Trans và edit: Nghẹo (tôi)
Do editor sủi thật rồi nên giờ tôi sẽ tự solo bộ này nhé mọi người. Có lỗi chính tả nào với đoạn nào dịch không ổn mọi người góp ý xuống dưới nhé, tôi rất cảm kích.
Chất lượng bản dịch có thể đi xuống sau sự ra đi của Pho mát. Tiếc lắm, thằng bé được việc thế cơ mà.
Tóm lại là mong mọi người đọc truyện vui vẻ, có lỗi gì góp ý xuống dưới cho tôi nhé.
Chân thành cảm ơn. ( ๑‾̀◡‾́)σ"
Chap này cũng là bắt đầu cho chuỗi ngày gái tỉnh về quê
----------------------------------------------------------------------------------------------
Có một giọng nói. Giọng nói ấy đang vọng vào tai một Fuuka vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ nhẹ. Nó đang gọi cô ấy dậy… với âm thanh điếc cả tai.
“Fuuka-chan, buổi sáng tốt lành!!!”
“Hửm?”
“Uầy, dễ thương hết chỗ nói luôn! Không thể tin được rằng em đã thức dậy cùng với chị á. Em hạnh phúc quá đi mất!”
Tiếng hét to một cách lố bịch như đang tuyên bố một điều gì đó khiến bất cứ ai đều có thể có những ấn tượng sai lầm nếu nghe phải.
Ồ phải rồi! Cái giường cưng cứng này. Đây không phải nhà mình.
“…Miyako?”
Cái tên đó được thốt lên từ cửa miệng Fuuka, cái tên của người con gái với mái tóc màu vàng nâu đang tươi cười rạng rỡ ngay trước mặt. Cô rụi rụi đôi mắt ngái ngủ của mình rồi kiểm tra xung quanh.
À, đúng rồi., Fuuka chợt nhớ ra.
“Tôi thực sự đã chạy trốn khỏi dinh thự, đúng chứ?”
“Hoàn toàn chính xác. Chuyến hành trình dài này đã thành công tốt đẹp rồi, Fuuka-chan.”
“Và tôi đã đến vùng Atika, nghe khó tin quá” < of all places: được sử dụng để diễn đạt ý tưởng rằng một địa điểm cụ thể khó có thể xảy ra hoặc đáng ngạc nhiên >
Từ bên trong chiếc giường ấm áp, có thể nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của Fuuka phát ra.
***
Sau một ngày rong ruổi trên xe ngựa, cuối cùng vào tối muộn hôm đó, họ cũng đã đến nơi, đó là một căn nhà mộc mạc, biệt lập ở vùng Atika, cách xa theo hướng bắc của thủ đô Ode. Rõ ràng, ngôi nhà đó hiện đang thuộc về gia đình Miyako. Nơi ấy có một phòng ăn cùng với lò sưởi, một căn bếp khiêm tốn, một phòng đựng thức ăn và chỉ duy nhất có một phòng ngủ.
Do quen sống trong biệt thự cả đời, Fuuka đã suýt ngất.
Nếu chỉ có một phòng ngủ, làm sao mình có thể cùng với Miyako ngủ được? Ngủ với người khác là điều mà chỉ những thường dân mới làm.
“Tôi nghĩ đêm hôm nay quá lạnh để bắt em ngủ ngoài trời.”
“Hả? Fuuka-chan, có vẻ như chị đang cố ép em ra ngoài như thể đó là chuyện bình thường lắm ấy?! Em sốc lắm đó biết không!”
Đó là cuộc trò chuyện duy nhất mà họ có trước khi cả hai cùng nằm ngủ.
Tuy ở đây chỉ có một căn phòng ngủ nhưng trong đó là hai chiếc giường được bố trí liền kề với hai bức tường đối diện nhau. Fuuka kéo chiếc váy khỏi cơ thể đã rệu rã rồi đỏ gục xuống giường. Chiếc giường được chuẩn bị hoàn hảo có cảm giác cứng hơn chiếc giường lông vũ trong biệt thự của cô, mà nó không bốc lên mùi ẩm mốc.
Fuuka không nhớ chính xác mình đã thiếp đi lúc nào. Sự căng thẳng cùng với chuyến hành trình đầy mệt mỏi đã khiến cả cơ thể và trái tim cô rệu rã, thế nên giấc ngủ dễ chịu lập tức chiếm lấy cơ thể người con gái ấy ngay sau khi sự căng thẳng giảm bớt đi phần nào.
***
“Thật sự, tôi đã tới tận vùng Atika rồi hả?”
“Chính xác. Nơi này tuyệt vời lắm đó.”
“Thế thì em đang mong chúng ta sẽ làm gì ở đây vậy?”
“Hở?”
Trong bóng tối, khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe ngựa là những cánh đồng lúa, là núi, là rừng và là những con sông, những cảnh vật đó hiện lên ở mọi nơi trong tầm mắt hai cô gái.
Lôi mình tới tận nơi này, con bé đang định làm gì vậy? Không thể tưởng tượng được bất cứ điều gì giá trị mà hai đứa mình có thể làm ở đây.
“Không làm gì cả”
“…Cái gì?”
“Như em đã nói, em tới đây để ‘không làm gì cả’ với chị cơ mà, Fuuka-chan.”
Không làm gì cả…sao? “Ý em là sao?”
Giờ thì tới lượt Fuuka tỏ vẻ bối rối. Trong một thời gian rất dài, Fuuka đã luôn luôn làm việc không ngơi tay. Cô ấy đã không ngừng, không ngừng, không ngừng học, cho dù đó có là những cách ứng xử lịch sự, những lĩnh vực học thuật hay là cả bạch ma pháp. Những kiến thức đó đối với Fuuka là để ngày nào đó, cô sẽ giành được chiến thắng trong cuộc chiến cô dâu, để củng cố mối quan hệ với những quý tộc cao cấp nhất và vì lợi ích của gia tộc Hamilton. Fuuka không được phép ngừng tiến về phía trước.
“Lại nữa, đó chính xác là những gì âm thanh do nó tạo ra. Cho dù mình đã lấy ý tưởng từ một con gấu vàng yêu mật ong.”
“Một con gấu vàng?”
“Xin lỗi, em chỉ vừa nói chuyện với chính mình mà thôi. Nhưng mà quan trọng hơn nữa, Fuuka-chan, đi ăn trưa thôi nào.”
Khi tiếng ‘bữa trưa’ lọt vào tai cô, lúc ấy Fuuka mới nhận ra mình đã đói tới cỡ nào. Cô nhận ra một mùi hương ấm áp. Tức thì, cái bụng trống rỗng bỗng kêu lên một tiếng và rồi mặt Fuuka ửng đỏ lên.
“Từ từ đã, bữa trưa? Ý em không phải bữa sáng sao?”
“Không! Giờ này đã giữa trưa rồi!”
“…Em vừa nói gì vậy?”
Fuuka bật thẳng người dậy rồi hướng mắt về phía cửa sổ. Cánh đồng lúa trải dài ngoài ruộng và mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Ngoài đó chính là hình ảnh của một buổi chiều ấm áp, dễ chịu. [note51854]
“Không không không không không!”
Fuuka đã mất bình tĩnh.
“Mình vừa ngủ quên! Mình?! Mình đã làm gì vậy? Còn việc đọc buổi sáng thì sao? Còn mấy bài tập thể dục của mình vào lúc bảy giờ nữa?! Lẽ ra mình đã phải chào Cha vào lúc tám giờ, chuẩn bị vào lớp khoa học thương mại và ngôn ngữ lúc chín giờ nữa chứ?”
“Hahaha.”
“Chuyện này không buồn cười một chút nào đâu!”
Fuuka ôm đầu trong tay, lo lắng không biết phải làm gì.
Mình có một lịch trình chặt chẽ từ khi thức dậy vào 5 giờ sáng cho tới tận đêm khuya lúc cơ thể đã nằm xuống giường. Nó đã trở thành một thói quen thường nhật rồi. Nếu mình không chăm chỉ làm việc hàng ngày, thì mình còn lại gì cơ chứ…?
“Fuuka-chan, nước da của chị trông khá hơn nhiều rồi đấy.”
“Hả?”
“Đây, nhìn vào cái gương này xem”
Fuuka thở hổn hển nhìn vào chiếc gương mà Miyako đưa cho. Vết thâm quầng dưới mắt mà cô luôn phải che giấu bằng những lớp trang điểm giờ đã biến mất.
Mặt mình trông mịn màng, đôi má thì lại hồng hào còn sự căng thẳng ở bờ vai dường như cũng dã giảm bớt rồi. Chẳng lẽ giờ sức khỏe mình đã khá hơn còn chứng mất ngủ kinh niên đã giảm bớt được phần nào rồi ư?
“Thấy chưa? Trong dáng vẻ của chị khi làm việc chăm chỉ tuyệt vời lắm, nhưng mà em cũng thích nhìn chị như này vào buổi sáng lắm đó.”
“Ý em là nghỉ ngơi hợp lý cũng là một phần của làm việc chăm chỉ đúng không?”
“Chính xác!” – Đáp lại những gì cô vừa nói là cái gật đầu hài lòng tới từ Miyako.
Bây giờ nghĩ lại, mình tự hỏi lần cuối mình ngủ nhiều thế này là vào khi nào. Cảm giác như chuyện đó đã lâu tới nỗi mình không thể nhớ nổi nữa.
“Trong khi chúng ta ở đây, bọn mình sẽ thức dậy vào buổi sáng này, làm đồ ăn và đi dạo này. Ta sẽ làm tất cả mọi thứ và rồi nghỉ ngơi thư giãn. Thi thoảng, bọn mình có thể cùng nhau ngồi ngắm bầu trời sao, và còn những lần ra bờ sông chơi nữa. Và đặc biệt, chúng ta sẽ có những buổi dã ngoại.”
“Những buổi dã ngoại…”
Mình nghĩ rằng những buổi dã ngoại mà Miyako nói đến không giống như những buổi dã ngoại tràn ngập những âm mưu nơi các quý tộc cố gắng nịnh bợ lẫn nhau, nói đơn giản thì đó chỉ là phiên bản ngoài trời của xã hội thượng lưu mà thôi. Mình đã luôn bị đau dạ dày vì áp lực vào những đêm trước những buổi dã ngoại do một tên quý tộc quyền lực nào đó đứng ra tổ chức. Một chuyến dã ngoại không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì trong những thứ đó thực sự có thể… vui.
“‘Không làm gì cả’ là như thế đó!” Miyako nói với nụ cười rạng rỡ đã khiến Fuuka hoàn toàn bất lực.
“Ăn sáng thôi nào! Việc này em đã hoàn thành xuất sắc đó”
“Cái gì, là em làm hả? Không phải người hầu sao?”
“Chuẩn rồi. Ừm không có bất kỳ người hầu nào ở đây đâu! Em cũng đã để bác tài về thủ đô rồi, thế nên hai chúng ta sẽ làm rất nhiều việc trong thời gian sống ở đây đó”
“…”
“Ồ, có vẻ chị mù việc nhà nhỉ, Fuuka-chan?”
“T-tôi có thể làm bất cứ điều gì em có thể làm đó nhé!”
Chứng kiến Fuuka nổi trận lôi đình, Miyako cũng phải bật cười sảng khoái.
“… Fuuka-chan, em hy vọng chúng ta có thể hạnh phúc bên nhau”
“Thực sự tôi không thể tưởng tượng nổi cái lối sống lười biếng và hạ đẳng này có thể làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc như thế nào.”
"Heh heh. Em có hai tuần... Đầy đủ mười bốn ngày. Em sẽ cố gắng hết sức."
“Hmph, tôi đã hứa rồi. Trên danh dự của gia tộc Hamilton đáng kính, tôi sẽ giữ lời hứa của mình.”
***
Nếu Fuuka nói ra được câu “Tôi hạnh phúc lắm” trong mười bốn ngày, Miyako sẽ chiến thắng. Nếu không, phần thắng sẽ thuộc về Fuuka.
Đây là buổi sáng đầu tiên của cuộc sống chậm rãi nhưng cũng đầy kỳ lạ đó.
Do editor sủi thật rồi nên giờ tôi sẽ tự solo bộ này nhé mọi người. Có lỗi chính tả nào với đoạn nào dịch không ổn mọi người góp ý xuống dưới nhé, tôi rất cảm kích.
Chất lượng bản dịch có thể đi xuống sau sự ra đi của Pho mát. Tiếc lắm, thằng bé được việc thế cơ mà.
Tóm lại là mong mọi người đọc truyện vui vẻ, có lỗi gì góp ý xuống dưới cho tôi nhé.
Chân thành cảm ơn. ( ๑‾̀◡‾́)σ"
Chap này cũng là bắt đầu cho chuỗi ngày gái tỉnh về quê
----------------------------------------------------------------------------------------------
Có một giọng nói. Giọng nói ấy đang vọng vào tai một Fuuka vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ nhẹ. Nó đang gọi cô ấy dậy… với âm thanh điếc cả tai.
“Fuuka-chan, buổi sáng tốt lành!!!”
“Hửm?”
“Uầy, dễ thương hết chỗ nói luôn! Không thể tin được rằng em đã thức dậy cùng với chị á. Em hạnh phúc quá đi mất!”
Tiếng hét to một cách lố bịch như đang tuyên bố một điều gì đó khiến bất cứ ai đều có thể có những ấn tượng sai lầm nếu nghe phải.
Ồ phải rồi! Cái giường cưng cứng này. Đây không phải nhà mình.
“…Miyako?”
Cái tên đó được thốt lên từ cửa miệng Fuuka, cái tên của người con gái với mái tóc màu vàng nâu đang tươi cười rạng rỡ ngay trước mặt. Cô rụi rụi đôi mắt ngái ngủ của mình rồi kiểm tra xung quanh.
À, đúng rồi., Fuuka chợt nhớ ra.
“Tôi thực sự đã chạy trốn khỏi dinh thự, đúng chứ?”
“Hoàn toàn chính xác. Chuyến hành trình dài này đã thành công tốt đẹp rồi, Fuuka-chan.”
“Và tôi đã đến vùng Atika, nghe khó tin quá” < of all places: được sử dụng để diễn đạt ý tưởng rằng một địa điểm cụ thể khó có thể xảy ra hoặc đáng ngạc nhiên >
Từ bên trong chiếc giường ấm áp, có thể nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của Fuuka phát ra.
***
Sau một ngày rong ruổi trên xe ngựa, cuối cùng vào tối muộn hôm đó, họ cũng đã đến nơi, đó là một căn nhà mộc mạc, biệt lập ở vùng Atika, cách xa theo hướng bắc của thủ đô Ode. Rõ ràng, ngôi nhà đó hiện đang thuộc về gia đình Miyako. Nơi ấy có một phòng ăn cùng với lò sưởi, một căn bếp khiêm tốn, một phòng đựng thức ăn và chỉ duy nhất có một phòng ngủ.
Do quen sống trong biệt thự cả đời, Fuuka đã suýt ngất.
Nếu chỉ có một phòng ngủ, làm sao mình có thể cùng với Miyako ngủ được? Ngủ với người khác là điều mà chỉ những thường dân mới làm.
“Tôi nghĩ đêm hôm nay quá lạnh để bắt em ngủ ngoài trời.”
“Hả? Fuuka-chan, có vẻ như chị đang cố ép em ra ngoài như thể đó là chuyện bình thường lắm ấy?! Em sốc lắm đó biết không!”
Đó là cuộc trò chuyện duy nhất mà họ có trước khi cả hai cùng nằm ngủ.
Tuy ở đây chỉ có một căn phòng ngủ nhưng trong đó là hai chiếc giường được bố trí liền kề với hai bức tường đối diện nhau. Fuuka kéo chiếc váy khỏi cơ thể đã rệu rã rồi đỏ gục xuống giường. Chiếc giường được chuẩn bị hoàn hảo có cảm giác cứng hơn chiếc giường lông vũ trong biệt thự của cô, mà nó không bốc lên mùi ẩm mốc.
Fuuka không nhớ chính xác mình đã thiếp đi lúc nào. Sự căng thẳng cùng với chuyến hành trình đầy mệt mỏi đã khiến cả cơ thể và trái tim cô rệu rã, thế nên giấc ngủ dễ chịu lập tức chiếm lấy cơ thể người con gái ấy ngay sau khi sự căng thẳng giảm bớt đi phần nào.
***
“Thật sự, tôi đã tới tận vùng Atika rồi hả?”
“Chính xác. Nơi này tuyệt vời lắm đó.”
“Thế thì em đang mong chúng ta sẽ làm gì ở đây vậy?”
“Hở?”
Trong bóng tối, khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe ngựa là những cánh đồng lúa, là núi, là rừng và là những con sông, những cảnh vật đó hiện lên ở mọi nơi trong tầm mắt hai cô gái.
Lôi mình tới tận nơi này, con bé đang định làm gì vậy? Không thể tưởng tượng được bất cứ điều gì giá trị mà hai đứa mình có thể làm ở đây.
“Không làm gì cả”
“…Cái gì?”
“Như em đã nói, em tới đây để ‘không làm gì cả’ với chị cơ mà, Fuuka-chan.”
Không làm gì cả…sao? “Ý em là sao?”
Giờ thì tới lượt Fuuka tỏ vẻ bối rối. Trong một thời gian rất dài, Fuuka đã luôn luôn làm việc không ngơi tay. Cô ấy đã không ngừng, không ngừng, không ngừng học, cho dù đó có là những cách ứng xử lịch sự, những lĩnh vực học thuật hay là cả bạch ma pháp. Những kiến thức đó đối với Fuuka là để ngày nào đó, cô sẽ giành được chiến thắng trong cuộc chiến cô dâu, để củng cố mối quan hệ với những quý tộc cao cấp nhất và vì lợi ích của gia tộc Hamilton. Fuuka không được phép ngừng tiến về phía trước.
“Lại nữa, đó chính xác là những gì âm thanh do nó tạo ra. Cho dù mình đã lấy ý tưởng từ một con gấu vàng yêu mật ong.”
“Một con gấu vàng?”
“Xin lỗi, em chỉ vừa nói chuyện với chính mình mà thôi. Nhưng mà quan trọng hơn nữa, Fuuka-chan, đi ăn trưa thôi nào.”
Khi tiếng ‘bữa trưa’ lọt vào tai cô, lúc ấy Fuuka mới nhận ra mình đã đói tới cỡ nào. Cô nhận ra một mùi hương ấm áp. Tức thì, cái bụng trống rỗng bỗng kêu lên một tiếng và rồi mặt Fuuka ửng đỏ lên.
“Từ từ đã, bữa trưa? Ý em không phải bữa sáng sao?”
“Không! Giờ này đã giữa trưa rồi!”
“…Em vừa nói gì vậy?”
Fuuka bật thẳng người dậy rồi hướng mắt về phía cửa sổ. Cánh đồng lúa trải dài ngoài ruộng và mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Ngoài đó chính là hình ảnh của một buổi chiều ấm áp, dễ chịu. [note51854]
“Không không không không không!”
Fuuka đã mất bình tĩnh.
“Mình vừa ngủ quên! Mình?! Mình đã làm gì vậy? Còn việc đọc buổi sáng thì sao? Còn mấy bài tập thể dục của mình vào lúc bảy giờ nữa?! Lẽ ra mình đã phải chào Cha vào lúc tám giờ, chuẩn bị vào lớp khoa học thương mại và ngôn ngữ lúc chín giờ nữa chứ?”
“Hahaha.”
“Chuyện này không buồn cười một chút nào đâu!”
Fuuka ôm đầu trong tay, lo lắng không biết phải làm gì.
Mình có một lịch trình chặt chẽ từ khi thức dậy vào 5 giờ sáng cho tới tận đêm khuya lúc cơ thể đã nằm xuống giường. Nó đã trở thành một thói quen thường nhật rồi. Nếu mình không chăm chỉ làm việc hàng ngày, thì mình còn lại gì cơ chứ…?
“Fuuka-chan, nước da của chị trông khá hơn nhiều rồi đấy.”
“Hả?”
“Đây, nhìn vào cái gương này xem”
Fuuka thở hổn hển nhìn vào chiếc gương mà Miyako đưa cho. Vết thâm quầng dưới mắt mà cô luôn phải che giấu bằng những lớp trang điểm giờ đã biến mất.
Mặt mình trông mịn màng, đôi má thì lại hồng hào còn sự căng thẳng ở bờ vai dường như cũng dã giảm bớt rồi. Chẳng lẽ giờ sức khỏe mình đã khá hơn còn chứng mất ngủ kinh niên đã giảm bớt được phần nào rồi ư?
“Thấy chưa? Trong dáng vẻ của chị khi làm việc chăm chỉ tuyệt vời lắm, nhưng mà em cũng thích nhìn chị như này vào buổi sáng lắm đó.”
“Ý em là nghỉ ngơi hợp lý cũng là một phần của làm việc chăm chỉ đúng không?”
“Chính xác!” – Đáp lại những gì cô vừa nói là cái gật đầu hài lòng tới từ Miyako.
Bây giờ nghĩ lại, mình tự hỏi lần cuối mình ngủ nhiều thế này là vào khi nào. Cảm giác như chuyện đó đã lâu tới nỗi mình không thể nhớ nổi nữa.
“Trong khi chúng ta ở đây, bọn mình sẽ thức dậy vào buổi sáng này, làm đồ ăn và đi dạo này. Ta sẽ làm tất cả mọi thứ và rồi nghỉ ngơi thư giãn. Thi thoảng, bọn mình có thể cùng nhau ngồi ngắm bầu trời sao, và còn những lần ra bờ sông chơi nữa. Và đặc biệt, chúng ta sẽ có những buổi dã ngoại.”
“Những buổi dã ngoại…”
Mình nghĩ rằng những buổi dã ngoại mà Miyako nói đến không giống như những buổi dã ngoại tràn ngập những âm mưu nơi các quý tộc cố gắng nịnh bợ lẫn nhau, nói đơn giản thì đó chỉ là phiên bản ngoài trời của xã hội thượng lưu mà thôi. Mình đã luôn bị đau dạ dày vì áp lực vào những đêm trước những buổi dã ngoại do một tên quý tộc quyền lực nào đó đứng ra tổ chức. Một chuyến dã ngoại không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì trong những thứ đó thực sự có thể… vui.
“‘Không làm gì cả’ là như thế đó!” Miyako nói với nụ cười rạng rỡ đã khiến Fuuka hoàn toàn bất lực.
“Ăn sáng thôi nào! Việc này em đã hoàn thành xuất sắc đó”
“Cái gì, là em làm hả? Không phải người hầu sao?”
“Chuẩn rồi. Ừm không có bất kỳ người hầu nào ở đây đâu! Em cũng đã để bác tài về thủ đô rồi, thế nên hai chúng ta sẽ làm rất nhiều việc trong thời gian sống ở đây đó”
“…”
“Ồ, có vẻ chị mù việc nhà nhỉ, Fuuka-chan?”
“T-tôi có thể làm bất cứ điều gì em có thể làm đó nhé!”
Chứng kiến Fuuka nổi trận lôi đình, Miyako cũng phải bật cười sảng khoái.
“… Fuuka-chan, em hy vọng chúng ta có thể hạnh phúc bên nhau”
“Thực sự tôi không thể tưởng tượng nổi cái lối sống lười biếng và hạ đẳng này có thể làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc như thế nào.”
"Heh heh. Em có hai tuần... Đầy đủ mười bốn ngày. Em sẽ cố gắng hết sức."
“Hmph, tôi đã hứa rồi. Trên danh dự của gia tộc Hamilton đáng kính, tôi sẽ giữ lời hứa của mình.”
***
Nếu Fuuka nói ra được câu “Tôi hạnh phúc lắm” trong mười bốn ngày, Miyako sẽ chiến thắng. Nếu không, phần thắng sẽ thuộc về Fuuka.
Đây là buổi sáng đầu tiên của cuộc sống chậm rãi nhưng cũng đầy kỳ lạ đó.
Danh sách chương