Một ngày sau bữa tiệc sinh nhật Kobato.
Sau khi chào tạm biệt Maria và Kate Takayama, những người đã nghỉ lại qua đêm , tôi làm bữa trưa cho Kobato và Maria cùng với bữa sáng như thường lệ.
Tôi ăn sáng sớm hơn thường lệ một chút và vì Kobato vẵn chưa chịu dậy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc đích thân lên đánh thức con bé.
Tối qua, Kobato và Maria cùng thức đến tận nửa đêm chơi cầu lông trên máy game (cái máy mới tôi tặng Kobato làm quà sinh nhật)
Suốt khoảng thơi gian đó Kate chỉ nhấm nháp nước gừng và ngấu nghiến món mực khô, đồng thới nhìn hai cô bé kia bằng một ánh mắt cô đơn. …Tôi tự hỏi làm sao cô bé có thể hành động người lớn đến vậy dù nhỏ tuổi hơn tôi.
“Kobato- Đến giờ dậy rồi!”
............
Tôi goi nó từ dưới nhà nhưng không thấy trả lời, nên tôi đi thẳng phòng nó.
"Kobato~"
“Cạch”—— Tôi mở cửa phòng đi vào.
Phòng nó khá u ám, so với phòng của của một bé gái.
Poster của anime "Kurogane no Necromancer” dán khắp nơi, mấy miếng dán hình vòng tròn ma pháp ở trong bộ anime đó đó rải khắp phòng.
Ngoài ra, nằm rải rác trong phòng còn có bản sao của cây thập giá cũng ở trong bộ anime đó, một móc chìa khóa hình đầu lâu, vài cái dây đeo điện thoại gắn mấy tấm hình nhân vật, và một đống những thứ linh tinh khác la liệt khắp nơi.
Và vừa mới thêm gần đây nhất là một đống bùa ghi kí tự Sanskrit, được dán khắp phòng.
Chúng giống như mấy lá bùa Yukimura tặng sinh nhật nó sau khi tan học ngày hôm qua.
Tôi thực sự lo lắng không biết con bé có thích hay không, nhưng khi thấy những gì nó làm với chúng hệt như với những thứ về bộ anime nó thích, tôi đoán hẳn nó cũng thích một chút. … Tôi nghĩ tôi cần phải kể với Yukimura về điều này.
Và còn thêm mấy cuốn sách giáo khoa và tập học đang nằm một đống trên cái bàn học mà Kobato đã dùng từ khi lên cấp 2 nữa.
Ngoài ra, còn chỗ nến thơm và khăn tay được xếp cẩn thận trên kệ.
Đó cũng là quà từ hôm qua. Khăn tay là từ Yoroza, còn nến thơm là từ Rika.
… Nhân tiện, chỗ khăn tay và nến ấy đang nằm chễm chệ trên chỗ từng được dùng để đặt chữ kí của đạo diễn bộ anime kia mà nhờ Sena con bé mới có được. Tuy nhiên, nó đã bị nhét tùy tiện vào một chỗ bé tí trên kệ sách.
Và còn Kobato:
"...Nn... Hafuu..."
Con bé vẫn ngủ ngon lành trên giường với tay chân dang hình chữ T.
Váy ngủ của con bé bị lật lên, để lộ rõ bụng và pantsu, còn chăn thì đang ở dưới sàn.
Đặt cạnh gối là hộp đựng kính áp tròng màu con bé luôn đeo sau khi thức dậy.
Cảm thấy thất vọng với dáng ngủ kinh khủng không hề giống với dáng vẻ đáng yêu như búp bê cùa con bé một chút nào, tôi với tay gọi Kobato dậy.
Và cùng lúc đó, tôi để ý có một sợi dây chuyền chữ thập trên cổ con bé.
Nó giống với sợi dây chuyền Maria luôn đeo, và là quà sinh nhật em ấy tới tận đây để tặng.
"...Nhyu..."
Kobato nhẹ nhàng nắm lấy sợi dây chuyền chữ thập và cười mỉm, nhưng vẫn ngủ.
Tôi thực sự muốn cười, nhưng chúng tôi sẽ muộn học nếu con bé vẫn chưa chịu dậy, vậy nên tôi lay vai nó.
"Này~ Dậy mau~ Đến giờ đi học rồi~"
Nhưng, nó vẫn không chịu dậy, bất kể tôi có lay nó bao nhiêu lần.
… Chỉ còn một cách duy nhất.
Tôi ghé sát tai Kobato, và nói một cách nghiêm túc.
"Này, Kobato! Kurogane no Necromancer sắp bắt đầu rồi đấy! ”
"Funyah!?"
Ngay sau khi tôi vừa nói xong, Kobato, người không bao giờ dậy bất kể tôi có lay cỡ nào, vẻ mặt bỗng trở nên kinh hoàng và mở to mắt ra.
Con bé đảo mắt nhìn láo liên, lơ đãng xem xét xung quanh, trước khi nó dừng lại và nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt xanh nó thừa hưởng từ mẹ.
"......Kukuku ...Fuahhh ...An-chan ......Chúc ngủ ngon ..."
Kobato ngáp một cái, và lại nhắm mắt ngủ tiếp.
"Này, dừng lại, đừng ngủ nữa chứ! Ta sẽ muộn học mất! "
… Đó là buổi sáng đầu tiên của em gái tôi sau khi bước sang tuổi 14, nhưng có vẻ như con bé vẫn không khác gì trước.
Sau khi chào tạm biệt Maria và Kate Takayama, những người đã nghỉ lại qua đêm , tôi làm bữa trưa cho Kobato và Maria cùng với bữa sáng như thường lệ.
Tôi ăn sáng sớm hơn thường lệ một chút và vì Kobato vẵn chưa chịu dậy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc đích thân lên đánh thức con bé.
Tối qua, Kobato và Maria cùng thức đến tận nửa đêm chơi cầu lông trên máy game (cái máy mới tôi tặng Kobato làm quà sinh nhật)
Suốt khoảng thơi gian đó Kate chỉ nhấm nháp nước gừng và ngấu nghiến món mực khô, đồng thới nhìn hai cô bé kia bằng một ánh mắt cô đơn. …Tôi tự hỏi làm sao cô bé có thể hành động người lớn đến vậy dù nhỏ tuổi hơn tôi.
“Kobato- Đến giờ dậy rồi!”
............
Tôi goi nó từ dưới nhà nhưng không thấy trả lời, nên tôi đi thẳng phòng nó.
"Kobato~"
“Cạch”—— Tôi mở cửa phòng đi vào.
Phòng nó khá u ám, so với phòng của của một bé gái.
Poster của anime "Kurogane no Necromancer” dán khắp nơi, mấy miếng dán hình vòng tròn ma pháp ở trong bộ anime đó đó rải khắp phòng.
Ngoài ra, nằm rải rác trong phòng còn có bản sao của cây thập giá cũng ở trong bộ anime đó, một móc chìa khóa hình đầu lâu, vài cái dây đeo điện thoại gắn mấy tấm hình nhân vật, và một đống những thứ linh tinh khác la liệt khắp nơi.
Và vừa mới thêm gần đây nhất là một đống bùa ghi kí tự Sanskrit, được dán khắp phòng.
Chúng giống như mấy lá bùa Yukimura tặng sinh nhật nó sau khi tan học ngày hôm qua.
Tôi thực sự lo lắng không biết con bé có thích hay không, nhưng khi thấy những gì nó làm với chúng hệt như với những thứ về bộ anime nó thích, tôi đoán hẳn nó cũng thích một chút. … Tôi nghĩ tôi cần phải kể với Yukimura về điều này.
Và còn thêm mấy cuốn sách giáo khoa và tập học đang nằm một đống trên cái bàn học mà Kobato đã dùng từ khi lên cấp 2 nữa.
Ngoài ra, còn chỗ nến thơm và khăn tay được xếp cẩn thận trên kệ.
Đó cũng là quà từ hôm qua. Khăn tay là từ Yoroza, còn nến thơm là từ Rika.
… Nhân tiện, chỗ khăn tay và nến ấy đang nằm chễm chệ trên chỗ từng được dùng để đặt chữ kí của đạo diễn bộ anime kia mà nhờ Sena con bé mới có được. Tuy nhiên, nó đã bị nhét tùy tiện vào một chỗ bé tí trên kệ sách.
Và còn Kobato:
"...Nn... Hafuu..."
Con bé vẫn ngủ ngon lành trên giường với tay chân dang hình chữ T.
Váy ngủ của con bé bị lật lên, để lộ rõ bụng và pantsu, còn chăn thì đang ở dưới sàn.
Đặt cạnh gối là hộp đựng kính áp tròng màu con bé luôn đeo sau khi thức dậy.
Cảm thấy thất vọng với dáng ngủ kinh khủng không hề giống với dáng vẻ đáng yêu như búp bê cùa con bé một chút nào, tôi với tay gọi Kobato dậy.
Và cùng lúc đó, tôi để ý có một sợi dây chuyền chữ thập trên cổ con bé.
Nó giống với sợi dây chuyền Maria luôn đeo, và là quà sinh nhật em ấy tới tận đây để tặng.
"...Nhyu..."
Kobato nhẹ nhàng nắm lấy sợi dây chuyền chữ thập và cười mỉm, nhưng vẫn ngủ.
Tôi thực sự muốn cười, nhưng chúng tôi sẽ muộn học nếu con bé vẫn chưa chịu dậy, vậy nên tôi lay vai nó.
"Này~ Dậy mau~ Đến giờ đi học rồi~"
Nhưng, nó vẫn không chịu dậy, bất kể tôi có lay nó bao nhiêu lần.
… Chỉ còn một cách duy nhất.
Tôi ghé sát tai Kobato, và nói một cách nghiêm túc.
"Này, Kobato! Kurogane no Necromancer sắp bắt đầu rồi đấy! ”
"Funyah!?"
Ngay sau khi tôi vừa nói xong, Kobato, người không bao giờ dậy bất kể tôi có lay cỡ nào, vẻ mặt bỗng trở nên kinh hoàng và mở to mắt ra.
Con bé đảo mắt nhìn láo liên, lơ đãng xem xét xung quanh, trước khi nó dừng lại và nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt xanh nó thừa hưởng từ mẹ.
"......Kukuku ...Fuahhh ...An-chan ......Chúc ngủ ngon ..."
Kobato ngáp một cái, và lại nhắm mắt ngủ tiếp.
"Này, dừng lại, đừng ngủ nữa chứ! Ta sẽ muộn học mất! "
… Đó là buổi sáng đầu tiên của em gái tôi sau khi bước sang tuổi 14, nhưng có vẻ như con bé vẫn không khác gì trước.
Danh sách chương