thuyền nếu em lại trễ nữa đấy.”
Tae-min đứng dậy và chạy tới phòng mình.
‘Thực sự, quả là một giấc mơ tệ hại.’
không phải là Vua Cướp Biển mà là Vua Vượt Ngục.
“Nếu giấc mơ là thật thì đồng bọn của Yoo Cheol-ho lẽ ra giờ đã bị bắt ở Thành phố S. Nhưng lại không phải.”
Tae-hyuk vô tình nói ra suy nghĩ ở trong đầu.
“Em chắc vẫn đang mơ màng.”
Ha-ran cười.
Vài phút trôi quá.
“T-Tae-hyuk.”
Ha-ran, người đang ăn trong khi xem bản tin, bắt đầu rùng mình như thể cô đã nhìn thấy ma.
“Huh?”
“….Em vừa nói về đồng bọn của Yoo Cheol-ho có phải không?”
“Phải. Thì sao?”
“N-Nhìn đi kìa.”
Ha-ran chỉ vào TV với một bàn tay run rẩy.
-Tin mới nhất. Đồng bọn liên quan tới vụ trốn thoát của Yoo Cheol-ho đã bị bắt tại Thành phố S.
Tae-hyuk há hốc mồm. Cậu bất ngờ tới nỗi không để ý tới cái muỗng đang rơi.
‘Đợi đã. Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?’
Nội dung trên bản tin y hệt như trong giấc mơ của cậu. Chứng cứ cũng y hệt như lần vượt ngực đầu tiên của Yoo Cheol-ho.
‘Một giấc mơ. Nó là một giấc mơ! Thế tại sao nó lại xảy ra ở đời thật?’ [note10641]
“…Noona, có phải nó chiếu lại không? Thứ này thực sự diễn ra ngày hôm qua, hay ngày trước đó, phải không?”
“Đó là … một buổi phát sóng trực tiếp..”
Những lời đó đâm thẳng vào ngực của Tae-hyuk như một con dao.
Nếu nó là một giấc mơ, vậy thì đây là gì?
Một giấc mơ tiên đoán ư? Trở về quá khứ? Hay chỉ là một sự tình cờ?
Ha-ran nhìn chằm chằm vào Tae-hyuk với một đôi mắt lo lắng.
Tae-hyuk cố gắng lạc quan.
“Haha! Em chỉ vừa nói điều đó. Nó ngay lập tức xảy ra. Có lẽ em nên đi mua một tờ vé số?:
“Hey ~ em thực sự làm chị sợ đấy.”
“Em phải tới trường. Noona lại phải về nhà trễ ak? Chị nên cẩn thận khi đêm xuống?
“Hoàng tử-nim không cần phải lo lắng. Chị sẽ cẩn thận. Chúc em vui vẻ tại trường học.
“Vâng, Noona.”
Tae-hyuk rời khỏi nhà với balô của mình.
Nụ cười ngày lập tức biến mất khỏi khuôn mặt cậu.
Thông qua giấc mơ của cậu, Yoo Cheol-ho không xa nơi này.
‘Mình cần phải xác nhận rằng nếu Yoo Cheol-ho thực sự ở đó. Chỉ khi đó cậu mới chắc rằng đó chỉ là một giấc mơ.’
Cậu cảm thấy có lỗi với chị mình khi cậu sẽ không thể tới trường.
##
Chapter 1 – Tôi không nghĩ rằng nó là một giấc mơ
“Keok!”
Tae-hyuk thức dậy và la hét.
Nó là một cơn ác mộng.
Điều này xảy ra vài lần. Đôi khi có những giấc mơ thật đến mức cậu không thể phân biệt giữa mơ và thực tại 1 lúc sau khi thức dậy.
“Well, quả là một giấc mơ vớ vẩn.”
Trong giấc mơ đó, Tae-hyuk đã trở thành một tội nhân bị vu khống và nhận án tử hình.
“Fuck”
Chỉ nghĩ về nó thôi mà làm cậu muốn chửi thề.
Tae-hyuk ngồi trên giường và bất động trong 1 lúc.
“…Đợi chút. Thế mình đã ngồi tù mọt gông suốt 10 năm cho một tội danh giết người mà mình chẳng thực hiện? Cuối cùng, mình bị tuyên án tử hình.”
Tae-hyuk chắc chắn không giết bất kì ai. Tuy nhiên, chứng cứ là hoàn hảo. Có camera quan sát chụp lại tại hiện trường. Hung khí gây án có dấu vân tay của Tae-hyuk trên đấy. Một nhân chứng cũng nhìn thấy cậu thoát ra khỏi hiện trường.
“Thứ này, chết tiệt!”
Cơ thể nó bất đầu run rẩy.
“Đợi một chút. Đó chỉ là một giấc mơ. Hãy cứ coi nó là một giấc mơ ngu ngốc…..”
Nhưng điều gì đó không đúng. Nó quá thực để có thể là một giấc mơ. Cảm giác như cậu đã bị giam giữ trong tù như một tên tử tù cho tới hôm qua.
Nếu nó là một giấc mơ thì bây giờ cậu là ai? Tae-hyuk nhìn xung quanh.
Đó là một căn phòng rộng 3 pyeong [note10638] với 1 chiếc giường tầng và 2 cái bàn.
Cái mùi ẩm ướt và mốc meo độc nhất này vẫn như thế.
Đó là căn phòng mà cậu ở chung với em trai Tae-min của mình trước khi cậu tốt nghiệp cấp 3.
“Cái quái gì? Cảm giác như mình nhớ lại về một kí ức hơn 10 năm tuổi. Điên rồ. Điều này bởi vì giấc mớ quá đổi thực đấy.
15 năm đã trôi qua trong giấc mơ của cậu.
Nhưng trên thực tế, chỉ một đêm đã trôi qua. Thế cái cảm giác vô lí này là sao?
“Dù sao thì, mình vẫn là một học sinh cấp 3, phải không? không phải là một tên tử tù?”
Tae-hyuk kiềm chế lại cái tâm trí hỗn loạn và muốn kiểm tra.
“Phải rồi, 1 cái gương!”
Tae-hyuk vô thức tìm kiếm 1 cái rương trong phòng. Cậu sẽ giải quyết những thứ khác sau khi xác nhận vẻ ngoài của mình.
Nếu cậu không giống như một học sinh trung học mà là một đàn ông ở ngoài 30 tuổi… Chỉ nghĩ về nó thôi cũng làm cậu nổi da gà.
Thực ra, cậu có thể tìm thấy 1 chiếc gương cầm tay nhỏ.
“Ugh. Sở thích tệ quá.”
Con quỷ khắc trên chiếc gương làm cho cậu có linh cảm xấu.
“Chúng ta có một cái gương như thế này ak?”
Có lẽ nó thuộc về em trai cậu.
Nơi cậu tìm thấy nó là kệ sách được dùng bởi cả 2 người họ.
“….Phew. May mắn thay, mình vẫn là một học sinh trung học.”
Người con trai trong gương trông có vẻ như đang cuối tuổi thiếu niên.
“Đợi 1 chút. Thứ này là gì?”
Tae-hyuk nhìn xung quanh với một vẻ mặt kì lạ.
Tuy nhiên, chẳng có gì cả.
Cậu nhìn vào cái gương một lần nữa.
Ở đó có rất nhiều chữ cái kì lạ trên đấy.
[Seo Tae-hyuk]
-Danh hiệu: Vị thần của Tội ác (God of Crime)
-Xếp loại: Người thường (Thiếu điều kiện để nâng cấp)
-Kĩ năng đã sỡ hữu: không.
Hơn nữa, một cửa sổ trạng thái lấp đầy cái gương.
Tae-hyuk tự cười bản thân mình.
“Đây quả là món đồ chơi công phu.”
Nội dụng thường được thấy trong những game online nổi tiếng.
Một người thích những thứ như thế này.
Bên trong căn nhà, chỉ có Tae-min.
Dù sao, Cậu thực sự là một học sinh trung học.
Tae-hyuk thở dài nhẹ nhõm.
Cậu không phải là một tên tử tù bị vu khống. Cậu là Seo Tae-hyuk, một học sinh trung học năm 2 sống với chị gái và em trai. Rôi sau đó cậu bắt đầu nhớ lại vài thứ.
không giống như em trai cậu, một học sinh tốt, cậu có một vẻ ngoài lưu manh.
Cậu đôi khi cúp học và cậu cũng không thể dám chắc rằng điểm mình tốt.
Vì thế, cậu bị xem như một tên gây rối (troublemaker).
Dù sao, ít ra cậu không phải là một tên gangster trung học.
“Um. Có phải Tae-min đi trước rồi không?
Cậu có thể ngửi thấy mùi cơm chín từ đâu đó. Có vẻ như đó là chị gái cậu, Seo Ha-ran, đang chuẩn bị bữa sáng. Cậu bắt đầu nhận ra cậu đang đói.
“Tae-hyuk! Tới ăn đi này!”
Cậu nghe thấy giọng chị gái cậu.
Tae-hyuk gãi đầu và tiến thẳng tới nhà bếp.
=====
“…..”
Mắt Tae-hyuk hóa thành màu đỏ.
Ha-ran bất ngờ và hỏi.
“Gì thế? Em vừa có một giấc mơ đáng sợ hay gì ak?”
Tae-min, người vừa đang ngồi đối diện với Tae-hyuk, nhìn chằm chằm vào cậu trước khi lại quay vào nhìn cuốn sách chữ tiếng anh.
“Bụi bay vào mắt thôi.”[note10639]
Menu bữa sáng là thịt hầm kimchi. Chỉ có một ít đậu phụ, và không có bất kì mẩu thịt nào.
Ha-ran do dự trước khi nói.
“…Chị xin lỗi, Noona sẽ nấu một món với thịt khi chị được trả lương.”
“Nó thực sự chỉ là bụi bay vào mắt em thôi. Hơn nữa, món thịt hầm kimchi của Noona thực sự là ngon nhất trên thế giới, nó ngon tới mỗi em muốn ăn trước khi em chết.
Đó là một lời khen chân thành.
Cậu cho một muỗng vào miệng và có thể cảm thấy vị của món thịt hầm do chị gái cậu nấu.
Đó là món ăn mà cậu không thể ăn trong giấc mơ mình, sau tất cả.
“Ôi trời, thằng nhóc này. Em sẽ muộn đấy. Ăn nhanh lên.”
Ha-ran cười khi di chuyển muỗng của mình. Cô không hề không thích lời khen của Tae-hyuk.
Ba mẹ họ đều chết trong một tai nạn, nên Ha-ran trở thành người bảo hộ cho Tae-hyuk và Tae-min. Mặc dù là một bông hoa nở rộ ở đầu tuổi 20, cô đang làm 2 ca tại nhà máy.
Cô không trang điểm chút nào nhưng với Tae-hyuk, cô là người đẹp hơn bất kì ai trên thế giới.
Tae-hyuk cắn môi mình.
‘Mình sẽ phải nhận một công việc ngay sau khi tốt nghiệp trung học để có thể giúp Noona.’
Ròi cậu bắt đầu.
Một kí ức từ giấc mơ trở thành tử tù của cậu xuất hiện.
‘Mình tốt nghiệp từ trường. Mình có được một công việc trở thành bảo vệ cho một công ty tư nhân vì mình không gì hữu dụng ngoài cái cơ thể mình. Và mình đã làm việc ở đấy suốt 2 năm. Rồi sau đó….’
Câu bị vu khống và vào tù.
‘không! Nó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thôi! Chết tiệt…!’
Tae-hyuk mở TV và giũ bỏ những kí ức về tên tử tù.
-Bên khởi tố đang tìm kiếm nơi ở của Yoo Cheol-ho, một tù nhân đã trốn thoát khỏi Nhà Tù Trung Ương vào ngày 9….
Ha-ran lắc đầu và than vãn sau khi nghe về bản tin nói về một tên tội phạm kinh khủng.
“Omo. Hắn ta vẫn chưa bị bắt. Nó nói rằng hắn có thể ở gần đây. Tae-hyuk, nếu em ra ngoài, thì chỉ ra khi trời vẫn còn sáng. Nếu ai đó đến gần em thì cũng đừng theo sau họ. Em có hiểu không?”
“Noona. Em lớn rồi. Và tại sao chị không nói cái gì với Tae-min?”
“Tae-min đủ vững vàng rùi.”
“Thế em tệ thế ak?”
“Ohuhut!”
“Dù sao thì. Kẻ đó vẫn chưa bị bắt phải chứ? Hắn ta rõ rằng là đã bị bắt …”
Yoo Cheol-ho. Một cái tên quen thuộc.
Hắn đã ở phòng ngay bên cạnh phòng của Tae-hyuk trong 1 khoảng thời gian.
Nói cách khác, 1 hàng xóm.
‘Dĩ nhiễn, đấy chỉ là trong giấc mơ của mình’
Tae-hyuk biết tại sao hắn chỉ là một giấc mơ. Bởi vì cậu cứ nghe về những thứ trong những bản tin mỗi ngày.
“Hyung. Anh ăn phải thứ gì đấy tệ ak? Yoo Cheol-ho bị bắt sau khi thực hiện 7 vụ giết người 3 tháng trước, và vượt ngục chỉ khoảng 1 tuần trước. Nên hắn vẫn chưa bị bắt.”
Tae-min, người đang lặng lẽ ăn cơm, xen vào.
Tae-hyuk cau mày. Tae-min rất hứng thú với những thứ như thế này.
Lần này, cậu đã sai.
Để cho chắc..
“Em nói gì thế? Yoo Cheol-ho vượt ngục khoảng 6 tháng trước và bị bắt sau khi thực hiện thêm 3 vụ giết người nữa.”
Tae-min thở dài và nói.
“Phew, Hyung. Đừng chỉ đọc manhwa. Anh nên xem tin tức đi. Yoo Cheol-ho đã bị bắt? Họ hoàn toàn không có chút đầu mối. Thậm chí có một phần thưởng khá tốt… Chắc anh đã mơ về việc bắt hắn.”
Đợi 1 chút.
Chẳng phải rõ ràng Yoo Cheol-ho đã bị bắt sau khi hắn trốn thoát?
Hắn là tên điên hoàn toàn và khá lắm miệng.
Hơn nữa, cậu không ngủ nên hắn kể về những câu truyện của hắn tới tận bình minh.
Sau 2 lần vượt ngục thành công, hắn có được biệt danh “Vua Vượt Ngục”. Nơi hắn tới và cách hắn trốn thoát đều hiện hữu đầu của Tae-hyuk.
“Thế biệt danh của Yoo Cheol-ho không phải là Vua Vượt Ngục?”
Tae-min chuyển ngón trỏ lên bên đầu và xoay vòng ngón tay.[note10640]
“Hey. Đó không phải thứ em nên làm với hyung của mình.”
“Ah. Đã 8 giờ rồi sao. Em nên nhanh nên nếu không muốn bị muộn. Giám thị nói rằng sẽ đập gãy chân em bằng một cây gậy chèo thuyền nếu em lại trễ nữa đấy.”
Tae-min đứng dậy và chạy tới phòng mình.
‘Thực sự, quả là một giấc mơ tệ hại.’
không phải là Vua Cướp Biển mà là Vua Vượt Ngục.
“Nếu giấc mơ là thật thì đồng bọn của Yoo Cheol-ho lẽ ra giờ đã bị bắt ở Thành phố S. Nhưng lại không phải.”
Tae-hyuk vô tình nói ra suy nghĩ ở trong đầu.
“Em chắc vẫn đang mơ màng.”
Ha-ran cười.
Vài phút trôi quá.
“T-Tae-hyuk.”
Ha-ran, người đang ăn trong khi xem bản tin, bắt đầu rùng mình như thể cô đã nhìn thấy ma.
“Huh?”
“….Em vừa nói về đồng bọn của Yoo Cheol-ho có phải không?”
“Phải. Thì sao?”
“N-Nhìn đi kìa.”
Ha-ran chỉ vào TV với một bàn tay run rẩy.
-Tin mới nhất. Đồng bọn liên quan tới vụ trốn thoát của Yoo Cheol-ho đã bị bắt tại Thành phố S.
Tae-hyuk há hốc mồm. Cậu bất ngờ tới nỗi không để ý tới cái muỗng đang rơi.
‘Đợi đã. Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?’
Nội dung trên bản tin y hệt như trong giấc mơ của cậu. Chứng cứ cũng y hệt như lần vượt ngực đầu tiên của Yoo Cheol-ho.
‘Một giấc mơ. Nó là một giấc mơ! Thế tại sao nó lại xảy ra ở đời thật?’ [note10641]
“…Noona, có phải nó chiếu lại không? Thứ này thực sự diễn ra ngày hôm qua, hay ngày trước đó, phải không?”
“Đó là … một buổi phát sóng trực tiếp..”
Những lời đó đâm thẳng vào ngực của Tae-hyuk như một con dao.
Nếu nó là một giấc mơ, vậy thì đây là gì?
Một giấc mơ tiên đoán ư? Trở về quá khứ? Hay chỉ là một sự tình cờ?
Ha-ran nhìn chằm chằm vào Tae-hyuk với một đôi mắt lo lắng.
Tae-hyuk cố gắng lạc quan.
“Haha! Em chỉ vừa nói điều đó. Nó ngay lập tức xảy ra. Có lẽ em nên đi mua một tờ vé số?:
“Hey ~ em thực sự làm chị sợ đấy.”
“Em phải tới trường. Noona lại phải về nhà trễ ak? Chị nên cẩn thận khi đêm xuống?
“Hoàng tử-nim không cần phải lo lắng. Chị sẽ cẩn thận. Chúc em vui vẻ tại trường học.
“Vâng, Noona.”
Tae-hyuk rời khỏi nhà với balô của mình.
Nụ cười ngày lập tức biến mất khỏi khuôn mặt cậu.
Thông qua giấc mơ của cậu, Yoo Cheol-ho không xa nơi này.
‘Mình cần phải xác nhận rằng nếu Yoo Cheol-ho thực sự ở đó. Chỉ khi đó cậu mới chắc rằng đó chỉ là một giấc mơ.’
Cậu cảm thấy có lỗi với chị mình khi cậu sẽ không thể tới trường.
Danh sách chương