l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l

##

Chapter 12 – Học sinh gương mẫu Seo Tae-hyuk??? #2

**

“Trước hết, mình sẽ bắt đầu với Thầy Jung Nam-ho.”

Dù Tae-hyuk có cứng đầu cỡ nào, cậu cũng không thể gây gỗ với An Eun-young.

Tae-hyuk nhảy qua tường và đi mua sắm trong thành phố. Ông nhòm, máy thu âm mini…Cậu cũng mua thêm vài thiết bị đơn giản nữa. Tae-hyuk đang chuẩn bị để do thám.

Đó là số tiền cậu đã lấy được từ tên lừa đảo giọng nói vài ngày trước.

Sẽ tốt hơn nếu có camera ẩn hoặc thiết bị nghe lén. Tuy nhiên, khá là khó để kiếm được mấy thứ đó.

‘Chắc giờ học sắp kết thúc rồi.’

Cậu cần phải tới văn phòng của trường và đặt máy ghi âm lên chỗ ngồi của Jung Nam-ho. Rồi cậu sẽ ghi âm nó lại và nghe nó sau giờ học.

Bằng cách này, cậu có thể có một đầu mối, nếu như giáo viên của cậu thực hiện một tội ác.

‘Vậy, làm sao để mình vào văn phòng?’

Thực ra, vấn đề thực sự vào không phải đi vào mà là đi ra.

“Tae-hyuk, em đang làm gì mà lại không tới trường thế? Huh? Cậu sẽ không thể tốt nghiệp nếu cứ như thế này. Số ngày cậy đi học là quá thấp. Ông thầy này thấy phát điên với cậu rồi đấy. Còn nữa, cậu nên học hành chăm chỉ hơn. Điểm trung bình trong lớp….”

Giám thị đang rất khó chịu khi Tae-hyuk vào văn phòng.

‘Gì thế này? Cứ như thể mình đang thú tội ở đồn cảnh sát ấy….’

Tae-hyuk có thể an toàn đặt máy ghi âm lên chỗ ngồi của Jung Nam-ho.

Tuy nhiên, cậu sẽ phải lắng nghe giám thị tụng kinh suốt 2 tiếng đồng hồ liên tục. Vậy nên, nó hơi chán khi phải nghe lại.[note10796]

Tae-hyuk nghe giảng trong khi vẫn để ý Jung Nam-ho đang ngồi cách cậu khá xa.

‘Ông ta đang nói chuyện điện thoại với một ai đó, nó trông khả nghi nhỉ.’

“Tôi sẽ gọi cho chị cậu nếu lại thêm một lần vắng mặt không phép nữa đấy. Cậu có hiểu không vậy?”

‘Có vẻ như thầy giám thị vẫn chưa chải răng sau khi ăn cheonggukjang.’


Cuối cùng, Tae-hyuk đã được giải phóng sau khi giờ học kết thúc.

“Giờ cậu đi được rồi. Tôi hi vọng cậu sẽ có một khởi đầu mới từ ngày mai.”

‘Em cũng rất thích như thế, Thầy giáo-nim.’

Tae-hyuk cúi đầu và rời văn phòng.

Dĩ nhiên, cậu không quên lấy cái máy ghi âm mà cậu đã đặt trước đó.

‘Thành công!’

Tae-hyuk cười toét miệng trong khi nghe đoạn đối thoại được ghi âm.

Nó chứa một bằng chứng rất thuyết phục.

**

-Phải, thế hãy gặp nhau vào 6 giờ tối. Ah, thứ đó…Phải. Cảm ơn! “Hu…”

Tae-hyuk rút tai nghe đang kết nối với máy ghi âm ra và thở dài.

Thông tin khá nặng nề.

Có vẻ như ông ta sẽ tới gặp phụ huynh học sinh sau giờ học tại một nhà hàng để nhận gì đó.

Chỉ có duy nhất một tội ác nảy lên trong đầu cậu.

‘Kể cả hối lộ cũng là một tội ác.’

Cậu đã tìm ra tên tội phạm dễ hơn cậu nghĩ.

Bây giờ thì, cậu phải lấy được kĩ năng mới và sử dụng nó để chơi một vố lớn lên tên tội phạm.

‘Dù sao, mình không nghĩ rằng thầy Jung Nam-ho…’

Tae-hyuk không bao giờ tưởng tượng ra được.

Thầy ấy rất nghiêm khắc, nhưng thầy là một người giáo viên quan tâm tới học sinh hơn bất kì ai.

Thực sự vậy, đúng là không thể đoán được suy nghĩ của một con người.

‘Mình cần phải kiểm tra một cách chắc chắn.’

Có thể đó chỉ là hiểu nhầm.

Tae-hyuk tiến thẳng tới nhà hàng được đề cập trong đoạn ghi âm.

Đó là một nhà hàng đồ ăn truyền thống Hàn Quốc sang trọng.

May mắn thay, phòng kế bên Jung Nam-ho và những người phụ huynh vẫn trống.

Tae-hyuk ngồi đó và gọi món.

Tốn hơn 30,000 won cho một người.

Đột nhiên, cậu nhớ đến người chị đang ăn một mình ở nhà.

“Cho tôi một phần bibimbap(cơm trộn) rau củ. Thêm nữa, tôi có thể mang đi 2 món này không? Oh, nó không được cho phép à? Thế tiền boa này.

Sau khi đặt xuống tờ 10,000 won, đủ loại thức ăn được chuẩn bị.

Tae-hyuk trộn bibimbap của cậu và lắng nghe cuộc đối thoại ở phòng bên cạnh.

“Cảm ơn, Thầy giáo-nim. Thế làm ơn hãy làm thế cho con tôi.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Đây không phải nhiều nhặn gì nhưng….”

‘…Chắc chắn cmnr!’

Thầy Jung Nam-ho nhận hối lộ từ phụ huynh.

Cậu mất hứng ăn luôn.

Cứ như là đang nhìn vào mặt tối của thế giới.

‘Thế mình có học được kĩ năng không? Kĩ năng đó là gì?’

‘Hi vọng rằng nó sẽ không liên quan tới mấy thứ như hối lộ hoặc tống tiền.’

Chúng có thể sẽ hữu dụng, nhưng cậu không muốn học những thế như thế.

“Tốt thôi, nếu mình học được nó, mình nên dùng nó vào một ngày nào đó. Giờ thì, Quỷ Gương Tiết Lộ, cho tao thấy kĩ năng đó đi!’

Tae-hyuk rút Quỷ Gương Tiết Lộ ra và tìm thông báo mới.

Chẳng có gì cả.

“Cái gì? Tại sao lại thế? không lẽ còn thứ gì khác?”

Vẫn còn dấu ‘???’ ở nới mà kĩ năng mới nên ở đó.

Nó không thay đổi kể cả sau khi Jung Nam-ho và những người phụ huynh đã rời đi.

‘Có lẽ, không phải là Jung Nam-ho?’

Ông ấy chắc chắn đã nhận tiền, nhưng nó không phải là một tội ác. Tae-hyuk giải nghĩa điều đó như thế.

Tae-hyuk quyết định theo Jung Nam-ho tới nơi tiếp theo.

‘Phải, hãy đi đến cùng.’

Tae-hyuk băng qua con đường sau khi mặt trời đã lặn.

**

Jung Nam-ho mua 2 túi hoa quả từ một khu chợ tại một khu vực nghèo nàn, rồi ông ấy tới đâu đó.

Tae-hyuk biết có vài người vẫn sử dụng than, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thực sự chứng kiến điều đó.

Cảm giác lạ thật.

Kể cả cậu đã từng sống trong một căn phòng bán hầm cho tới gần đây, cậu chưa từng phải đụng tới than.

Jung Nam-ho dừng trước một ngôi nhà cũ trông ít nhất 50 năm tuổi.

“Aigoo, Thầy giáo-nim. Sao thầy lại ở đây?”

Một bà già bước ra và chào Jung Nam-ho.

“Bà của Jong-min, bác không cần phải bước ra. Chẳng phải bác thấy thoải mái hơn khi ở trong nhà sao?”

“Jong-min đi làm rồi. Tôi xin lỗi, tôi đang bị bệnh…”

“không có gì đâu. Chừng nào Jong-min về, hãy nói với cậu ấy rằng tôi đã ghé qua. Và thứ này nữa…”

Jung Nam-ho đặt xuống đống than và hoa quả trước cửa, rồi lấy ra một phong bì và đưa nó cho người bà.

Đó là cái mà những người phụ huynh đã đưa cho ông ấy.

“Gì thế này….?”

“Nhận nó đi, và nói với Jong-min rằng hãy tới trường ngày mai. Thằng nhóc đó, nó không đi học thường xuyên. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho việc đưa cậu ta vào đại học. Làm ơn hãy tin tưởng tôi.”

“Thầy giáo-nim. Cảm ơn thầy.”

Người bà cúi đầu trước Jung Nam-ho.

Tae-hyuk đang quan sát họ từ phía sau một bức tường.

‘Điều này thực sự….’

Jung Nam-ho là người mà Tae-hyuk biết. Lời nói của Jung Nam-ho nghiêm khắc, nhưng ông ấy nghĩ về học sinh mình hơn bất kì ai.

Đó là tại sao Tae-hyuk thích ông ấy.

Cậu có thể cười kể cả khi cậu bị đánh.

Kim Jong-min là một học sinh nằm trong top 5 của lớp. Điều đó làm Tae-hyuk nhớ lại, mấy ngày qua cậu ta không hề tới trường.

Jung Nam-ho đã tìm ra lí do và giúp đỡ cậu ấy mà không ai biết.

Hiển nhiên, nhận hối lộ là một tội ác. Tuy nhiên, Quỷ Gương Tiết Lộ không phản ứng.

Cảm giác phức tạp thật.

Tae-hyuk di chuyển tới nơi mà cậu không thể bị nhìn thấy bởi Jung Nam-ho.

Thủ phạm không phải Jung Nam-ho.

Nếu thế, có nghĩa là thủ phạm là 1 trong 2 nghi phạm còn lại.

Cậu chắc chắn như thế.

**

Ngày hôm sau, Tae-hyuk bắt đầu điều tra những gì An Eun-young và Park Sung-kwang đã làm trong ngày.

An Eun-young trông như một con ếch đối mặt với một con ma cứ mỗi lần cô ấy thấy Tae-hyuk, điều đó làm cậu thấy cay đắng.

‘Đây là lỗi của mình…’

Vụ ảo thuật có hơi quá.

Điều đầu tiên mà cậu nhận ra về An Eun-young đó là cô học cả ngày.

Cứ như thể cô bị một con ma học hành nhập vào ấy.

Cô ấy tới trường vào 7 giờ sáng và chuẩn bị mọi thứ cho buổi học hôm đó. Kể cả trong giờ giải lao, cuốn sách Tiếng Anh không hề rời khỏi tay cô.

Sau giờ học, cô sẽ ở lại tới muộn để học.

Nếu học sinh khác tới để hỏi điều gì họ không biết, cô sẽ vui lòng chỉ họ.

Cô thậm chí còn không có một chút gì để khả nghi.

‘Thực sự tuyệt.’

Tae-hyuk hoàn toàn ngưỡng mộ.

Nếu có cơ hội, cậu muốn xin lỗi và nhờ giúp đỡ.

Tuy nhiên, cậu cần tìm thủ phạm trước.

‘Và Park Sung-kwang….’

Hắn ta hoàn toàn đối lập với An Eung-young.

Park Sung-kwang chỉ chơi cả ngày.

Hắn ta tới trường chỉ vừa kịp giờ để khỏi bị trễ học.

Trong giờ học, hắn sẽ nói chuyện với ai đó bằng điện thoại của mình mà không thèm học hành.

Dù thế, điểm của hắn vẫn rất tốt, nên giáo viên giả vờ không thấy điều đó.

Khi giờ học kết thúc, một tài xế lái chiếc xe hơi ngập ngoại sang trọng tới đón hắn. Hắn sẽ lên xe và tới những nơi như club hay quán bar.

Thật khó để vào những nơi như thế với đồng phục học sinh, nên hắn đổi sang thường phục.

Tuy nhiên, mọi thứ trên người hắn toát lên vẻ sang trọng.

‘Liệu con trai của chính trị gia giàu đến thế không?’

Rõ ràng, họ lẽ ra không kiếm được nhiều thế.

Tae-hyuk cười cay đắng.

Kể cả khi họ học cùng lớp, thế giới của Park Sung-kwang hoàn toàn khác với thế giới của Tae-hyuk và Jong-min đang sống.

Tae-hyuk xác nhận rằng Park Sung-kwang đã chơi với một người phụ nữ cho tới khi mặt hắn đỏ như trái cà chua. Tới tận bình minh hắn mới về nhà.

‘Hắn có học ở nhà không thế?’

Thật lạ khi hắn có thể giữ vị trí thứ 2 toàn trường mặc dù tất cả những điều đó.

Tae-hyuk lấy Quỷ Gương Tiết Lộ ra.

Uống rượu khi chưa đủ tuổi là tội ác, nhưng vẫn không có gì xuất hiện trên Quỷ Gương Tiết Lộ.

“Tốt thôi, không phải là mình muốn học một kĩ năng uống.”

Cậu vẫn không thể tìm ra đầu mối liên quan đến tội ác.

Tuy nhiên, cậu để ý thấy điều gì đó đáng nghi vào 3 ngày trước khi bài kiểm lớn diễn ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện