Tối đến, tôi có mặt trong khách sạn nọ ở Shinjuku với bộ đồ vest đã thay.

Tôi đến để tham gia tiệc mừng cùng với dàn staff của movie.

Nhưng mà vài phút sau thì

“Lạc mất rồi……”

Tôi đang đơ người lẩm bẩm ở hành lang khách sạn.

Rõ là không phải hội trường của bữa tiệc. Lại cũng chẳng có lấy một ai.

Hôm nay tôi đến cùng với ba. Đã tính là gặp mặt Mei-san ở hội trường nữa chứ.

Ba tôi thì khí thế bảo『ba sẽ dẫn con đến hội trường!』.

Sau đó thì『để ba đi hỏi đường!』mà bỏ tôi lại một mình, để rồi thành ra hiện tại.

“Hàà……Khổ thiệt……Tính sao bây giờ.”

Đúng lúc đó thì có tôi nghe được giọng của một người con gái.

Là một thiếu nữ xinh đẹp đến nỗi khiến tôi bất ngờ.

Mái tóc cô ấy dài bóng mượt. Tay chân thon dài, cùng với bộ ngực đồ sộ.

Gương mặt nhỏ nhắn như búp bê, ánh mắt thì sáng tỏ rạng ngời.

“Chào cậu!”

“…………”

“Sao thế?”

“À, à, không……thì……c-, cô nói chiện, vứi tôi, hả……?”

Thôi chết, lẹo lưỡi rồi……!

Aa, cái tình huống bị gái cười đây mà……Sẽ bị làm nhục cho coi……!

“Ừm. Tớ đang nói chuyện với cậu đó.”

À, à-ré? Người này không cười cái thằng u ám như tôi đây, cũng chẳng xem thường luôn này?

“Không lẽ cậu cũng là người đến tham gia tiệc Digimas sao?”

“Ừ, ừm……Cậu, cũng vậy à?”

“Phải. À, không cần phải dùng kính ngữ đâu. Có lẽ bọn mình cùng tuổi với nhau……nhỉ? Cậu là học sinh cao trung?”



“À, vâng……nhầm, ừm. Năm hai cao trung.”

Biểu hiện của cô nàng trở nên tươi rói.

Ngay lập tức cô ấy nắm lấy tay tôi rồi nở nụ cười thật tươi.

Wa, wawa, m-, mình đang nắm tay với lại con gái……cơ mà gần, gần quá……

“Hể~……! Tình cờ ghê, tớ cũng năm hai cao trung! Vậy là đồng trang lứa rồi!”

Đ-, đừng có nắm tay một đứa u ám như tôi, lại còn nở cả nụ cười nữa giùm được chứ.

T- tốt bụng quá……Sự tốt bụng gì thế này.

“Cậu cũng đi lạc à?”

“Ư ừn. Ba tớ chắc chắn sẽ đến đón.”

“Vậy tớ có thể chờ ở đây cùng cậu được chứ? Tớ cũng lạc mất rồi.”

“Ư, ừm……Cứ tự nhiên.”

Rồi chúng tôi đứng dựa lưng vào tường.

……Nhìn gần thì mới thấy người này thật sự là mỹ nữ.

“Cậu, tên là gì?”

“T-, tớ là Agematsu Yuuta.”

“Vậy tớ gọi cậu là Yuuta-kun nhé. Tớ là Yurie. Cậu gọi tớ là Yurie nhé♡”

“S-, sao thế được! Sao tớ có thể đột nhiên gọi cậu bằng tên chứ! Mạo muội lắm!”

“Ahaha! Mạo muội gì cơ~……mồ~……Cậu thú vị ghê~”

Cô ấy đang cười một cách bình thường, chứ không phải xã giao.

Aa cười lên trông dễ thương quá……Ủa, ửn?

“Yurie……?”

Tôi có cảm giác đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi……Hình như ba thường hay nói đến lắm thì phải……

Cơ mà nếu nghe kỹ thì, có cảm giác như mình đã nghe thấy giọng của cô ấy ở đâu rồi……

“Phải phải, cậu cứ gọi tên của tớ như thế đi.”

“A! Vừa rồi chỉ là……”

“Đừng ngại! Cứ thế mà triển nào!”

B-, bạo quá……Khoảng cách cũng gần chẳng thay đổi.

Những người có thể nói chuyện với đứa như tôi chỉ là người trong gia đình, Mei-san với Michiru thôi vậy mà.

“Cậu đến đây để tham gia tiệc của Digimas nhỉ. Cậu liên quan về việc gì thế?”

“Việc gì à……”

Nếu như nói mình là tác giả thì liệu cô ấy có tin không nhỉ?

Không, không đâu. Mày quên rồi sao. Mày nói như thế với Michiru còn không được cổ tin kia mà.

“A, xin lỗi! Tớ lỡ đi quá xa rồi nhỉ? Cậu không cần miễn cưỡng nói ra cũng được.”

“A, ừn……Yurie……cũng biết Digimas sao?”

“Tất nhiên rồi! Tớ, chính là fan bự bự bự bự bự của bộ ấy đó~!”

Đôi mắt của Yuri sáng lấp lánh, cứ như là vì sao trên bầu trời đầy sao vậy.

Tôi trông như sắp bị hút vào bên trong đôi mắt to tròn ấy.

“Về Digimas ấy nhé, tớ, đã là fan từ lúc chương một của truyện được đăng lên web cơ!”

“Hể, hể~……V-, vậy sao. Nhân tiện thì cậu thích như thế nào?”

Mắt Yurie sáng lên một cách khác thường.

“Cậu……hỏi tớ về cái đấy à? Dài lắm đó.”

“Ừ, ừm. Kể tớ nghe đi.”

“Nói về điểm hay của Digimas thì đầu tiên phải nói đến sức quyến rũ của nhân vật chính Ryou. Ryou, Chobi, Shiro-chan……Mồ~ nhân vậy nào cũng sinh động hết, khó cho tớ quá!”

Sau đó từ Yuri tiếp tục kể lần lượt từng nhân vật một với gương mặt phấn khích trông như hạnh phúc.

Nghe một lúc tôi đã rút ra được một kết luận.

Cô nàng đúng là fan cứng rồi.

Tôi thì lấy làm hạnh phúc lắm. Ngoài chị Mei biên tập, gia đình……rồi cả Michiru, có thể gặp được một fan nhiệt huyết đến cỡ này……là lần đầu tiên của tôi đó, vui lắm luôn.

“Rồi thì……A, xin lỗi nhé! Tớ nói nhiều quá mất rồi! Chắc dị hợm lắm nhỉ……”

“K-, không có chuyện đó đâu! Được cậu yêu thích đến mức đó, tớ thấy cực kỳ hạnh phúc ấy chứ!”

“Hạnh phúc?”

“Ý là có thể gặp được một fan nhiệt huyết như cậu, chắc chắn tác giả cũng sẽ vui lắm nhỉ.”

Hiện tại thì cảm xúc của tôi ấm áp lắm. Vì cô ấy nói tiểu thuyết của tôi thú vị mà.

Tôi đã nghĩ Mei-san, và cả mọi người trong gia đình vì quan tâm tôi mà nói nó thú vị.

Nhưng mà cô nàng này không biết tôi là tác giả. Cô ấy đang khen bằng những câu từ thuần khiết. Aa, hạnh phúc quá.

“Nếu thế thì……tớ vui lắm♡ Yuuta-kun cũng thích Digimas chứ?”

“Chuyện đấy thì tất nhiên rồi.”

“Ở chỗ nào?”

Rồi chúng tôi hăng hái nói về chuyện của Digimas.

Giữa chừng, chúng tôi kể cho nhau nghe nhân vật kia tốt như thế nào, tiến triển đoạn đó đã hay cỡ nào.

“Cậu hay ghê Yuuta-kun! Tớ cũng là người có thâm niên rồi, vậy mà cậu còn là fan của Digimas hơn mức ấy nữa!”

“A, ahaha……cảm ơn cậu.”

Thì vì tôi chính là tác giả mà.

Yurie nhắm mắt lại, rồi thở phào một hơi an tâm.

Cô ấy nở một nụ cười, không phải là nụ cười khỏe khoắn gấp trăm lần lúc ban nãy, mà là nụ cười như thể dồn cảm xúc của mình vào trong đó.

“May quá. Vì để làm cho những người như cậu vui mà tớ đã cố gắng thổi giọng vào đó.”

“Lẽ nào……cậu là seiyuu à?”

“Chính xác! Mà~, tớ chỉ là lính mới thôi~”

“Tuyệt quá! Nhân tiện thì cậu lồng cho nhân vật nào thế?”

“Ửn? Là Ryou đó.”

Hể~……Là Ryou à~……

Ủa, à ré?

“Ryou……Ý cậu là nhân vật chính á?”

“Phải! Tớ từng có giấc mơ lồng tiếng cho nhân vật tuyệt vời nhất trong tác phẩm của Kamimatsu-sama đó.”

“S-, sama á……”

“Không được sao? Thì bởi vì người đó cho ra đời tác phẩm như thế mà? Không thêm sama vào thì mạo muội lắm!”

Nói thật thì tôi đâu phải người vĩ đại gì để thêm hậu tố sama vào đâu kia chứ.

Thế nên tôi mới trở nên lúng túng.

“Nhân tiện thì Yuuta-kun này. Nếu được thì bọn mình trao đổi địa chỉ liên lạc chứ?”

“Fư a~……!? T-, tại sao?”

Vì mình là tác giả……? À, không phải.

Khác với đằng ấy, Yurie có biết mình = tác giả đâu nhỉ.

“Thì vì tớ muốn nói nhiều hơn về Digimas với Yuuta-kun. Không được sao?”

……Cho đến bây giờ tôi đã chẳng thể bắt chuyện với con gái đồng trang lứa.

Không biết cách nào để bắt chuyện, còn nghĩ có Michiru là ổn rồi nữa.

Nhưng mà Yurie lại tốt bụng, dễ nói chuyện, quan trọng hơn là yêu quý tác phẩm của tôi nữa.

“Ừ, ừn! Nhất định rồi.”

Chúng tôi đăng ký ID LINE của nhau.

Và đúng lúc đó.

“A! Đây rồi, đây rồi! O~i Yuuta!”

Ba tôi đến, dẫn theo staff nữa.

“Lâu thế, ba đã làm gì.”

“Xin lỗi mà. Nào, đi thôi Yuuta. Tác giả mà trễ thì phiền lắm…………”

Ba tôi, rồi cả Yurie đều trở nên đứng hình.

“Yu, Yuuta-kun……Ba cậu, vừa nói tác giả……ể?”

Yurie tròn xoe đôi mắt, trở nên thản thốt.

“Ư, Ư waaaaa! Yu, Yuritan né! Là Yuritan thật nèèèèèèèèèèèèèèèèèè!”

Ba tôi hét lên như một đứa trẻ.

Nhắc mới nhở ông là là otaku seiyuu mà.

“Ba quen với cổ à?”

“Nói gì vậy hả Yuuta! Cô ấy là Komagane Yurie đó! Một ngôi sao bự đột ngột xuất hiện trong giới seiyuu vài năm trước! Là một seiyuu nữ sinh cao trung siêu nổi tiếng, chẳng phải bây giờ nổi tiếng nhất luôn hay saooooo!”

Ba tôi đang trở nên kích động……

Tôi thì không rành về chuyện seiyuu lắm, nên không biết được độ kinh khủng.

“R-, rất vui được gặp mặt! Tôi là ba của tác giả Kamimatsu, Agematsu Shouji! Cảm ơn vì đã giúp đỡ cho tác phẩm con trai tôi~! Nếu được thì cô có thể cho tôi xin chữ ký chứ……!”

“X-, xin lỗi một chút ạ……T-, tớ hỏi một cậu được chứ?”

Yurie vừa mở to đôi mắt, vừa hỏi tôi.

“Yuuta-kun cậu……chính là, tác giả……Kamimatsu……sama?”

“À, ừm. Tớ là Kamimatsu đây.”

Yurie há hốc miệng, lập ca lập cập……rồi thì……

“HYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA♡”

Yurie hét lên như thế với gương mặt đã đỏ rực.

“Làm sao, làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Mình, sao lại làm chuyện thất lễ chứ! Xin lỗi ạ!”

Yurie năm lần bảy lượt cúi đầu.

“Cậu có làm chuyện gì thất lễ đâu.”

“Nhưng mà……xin lỗi ạ.”

Rồi Yurie thu vai mình lại. Có lẽ do cô ấy đang nhìn tôi với tư cách là tác giả.

Mà tôi thì không muốn cho lắm.

“Không sao mà, cậu đừng xin lỗi. Cơ mà, tớ muốn cậu cũng thôi dùng kính ngữ đi. Nói chuyện giống như lúc ban nãy nhé.”

“……Được chứ?”

“Tất nhiên rồi. Cơ mà, cậu là người bảo tớ gọi cậu bằng tên còn gì?”

Sau khi há hốc mồm rồi thì lần này Yurie nở nụ cười tươi.

“Phải, rồi nhỉ……Ừm! Xin lỗi, Yuuta-kun!”

“Không có gì đâu.”

Chúng tôi cười với nhau. Rồi ba tôi làm cái biểu hiện như vừa nhận lấy cú sốc vậy.

“Cảm giác thân thiết này là sao! Yuuta~! Con với Yuritan có mối quan hệ như thế nào đấy hả!?”

“Là bạn bè.”

“Vâng, bọn con là bạn bè thân thiết với nhau!”

Rồi ba tôi nghiến răng ken két.

“Cay ghêêêêêêêêêêêêêêêê! Yuritan, xin cô cũng hãy trở thành bạn của tôi nữa!”

Yurie đặt ngón tay lên gò má rồi cười mỉm.

“Văn phòng của con cấm mối quan hệ bạn bè với những người bạn lớn ạ[note54320]! Nên xin lỗi chú nhé♡”

Yurie hơi đưa lưỡi ra rồi nháy mắt.

“Fư ôôôôôôôô! Yuritan đúng thật là thiên thần màààààààààààà!”

Cách đối ứng này được đấy……Trông như kiểu thần tượng đối ứng vậy. Ba ổn không đấy?

Cơ mà trông ổng ổn, còn đang làm biểu hiện cực kỳ mãn nguyện nữa mà.

Yurie thì lén đến gần rồi nói nhỏ vào tai tôi.

“……Yuuta-kun thì đặc biệt đó♡ Từ giờ cũng thân thiết với nhau hơn nhé.”

Hơi thở làm tai tôi nhồn nhột, để rồi bất giác đưa mặt mình ra.

Yurie thì đang nở nụ cười vô cùng ngây thơ. Vậy ra đây là seiyuu thần tượng sao~.









Tôi đang tham gia bữa tiệc mừng của movie anime Digimas.

Hiện tại đang được cho đợi ở bên góc sân khấu, trong hội trường tổ chức tiệc rộng lớn của khách sạn cao cấp.

『Xin phép được bắt đầu bữa tiệc chúc mừng『Digital Masters bản điện ảnh

Phần Vũ Đài Thiên Không Vô Tận』』

Màn mở đầu của bữa tiệc đang được tiến hành.

Có vẻ như tôi là vị khách bất ngờ được sẽ được giới thiệu ở phần mở đầu.

“Ư ư……Đừng có hồi hộp mà~~……”

Tôi loáng thoáng nhìn xung quanh hội trường từ bên cánh sân khấu.

Có vẻ như chủ yếu là dàn cast của bản điện ảnh.

Và có vẻ như……người của công ty tài trợ không có tham gia.

“Bộ phim này, l-, liên quan đến nhiều người như thế này à……”

Khi tôi nhìn khu vực trước sân khấu, nơi tập trung đoàn seiyuu hào nhoáng và dàn staff thì……

Đừng có hồi hộp mà~~……

『Bây giờ sẽ là phần chào hỏi của đạo diễn Mitakeyama Makoto』

Được người dẫn chương trình gọi tên, một nữ giới to lớn xuất hiện ở bên kia cánh sân khấu.

『Chào~. Tôi là đạo diễn Mitakeyama Makoto. Không phải đọc là Ontakesan[note54321] đâu nhé. Hiểu chưa~?』

Đạo diễn……là nữ giới à.

Tôi cứ tưởng chỉ toàn nam giới không ấy chứ. Cách nói cũng giống như nam giới vậy.

『Tôi không quen với chào hỏi dài dòng đâu nên sẽ ngắn gọn thôi. Bộ phim dựa trên nguyên tác tuyệt vời, cùng với dàn staff đỉnh cao đã đại thành công rồi. Chiến thắng mà ai cũng có phần. Hôm nay là ngày ăn mừng chiến thắng! Nào nào uống đi uống đi! Cạn ly!』

Đạo diễn Mitakeyama lấy nhịp, kế đó thì dàn staff ai nấy cùng nâng chiếc ly thủy tinh lên.

……Nguyên tác tuyệt vời, à~

Hehe~, ehehe~, hạnh phúc quá đi~.

『Hôm nay còn chuẩn bị cho cả đám một bất ngờ to bự nữa! Mọi người này……đoán xem đấy là ai?』

Wa wa~, đang nói mình chăng?

Đến phiên mình rồi…..đ-, được rồi. Phải cố gắng lên.

『Nào, đến đây nhanh lên nào. O~i, Alyssa』

Phiên của mình……À ré?

Ánh sáng sân khấu được giảm xuống. Ở trung tâm có một mỹ nữ đang đứng.

“……Đẹp quá.”

Một nữ giới rất cao. Tay chân thon thả, cùng với bộ ngực đồ sộ.

Mái tóc vàng lộng lẫy, cùng với làn da trắng ngần.

Nói là nghệ sĩ cũng chẳng phải gì sai cả.

“Ai vậy ta……?”

Alyssa-san đúng giữa trung tâm sân khấu và điềm tĩnh cất cao giọng hát.

……Chỉ cần thế thôi là tôi biết cô ấy là ai ngay.

Là người đã thể hiện ca khúc cho Digimas.

Ca khúc kết thúc của movie,『Kokoro no homura』đây mà.

Màu sắc lại khác so với bài mở đầu anime mùa một『Kaen』.

Ca từ êm đềm, khác hẳn với sự mãnh liệt của bài mở đầu mùa một.

Nhưng nó đang bao gồm cả sự dữ dội, như là ngọn lửa bừng cháy lên trong tĩnh lặng vậy.

“……Tuyệt quá.”

Nghe Alyssa-san hát trực tiếp thế này, cảm giác sống động khác hẳn.



Tôi cảm nhận được ảo giác như là cô ấy đang đứng ở trung tâm ngọn lửa vậy.

Cô ấy hát xong thì cúi đầu.

Mọi người có mặt trong hội trường đều vỗ tay nồng nhiệt.

Tôi cũng vô thức vỗ tay.

『Cảm ơn nhé, Alyssa. Chà, quả là một ca khúc hay mà~』

『Cảm ơn nhiều ạ, ca khúc này không chỉ được tạo ra bởi chính năng lực của tôi đâu ạ』

Alyssa-san điềm tĩnh lắc đầu.

Cô ấy nhắm mắt lại, với cảm xúc như đang nghĩ đến ai đó mà thầm thì.

『Phải rồi ha.『Kaen』hay『Kokoro no homura』thì đâu cũng là ca khúc tuyệt vời cả, nhưng quả nhiên chính tác phẩm tuyệt vời mới làm nên được những ca khúc……Và』

Đạo diễn Mitakeyama dừng một hơi.

『Bây giờ tôi muốn gọi một vị khách thật sự bất ngờ ra đây! Nà~, sensei! Xin hãy bước ra!』

Wa wa~, đến phiên mình à.

Tôi mau chóng bước ra sân khấu từ cánh.

Những người ở trước sân khấu đang rất là xôn xao.

Wa, wawa……Mọi người đang tập trung ánh mắt về mình. Cơ mà, ánh đèn! Chói quá! Nóng quá!

『Ê~, mọi người lần đầu tiên thấy nhỉ. Tôi cũng lần đầu tiên gặp cậu ấy thôi. Giờ thì giới thiệu cái đã』

Đạo diễn vỗ bộp vào lưng tôi.

『Đây chính là tác giả……người cha đã sinh ra tác phẩm tuyệt vời Digimas, Kamimatsu-sensei』

Sự yên lặng ngập tràn trong một thoáng.

Mọi người đều thất thần……mắt thì mở to tròn xoe, miệng thì đang há hốc.

““Ư ôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôô!””

Những tiếng réo hò lớn đến mức làm cho hội trường rung chuyển.

“T-, tuyệt vời! Là Kamimatsu-sama kìa!” “LÀ KAMIMATSU-SAMA!” “Kyaa~! Kamimatsu-samaaa!”

Dàn staff đang nhìn tôi với vẻ mặt thất thần.

『Họ bất ngờ không phải là vô lý. Vì vốn dĩ đã chỉ có Alyssa là khách mời bất ngờ thôi. Chuyện Kamimatsu-sensei tham gia được khẩn trương nhồi nhét vào chương trình đó chứ』

Tôi tìm thấy Mei-san trong bộ váy đang ngồi ở ghế khán giả. Và chị ấy đang giơ ngón cái lên.

Có lẽ Mei-san đã chuẩn bị tình huống này cho tôi.

Vị đạo diễn đứng trước mặt tôi rồi cúi đầu thật sâu.

『Một lần nữa, rất vui được gặp mặt. Tôi là đạo diễn Mitakeyama ạ. Xin cảm ơn rất nhiều vì nguyên tác đỉnh cao ạ』

Khẩu điệu giống con trai cho đến lúc ban nãy của vị đạo diễn đang xoay chuyển hẳn sang lịch sự phép tắc.

“Cháu cũng vậy, ……xin cảm ơn rất nhiều ạ. Eto……bộ phim cực kỳ hay lắm ạ.”

Lúc được cho xem movie Digimas, tôi đã thật sự rất cảm động.

Cảm động về chuyện họ đã làm ra câu chuyện đã chỉ nằm trong đầu tôi một cách tuyệt đẹp đến như thế,

Tôi đã gửi lời cảm ơn thông qua Mei-san rồi, nhưng mà thật may khi có thể nói ra một cách đàng hoàng.

Kế đến thì Alyssa-san đi đến bên cạnh tôi, rồi lại lần nữa cúi đầu.

『……Rất vui được gặp sensei, em là Alyssa・Seba. Được gặp anh……thật sự……hãnh diện cho em quá……』

Ửn? Cô ấy làm sao vậy……?

Khi mà tôi đang nghĩ thế thì Alyssa-san……đ-, đang khóc á!

『Oi oi Alyssa. Tại sao lại khóc thế kia~?』

『……Xin lỗi ạ. Tại vui mừng quá……nên là……』

Alyssa-san đang không thể nào dừng rơi những giọt lệ.

『A~ tôi hiểu mà. Alyssa đã từng nói là muốn gặp Kamimatsu-sensei mà cô ấy yêu quý đó』

Y-, yêu quý~! T-, tức là sao chứ……?

『Sensei, nghe này. Con nhỏ này là fan siêu bự của sensei đó』

Ng-, người này cũng vậy à!? Không chỉ mỗi Yurie thôi sao……?

『Đằng nào thì lúc kế hoạch thực hiện anime được đưa lên công ty, thì bản thân cô ấy đã đến để cầu xin ‘Tôi đã viết bài hát rồi. Xin hãy sử dụng nó làm bài hát chủ đề cho tác phẩm đỉnh cao này’ trước tiên luôn ấy』

Alyssa-san gật đầu không biết bao nhiêu lần.

Rồi cô ấy nói với tôi, khi mà đôi gò má thì ửng đỏ và đôi mắt thì tỏ sáng lấp lánh.

『……Câu chuyện tuyệt với của sensei đã làm em rất xúc động. Đây là lần đầu tiên em đọc một tác phẩm đẹp tuyệt vời như thế này kể từ lúc chào đời ạ. Khi nhận ra thì mình đã hoàn thành xong ca khúc mất rồi』

Nước mắt của Alyssa-san vẫn cứ lả chả rơi khi mà cô ấy cúi đầu thật sau đến tôi một lần nữa.

『……Sensei. Thật sự, cảm ơn anh rất nhiều』

“Không ạ, tôi cũng cảm ơn. Cảm ơn vì ca khúc rất là tuyệt vời.”

Gương mặt của Alyssa-san trở nên đỏ rực, cơ thể thì run lẩy bẩy.

『……Sensei. Aa, sensei!』

Alyssa-san đột nhiên đi đến ôm tôi~!

Ểể!? Gì thế này~!

Trong lúc bất ngờ, cơ thể tôi đã bị Alyssa-san đẩy ngã xuống rồi.

『O, oi. Mấy người không sao chứ?』

Đạo diễn Mitakeyama vừa tròn xoe đôi mắt, vừa hỏi.

“A, d-, dạ……Ano, Alyssa-san. Tránh ra đã……”

Nhưng mà cô nàng không tránh ra, vẫn cứ trong trạng thái đè lên người tôi.

『……Em đã rất muốn gặp sensei, muốn lắm đó, nhưng mà lại không thể gặp được……em đã nghĩ có lẽ suốt đời này sẽ không thể gặp anh nên là……thế nên là, em đã vô cùng hạnh phúc lắm』

“V-, v-, vậy……sao……X-, xin lỗi nhé.”

『……Không sao ạ. Vì em đã gặp được Kamimatsu-sensei rồi. Em thật sự……hạnh phúc lắm』

Tại đó, một chuyện ngoài dự tính của tôi đã xảy ra.

Alyssa dùng tay ôm lấy gò má tôi.

Rồi sau đó……tiến mặt mình lại gần.

Đạo diễn, tôi, và cả những mọi người trong hội trường đều đang rất bối rối thì……

Chụt~……♡ - Alyssa đã hôn vào gò má tôi.

“………………Ể?”

Mặt của Alyssa đỏ rực lên cả, nưng mà cô ấy vừa cười, vừa nói.

『Sensei……Em yêu anh. Từ tận đáy lòng, mãi mãi, mãi mãi』

Trong một thoáng, tôi đã không biết là mình đã bị làm gì.

Ể, à, ể, ểểể!? H-, hôn~!

『Oi oi Alyssaa. Đâu phải chỉ vì gặp người mình yêu mà đè xuống hôn chứ, chẳng phải quá bạo rồi à~』

Alyssa ‘ể’ một tiếng rồi tròn xoe đôi mắt.

Hiểu được tình huống bây giờ rồi hay sao mà……giờ đến cả mang tai của cô ấy cũng đỏ lên hết cả.

『T-, thành thật xin lỗi ạ!』

Alyssa-san lập tức tránh khỏi người tôi.

Rồi cô ấy cúi đầu không biết bao nhiêu lần.

『Đầu óc em trở nên trắng xóa khi người mình ngưỡng mộ xuất hiện trước mắt……』

Khi tôi đứng dậy, Alyssa-san nói mắt giọng như mất hút.

“A, etto……thì……”

『……Xin anh, xin anh đừng trở nên ghét em』

“L-, làm gì có chuyện đó! Không ghét đâu!”

Bởi vì cô ấy là người tốt, yêu thích Digimas đến ngần này luôn kia mà.

Đã bảo là không trở nên ghét rồi mà.

『……Kamimatsu-sama. Aa, Kamimatsu-sama♡』

Alyssa-san lại một lần nữa phóng tới~!

Tôi bị đẩy ngã lần thứ hai. Lần này cô ấy còn đổ gục xuống, cùng những hơi thở ‘hà~ hà~’ hưng phấn nữa.

“Đ-, đạo diễn à~~! Cứu với!”

『O~i, ai đó mang máy quay đến đây coi. Nhỏ ca sĩ dâm đãng đang đè tác giả thần thánh ra đây này. Trông như sẽ lấy hình bao đẹp luôn này』

“Mồ~! Dừng lại đi mà~~!”

Rốt cuộc thì có vẻ như Alyssa lại lần nữa quên mình nên cúi đầu trước tôi không biết bao nhiêu lần.

Tôi đã nghĩ, cô ấy chẳng phải người xấu gì, chỉ là một con người quá nhiệt tình quá đi thôi ấy mà.









Vẫn trong bữa tiệc chúc mừng Digimas.

Lúc khai tiệc, tôi đã được nữ ca sĩ siêu nổi tiếng Alyssa・Seba-san hôn.

Và từ đó đến giờ đã trôi qua được vài chục phút.

“……Kamimatsu-sama. Xin hãy lấy đồ ăn đi ạ. Mời anh dùng bữa.”

Alyssa vừa nở nụ cười, vừa đưa dĩa lại gần tôi.

“C-, cảm ơn nhiều lắm……”

Tôi thì ngại, chẳng thể nhìn trực diện gương mặt của Alyssa.

Có ngờ ở trước ngần ấy số người mà bị cô ấy làm chuyện t-, táo bạo như thế đâu……

Cơ mà lại còn ‘em yêu anh’ nữa chứ……Không không, mình chắc đang hiểu lầm gì rồi!

Sao mà mình lại được người đẹp như thế tỏ tình kia chứ……Bài học rút ra được từ Michiru đó.

Nhưng mà nhìn gần mới hiểu được, cô ấy thật sự đẹp ghê.

Hỏi thì mới biết có vẻ như mẹ cô ấy là người Anh. Fưa~, thảo nào lại đẹp như vậy.

Mái tóc vàng đẹp đẽ, tỷ lệ cơ thể xuất chúng.

Vả lại còn có cả danh tiếng lẫn thực lực nữa chứ, nhìn từ tôi thì chỉ thấy cô ấy là người nhà trời mà.

“……Mời anh♡”

Alyssa hướng cái nĩa về phía tôi.

C- cái này là……đang cố đút cho tôi ăn sao!? Cô ca sĩ siêu nổi tiếng này á!?

“Không không không! Như thế thì mạo muội quá~!”

“……Anh đừng ngại mà. Nào~♡”

Cô nàng này bám dữ quá……Cơ mà, ngực! Ngực đang chạm kìa!

Cô này, ý thức hơn về bộ ngực to bự của mình hơn một chút đi chứ! A, nó chuyển động mượt mà dễ chịu quá……

“……Không lẽ, anh không thích, sao?”

Có vẻ như sau khi thấy tôi loay hoay, cô ấy đã hiểu lầm là tôi đang không thích.

Aa, cô ấy nhìn đến với ánh mắt thẹn thùng mà trông như buồn bã kìa.

Cảm giác tội lỗi nhiều lắm, nhưng gương mặt ấy xinh đẹp làm cho tôi loạn nhịp!

“Etto……Không, phải đâu.”

“……Vậy thì, a~n♡”

Tôi ăn đồ ăn được cô ấy đút cho.

Bộ dạng đó được mọi người xung quanh nhìn đến.

『Nhìn kìa, tình tứ ghê chưa』『……Cặp tôi nhà văn siêu nổi tiếng và ca sĩ siêu nổi tiếng à』『Hợp với nhau quá~♡』

……Hình như, đang bị nhìn với ánh mắt cực ưa thích thì phải!?

“……Aa! Hạnh phúc quá! Giờ có chết đi nữa cũng không còn gì để hối hận♡”

“N-, nói quá rồi……Cơ mà, đừng có chết nhé.”

“……Vâng, tất nhiên rồi♡ Nào, miếng thứ hai nè anh, a~n♡”

Vào cái lúc mà tôi nghĩ ‘xấu hổ quá đi thôi~’ thì

“A, ano……! Xin thứ lỗi! Xin tránh qua ạ……Đây rồi……! O~i!”

Yurie với gương mặt tươi cười đi đến.

Do bị tình huống này làm cho bối rối nên tôi thấy nhẹ nhõm khi thấy bạn mình.

Và rồi những gân máu nổi lên trên thái dương của Alyssa. A, à réé? Cô ấy sao thế.

Alyssa khoác lấy cánh tay tôi, cố di chuyển khỏi chỗ đó.

“……Sensei. Đồ ăn ở đằng kia trong ngon ghê. Mình cùng đến đó đi anh.”

Ng-, ngực!

Chạm ngực kìa! *gưnyu~*

“E, tto……Tôi muốn nói chuyện với cô ấy một chút……Cô đi một mình chẳng phải sẽ tốt hơn sao……”

“……Vậy thì em cũng sẽ ở lại.”

Rồi Alyssa-san ôm chặt lấy cánh tay tôi.

Không biết phải tưởng tượng không mà lực ôm lại mạnh hơn lúc ban nãy, cứ như thể là cô ấy giấu tôi đi khỏi Yurie vậy. S-, sao thế này?

“Xin lỗi nhé. Tớ bỏ lỡ cơ hội nói chuyện quan trọng với cậu.”

“Chuyện quan trọng?”

Là gì nhỉ? – Khi tôi đang nghĩ thế thì Yurie cúi đầu xuống.

“Thật sự cảm ơn cậu vì đã viết nên Digimas!”

Sau đó cô ấy ngước đầu lên.

“Tớ, lúc nào cũng được tác phẩm của cậu truyền cho dũng khí cả. Những lúc cay đắng, hay cả lúc đau khổ……lúc nào nào tớ cũng được động viên từ những câu chuyện đỉnh cao mà Yuuta-kun sáng tác đó.”

Yurie mỉm cười và nắm lấy tay tôi.

“Tớ đã luôn muốn nói lời cảm ơn đến với tác giả. Thật sự……cảm ơn cậu rất nhiều.”

~……Khóe mắt tôi trở nên nóng ran.

Nước mắt đã được ép cho chảy ra mất rồi. Aa, hạnh phúc quá~……

Ngày được những người tuyệt vời như thế này cảm ơn lại đến như thế này. Thật mừng vì đã viết tác phẩm……

“……Sensei.”

Và Alyssa chen ngang vào giữa tôi và Yurie.

“……Đã xong chuyện rồi đúng không. Nào, đi ra đằng kia đi.”

“A, ano……! Chờ đã! Tôi vẫn muốn nói chuyện với Yuuta-kun……”

Vùng thái dương của Alyssa chuyển động.

“……Yuuta……kun? ……Cô không thấy mình hơi thất lễ hả?”

“Ể?”

Yurie há hốc mồm.

“……Kamimatsu-sama là nhà tiểu thuyết tuyệt vời nhất thế giới đó. Vậy mà cô lại thêm ‘kun’ vào thế này……Có phải là quá thiếu tôn trọng hay không?”

“K-, không Alyssan-san à……Có sao đâu chứ……Tôi đâu phải gì to lớn lắm đâu……”

“……Không đâu, sensei. Xin anh đừng tự hạ thấp bản thân.”

Alyssa nắm lấy tay tôi rồi tiến mặt lại gần.

Hương thơm, cùng với gương mặt xinh xắn đến mức ngạc nhiên khiến cho con tim tôi đập lên thình thịch.

“……Anh là một người rất tuyệt vời. Tuyệt vời hơi bất kỳ ai khác……Là người vĩ đại được lưu danh sử sách đó.”

“Kh-, không……Đã nói là nói quá rồi mà.”

“……Quả nhiên là sensei. Không hề phô trương bản thân mình ra. Đây là văn hóa của người thượng lưu nhỉ.”

Aa, mồ~! Đã bảo là tôi không có to lớn vĩ đại đến thế rồi kia mà!

“X-, xin lỗi nhé Yuuta……sensei. Tớ sẽ……cản thận.”

“Kh-, không không! Đã nói không sao mà! Yurie cứ nói chuyện bình thường với tớ đi.”

“……Yurie?”

Biểu hiện đã biến mất khỏi gương mặt của Alyssa.

Đ-, đáng sợ quá……

“……Hai người trông khá thân thiết nhỉ. Anh à, không phải anh là bạn trai của em sao?”

À, à ré, tự lúc nào mà tôi được nhận định là bạn trai thế~?

T-, tôi chưa có trả lời gì mà ta!

“B-, bạn trai!? Ể, Yuuta-kun……cậu đang hẹn hò với lại, người này sao?”

“……Phải đó.” “K-, không phải!”

Rồi Yurie thở phào nhẹ nhõm.

“R-, ra là thế à~……Thật may quá~……”

“Ể? Cậu nói may tức là sao……?”

“Ể!? A, ư ừn! Kh-, không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu!”

“……Sensei. Sao anh cũng không gọi trống không tên Alyssa của em đi.”

“Kh-, không……Cái đó thì có hơi……”

“……Xin anh đó. Sensei.”

Áp lực kinh khủng quá……

Tình huống khá khó để từ chối……Mình cũng đang gọi Yurie trống không là Yurie nữa chứ……

“Hiểu rồi……Alyssa. Mà nếu cô không gọi tôi là sensei nữa thì tôi sẽ vui hơn đó.”

“……Đã rõ rồi ạ♡ Yuuta-sama”

Ểể~……Sao nó lại tiến hóa xấu đi thế này~? Ờ thì……thôi kệ, cũng được.

Lúc mà tôi đang bối rối như thế thì

“A, ano……! Kamimatsu-sensei!”

Một đứa con gái từ đám vây quanh từ xa đến gần tôi.

“Đ-, được gặp gỡ thật là vinh dự cho tôi quá! Tôi là Hideshio, người lồng tiếng cho Chobi ạ!”

Một seiyuu-san đến chào hỏi tôi.

Đấy mở đầu cho số nhiều seiyuu-san đến gần tôi hơn nữa.

“Thật là hãnh diện khi được lồng tiếng cho nhận vật trong tác phẩm của sensei!”

“Tôi cũng vậy!”

Một seiyuu-san khác cũng đến cúi đầu với nụ cười.

“Nhờ được lồng tiếng cho nhân vật trong Digimas, nhiều công việc mới đã lần lượt đến với tôi hơn ạ! Tôi mang ân huệ của người cả đời. Thật sự cảm ơn rất nhiều!”

Rồi người ấy nắm lấy tay tôi và vẫy vẫy.

Mừng thì có mừng, nhưng toàn được những người lớn đến cảm ơn như thế này thấy đáng sợ quá……

“Kh-, không, công việc dần đến nhiều hơn là do thực lực của anh mà?”

“Liên quan đến tác phẩm lớn Digimas đấy ạ. Tóm lại chính là công ơn của sensei đó!”

Cứ nhhư thế, lần lượt tôi được những seiyuu-san khác đến cúi đầu.

Thấy trở nên tội lỗi làm sao ấy……

“Không……Tôi, thật sự có làm gì to tát đâu chứ……”

Tôi nghĩ anime với movie thành công là nhờ sự nỗ lực của đạo diễn, những seiyuu thổi giọng vào nhân vậy, và tất cả mọi người trong dàn staff ấy chứ.

Khi mà tôi nói như thế thì……

“Quả nhiên là sensei!” “Ngài ấy khiêm tốn quá!” “ Quả nhiên sensei là người tuyệt vời!”

Ôô……! – Những tiếng hò reo cất lên.

Tại sao!? Tại sao mình lại được ngưỡng mộ chứ!?

“……Anh thật sự là một người rất tuyệt vời, Yuuta-sama”

“Thật đó thật đo! Yuuta-kun là một người tuyệt vời~!”

Alyssa và Yurie gật gù với nụ cười trên môi.

Cứ như thế, tôi đã tận hưởng bữa tiệc một cách vui vẻ.

Đây là lần đâu tiên tôi tham gia một bữa tiệc lớn……nhưng mà đã cực kỳ vui lắm.

Được nhiều người cảm ơn và thừa nhận……làm tôi thật sự rất hạnh phúc.

“Thế nào, sensei?”

Mei-san đến gần tôi với nụ cười.

“Cậu thấy đó, rất nhiều người ở xung quanh cậu, và mọi người đều cảm ơn cậu.”

Đúng như những gì Mei-san nói.

Cho đến bây giờ, chỉ vì lý do cảm thấy có lỗi với Michiru mà tôi từ chối tham gia những bữa tiệc lớn.

Và với lý do thấy có lỗi với Michiru nếu gặp đứa con gái nào khác nữa.

Nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì tại sao mình lại vì một người mà bỏ qua mong muốn của những người khác vậy nhỉ.

Tiệc tùng đâu phải là nơi gặp những người con gái khác đâu.

Nó cũng là nói để để nhiều người nói lời biết ơn, cảm tạ kia mà.

Hôm nay tôi đã biết chuyện đó. Thật mừng vì mình đã tham dự!

Từ lần sau hãy tham gia đàng hoàng thôi. Mình muốn gửi lời cảm ơn đến nhiều người nữa!









Buổi tối vào cái hôm Yuuta tham dự bữa tiệc.

Ookuwa Michiru mua đồ ngọt ở cửa hàng tiện lợi gần đó và quay trở về.

“Hửm? Taxi đậu trước nhà Yuuta? Vào giờ này à……?”

Nhà của Michiru gần ngay nhà của Yuuta.

Người bước ra khỏi chiếc taxi màu vàng là ba của Yuuta・ông Shouji.

“Nào Yuritan! Cả Alyssa-sama nữa! Mời hai cô ghé vào chơi nhà tôi~……!”

“Yuritan……Alyssa……hả?”

Nếu là bình thường thì cô đã bơ đi và quay trở về rồi.

Nhưng mà khi những từ tò mò lọt vào tai, cô đã quyết định đến kiểm tra.

Michiru nấp mình ở đằng sau cột điện trước nhà Yuuta rồi nhìn chiếc taxi đang đậu.

Ba của Yuuta trông rất vui vẻ.

Người bước ra tiếp theo là cậu bạn thuở nhỏ trong bộ đồ vest・Agematsu Yuuta.

“……Lại thắt cái cà-vạt quê mùa đó.”

Yuuta hôm nay thắt chiếc cà-vạt rằn ri.

Cô bạn thuở nhỏ Michiru này từ lúc xưa đã biết Yuuta có khiếu thời trang rất thảm họa.

“Bộ mới đi sự kiện gì hay sao? Nếu thế thì tệ lậu thật. Quá quê mùa. Sao mà lại có cái cà-vạt đấy được kia chứ.”

Đấy là chiếc cà-vạt mà độ quê mùa của nó đọng lại trong ký ức.

‘Hứm’ – Michiru khịt mũi như thể xem thường.

Yuuta dạo gần đây đã đến tỏ tình với bản thân cô.

Nhưng mà Michiru chưa một lần xem Yuuta là người khác giới.

Với lại bây giờ cô là một thiếu nữ đang yêu. Cô nghĩ chắc hẳn Kamimatsu-sama (ảo tưởng) sẽ là một người rất tuyệt vời.

Người như Yuuta không lọt vào trong tầm mắt cô. Nghĩ thế và lúc cô định quay về thì.

“……Vậy thì con xin phép làm phiền được chứ ạ♡”

“Cái-!?”

Siêu mỹ nữ tóc vàng bước ra từ taxi chính là nữ ca sĩ nổi tiếng Alyssa・Seba.

“Đ-, đùa à……Tại sao? Tại sao……Alyssa lại ở đây……?”

Michiru là một JK bình thường, nhưng cô cũng có tàm tạm tri thức otaku.

Cô biết rất rõ về Alyssa・Seba.

Nói thế chứ cô nàng là người hát ca khúc mở đầu cho Digimas mà. Chắc chắn là không sai.

Với lại còn hai năm liên tiếp xuất hiện Kouhaku[note54322] nữa nên tiếng tâm rất nổi.

Trong lúc mà Michiru bối rối……thì lại thêm một nhân vật nữa xuất hiện.

“Hể~. Đây là nhà của Yuuta-kun sao. Một mái nhà tuyệt đẹp nhi!”

“Đúng hôn Yurita~n!”

Ba của Yuuta trở nên bẽn lẽn.

Người bên cạnh ông……là một thiếu nữ xinh đẹp tóc đen.

“Hảả!? K-, Ko-, Komagane Yurie á!?”

Komagane Yurie, nữ seiyuu nổi tiếng nhất hiện nay.

Cô đã xuất hiện trong biết bao nhiêu anime chính thức.

Và cô lồng tiếng cho vai chính trong anime của Kamimatsu-sama mà cô kính yêu.

“Đùa à……Tại sao? Alyssa・Seba lẫn Komagane lại……đến nhà Yuuta?”

Biết bao câu nghi vấn hiện lên trong đầu của Michiru.

“Kh-, không……Mình nhìn lầm thôi! Chắc chắn là người siêu giống người thôi!”

Yuuta chỉ là một học sinh cao trung u ám.

Làm sao mà có thể có quen biết được với seiyuu hay ca sĩ siêu nổi tiếng chứ.

Một mặt thì Yuuta nói với ba cậu.

“B-, ba này……Cũng tối muộn rồi, dẫn con gái vào nhà đứa con trai không quen biết……chẳng phải không nên sao.”

“Ểể!? Con nói cái gì thế Yuuta~! Đã hiếm khi có cơ hội lớn mà seiyuu Yuritan siêu nổi tiếng! cùng với Alyssa ca sĩ siêu nổi tiếng đến thăm nhà mình mà! Ba còn không biết liệu có còn cơ hội nào như thế này về sau không nữa đó~!”

……Michiru ngồi bệch xuống tại đó.

“……Đùa, ư. Là thật, sao? Là người thật……sao?”

Rồi Michiru mới nhớ là ba của Yuuta là một người vĩ đại ở trong công ty xuất bản.

……Nếu là thế thì, mấy cô nàng đó có lẽ là hàng thật rồi.

“Tại sao? Tại sao chứ……? Với mối quan hệ nào mà những người liên quan đến Digimas lại đến nhà của Yuuta chứ……?”

Khi mà cô nghĩ đã giải được một nghi vấn rồi thì lại thêm nghi vấn nữa ập tới.

Bên phía Yuuta thì chưa nhận ra Michiru đang bị cuốn vào vòng xoáy hỗn loạn.

“Anh ồn quá đó nha. Á rà Yuu-chan, mừng con đã về♡”

Người bước ra từ trong nhà là mẹ của Yuuta.

“Mẹ nó à! Đúng lúc lắm, nhà mình có giấy màu để ký tên không!?”

“Chẳng phải anh có nhiều lắm à?”

“Anh xài hết trơn rồi☆ Nhờ sức mạnh của Yuuta mà anh có được chữ ký của các seiyuu đó~!”

“……Anh thật thảm hại chẳng ra làm sao hết……”

Rồi Alyssa・Seba cúi đầu trước mẹ cậu.

“……Rất vui được gặp mặt, con là Alyssa・Seba ạ. Con đến để làm dâu nhà Yuuta-sama ạ.”

“““Hảảảảảảảảảảảảảảảảả!?”””

Giọng nói của Yuuta, ba Yuuta……và cả Michiru chồng lên nhau.

“T-, tới làm dâu!?”

Có vẻ như là Alyssa tính kết hôn với một học sinh cao trung u ám.

Dù cho trời đất có đảo lộn đi nữa thì chuyện đó không thể xảy ra vậy mà.

“Ch-, chờ một chút đã……!”

Người níu giữ tình huống đấy lại là Yurie.

“Á rà, còn con là?”

“Rất vui được gặp cô, con là Komagane Yurie. Là bạn của Yuuta-kun ạ! C-, chí ít là bây giờ ạ~!”

Yurie nói với đôi gò má ửng đỏ.

Cô xưng là bạn, nhưng mà hảo ý dành cho Yuuta đang lộ ra hết trơn hết trọi. Chuyện khó mà tin được.

Michiru thì không còn biết đây là hiện thực hay là giấc mộng nữa.

Cậu rõ là một đúa nhàm chán chẳng đào hoa gì.

Vậy mà……lại được các cô thiếu nữ xinh đẹp lẫn nổi tiếng đem lòng yêu mến thế này đây.

“Ra là vậy……Mẹ hiểu rồi, Yuu-chan.”

Người mẹ mỉm cười tủm tỉm.

“Mời các con vào nhà.”

““Được chứ ạ~?””

“Được♡ Vì các con là những ứng viên nàng dâu mà Yuu-chan dẫn đến mà. Cô phải tìm hiểu rõ tường tận mới được.”

~……Ánh mắt của người mẹ lóe lên sắc bén.

E rằng là bà đang định xem xét kỹ lưỡng đối tượng kết hôn của đứa con trai mình yêu quý.

“K-, không được mẹ à! Cũng đã tối muộn rồi!”

“Ngày mai là thứ bảy mà. Cũng đúng dịp nên hai đứa hãy qua đêm tại nhà cô nhé.”

““Được chứ ạ~!?””

……Cả Alyssa lẫn Yurie đều đang trông rất vui vẻ.

“Con làm tốt lắm Yuuta~! Nữ ca sĩ và seiyuu siêu nổi tiếng đến làm dâu nhà mình~! Ba mỗi ngày sẽ được gọi là『Otou-sama』đó♡ Ưhyo~! Toẹt vời! Con lấy cả hai làm vợ đi!”

Rồi người mẹ nở nụ cười điềm đạm.

“Anh yêu♡” “Gì thế em~?” “Nín.”

Với biểu hiện quỷ Hannya trên mặt, mẹ cậu đã đá thẳng vào vùng thượng vị của ba cậu.

“Fư gư~……”

Ba Yuuta ngã vật xuống.

Ánh mắt người mẹ bây giờ như là đang nhìn sâu bọ vậy.

“Nào♡ 3 đứa. Mau chóng vào nhà đi đã.”









“Là xạo……Không thể như thế được……”

Michiru sau khi quay về phòng mình rồi thì ngã xuống thất thần trên giường mình.

Cô nhớ lại những chuyện xảy ra lúc ban nãy.

Người bạn thuở nhỏ nhàm chán của cô đã dẫn hai người nổi tiếng đến.

Chỉ thế thôi cũng là trạng thái dị thường rồi, nhưng cái vấn đề trên hết chính là hai người họ rõ ràng đang thể hiện tình yêu với Yuuta.

“Tại sao……? Tại sao? ……Yuuta có yếu tố chỗ nào để yêu sao?”

Michiru cố gắng hết sức tìm câu trả lời.

Nhưng mà dù có nghĩ đến cỡ nào đi nữa cô cũng chẳng thể đưa ra được kết luận.

“Hay là thử tìm trên mạng xem.”

Michiru tìm kiếm về Alyssa・Seba và Komagane Yurine.

Cô tự hỏi liệu có gì kết nối giữa Yuuta và hai người họ hay không.

“……Không được. Chẳng tìm thấy gì cả.”

Cả hai người họ đều có văn phòng ổn định nên đâu dễ gì lộ ra thông tin chứ.

……Nhưng mà đầu mối lại lộ ra từ một nơi cô không ngờ đến.

“C-, cái này là……!”

Michiru đã tìm thấy một bức ảnh.

Nó trên màn hình twitter của một seiyuu tên là Hideshio.

『Mình đã tham gia tiệc mừng của Digimas~! Và đã gặp gỡ với cha đẻ của nguyên tác, Kamimatsu-sama mất rồi~♡』

……Dòng tweet đó có đăng kèm theo một bức ảnh chụp.

Ảnh chụp một nhân vật trong bộ vest đang đứng cạnh Hideshio.

Gương mặt người đó đã được tem che đi rồi nên cô không biết mặt mũi như thế nào.

Nhưng mà……Michiru biết chứ. Chính vì là bạn thuở nhỏ nên cô mới biết.

Thì thông qua hình dáng hay bầu không khí ấy. Và hơn hết thì,

“Cái cà-vạt có độ quê mùa này là……C-, cái này là……”

Nó giống hệt với cái mà ban nãy Yuuta đang đeo lúc cậu bước xuống taxi.

Dòng tweet thì đang viết là người kia đã gặp Kamimatsu-sama.

Bằng chứng đang được đặt trước mắt của Michiru. Sau đó, cô nhớ lại cái hôm tỏ tình.



—Tớ, chính là tác giả của Digimas đó?



Lúc đó Michiru đã nghĩ Yuuta nói ra lời dối trá chẳng thể gây cười nổi.

Nhưng mà, nếu như nó không phải dối trá mà là sự thật thì……

“……D-, dối trá thôi. Hơn hết thì……sao tên Yuuta đó lại là Kamimatsu-sama được chứ.”

Vì như thế sẽ thành ra là cô đã lỡ nói ra những thứ hết sức điên rồ với tác giả thần thánh mà bản thân cô yêu thích.

Michiru cuộn mình bên trong tấm futon.

“Yuuta làm sao mà là Kamimatsu-sama được!”

Cô dặn lòng mình thật vững như thế.

Thôi đủ rồi, ngủ một giấc là sẽ quên đi cái suy luận chẳng cười nổi ấy thôi mà!

……Nhưng mà Michiru ngày hôm đó đã chẳng thể ngủ được dù chỉ một giấc.









Đầu tuần đến, Michiru đến trường trong trạng thái thiếu ngủ.

Mái trường cô đến là trường tư lập Alpico ở gần đây.

Cô chọn ngôi trường này đơn giản vì gần như bạn thuở nhỏ cô chọn, nhưng mà lại có bề dày sức mạnh thể thao, rất nổi tiếng trong và ngoài quận.

“Nakatsugawa-ku~n, nghe bảo cậu sẽ xuất trận ở interhigh[note54319] hả?”

Đám top trên của lớp đang rôm rả với nhau.

Đứa con trai được gọi là Nakatsugawa này là ikemen đẹp trai nhất lớp.

“Ừ, năm nay nhất định sẽ vô địch~!”

Bề ngoài lòe loẹt, tạng người cao, có vẻ như còn là thành viên chính thức của đội bóng rổ nữa.

Nhưng mà, Michiru chung thủy một lòng với Kamimatsu-sama nên là cậu ta có thế nào cũng được.

Bất giác mắt cô chạm với Nakatsugawa.

Cậu ta nở nụ cười tươi. Cô thì cảm nhận được sự khó chịu trong ánh nhìn như dính lấy đó.

‘Tởm quá đi’ ……cô đã nghĩ thế. Cậu ta không ngại ngần nhìn vào ngực hay là đùi của Michiru.

Rõ là ánh mắt bẩn thỉu ngập tràn dục vọng.

Nếu so với tên kinh tởm đó thì dù Yuuta có không đáng tin cậy đi nữa cũng tốt hơn gấp trăm lần.

“Chào buổi sáng, Michiru.”

Cô ngước mặt lên thì Yuuta đã ở đó.

Chuyện mà bản thân cố phải nghĩ trước hết chính là về cậu thiếu niên này.

“…………”

Cô định đáp lại, nhưng mà đã thôi.

Michiru bây giờ đang trong bảo lưu thái độ dành cho Yuuta.

Cậu hiện tại đang là một tên con trai xem thường Kamimatsu-sama, mà cũng đồng thời có khả năng chính là chính chủ.

Phải quan sát kỹ lưỡng mới được.

“Sắc mặt cậu tệ lắm. Không sao chứ? Hay đến phòng y tế nhé?”

Yuuta đến tiếp chuyện một cách bình thường, chẳng lấy một chút dấu hiệu quan tâm này nọ đến nội tình của Michiru.

“Phiền quá, đừng có bắt chuyện với tôi, đồ ngốc.”

“? Xin lỗi.”

Rồi cô liếc nhìn gương mặt nghiêng của Yuuta.

Cậu đã bị Michiru từ chối, vậy mà chẳng có dấu hiệu tổn thương gì đặc biệt. Ngược lại sắc mặt cũng tốt nữa.

Có sự thật rằng Yurie và Alyssa đã đến nhà của Yuuta vào cuối tuần trước.

Và cô thì không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì……

“Nè~, chờ đã.”

“Ửn? Gì thế?”

Cô phân vân không biết nên hỏi như thế nào. Có lẽ dù có hỏi thẳng cậu cũng sẽ chẳng trả lời cô không chừng.

“A. Cậu……cuối tuần trước, ……đã đi đâu hả?”

Rồi cô lỡ nói vòng vo một cách trừu tượng.

“Ừm. Chút công việc của ba tớ ấy mà.”

……Theo như thông tin twitter thì có vẻ như đã có một bữa tiệc có liên quan đến Digimas.

Có lẽ là cậu ta đã tham gia bữa tiệc đó không chừng.

“V-, vậy tại đó……đã, kết được bạn, này nọ rồi hả?”

“Ừm!”

Yurie là seiyuu của Digimas, còn Alyssa thì hát ca khúc chủ đề.

Nếu như họ biết nhau tại đó thì khớp rồi. Tất nhiên trên điều kiện tiên quyết Yuuta phải là Kamimatsu.

Michiru nghiến răng.

Gương mặt báo cáo đã kết được bạn ấy của cậu trông cực kỳ hạnh phúc.

Cô đã ở bên cạnh Yuuta từ lúc còn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy cậu cười như thế này với ai khác ngoài cô.

Gặp bạn bè = đám người Yurie đó bộ đã vui đến thế à? Đã hạnh phúc đến thế hả?

“Hứm! À thế hả!”

À ré, sao thế nhỉ? – Michiru giữ lấy lồng ngực mình.

Chỉ là chuyện Yuuta có bạn là nữ giới khác thôi……vậy mà chẳng hiểu sao lồng ngực cô lại đau.

“Michiru, bộ đang giận gì hả?”

“Đang giận đây!”

“Giận chuyện gì?”

“Ai biết~, đồ ngốc~!”

Dù bị cô đối xử cộc cằn như thế đi nữa, Yuuta cũng chẳng có dấu hiện là cậu quan tâm.

“À, phải rồi. Đừng có ngủ trong tiết cổ văn đấy. Hôm nay cậu bị gọi không chừng.”

“Đừng có ra lệnh cho tôi!”

Đúng lúc đó thì có tiếng *pikon~* thông báo LINE từ điện thoại của Yuuta.

“A, xin lỗi nhé. Bạn tớ.”

Yuuta đang hứng thú với cô bạn mới trên LINE hơn là nói chuyện với bản thân cô.

Lẽ nào……và thêm lần nữa, cảm xúc đen đúa lại lan rộng bên trong lồng ngực cô.

Tám chín phần là từ ai đó trong hai người ấy rồi.

Gia đình của Yuuta có lẽ sẽ không nhắn LINE cho cậu giữa giờ học đâu.

“Ể? Fưfư~, ‘được chứ’……”

Nhìn tin LINE từ con gái mà cậu lại đang vui.

Gì chứ? Gì mà ‘được chứ’ chứ? Đang nói chuyện gì với lại đối phương đấy.

Yuuta lại đang cười.

Cậu đang trò chuyện rất vui với nhỏ bạn mới.

“……Không được~!”

Bất giấc Michiru giật lấy smartphone của Yuuta.

“Sao thế?”

……Câu ‘sao thế’ phải là do cô hỏi. Michiru cực kỳ bất ngờ trước hành động của bản thân.

Sự thôi thúc dâng trào lấn át mạch suy nghĩ logic của cô.

“T-, tới giờ vào tiết rồi……Phải! Tiết bắt đầu rồi còn gì, vậy mà còn nghịch smartphone nữa, b-, bị ngốc hả!”

Tiếng chuông reo lên đúng lúc, như để bổ sung cho cái cớ mà cô bất giác nói ra từ miệng.

Yuuta gật gù như chịu thuyết phục.

“Cảm ơn nhé, Michiru.”

Không muốn nhìn thấy nụ cười từ trực diện của Yuuta mà Michiru hoảng loạn ném trả lại smartphone cho cậu.









Dù tiết học đã bắt đầu, nhưng Ookuwa Michiru vẫn không thôi quan tâm đến hành động của Yuuta.

Liệu cậu ta có phải là cùng một người với Kamimatsu-sama mà mình yêu?

Trong ba ngày này, cô đã nhốt mình trong phòng và để cho mạch suy nghĩ tiếp tục lo chuyện đó suốt.

Nếu như chuyện đó là thật……thì mình đã lỡ từ chối đi lời tỏ tình từ sự tồn tại mà mình ngượng mộ mất rồi.

『Aa, tại sao lại làm cái chuyện phí phạm ấy chứ……!』

Michiru ôm đầu, tiếp tục chịu không biết bao nhiêu buồn bực ở trên giường.

『Nhưng mà không thể nào, nhất định là không thể nào!』

Câu chuyện Digimas là thứ đặc biệt. Đọc nó rồi thì sẽ quên đi hiện thực đau đớn.

Những vấn đề hay băn khoăn được phác họa tại đó thỉnh thoảng liên kết với lại cảm xúc mà cô đã cảm nhận.

Thế giới truyện miêu tả hệt như bản thân cô nghĩ.

Nó giống như ảo ảnh mà như thể thánh thần phác họa để làm cho mỗi Michiru vui vậy.

Lúc nào tác giả cũng động viên cô thông qua câu chuyện.

Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác đọc sách như thế này……Không.

Thực ra thì trong quá khứ……có cảm giác mình đã từng giống như thế rồi. Nhưng vì là chuyện xưa nên đã quên mất rồi.

“……Trước hết thì hôm nay để ý Yuuta đã.”

Cô không thể tin vào cái thuyết Kamimatsu = Yuuta.

Michiru hiểu rõ nhất cậu bạn thuở nhỏ của cô là người bình thường.

Thánh thần mà cô yêu thì làm sao mà có thể là người bình thường chứ.

“Như thế này rồi thì mình phải điều tra triệt để!”

Michiru yên lặng một mình quyết tâm. Hiện cái bằng chứng Kamimatsu = Yuuta rất mỏng.

Thế nên cô ảo tưởng đủ thứ xấu. Nghĩ rằng nếu thế thì nên điều tra mọi ngóc ngách, thu gom bằng chứng vững chắc Kamimatsu không phải là Yuuta.

Bất giác cô nhìn sang bên thì thấy Yuuta lại đang cười. Câu đang nhìn vào smartphone cẩn thận để không bị phát hiện.

Michiru tặc lưỡi. Thấy cậu cười trông vui vẻ thế quả nhiên làm cô bực bội lạ thường.

“……Mồ~, gì chứ, mồ~! Ấy da~”

“Kora Ookuwa. Trong giờ học mà lẩm ba lẩm bẩm cái gì đấy.”

Michiru rơm rớm nước mắt khi bị giáo viên khõ đầu. Cái này toàn bộ cũng do lỗi của Yuuta hết cả!

----------------------------------

*Bonus:



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện