Và rồi, sinh nhật của Kobato, 18 tháng 10 cuối cùng cũng đã đến.
Các thành viên câu lạc bộ cùng với tôi đều tập trung đầy đủ tại phòng sinh hoạt sớm hơn thường lệ và chờ Kobato đến.
Maria là người duy nhất không có mặt do phải bận chuyện công việc. Mà tôi cũng đã kể cho em ấy nghe về việc tổ chức tiệc sinh nhật đâu chứ, nên sẽ thật tuyệt nếu em ấy xuất hiện trễ một chút.
"Hmm, cuối cùng cũng tới sinh nhật của Kobato-chan rồi, mà nó có sơ sài quá không nhỉ?”
Sena nói sau khi nhìn một lượt quanh khắp căn phòng, tỏ vẻ không hài lòng.
Tất cả đều nhìn như chỉ là hành động tự phát của từng người thôi, do đó phần lớn căn phòng đêu không được trang trí gì cả và nhìn vẫn y như cũ, không chút đổi khác.
Chúng tôi có làm một vài chuỗi giấy và treo chúng lên ở đây và cả đằng đó nữa, nhưng bởi số lượng quá ít nên tôi không thể nào phủ nhận được vẻ buồn chán mà chúng đem lại.
Nguyên do là vì không một thành viên nào của câu lạc bộ đã từng tham gia tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nào cả, nên chúng tôi không hề biết phải sử dụng bao nhiêu lượng giấy để làm chúng, hay phải bỏ công nhiều thế nào để có thể tạo nên một chuỗi giấy hoàn chỉnh.
Ngoại trự các chuỗi đó ra, chúng tôi còn mua một tấm khăn trải bàn với các họa tiết hoa hòe trên đó nhằm tạo cảm giác tiệc tùng hơn cho căn phòng, và còn có tấm bảng trắng với dòng chữ “CHÚC MỪNG SINH NHẬT ☆KOBATO-CHAN☆" được viết trên đó.
“Cho em hỏi chút, Aniki, người ta thường làm gì ở các buổi tiệc sinh nhật vậy ạ?”
Yukimura rụt tè hỏi tôi.
“Có vẻ khó đây…”
Tôi xoa xoa vầng thái dương của mình.
“Người ta tặng quà này, ăn bánh kem, rồi… gì nữa ta?”
“Có lẽ nên chơi game cùng nhau.”
Rika trả lời cho câu hỏi của tôi.
“Chơi game, , huh... nhưng mà chúng ta hiện chỉ có mấy cái game galge của Sena và game PC của Rika thôi. Làm sao để cả đám cùng chơi với nhau được chứ?”
Yozora nhăn mặt nói.
“Chắc chắn ta sẽ không thể nào có thể chuẩn bị một trò chơi tiệc tùng với lượng thời gian ít ỏi này được. Và trong phòng của Rika cũng không có mấy game tương tự như vậy nữa…”
“Thấy chưa? Đáng lẽ ta nên mua bộ Twister lúc trước mới phải! Tớ đúng ra phải có một lý do chính đáng bởi làm Kobato-chan buồn…”
Sena nói với tôi.
Nếu các bạn hỏi tôi thì để cho một người có động cơ đen tối như cô ta chơi Twister là điều tuyệt đối không nên làm.
“Chẳng phải gần trường ta có một cửa tiệm đò chơi đó sao? Mau đi mua cái gì đó thôi nào. Như Twister vậy đó!”
“Cậu thèm chơi Twister tới mức nào vậy?”
“Nói mới nhớ, ta đã từng chơi trò ‘Nhà Vua’ trong cái bữa tiệc lúc trước đúng không?”
"Uu..."
Tất cả chúng tôi đều đơ cả mặt sau khi nghe Rika nói.
Trò chơi đó đúng thật là một thảm họa mà.
“Em khá chắc hồi đó chúng ta bối rối không biết nên chơi gì trong một bữa tiệc cả… Chúng ta cũng chưa tiến bộ được sau lần đó nhỉ…”
Khi chúng tôi đang lo lắng về chuyện đó,cái điện thoại của tôi chợt rung lên bởi Kobato vừa gửi tin nhắn.
Tôi có bảo em ấy nên báo tôi trước khi nào em ấy đến. vậy nên như vậy có nghĩ là em ấy sẽ
tới sớm, đúng không ta? Tôi mở tin nhắn và đọc.
Tiêu đề: Kukuku...
Nội dung: Kukuku... Ta không muốn đến đó.
Em đùa anh à…
Nghĩ lại thì, Kobato đã rất là bực mình khi nghe việc tổ chức tiệc sinh nhật từ tối qua.
Đây là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên với người khác ngoài gia đình ra, nên, chà, tôi biết em ấy cảm thấy thế nào mà. Em dễ xấu hổ lắm, đúng không, Kobato?”
Như vậy có nghĩa, với việc nữ chính của ngày hôm nay không có mặc nên chúng tôi chẳng thể tổ chức bữa tiệc được, do đó tôi nhắn lại “Cứ tới đi. Bọn anh có mua một cái bánh kem to tổ chảng luôn nè.”
Ngay khi tôi gửi đi xong, cánh cửa phòng sinh hoạt kêu lên tiếng cọt kẹt và mở ra, làm lộ khuôn mặt của Kobato ở phía sau.
Rõ ràng là em ấy đã đến tận đây rồi mới bắt đầu thấy sợ.
Bang!
"Hyah!?"
Kobato cúi đầu xuống và lấy hai tay che mặt lại sau khi bị một phen bất ngờ từ cái pháo mừng sinh nhật.
Người đã bắn pháo không ai khác ngoài Sena.
Tất cả mọi người đều có sẵn một cây, và dự định bắn nó cùng một lúc khi Kobato bức vào, nhưng do Kobato đến quá đột ngột nên chỉ có Sena là phản ứng kịp thời.
…Kết quả là, Sena trở thành người duy nhất dọa cho Kobato sợ phát khiếp.
“Chúc mừng sinh nhật nhe, Kobato-chan!”
"Grrrr~!"
Kobato tỏ vẻ thận trọng như một con mèo lạc lõng về phía Sena, người nhiệt tình đến chúc mừng em ấy.
Ngay sau đó, tiếng của một cây pháo khác nổ một tiếng
"Bang!" vang khắp phòng một lần nữa.
Lần này là của Yukimura, với vẻ mặt nói “em nghĩ em cũng nên bắn nữa.”
"Hm? Ahh, tớ làm luôn vậy.”
Yozora cũng làm cái bản mặt như muốn hét lên “thà có còn hơn không” trong khi giật mạnh dây pháo.
Nó phát ra một tiếng "bam" yếu ớt.
Rika là người tiếp theo bắn pháo, và tôi bắn cái của tôi một chút sau đó.
Bang...
Bang...
.........Cái quái gì thế này?
Bữa tiệc sinh nhật mà tôi tưởng tượng trong đầu là mội người cùng bắn pháo ra cùng lúc, đưa bọn họ hòa mình vào buổi chúc mừng thật vui vẻ, nhưng cái này thì dù có nhìn ra sao đi chăng nữa cũng chẳng có chút gì đáng gọi là vui vẻ cả.
"...? ...?"
Kobato có vẻ cũng bối rối, và nhìn tôi ra hiệu cầu cứu.
"...Uhh...Được rồi, tớ nghĩ ta nên đi ăn bánh thôi.”
Chúng tôi tập trung quanh cái bàn với Kobato ở chính giữa, và đặt hộp đựng bánh trước mặt em ấy.
Điều chào đón em ấy sau khi mở, là một cái bánh kem được trang trí một cách sang trọng
và sặc sỡ với miếng sô cô la, dâu tây, và nhiều loại trái cây khác nhau ở đỉnh. Ngay khi nhìn cái bánh, Kobato kêu lên
"Woww..." và lấp lánh cả hai mắt.
Những người còn lại làm theo và trầm trồ khen
“Wow...".
Hai anh em chúng tôi có ăn bánh kem khi tụi tôi tổ chức sinh nhật tại nhà , nhưng cả bố lẫn tôi đều khong thích ăn đồ ngọt cho lắm, nên chúng tôi chưa từng mua một cái bánh lớn cỡ này.
Dù sao thì, Kobato nhìn cực kỳ vui vẻ lúc ban đầu, thì khi em ấy thấy thanh sô cô la ở đỉnh cái bánh với dòng chữ “"Happy Birthday! Nàng thiên thần đáng yêu Kobato-chan của chị♥" viết trên đó, em ấy kêu "Uu..." và cau mày lại.
Hơn nữa, phía dưới dòng chữ đó là hình vẽ một cô gái mặc đầm và buộc tóc hai bên cùng một cô gái với kẹp tóc hình bươm bướm nắm tay nhau và tươi cười.
Rõ ràng Sena là người đã đặt mua cái bánh và nhờ Stella đem nó vô trường.
“Em thấy sao!? Có thích không!? Kobato-chan!"
Sena nói, và đã chiếm lấy một ghế ngay cạnh Kobato trong khi cười đắc thắng.
“Cô lúc nào cũng làm mọi việc đi xa hơn dự tính cả ngàn dặm đấy…”
Yozora nói, với giọng nghe như thể cậu ấy thật sự cảm thấy sửng sốt.
. "Eh? Ý cô là sao?”
Yozora nhìn Sena, người đang vui vẻ hết mức có thể, với vẻ thương hại.
“Được rồi, cùng thắp nến nào!”
Sena và tôi mỗi người đốt 7 cây trong tổng sô 14 cây tất cả, và cắm chúng quanh mép chiếc bánh trước khi Yukimura kéo rèm lại và tắt hết đèn đi.
Tôi bật lửa, một đốm sáng xuất hiện trong vẻ u tối của căn phòng.
Sau khi thắp cho từng ngọn nến, chiếc bánh kem lung linh giữa màn đêm tăm tối hiện lên tựa như một viên đá quý vậy.
Ánh sáng từ những cây nến chiếu sáng người Kobato, lộ ra vẻ ngất ngây của en ấy.
"Wow, vậy ra đây mới đúng là một chiếc bánh sinh nhật đúng hiệu, huh…”
Rika bật ra một tiếng kêu chứa đầy sự phấn khích.
“Đẹp thật đấy,” Yukimura nói.
"Hmph... Tôi nghĩ nó cũng không tệ.”
Yozora nói, nhưng khóe miệng cậu ấy nhếch lên tạo ra một nụ cười mờ nhạt.
“Được rồi, cùng hát nào!”
“Hát ư…?”
Yozora ngờ vực
nhìn Sena.
“Đương nhiên rồi. Chúng ta sẽ cùng hát bài ca sinh nhật.”
“Hát, huh..."
“Nó xấu hổ lắm…”
“Kodaka, cậu đang nói cái quái gì vậy? Hãy dùng cả con tim của mình để hát cho Kobato-chan nghe nào! Được rồi, bắt đầu đây! Happy birthd——"
Sena cất cao tiếng hát, đúng như những gì cô ấy nói.
Cô ấy có một giọng hát tràn đầy năng lượng.
Những người còn lại không thể cứ im lặng mà ngồi đó, nên chúng tôi cũng hát theo cô ấy.
Tôi có thể nghe được tiếng hát nhỏ nhè nhẹ của Yozora cất ra từ bên phải của tôi.
Đó là một giọng hát thanh cao, đẹp tuyệt trần, khác hoàn toàn với chất giọng trầm trầm thường thấy.
Tôi vẫn con nhớ như in giọng nói của cậu ấy đầu tháng 5 này, quay về với thời điểm cậu ấy còn trò chuyện với người bạn ảo một mình trong lớp học.
Có thể chỉ có mỗi mình tôi là nghĩ chất giọng ngay lúc này đây mới đúng là chất giọng thật sự của cậu ấy.
Rika sở hữu một giọng đáng yêu, và Yukimura theo tông giọng đơn giản kết hợp với nhau, tạo ra một dàn hợp ca tuy đơn sơ, nhưng vẫn đem lại cho ta một cảm giác tuyệt khôn tả.
"""""Happy birthday to you,
Happy birthday to you,
Happy birthday, Kobato-chwa~n!"
Ko~ba~to~"
Em gái của Kodaka~"
Kobato~"
Cô em gái đáng kính~"
Cái gì vậy!? Thôi nào, chúng ta đúng ra phải hát sao cho giống nhau chứ!! Các cậu chỉ cần nói Kobato thôi là được rồi mà!? Tôi vặn lại trong suy nghĩ.
"""""Happy birthday to you!"""""
Chúng tôi cố gắng sao cho đồng bộ với nhau thật đẹp ở câu cuối.
"Ah, Auu..."
Kobato đỏ mặt lẩm bẩm gì đó.
“Nào, Kobato. Thổi nến đi nào.”
"Ah, đ-được rồi.”
Kobato vội vã hít một hơi thật sâu, và,
"Fuuuuuuuuuu!!"
thổi hết cả 14 cây nến với chỉ một hơi duy nhất.
☺
Sau đó, tôi cắt bánh, và ăn cùng với nhau.
Khi ăn xong hết rồi, chúng tôi tặng quà cho Kobato giống như ở bất kì bữa tiệc nào khác.
Quà của tôi là một game Kurogane no Necromancer mới.
Yozora tặng em ấy một bộ khăn tay rất đáng yêu.
Rõ ràng cậu ấy chọn nó là bởi nó “sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu như em ấy không thích nó”, nhưng có vẻ Kobato đều thích hết tất cả những chiếc khăn ấy.
Quà của Rika là một bộ sưu tập nến thơm.
“Đống này hoàn toàn không có tác dụng kích dục đâu, vậy nên lâu lâu cứ lấy ra xài với
Kodaka-senpai đi!” là những gì mà em ấy nói bằng một tông giọng mạnh mẽ một cách lạ thường, nhưng đó chắc chắn chỉ là những nỗ lực yếu ớt hòng che dấu sự xấu hổ khi tặng một món quà khá là đơn giản.
Yukimura thì tặng… một vài lá bùa Ragaraja.
Tối hôm mà chúng tôi tới Nagaya em ấy có nhắn tin xin lời khuyên của tôi, vậy nên tôi mới bảo “em cứ mua thứ gì em thích đi,” nhưng mà tôi không thể nào ngờ được em ấy mua cái này…
“Thật ra, em đã định mua một bức điêu khắc từ gỗ cây bách rồi, nhưng lại không có đủ tiền. Em chân thành xin lỗi, Aniki.”
“Ư-ưm, anh nghĩ thứ quan trọng nhất nằm ở tấm lòng của người tặng. Kobato, nhỉ?”
"Kukuku... Bùa ma thuật từ vùng đất Orient đúng là hàng hiếm đây… Bây giờ, với những lá bùa đang nằm trên tay ta này ta đã có thể hoàn thành ‘thứ đó’ rồi…”
Oh? Ngạc nhiên chưa, em ấy hóa ra lại thích chúng…
Tiếp theo sẽ tới lượt Sena tặng hai kí thịt sukiyaki thượng hạng.
“…Ủa, vậy ra cuối cùng cậu cũng mua thịt à?”
Tôi thỏ thẻ, làm cho Sena đỏ mặt.
“I-im đi, tớ còn biết mua gì đây… Đây là lựa chọn tốt nhất rồi… vả lại cậu nói cậu cũng muốn ăn…
“…Thịt… Cô là M[1] à…”
“Chẳng có gì vui cả đâu, cho dù đó có là trò đùa đi nữa…”
Cả Yozora và Sena đều nổi da gà.
“Đó không phải là trò đùa đâu!” Sena gào lên nhằm phản kháng lại.
Chà, cô ấy cũng chỉ muốn làm Kobato vui thôi mà, nhận nó cũng đâu có chết ai đâu.
“Thích chưa, Kobato? Tối nay ta sẽ ăn sukiyaki đấy.”
"Sukiyaki...*hụp*…
Kobato vừa liếm môi vừa vẽ ra viễm cảnh ấy trước mắt.
"Uhehehe... Kobato-chan, nhớ tưởng tượng đó là chị khi ăn nhé?”
“Không!”
Kobato rưng rưng nước mắt trước câu nói của Sena.
☺
Chúng tôi chẳng còn việc gì để làm nữa sau khi tặng quà cho Kobato, vậy nên cả đám quyết định chấm dứt bữa tiệc tại đây.
Tôi phải nhanh đưa miếng thịt này vô tủ lạnh, nên ngay khi vừa dọn dẹp đồ trang trí xong Kobato và tôi tạm biệt những người còn lại rồi ra về.
Kobato vừa đi vừa xách trên tay một cái túi lớn đựng quà của mình (tôi có đề nghị mang dùm em ấy, nhưng em ấy muốn tự mình làm)
và nhìn vô cùng vui trong suốt quãng đường về nhà.
Chú thích
↑ Masochist (khổ dâm), chắc ai cũng biết hết rồi
Các thành viên câu lạc bộ cùng với tôi đều tập trung đầy đủ tại phòng sinh hoạt sớm hơn thường lệ và chờ Kobato đến.
Maria là người duy nhất không có mặt do phải bận chuyện công việc. Mà tôi cũng đã kể cho em ấy nghe về việc tổ chức tiệc sinh nhật đâu chứ, nên sẽ thật tuyệt nếu em ấy xuất hiện trễ một chút.
"Hmm, cuối cùng cũng tới sinh nhật của Kobato-chan rồi, mà nó có sơ sài quá không nhỉ?”
Sena nói sau khi nhìn một lượt quanh khắp căn phòng, tỏ vẻ không hài lòng.
Tất cả đều nhìn như chỉ là hành động tự phát của từng người thôi, do đó phần lớn căn phòng đêu không được trang trí gì cả và nhìn vẫn y như cũ, không chút đổi khác.
Chúng tôi có làm một vài chuỗi giấy và treo chúng lên ở đây và cả đằng đó nữa, nhưng bởi số lượng quá ít nên tôi không thể nào phủ nhận được vẻ buồn chán mà chúng đem lại.
Nguyên do là vì không một thành viên nào của câu lạc bộ đã từng tham gia tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nào cả, nên chúng tôi không hề biết phải sử dụng bao nhiêu lượng giấy để làm chúng, hay phải bỏ công nhiều thế nào để có thể tạo nên một chuỗi giấy hoàn chỉnh.
Ngoại trự các chuỗi đó ra, chúng tôi còn mua một tấm khăn trải bàn với các họa tiết hoa hòe trên đó nhằm tạo cảm giác tiệc tùng hơn cho căn phòng, và còn có tấm bảng trắng với dòng chữ “CHÚC MỪNG SINH NHẬT ☆KOBATO-CHAN☆" được viết trên đó.
“Cho em hỏi chút, Aniki, người ta thường làm gì ở các buổi tiệc sinh nhật vậy ạ?”
Yukimura rụt tè hỏi tôi.
“Có vẻ khó đây…”
Tôi xoa xoa vầng thái dương của mình.
“Người ta tặng quà này, ăn bánh kem, rồi… gì nữa ta?”
“Có lẽ nên chơi game cùng nhau.”
Rika trả lời cho câu hỏi của tôi.
“Chơi game, , huh... nhưng mà chúng ta hiện chỉ có mấy cái game galge của Sena và game PC của Rika thôi. Làm sao để cả đám cùng chơi với nhau được chứ?”
Yozora nhăn mặt nói.
“Chắc chắn ta sẽ không thể nào có thể chuẩn bị một trò chơi tiệc tùng với lượng thời gian ít ỏi này được. Và trong phòng của Rika cũng không có mấy game tương tự như vậy nữa…”
“Thấy chưa? Đáng lẽ ta nên mua bộ Twister lúc trước mới phải! Tớ đúng ra phải có một lý do chính đáng bởi làm Kobato-chan buồn…”
Sena nói với tôi.
Nếu các bạn hỏi tôi thì để cho một người có động cơ đen tối như cô ta chơi Twister là điều tuyệt đối không nên làm.
“Chẳng phải gần trường ta có một cửa tiệm đò chơi đó sao? Mau đi mua cái gì đó thôi nào. Như Twister vậy đó!”
“Cậu thèm chơi Twister tới mức nào vậy?”
“Nói mới nhớ, ta đã từng chơi trò ‘Nhà Vua’ trong cái bữa tiệc lúc trước đúng không?”
"Uu..."
Tất cả chúng tôi đều đơ cả mặt sau khi nghe Rika nói.
Trò chơi đó đúng thật là một thảm họa mà.
“Em khá chắc hồi đó chúng ta bối rối không biết nên chơi gì trong một bữa tiệc cả… Chúng ta cũng chưa tiến bộ được sau lần đó nhỉ…”
Khi chúng tôi đang lo lắng về chuyện đó,cái điện thoại của tôi chợt rung lên bởi Kobato vừa gửi tin nhắn.
Tôi có bảo em ấy nên báo tôi trước khi nào em ấy đến. vậy nên như vậy có nghĩ là em ấy sẽ
tới sớm, đúng không ta? Tôi mở tin nhắn và đọc.
Tiêu đề: Kukuku...
Nội dung: Kukuku... Ta không muốn đến đó.
Em đùa anh à…
Nghĩ lại thì, Kobato đã rất là bực mình khi nghe việc tổ chức tiệc sinh nhật từ tối qua.
Đây là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên với người khác ngoài gia đình ra, nên, chà, tôi biết em ấy cảm thấy thế nào mà. Em dễ xấu hổ lắm, đúng không, Kobato?”
Như vậy có nghĩa, với việc nữ chính của ngày hôm nay không có mặc nên chúng tôi chẳng thể tổ chức bữa tiệc được, do đó tôi nhắn lại “Cứ tới đi. Bọn anh có mua một cái bánh kem to tổ chảng luôn nè.”
Ngay khi tôi gửi đi xong, cánh cửa phòng sinh hoạt kêu lên tiếng cọt kẹt và mở ra, làm lộ khuôn mặt của Kobato ở phía sau.
Rõ ràng là em ấy đã đến tận đây rồi mới bắt đầu thấy sợ.
Bang!
"Hyah!?"
Kobato cúi đầu xuống và lấy hai tay che mặt lại sau khi bị một phen bất ngờ từ cái pháo mừng sinh nhật.
Người đã bắn pháo không ai khác ngoài Sena.
Tất cả mọi người đều có sẵn một cây, và dự định bắn nó cùng một lúc khi Kobato bức vào, nhưng do Kobato đến quá đột ngột nên chỉ có Sena là phản ứng kịp thời.
…Kết quả là, Sena trở thành người duy nhất dọa cho Kobato sợ phát khiếp.
“Chúc mừng sinh nhật nhe, Kobato-chan!”
"Grrrr~!"
Kobato tỏ vẻ thận trọng như một con mèo lạc lõng về phía Sena, người nhiệt tình đến chúc mừng em ấy.
Ngay sau đó, tiếng của một cây pháo khác nổ một tiếng
"Bang!" vang khắp phòng một lần nữa.
Lần này là của Yukimura, với vẻ mặt nói “em nghĩ em cũng nên bắn nữa.”
"Hm? Ahh, tớ làm luôn vậy.”
Yozora cũng làm cái bản mặt như muốn hét lên “thà có còn hơn không” trong khi giật mạnh dây pháo.
Nó phát ra một tiếng "bam" yếu ớt.
Rika là người tiếp theo bắn pháo, và tôi bắn cái của tôi một chút sau đó.
Bang...
Bang...
.........Cái quái gì thế này?
Bữa tiệc sinh nhật mà tôi tưởng tượng trong đầu là mội người cùng bắn pháo ra cùng lúc, đưa bọn họ hòa mình vào buổi chúc mừng thật vui vẻ, nhưng cái này thì dù có nhìn ra sao đi chăng nữa cũng chẳng có chút gì đáng gọi là vui vẻ cả.
"...? ...?"
Kobato có vẻ cũng bối rối, và nhìn tôi ra hiệu cầu cứu.
"...Uhh...Được rồi, tớ nghĩ ta nên đi ăn bánh thôi.”
Chúng tôi tập trung quanh cái bàn với Kobato ở chính giữa, và đặt hộp đựng bánh trước mặt em ấy.
Điều chào đón em ấy sau khi mở, là một cái bánh kem được trang trí một cách sang trọng
và sặc sỡ với miếng sô cô la, dâu tây, và nhiều loại trái cây khác nhau ở đỉnh. Ngay khi nhìn cái bánh, Kobato kêu lên
"Woww..." và lấp lánh cả hai mắt.
Những người còn lại làm theo và trầm trồ khen
“Wow...".
Hai anh em chúng tôi có ăn bánh kem khi tụi tôi tổ chức sinh nhật tại nhà , nhưng cả bố lẫn tôi đều khong thích ăn đồ ngọt cho lắm, nên chúng tôi chưa từng mua một cái bánh lớn cỡ này.
Dù sao thì, Kobato nhìn cực kỳ vui vẻ lúc ban đầu, thì khi em ấy thấy thanh sô cô la ở đỉnh cái bánh với dòng chữ “"Happy Birthday! Nàng thiên thần đáng yêu Kobato-chan của chị♥" viết trên đó, em ấy kêu "Uu..." và cau mày lại.
Hơn nữa, phía dưới dòng chữ đó là hình vẽ một cô gái mặc đầm và buộc tóc hai bên cùng một cô gái với kẹp tóc hình bươm bướm nắm tay nhau và tươi cười.
Rõ ràng Sena là người đã đặt mua cái bánh và nhờ Stella đem nó vô trường.
“Em thấy sao!? Có thích không!? Kobato-chan!"
Sena nói, và đã chiếm lấy một ghế ngay cạnh Kobato trong khi cười đắc thắng.
“Cô lúc nào cũng làm mọi việc đi xa hơn dự tính cả ngàn dặm đấy…”
Yozora nói, với giọng nghe như thể cậu ấy thật sự cảm thấy sửng sốt.
. "Eh? Ý cô là sao?”
Yozora nhìn Sena, người đang vui vẻ hết mức có thể, với vẻ thương hại.
“Được rồi, cùng thắp nến nào!”
Sena và tôi mỗi người đốt 7 cây trong tổng sô 14 cây tất cả, và cắm chúng quanh mép chiếc bánh trước khi Yukimura kéo rèm lại và tắt hết đèn đi.
Tôi bật lửa, một đốm sáng xuất hiện trong vẻ u tối của căn phòng.
Sau khi thắp cho từng ngọn nến, chiếc bánh kem lung linh giữa màn đêm tăm tối hiện lên tựa như một viên đá quý vậy.
Ánh sáng từ những cây nến chiếu sáng người Kobato, lộ ra vẻ ngất ngây của en ấy.
"Wow, vậy ra đây mới đúng là một chiếc bánh sinh nhật đúng hiệu, huh…”
Rika bật ra một tiếng kêu chứa đầy sự phấn khích.
“Đẹp thật đấy,” Yukimura nói.
"Hmph... Tôi nghĩ nó cũng không tệ.”
Yozora nói, nhưng khóe miệng cậu ấy nhếch lên tạo ra một nụ cười mờ nhạt.
“Được rồi, cùng hát nào!”
“Hát ư…?”
Yozora ngờ vực
nhìn Sena.
“Đương nhiên rồi. Chúng ta sẽ cùng hát bài ca sinh nhật.”
“Hát, huh..."
“Nó xấu hổ lắm…”
“Kodaka, cậu đang nói cái quái gì vậy? Hãy dùng cả con tim của mình để hát cho Kobato-chan nghe nào! Được rồi, bắt đầu đây! Happy birthd——"
Sena cất cao tiếng hát, đúng như những gì cô ấy nói.
Cô ấy có một giọng hát tràn đầy năng lượng.
Những người còn lại không thể cứ im lặng mà ngồi đó, nên chúng tôi cũng hát theo cô ấy.
Tôi có thể nghe được tiếng hát nhỏ nhè nhẹ của Yozora cất ra từ bên phải của tôi.
Đó là một giọng hát thanh cao, đẹp tuyệt trần, khác hoàn toàn với chất giọng trầm trầm thường thấy.
Tôi vẫn con nhớ như in giọng nói của cậu ấy đầu tháng 5 này, quay về với thời điểm cậu ấy còn trò chuyện với người bạn ảo một mình trong lớp học.
Có thể chỉ có mỗi mình tôi là nghĩ chất giọng ngay lúc này đây mới đúng là chất giọng thật sự của cậu ấy.
Rika sở hữu một giọng đáng yêu, và Yukimura theo tông giọng đơn giản kết hợp với nhau, tạo ra một dàn hợp ca tuy đơn sơ, nhưng vẫn đem lại cho ta một cảm giác tuyệt khôn tả.
"""""Happy birthday to you,
Happy birthday to you,
Happy birthday, Kobato-chwa~n!"
Ko~ba~to~"
Em gái của Kodaka~"
Kobato~"
Cô em gái đáng kính~"
Cái gì vậy!? Thôi nào, chúng ta đúng ra phải hát sao cho giống nhau chứ!! Các cậu chỉ cần nói Kobato thôi là được rồi mà!? Tôi vặn lại trong suy nghĩ.
"""""Happy birthday to you!"""""
Chúng tôi cố gắng sao cho đồng bộ với nhau thật đẹp ở câu cuối.
"Ah, Auu..."
Kobato đỏ mặt lẩm bẩm gì đó.
“Nào, Kobato. Thổi nến đi nào.”
"Ah, đ-được rồi.”
Kobato vội vã hít một hơi thật sâu, và,
"Fuuuuuuuuuu!!"
thổi hết cả 14 cây nến với chỉ một hơi duy nhất.
☺
Sau đó, tôi cắt bánh, và ăn cùng với nhau.
Khi ăn xong hết rồi, chúng tôi tặng quà cho Kobato giống như ở bất kì bữa tiệc nào khác.
Quà của tôi là một game Kurogane no Necromancer mới.
Yozora tặng em ấy một bộ khăn tay rất đáng yêu.
Rõ ràng cậu ấy chọn nó là bởi nó “sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu như em ấy không thích nó”, nhưng có vẻ Kobato đều thích hết tất cả những chiếc khăn ấy.
Quà của Rika là một bộ sưu tập nến thơm.
“Đống này hoàn toàn không có tác dụng kích dục đâu, vậy nên lâu lâu cứ lấy ra xài với
Kodaka-senpai đi!” là những gì mà em ấy nói bằng một tông giọng mạnh mẽ một cách lạ thường, nhưng đó chắc chắn chỉ là những nỗ lực yếu ớt hòng che dấu sự xấu hổ khi tặng một món quà khá là đơn giản.
Yukimura thì tặng… một vài lá bùa Ragaraja.
Tối hôm mà chúng tôi tới Nagaya em ấy có nhắn tin xin lời khuyên của tôi, vậy nên tôi mới bảo “em cứ mua thứ gì em thích đi,” nhưng mà tôi không thể nào ngờ được em ấy mua cái này…
“Thật ra, em đã định mua một bức điêu khắc từ gỗ cây bách rồi, nhưng lại không có đủ tiền. Em chân thành xin lỗi, Aniki.”
“Ư-ưm, anh nghĩ thứ quan trọng nhất nằm ở tấm lòng của người tặng. Kobato, nhỉ?”
"Kukuku... Bùa ma thuật từ vùng đất Orient đúng là hàng hiếm đây… Bây giờ, với những lá bùa đang nằm trên tay ta này ta đã có thể hoàn thành ‘thứ đó’ rồi…”
Oh? Ngạc nhiên chưa, em ấy hóa ra lại thích chúng…
Tiếp theo sẽ tới lượt Sena tặng hai kí thịt sukiyaki thượng hạng.
“…Ủa, vậy ra cuối cùng cậu cũng mua thịt à?”
Tôi thỏ thẻ, làm cho Sena đỏ mặt.
“I-im đi, tớ còn biết mua gì đây… Đây là lựa chọn tốt nhất rồi… vả lại cậu nói cậu cũng muốn ăn…
“…Thịt… Cô là M[1] à…”
“Chẳng có gì vui cả đâu, cho dù đó có là trò đùa đi nữa…”
Cả Yozora và Sena đều nổi da gà.
“Đó không phải là trò đùa đâu!” Sena gào lên nhằm phản kháng lại.
Chà, cô ấy cũng chỉ muốn làm Kobato vui thôi mà, nhận nó cũng đâu có chết ai đâu.
“Thích chưa, Kobato? Tối nay ta sẽ ăn sukiyaki đấy.”
"Sukiyaki...*hụp*…
Kobato vừa liếm môi vừa vẽ ra viễm cảnh ấy trước mắt.
"Uhehehe... Kobato-chan, nhớ tưởng tượng đó là chị khi ăn nhé?”
“Không!”
Kobato rưng rưng nước mắt trước câu nói của Sena.
☺
Chúng tôi chẳng còn việc gì để làm nữa sau khi tặng quà cho Kobato, vậy nên cả đám quyết định chấm dứt bữa tiệc tại đây.
Tôi phải nhanh đưa miếng thịt này vô tủ lạnh, nên ngay khi vừa dọn dẹp đồ trang trí xong Kobato và tôi tạm biệt những người còn lại rồi ra về.
Kobato vừa đi vừa xách trên tay một cái túi lớn đựng quà của mình (tôi có đề nghị mang dùm em ấy, nhưng em ấy muốn tự mình làm)
và nhìn vô cùng vui trong suốt quãng đường về nhà.
Chú thích
↑ Masochist (khổ dâm), chắc ai cũng biết hết rồi
Danh sách chương