Sau khi tan học.
Tôi đến thư viện để học bài thay vì tới phòng sinh hoạt CLB.
Phần vì tôi muốn thoát khỏi tiếng xấu trong trường, nhưng cũng có phần vì tôi muốn làm cho xong mấy bài tập trên lớp.
Không phải vì tôi học dở, thật sự thì bình thường tôi cũng làm kiểm tra được trên trung bình một chút, đằng nào tôi cũng là học sinh chuyển trường, nên vẫn có một chút cách biệt giữa tôi và những học sinh còn lại.
Ở trường cũ chúng tôi đã học môn toán trước chương trình so với ở đây, nên việc học toán khá là dễ dàng.
Sách Nhật ngữ và Anh ngữ ở đây thì hoàn toàn khác biệt so với những cuốn sách mà tôi từng học, vì thế cần một ít thời gian để làm quen với chúng.
Sinh học thì về cơ bản cũng giống như ở mấy trường khác nên cũng ổn.
Vấn đề thật sự chính là lịch sử thế giới. Bởi đây là một trường truyền giáo nên đương nhiên học sinh phải học cả tấn những sự kiện trọng đại ở Châu Âu thời Trung cổ rồi, dù vậy cấp độ ở đây vẫn cực kỳ điên rồ. Họ trông mong tôi sẽ biết đến từng chi tiết những sự kiện mà không bao giờ được đề cập kĩ càng như vậy tại bất cứ ngôi trường mà tôi đã học.
Và không chỉ lịch sử. Tình trạng trương tự như vậy thỉnh thoảng cũng xảy ra với môn thần học và tôn giáo, và lúc đó tôi hoàn toàn chẳng thể nào theo kịp lớp.
Thật điên khùng khi họ hy vọng chúng tôi sẽ nhớ được tên của từng ông Giáo hoàng.
Thật ra không chỉ có mỗi ngôi trường này, làm gì có hai giáo viên lịch sử nào giống nhau. Một số thì ngốn hơn ba tiếng cho thời kỳ Jomon, số thì chẳng làm gì ngoài việc nói về thời Heian mặc dù đáng lý ra đó là tiết lịch sử thế giới, còn một số khác thì tự nhiên quay sang thao thao bất tuyệt về thời Tam Quốc (loại giáo viên này là phổ biến nhất), và một số người cũng chẳng làm gì ngoài việc nói về Đức Quốc Xã. À thì, cũng không hẳn là ai cũng chán, nhưng bị buộc phải hùa theo bất cứ cái gì mà giáo viên đặc biệt thích như thế quả đúng là cực hình
Dù sao, bất kể tôi có phàn nàn nhiều đến cỡ nào thì mọi thứ cũng sẽ chẳng thay đổi, vì vậy thỉnh thoảng tôi vẫn đến thư viện để ôn thêm lịch sử.
Tôi túm lấy một cuốn sách dày cộm mà nội dung của nó có một triêu năm nữa cũng chưa xuất hiện trong các kì thi và bắt đầu lật ra xem.
Học viện này hoạt động theo hệ thống học kì, vì vậy kì kiểm tra đầu tiên của chúng tôi là vào tháng chín.
Giờ là đầu tháng bảy.
Nếu cứ thỉnh thoảng lại học một chút thì từ giờ đến cuối kỳ nghỉ hè tôi có thể sẽ đạt được một số điểm kha khá trong mấy bài kiểm tra.
Trong lúc đang suy tư, tôi nghe một tiếng "Èo" với một giọng căm ghét từ đằng sau.
Tôi quay lại và bắt gặp một cô bé với mái tóc màu bạc, mắt xanh, trong một bộ đồ nữ tu. Đó là Takayama Maria.
"...Chào."
Tôi chẳng biết phải xưng hô với con bé thế nào bởi dù sao thì con bé cũng là một giáo viên, nhưng lễ phép với một cô nhóc mưới tuổi thì trông hơi kì nên tôi cứ chào theo kiểu thông thường.
Yozora cũng nói chuyện kiểu đó với con bé nên nếu tôi cũng làm vậy thì sẽ ổn thôi.
"Tại sao lại có một tên tay sai của Yozora ở trong thư viện..."
Maria nói với một giọng đầy oán hận.
"Anh đang học."
"Học à? Ngươi không nghĩ là việc đó hơi quá sức đối với đồ quít thúi như ngươi à? Ha ha ha, dù cho rác rưởi có học nhiều đến đâu thì nó vẫn là rác thôi. Lẹ lẹ rồi biến ngay đi đồ rác rưởi vô giá trị!"
Vẫn là cô bé nữ tu độc mồm độc miệng đây mà.
"À, sao em lại đến đây Maria?"
"Quá hiển nhiên rồi còn gì? Tôi đang giết thời gian trong khi Yozora sử dụng phòng của tôi làm chỗ sinh hoạt CLB của bả."
Maria đáp lại, có vẻ hờn dỗi.
"Sao em không cứ ở chung phòng với chị ta..."
"Vì bả sẽ lại hiếp đáp tôi."
Con bé rõ ràng không ưa cậu rồi Yozora... mà cũng chẳng phải chuyện gì bất ngờ.
"Bộ em lúc nào cũng đến đây sau giờ học à?"
"Ờ."
"Nhưng anh không nghĩ đã từng nhìn thấy em trước đây..."
"Đó là vì tôi luôn trốn ở một chỗ nằm sâu bên trong để không ai phát hiện ra tôi ở đây."
"Sao em lại phải trốn? Anh không tin là Yozora sẽ đuổi theo em đến tận thư viện đâu."
Maria trả lời đầy ngạo mạng.
"Ngươi không suy luận ra được à đồ đần độn? Đó là bởi vì nếu bất kì sơ nào nhìn thấy tôi cũng sẽ nói 'Đi làm việc đi đừng có lười nhác nữa.'"
"Đi làm việc đi đừng có lười nhác nữa."
"Ứ đâu."
Maria vừa nói vừa ngồi xuống ghế đối diện tôi, và bắt đầu đọc quyển truyện mà mình mang theo trong lúc đung đưa đôi chân.
Quyển truyện con bé đang đọc là tập 47 manga 'Tam Quốc Chí' của Tatekawa Yaminibu (tổng cộng 60 tập). [25]
"Là bộ 'Tam Quốc Chí' thân thương của Tatekawa đây mà."
Tôi nói, Maria đáp lại
"Ngươi cũng đọc rồi hả Kodaka?"
"Số lần đã đọc phải nói nhiều không đếm hết. Dù cho đến bất cứ trường nào thì ở đó đều có 'Tam Quốc Chí' của Tatekawa cả."
Số lượng manga, light novel và những thứ đại loại như thế quả thật rất khác nhau giữa các trường, nhưng có một điều ta có thể tin chắc là ở đâu cũng có 'Tam Quốc Chí' của Tatekawa cả.
Tôi không thật sự là fan của mấy quyển sách khó đọc, vì thế mỗi khi chuyển đến một trường không có nhiều manga, tôi thường dành nhiều thời gian để đọc đi đọc lại 'Tam Quốc Chí'.
"Ra vậy. Đã đọc 'Tam Quốc Chí' rồi thì ngươi chắc cũng không đến nỗi nào mặc dù có là cục phân đi nữa."
Maria vui vẻ nói.
"Tôi cũng đọc dữ lắm, tới giờ cũng được chừng 30 lần."
"Em đọc nhiều dữ vậy sao?"
"Ờ. 'Tam Quốc Chí' là bộ manga duy nhất tôi có thể đọc mà không bị mụ già la mắng."
"Mụ già?"
"Mẹ bề trên Kate. Bả giống như là... cấp trên của tôi vậy. Bả là một mụ già cực kì đáng sợ."
Maria nói với giọng có gì đó hơi lạnh nhạt.
Tôi không rõ lắm, nhưng chắc các sơ có cả núi những điều luật mà họ phải tuân thủ so với giáo viên hay thương gia.
"Vậy, anh đoán là em thích nó?"
"Ừm, tôi yêu thích nó lắm."
Maria vui vẻ nói và khẽ gật đầu.
"Ồ thật à... À mà em thích ông tướng nào vậy?"
"Khổng Minh!"
Maria trả lời, tràn đầy tự tin.
"Ố... Khổng Minh à."
"Tôi thích Khổng Minh vì ông ấy thông minh. Ông ấy tàn sát hết bọn kẻ địch ngu ngốc bằng những kế sách tài tình của mình. Ông ấy thông minh y như tôi vậy."
Nếu phải nói ra thì Maria cũng chỉ thuộc dạng những ‘kẻ địch ngu ngốc’ đã rơi vào bẫy của Khổng Minh thôi, nhưng tôi sẽ giữ điều đó trong lòng.
"Thế ngươi thích ai hả Kodaka?"
"Hừm... Anh thích nhiều lắm, nhưng người mà anh yêu thích nhất chắc là Trương Liêu."
"Hảảả? Trương~Liêu~?"
Maria cười cợt câu trả lời của tôi trong khi vẻ mặt làm như đang hỏi "Bộ tên này là đồ ngốc à?"
"Ngươi chẳng biết thưởng thức gì cả, sao mà ngươi có thể thích một gã nhàm chán như vậy chứ!? Trương Liêu chẳng làm cái quái gì trừ việc có một cảnh ông ta nói chuyện với Quan Vũ!"
Ư... Câu đó làm tôi thấy khó chịu.
"À, là vì 'Tam Quốc Chí' của Tatekawa tập trung nhiều vào phe Lưu Bị nên đa số các cảnh của phe Tào Tháo đã bị lượt bỏ, vì vậy mà Trương Liêu cũng ít xuất hiện, nhưng thật ra ông ta rất tài giỏi. Trong các chuyển thể khác của 'Tam Quốc Chí' ông ta giữ một vai trò lớn hơn và là một trong những vị tướng tài ba nhất."
"Huầy... Tôi chưa từng đọc bất cứ phiên bản nào khác... V-Vậy ai giỏi hơn? Trương Liêu hay Khổng Minh?"
"Trương Liêu đa phần xuất hiện trong nhưng trận đánh với nhà Ngô, vì vậy ông ấy chưa bao giờ đối đầu với Khổng Minh... Nhưng Trương Liêu quả thật rất tài giỏi. Lúc Trương Liêu còn trẻ, ông ta dưới quyền Lữ Bố, và rồi..."
Tôi bắt đầu kể cho Maria nghe về tất cả những chiến công oanh liệt của Trương Liêu và binh lính của ông.
..................
.........
......
15 phút sau.
"T...Tuyệt vời! Trương Liêu đúng là tuyệt vời!"
Maria thốt lên vừa lúc tôi kể xong, đôi mắt của con bé sáng rực.
"Trương Liêu quả là trí dũng song toàn! So với Trương Liêu, Khổng Minh chỉ là một cục ị vô dụng!"
"Em nghĩ vậy à?"
À, Khổng Minh cũng có những công trạng lừng lẫy của ông ấy, nhưng tôi không thể nói là mình thích ông ấy cho lắm.
Lúc này đây tôi chỉ thấy vui rằng Maria cũng thích Trương Liêu.
"Kodaka ngươi biết đủ thứ hết ha. Còn ai mà ngươi thích ngoài Trương Liêu không!?"
Maria hỏi, đôi mắt vẫn sáng long lanh.
"Nhân vật yêu thích thứ hai của anh chắc là Ngụy Diên."
"Ơơơ~ Ngụy Diên~!?"
Maria làm mặt cứ như vừa thấy thứ gì đó ghê tởm lắm trong câu trả lời của tôi vậy.
"Ngụy Diên chỉ là một tên phản phúc đáng khinh tự hại chết chính mình. Khổng Minh giỏi hơn Nguỵ Diên nhiều vì ông ấy đã đoán trước được sự phản bội của Nguỵ Diên!"
Hừmm... Nếu em chỉ đọc qua phiên bản của Tatekawa thì anh cũng đoán được em nghĩ thế nào về ông ấy.
"Đúng là Nguỵ Diên rất bị căm ghét ở Trung Quốc, nhưng đó chỉ là một hình ảnh xấu mà họ áp đặt cho ông ấy để làm Khổng Minh trông tốt đẹp thôi. Vì quan hệ không tốt của ông ấy với Khổng Minh mà ông bị ghét bỏ. Ông ấy quả thật là một vị tướng xấu số. Trên thực tế, Lưu Bị vẫn luôn đặt nhiều niềm tin vào Nguỵ Diên và Nguỵ Diên cũng cho thấy rằng ông ta xứng đáng với lòng tin của Lưu Bị. Gần đây đã có nhiều tác phẩm tập trung khắc họa bi kịch và lòng trung thành của Nguỵ Diên."
Tôi bắt đầu kể cho Maria nghe về việc Nguỵ Diên đã hết lòng vì Lưu Bị như thế nào, và việc không biết thu phục lòng người đã dẫn đến kết thúc bi thảm của ông ra sao.
Không tin một người chỉ vì ‘hắn có tướng phản bội’ thì thật không công bằng.
Ngài và tôi đúng là đồng hội đồng thuyền, Nguỵ Diên ơi...
...... 15 phút sau.
"N-Nguỵ Diên!"
Tôi kể xong câu chuyện, và nước mắt Maria tuôn như mưa vì cảm thương Nguỵ Diên.
"Ư ư, Nguỵ Diên đ-đáng thương quá! Nguỵ Diên đã cố gắng hết sức! Ông ấy đã cống hiến tất cả! Khổng Minh là đồ tồi! Cái đống phân đó hãy rớt xuống địa ngục đi và đừng bao giờ quay lại nữa!"
Ừ thì, Khổng Minh cũng đã bỏ ra nhiều công sức cho những mưu lược của mình, nhưng tôi không thể ưa ông ta vì những gì ông đã gây ra cho Nguỵ Diên.
"Được rồi Kodaka! Nói cho tôi biết bộ manga nào mà Trương Liêu và Nguỵ Diên xuất hiện thật nhiều đi!"
"Hừmm, Để xem..."
Tôi liệt kê ra một số ít các chuyển thể manga khác của 'Tam Quốc Chí'.
Maria gật đầu và viết từng tiêu đề mà tôi liệt kê lên tay bằng bút lông, và
"Rồi, giờ tôi chỉ cần vòi vĩnh mụ già mua cho mấy bộ này!"
Maria hăng hái nhảy ra khỏi ghế, và lộc cộc chạy ra khỏi thư viện.
...Sau khi học bài xong và đang trên đường đến phòng sinh hoạt CLB, tôi băng qua phòng xưng tội bên trong nhà nguyện và nhìn thấy Maria đang quỳ phía trước với một tấm biển đeo trên cổ viết "Con đã trốn việc. Con xin lỗi."
Có vẻ trò vòi vĩnh của con bé đã thất bại.
◎
"Và thế là anh đã có thêm một fan hâm mộ Trương Liêu và Nguỵ Diên vào hôm nay."
Tối hôm đó, tôi kể cho Kobato nghe về cuộc trò chuyện của tôi và Maria trong lúc ăn cơm.
"......Ta chẳng thấy 'Tam Quốc Chí' có gì hay ho cả. Vì toàn mấy kanji khó đọc."
Kobato nói sau khi nghe xong câu chuyện của tôi, với vẻ mặt phụng phịu vì một lý do nào đó.
"Anh nghĩ ngày mai anh sẽ mang cho Maria một mớ manga 'Tam Quốc Chí'. Không biết anh nên mang cuốn nào đây."
"......Nếu ngươi có thời gian để nghĩ đến mấy chuyện đó thì hãy tập trung nhiều hơn vào tế phẩm dâng lên cho ta đi."
Kobato nói, rõ ràng là đang bực mình.
"A......"
Gần đây với tế phẩm... ý tôi là, với bữa tối, tôi không có nhiều thời gian nên chất lượng đang có phần sa sút và cũng chẳng mấy đa dạng.
Tôi đâu còn cách nào khác vì giờ tôi đã có công việc ở CLB, nhưng tôi không cho rằng lý do này có nghĩa lý gì đối với Kobato.
Có lẽ đó là nguyên nhân vì sao mà gần đây con bé thường gắt gỏng.
Con người là những sinh vật mà nếu không được ăn ngon thì sẽ chẳng vui vẻ gì, nên tôi có thể hiểu được lý do của con bé.
"Ừ, anh sẽ làm hết sức có thể......"
Tôi nói, cố gắng tạm thời lảng tránh vấn đề này.
Tôi đến thư viện để học bài thay vì tới phòng sinh hoạt CLB.
Phần vì tôi muốn thoát khỏi tiếng xấu trong trường, nhưng cũng có phần vì tôi muốn làm cho xong mấy bài tập trên lớp.
Không phải vì tôi học dở, thật sự thì bình thường tôi cũng làm kiểm tra được trên trung bình một chút, đằng nào tôi cũng là học sinh chuyển trường, nên vẫn có một chút cách biệt giữa tôi và những học sinh còn lại.
Ở trường cũ chúng tôi đã học môn toán trước chương trình so với ở đây, nên việc học toán khá là dễ dàng.
Sách Nhật ngữ và Anh ngữ ở đây thì hoàn toàn khác biệt so với những cuốn sách mà tôi từng học, vì thế cần một ít thời gian để làm quen với chúng.
Sinh học thì về cơ bản cũng giống như ở mấy trường khác nên cũng ổn.
Vấn đề thật sự chính là lịch sử thế giới. Bởi đây là một trường truyền giáo nên đương nhiên học sinh phải học cả tấn những sự kiện trọng đại ở Châu Âu thời Trung cổ rồi, dù vậy cấp độ ở đây vẫn cực kỳ điên rồ. Họ trông mong tôi sẽ biết đến từng chi tiết những sự kiện mà không bao giờ được đề cập kĩ càng như vậy tại bất cứ ngôi trường mà tôi đã học.
Và không chỉ lịch sử. Tình trạng trương tự như vậy thỉnh thoảng cũng xảy ra với môn thần học và tôn giáo, và lúc đó tôi hoàn toàn chẳng thể nào theo kịp lớp.
Thật điên khùng khi họ hy vọng chúng tôi sẽ nhớ được tên của từng ông Giáo hoàng.
Thật ra không chỉ có mỗi ngôi trường này, làm gì có hai giáo viên lịch sử nào giống nhau. Một số thì ngốn hơn ba tiếng cho thời kỳ Jomon, số thì chẳng làm gì ngoài việc nói về thời Heian mặc dù đáng lý ra đó là tiết lịch sử thế giới, còn một số khác thì tự nhiên quay sang thao thao bất tuyệt về thời Tam Quốc (loại giáo viên này là phổ biến nhất), và một số người cũng chẳng làm gì ngoài việc nói về Đức Quốc Xã. À thì, cũng không hẳn là ai cũng chán, nhưng bị buộc phải hùa theo bất cứ cái gì mà giáo viên đặc biệt thích như thế quả đúng là cực hình
Dù sao, bất kể tôi có phàn nàn nhiều đến cỡ nào thì mọi thứ cũng sẽ chẳng thay đổi, vì vậy thỉnh thoảng tôi vẫn đến thư viện để ôn thêm lịch sử.
Tôi túm lấy một cuốn sách dày cộm mà nội dung của nó có một triêu năm nữa cũng chưa xuất hiện trong các kì thi và bắt đầu lật ra xem.
Học viện này hoạt động theo hệ thống học kì, vì vậy kì kiểm tra đầu tiên của chúng tôi là vào tháng chín.
Giờ là đầu tháng bảy.
Nếu cứ thỉnh thoảng lại học một chút thì từ giờ đến cuối kỳ nghỉ hè tôi có thể sẽ đạt được một số điểm kha khá trong mấy bài kiểm tra.
Trong lúc đang suy tư, tôi nghe một tiếng "Èo" với một giọng căm ghét từ đằng sau.
Tôi quay lại và bắt gặp một cô bé với mái tóc màu bạc, mắt xanh, trong một bộ đồ nữ tu. Đó là Takayama Maria.
"...Chào."
Tôi chẳng biết phải xưng hô với con bé thế nào bởi dù sao thì con bé cũng là một giáo viên, nhưng lễ phép với một cô nhóc mưới tuổi thì trông hơi kì nên tôi cứ chào theo kiểu thông thường.
Yozora cũng nói chuyện kiểu đó với con bé nên nếu tôi cũng làm vậy thì sẽ ổn thôi.
"Tại sao lại có một tên tay sai của Yozora ở trong thư viện..."
Maria nói với một giọng đầy oán hận.
"Anh đang học."
"Học à? Ngươi không nghĩ là việc đó hơi quá sức đối với đồ quít thúi như ngươi à? Ha ha ha, dù cho rác rưởi có học nhiều đến đâu thì nó vẫn là rác thôi. Lẹ lẹ rồi biến ngay đi đồ rác rưởi vô giá trị!"
Vẫn là cô bé nữ tu độc mồm độc miệng đây mà.
"À, sao em lại đến đây Maria?"
"Quá hiển nhiên rồi còn gì? Tôi đang giết thời gian trong khi Yozora sử dụng phòng của tôi làm chỗ sinh hoạt CLB của bả."
Maria đáp lại, có vẻ hờn dỗi.
"Sao em không cứ ở chung phòng với chị ta..."
"Vì bả sẽ lại hiếp đáp tôi."
Con bé rõ ràng không ưa cậu rồi Yozora... mà cũng chẳng phải chuyện gì bất ngờ.
"Bộ em lúc nào cũng đến đây sau giờ học à?"
"Ờ."
"Nhưng anh không nghĩ đã từng nhìn thấy em trước đây..."
"Đó là vì tôi luôn trốn ở một chỗ nằm sâu bên trong để không ai phát hiện ra tôi ở đây."
"Sao em lại phải trốn? Anh không tin là Yozora sẽ đuổi theo em đến tận thư viện đâu."
Maria trả lời đầy ngạo mạng.
"Ngươi không suy luận ra được à đồ đần độn? Đó là bởi vì nếu bất kì sơ nào nhìn thấy tôi cũng sẽ nói 'Đi làm việc đi đừng có lười nhác nữa.'"
"Đi làm việc đi đừng có lười nhác nữa."
"Ứ đâu."
Maria vừa nói vừa ngồi xuống ghế đối diện tôi, và bắt đầu đọc quyển truyện mà mình mang theo trong lúc đung đưa đôi chân.
Quyển truyện con bé đang đọc là tập 47 manga 'Tam Quốc Chí' của Tatekawa Yaminibu (tổng cộng 60 tập). [25]
"Là bộ 'Tam Quốc Chí' thân thương của Tatekawa đây mà."
Tôi nói, Maria đáp lại
"Ngươi cũng đọc rồi hả Kodaka?"
"Số lần đã đọc phải nói nhiều không đếm hết. Dù cho đến bất cứ trường nào thì ở đó đều có 'Tam Quốc Chí' của Tatekawa cả."
Số lượng manga, light novel và những thứ đại loại như thế quả thật rất khác nhau giữa các trường, nhưng có một điều ta có thể tin chắc là ở đâu cũng có 'Tam Quốc Chí' của Tatekawa cả.
Tôi không thật sự là fan của mấy quyển sách khó đọc, vì thế mỗi khi chuyển đến một trường không có nhiều manga, tôi thường dành nhiều thời gian để đọc đi đọc lại 'Tam Quốc Chí'.
"Ra vậy. Đã đọc 'Tam Quốc Chí' rồi thì ngươi chắc cũng không đến nỗi nào mặc dù có là cục phân đi nữa."
Maria vui vẻ nói.
"Tôi cũng đọc dữ lắm, tới giờ cũng được chừng 30 lần."
"Em đọc nhiều dữ vậy sao?"
"Ờ. 'Tam Quốc Chí' là bộ manga duy nhất tôi có thể đọc mà không bị mụ già la mắng."
"Mụ già?"
"Mẹ bề trên Kate. Bả giống như là... cấp trên của tôi vậy. Bả là một mụ già cực kì đáng sợ."
Maria nói với giọng có gì đó hơi lạnh nhạt.
Tôi không rõ lắm, nhưng chắc các sơ có cả núi những điều luật mà họ phải tuân thủ so với giáo viên hay thương gia.
"Vậy, anh đoán là em thích nó?"
"Ừm, tôi yêu thích nó lắm."
Maria vui vẻ nói và khẽ gật đầu.
"Ồ thật à... À mà em thích ông tướng nào vậy?"
"Khổng Minh!"
Maria trả lời, tràn đầy tự tin.
"Ố... Khổng Minh à."
"Tôi thích Khổng Minh vì ông ấy thông minh. Ông ấy tàn sát hết bọn kẻ địch ngu ngốc bằng những kế sách tài tình của mình. Ông ấy thông minh y như tôi vậy."
Nếu phải nói ra thì Maria cũng chỉ thuộc dạng những ‘kẻ địch ngu ngốc’ đã rơi vào bẫy của Khổng Minh thôi, nhưng tôi sẽ giữ điều đó trong lòng.
"Thế ngươi thích ai hả Kodaka?"
"Hừm... Anh thích nhiều lắm, nhưng người mà anh yêu thích nhất chắc là Trương Liêu."
"Hảảả? Trương~Liêu~?"
Maria cười cợt câu trả lời của tôi trong khi vẻ mặt làm như đang hỏi "Bộ tên này là đồ ngốc à?"
"Ngươi chẳng biết thưởng thức gì cả, sao mà ngươi có thể thích một gã nhàm chán như vậy chứ!? Trương Liêu chẳng làm cái quái gì trừ việc có một cảnh ông ta nói chuyện với Quan Vũ!"
Ư... Câu đó làm tôi thấy khó chịu.
"À, là vì 'Tam Quốc Chí' của Tatekawa tập trung nhiều vào phe Lưu Bị nên đa số các cảnh của phe Tào Tháo đã bị lượt bỏ, vì vậy mà Trương Liêu cũng ít xuất hiện, nhưng thật ra ông ta rất tài giỏi. Trong các chuyển thể khác của 'Tam Quốc Chí' ông ta giữ một vai trò lớn hơn và là một trong những vị tướng tài ba nhất."
"Huầy... Tôi chưa từng đọc bất cứ phiên bản nào khác... V-Vậy ai giỏi hơn? Trương Liêu hay Khổng Minh?"
"Trương Liêu đa phần xuất hiện trong nhưng trận đánh với nhà Ngô, vì vậy ông ấy chưa bao giờ đối đầu với Khổng Minh... Nhưng Trương Liêu quả thật rất tài giỏi. Lúc Trương Liêu còn trẻ, ông ta dưới quyền Lữ Bố, và rồi..."
Tôi bắt đầu kể cho Maria nghe về tất cả những chiến công oanh liệt của Trương Liêu và binh lính của ông.
..................
.........
......
15 phút sau.
"T...Tuyệt vời! Trương Liêu đúng là tuyệt vời!"
Maria thốt lên vừa lúc tôi kể xong, đôi mắt của con bé sáng rực.
"Trương Liêu quả là trí dũng song toàn! So với Trương Liêu, Khổng Minh chỉ là một cục ị vô dụng!"
"Em nghĩ vậy à?"
À, Khổng Minh cũng có những công trạng lừng lẫy của ông ấy, nhưng tôi không thể nói là mình thích ông ấy cho lắm.
Lúc này đây tôi chỉ thấy vui rằng Maria cũng thích Trương Liêu.
"Kodaka ngươi biết đủ thứ hết ha. Còn ai mà ngươi thích ngoài Trương Liêu không!?"
Maria hỏi, đôi mắt vẫn sáng long lanh.
"Nhân vật yêu thích thứ hai của anh chắc là Ngụy Diên."
"Ơơơ~ Ngụy Diên~!?"
Maria làm mặt cứ như vừa thấy thứ gì đó ghê tởm lắm trong câu trả lời của tôi vậy.
"Ngụy Diên chỉ là một tên phản phúc đáng khinh tự hại chết chính mình. Khổng Minh giỏi hơn Nguỵ Diên nhiều vì ông ấy đã đoán trước được sự phản bội của Nguỵ Diên!"
Hừmm... Nếu em chỉ đọc qua phiên bản của Tatekawa thì anh cũng đoán được em nghĩ thế nào về ông ấy.
"Đúng là Nguỵ Diên rất bị căm ghét ở Trung Quốc, nhưng đó chỉ là một hình ảnh xấu mà họ áp đặt cho ông ấy để làm Khổng Minh trông tốt đẹp thôi. Vì quan hệ không tốt của ông ấy với Khổng Minh mà ông bị ghét bỏ. Ông ấy quả thật là một vị tướng xấu số. Trên thực tế, Lưu Bị vẫn luôn đặt nhiều niềm tin vào Nguỵ Diên và Nguỵ Diên cũng cho thấy rằng ông ta xứng đáng với lòng tin của Lưu Bị. Gần đây đã có nhiều tác phẩm tập trung khắc họa bi kịch và lòng trung thành của Nguỵ Diên."
Tôi bắt đầu kể cho Maria nghe về việc Nguỵ Diên đã hết lòng vì Lưu Bị như thế nào, và việc không biết thu phục lòng người đã dẫn đến kết thúc bi thảm của ông ra sao.
Không tin một người chỉ vì ‘hắn có tướng phản bội’ thì thật không công bằng.
Ngài và tôi đúng là đồng hội đồng thuyền, Nguỵ Diên ơi...
...... 15 phút sau.
"N-Nguỵ Diên!"
Tôi kể xong câu chuyện, và nước mắt Maria tuôn như mưa vì cảm thương Nguỵ Diên.
"Ư ư, Nguỵ Diên đ-đáng thương quá! Nguỵ Diên đã cố gắng hết sức! Ông ấy đã cống hiến tất cả! Khổng Minh là đồ tồi! Cái đống phân đó hãy rớt xuống địa ngục đi và đừng bao giờ quay lại nữa!"
Ừ thì, Khổng Minh cũng đã bỏ ra nhiều công sức cho những mưu lược của mình, nhưng tôi không thể ưa ông ta vì những gì ông đã gây ra cho Nguỵ Diên.
"Được rồi Kodaka! Nói cho tôi biết bộ manga nào mà Trương Liêu và Nguỵ Diên xuất hiện thật nhiều đi!"
"Hừmm, Để xem..."
Tôi liệt kê ra một số ít các chuyển thể manga khác của 'Tam Quốc Chí'.
Maria gật đầu và viết từng tiêu đề mà tôi liệt kê lên tay bằng bút lông, và
"Rồi, giờ tôi chỉ cần vòi vĩnh mụ già mua cho mấy bộ này!"
Maria hăng hái nhảy ra khỏi ghế, và lộc cộc chạy ra khỏi thư viện.
...Sau khi học bài xong và đang trên đường đến phòng sinh hoạt CLB, tôi băng qua phòng xưng tội bên trong nhà nguyện và nhìn thấy Maria đang quỳ phía trước với một tấm biển đeo trên cổ viết "Con đã trốn việc. Con xin lỗi."
Có vẻ trò vòi vĩnh của con bé đã thất bại.
◎
"Và thế là anh đã có thêm một fan hâm mộ Trương Liêu và Nguỵ Diên vào hôm nay."
Tối hôm đó, tôi kể cho Kobato nghe về cuộc trò chuyện của tôi và Maria trong lúc ăn cơm.
"......Ta chẳng thấy 'Tam Quốc Chí' có gì hay ho cả. Vì toàn mấy kanji khó đọc."
Kobato nói sau khi nghe xong câu chuyện của tôi, với vẻ mặt phụng phịu vì một lý do nào đó.
"Anh nghĩ ngày mai anh sẽ mang cho Maria một mớ manga 'Tam Quốc Chí'. Không biết anh nên mang cuốn nào đây."
"......Nếu ngươi có thời gian để nghĩ đến mấy chuyện đó thì hãy tập trung nhiều hơn vào tế phẩm dâng lên cho ta đi."
Kobato nói, rõ ràng là đang bực mình.
"A......"
Gần đây với tế phẩm... ý tôi là, với bữa tối, tôi không có nhiều thời gian nên chất lượng đang có phần sa sút và cũng chẳng mấy đa dạng.
Tôi đâu còn cách nào khác vì giờ tôi đã có công việc ở CLB, nhưng tôi không cho rằng lý do này có nghĩa lý gì đối với Kobato.
Có lẽ đó là nguyên nhân vì sao mà gần đây con bé thường gắt gỏng.
Con người là những sinh vật mà nếu không được ăn ngon thì sẽ chẳng vui vẻ gì, nên tôi có thể hiểu được lý do của con bé.
"Ừ, anh sẽ làm hết sức có thể......"
Tôi nói, cố gắng tạm thời lảng tránh vấn đề này.
Danh sách chương