l----$----Trans & Edit: Skuen----$-----l

##

Chapter 21 – Những tên tội phạm #3

**

Moonlight Flower không phải là thủ phạm. Tae-hyuk đã kiểm tra vật phẩm của cô ấy bằng kĩ năng Robbery, và chuỗi tràng hạt không nằm trong số chúng.

Nếu vậy, ai là kẻ đã trộm nhà cậu? Tae-hyuk trước tiên nghĩ cách để tìm ra tên trộm thực sự. Trước hết, bây giờ thực sự rất khó, có lẽ chúng đang tìm kiếm con mồi khác hoặc núp ở xó nào đấy rồi.

Ban đêm là thời điểm cho những tên trộm. Rất khó để định vị một mục tiêu tự do di chuyển.

‘Đối phương là một tên trộm thuộc khu vực này.’

Những tên trộm rất trọng vụ phân chia lãnh thổ. Hầu hết thời gian bọn chúng hoạt động trong lãnh thổ đã được đánh dấu của mình. Đó là lí do tại sao những tên trộm thường bị bắt ở cùng một khu vực. Một khoảng thời gian đã trôi qua kể từ vụ trộm cắp, và nó gần như là không thể để tìm ra địa điểm của tên trộm hiện tại.

Tae-hyuk sử dụng tất cả hiểu biết của cậu.

‘Có một nơi mà một tên trộm vừa thực hiện xong phi vụ phải tới. Mình cần tới đó.’

Một tên trộm cần phải chuyển đổi vật phẩm hắn vừa trộm thành tiền mặt. Có những người sẽ thu mua đồ trộm cắp.

Hầu hết họ sẽ mua với giá phải chăng. Trong vài trường hợp, họ sẽ trực tiếp thuê tên trộm cướp thứ họ cực kì cần. Họ không trực tiếp làm bẩn tay mình và nhận được lợi ích rất lớn.

“Hrmm…”

Tae-hyuk rên rỉ.

Có một vấn đề nhỏ.

‘Mình chưa từng tới đó một lần…’

Một tên buôn đồ trộm cắp có tổ của riêng chúng.

Tae-hyuk nhớ tới một tên buôn quản lí một tên trộm gần sông Cheonggyecheon. Nhưng cậu chỉ nghe về điều đó từ một tên trộm ở trong tù. Cậu không biết người buôn đồ trộm cắp đấy là ai.

Dĩ nhiên, những gì họ làm là bất hợp pháp. Đó không phải là một cửa tiệm quảng cáo trên tờ bướm.

Nếu cậu biết trước điều này, thì cậu đã lắng nghe hắn kĩ lưỡng hơn rồi…

Tae-hyuk lắc đầu.

‘Nếu mình đã biết trước, thì mình sẽ ghi nhớ tờ vé số rồi. Trước hết, mình phải làm những gì mà mình có thể.’

Tae-hyuk quyết định gặp mặt tên buôn.

Cậu có những kĩ năng tội phạm, cậu có thể lấy được lợi thế từ nó. Thế thì cậu sẽ có thể lấy được những gì cậu muốn.

**

Mặt trời đang mọc trong khi Tae-hyuk duỗi người. Cậu thức dậy và làm vài động tác giãn cơ nhẹ.

Trên bàn một là một cuốn sách tham khảo được khuyến khích bởi An Eun-young.

Sau khi giờ học kết thúc, cậu sẽ trực tiếp học từ cô ấy. Ngoài thời gian đó ra, cậu cần phải tự học.

‘Chỉ số của mình hôm nay không tăng….’

Nếu không nhờ kĩ năng Studying, thì cậu sẽ cần khoảng thời gian gấp 10 lần để nâng được mớ chỉ số hiện tại.

Để mà Tae-hyuk có thể cùng đẳng cấp với An Eun-young thì cậu cần phải nâng hạng toàn trường mình lên khoảng 200. Và nó phải được thực hiện trong vòng 1 tháng. Nó gần như là không thể nếu cậu không có sự giúp đỡ từ kĩ năng Studying.

‘Mình rất muốn dành cả ngày với Eun-young nhưng…’

Cô ấy có cuộc sống của mình. Cậu không thể làm thế.

Cuối cùng, cậu phải tự học một mình trong khi An Eun-young đang ở trường.

‘Tại sao mình lại cớ gắng đến tuyệt vọng để trở thành hạng 1 toàn trường thế….’

Cậu không thể phàn nàn với ai.

Quỷ Gương Tiết Lộ phản chiếu vầng thâm trên mắt cậu.

Chỉ có một người hiện ra trong đầu cậu khi cậu thấy nó.

“Đó là An Eun-young.”

Cậu bất lực và thở dài.

“Dù sao thì. Đây là lúc để những tên buôn đồ trộm hành động.”

Những tên trộm hoạt động vào ban đêm, và chúng sẽ kiểm tra công cụ của chúng cùng với chuyển đổi mớ đồ cướp được vào ban ngày.

Hiển nhiên, đây là thời gian hoạt động chính của những tên buôn.

Tae-hyuk tìm kiếm bằng những kí ức mơ hồ trong khi cậu tiến tới sông Cheonggyecheon.

**

“Có phải nơi này không?”

‘Tae-hyuk núp trong một con hẻm và nhìn vào một tòa nhà.

Vỏ ngoài, đó là một tiệm cầm đồ không chút đáng nghi.

Vấn đề là con người.

‘Những người vào đó đều có một khuôn mặt mệt mỏi, như thể họ mất ngủ về đêm vậy. Uh, người kia vừa mới ngáp xong.’

Thêm nữa, người vừa đi ra khỏi đó sau 5 phút và mang theo một túi đầy tiền. không có cảm giác gấp rút từ người đó khi hắn bước vào tiệm cầm đồ.

‘Chỉ có một câu trả lời duy nhất. Bọn chúng đều là trộm!’

10 vừa bước vào chỉ trong vòng 1 giờ.

Tae-hyuk tặc lưỡi.

‘Có rất nhiều trộm ở trên đất nước này.’

Đây là lí do dù người ta có đóng thuế cỡ nào, vẫn luôn có sự mất mát.

không có điều gì tốt khi mà đối mặt với những tên trộm khác. Tae-hyuk đợi cho tất cả khách hàng của tiệm cầm đồ rời đi.

‘Ngay bây giờ!’

“Uh, có phải Tae-hyuk đấy không?”

Một giọng buồn ngủ thốt lên từ sau cậu.

Moonlight Flower đứng đó trong khi đang ngáp.

“……Moonlight Flower noona?”

“Chao xìn!”

không giống hôm qua, Moonlight Flower đang mặc thường phục.

Tuy nhiên cô đang đeo một cặp kính râm để giấu danh tính. Cô ấy không thể thừa nhận 1 điều.

‘Quần Jeans và một chiếc áo hở bụng…Tốt hơn là bộ đồ da cô ta mặc hôm qua…’

Kể cả thế, vẫn quá nhiều thứ lộ ra. Cậu không biết nhìn vào đâu nữa.

Moonlight Flower tiến tới và dựa người vào bên hông của Tae-hyuk.

Rồi cô ấy nói bằng một giọng vui vẻ.

“Cậu đến đây để lấy hàng từ Mama à?”

Đôi mắt của Tae-hyuk sáng lên.

‘Tên buôn đó được gọi là Mama à?’

“Mama? Phải, tôi muốn mua vài thứ.”

“Huh ~ Phải thế không đấy?”

Có vẻ như cậu có thể có chút lợi thế từ việc gặp mặt Moonlight Flower ở đây.

Tae-hyuk hỏi với một vẻ mặt gian xảo.

“Có phải ngôi nhà hôm qua không phải của Noona không? không, cô còn không biết cách leo qua một bức tường. Tạ sao cô lại tới chỗ tên buôn đồ trộm thế….?” Moonlight Flower đỏ mặt. Cô ấy vẫy tay và nói.

“Bây giờ, tôi không phải đang cố thanh lí mớ đồ ăn trộm! Hôm qua, tôi vô tình làm gãy một cái que[note11082] . Tôi đang cố mua một cái mới….”

“Cô nên cẩn thận đi.”

Tae-hyuk gật đầu với một vẻ mặt bị thuyết phục.

Những tên trộm cũng cần mua đồ từ tên buôn, vì tên buôn cũng bán công cụ. Moonlight Flower có rất nhiều loại công cụ. Cô sẽ không mua chúng từ sàn đấu giá, vậy nên hầu hết chúng sẽ được mua ở đây.

“Tôi tên để mua trang bị. Tae-hyuk tính mua gì thế?”

“không phải thế. Tôi cần thông tin.”

“Hrmm. Hiển nhiên rồi, cậu đang tìm kiếm thứ gì đó. Thứ mà tên trộm khác đã cướp nó. Vậy thì, có phải cậu đến để hỏi người buôn rằng có thể có ai đó đã đến tiệm này và bán nó không?”

Đôi mắt của Tae-hyuk mở to.

Cậu đã nghĩ rằng cô ấy chỉ là một tên trộm đần độn. Tuy nhiên, cô ấy thông minh hơn cậu nghĩ.

Moonlight Flower cười khi thấy vẻ mặt của Tae-hyuk và chọc má cậu.

“Ahah, vậy đó là câu trả lời đúng à? Cậu không thêm xem thường linh cảm của phụ nữ.”

“……..Làm ơn hãy giữ bí mật với Mama. Chẳng phải tốt đẹp gì khi cứ bô bô bí mặt của người khác phải không?”

Cậu cần đảm bảo rằng Moonlight Flower sẽ không tiết lộ điều đó.

Moonlight Flower khoanh tay và nói.

“Được thôi, tôi sẽ không nói với ai.”

“Nhưng chẳng phải Noona đang tò mò về tên trộm lờ đi luật lệ và xâm phạm lãnh thổ của người khác sao?”

“Phải. Tôi đang tò mò đây.”

“Thế cô muốn đi với tôi không? Đằng nào cô cũng có việc để làm ở đây phải không?”

Đôi mắt Moonlight Flower mở to.

“T-Thật thế sao? Tôi cũng không muốn đi một mình.”

“Thế thì tôi sẽ là người nói. Chỉ cần đứng 1 bên quan sát thôi.”

“Đi nào!”

Moonlight Flower có vẻ như thân mật với tên buôn đồ trộm. Nếu cậu bước vào với cô ấy, thì cảnh giác của tên buôn sẽ giảm xuống. Cậu có thể sẽ có được thứ cậu muốn sớm hơn.

‘Thế mình có nên kiếm thêm thông tin về Mama từ Moonlight Flower không?’

Tae-hyuk hỏi một cách bình thường.

“Cô có vẻ thường xuyên đến đây.”

Tiệm của Mama nằm trong góc một con hẻm gần song Cheonggyecheon. Nó trộng hệt như một tiệm cầm đồ bình thường. Một nơi trả tiền cho những món đồ.

“Đó là nơi nổi tiếng nhất về việc xử lí hàng nữ trang ăn cắp trong khu vực.”

Điều quan trọng là của người buôn là giám định vật phẩm và đưa giá chính xác cho nó.

Giữa những món đồ mà tên trộm có được, có rất nhiều hàng giả. Vậy nên chúng thường dựa vào khả năng giám định của người buôn.

Moonlight Flower bắt đầu nói về những thứ mà Tae-hyuk còn không hỏi. Cô ấy là loại người có thể nói là kẻ thù của chính bản thân mình.

Tae-hyuk ghi nhớ những gì mà Moonlight Flower nói với cậu trong đầu. Thông tin lúc nào cũng có giá trị.

“Thế thì đi thôi.”

Tae-hyuk và Moonlight Flower mở cửa và bước vào tiệm.

Một người phụ nữ đang vẽ đứng dậy và chào mừng họ.

“Chào mừng. Tôi có thể giúp gì cho cậu?”

Người phụ nữ có vẻ đang ở độ đầu độ tuổi 30. Cô ta mặc một bộ đồ tang màu đen. Một người phụ nữ đẹp tỏa ra không khí của một người trưởng thành.

“Hey, Ajumma! Tôi đến để yêu cầu dì vài thứ. Well, chính xác không phải tôi mà là cậu trai này.”(Từ Ajumma này thường được dùng để gọi người phụ nữ đã kết hôn, hoặc có thể là bậc trên, không khác gì bác hay dì của VN cho lắm ngoại trừ việc máu mủ không liên quan. Sẽ note lại ở chương mở đầu :3)

“Omo. Là Moonlight à. Thôi nào. Đã bảo gọi tôi là unni thay vì ajumma rùi mà phải không?”

“Tôi hiểu rồi! Mama unni!”

“Tôi sẽ nói lại một lần nữa, nếu cô lại gọi tôi là ajumma thì tôi sẽ cắm một con dao vô bụng cô đấy.”

“Ahaha…Xin lỗi.”

Mama cười, nhưng cô ấy có một vẻ mặt kì lạ trên khuôn mặt.

“Có phải bạn trai cô không? Well, cô khá là xinh đẹp. Tại sao cậu cứ đúng đó thế?”

“Nope. Cậu ta chỉ là một người em trai mà tôi biết. Cậu ấy hơi ngây thơ.”[note11083]

“Thật chứ? Dù sao thì, tôi sẽ đi lấy đồ uống. Đợi ở đây.”

Moonlight Flower nói chuyện thân mật với Mama.

Tae-hyuk chỉ quan sát bên canh với cái miệng há hốc.

‘Mình nên chú ý khi mình nghe thấy cái tên Mama. Mình không nghĩ rằng đó là Big Mama.’[note11084]

Tae-hyuk thấy chóng mặt.

Big Mama là một trong những tên buôn thế giới ngầm sừng sỏ.

Cô ta đã thực hiện những phi vụ giả mạo nghệ thuật lên tới con số hàng tỉ won. Cô ta là một trong những kẻ tiêu biểu của Hàn Quốc, giống như mafia Nga hay Mĩ vậy.

Mình vừa bước vào hang cọp rồi.

‘M-Mình phải ra khỏi đây!’

Rồi Mama nói.

“Omo, Moonlight. Em trai cô đang cố chạy đi đấy à? Tuy nhiên, tôi hi vọng cậu ta biết nơi này dễ vào chứ không dễ ra đâu.”

Tae-hyuk muốn khóc lắm rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện