Hôm nay là Chủ nhật, một ngày sau khi hiệu trưởng Pegasus chạy khỏi tôi.

Tôi tới trường hôm nay là để quay phim như mọi hôm.

Dù là sáng Chủ nhật, cả trường vẫn sôi nổi với các hoạt động chuẩn bị cho lễ hội.

Trong tuần qua, các hành lang đã được lấp đầy bởi nào là triển lãm, quán café, nhà ma, sân khấu, và đủ những thứ kì thú khác, không sót một thứ gì, như thể lễ hội sắp bắt đầu vậy.

Sự bừa bộn mới mẻ này đã tạo ra một sức sống mới cho ngôi trường, vốn thường được giữ rất sạch sẽ.

Chúng tôi cũng phải cố hết mình cho bộ phim đây…

Vẫn đang chìm đắm trong những suy nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào phòng CLB.

Ngay khi tôi vừa bước vào,

“A! Kodaka! Đ-đi với tôi một lúc!”

Sena, đã đang ở trong phòng, tiến tới tôi ngay khi nhận ra và bắt đầu kéo tay tôi đi.

“Này Thịt, cô nghĩ cô đang làm gì vậy!?”

Yozora hét lên ở trong phòng.

“Tôi cần nói chuyện với cậu ấy một lúc! Chúng tôi sẽ trở lại ngay!”

Sena hét trở lại, rồi kéo tôi đi qua dãy hành lang nhà nguyện một cách mau lẹ.

“N-này, Sena!?”

Trong khi bị Sena lôi đi ------- cũng không phải là khó đoán, nhưng dù sao thì, tôi khá chắc điều Sena muốn “nói với tôi” là gì.

Sena lôi tôi tới chỗ nhà hỏa tang phía sau trường

Hôm nay cũng có đầy học sinh ở trường, và có lẽ chỉ duy nhất chỗ này là không có ai lui tới.

“Phew~… Nóng rứa…”

Sena thở dài rồi cởi áo vest ra.

Bị lôi đi nhanh như thế, tôi cũng đổ một chút mồ hôi.

“… Vậy rốt cục bà muốn nói chuyện gì vậy?”

Dẫu tự tin (rằng mình biết câu trả lời), tôi vẫn cứ hỏi cho chắc ăn.

Sena nhìn tôi, ngạc nhiên như thể cứ như thể đang săm soi mặt tôi vậy, rồi nói.

“… Hiển nhiên là Papa đang nghĩ tôi với ông đang hẹn hò.”

Biết ngay mà.

Tôi thở dài một tiếng thật lớn, rồi nói cô ấy,

“… Tôi cũng ngạc nhiên y như bà khi nghe thầy hiệu trưởng nói hôm qua… Rốt cuộc tại sao ông ấy lại nghĩ thế vậy?”

Tôi hỏi, làm Sena ngượng ngùng nhìn đi hướng khác.

“…Sena?”

“À, ừm… Ừ thì~… biết nói thế nào đây nhỉ?”

Tôi quăng cho Sena một cái nhìn khinh bỉ trong khi cô ấy đang lắp bắp.

“Đừng- đừng lườm tôi như thế…”

Sena trông hơi sợ

… Tôi đâu có ý lườm bà đâu.

Có phải từ trước đến giờ ai cũng nghĩ tôi đang lườm họ khi tôi nhìn họ như vậy không…? Trong khi vẫn sửng sốt vì phát hiện đột ngột ấy, tôi, trong yên lặng, tiếp tục chờ một lời giải thích từ Sena.

“Ừmm, ông thấy đấy…”

“Tiếp tục đi.”

“Ô-ông còn nhớ lầm chúng ta đi khu vui chơi không?”

“Hửm? À, nhớ chứ.”

Tôi gật đầu, dù nghĩ thật là lạ khi cô ấy đột nhiên nhắc tới chúng.

Bây giờ là chính xác 1 tháng sau lần chúng tôi đi tới một khu vui chơi khổng lồ tên “Yokoshima Wonderland” ở một quận khác.

“Và, ừm, vé của tụi mình tôi lấy từ Papa.”

“Ừ nhỉ, đúng rồi.”

Nếu tôi nhớ đúng thì hiệu trưởng lấy vé cho Sena từ một người quen làm ở đó.

“Ông biết đấy, khi cha đưa vé cho tôi…”

Sena ngượng ngùng mìm cười yếu ớt.

“… Cứ nói thẳng ra luôn đi.”

Tôi ép cô ấy tiếp tục, dù rằng hơi lo lắng điều cô ấy sẽ nói ra.

“Tôi lỡ nói gì đó trước mặt Papa… Nó hơi bị… mập mờ…”

“Mập mờ?”

Tôi nghiêng đầu, làm cô ấy còn đảo mắt nhiều hơn nữa, và rồi,

“Nó đại loại như, ‘Yay~Giờ mình thể biến Kobato thành em gái mình rồi~♥’”

…………?

“Hả?”

Tôi nhíu mày, không nhắc cô ấy có ý gì.

Vừa nói, mặt Sena đỏ rực lên.

“Ý-ý tôi là…! Tôi nói biến Kobato thành em gái tôi, làm Papa hiểu nhầm về chúng ta!”

“Ể???? Ý bà là sao?”

Nghe thấy điều đó, Sena trông có vẻ còn giận hơn và hét lên,

“Trời ơi sao ông chậm hiểu thế! Hai ta phải, ừm, ông biết đấy, k-k-k-k-kết hôn thì Kobato mới chính thức thành em gái tôi! Hiểu chưa!?”

“À-à ừ, ừm, đúng là như vậy…”

Tôi vẫn đang sốc vì cái vụ cưới xin cô ấy vừa lôi ra.

Sena tiếp tục nói,

“Giờ mới nhớ, lúc đó Papa nói nhiều thứ lắm… nhưng tôi không chú ý lắm vì vui quá…”

“’N-nhiều thứ lắm’, ý bà là sao?”

“Như là, ông ấy hỏi tôi, ‘Con tính biến Kobato thành em gái con ư?’ và ‘Hai đứa con thân nhau lắm phải không?’ và đại loại thế với một vẻ cực kì nghiêm trọng…”

Tôi có thể cảm thấy mặt mình đang đơ ra.

“…Và bà trả lời như thế nào?”

Sena ngượng ngạo nhìn đi.

“T-tôi không nhớ, nhưng… tôi nghĩ tôi đã nói một câu đại loại như, ‘Tất nhiên rồi! Hai đứa con sẽ rất rất là vui vẻ với nhau!'…”

“BÀ ĐÙA TÔI À?”

Tôi không thể tin nổi cô ấy nói với cha như thế…

“…Haha, à ừm… ông thấy đấy… Tôi cứ nghĩ ông ấy muốn ám chỉ tôi và Kobato khi nói “hai đứa”, không phải ông với tôi…”

“Bà với Kobato cũng đâu phải thân thiết lắm đâu.”

Tôi chỉ trích một cách rõ ràng về cách Sena trả lời cha mình, trong khi trên gò má cô ấy đã xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.

… Giờ thì, hãy nhìn lại mọi chuyện từ góc nhìn của thầy hiệu trưởng.

Có một đứa con trai, tôi, người mà con gái của thầy ấy, Sena, có vẻ rất thân với.

Rồi, đột nhiên con gái thầy ấy bắt đầu nói về việc biến em gái cậu con trai kia, Kobato, thành em gái của mình.

… Ừ, tôi khá chắc với nội dung như thế này thì có trời cũng nghĩ cô ấy đang nói về chuyện kết hôn với cậu con trai kia.

Ý tôi là, có ai trên quả đất này lại nghĩ được một con người lại có thể phát cuồng vì em gái một con người khác đến độ muốn biến nó trở thành em gái mình chứ?

………

“BÀ BỊ NÃO À!?”

Tôi hét với tất cả sức lực bình sinh của mình.

“…Tôi-tôi chân thành xin lỗi vì những hành động đáng xấu hổ của mình…”

Sena nói như thể Yukimura trong khi buồn bã cúi đầu.

Tôi thở một hồi lâu, rất lâu, rồi nói,

“Haa… Cơ mà ít nhất bà đã giải thích mọi chuyện cho thầy hiệu trưởng rồi, phải không?”

“Ừ…” Sena gật đầu nói.

“Vậy thì tốt rồi. Chí ít là ông ấy cũng đã biết sự thực như thế nào…”

Hmm, giờ mới nhớ ra, cái đêm trước khi chúng tôi đi đến khu vui chơi giải trí đó--- cái đêm Sena kiến thầy hiệu trưởng nghĩ rằng chúng tôi đã kết hôn--- cũng đồng thời là cái đêm tôi nhận được cuộc gọi bố hỏi tôi có muốn lấy Sena hay không.

Tôi thấy hơi tội nghiệp cho thầy hiệu trưởng, vì quá phấn khích đã gọi cho bố, nhưng để ông ấy biết được sự thật sẽ tốt hơn.

Ngay khi tôi bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm,

“Tôi đã nói với ông ấy như thế… nhưng những gì tiếp theo đây là những gì tôi muốn nói với ông.”

“Huh!? Còn nữa à!?”

“Ừ…”

Sena gật đầu, mỉm cười gượng gạo còn tôi đứng như trời trồng.

“Để ông biết, chuyện này không vì bất cứ những gì tôi đã làm hết, OK!? Tôi không hề biết đến nó trước khi phải giải thích cho Papa hôm qua!”

“O-OK.”

Sau khi đã dẫn vào xong, Sena ngước mắt lên nhìn tôi và nói,

“Hình như tôi với ông đã… đính hôn rồi.”

…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………Hả!?

… Hình như não tôi vừa bị treo thì phải…

“…Kodaka? Ông có sao không?”

“Ừ-ừ…”

Một lúc sau, sau khi đã reboot não, tôi hỏi Sena nhằm xác nhận những gì vừa nghe.

“Chúng ta đã… đính… hôn…?”

“Ừm…”

Sena nói, mặt hiện rõ lên một sắc đỏ.”

“H-hình như nó là thứ gì đó cha ông và cha tôi đã thỏa thuận trước đó khi chúng ta vẫn còn là sơ sinh. Cơ bản là… tôi là hôn thê của ông.”

“H-hôn thê của tôi… Cứ như thể trên TV vậy…”

Trong khi tôi hoàn toàn bị choáng, Sena tiếp tục nói.

“Papa nói họ cũng đã làm một bản cam kết, có vân ngón tay cái của hai chúng ta và hai người họ khi ông ấy đưa ra cho tôi.”

“… Tới độ đó luôn á…? Từ từ đã, vân ngón tay cái của chúng ta ư!?”

Rõ ràng là tôi không hề nhớ đã ấn ngón cái vào cái bản cam kết ấy.

Tôi nhíu mày, và trong khi tôi làm thế, Sena nói,

“Chúng như là, raasatttt nhỏ và dễ thương. Không có cách nào xác nhận chúng có phải là của chúng ta hay không, nhưng tôi không nghĩ Papa làm đến độ vậy chỉ để chơi tôi, vậy nên nó có thể là thạt.”

“…T-tôi hiểu… tôi chả nhớ gì hết…”

“Tôi cũng thế, nhưng, nhìn này…”

Vừa nói xong câu, Sena lôi từ túi áo ngực ra một tấm hình.

… Nó là một bức ảnh chụp hai đứa trẻ, cả hai đều có vẻ như chỉ mới hai, ba tuổi.

Bức ảnh chụp một bé gái trông sáng dạ, và một bé trai hỉ mũi chưa sạch đang chơi xếp khối với nhau một cách vui vẻ.

……………… Đây có phải là…

“Có lẽ chúng ta đã gặp nhau trước đó rất lâuuuuuuuuuuu rồi.”

Sena nói ra câu nói hủy diệt ấy, xác nhận luôn mối nghi ngờ của tôi.

“… Không thể nào.”

“Còn cả đống hình nữa, nhưng tôi lấy tấm này vì tôi trông thông minh nhất trong nó.”

Sena nói, một nụ cười ngượng ngùng hiện lên trên khuôn mặt.

“… Tôi hiểu rồi… Vậy tôi đã gặp bà trước đó lâu rồi nhỉ.”

Bố và hiệu trưởng từng là bạn thân của nhau.

Chẳng lạ gì nếu tôi và Sena đã gặp nhau… thực tế, nó sẽ càng kì quặc hơn nếu hai người bạn lại chưa từng khoe con mình cho người kia.

Tại sao trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến?

“Hiểu rồi…”

“Ừm…”

Một bầu không khí kì lạ bao quanh chúng tôi.

Ý tôi là, không ai trong hai chúng tôi nhớ, và việc chúng tôi đã từng biết nhau trước đó khá lâu cũng chẳng có nghĩa lí gì cả, nhưng…

Bằng một cách nào đó, nó tạo ra cảm giác… xấu hổ.

“Ehe… kì quá, đúng không nhỉ?”

Giọng của Sena có pha một chút ngượng ngạo; có vẻ như cô ấy cũng cảm thấy như tôi vậy.

“Ừ-ừ, công nhận…”

Tôi nói, đơn giản chỉ để giữ cho cuộc trò chuyện tiếp tục, và thêm vào,

“N-nhưng dù sao thì, gạt nó ra một bên,”

“Ừ.”

“Về việc chúng ta đã đ-đính hôn,”

“Ừ-ừ.”

… Giàng ơi mặt con sắp bùng cháy rồi.

Cháu nó mới chỉ học cấp ba thôi mà… cháu nó còn không có bạn nữa, huống hồ gì bạn gái.

Mới chỉ nói từ “đính hôn” thôi đã xấu hổ lắm rồi.

“Chúng ta có thể đơn giản là lờ đi cái đính ước mà chúng ta chưa từng đồng ý tới.”

Sena trông có vẻ thất vọng sau khi nghe tôi nói một lúc, nhưng sau đó cô ấy bình thưởng trở lại và trả lời,

“Ừ- ừm, đúng vậy, phải không!? Đó là cha hai chúng ta tự ý quyết định ấy chứ! Chả có gì liên quan tới chúng ta cả!”

“Ừ,” tôi gật đầu nói, “… À, nhưng… ‘những người bố’ có lẽ không phải là từ phù hợp… tôi không nghĩ cha tôi nhớ mình đã hứa như thế…” Nếu bố nhớ, ông ấy có lẽ đã nói gì đó về nó khi ông ấy gọi tôi một tháng trước.

Tuy nhiên, khi thầy hiệu trưởng bảo ông ấy rằng hai chúng tôi sắp kết hôn, ông ấy chỉ lờ đi rằng “Zaki hẳn đang say rồi.”

…Ừ… Không còn nghi ngờ gì nữa, ông ấy chẳng còn nhớ gì cả… một lần nữa tôi lại cảm thấy tội nghiệp cho bác Pegasus.

“Dù sao thì, như tôi đã nói, chúng ta chỉ cần lờ đi là được!”

Tôi nói với giọng hơi mừng rỡ, cố xóa tan đi bầu không khí lúng túng.

Sena trả lời bằng cách gật đầu.

“Đ-đúng rồi! Cứ lờ đi tôi, cứ lờ đi thôi! … dù ước gì ta không cần phải hoàn toàn lờ đi nó.”

“Ể?”

“K-không có gì cả!”

Sena hét lên lên như thể muốn che giấu gì đó.

“Tôi không cần bất kì cái đính hôn ngu ngốc nào hết, tôi sẽ tự biến Kobato-chan thành em gái mình!”

“Bà vẫn chưa chịu từ bỏ à?”

… Ừ thì, dẹp cái quyết tâm đầy kinh tởm ấy ra một bên, thấy Sena với vẻ lạc quan thường thấy làm tôi cảm thấy vui.

“Giờ thì… chúng ta nên quay trở lại. Cùng bắt đầu quay những thước phim thật đẹp nào.”

Tôi nói với một nụ cười đầy năng lượng trước khi quay đầu lại và bước đi.

Nhưng, ngay khi vừa bước đi tôi nghe thấy Sena đang lầm bầm cái gì đó đằng sau.

“…Ừ thì, dù ta sẽ hài lòng với nó, nhưng…”

“?”

Tôi quay mặt lại, phân vân ý Sena là gì, để thấy nụ cười gượng gạo và yếu ớt trên khuôn mặt cô ấy khi nói,

“…Tôi hơi lo không biết con ngốc ấy sẽ nghĩ thế nào, vậy thôi.”

“…Ừ nhỉ.”

Đó cũng là một thứ làm tôi hơi lo lắng, nhưng…

“Đâu phải ta kể cho họ biết đâu nào? Sau cùng thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới họ cả.”

Tôi cố nói một cách tự nhiên nhất có thể.

“Ô-ông… nghĩ vậy ư?”

Sena trông có vẻ không được hài lòng lắm về thứ gì đó, nhưng cuối cùng cô ấy nói,

“Tôi, nghĩ rằng… có lẽ ông đúng…” rồi gật đầu đồng ý.

Và như thế, hai chúng tôi trở về phòng CLB, mang theo bí mật lạ kì của riêng hai chúng tôi------…



“Hai người làm gì mà lâu vậy?”

Giọng nói đầy khó chịu của Yozora đón chúng tôi trở lại căn phòng.

Yozora, Yukimura và Rika đã đều ở đây.

“C-chỉ là mấy thứ lặt vặt thôi. Dù sao thì bắt đầu quay thôi!”

“Sena nói như thể đang đánh trống lảng.

“Hmph..”

Yozora “hmph” một tiếng khó chịu lạ thường, và rồi đứng lên khỏi đi văng,

“Thôi sao cũng được. Bắt đầu đi nào. Tôi muốn quay cảnh trên đường chạy đầu tiên.”

Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Tốt, giờ chúng tôi không phải lo ai đó biết được cái tin nhảm nhí về việc chúng tôi hẹn hò, đính hôn hay gì đi chăng nữa.

Thầy hiệu trưởng đơn giản chỉ là hiểu sai về vụ hẹn hò, còn Sena và tôi là những người duy nhất biết về nó, vậy nên chắc sẽ ổn thôi……… Từ từ, hử?

Cảm giác như tôi vừa quên gì đó thì phải…

Có Sena ở đây rồi nên chắc cũng khỏi cần nghĩ nữa, tôi cho là thế------

Những lời của Kate Takayama từ 10 ngày trước bỗng sượt qua tâm trí tôi, và thật vậy, ngay khi chúng vừa sượt qua,

ĐÙNG!

Cánh cửa bật mở.

“Ahaha~! Hôm nay mình sẽ sẽ đóng phim~! Ah! Onii-chan! Onii-chan kìa! Hôm nay mình sẽ đóng phim với Onii-chan! Ahahahaha!”

Maria lao vào phòng, cự kì sung sức, và ôm tôi một cách nồng nhiệt ngay khi vừa thấy tôi như mọi khi.

“À nhỉ, này Onii-chan! Em nghe lão già (hiệu trưởng Pegasus) nói hôm qua~ Anh với Sena có đính hôn thật hả!? Có phải anh gọi cô ấy là , ừm, hôn thê của anh không!? Có hôn thê rồi, hẳn anh đã trở thanh người nhớn rồi nhỉ Onii-chan~ Anh thật tuyệt quá đi~! Ahahahaha!!”

““Bfft!?””

Sena và tôi cứng họng, ngay sau khi bí mật của chúng tôi bị phơi bày cho cả phòng biết.

… Phịch. (TL Note: hoàn toàn trong sáng)

Yozora làm rơi cái túi xuống sàn.

Yozora nhìn tôi với một vẻ mặt kinh hoàng tột độ.

“…C-chuyện gì đang…xảy…ra…?”

Giọng cô ấy gần như bị vỡ khi cố phun ra những từ đó.

Rika và Yukimura cũng đều với cái vẻ mặt ngu người đó, nhìn chằm chằm vào tôi.

Sena và tôi nhìn nhau… mỗi người một tiếng thở dài ngao ngán.



“…H-hôn thê… Và hai người đã gặp nhau từ hồi còn sơ sinh nữa…”

Yozora nói, dường như hồn vía đã đi lạc nơi phương trời nào rồi.

Sena và tôi không giấu gì hết, kể cho cả CLB nghe mọi chuyện về hiểu nhầm của thầy hiệu trưởng, kể cả hôn ước được cha của hai chúng tôi quyết định mà chúng tôi không biết.

Chúng tôi cũng cho họ xem bức hình chụp chúng tôi khi còn bé.

“D-dù sao thì, điều này chẳng liên quan gì tới chúng ta cả, phải không?”

“Đúng, đúng rồi!”

Sena nói tiếp sau tôi để bày tỏ sự ủng hộ.

Tuy nhiên, có vẻ như Yozora vẫn bị sốc trước sự việc đó.

“… Xin thứ lỗi, cô Rika.”

Yozora bắt đầu nói chuyện với Rika, người vẫn đang đơ mặt đứng cạnh cô ấy, bằng một giọng nói như của một bà lão ốm yếu.

“… Có chuyện gì vậy, cô Yozora?”

Rika trả lời, cũng với cái kiểu nói chuyện như người già như thế. Yozora hỏi,

“… Cô nghĩ giữa bạn thời thơ ấu và hôn thê của một ai đó, mối quan hệ nào sẽ bền chặt hơn?”

“Thành thực mà nói, tôi nghĩ một con người sẽ gắn bó hơn với hôn thê của mình.”

Rika trả lời ngay lập tức, không một chút xúc cảm trên gương mặt.

“Tôi biết ngay mà…” Yozora nói, bật cười yếu ớt.

“Và hiển nhiên họ cũng đã gặp nhau khi còn bé. Điều đó có nghĩa là cô ta cũng sẽ được tính là bạn thời thơ ấu của cậu ta.”

“Đúng là vậy, phải không nhỉ…”

Thấy Yozora hành xử như thế, Sena bối rối gãi đầu rồi nói,

“Ahh, thôi nào, sao cô phiền phức thế! Cả hai chúng tôi đã nói nó chẳng sao cả, sao còn rầu rĩ thế kia đồ ngốc!!”

Bốp!

Sena đập đầu Yozora bằng lòng bàn tay.

Yozoro lườm Sena trong chốc lát, nhưng rồi lại nhanh chóng rầu rĩ như cũ.

“Argh!! Thôi nào!! Bắt đầu quay luôn đi!”

Sena nói rồi rời khỏi phòng.

Rika nói, một nụ cười gượng gạo nở trên khuôn mặt.

“Không nên để bị phân tâm bởi quá khứ hay những chuyện cha mẹ đã quyết định mà không hỏi mình. Lạc quan lên!”

Rika cầm camera lên rồi rời khỏi phòng, theo sau Sena.

“Haaa…”

Yozora thở dài não nuột, rồi mỉm cười với tôi.

“… Ừ nhỉ… em ấy nói đúng… tôi chỉ… không còn quan tâm nữa…”

Yozora nói với một giọng điêu như thể sắp biến mất, rồi bước khỏi.

Bằng cách nào đó, cô ấy trông có vẻ hơi nhỏ hơn với tôi.



Sau khi cái mớ hỗ loạn đó qua đi, buổi quay phim diễn ra suôn sẻ hơn bao giờ hết.

Yozora cũng trở lại với cái thái độ ủ rũ và có phần bạo chúa thường thấy một lúc không lâu sau khi bắt đầu quay.

Không ai nói nửa lời về vụ cưới hỏi và tôi bắt đầu nghĩ đó là hết, nhưng-----…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện