l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l

##

Chapter 39 – Giúp đỡ #3

**

Kang-suk đưa một tóm lược ngắn gọn về vụ hà mã.

Shin Se-ho sẽ đằng nào cũng đuổi theo nếu anh di chuyển tới nơi khác. Cái khó là đối thoại mà không để những thông tin nhạy cảm lộ ra.

“… Wah. Vậy bọn họ uống nước tới khi họ chết. Họ không bị buộc làm điều đó á?”

“Hey! Nói nhỏ cái! Có người đang nghe thấy đấy.”

“Aigoo. Xin lỗi.”

Hyun-ho cúi đầu sâu.

Kang-suk cười. Mặc dù đã hơn 7 năm kể từ khi họ tốt nghiệp đại học, Shin Hyun-ho vẫn là Shin Hyun-ho lúc xưa.

2 người họ đã gặp nhau tại một cậu lạc bộ lí luận ở đại học. Cho Kang-suk và Joo Hyun-ho thích lí luận về những bí ẩn, và họ từng thắng trò chơi truyền hình có tên là ‘Mafia Game’.[note13129]

Hyun-ho tự gọi mình là ‘chaebol(tài phiệt)’, người sở hữu vài dinh thự ở Gangnam. Chỉ cần thở thôi, cậu ta có thể kiếm được hàng trăm triệu won 1 tháng.

Kang-suk luôn tự hỏi sao Hyun-ho lại trở thành profiler. Hyun-ho đã trả lời rằng:

-Em không thể thỏa mãn chỉ với viễn tưởng, Sunbae.

Kang-suk cảm thấy nổi da gà khi anh nghĩ về Hyun-ho lần đó.

“Hyun-ho. Đây là suy nghĩ của cá nhân anh.”

“Vâng?”

“Anh mừng là cậu trở thành một profiler. Theo nhiều cách.”

“Ahaha! Cảm ơn vì đã khen em, Sunbae.”

Sau khi trao đổi vài lời, Kang-suk và Hyun-ho đứng lên từ chỗ ngồi.

Kang-suk tới quầy tính tiền và trả tiền trước khi nói.

“Hyun-ho, khởi động xe ngay bây giờ. Chạy đi!”

Nghe lời của Kang-suk, Joo Hyun-ho chạy khỏi đó.

Shin Se-ho, người đã quan sát 2 người họ dễ dàng, thấy kinh ngạc. Cho Kang-suk và Joo Hyun-ho đột nhiện biến mất trước mặt anh ta.

Miếng tin sốt dẻo hôm nay đã kết thúc. Tuy nhiên, điều này chưa đủ để làm Shin Se-ho bỏ cuộc.

**

Sau khi rời khỏi quán cá phê, Kang-suk và Hyun-ho tiến thẳng tới phòng tắm nơi mà vụ án giết người thứ 2 xảy ra.

Kang-suk đang ngồi ở ghế khách duỗi người. Nếu vụ này lộ cho giới truyền thông, thì nó sẽ không chỉ kết thúc với việc anh cởi đồ và cầu xin.

Hyun-ho bật đèn cảnh sát lên khi mà anh muốn nhanh chóng nhìn thấy hiện trường vụ án.

Cho Kang-suk nói.

“Oh, Cậu ăn trưa chưa? Hãy đi ăn trước rồi tới hiện trường sau. Hyung sẽ trả!”

“Ey, anh sẽ lại đi ăn jajangmyun(mì tương đen) nữa cho xem. Hơn nữa, em không đói. Kể từ giờ, em sẽ thấy được thứ thật sự thú vị.”

Hyun-ho cười như thể rằng anh ta đang thực sự thấy vui.

“Đôi khi anh không biết cậu là một thiên tài hay là một tên điên nữa.”

“Đúng là thiên tài rồi đấy, Subae.”

“Aigoo… Ah, đó là phòng tắm công cộng.”

Kang-suk thở dài và chỉ vào tòa nhà bên đường.

“Khổ thân người chủ, có vẻ như nó vừa mới được xây. Giờ thì một vụ giết người đã xảy ra, ông ta sẽ cần phải bán nó. Kể cả thế, không có nhiều phòng tắm công cộng hay sauna gần đây.”

“Em đồng ý.”

Sau khi đỗ xe gần đó, Kang-suk tiến thẳng tới hiện trường vụ án. Viên cảnh sát đang canh gác nhìn chằm chằm vào chiếc BMW lấp lánh với đôi mắt mở to. Rồi sau đó anh ta gật đầu với vẻ mặt bị thuyết phục sau khi nhìn thấy Joo Hyun-ho đi ra từ ghế tài xế.

“Điều tra viên, anh đã làm việc chăm chỉ rồi!”

“Joog-wook cũng thế.”

“Không phải đâu! Thế vào thôi!”

Tất cả chứng cứ đã được thu thập từ hiện trường vụ án, kể cả những hạt bụi.

Kang-suk lấy ra hồ sơ điều tra từ trong túi anh. Chứng cứ được sắp xếp dựa trên nơi họ tìm thấy nó.

Hyun-ho lướt qua bộ hồ sơ điều tra và chỉ vào nơi mà thi thể nằm.

“Thế em sẽ xem chỗ này. Sunbae nên tái tạo lại cách mà thi thể được tìm thấy ở đây.”

“Hey! Tại sao anh lại phải tái tạo nó chứ?”

“Đó là điều cần thiết cho công cuộc điều tra.”

“Sheesh.”

Kang-suk cằn nhằn, nhưng miễn cường nghe theo chỉ dẫn của Hyun-ho. Nếu Hyun-ho không trở thành sĩ quan cảnh sát, thì cậu ta sẽ trở thành tội phạm. Tuy nhiên, Kang-suk đã công nhận khả năng của cậu ta.

Kang-suk nằm xuống sàn với tư thế tương tự như bức vẽ, uốn tay và cơ thể nhiều nhất có thể.

“Hahahaha! Sunbae! Anh trông như con tôm chiên giòn vậy.”

“… Thằng khỉ này.”

Kang-suk đứng dậy và đưa Hyun-ho vào thế khóa đầu.

“Keeek! E-Em đầu hàng! Bỏ cuộc!”

“Cậu thừa biết là sẽ như thế này. Cậu bị biến thái à?”

“N-Nhưng em nghĩ là em biết cách mà hắn giết họ rồi.”

Kang-suk thả Hyun-ho ra.

Cậu ta đã biết cách mà những nạn nhân chết. Họ đã uống 1 lượng lớn nước, dẫn tới nghẹt thở và vỡ nội tạng. Tuy nhiên, điều bí ẩn là cách nó xảy ra vẫn chưa được giải quyết. Thế mà, Joo Hyun-ho đã giải quyết nó chỉ trong vòng 5 phút.

“Có vẻ như tôi đã đúng khi mang cậu tới đây. Phải, tế bào não của Joo Hyun-ho vẫn còn hoạt động.”

“Yep. Giờ để đó cho em!”

Joo Hyun-ho đánh dấu lại vài chứng cứ.

Trước hết, nạn nhân đã ngậm 1 cái ống dài cho tới khi cô ta chết, cùng với 1 sợi dây da buộc ở cổ. Cuối cùng, có một cái xô lấp đầy bởi những chất lạ.

“Nạn nhân ở trong trạng thái không di chuyển được với đôi tay bị trói sau lưng.”

“Đúng thế. Hắn sau đó bắt họ uống rất nhiều nước… Ah, chết tiệt. Thằng khốn điên khùng. Anh chắc chắn sẽ cho hắn vào tù!”

Kang-suk hướng sát ý tới tên tội phạm. Tuy nhiên, lí luận của Joo Hyun-ho chỉ vừa bắt đầu.

“Cổ của họ bị trói bởi một sợi dây da, và nước ở trong bồn tắm?”

“… Tôi đã nói ở trong xe rồi mà.”

“Thế điều đó nghĩa là đầu cô ta hoàn toàn bị ngập nước. Trong trường hợp đó, thì cô ta lẽ ra đã chết đuối ngay lập tức.”

“Nhưng cô ta không chết ngay như thế.”

“Phải. Cô ta có thể thở lượng không khí từ cái ống, thứ có thể xem như đường sinh mệnh của cô ta.”

Có một cái ông nhựa dài được tìm thấy làm chứng cứ, nạn nhân đã giữ lấy nó tới tận lúc cô ta chết. Có một dấu răng thấy rõ ở bên hông.

“Vậy, cô ta đã vật lộn với sự sống trong tình trạng bị trói…”

Thi thể của nạn nhân đầy những vết thương nhỏ.

Người khám nghiệm tử thi nói rằng có thể là do cô ta vùng vẩy.

“Phải. Có vẻ như thủ phạm đã chặn ông nước nối với miệng của nạn nhân và rồi lại thả nó, để có thể tận hượng sự đau khổ của cô ta.”Xoẹt.

Kang-suk lấy 1 phần hồ sơ anh đang giữ.

“Dĩ nhiên, thủ phạm không thỏa mãn với chỉ nhiêu đó, vậy nên hắn ta đã sử dụng thứ này.”

Hyun-ho chỉ vào cái xô bên cạnh.

Sức chứa là 1 lít.

“Nạn nhân đã tuyệt vọng uống nước. Tại sao? Hờm, cứ tưởng tượng thử xem. Đôi mắt của nạn nhân bị bịt lại và cơ thể bị trói. Thủ phạm sau đó chặn cái ống để làm cô ta sặc.”

“……”

Khuôn mặt của Kang-suk chuyển thành màu đỏ trong khi anh tuyệt vọng cố gắng giữ nó lại.

“Sau đó thì cái xô xuất hiện. Rõ ràng là có chất lỏng ở đó. Nước không phải chất lỏng duy nhất ở trong cơ thể cô ta phải chứ? Sữa, nước tương… Có cả dầu ăn nữa. Đó là lí do tại sao.”

Hyun-ho đặt cái ống vào trong xô.

“1 lít. Cô ta đã tuyệt vọng uống tất cả chúng để có thể thở được.”

Trước tiên là sữa. Rồi tới nước tương.

Cuối cùng, dầu ăn. Hắn đưa cho cô ta thứ càng ngày càng khó uống.

Mặc dù cảm thấy buồn nôn, cô ta phải uống để có thể thở. Một cách tuyệt vọng…

“Nếu cô ta uống tất cả, thì cô ta có thể thở lại được. Đó là lí do cái xô lại trống rỗng vào khoảng khắc cô ta chết. Và…”

Lần này, Hyun-ho đặt cái ống vào trong bồn tắm.

“Cuối cùng, tên hà mã đã đặt cái ống ở đây. Nạn nhân đã bắt đầu uống 1 lít nước mà cô ta không thể hoàn tất. Rốt cuộc…”

Dạ dầy trở nên quá đầy, và nạn nhân đã uống nước cho tới lúc chết.

Phải làm tất cả những điều này để có thể sống? Nếu cô ta uống hết 1 lít nước đó thì có thể thở. Chỉ thêm 1 hớp nữa thôi…[note13130]. Nếu cô ta uống thêm 1 hớp thì cô ta có thể thở. Cô ta tin tưởng vào điều gì đó chẳng được hứa trước, và uống nước từ bồn tắm. Và rốt cuộc…

Hành động tuyệt vọng bám lấy sự sống đã gây nên cái chết tột cùng của cô ta.

“Thằng khốn điên khùng!”

Kang-suk hú hét như một con quái thú khi biết được sự thật kinh khủng đó. Tên hà mã đã sử dụng ý chí muốn sống của nạn nhân làm công cụ giết người.

“Lí luận của em là ở đây. Uh, bên cạnh đó, có cả muối. Vậy thì, thứ cuối cùng mà nạn nhân uống là nước muối? Hắn ta nghĩ gì khi hắn ta bắt cô ta uống thứ đó? Sunbae…? Um. Em sẽ kể cho anh lí luận của em sau khi anh bình tĩnh xuống 1 chút.”

Cuối cùng, anh ta bĩnh tĩnh lại sau 30 phút.

“Anh xin lỗi. Anh có hơi quá khích.”

“Không sao đâu, Sunbae. Em sẽ nói cho anh thứ mà em đã tìm ra về tên hà mã ngay bây giờ.”

Hyun-ho đưa anh một bộ hồ sơ viết tay chứa tuổi và tính cách của tên hà mã cho Kang-suk.

Sau khi đưa xong, Hyun-ho nói.

“Công việc của em đến đây là hết rồi. Giờ là tới lượt của Subae. Làm ơn hãy bắt tên sát nhân. Ah phải rồi. Đây là một yêu cầu cá nhân. Một khi anh bắt được hắn, anh có thể để việc phân tích tâm lí lại cho em được không? Em thấy hứng thú với tên tội phạm được gọi là hà mã này.”

Hyun-ho cười như thể anh đang hạnh phúc.

Kang-suk đáp lại.

“… Điều đó không khó. Nhưng anh không biết rằng liệu tên khốn đó có thể nói được đàng hoàng.”

Nếu Kang-suk bắt hắn, thì sẽ có 1 cú đấm thẳng vào mặt.

**

Chỉ còn 2 ngày cho tới ngày trăng tròn tiếp theo.

Tae-hyuk biết tên hà mã là ai, công việc của hắn, hắn trông thế nào, thứ hắn thích, tất cả những thứ đó.

Vấn đề là cậu biết tên hã mã quá rõ. Cậu biết cả thông tin mà chỉ tên hã mã mới biết. Nếu cậu không cẩn thận, thì cậu sẽ bị bắt nhầm là tên hà mã.

“Mình phải tránh bị buộc tội sai, dù có thế nào.”

Tae-hyuk cười cay đắng trong khi suy nghĩ về danh tính của tên hà mã.

Tae-hyuk biết nơi mà hắn ở. Nếu cậu đập vào đầu tên hà mã bằng cái ống sắt và đưa hắn tới trạm cảnh sát, thì những vụ giết người sẽ không còn xảy ra. Tuy nhiên, không có bằng chứng cho thấy đó là tên hà mã, nghĩa là không có lí do để giữ hắn.

Điều hiển nhiên nhất là phải bắt hắn trong lúc hắn thi hành tội ác.

Cậu đã “loot” vài cái camera ẩn từ vụ tên nhìn trộm trước đây vậy nên chúng sẽ trở nên rất hữu dụng.

Tae-hyuk mỉm cười khi nhìn vào mớ camera ẩn ở trên bàn. Sau đó cậu sẽ đi và cái đặt những thứ này tại hiện trường vụ án thứ 3…

Vào lúc đó, Tae-hyuk nhận ra rằng cậu đã quên mất 1 điều quan trọng. Cậu không thể nhớ chính xác vị trí của tội ác.

“Đợi 1 chút. Rõ ràng nơi mà tên hã mã đã giết người lần thứ 3 là… Ugh, chết tiệt. Đó chắc chắn là 1 thủy cung!”

Tae-hyuk nhìn vào danh sách đen. Cái tên chính xác vẫn chưa được viết ở đó.

“Tốt thôi, không có quá nhiều thủy cung. Eh? Đợi dã. Thủy cùng mở cửa thậm chí cả vào ban đêm. Đó không phải là một nơi để thực hiện tội ác, kể cả nếu ở đó không có khách.”

Tên hà mã không giết nạn nhân ngay tức khắc. Hắn tận hưởng việc quan sát họ chết một cách chậm rãi. Nếu thế, làm điều đó ở một thủy cung sẽ là điều không thể.

Tae-hyuk kết nối internet trên smartphone và tìm một thủy cung không mở cửa. Chỉ có duy nhất 1 nơi.

Tae-hyuk kiểm tra vị trí.

Thủy cung đó chỉ cách xấp xỉ 5km từ nhà cậu.

“… Chẳng phải nó gần hơn mình nghĩ sao?”

Nó chỉ khoảng 15 trạm dừng xe buýt. Ở một nơi gần thư thế, một vụ giết người quái đản sẽ diễn ra trong vòng 2 ngày nữa.

“Thế thì tối này, mình sẽ đi và thiết lập cái bẫy.”

Tae-hyuk không có ý định chỉ kết thúc với mớ camera.

Cậu có những kĩ năng tội phạm trợ lực cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện