Lúc tôi đi học về, em gái tôi đang nghỉ ngơi trong phòng khách.
Bây giờ đã là 7 giờ tối, tôi về nhà trễ hơn bình thường một chút.
“Anh về rồi đây, Kobato.”
Hasegawa Kobato, mười ba tuổi, học sinh năm hai cấp hai.
Em gái tôi.
Con bé theo học tại phân viện cấp hai của Học viện Thánh Chronica. Vì khoảng cách giữa phân viện cấp hai và cấp ba, chúng tôi gần như chẳng bao giờ ra về cùng nhau.
Trái ngược với vẻ bề ngoài của tôi, trông y chang một người Nhật ngoại trừ màu tóc, con bé vô cùng giống mẹ chúng tôi. Da trắng, mái tóc vàng rực, mắt xanh- khuôn mặt con bé hoàn toàn là của một người phương Tây.
Mô tả em gái ruột của mình như thế này thì có vẻ sao sao đó, nhưng... thành thực mà nói, tôi nghĩ nó là một thiếu nữ xinh đẹp.
Thiếu nữ xinh đẹp, chắc chắn là như vậy……
“……Kukuku…… Cuối cùng ngươi đã trở về…… Nửa kia của ta……”
Kobato cười khùng khục và nói.
Rồi con bé đứng lên trên ghế.
“Ta chờ ngươi đã lâu…… Giờ thì…… Dâng tế phẩm của ngươi cho ta……”
Trong lúc nói những câu thống thiết như đang diễn tuồng, con bé từ từ giơ tay lên.
Trang phục của con bé có phải là cái mà người ta gọi là goth-loli không? Tôi nghĩ chúng có tên như vậy. Viền váy con bé được lót bằng những dải đăng ten đen tuyền. Chuyện này khiến việc giặt chúng đúng là cực hình, tôi thật sự mong con bé đừng mặc chúng nữa.
Trên tay con bé là con thỏ nhồi bông nhìn khá tởm, toàn thân đầy những đường vá.
Mắt phải con bé màu đỏ- đó là bởi vì nó đeo kính sát tròng.
Đáng buồn thật, con bé là em gái tôi……
“Anh xin lỗi vì đã về trễ. Em có đói không, Kobato?”
Sau khi tôi hỏi, Kobato trả lời một cách không vui,
“Kukuku… Kobato chỉ là bí danh mà thôi…… Tên thật của ta là Leysis Vi Felicity Sumeragi…… một True Ancestor[1] của Huyết Tộc Bóng Đêm vĩ đại.”
…… Quả là đáng buồn thật, nhưng đây là em gái tôi.
Và dĩ nhiên tên con bé không phải Leysis Vi Felicity Sumeragi mà là Hasegawa Kobato.
“Ta chỉ thèm khát máu tươi thôi……. Kukuku…… Tai họa sẽ giáng xuống đầu ngươi nếu ngươi không khẩn trương dâng tế phẩm cho ta……”
Thì cứ nói thẳng ra là em đói đi.
“Ráng đợi một lát nhé, được chứ? Anh sẽ chuẩn bị bữa tối ngay.”
Tôi chia phần chỗ đồ ăn đã mua ở siêu thị sau khi tan học. Phần không cần dùng trong tối nay thì tôi cất vào tủ lạnh.
Hôm nay tôi khá may mắn khi mua được sò điệp chỉ với nửa giá. Giờ thì làm món mý Ý hải sản thôi.
Nhưng trước hết là một món rau trộn đơn giản với rau diếp, dưa leo, cà chua và thịt giăm bông.
Sau đó cho vừa đủ nước vào nồi và bật bếp lên.
Trong lúc chờ nước sôi, lột vỏ tôm, xắt mực, hành, và cải bó xôi rồi băm ớt tỏi.
Thật ra thì hôm nay ngao cũng hạ giá phân nửa, nhưng tôi ngại mua chúng vì phần sơ chế tối nhiều thời gian quá. Món mì Ý ngao sẽ dành cho mấy ngày cuối tuần vậy.
Đặt chảo rán lên một bếp khác, phi ớt tỏi với dầu oliu, sau đó cho hải sản vào chảo.
Cho mì Ý vào nồi đồng thời đảo đều hải sản trong chảo rán. Khi hải sản vừa chín tới thì thêm vào một ít rau.
Nêm nếm nước sốt, rắc thêm chút muối và tiêu, lấy mì vừa chín cho vào chảo và trộn đều với nước sốt.
Bữa tối hôm nay đã hoàn thành trong mười lăm phút.
Tôi bày món mì Ý và rau trộn lên đĩa và mang ra bàn.
“Đây.”
“Kukuku…… Thật vất vả cho ngươi……”
Trong lúc chờ tôi ngồi vào bàn, Kobato rót một ít nước cà chua vào ly rượu của con bé.
“Nào, cảm ơn vì bữa ăn.”
“Kukuku…… đúng như ta nghĩ máu tươi của trinh nữ quả là hảo hạng…”
“Đó chỉ là nước cà chua thôi!”
Trong lúc ăn mì tôi bắt bẻ con bé.
Đứa con gái duy nhất trong gia đình, biết nói thế nào nhỉ…… Như các bạn thấy đó, con bé rất kỳ quái.
Hồi còn học tiểu học, nó chỉ là một cô bé bình thường thích bẻ đũa bằng mông và đánh lửa bằng rắm (như vậy đã rất là không bình thường rồi) Nhưng vào đầu cấp hai, từ khi con bé xem một bộ fantasy anime có tên “Full Iron Necromancer” [2], nó bắt đầu ăn mặc và nói chuyện thật kỳ cục. Tôi không rõ lắm nhưng hình như đó là một bộ anime nói về cả pháp sư và ma cà rồng, từ góc nhìn của anime thì thế...... Được truyền cảm hứng bởi mấy nhân vật ‘tự cho rằng mình có setting siêu ngầu’, con bé trở thành một trong số đó.
À thì, rồi thì con bé cũng sẽ chán thôi, nên tôi cứ mặc kệ nó.
“Ăn nhanh kẻo nguội.”
Trong lúc Kobato nhẩn nha ăn từng sợi mì, tôi nhắc con bé.
“……Kukuku…… Một kẻ phàm tục như ngươi mà dám khuyên bảo ta sao...... Dù ngươi có cùng huyết thống với ta nhưng đừng quên rằng ngươi chẳng qua chỉ là một ma thú do ta triệu hồi mà thôi……”
“Setting lần này là như vậy hả?”
Có vẻ Kobato vẫn chưa định hình được setting. Nhân vật của tôi cứ hết từ ‘một nửa linh hồn’ qua ‘người yêu tiền kiếp’ rồi đến ‘nô bộc được tạo ra từ Cái Nồi Hắc Ám’. Mà sao chẳng được nhỉ.
“À, ăn cả hành nữa.”
“……”
Lúc Kobato lựa hành trong đĩa và để qua một bên, tôi nhẹ nhàng nhắc con bé. Nó thô bạo găm nĩa vào mấy miếng hành rồi bỏ vào miệng.
Đúng rồi đấy. Ăn hết thức ăn mình ghét mới là bé ngoan chứ.
Khi mới bắt đầu đóng vai nhân vật Leysis của nó, khẩu vị của con bé trở nên cực kỳ thất thường. Bữa ăn nào con bé cũng bỏ mứa hơn một nửa. Cuối cùng, trong một bữa tối khoảng một năm trước, con bé thét lên “…… Ku, kuu…… Ma, ma thuật của ta đang mất kiểm soát!” và hất đổ đĩa thức ăn của nó. Bố chúng tôi nổi nóng và mắng “Không được lãng phí thức ăn!” rồi đét đít con bé một trận nên thân. Kể từ đó con bé có thể ăn hết phần thức ăn của mình, cho dù nó làm thế với vẻ mặt vô cùng ghê tởm.
“Mà nè Kobato, ma thuật của em có còn mất kiểm soát nữa không?”
“A, An-chan!”
Sau khi tôi bâng quơ bình phẩm , ngay lập tức Kobato đỏ bừng mặt và hét lên.
Tuy nhiên trong chốc lát con bé đột ngột chuyển sang vẻ mặt bình thường của nó.
“…… A, à, ta không biết nhà ngươi đang nói về chuyện gì... Có lẽ đó là khi ta còn trẻ, vào thời cổ đại xa xưa……”
“Cổ đại à……. Thế em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ta là Leysis Vi Felicity Sumeragi …… một Huyết Tộc Bóng Đêm đã sống một vạn năm……”
“Một vạn năm trước…… Thời Jomon à?[3]Quả là một con ma cà rồng khủng bố nhỉ.”
“Kukuku…… Huyết Tộc Bóng Đêm bọn ta, khi lũ người hạ đẳng các ngươi vẫn còn chui rúc trong rừng, đã đạt đến một nền văn minh ma thuật phát triển cực cao...”
“Kinh quá đi mất. Anh ăn xong rồi.”
Tôi đã ăn xong phần mì và rau trộn của mình.
Nhưng tôi có cảm giác mình vẫn chưa no.
Lát nữa làm ít đồ ăn khuya thì sao nhỉ? “……À phải rồi, nửa kia của ta. Tại sao gần đây tế phẩm của ngươi lại tồi đi vậy?”
Kobato hình như cũng thấy không vừa lòng lắm.
“Chịu thôi, bởi vì anh bận việc CLB nên không thể về sớm nấu ăn được.”
Do thời gian nấu ăn giảm đi nên tôi thường nấu những món không tốn thời gian chuẩn bị, và cả số lượng món ăn cũng giảm nữa.
Bữa tối hôm nay là khá hơn nhiều so với mọi hôm rồi, chứ lúc mệt thì tôi chỉ việc hâm nóng hộp cà ri làm sẵn rồi rưới nước sốt mì lên thôi.
Thật ra tôi cũng muốn nấu một bữa ngon lành lắm chứ, thậm chí còn muốn sáng tạo ra những món ăn mới lạ độc đáo nữa.
“Tên nô bộc kia, ta và hoạt động CLB, cái nào quan trọng hơn……?”
Kobato tức tối hỏi.
Dĩ nhiên là hoạt động CLB rồi…… tôi định trả lời con bé như vậy mặc dù thật ra nó cũng chẳng đặc biệt quan trọng cho lắm.
“Hoạt động CLB.”
Nhưng cứ trả lời đại đi đã.
“Ứ……”
Kobato phụng phịu phồng má lên trông thật dễ thương.
Tôi mỉm cười chế nhạo và trả lời,
“Vậy sao em không tự nấu ăn đi?”
“……Kukuku…… Trò đùa nhảm nhí…… Ngươi bảo một người như ta đi làm công việc của bọn tì nữ ư?”
“Xin lỗi tất cả những người làm công việc nội trợ trên cả nước ngay!”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Kobato, tôi rửa chén đĩa và đi về phòng.
Tôi hoàn thành bài tập, lau dọn phòng tắm rồi đun nước.
“Kobato, anh đang mở nước tắm, khi nào đầy bồn thì đi tắm đi nhé.”
Tôi nói với Kobato. Con bé đang ngồi trong phòng khách xem một đĩa DVD anime, trên tay là một ly rượu đã cạn.
“Kukuku…… tốt lắm. Mà này kho dự trữ máu đã cạn kiệt rồi đấy.”
“À, anh quên đi mua nước cà chua. Có nước ngọt trong tủ lạnh đó, em uống không?”
“Ơ, Pepsi hở?”
Lần này Kobato hỏi mà không dùng mấy kiểu nói màu mè nữa.
“Không, là Coca.”
“…… nhưng em theo phe Pepsu cơ mà!”
“Trong siêu thị thì giá Coca rẻ hơn 30 yên.”
“……Ư, như ri cũng tốt…… Tuy rằng em ưng nước cà chua hơn……”
Kobato ngoảnh đầu lại lầm bầm thật dễ thương, tôi phớt lờ con bé và quay về phòng mình. Đợi Kobata tắm xong, tôi cũng sẽ đi tắm rồi giặt đồ. Sau đó công việc ngày hôm nay của tôi sẽ kết thúc.
Một ngày như mọi ngày.
Hiện giờ chỉ có Kobato và tôi sống trong căn nhà bình thường không lớn cũng chẳng nhỏ này.
Khi tôi mới sinh ra, bố chúng tôi đã làm việc chăm chỉ để dành dụm tiền mua căn nhà này. Mười năm về trước, vì công việc của ông mà chúng tôi phải chuyển nhà liên tục. Trong thời gian đó Kobato và tôi chưa một lần trở về căn nhà này (Chỉ có bố tôi trở về để dọn dẹp khi ông có thời gian rảnh.)
Lúc bố tôi có quyết định chuyển qua làm việc ở Mỹ, Kobato và tôi đều không muốn ra nước ngoài. Cuối cùng ông ấy để hai anh em ở lại Nhật Bản.
Và thế là, chúng tôi về lại thành phố này, về lại mái nhà xưa.
Bởi vì đây lần đầu trở về nhà cũ sau mười năm, và có lẽ cũng do chúng tôi đã chuyển nhà liên miên, nên tôi không còn ấn tượng gì nhiều về thành phố này. Lúc dọn về đây một tháng trước, tôi chẳng hề có cảm giác bồi hồi.
Còn việc chuyển trường thì ông bạn thân cũ của bố tôi (cũng là bố của Sena), giờ là hiệu trưởng Học viện Thánh Chronica, đã quyết định nhận chúng tôi vào phân viện cấp hai và cấp ba của trường.
Kể từ đó, cuộc sống chúng tôi trôi qua một cách yên bình như thế đấy.
Bởi vì tôi vẫn luôn phải cáng đáng việc nhà kể cả khi cả ba người chúng tôi còn sống chung, nên đối với tôi thì hiện giờ chẳng khác hồi đó là mấy (Nhà bếp thì rộng mà số phần ăn phải nấu lại giảm đi một nên thật ra công việc nhà có thoải mái hơn.)
Nếu buộc phải nói ra thì vấn đề hiện giờ là việc lần đầu tiên trong đời học sinh cấp ba của mình tôi tham gia vào một CLB nên thường xuyên phải về trễ.
Nhân tiện, mẹ chúng tôi qua đời trong một tai nạn sau khi sinh Kobato không lâu.
Mẹ tôi cũng là một người bạn thân thiết của hiệu trưởng trường, hồi đó bà là một tiểu thư theo học tại Trường nữ sinh Thánh Chronica và nhờ ông hiệu trưởng mà gặp gỡ bố tôi (Setting hình như là một buổi goukon [4]với Trường nữ sinh Thánh Chronica)
À, người ngoài nhìn vào hoàn cảnh của tôi thường cảm thông mà nói rằng ‘Đáng thương quá!’. Nhưng trong mười năm qua, sống như thế này đối với tôi đã trở nên bình thường rồi. Tôi chưa một lần nghĩ rằng mình ‘Đáng thương quá!’.
Đó là lý do tôi cảm thấy đôi chút bực bội mỗi khi người khác bảo mình là ‘Đáng thương quá!’. Và cũng vì thế mà tôi cố gắng hết sức để không đề cập đến gia đình mình... Tuy có thể hơi quá nhưng nhiều khi những người khác hay tránh xa tôi chắc cũng do vậy.
Trong lúc nằm trên giường và trăn trở về những chuyện như thế…
“Oa oa, An-chaaaaaaaaan!”
Kobato trần truồng, nức nở lao vào phòng tôi.
“Ko, Kobato?! Chuyện gì vậy?!”
Kobato ứa nước mắt,
“N, nước, nước tắm lạnh lắm!”
“Ơ, thật à?”
Tôi lao xuống phòng tắm dưới tầng một cùng với Kobato.
Tôi thò tay vào bồn tắm thì quả nhiên không phải là nước nóng mà là nước lạnh.
Tôi thử mở vòi hoa sen trên đầu, cũng chỉ có nước lạnh chảy ra.
Tôi chạy vào nhà bếp và bật bếp gas lên, nó vẫn bắt lửa bình thường.
“Vậy là, bình nước nóng hư rồi sao? Anh sẽ gọi công ty gas ngay…..”
“…… Dám bỏ nước lạnh vào bồn tắm của ta, đây có lẽ đây là âm mưu của một kẻ biết được điểm yếu của Huyết Tộc Bóng Đêm... Kukuku... bọn ma cà rồng bình thường thì không biết, chứ một True Ancestor như ta còn lâu mới bị tiêu diệt bởi mấy thứ cỡ này!”
Kobato, biến trở lại thành nhân vật Leysis (nhưng vẫn nuy), cười khùng khục và nói.
Nhân tiện, ma cà rồng có vẻ sợ nước lạnh.
“Nước lạnh thì không được còn nước ấm thì thoải mái, setting gì mà tiện dữ vậy. Mà Kobato nè, nhanh lau người rồi mặc đồ vào không thì cảm lạnh bây giờ.”
“Kukuku…… Một True Ancestor như ta không bao giờ bị cảm lạnh…… ách-xì”
Tôi thở dài, vào phòng tắm lấy khăn lau và đưa cho Kobato.
Đúng là một đứa em gái phiền phức…
Sau khi gọi điện, mặc dù đã gần hết giờ làm việc nhưng nhân viên của công ty gas ngay lập tức có mặt ở nhà tôi. Đúng như tôi dự đoán, bình nước nóng đã bị hỏng.
May thay, vừa sửa xong là nước nóng bắt đầu chảy liền. Cái máy nước nóng cũ xài được mười bảy năm rồi nên nó cũng đã khá cũ, tốt hơn là tôi nên thay cái mới.
……Phải liên lạc với bố để xin thêm tiền mới được.
Chỉ hai người sống với nhau có lẽ rắc rối hơn tôi tưởng……
Bây giờ đã là 7 giờ tối, tôi về nhà trễ hơn bình thường một chút.
“Anh về rồi đây, Kobato.”
Hasegawa Kobato, mười ba tuổi, học sinh năm hai cấp hai.
Em gái tôi.
Con bé theo học tại phân viện cấp hai của Học viện Thánh Chronica. Vì khoảng cách giữa phân viện cấp hai và cấp ba, chúng tôi gần như chẳng bao giờ ra về cùng nhau.
Trái ngược với vẻ bề ngoài của tôi, trông y chang một người Nhật ngoại trừ màu tóc, con bé vô cùng giống mẹ chúng tôi. Da trắng, mái tóc vàng rực, mắt xanh- khuôn mặt con bé hoàn toàn là của một người phương Tây.
Mô tả em gái ruột của mình như thế này thì có vẻ sao sao đó, nhưng... thành thực mà nói, tôi nghĩ nó là một thiếu nữ xinh đẹp.
Thiếu nữ xinh đẹp, chắc chắn là như vậy……
“……Kukuku…… Cuối cùng ngươi đã trở về…… Nửa kia của ta……”
Kobato cười khùng khục và nói.
Rồi con bé đứng lên trên ghế.
“Ta chờ ngươi đã lâu…… Giờ thì…… Dâng tế phẩm của ngươi cho ta……”
Trong lúc nói những câu thống thiết như đang diễn tuồng, con bé từ từ giơ tay lên.
Trang phục của con bé có phải là cái mà người ta gọi là goth-loli không? Tôi nghĩ chúng có tên như vậy. Viền váy con bé được lót bằng những dải đăng ten đen tuyền. Chuyện này khiến việc giặt chúng đúng là cực hình, tôi thật sự mong con bé đừng mặc chúng nữa.
Trên tay con bé là con thỏ nhồi bông nhìn khá tởm, toàn thân đầy những đường vá.
Mắt phải con bé màu đỏ- đó là bởi vì nó đeo kính sát tròng.
Đáng buồn thật, con bé là em gái tôi……
“Anh xin lỗi vì đã về trễ. Em có đói không, Kobato?”
Sau khi tôi hỏi, Kobato trả lời một cách không vui,
“Kukuku… Kobato chỉ là bí danh mà thôi…… Tên thật của ta là Leysis Vi Felicity Sumeragi…… một True Ancestor[1] của Huyết Tộc Bóng Đêm vĩ đại.”
…… Quả là đáng buồn thật, nhưng đây là em gái tôi.
Và dĩ nhiên tên con bé không phải Leysis Vi Felicity Sumeragi mà là Hasegawa Kobato.
“Ta chỉ thèm khát máu tươi thôi……. Kukuku…… Tai họa sẽ giáng xuống đầu ngươi nếu ngươi không khẩn trương dâng tế phẩm cho ta……”
Thì cứ nói thẳng ra là em đói đi.
“Ráng đợi một lát nhé, được chứ? Anh sẽ chuẩn bị bữa tối ngay.”
Tôi chia phần chỗ đồ ăn đã mua ở siêu thị sau khi tan học. Phần không cần dùng trong tối nay thì tôi cất vào tủ lạnh.
Hôm nay tôi khá may mắn khi mua được sò điệp chỉ với nửa giá. Giờ thì làm món mý Ý hải sản thôi.
Nhưng trước hết là một món rau trộn đơn giản với rau diếp, dưa leo, cà chua và thịt giăm bông.
Sau đó cho vừa đủ nước vào nồi và bật bếp lên.
Trong lúc chờ nước sôi, lột vỏ tôm, xắt mực, hành, và cải bó xôi rồi băm ớt tỏi.
Thật ra thì hôm nay ngao cũng hạ giá phân nửa, nhưng tôi ngại mua chúng vì phần sơ chế tối nhiều thời gian quá. Món mì Ý ngao sẽ dành cho mấy ngày cuối tuần vậy.
Đặt chảo rán lên một bếp khác, phi ớt tỏi với dầu oliu, sau đó cho hải sản vào chảo.
Cho mì Ý vào nồi đồng thời đảo đều hải sản trong chảo rán. Khi hải sản vừa chín tới thì thêm vào một ít rau.
Nêm nếm nước sốt, rắc thêm chút muối và tiêu, lấy mì vừa chín cho vào chảo và trộn đều với nước sốt.
Bữa tối hôm nay đã hoàn thành trong mười lăm phút.
Tôi bày món mì Ý và rau trộn lên đĩa và mang ra bàn.
“Đây.”
“Kukuku…… Thật vất vả cho ngươi……”
Trong lúc chờ tôi ngồi vào bàn, Kobato rót một ít nước cà chua vào ly rượu của con bé.
“Nào, cảm ơn vì bữa ăn.”
“Kukuku…… đúng như ta nghĩ máu tươi của trinh nữ quả là hảo hạng…”
“Đó chỉ là nước cà chua thôi!”
Trong lúc ăn mì tôi bắt bẻ con bé.
Đứa con gái duy nhất trong gia đình, biết nói thế nào nhỉ…… Như các bạn thấy đó, con bé rất kỳ quái.
Hồi còn học tiểu học, nó chỉ là một cô bé bình thường thích bẻ đũa bằng mông và đánh lửa bằng rắm (như vậy đã rất là không bình thường rồi) Nhưng vào đầu cấp hai, từ khi con bé xem một bộ fantasy anime có tên “Full Iron Necromancer” [2], nó bắt đầu ăn mặc và nói chuyện thật kỳ cục. Tôi không rõ lắm nhưng hình như đó là một bộ anime nói về cả pháp sư và ma cà rồng, từ góc nhìn của anime thì thế...... Được truyền cảm hứng bởi mấy nhân vật ‘tự cho rằng mình có setting siêu ngầu’, con bé trở thành một trong số đó.
À thì, rồi thì con bé cũng sẽ chán thôi, nên tôi cứ mặc kệ nó.
“Ăn nhanh kẻo nguội.”
Trong lúc Kobato nhẩn nha ăn từng sợi mì, tôi nhắc con bé.
“……Kukuku…… Một kẻ phàm tục như ngươi mà dám khuyên bảo ta sao...... Dù ngươi có cùng huyết thống với ta nhưng đừng quên rằng ngươi chẳng qua chỉ là một ma thú do ta triệu hồi mà thôi……”
“Setting lần này là như vậy hả?”
Có vẻ Kobato vẫn chưa định hình được setting. Nhân vật của tôi cứ hết từ ‘một nửa linh hồn’ qua ‘người yêu tiền kiếp’ rồi đến ‘nô bộc được tạo ra từ Cái Nồi Hắc Ám’. Mà sao chẳng được nhỉ.
“À, ăn cả hành nữa.”
“……”
Lúc Kobato lựa hành trong đĩa và để qua một bên, tôi nhẹ nhàng nhắc con bé. Nó thô bạo găm nĩa vào mấy miếng hành rồi bỏ vào miệng.
Đúng rồi đấy. Ăn hết thức ăn mình ghét mới là bé ngoan chứ.
Khi mới bắt đầu đóng vai nhân vật Leysis của nó, khẩu vị của con bé trở nên cực kỳ thất thường. Bữa ăn nào con bé cũng bỏ mứa hơn một nửa. Cuối cùng, trong một bữa tối khoảng một năm trước, con bé thét lên “…… Ku, kuu…… Ma, ma thuật của ta đang mất kiểm soát!” và hất đổ đĩa thức ăn của nó. Bố chúng tôi nổi nóng và mắng “Không được lãng phí thức ăn!” rồi đét đít con bé một trận nên thân. Kể từ đó con bé có thể ăn hết phần thức ăn của mình, cho dù nó làm thế với vẻ mặt vô cùng ghê tởm.
“Mà nè Kobato, ma thuật của em có còn mất kiểm soát nữa không?”
“A, An-chan!”
Sau khi tôi bâng quơ bình phẩm , ngay lập tức Kobato đỏ bừng mặt và hét lên.
Tuy nhiên trong chốc lát con bé đột ngột chuyển sang vẻ mặt bình thường của nó.
“…… A, à, ta không biết nhà ngươi đang nói về chuyện gì... Có lẽ đó là khi ta còn trẻ, vào thời cổ đại xa xưa……”
“Cổ đại à……. Thế em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ta là Leysis Vi Felicity Sumeragi …… một Huyết Tộc Bóng Đêm đã sống một vạn năm……”
“Một vạn năm trước…… Thời Jomon à?[3]Quả là một con ma cà rồng khủng bố nhỉ.”
“Kukuku…… Huyết Tộc Bóng Đêm bọn ta, khi lũ người hạ đẳng các ngươi vẫn còn chui rúc trong rừng, đã đạt đến một nền văn minh ma thuật phát triển cực cao...”
“Kinh quá đi mất. Anh ăn xong rồi.”
Tôi đã ăn xong phần mì và rau trộn của mình.
Nhưng tôi có cảm giác mình vẫn chưa no.
Lát nữa làm ít đồ ăn khuya thì sao nhỉ? “……À phải rồi, nửa kia của ta. Tại sao gần đây tế phẩm của ngươi lại tồi đi vậy?”
Kobato hình như cũng thấy không vừa lòng lắm.
“Chịu thôi, bởi vì anh bận việc CLB nên không thể về sớm nấu ăn được.”
Do thời gian nấu ăn giảm đi nên tôi thường nấu những món không tốn thời gian chuẩn bị, và cả số lượng món ăn cũng giảm nữa.
Bữa tối hôm nay là khá hơn nhiều so với mọi hôm rồi, chứ lúc mệt thì tôi chỉ việc hâm nóng hộp cà ri làm sẵn rồi rưới nước sốt mì lên thôi.
Thật ra tôi cũng muốn nấu một bữa ngon lành lắm chứ, thậm chí còn muốn sáng tạo ra những món ăn mới lạ độc đáo nữa.
“Tên nô bộc kia, ta và hoạt động CLB, cái nào quan trọng hơn……?”
Kobato tức tối hỏi.
Dĩ nhiên là hoạt động CLB rồi…… tôi định trả lời con bé như vậy mặc dù thật ra nó cũng chẳng đặc biệt quan trọng cho lắm.
“Hoạt động CLB.”
Nhưng cứ trả lời đại đi đã.
“Ứ……”
Kobato phụng phịu phồng má lên trông thật dễ thương.
Tôi mỉm cười chế nhạo và trả lời,
“Vậy sao em không tự nấu ăn đi?”
“……Kukuku…… Trò đùa nhảm nhí…… Ngươi bảo một người như ta đi làm công việc của bọn tì nữ ư?”
“Xin lỗi tất cả những người làm công việc nội trợ trên cả nước ngay!”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Kobato, tôi rửa chén đĩa và đi về phòng.
Tôi hoàn thành bài tập, lau dọn phòng tắm rồi đun nước.
“Kobato, anh đang mở nước tắm, khi nào đầy bồn thì đi tắm đi nhé.”
Tôi nói với Kobato. Con bé đang ngồi trong phòng khách xem một đĩa DVD anime, trên tay là một ly rượu đã cạn.
“Kukuku…… tốt lắm. Mà này kho dự trữ máu đã cạn kiệt rồi đấy.”
“À, anh quên đi mua nước cà chua. Có nước ngọt trong tủ lạnh đó, em uống không?”
“Ơ, Pepsi hở?”
Lần này Kobato hỏi mà không dùng mấy kiểu nói màu mè nữa.
“Không, là Coca.”
“…… nhưng em theo phe Pepsu cơ mà!”
“Trong siêu thị thì giá Coca rẻ hơn 30 yên.”
“……Ư, như ri cũng tốt…… Tuy rằng em ưng nước cà chua hơn……”
Kobato ngoảnh đầu lại lầm bầm thật dễ thương, tôi phớt lờ con bé và quay về phòng mình. Đợi Kobata tắm xong, tôi cũng sẽ đi tắm rồi giặt đồ. Sau đó công việc ngày hôm nay của tôi sẽ kết thúc.
Một ngày như mọi ngày.
Hiện giờ chỉ có Kobato và tôi sống trong căn nhà bình thường không lớn cũng chẳng nhỏ này.
Khi tôi mới sinh ra, bố chúng tôi đã làm việc chăm chỉ để dành dụm tiền mua căn nhà này. Mười năm về trước, vì công việc của ông mà chúng tôi phải chuyển nhà liên tục. Trong thời gian đó Kobato và tôi chưa một lần trở về căn nhà này (Chỉ có bố tôi trở về để dọn dẹp khi ông có thời gian rảnh.)
Lúc bố tôi có quyết định chuyển qua làm việc ở Mỹ, Kobato và tôi đều không muốn ra nước ngoài. Cuối cùng ông ấy để hai anh em ở lại Nhật Bản.
Và thế là, chúng tôi về lại thành phố này, về lại mái nhà xưa.
Bởi vì đây lần đầu trở về nhà cũ sau mười năm, và có lẽ cũng do chúng tôi đã chuyển nhà liên miên, nên tôi không còn ấn tượng gì nhiều về thành phố này. Lúc dọn về đây một tháng trước, tôi chẳng hề có cảm giác bồi hồi.
Còn việc chuyển trường thì ông bạn thân cũ của bố tôi (cũng là bố của Sena), giờ là hiệu trưởng Học viện Thánh Chronica, đã quyết định nhận chúng tôi vào phân viện cấp hai và cấp ba của trường.
Kể từ đó, cuộc sống chúng tôi trôi qua một cách yên bình như thế đấy.
Bởi vì tôi vẫn luôn phải cáng đáng việc nhà kể cả khi cả ba người chúng tôi còn sống chung, nên đối với tôi thì hiện giờ chẳng khác hồi đó là mấy (Nhà bếp thì rộng mà số phần ăn phải nấu lại giảm đi một nên thật ra công việc nhà có thoải mái hơn.)
Nếu buộc phải nói ra thì vấn đề hiện giờ là việc lần đầu tiên trong đời học sinh cấp ba của mình tôi tham gia vào một CLB nên thường xuyên phải về trễ.
Nhân tiện, mẹ chúng tôi qua đời trong một tai nạn sau khi sinh Kobato không lâu.
Mẹ tôi cũng là một người bạn thân thiết của hiệu trưởng trường, hồi đó bà là một tiểu thư theo học tại Trường nữ sinh Thánh Chronica và nhờ ông hiệu trưởng mà gặp gỡ bố tôi (Setting hình như là một buổi goukon [4]với Trường nữ sinh Thánh Chronica)
À, người ngoài nhìn vào hoàn cảnh của tôi thường cảm thông mà nói rằng ‘Đáng thương quá!’. Nhưng trong mười năm qua, sống như thế này đối với tôi đã trở nên bình thường rồi. Tôi chưa một lần nghĩ rằng mình ‘Đáng thương quá!’.
Đó là lý do tôi cảm thấy đôi chút bực bội mỗi khi người khác bảo mình là ‘Đáng thương quá!’. Và cũng vì thế mà tôi cố gắng hết sức để không đề cập đến gia đình mình... Tuy có thể hơi quá nhưng nhiều khi những người khác hay tránh xa tôi chắc cũng do vậy.
Trong lúc nằm trên giường và trăn trở về những chuyện như thế…
“Oa oa, An-chaaaaaaaaan!”
Kobato trần truồng, nức nở lao vào phòng tôi.
“Ko, Kobato?! Chuyện gì vậy?!”
Kobato ứa nước mắt,
“N, nước, nước tắm lạnh lắm!”
“Ơ, thật à?”
Tôi lao xuống phòng tắm dưới tầng một cùng với Kobato.
Tôi thò tay vào bồn tắm thì quả nhiên không phải là nước nóng mà là nước lạnh.
Tôi thử mở vòi hoa sen trên đầu, cũng chỉ có nước lạnh chảy ra.
Tôi chạy vào nhà bếp và bật bếp gas lên, nó vẫn bắt lửa bình thường.
“Vậy là, bình nước nóng hư rồi sao? Anh sẽ gọi công ty gas ngay…..”
“…… Dám bỏ nước lạnh vào bồn tắm của ta, đây có lẽ đây là âm mưu của một kẻ biết được điểm yếu của Huyết Tộc Bóng Đêm... Kukuku... bọn ma cà rồng bình thường thì không biết, chứ một True Ancestor như ta còn lâu mới bị tiêu diệt bởi mấy thứ cỡ này!”
Kobato, biến trở lại thành nhân vật Leysis (nhưng vẫn nuy), cười khùng khục và nói.
Nhân tiện, ma cà rồng có vẻ sợ nước lạnh.
“Nước lạnh thì không được còn nước ấm thì thoải mái, setting gì mà tiện dữ vậy. Mà Kobato nè, nhanh lau người rồi mặc đồ vào không thì cảm lạnh bây giờ.”
“Kukuku…… Một True Ancestor như ta không bao giờ bị cảm lạnh…… ách-xì”
Tôi thở dài, vào phòng tắm lấy khăn lau và đưa cho Kobato.
Đúng là một đứa em gái phiền phức…
Sau khi gọi điện, mặc dù đã gần hết giờ làm việc nhưng nhân viên của công ty gas ngay lập tức có mặt ở nhà tôi. Đúng như tôi dự đoán, bình nước nóng đã bị hỏng.
May thay, vừa sửa xong là nước nóng bắt đầu chảy liền. Cái máy nước nóng cũ xài được mười bảy năm rồi nên nó cũng đã khá cũ, tốt hơn là tôi nên thay cái mới.
……Phải liên lạc với bố để xin thêm tiền mới được.
Chỉ hai người sống với nhau có lẽ rắc rối hơn tôi tưởng……
Danh sách chương