l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l

##

Trans: Lúc đầu tính dịch 4 chap rùi đăng, nhưng thấy cắt 2 chap nó tăng sự hồi hộp nên thui ném lên luôn :V

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ENJOY~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

##

Chapter 41: Săn Hà mã

**

‘Trước hết, dồn tên Hà mã vào sân khấu mình chuẩn bị…’

Thủy cung H được chia thành 2 khu vực. Khu vực 1 là nơi để ngắm đủ loại sinh vật biển. Đó là nơi mà người ta hay tưởng tượng khi nghĩ tới thủy cung.

Khu vực 2 là một nơi để cho các loại động vật dễ thương biểu diễn. Ở đấy có chỗ để khán giả ngồi, và sân khấu dành cho người biểu diễn và động vật sẽ biểu diễn. Ngoài ra, còn có cả cơ sở vật chất dưới lòng đất như cửa hàng tiện lợi, khu đỗ xe hơi, shop, và phòng nghỉ.

Tuy nhiên, khu vực 2 đúng là chẳng thể so với khu vực 1. Tên Hà mã đang ở trong phòng chờ của người biểu diễn tại khu vực 2. Đó là nơi vụ giết người sẽ xảy ra.

‘Chẳng phải mọi thứ đang thuận lợi quá à?’

Tae-hyuk đã lắp đặt hơn 10 chiếc camera nhỏ ở 3 chỗ. Hành động của tên Hà mã sẽ được ghi hình ở độ phân giải ngang mấy video trong file Bài tập. Nó chắc chắn là bằng chứng hoàn hảo chứng mình rằng tên Hà mã là tên giết người hàng loạt.

Phương pháp an toàn nhất là thu lại những chiếc camera rồi sau đó giúp Jung Yuri trốn thoát. Cảnh sát sẽ lo phần còn lại.

‘Vấn đề là Yuri noona sẽ thấy khó chịu.’

Ở đây không có xe lăn để giúp Jung Yuri di chuyển. Cậu sẽ phải đèo cô ấy bằng cách nào đó trong khi đang trốn thoát. Nó chậm hơn nhiều so với chạy 1 mình, vậy nên cậu sẽ không thể thoát khỏi tên Hà mã sẽ đuổi theo.

Kể cả khi cậu có kĩ năng ‘Violence’, vẫn có khả năng tình huống nguy hiểm sẽ xảy ra. Nếu mọi thứ xấu đi, thì Jung Yuri có thể bị sử dụng như là con tin.

Đó là lí do tại sao Tae-hyuk dụ hắn đến cái sân khấu mà cậu đã chuẩn bị với kế hoạch đá tung đít hắn ở đó.

Tae-hyuk rút ra 1 đống chìa khóa từ trong túi cậu. Đó là chìa khóa mẹ của thủy cung. Cậu có thể mở được bất kì cánh cửa nào và đi bất cứ đâu trong thủy cung với thứ này.

Tae-hyuk liễm lưỡi với vẻ mặt đúng như mong đợi khi cậu vào nó.

‘Phải. ‘Robbery’ ban đầu vốn được dùng cho những thứ này!’

Ban đầu, đó chỉ là một kĩ năng vô dụng suốt ngày chỉ cướp đồ lót. Tuy nhiên, sau khi vụ gian lận thi cử thì nó đã được nâng cấp thành có thể cướp thứ cậu muốn. Vì thế mà điều này mới khả thi.

Tae-hyuk đã cướp chìa khóa mẹ từ tên bảo vệ đang gác vào ban ngày. Cậu nhanh chóng tạo một bản sao từ đất sét và nhựa. Cậu đã làm điều đó không mấy khó khăn với kĩ năng ‘Forgery’ và với chỉ số dexterity của cậu.

‘Sau đó thì tay bảo vệ nhặt chùm chìa khóa rơi xuống đất và nhận lấy chùm chìa khóa giả.’

Nguyên liệu đã chuyển từ kim loại sang nhựa, nhưng ngoài điều đấy ra, nó hoàn toàn tương tự như bản gốc.

Dururu!

“Hik!”

Trong khi Tae-hyuk đang ngẩn ngơ suy nghĩ, cậu nhận được một cuộc gọi. Cậu giả vờ bình tĩnh, nhưng cậu đang chuẩn bị có một trận chiến với tên sát nhân điên rồ. Không thấy lo mới là lạ ấy.

Người gọi đến là ‘Seo Ha-ran’. Khi mà cô ấy thấy Tae-hyuk đi ra ngoài giữa đêm, cô cảm thấy lo lắng và gọi điện thoại. Tae-hyuk thở dài và nghe máy.

“Uh, Noona. Chị vẫn thức à?”

-Phải, em đang ở đâu thế? Chị thức dậy và kiểm tra thì không thấy em.

“Em không ngủ được, nên em ra ngoài đi dạo 1 chút.”

-Chị hiểu rồi… Thật tốt là chị vẫn có thể nghe được giọng của Tae-hyuk. Hehehe.

Tae-hyuk nhận ra là cậu gần như chưa bao giờ nói chuyện với chị cậu qua điện thoại.

“Em sẽ về sớm thôi. Đừng lo.”

-… Em không làm gì dại dột đâu, đúng chứ? Có phải đây là trực giác của phụ nữ? Ha-ran lúc nào cũng cười trước mặt người thân. Tuy nhiên, chị ấy thỉnh thoảng lại nói mấy thứ trúng tim đen.

“Đừng nghĩ quá nhiều. Ah phải rồi, cuối tuần này chị rảnh chứ?”

-Có.

“Thế sẽ có điều gì tốt tới sớm thôi.

-Thật chứ? Điều gì thế? Chị có nên trông đợi nó không?

Tae-hyuk không nói gì trong khi cậu đang nghĩ bên trong. Nụ cười đó không thể biến mất khỏi khuôn mặt chị cậu. Vì thế, tên Hà mã cần phải bị bắt.

Ha-ran đột nhiên nói bằng một giọng nghiêm túc.

-Seo Tae-hyuk. Đừng quên là chị luôn đứng về phía em dù em có làm điều gì, vậy nên đừng để bị cảm lạnh vì đứng ngoài đó quá lâu. Được rồi, chị gác máy đây.

“……”

Tae-hyuk cất điện thoại cậu.

Những lời của chị cậu vẫn reo réo trong tai cậu. Chị của cậu luôn đứng về phía cậu. Tae-hyuk đã nghe những từ tương tự thế từ Ha-ran khi chị ấy thăm cậu trong tù. Cậu có thể chịu được những giây phút tuyệt vọng nhờ vào những lời đó.

“*Ho*!”

Tae-hyuk ho và vỗ 2 má cậu. Cậu có thể đa cảm sau khi bắt tên Hà mã. Cậu quyết định chỉ nghĩ về điều đó bây giờ.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với chị cậu, Tae-hyuk tới phòng phát thanh.

‘Trước tiên, mình cần phải làm tên Hà mã rời khỏi chỗ của hắn. Sau đó, mình cần giúp Yuri noona tới một nơi an toàn.’

Tae-hyuk mô phỏng giọng của bảo vệ với ‘Voice Modulation’.

Cậu đổi cài đặt để nó chỉ phát nơi tên Hà mã đang ở, và bật míc lên.

“Tất cả bảo vệ. Có một vụ rò nước bất thường hôm nay, và việc kiểm tra đang được thực hiện. Làm ơn không dùng nước nếu còn đang ở trong tòa nhà.”

Cậu ném mồi nhử, và giờ là lúc đợi hắn cắn mồi.

Nếu mọi thứ diễn ra như kế hoạch, cậu sẽ có thể bắt tên Hà mã mà không ai phải bị thương.

**

Joo Hyun-ho ngạc nhiên khi anh tới cổng của thủy cung. Một bóng người thân quân đang đứng ở chỗ đèn pha rọi vào.

Joo Hyun-ho đậu chiếc BMW của mình và vẫy tay.

“Uh, Sun-bae!”

Cho Kang-suk đáp lại với một vẻ mặt phát mệt vì đợi.

“… Cậu đến rồi. Ít nhất tôi không phải vào 1 mình.”

“Đúng như mong đợi từ Sunbae. Anh nghĩ đúng như em vậy.”

Joo Hyun-ho giải thích tại sao cậu đến đây và hỏi ý kiến của Kang-suk.

“Không, trực giác điều tra viên của em đang nói rằng nơi này đáng nghi.”

“Hahaha…”

“Dù thế nào, em không nghĩ là còn ai khác sẽ tới. Đi nào. Bên cạnh đó, anh gửi yêu cầu hỗ trợ chưa?”

“Rùi.”

“Nếu ta bắt được hắn thì em sẽ đãi bữa tối cho tất cả mọi người.”

“Hahaha! Thế nó nên là thịt bò bảy món.”

“Wah. Có tận 100 người đấy. Hơn nữa, chẳng phải anh ăn rất nhiều sao?”

“Được thôi, em có rất nhiều tiền. Điều đó làm em nhớ lại, có một em dễ thương ở bộ phận giao thông trước đó. Làm ơn hãy giới thiệu cho em.”

Hyun-ho nói với nụ cười nhếch mép. Kể cả khi cậu chuẩn bị bắt một tên nghi phạm giết người, cậu đang hành xử như thể đang đi dạo công viên vậy. Kang-suk làm vẻ mặt kinh tởm và khóa đầu Hyun-ho.

“*Ho*! S-Sunbae! Tha em! Bên cạnh đó, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tên Hà mã đang ở trong thủy cung hiện tại?”

Kang-suk cười và chỉ vào hông anh ấy.

Có một khẩu súng trong bao.

“Em hiểu rồi.”

Hyun-ho giơ ngón tay cái.

2 người đàn ông tiến màn đêm của thủy cung. Sau đó họ dừng lại tại một ngã ba đường.

“… Chúng ta làm gì đây?”

Thủy cung H được chia thành 2 khu vực A và B. Nó quá rộng kể tìm kiếm cả 2 nơi.

“Chịu thôi. Anh sẽ kiểm tra chỗ thủy cung. Cậu sẽ lo cái sân khấu.”

“Được thôi. Ta có nên dùng điện thoại không?”

“Thế có được không? Điện thoại anh hết pin nên anh phải mua cục sạc di động từ cửa hàng tiện lợi để sạc nó.”

Đó là lí do tại sao Kang-suk đứng trước cổng mà không đi vào trong.

“Hahaha! Em hiểu rồi. Thế thì em sẽ liên lạc với anh nếu em tìm thấy tên Hà mã.”

“Phải. Làm ơn.”

Hyun-ho cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Đã 7 năm rồi cậu với làm việc với Kang-suk.

“Liên minh hùng mạnh đã trở lại sau một khoảng thời gian dài.”

2 người họ đã thắng một chương trình truyền hình tên là Mafia Game. Bất kì khi nào họ hợp tác với nhau, họ sẽ được gọi là liên minh hùng mạnh và trở thành biểu tượng của sự sợ hãi. Người bắt tên tội phạm trong Mafia Game luôn là Kang-suk. Kể cả sau 7 năm, Hyun-ho vẫn bất mãn với điều này. Vì thế, cậu quyết định tự mình bắt tên Hà mã lần này.[note13931]

“Hãy bắt đầu cuộc Săn Hà mã nào.”

Kang-suk kí vào đầu Hyun-ho.

“Hey. Nếu cậu không đi thì anh sẽ bắt tên Hà mã đấy.”

“Em đi ngay đây.”

**

“Oooh!”

Thân nhiệt của Jung Yuri đang ngày càng hạ thấp bởi nước đá. Thời tiết hiện tại đang lạnh, kể cả khi cô mặc quần áo vẫn thấy lạnh. Cô đã ở trong nước lạnh với tình trạng khỏa thân suốt gần 1 tiếng đồng hồ. Nó cảm giác như cô sẽ chết cóng bất kì lúc nào.

“Hu… Hah…”

Một cái ống nhỏ đang ở trong miệng của Jung Yuri. Nó là nguồn sống duy nhất kể khi cả cơ thể cô ngập trong nước. Cô có thể thoi thóp thở được nhờ nó.

“Oof!!”

Nhưng thế là hết. Tên bắt cóc có lẽ đang chăn đường ống vào khoảng 1 phút, ngăn cô có thể thở. Điều kinh khủng là thời gian hắn chặn ống lại khác nhau.

10 giây. 40 giây. 5 giây. Đôi khi hơn 1 phút. Vào lúc đó, đầu của cô đen khịt, và cô thực sự không thể nghĩ được gì.

Có thứ gì đó còn tệ hơn.

“Ohuhu…”

Ai đó đang xem sự đau khổ của cô. Chúng thường vừa cười vừa xem.

Cô nổi da gà.

Jung Yuri bị bao bọc bởi nước trong khi tay và chân bị trói với nhau. Cậu thậm chí không thể hét lên được. Cậu sắp bị giết. Cô sẽ bị giết bởi kẻ đó.

Chuyện này xảy ra ngay khi cô vừa tìm thấy can đảm đi đi bộ một mình. Cô đã quyết định sẽ sống cả phần người chị chết một cách tội nghiệp của mình, những tất cả điều đó giờ đã vô nghĩa.

Nước mắt trào ra từ mắt cô trong khi cô nghĩ về nó. Tuy nhiên, cô tuyệt vọng đấu tranh để giữ nước mắt của mình lại. Nếu cô khóc, thì cô cảm thấy như có gì đó sẽ vỡ.

“Oof!”

1 lần nữa, hơi thở của cô lại bị chặn. Lần này sẽ là bao lâu đây? 30 giây? 1 phút?

Hay là…

Jung Yuri sợ đến phát điên khi nghĩ về cái chết sẽ tới bắt kì lúc nào.

‘Unni… Unni…’

Tuy nhiên, cô không nhận được sự giúp đỡ mà cô muốn.

“Puah!”

Sau 70 giây, cô đã có thể thở lại.

‘C-Chết… Điều này thực sự…’

Vào lúc đó. Jung Yuri nghe thấy tiếng từ loa phát thanh.

-Tất cả bảo vệ. Có một vụ rò nước bất thường hôm nay, và việc kiểm tra đang được thực hiện. Làm ơn không dùng nước nếu còn đang trong tòa nhà.

Người đàn ông, kẻ đang cười, tặc lưỡi.

“Sheesh. Vẫn còn người ở lại à? Tốt thôi, mình đoán là mình phải giết chúng.”

Jung Yuri bị bịt mắt, nhưng cô nhận ra là người đàn ông đang nhìn vào cô. Hắn đang liếm lưỡi.

Ddubeok ddubeok.

Có âm thanh bước chân ngày càng nhỏ dần.

‘Giết tôi ngay đi… Tôi bảo là giết tôi đi!’

Hắn sẽ giữ cô sống bao nhiêu giờ nữa chứ?

Khi mà cô nghĩ về điều đó, nước mắt mà cô cố gắng kiềm nén dần chảy ra.

‘Em xin lỗi Unni… Em thực sự xin lỗi.’

Phải chăng chị cô cũng cảm thấy giống thế này khi chị ấy bị giết bởi Yoo Cheol-ho?[note13932]

Ddubeok.

Ddubeok.[note13933]

Một lần nữa, cô nghe thấy tiếng bước chân của ai đó. Lần này nó đang tới gần hơn chứ không phải xa dần.

‘Có phải hắn vừa mới giết họ không? Thế thì lần này.. Ah, l-làm ơn!’

Tiếng bước chân dừng lại. Sau đó cô cảm thấy ai đó đang chạm vào cơ thể đang ở trong bồn nước của cô.

1 cái chạm mềm mại. Nó không giống lần trước.

Sau đó cô nghe thấy một giọng khác.

“*Ho*! Tôi không có lựa chọn nào ngoài việc kéo cô ra. Đừng hiểu nhầm tôi, tôi không chạm vào cô vì tôi muốn thế.”

“Oof! Oof!:

“Ah, tôi sẽ cởi trói cho cô.”

Jung Yuri nhận ra anh ta đang cởi từng cái trói một.

Có phải cô vừa được cứu không?

“T-Thậm chí còn cởi hết quần áo… Ah, mình phát điên mất. Mình nên nghĩ tới việc mang một cái khăn tắm.”

Giọng nói bí ẩn không giống như là già lắm. Cùng lắm, là khoảng 20 hoặc ít hơn?

“Y-Yuri noona. Em nhắm mắt rồi. Em không thấy cơ thể khỏa thân của Noona đâu!”[note13934]

Tại sao giọng nói này nghe thật thân quen? Là ai thế? Yuri từ từ mở mắt và nhìn vào người đàn ông đã cứu cô. Tóc đen và một áo khoác da màu đen. 1 tay đang giữ một cái ống dầy.

Jung Yuri nhớ lại nơi mà cô đã thấy cậu ta trước đó. Người học sinh trung học đã tới để nhận tiền thưởng của tên Yoo Cheol-ho. Cậu ta nhanh nhẹn và thông minh bất thường so với tuổi.[note13935]

“S-Seo Tae-hyuk?”

“Tinh thần cô ổn định chưa? L-Làm ơn hãy mặc thứ này.”

Tae-hyuk cởi áo khoác cậu ra và đưa nó cho Yuri. Cậu không thể nhìn thẳng vào Jung Yuri bởi vì cô đang khỏa thân. Yuri hóa đỏ khi cô nhận ra cô đang khỏa thân.

“L-Làm thế nào mà?”

Cô không bao giờ tưởng tượng được rằng cậu ta sẽ tới để cứu cô.

Tae-hyuk nhìn quay đi và nói.

“Em đã bắt tên Yoo Cheol-ho lần trước và được tiền thưởng. Em thấy hơi tiếc khi mà chỉ nhận được nhiêu đó, vậy nên…”

“…?”

“Đây là dịch vụ Hà mã.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện