"YOOHHHHZUOOHHHHRU-

AAAGGHHGAAHHHHH!!!!!!"

Tan học ngày hôm sau, khi Yozora và tôi đang đến phòng câu lạc bộ, tụi tôi nghe thấy một tiếng hét thất thanh như tiếng khóc than của người chết dưới Địa Ngục vậy.

Hai tôi đều biết tiếng thét đó của ai, nên cũng chỉ ngạc nhiên tí xíu thôi, nhưng các học sinh khác xung quanh thì giật mình và nhìn lòng vòng để xem tiếng thét đó phát ra từ đâu.

"GUOHGAEHGVOHZDFSHA-

$UVOAHH#AUGDH¥*+!!!!!!"

Người đang cắm đầu cắm cổ chạy về phía tụi tôi trong khi gào lên điên khùng nghe giống như của một con quỷ bị bỏ đói hơn là của một con người , không ai khác ngoài Sena.

Đúng là một cảnh đáng kinh ngạc; bạn có thể dễ dàng nhầm lẫn cô ta với một con quái nhân[1] hay Hannya[2] đấy.

Một khuôn mặt mà bất cứ cô gái xinh đẹp nào cũng không nên làm.

"Tch..."

Tôi dừng bước và quay lại, chờ cho Sena đuổi kịp tụi tôi, khiến cho Yozora phải tặc lưỡi rồi cũng đứng lại.

"Haa... Haa... Ghahh, Ghahh...... Y-Yozoruahh...!!"

“Gì vậy, Thịt?”

Sena bắt kịp, thở hồng hộc, mồ hôi trên người cô ta bốc lên nghi ngút.

Yozora chào hàng bằng cái nhìn lạnh như băng.

“Đ-đừng có giả nai- grakhagh! ......Huuuuu, Hahhhh. Huuuuu, Hahhhh..."

Sena thở vài cái thật sâu sau khi dùng hết hơi để nói, và cuối cùng có vẻ như cô ta cũng thở bình thường lại được rồi.

“Đừng có giả nai nữa, con hồ ly tinh ngốc kia!! C-cô dám lừa ta!!”

“Lừa cô? Ý cô là sao chứ?”

Yozora lạnh lùng đáp lại, không chớp mắt lấy một lần.

“Cái trò tiên đoán hôm qua của cô!! Cô chỉ lải nhải tào lao bí đao gì đâu thôi… còn tôi, tôi… Uuuuuu~~!"

Tôi liền nói với Sena, đang rên rỉ và khóc.

“…Ừm, đừng để tâm đến chuyện đó nhiều làm gì, Sena… Chẳng phải lúc nào Hiệu trưởng cũng tức điên lên với mấy trò ngốc nghếch của cậu sao?”

“Ờ, cũng đúng, nh—— Chờ đã, đâu ra chứ!! Kodaka, cậu nghĩ cuộc sống ở nhà của tôi ra sao hả!?”

Sena nói, có vẻ như cô ta chưa từng nghĩ tôi sẽ nói như vậy.

“——Mà nó cũng không quan trọng! Ý tôi là, ơ, bị Papa quở mắng thì tôi cũng buồn lắm chứ, nhưng mà…tôi…tôi…thật sự ... Uuuu~~! ...cảm thấy vui… một chút…”

"Hm?"

Yozora nghiêng đầu về phía Sena, người vừa lẩm bẩm gì đó rất nhỏ.

Sena giận đến nổi đỏ cả mặt lên.

“K-không có gì! Con ngốccccc Yozora!! Geez! Tôi, tôi thật sự… thật sự… Uuuu~!! Ngốc ngốc ngốc!”

Sena trừng mắt nhìn Yozora với cặp mắt đã nửa—— không, 80% chìm trong nước mắt.

“Ngốc… Cô đúng thật ngu ngốc mà…”

Những giọt nước mắt lúc bấy giờ khác hẳn so với những lần cô ta chạy khỏi phòng câu lạc bộ sau khi bị Yozora châm chọc.

Đó là những giọt nước mắt thật sự, được tạo ra bởi sự giận dữ và nỗi buồn hòa lẫn vào nhau.

Có vẻ như… lần này Sena thật sự bị tổn thương.

"...H... Hmph..."

Tôi đoán Yozora cũng đã nhận ra điều này rồi, bởi cô ta bắt đầu loay hoay với mái tóc của mình.



".........Muu..."

".........Hmph..."

Một bên là Sena, trừng mắt nhìn Yozora, còn ở phía bên kia, Yozora, đang né tránh ánh mắt ấy.

Một bầu không khí khó xử bao trùm lấy họ.

Trong khi đó, những cô cậu học sinh đi ngang qua đưa những cái liếc hiếu kỳ về phía hai cô nàng, thì thầm với nhau.

“…N-nè, bây giờ ta đến câu lạc bộ đi, chịu không?”

Tôi nói, cố gắng làm dịu mọi chuyện lại, Sena và Yozora đều đáp lại bằng cái gật nhẹ với vẻ khó chịu trên mặt.



Cạch… tôi mở cửa và bước vào phòng câu lạc bộ, nơi tôi được chào đón bởi——

"Ah! An-cha——... Kukuku... Ta đang đợi ngươi đây… nửa kia của ta…”

Kobato, người đang nằm ườn ra trên cái trường kỷ, vừa duỗi thẳng hai tay ra, vừa đu đưa cái cặp giò, nhanh chóng bật dậy khỏi cái ghế sofa khi em ấy nghe tiếng ai đó mở cửa, và hơi ưỡn ngực ra tự hào trước khi chào tụi tôi trong Leysis mode.

Kobato là người duy nhất có mặt ở câu lạc bộ. Có vẻ như Rika và Yukimura vẫn chưa đến.

"Kobato-chan đây rồiiiiiii

━━━━━(゚∀゚)━━━━━!!""

Sena vui sướng la lên, hay đúng ra là, thét lên như một đứa dị hợm, trước sự hiện diện của Kobato.

"Ugh."

Kobato cau mày lại, rõ ràng em ấy chẳng vui vẻ gì khi gặp Sena.

Đôi mắt của Sena được tô điểm bởi hằng hà sa số các ☆, và cô ta nở một nụ cười làm cho cái thái độ buồn bã hồi nãy chỉ như là một sự dối trá.

"Kobato-chan lâu quá rồi đóóóóó! Nè~nè~em đến đây chi vậy!? Hả!? Chi vậy chi vậy chi vậy!? Uhyooohhhhhhhh! Ko-ba-to-chan, em, là, thiên, thần, của, chị! Sức mạnh thiên thần của Kobato-chan là thứ tuyệt vời nhất thế giannnnn!!”

"Uuu~... An-chan..."

Có vẻ Kobato sắp khóc đến nơi bởi Sena, người sắp bị nổ tung ra bởi sự hạnh phúc gợi tôi nhớ đến Maria.

"Haa Haa... Không thể tin là tôi có thể gặp được Kobato-chan, bữa nay chắc hẳn là ngày may mắn của tôi rồi…!”

Chắc hẳn Sena mong được gặp lại Kobato lắm đây…

Giờ nghĩ lại, chắc mẩm cũng được hai tuần rồi thì phải!? Tôi gặp em ấy hằng ngày ở nhà, nên dĩ nhiên tôi không nói “lâu quá rồi”, nhưng bởi em ấy buộc phải học phụ đạo do điểm số cuối kỳ quá thấp, Kobato đã không thể đến câu lạc bộ một thời gian rồi.

“…Cái miếng thịt đơn bào này vẫn tởm lợm như thường ngày…”

Yozora lẩm bẩm trong khi đứng cạnh tôi, và rồi——

".........Phew..."

Dù chỉ một tiếng nhỏ thôi, nhưng… Yozora thở dài nhẹ nhõm.

"Yozora...?"

“? Chuyện gì vậy, Kodaka?”

Yozora ngơ ngác nhìn tôi. Hình như cô ta không hề nhận ra việc mình vừa làm.

“…Không, không có gì.”

Yozora nheo mắt bối rối nhìn tôi, nhưng ánh mắt của cô ta nhanh chóng chuyển về phía Sena, người giơ tay ra trước mặt, mở ra rồi lại đóng vào như cô ta đã bị biến thành một con thú đang chực chờ, sẵn sàng vồ lấy Kobato bấy cứ lúc nào.

“…Có vẻ như cuối cùng may mắn cũng đã đến với cô rồi đấy.”

Yozora bất chợt nói.

Sena há hốc mồm và nhanh chóng quay đi chỗ khác.

Một vẻ hơi bị sốc hiện lên trên mặt cô ta.

“C-cô nói đúng… Tôi thật sự được phù hộ…! Tôi đã được phù hộ bởi Kobato-chan!”

“Phù hộ à…? Uh, không, nó chẳng có gì lớn lao cả. Em ấy chỉ vừa hoàn thành khóa học phụ đạo của mình, và vì thế, em ấy có thể bắt đầu sinh hoạt câu lạc bộ với chúng ta lại thôi.” Sena há hốc mồm lần nữa khi nghe tôi đáp lại.

"Y-yeah, đúng vậy! H-hoàn toàn chẳng nhờ đến cái phép thuật giả tạo của Yozora đâu! T-tôi biết chứ!”

..Heheheh... Ohh, tôi không biết đấy… Cô chắc chứ…?”

Yozora nói với một nụ cười bí ẩn giống với cái điệu bộ của bà bói cô ta vừa xài ngày hôm qua.

Sena hơi đỏ mặt một chút trước khi nói,

“Cô đúng là một đứa tệ hại…!”

Rồi nhanh chóng quay lung lại với Yozora, và thêm vào,

“…T-Tôi không tin vào cái trò bói toán rởm của cô đâu, nhưng mà… Ừ-ừm, do có Kobato nên tôi tha cho cô lần này đấy!”

“…Cô nghĩ mình là ai chứ… Đừng giận quá mất khôn, cục thịt thúi…”

Yozora cau mày bực mình, rồi lại đảo mắt ra khỏi Sena lần nữa, và bật ra một tiếng "...Hmph." nhỏ.

Tôi là người duy nhất có thể nhận ra được vẻ ửng đỏ trên má Yozora.

"Fueh...?"

Tôi bước đến chỗ Kobato, em ấy đang nghiêng đầu chẳng hiểu cái mô tê gì đang diễn ra ở đây cả, và bảo,

“Chào mừng em trở lại, Kobato.”

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Kobato, và em ấy gật đầu đáp lại, cùng với một nụ cười tỏa sáng.

Ghi chú

↑ Tiếng Anh là Ogre, tiếng Việt còn có thể gọi là ông kẹ.

↑ Tên một loại yêu quái trong quan niệm dân gian Nhật Bản.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện