Hasegawa Kodaka, 16 tuổi.
Học sinh Học viện Thánh Chronica, năm hai lớp năm.
Cha người Nhật còn mẹ người Anh.
Mặc dù tóc tôi màu vàng, nhưng vẫn có nhiều chỗ ngả màu trà.
Tôi có vẻ ngoài hung dữ, nên thường hay bị người khác hiểu nhầm.
Hồi tháng năm vừa qua, tôi cùng em gái chuyển đến (nói đúng hơn là trở lại) thành phố này.
Đó là thông tin cá nhân của tôi.
......À---Tôi không thể không nói một chuyện.
......Tôi không có bạn bè.
Bởi vì tôi trông như một tên yankee, và nhiều chuyện đã xảy ra, nên tôi bị bạn học xa lánh hoàn toàn.
Nhưng, cũng chính vì vậy nên tôi, dù thế nào đi chăng nữa, đã quyết định tham gia vào một CLB.
Về cơ bản thì tôi chỉ đi đến phòng sinh hoạt của CLB sau giờ học.
‘Phòng khách #4’, nằm trong một nhà nguyện xinh xắn của Học viện.
Đó cũng chính là phòng sinh hoạt của CLB mà tôi đã tham gia, 'CLB Láng giềng'.
‘CLB Láng giềng’--- Chẳng một ai trên đời này chỉ nghe tên thôi mà biết được hoạt động của CLB là gì. Thậm chí hầu hết những người đã nghe qua giải thích còn chẳng hiểu nổi những loại hình hoạt động nào diễn ra ở đây.
Kết bạn
Đó chính là mục đích của 'CLB Láng giềngChơi game, đóng kịch, viết truyện và chủ yếu là cứ ngồi chơi xơi nước.
Hôm nay tôi đến phòng sinh hoạt của CLB như mọi khi.
Ra khỏi trường, đi qua thảm cỏ xanh trong Học viện, bước vào nhà nguyện và mở cánh cửa dẫn đến Phòng khách #4.
Bên trong là một cô gái tóc vàng xinh đẹp đầu đội một chiếc mũ hói.
“…………”
Tôi khựng người lại và nghĩ ngợi một lúc.
“……Xin lỗi, tớ vô lộn phòng.”
“Này, chờ đã Kodaka!”
Trong lúc tôi định rời khỏi phòng và vờ như không thấy gì, cô gái xinh đẹp (với chiếc mũ hói trên đầu) đột nhiên cản tôi lại.
“……”
Tuyệt vọng, tôi chỉ còn nước vào trở lại phòng.
Đầu đội một chiếc mũ hói, cô gái xinh đẹp --- Kashiwazaki Sena, cúi đầu ngượng ngùng, và khẽ liếc nhìn tôi. “Cái này, cậu th-thấy sao hả?” Cô ấy hỏi tôi.
“Ơ, cái đó…”
Tôi suy nghĩ một lúc.
“……Nó thật sự, thật sự hợp với cậu, ơ?”
Tôi ngập ngừng trả lời.
“Vậy, vậy sao? Cảm ơn……”
Sau khi Sena hơi mỉm cười một chút, cô ấy đột nhiên trừng mắt nhìn tôi.
“--- Cái gì, đó không phải là ý của ta, đồ đần! Làm sao mà cái thứ này lại hợp với ta cơ chứ! Hói đấy, HÓI!?”
Có vẻ cô ta rất giận dữ.
“Vậy, tớ phải nói gì đây?”
“Nó không mang ý nghĩa là một câu hỏi trông được hay không, mà là để hỏi cậu rằng có buồn cười không!”
“…Buồn cười…? À……!”
Vậy ra là chuyện hôm qua.
Trong phòng sinh hoạt CLB, hội trưởng CLB của chúng tôi (hẳn là vậy) Mikazuki Yozora đột nhiên nói.
“Để kết bạn, có một thứ không thể thiếu được --- Đó là ‘chọc cười’.”
“Chọc cười?”
Những người khác ở trong phòng --- tôi, Sena và cả cậu học sinh năm nhất Kusunoki Yukimura đều ngạc nhiên.
“Phải, đó là ‘chọc cười’.”
Yozora hếch mặt lên hừng hực khí thế.
“Hôm qua, trong lúc lướt web, tớ đọc được một bài báo nói rằng những người được hâm mộ nhất không phải là những người có ngoại hình ưa nhìn, cũng như học giỏi hay mạnh mẽ, mà chính là những người ‘hài hước’.”
“Có lẽ là vậy……”
Tôi tỏ vẻ tán thành.
“Trong trường cũ của tớ cũng có một cậu bạn như thế, mặc dù cậu ta ốm yếu và học hành tệ hại, nhưng cậu ấy lại rất khôi hài và lúc nào cũng có thể làm người khác cười ha hả. Vì thế lúc nào cũng có nhiều người giao du cậu ta.”
Ở trường cũ, tình cờ cậu ấy ngồi cùng bàn với tôi.
Vào ngày trước khi tôi chuyển trường, bữa tiệc chia tay được tổ chức tại một nhà hàng gia đình (chia đều chi phí), và ngay sau khi tôi chuyển trường, mối liên kết với cậu ta liền bị cắt đứt……
Giờ nghĩ lại, từ khi vào nhóm cho đến tận những giây phút cuối cùng, cậu ta vẫn luôn gọi tôi là 'Hasegawa-kun'…… [1]
……Mặc dù tôi đã xem……cậu ta là bạn……
“Này, sao cậu lại khóc?”
Sena hỏi tôi với vẻ ngạc nhiên.
"Tớ, tớ đâu có khóc! Tại sao tớ phải khóc chứ......"
Tôi vội vàng dụi khoé mắt.
"T-Tóm lại, tớ cũng đồng tình với quan điểm của Yozora, những người hài hước đều rất được yêu mến."
"Hơ...... Dù ta không thật sự hiểu cho lắm, nhưng đúng là như thế thật không?"
Sena ngạc nhiên, nghiêng đầu sang một bên, suy tư một lúc rồi nói.
"Những người tướng mạo xấu xí, văn dốt võ nát, vẫn có thể được yêu mến chỉ vì họ hài hước. Nếu ai đó xinh đẹp tuyệt trần, văn hay võ giỏi, và có thể nói là 'được Chúa Trời yêu mến' như ta, nếu người đó mà cũng hài hước nữa thì chẳng phải là đệ nhất thiên hạ hay sao? Như vậy ta có thể có được sức hấp dẫn thần thánh!"
"Thấy ớn!"
Bốp.
Sena đang hớn hở ba hoa tự sướng thì bị Yozora vả vào mũi.
"~Á! Cô đang làm cái trò gì vậy!"
Sena ứa nước mắt trong lúc Yozora lạnh lùng nói với vẻ mặt khó chịu.
"Đó là một phần của hài hước, nó được người đời gọi là tsukkomi."
"Đương nhiên là ta biết tsukkomi là cái gì, nhưng ta đâu có phải đóng vai boke đâu!" [2]
"Thấy ớn"
"A"
Yozora lại tấn công với cái mà cô ta gọi là tsukkomi, khiến Sena phải nhổm khỏi ghế sofa để tránh cú đánh.
Nhưng do quá đà, nên rốt cuộc cô ta lại va phải cái bàn.
"~-~-~-~-~ ! Oáiiiiii......"
Yozora dửng dưng nói với Sena, người đang nước mắt lưng tròng và khụy gối dưới đất.
"......Ồ, cô đang sử dụng ngôn ngữ hình thể để chọc cười mọi người, khá đấy."
Sena mỉm cười gượng gạo trong lúc cố gắng không bật khóc.
"Hu, huhuhu, bởi vì ta hoàn hảo mà...... Cúi mình trước sức hấp dẫn của ta đi!"
"Cặn... bã..." [3]
"Sức hấp dẫn!"
"Cặn bã như cô là quá đủ rồi, Thịt!"
Yozora lạnh lùng tuyên bố.
Lúc này, Yukimura có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, cậu ấy cất tiếng hỏi tôi.
"Mặc dù em không rõ lắm, nhưng Aniki muốn làm những người khác cười, đúng không ạ?"
"Ừmm. Như vậy em có thể được yêu mến hơn."
Trong lúc nở một nụ cười ấm áp, Yukimura nói.
"Nếu vậy thì quá đơn giản."
"Ơ?"
"Aniki cứ ra mệnh lệnh 'cười' là xong thôi. Nếu Aniki muốn, thì dù có lên núi đao xuống biển lửa em cũng sẽ cười trước mặt anh."
"Không, chọc cười không phải là như vậy."
"......?"
Yukimura chẳng có vẻ gì là hiểu ra sau khi suy ngẫm, đầu nghiêng sang một bên và nhìn tôi đang toát mồ hôi lạnh.
Dù sao đi chăng nữa, cả đám quyết định để học cách làm người khác cười, mỗi người sẽ chuẩn bị một 'chất liệu gây cười', và trình diễn nó.
'Chọc cười'...... tôi không ngờ rằng Yozora lại đưa ra được một phương thức đúng đắn.
Thật ra, chuyện nghệ sĩ hài cưới mấy cô idol với diễn viên xinh đẹp chẳng hề hiếm.
Nghệ sĩ hài Joji Toriki của nhà hát hài kịch Shiguchimoto Shinkigeki [4] trông đáng sợ như một tên yakuza, nhưng ông vẫn được mọi người ái mộ. Mặc dù rất đẹp trai, nhưng ca sĩ GYACKT [5] lại tạo một ấn tượng đáng sợ làm cho anh trở nên khó gần, tuy nhiên từ khi tham gia một buổi nói chuyện vui nhộn trên TV, độ nổi tiếng của anh đã tăng lên và làm cho lượng fan của anh được mở rộng thêm ngoài giới phụ nữ trẻ.
Điều đó có nghĩa, nếu mình có thể học được cách làm mọi người cười, thì chưa biết chừng mình cũng sẽ nổi tiếng như Joji Toriki hay GYACKT.
Cho dù con người dễ bị thu hút bởi diện mạo, “Bề ngoài như vậy nhưng hóa ra cậu ta rất là thú vị”, chính sự khác biệt đó lại trở thành một ưu thế.
Hoàn hảo…… 'Chọc cười' đúng là một kĩ năng hoàn hảo dành cho mình.
“Ahaha……”
Tôi cố không gây sự chú ý của những hành khách trên tàu điện, và bắt đầu cười khùng khục.
Kết thúc hồi tưởng.
Và vì thế, hôm nay.
“Này, không thấy buồn cười sao? Buồn cười lắm đúng không!? Không cần phải khách sáo đâu cứ cười thoả thích đi!”
Đội một cái mũ hói, Sena nói lớn trong lúc khoanh tay đầy kiêu ngạo.
“Cậu nói là nó buồn cười lắm, mà tớ có thầy buồn cười ở chỗ nào đâu……”
Dù cho có cố gắng cách mấy, tôi vẫn chẳng thể cười chút nào.
“Sao cậu lại không hiểu được kiểu chọc cười này nhỉ? Chẳng phải óc hài hước của cậu quá kỳ quái sao?”
“……À, mà tại sao cậu lại chọn giả hói?”
“Nó nằm trong 'Khu hàng chọc cười' của một cửa hàng đồ chơi. Và trên bao bì viết rằng nó sẽ làm mọi người cười bò trong những buổi tiệc.”
“Đừng cả tin như vậy chứ…”
“Hừm, vui thế này mà cũng không hiểu được, óc hài hước của cậu và Yozora bị rỉ sét hết cả rồi.”
“Đứa có óc hài hước kì quặc chính là cô đó, Thịt! Đúng như dự đoán, thứ bị thịt như cô làm sao mà đủ trình hiểu được kỹ thuật chọc cười cao cấp được.”
Yozora vừa nói vừa cười nhạt …… Ơ, Yozora? Yozora đang ngồi trên ghế sofa, tôi chỉ nhìn thấy được cái lưng nhưng mái tóc cô ta vàng hoe.
Gương mặt đó, rõ ràng là Yozora.
“Tại sao tóc cậu lại màu vàng…… dày cui nữa!?”
“Tóc giả đấy.”
Quả thật, trên mái tóc vàng vẫn có nhiều chỗ lộ ra màu tóc đen.
Vì tóc của Yozora vốn đã dài nên giờ đây cả mái tóc trông rậm rạp đến phát sợ.
“Cái thứ tóc giả màu vàng này để làm gì vậy?”
“Đây chính là ‘chọc cười’ mà tớ đã phát hiện ra.”
Yozora nói những điều thật khó hiểu.
“Đây là màn cosplay sinh vật buồn cười nhất thế giới. Thấy sao hả, Kodaka, buồn cười lắm đúng không? Cứ việc cười đi.”
“…………?”
Tớ chẳng hiểu cậu đang nói cái gì cả.
“Hơ, vậy thì có gì mà buồn cười.”
Sena khịt mũi khinh thường.
Dường như không thoả mãn với phản ứng của chúng tôi, vẻ mặt Yozora trở nên khó chịu.
“Hừ…… vẫn chưa thông à? Vậy thế này thì sao!”
Vừa nói xong, Yozora đột nhiên trề cằm ra, mắt trợn ngược trắng dã.
Một khuôn mặt đáng chán làm sao…… Cậu…… Khuôn mặt là một trong những ưu điểm ít ỏi của cậu đấy……!
“Ta í, giàu lắm í, lại xinh đẹp nữa í, hay đại loại thế í.”
Yozora, với một khuôn mặt đáng chán, dùng một giọng điệu đáng chán để nói những lời đáng chán như thế.
Vì nó trông quá kỳ quặc, tôi bất giác bật cười khúc khích.
“Đấy, buồn cười lắm, đúng không?”
Sau khi thấy phản ứng của tôi, Yozora đã hơi vui lên.
“Ừ, mặc dù chỉ hơi buồn cười…… Mà sao lại là tóc vàng thế?”
“Haa--…… cô vẫn chưa hiểu à…… Đành phải dùng đến kế sách cuối cùng vậy!”
Yozora nói với giọng không hài lòng, và quay lưng về phía chúng tôi.
Sau đó cô ta lấy ra một cái gương và một cây bút mực từ trong túi xách.
“……?”
Sena (mũ hói) và tôi nhìn nhau.
“Rồi, đã hoàn tất~”
Yozora, người nãy giờ cứ làm đủ chuyện khó hiểu, quay sang chúng tôi.
Thịt.
Trên trán của Yozora là một chữ “Thịt” vuông vức
.…… Tự viết chữ ‘Thịt’ lên trán mình, đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện này.
“‘Thịt’…… Đừng nói là cô đang đóng giả ta đấy nhé!”
Mặt Sena rúm ró lại.
“Hừm, cuối cùng cũng hiểu rồi đấy, đồ Thịt thiểu não. Được rồi, cứ việc cười nhạo hết mình sinh vật buồn cười này đi.”
“Tại sao ta lại là một sinh vật buồn cười!”
“Tại sao í, ta lại là í, một sinh vật buồn cười í.”
Yozora, với vẻ mặt đáng chán, tiếp tục dùng một giọng điệu đáng chán đó để lặp lại lời nói của Sena.
“Ta có nói chuyện kiểu đó đâu!”
“Ta í có nói kiểu đó đâu í~! Vì ta giàu lắm í, xinh đẹp nữa í.”
“Ta nói như vậy hồi nào!”
“Vì papa bảo ta làm vậy đó í~”
“Đ, đúng là câu đó giống cách ta nói nhưng…… ư ư ư chết tiệt ư……”
Sena bắt đầu nức nở
“Cái, cái thứ đó, chỉ khiến ta nổi giận thì có chứ cười gì nổi!”
Lúc đó Yozora trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
“Ờ, nhưng lúc tôi trông thấy cô nổi giận và khóc lóc, tôi lại cảm thấy rất mát dạ.”
“Đồ ác độc!”
“…… Tớ không muốn chen ngang hai cậu vào lúc nóng bỏng này, Yozora. Nhưng ăn mặc kiểu này cậu không thấy ngượng sao?”
“Ơ?”
Sau khi nghe câu hỏi của tôi, Yozora nghiêng đầu đăm chiêu.
“……Bộ dạng cậu lúc này, không phải sẽ rất tồi tệ nếu cậu bị ai đó không biết chuyện gì đang xảy ra nhìn thấy sao?”
“!”
Yozora có vẻ sửng sốt, với lấy chiếc gương để trên bàn và săm soi mặt mình.
Đội một bộ tóc giả nặng chịch trên đầu, cùng với một chữ ‘Thịt’ trên trán
Chưa kể lúc nãy trước khi soi gương cô ta còn làm một vẻ mặt đáng chán nữa chứ.
…… Nhận ra mình còn tàn tạ hơn tưởng tượng, Yozora có vẻ sốc và cứ đứng đó mặt đỏ rần rần suốt một lúc.
Rồi Yozora từ từ bỏ bộ tóc giả ra, và nhét nó vào trong giỏ xách.
“……Những gì hai người vừa thấy, quên hết đi.”
Yozora tránh nhìn vào mặt bọn tôi và lí nhí nói.
Phía bên kia, Sena cũng lấy ra một cái gương và coi lại mình.
“……”
Cô ta hơi nhăn mặt, rồi lặng lẽ bỏ cái mũ hói ra và vứt mạnh vào sọt rác.
Tôi thở dài.
“À, huỷ hoại hình tượng của mình để làm người khác cười cũng không phải là tồi, nhưng bỗng dưng đội tóc giả lên đầu thì đúng là hơi ngớ ngẩn, nên khó làm người khác bật cười được. Đặc biệt là Yozora, vấn đề của cậu còn nghiêm trọng hơn, chọc cười không phải là để chính mình cười, mà là để người khác cười!”
Nghe thế, mặt Sena và Yozora ửng đỏ, rồi cả hai nhìn tôi bằng một ánh mắt trông hơi đáng sợ.
“Kodaka cậu mà cũng dám lên mặt dạy đời vậy à.”
“Nói cái giọng đó, Kodaka à, chắc cậu đã chuẩn bị thứ gì thú vị lắm nhỉ?”
Tôi cười nhạt và trả lời.
“Nói thật, tớ chọc cười hơi bị hay đấy. Dù gì thì tớ cũng từng sống ở Osaka mà.”
“Phư.” “Ha.”
Vì một lý do nào đó, cả Yozora và Sena đều phì cười nho nhỏ.
“Tuyệt lắm Kodaka!”
“Hả?”
“Vì ‘từng sống ở Osaka’ nên ‘chọc cười hơi bị hay’, cậu dùng mấy câu nói ngu ngốc chẳng hề có tí logic gì để pha trò đúng không? Đúng là buồn cười thật.”
“……Ý tớ không phải là vậy…… Hồi đó, khi tớ sống ở Osaka, cứ đến 4 giờ chiều là tớ lại xem chương trình hài kịch ở đài khu vực Kansai, đó là một thói quen của tớ. Vì vậy tớ có nghiên cứu một chút về cách chọc cười mọi người.”
“Bốn giờ chiều, có nghĩa là nếu cậu không lập tức chạy ngay về nhà thì sẽ không thể nào xem kịp.”
“Tất nhiên là tớ về nhà ngay rồi…… Tớ có đứa bạn nào ở trường đâu……”
“……” “……”
Yozora và Sena im lặng, tránh nhìn thẳng vào mắt tôi.
“À, nói chung, tấu hài thật ra không phải chỉ đơn thuần nhờ vào hóa trang đạo cụ, tớ nghĩ cốt yếu của nó chính là lời thoại.”
“Lời thoại?”
“Ha, vậy ra Kodaka có thể kể chuyện cười à?”
Tôi nói với Sena, người vừa thốt ra những lời lạnh nhạt đó.
“Cậu chớ nên xem thường tớ. Đừng có trách nếu cậu cười đến bể bụng đấy nhé.”
Những câu chuyện tôi đã nghĩ ra trong lúc xem chương trình hài kịch trên TV mà cho đến giờ vẫn chưa có dịp để kể, cuối cùng thì chúng cũng được ra mắt công chúng rồi!
Tôi hít một hơi để lên tinh thần và bắt đầu kể.
“*E hèm*. Để xem…… tiêu đề truyện là ‘Màn thầu đáng sợ’.
Yozora và Sena nhìn tôi đầy chán ghét.
“Cậu.…”
“Tớ biết hai người hiện đang không vui, nhưng cứ nghe tớ kể hết chuyện cũng mất gì đâu?”
Và thế là, tôi tiếp tục kể cho hai kẻ đa nghi đó.
“Vào thời Heian [6], có một nhóm thanh niên tụ tập với nhau, và kể về những thứ mà họ sợ. Nhưng trong số họ, có một người nói ‘Chẳng có thứ gì làm tôi sợ cả’…… chúng ta sẽ gọi anh ta là A. Nhưng những người khác cứ ép anh ta phải nói ra, cuối cùng thì anh đã thừa nhận ‘Thật ra tôi sợ màn thầu’. Vừa nhắc đến màn thầu, anh ta đã muốn bệnh và vội vàng chạy qua phòng kế bên rồi đóng cửa lại. Thế là, những người còn lại liền đi mua thật nhiều màn thầu rồi ném vào nhà anh A để doạ anh ta. Đúng như dự đoán, họ nghe thấy những tiếng la đầy khổ sở của anh ta. Mấy anh chàng này bèn nhìn trộm xem sự tình trong phòng thế nào. Khi đó những gì họ nhìn thấy là, ‘Sợ quá, sợ quá, vì chúng trông đáng sợ quá, nên mình cần phải ăn sạch chúng thật nhanh’, anh A nói trong lúc ăn những cái màn thầu một cách ngon lành. Sau khi nhận ra rằng mình đã bị lừa, mấy anh chàng kia tức giận xông vào hỏi ‘Thật ra anh sợ cái quái gì!?’. Thế là, anh A trả lời như thế này——”
Tôi hít một hơi thật sâu, vì không thể nhịn cười được nữa.
“——‘Giờ thì, tôi sợ café nóng’” [7]
“…………”
“…………”
…………Ơ?
Yozora và Sena nhìn tôi với ánh mắt thật lạnh lẽo thế nào đó.
…… Sao họ không phá lên cười nhỉ?
“À…… Chắc có chỗ hơi khó hiểu phải không? Rõ ràng bối cảnh là thời Heian, thì làm sao mà anh ta lại có thể đề cập đến café cơ chứ?”
“Nhạt. Nhạt nhẽo quá đi mất…”
Sena nhìn tôi với một ánh mắt tàn ác đáng sợ.
“N-Nhạt nhẽo sao……!? Không thể nào! Ngoài ra còn cái này nữa, vào thời Heian thì sao tên anh ta lại là ‘A’ được cơ chứ, đó cũng là một chi tiết hài hước. Nội chuyện kết hợp giữa màn thầu và café là đã thấy hài rồi phải không? Đây là kỹ thuật cao cấp tạo ra những yếu tố bất ngờ trong một câu chuyện mà ai cũng nghĩ mình đã quá quen thuộc ——”
“Đủ rồi…… Đủ rồi, Kodaka……”
Yozora đột nhiên ngắt lời tôi, và rót cho tôi một tách café.
“Này, café nóng đấy, bình tĩnh mà uống.”
……!
Yozora lại biến thành ‘Yozora xinh đẹp’, điều đó có nghĩa là câu chuyện tôi kể nãy giờ rất là thảm……
“A, nhạt nhẽo quá…… ta cũng muốn uống café.”
Sena nhìn tôi đầy chán ghét, và cũng tự phục vụ một tách café.
“Hừ…… là do các cậu không hiểu được điểm nút của câu chuyện thôi, vậy thế này thì sao! Nó cực kỳ hài hước.”
Tôi một hơi uống cạn tách café, và bắt đầu nghiêm túc.
“Tiêu đề truyện là ‘Xíu mại kinh hoàng’!”
Phớt lờ những ánh mắt lạnh lùng của Yozora và Sena, tôi tiếp tục kể.
“Tại một nơi nọ, có một anh chàng thích ăn xíu mại. Một hôm như thường lệ, anh chàng đó đi mua xíu mại về nhà ăn. Khi anh ta mở nắp hộp ra, thì chẳng có cái xíu mại nào trong đó hết. Thật ra, nó bị dính dưới nắp hộp. Anh ta chết vì quá sốc và sau đó xác của anh ta được đặt trong một chiếc quan tài. Đến ngày chôn cất, khi mọi người mở nắm quan tài ra, thì cái xác đã biến mất.”
“Anh ta bị dính vào dưới nắp hòm phải không?” Sena gợi lại kết thúc của câu chuyện gốc.
“Ngây thơ quá. Trong quan tài không phải là một cái xác——mà là một cái xíu mại. Hình dạng thật sự của anh ta chính là yêu quái xíu mại!” [8]
Kết thúc bất ngờ đến mức lần này thì ai cũng sẽ cười lăn cười bò thôi!
Hài tới nỗi cả tôi còn phải phá lên cười cơ mà!
……Nhưng, Yozora và Sena nhìn tôi với một ánh mắt cứ như thể họ đang nhìn một thứ giòi bọ đáng thương.
……KHÔNG, không phải là kiểu phản ứng này.
Đáng ra họ phải là vừa bắt bẻ ‘Yêu quái xíu mại là con gì vậy!’ vừa cười ha hả mới đúng chứ?
“Ta có thấy buồn cười ở chỗ nào đâu…”
“Tớ thật sự lo lắng về óc hài hước của cậu rồi đấy……”
Vẻ kinh hoàng thật sự hiện lên trong ánh mắt của hai người họ cứ như thể họ vừa trông thấy một sinh vật kỳ bí nào đó.
“Grừ……Tiếp nào. Truyện khác! Xem nào……‘Canh miso kinh hoàng’!”
Yozora và Sena thở dài thường thượt.
“Sao cậu cứ tự làm tổn thương chính mình vậy…… Cậu bị ấm đầu rồi hả?”
“Đầu óc tớ bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa! …… Tại một nơi nọ có một cậu bé rất thích canh miso. Một hôm cậu ta hỏi mẹ ‘Canh miso hôm nay là gì vậy mẹ?’, và mẹ cậu trả lời ‘Là canh miso kinh hoàng’. Vào bữa tối, cậu bé rụt rè mở nắp tô súp miso ra——bên trong là một ảnh chân dung Augustine [9].”
“……?” “……?”
Hai người họ ngẩn ra.
“……Augustine……aaa, là ‘cha cố’, phải không……?”
“Kh...... Khó hiểu quá!”
“Chúng ta là học sinh trường Cơ-đốc, nên cái kết phải có dính tới yếu tố Cơ-đốc trong đó. Vừa hài hước vừa mang tính sư phạm. Mục tiêu mà tớ nhắm tới chính là một sự kết hợp đỉnh cao giữa tấu hài và giáo dục!”
Sena nhìn tôi, đang phát biểu đầy tự tin, với vẻ chán chường,
“……Sao lại có ảnh chân dung của Augustine trên món canh miso cơ chứ. Điên rồ quá như thế thì bố ai mà hiểu nổi, đúng không?”
“Hảả……!? V-Vậy, nếu ảnh chân dung Augustine được làm từ bột lúa mì thì sao? ‘Hôm nay + bột lúa mì’ và ‘cha cố’ kiểu chơi chữ đó hay hơn nhiều!” [10]
““Không dám đâu!””
Yozora và Sena đồng thanh phản đối làm tôi chán nản.
“Sao, sao lại thế được…… vậy thì……”
Sau đó tôi tiếp tục kể cho họ nghe rất nhiều mẩu truyện cười hay nhất của mình như là ‘Cá đao vùng Meguro’ [11] hay ‘Cá điêu hồng’ [12]. Nhưng tôi chẳng thể làm Yozora hay Sena cười được, hai người đó cứ chằm chằm nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
……Hai người bọn họ chẳng có chút đầu óc hài hước nào, đáng thương thay.
Tôi kiệt quệ cả về tinh thần, thể xác lẫn những câu chuyện cười và ngã phịch người xuống ghế sofa.
Yozora bèn lấy ra một cuốn sách bỏ túi còn Sena thì mở máy PSP lên, và có vẻ là chẳng còn ai muốn đề cập đến cái chủ đề ‘chọc cười’ nữa.
Rồi, vào lúc đó.
Cửa phòng sinh hoạt mở ra, và Yukimura bước vào.
“Xin lỗi em đến trễ, thưa Aniki, thưa các sư tỉ…”
“......May mà em thoát được kiếp nạn đấy.”
Sena thì thầm cái gì đó tôi nghe không rõ.
“Vì bận học hỏi bí quyết gây cười nên em đến hơi trễ. Nhưng nhờ vậy mà giờ em đã có được mấy câu chuyện thú vị để kể cho mọi người nghe.”
“Ồ?” “Ơ?”
Yozora và Sena đều nhìn Yukimura với vẻ cực kỳ hào hứng.
“Ừ, tuy cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều, nhưng để gột bỏ cái vị tởm lợm hồi nãy thì cũng được, kể đi.”
“Dạ, vậy thì em xin mạn phép múa rìu qua mắt thợ để kể một câu chuyện.”
Khuôn mặt Yukimura lộ chút tự tin.
“Màn thầu đáng sợ.”
““ĐỦ RỒI””
Yozora và Sena dùng hết sức gào lên trong lúc Yukimura nhìn họ với vẻ băn khoăn.
Học sinh Học viện Thánh Chronica, năm hai lớp năm.
Cha người Nhật còn mẹ người Anh.
Mặc dù tóc tôi màu vàng, nhưng vẫn có nhiều chỗ ngả màu trà.
Tôi có vẻ ngoài hung dữ, nên thường hay bị người khác hiểu nhầm.
Hồi tháng năm vừa qua, tôi cùng em gái chuyển đến (nói đúng hơn là trở lại) thành phố này.
Đó là thông tin cá nhân của tôi.
......À---Tôi không thể không nói một chuyện.
......Tôi không có bạn bè.
Bởi vì tôi trông như một tên yankee, và nhiều chuyện đã xảy ra, nên tôi bị bạn học xa lánh hoàn toàn.
Nhưng, cũng chính vì vậy nên tôi, dù thế nào đi chăng nữa, đã quyết định tham gia vào một CLB.
Về cơ bản thì tôi chỉ đi đến phòng sinh hoạt của CLB sau giờ học.
‘Phòng khách #4’, nằm trong một nhà nguyện xinh xắn của Học viện.
Đó cũng chính là phòng sinh hoạt của CLB mà tôi đã tham gia, 'CLB Láng giềng'.
‘CLB Láng giềng’--- Chẳng một ai trên đời này chỉ nghe tên thôi mà biết được hoạt động của CLB là gì. Thậm chí hầu hết những người đã nghe qua giải thích còn chẳng hiểu nổi những loại hình hoạt động nào diễn ra ở đây.
Kết bạn
Đó chính là mục đích của 'CLB Láng giềngChơi game, đóng kịch, viết truyện và chủ yếu là cứ ngồi chơi xơi nước.
Hôm nay tôi đến phòng sinh hoạt của CLB như mọi khi.
Ra khỏi trường, đi qua thảm cỏ xanh trong Học viện, bước vào nhà nguyện và mở cánh cửa dẫn đến Phòng khách #4.
Bên trong là một cô gái tóc vàng xinh đẹp đầu đội một chiếc mũ hói.
“…………”
Tôi khựng người lại và nghĩ ngợi một lúc.
“……Xin lỗi, tớ vô lộn phòng.”
“Này, chờ đã Kodaka!”
Trong lúc tôi định rời khỏi phòng và vờ như không thấy gì, cô gái xinh đẹp (với chiếc mũ hói trên đầu) đột nhiên cản tôi lại.
“……”
Tuyệt vọng, tôi chỉ còn nước vào trở lại phòng.
Đầu đội một chiếc mũ hói, cô gái xinh đẹp --- Kashiwazaki Sena, cúi đầu ngượng ngùng, và khẽ liếc nhìn tôi. “Cái này, cậu th-thấy sao hả?” Cô ấy hỏi tôi.
“Ơ, cái đó…”
Tôi suy nghĩ một lúc.
“……Nó thật sự, thật sự hợp với cậu, ơ?”
Tôi ngập ngừng trả lời.
“Vậy, vậy sao? Cảm ơn……”
Sau khi Sena hơi mỉm cười một chút, cô ấy đột nhiên trừng mắt nhìn tôi.
“--- Cái gì, đó không phải là ý của ta, đồ đần! Làm sao mà cái thứ này lại hợp với ta cơ chứ! Hói đấy, HÓI!?”
Có vẻ cô ta rất giận dữ.
“Vậy, tớ phải nói gì đây?”
“Nó không mang ý nghĩa là một câu hỏi trông được hay không, mà là để hỏi cậu rằng có buồn cười không!”
“…Buồn cười…? À……!”
Vậy ra là chuyện hôm qua.
Trong phòng sinh hoạt CLB, hội trưởng CLB của chúng tôi (hẳn là vậy) Mikazuki Yozora đột nhiên nói.
“Để kết bạn, có một thứ không thể thiếu được --- Đó là ‘chọc cười’.”
“Chọc cười?”
Những người khác ở trong phòng --- tôi, Sena và cả cậu học sinh năm nhất Kusunoki Yukimura đều ngạc nhiên.
“Phải, đó là ‘chọc cười’.”
Yozora hếch mặt lên hừng hực khí thế.
“Hôm qua, trong lúc lướt web, tớ đọc được một bài báo nói rằng những người được hâm mộ nhất không phải là những người có ngoại hình ưa nhìn, cũng như học giỏi hay mạnh mẽ, mà chính là những người ‘hài hước’.”
“Có lẽ là vậy……”
Tôi tỏ vẻ tán thành.
“Trong trường cũ của tớ cũng có một cậu bạn như thế, mặc dù cậu ta ốm yếu và học hành tệ hại, nhưng cậu ấy lại rất khôi hài và lúc nào cũng có thể làm người khác cười ha hả. Vì thế lúc nào cũng có nhiều người giao du cậu ta.”
Ở trường cũ, tình cờ cậu ấy ngồi cùng bàn với tôi.
Vào ngày trước khi tôi chuyển trường, bữa tiệc chia tay được tổ chức tại một nhà hàng gia đình (chia đều chi phí), và ngay sau khi tôi chuyển trường, mối liên kết với cậu ta liền bị cắt đứt……
Giờ nghĩ lại, từ khi vào nhóm cho đến tận những giây phút cuối cùng, cậu ta vẫn luôn gọi tôi là 'Hasegawa-kun'…… [1]
……Mặc dù tôi đã xem……cậu ta là bạn……
“Này, sao cậu lại khóc?”
Sena hỏi tôi với vẻ ngạc nhiên.
"Tớ, tớ đâu có khóc! Tại sao tớ phải khóc chứ......"
Tôi vội vàng dụi khoé mắt.
"T-Tóm lại, tớ cũng đồng tình với quan điểm của Yozora, những người hài hước đều rất được yêu mến."
"Hơ...... Dù ta không thật sự hiểu cho lắm, nhưng đúng là như thế thật không?"
Sena ngạc nhiên, nghiêng đầu sang một bên, suy tư một lúc rồi nói.
"Những người tướng mạo xấu xí, văn dốt võ nát, vẫn có thể được yêu mến chỉ vì họ hài hước. Nếu ai đó xinh đẹp tuyệt trần, văn hay võ giỏi, và có thể nói là 'được Chúa Trời yêu mến' như ta, nếu người đó mà cũng hài hước nữa thì chẳng phải là đệ nhất thiên hạ hay sao? Như vậy ta có thể có được sức hấp dẫn thần thánh!"
"Thấy ớn!"
Bốp.
Sena đang hớn hở ba hoa tự sướng thì bị Yozora vả vào mũi.
"~Á! Cô đang làm cái trò gì vậy!"
Sena ứa nước mắt trong lúc Yozora lạnh lùng nói với vẻ mặt khó chịu.
"Đó là một phần của hài hước, nó được người đời gọi là tsukkomi."
"Đương nhiên là ta biết tsukkomi là cái gì, nhưng ta đâu có phải đóng vai boke đâu!" [2]
"Thấy ớn"
"A"
Yozora lại tấn công với cái mà cô ta gọi là tsukkomi, khiến Sena phải nhổm khỏi ghế sofa để tránh cú đánh.
Nhưng do quá đà, nên rốt cuộc cô ta lại va phải cái bàn.
"~-~-~-~-~ ! Oáiiiiii......"
Yozora dửng dưng nói với Sena, người đang nước mắt lưng tròng và khụy gối dưới đất.
"......Ồ, cô đang sử dụng ngôn ngữ hình thể để chọc cười mọi người, khá đấy."
Sena mỉm cười gượng gạo trong lúc cố gắng không bật khóc.
"Hu, huhuhu, bởi vì ta hoàn hảo mà...... Cúi mình trước sức hấp dẫn của ta đi!"
"Cặn... bã..." [3]
"Sức hấp dẫn!"
"Cặn bã như cô là quá đủ rồi, Thịt!"
Yozora lạnh lùng tuyên bố.
Lúc này, Yukimura có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, cậu ấy cất tiếng hỏi tôi.
"Mặc dù em không rõ lắm, nhưng Aniki muốn làm những người khác cười, đúng không ạ?"
"Ừmm. Như vậy em có thể được yêu mến hơn."
Trong lúc nở một nụ cười ấm áp, Yukimura nói.
"Nếu vậy thì quá đơn giản."
"Ơ?"
"Aniki cứ ra mệnh lệnh 'cười' là xong thôi. Nếu Aniki muốn, thì dù có lên núi đao xuống biển lửa em cũng sẽ cười trước mặt anh."
"Không, chọc cười không phải là như vậy."
"......?"
Yukimura chẳng có vẻ gì là hiểu ra sau khi suy ngẫm, đầu nghiêng sang một bên và nhìn tôi đang toát mồ hôi lạnh.
Dù sao đi chăng nữa, cả đám quyết định để học cách làm người khác cười, mỗi người sẽ chuẩn bị một 'chất liệu gây cười', và trình diễn nó.
'Chọc cười'...... tôi không ngờ rằng Yozora lại đưa ra được một phương thức đúng đắn.
Thật ra, chuyện nghệ sĩ hài cưới mấy cô idol với diễn viên xinh đẹp chẳng hề hiếm.
Nghệ sĩ hài Joji Toriki của nhà hát hài kịch Shiguchimoto Shinkigeki [4] trông đáng sợ như một tên yakuza, nhưng ông vẫn được mọi người ái mộ. Mặc dù rất đẹp trai, nhưng ca sĩ GYACKT [5] lại tạo một ấn tượng đáng sợ làm cho anh trở nên khó gần, tuy nhiên từ khi tham gia một buổi nói chuyện vui nhộn trên TV, độ nổi tiếng của anh đã tăng lên và làm cho lượng fan của anh được mở rộng thêm ngoài giới phụ nữ trẻ.
Điều đó có nghĩa, nếu mình có thể học được cách làm mọi người cười, thì chưa biết chừng mình cũng sẽ nổi tiếng như Joji Toriki hay GYACKT.
Cho dù con người dễ bị thu hút bởi diện mạo, “Bề ngoài như vậy nhưng hóa ra cậu ta rất là thú vị”, chính sự khác biệt đó lại trở thành một ưu thế.
Hoàn hảo…… 'Chọc cười' đúng là một kĩ năng hoàn hảo dành cho mình.
“Ahaha……”
Tôi cố không gây sự chú ý của những hành khách trên tàu điện, và bắt đầu cười khùng khục.
Kết thúc hồi tưởng.
Và vì thế, hôm nay.
“Này, không thấy buồn cười sao? Buồn cười lắm đúng không!? Không cần phải khách sáo đâu cứ cười thoả thích đi!”
Đội một cái mũ hói, Sena nói lớn trong lúc khoanh tay đầy kiêu ngạo.
“Cậu nói là nó buồn cười lắm, mà tớ có thầy buồn cười ở chỗ nào đâu……”
Dù cho có cố gắng cách mấy, tôi vẫn chẳng thể cười chút nào.
“Sao cậu lại không hiểu được kiểu chọc cười này nhỉ? Chẳng phải óc hài hước của cậu quá kỳ quái sao?”
“……À, mà tại sao cậu lại chọn giả hói?”
“Nó nằm trong 'Khu hàng chọc cười' của một cửa hàng đồ chơi. Và trên bao bì viết rằng nó sẽ làm mọi người cười bò trong những buổi tiệc.”
“Đừng cả tin như vậy chứ…”
“Hừm, vui thế này mà cũng không hiểu được, óc hài hước của cậu và Yozora bị rỉ sét hết cả rồi.”
“Đứa có óc hài hước kì quặc chính là cô đó, Thịt! Đúng như dự đoán, thứ bị thịt như cô làm sao mà đủ trình hiểu được kỹ thuật chọc cười cao cấp được.”
Yozora vừa nói vừa cười nhạt …… Ơ, Yozora? Yozora đang ngồi trên ghế sofa, tôi chỉ nhìn thấy được cái lưng nhưng mái tóc cô ta vàng hoe.
Gương mặt đó, rõ ràng là Yozora.
“Tại sao tóc cậu lại màu vàng…… dày cui nữa!?”
“Tóc giả đấy.”
Quả thật, trên mái tóc vàng vẫn có nhiều chỗ lộ ra màu tóc đen.
Vì tóc của Yozora vốn đã dài nên giờ đây cả mái tóc trông rậm rạp đến phát sợ.
“Cái thứ tóc giả màu vàng này để làm gì vậy?”
“Đây chính là ‘chọc cười’ mà tớ đã phát hiện ra.”
Yozora nói những điều thật khó hiểu.
“Đây là màn cosplay sinh vật buồn cười nhất thế giới. Thấy sao hả, Kodaka, buồn cười lắm đúng không? Cứ việc cười đi.”
“…………?”
Tớ chẳng hiểu cậu đang nói cái gì cả.
“Hơ, vậy thì có gì mà buồn cười.”
Sena khịt mũi khinh thường.
Dường như không thoả mãn với phản ứng của chúng tôi, vẻ mặt Yozora trở nên khó chịu.
“Hừ…… vẫn chưa thông à? Vậy thế này thì sao!”
Vừa nói xong, Yozora đột nhiên trề cằm ra, mắt trợn ngược trắng dã.
Một khuôn mặt đáng chán làm sao…… Cậu…… Khuôn mặt là một trong những ưu điểm ít ỏi của cậu đấy……!
“Ta í, giàu lắm í, lại xinh đẹp nữa í, hay đại loại thế í.”
Yozora, với một khuôn mặt đáng chán, dùng một giọng điệu đáng chán để nói những lời đáng chán như thế.
Vì nó trông quá kỳ quặc, tôi bất giác bật cười khúc khích.
“Đấy, buồn cười lắm, đúng không?”
Sau khi thấy phản ứng của tôi, Yozora đã hơi vui lên.
“Ừ, mặc dù chỉ hơi buồn cười…… Mà sao lại là tóc vàng thế?”
“Haa--…… cô vẫn chưa hiểu à…… Đành phải dùng đến kế sách cuối cùng vậy!”
Yozora nói với giọng không hài lòng, và quay lưng về phía chúng tôi.
Sau đó cô ta lấy ra một cái gương và một cây bút mực từ trong túi xách.
“……?”
Sena (mũ hói) và tôi nhìn nhau.
“Rồi, đã hoàn tất~”
Yozora, người nãy giờ cứ làm đủ chuyện khó hiểu, quay sang chúng tôi.
Thịt.
Trên trán của Yozora là một chữ “Thịt” vuông vức
.…… Tự viết chữ ‘Thịt’ lên trán mình, đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện này.
“‘Thịt’…… Đừng nói là cô đang đóng giả ta đấy nhé!”
Mặt Sena rúm ró lại.
“Hừm, cuối cùng cũng hiểu rồi đấy, đồ Thịt thiểu não. Được rồi, cứ việc cười nhạo hết mình sinh vật buồn cười này đi.”
“Tại sao ta lại là một sinh vật buồn cười!”
“Tại sao í, ta lại là í, một sinh vật buồn cười í.”
Yozora, với vẻ mặt đáng chán, tiếp tục dùng một giọng điệu đáng chán đó để lặp lại lời nói của Sena.
“Ta có nói chuyện kiểu đó đâu!”
“Ta í có nói kiểu đó đâu í~! Vì ta giàu lắm í, xinh đẹp nữa í.”
“Ta nói như vậy hồi nào!”
“Vì papa bảo ta làm vậy đó í~”
“Đ, đúng là câu đó giống cách ta nói nhưng…… ư ư ư chết tiệt ư……”
Sena bắt đầu nức nở
“Cái, cái thứ đó, chỉ khiến ta nổi giận thì có chứ cười gì nổi!”
Lúc đó Yozora trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
“Ờ, nhưng lúc tôi trông thấy cô nổi giận và khóc lóc, tôi lại cảm thấy rất mát dạ.”
“Đồ ác độc!”
“…… Tớ không muốn chen ngang hai cậu vào lúc nóng bỏng này, Yozora. Nhưng ăn mặc kiểu này cậu không thấy ngượng sao?”
“Ơ?”
Sau khi nghe câu hỏi của tôi, Yozora nghiêng đầu đăm chiêu.
“……Bộ dạng cậu lúc này, không phải sẽ rất tồi tệ nếu cậu bị ai đó không biết chuyện gì đang xảy ra nhìn thấy sao?”
“!”
Yozora có vẻ sửng sốt, với lấy chiếc gương để trên bàn và săm soi mặt mình.
Đội một bộ tóc giả nặng chịch trên đầu, cùng với một chữ ‘Thịt’ trên trán
Chưa kể lúc nãy trước khi soi gương cô ta còn làm một vẻ mặt đáng chán nữa chứ.
…… Nhận ra mình còn tàn tạ hơn tưởng tượng, Yozora có vẻ sốc và cứ đứng đó mặt đỏ rần rần suốt một lúc.
Rồi Yozora từ từ bỏ bộ tóc giả ra, và nhét nó vào trong giỏ xách.
“……Những gì hai người vừa thấy, quên hết đi.”
Yozora tránh nhìn vào mặt bọn tôi và lí nhí nói.
Phía bên kia, Sena cũng lấy ra một cái gương và coi lại mình.
“……”
Cô ta hơi nhăn mặt, rồi lặng lẽ bỏ cái mũ hói ra và vứt mạnh vào sọt rác.
Tôi thở dài.
“À, huỷ hoại hình tượng của mình để làm người khác cười cũng không phải là tồi, nhưng bỗng dưng đội tóc giả lên đầu thì đúng là hơi ngớ ngẩn, nên khó làm người khác bật cười được. Đặc biệt là Yozora, vấn đề của cậu còn nghiêm trọng hơn, chọc cười không phải là để chính mình cười, mà là để người khác cười!”
Nghe thế, mặt Sena và Yozora ửng đỏ, rồi cả hai nhìn tôi bằng một ánh mắt trông hơi đáng sợ.
“Kodaka cậu mà cũng dám lên mặt dạy đời vậy à.”
“Nói cái giọng đó, Kodaka à, chắc cậu đã chuẩn bị thứ gì thú vị lắm nhỉ?”
Tôi cười nhạt và trả lời.
“Nói thật, tớ chọc cười hơi bị hay đấy. Dù gì thì tớ cũng từng sống ở Osaka mà.”
“Phư.” “Ha.”
Vì một lý do nào đó, cả Yozora và Sena đều phì cười nho nhỏ.
“Tuyệt lắm Kodaka!”
“Hả?”
“Vì ‘từng sống ở Osaka’ nên ‘chọc cười hơi bị hay’, cậu dùng mấy câu nói ngu ngốc chẳng hề có tí logic gì để pha trò đúng không? Đúng là buồn cười thật.”
“……Ý tớ không phải là vậy…… Hồi đó, khi tớ sống ở Osaka, cứ đến 4 giờ chiều là tớ lại xem chương trình hài kịch ở đài khu vực Kansai, đó là một thói quen của tớ. Vì vậy tớ có nghiên cứu một chút về cách chọc cười mọi người.”
“Bốn giờ chiều, có nghĩa là nếu cậu không lập tức chạy ngay về nhà thì sẽ không thể nào xem kịp.”
“Tất nhiên là tớ về nhà ngay rồi…… Tớ có đứa bạn nào ở trường đâu……”
“……” “……”
Yozora và Sena im lặng, tránh nhìn thẳng vào mắt tôi.
“À, nói chung, tấu hài thật ra không phải chỉ đơn thuần nhờ vào hóa trang đạo cụ, tớ nghĩ cốt yếu của nó chính là lời thoại.”
“Lời thoại?”
“Ha, vậy ra Kodaka có thể kể chuyện cười à?”
Tôi nói với Sena, người vừa thốt ra những lời lạnh nhạt đó.
“Cậu chớ nên xem thường tớ. Đừng có trách nếu cậu cười đến bể bụng đấy nhé.”
Những câu chuyện tôi đã nghĩ ra trong lúc xem chương trình hài kịch trên TV mà cho đến giờ vẫn chưa có dịp để kể, cuối cùng thì chúng cũng được ra mắt công chúng rồi!
Tôi hít một hơi để lên tinh thần và bắt đầu kể.
“*E hèm*. Để xem…… tiêu đề truyện là ‘Màn thầu đáng sợ’.
Yozora và Sena nhìn tôi đầy chán ghét.
“Cậu.…”
“Tớ biết hai người hiện đang không vui, nhưng cứ nghe tớ kể hết chuyện cũng mất gì đâu?”
Và thế là, tôi tiếp tục kể cho hai kẻ đa nghi đó.
“Vào thời Heian [6], có một nhóm thanh niên tụ tập với nhau, và kể về những thứ mà họ sợ. Nhưng trong số họ, có một người nói ‘Chẳng có thứ gì làm tôi sợ cả’…… chúng ta sẽ gọi anh ta là A. Nhưng những người khác cứ ép anh ta phải nói ra, cuối cùng thì anh đã thừa nhận ‘Thật ra tôi sợ màn thầu’. Vừa nhắc đến màn thầu, anh ta đã muốn bệnh và vội vàng chạy qua phòng kế bên rồi đóng cửa lại. Thế là, những người còn lại liền đi mua thật nhiều màn thầu rồi ném vào nhà anh A để doạ anh ta. Đúng như dự đoán, họ nghe thấy những tiếng la đầy khổ sở của anh ta. Mấy anh chàng này bèn nhìn trộm xem sự tình trong phòng thế nào. Khi đó những gì họ nhìn thấy là, ‘Sợ quá, sợ quá, vì chúng trông đáng sợ quá, nên mình cần phải ăn sạch chúng thật nhanh’, anh A nói trong lúc ăn những cái màn thầu một cách ngon lành. Sau khi nhận ra rằng mình đã bị lừa, mấy anh chàng kia tức giận xông vào hỏi ‘Thật ra anh sợ cái quái gì!?’. Thế là, anh A trả lời như thế này——”
Tôi hít một hơi thật sâu, vì không thể nhịn cười được nữa.
“——‘Giờ thì, tôi sợ café nóng’” [7]
“…………”
“…………”
…………Ơ?
Yozora và Sena nhìn tôi với ánh mắt thật lạnh lẽo thế nào đó.
…… Sao họ không phá lên cười nhỉ?
“À…… Chắc có chỗ hơi khó hiểu phải không? Rõ ràng bối cảnh là thời Heian, thì làm sao mà anh ta lại có thể đề cập đến café cơ chứ?”
“Nhạt. Nhạt nhẽo quá đi mất…”
Sena nhìn tôi với một ánh mắt tàn ác đáng sợ.
“N-Nhạt nhẽo sao……!? Không thể nào! Ngoài ra còn cái này nữa, vào thời Heian thì sao tên anh ta lại là ‘A’ được cơ chứ, đó cũng là một chi tiết hài hước. Nội chuyện kết hợp giữa màn thầu và café là đã thấy hài rồi phải không? Đây là kỹ thuật cao cấp tạo ra những yếu tố bất ngờ trong một câu chuyện mà ai cũng nghĩ mình đã quá quen thuộc ——”
“Đủ rồi…… Đủ rồi, Kodaka……”
Yozora đột nhiên ngắt lời tôi, và rót cho tôi một tách café.
“Này, café nóng đấy, bình tĩnh mà uống.”
……!
Yozora lại biến thành ‘Yozora xinh đẹp’, điều đó có nghĩa là câu chuyện tôi kể nãy giờ rất là thảm……
“A, nhạt nhẽo quá…… ta cũng muốn uống café.”
Sena nhìn tôi đầy chán ghét, và cũng tự phục vụ một tách café.
“Hừ…… là do các cậu không hiểu được điểm nút của câu chuyện thôi, vậy thế này thì sao! Nó cực kỳ hài hước.”
Tôi một hơi uống cạn tách café, và bắt đầu nghiêm túc.
“Tiêu đề truyện là ‘Xíu mại kinh hoàng’!”
Phớt lờ những ánh mắt lạnh lùng của Yozora và Sena, tôi tiếp tục kể.
“Tại một nơi nọ, có một anh chàng thích ăn xíu mại. Một hôm như thường lệ, anh chàng đó đi mua xíu mại về nhà ăn. Khi anh ta mở nắp hộp ra, thì chẳng có cái xíu mại nào trong đó hết. Thật ra, nó bị dính dưới nắp hộp. Anh ta chết vì quá sốc và sau đó xác của anh ta được đặt trong một chiếc quan tài. Đến ngày chôn cất, khi mọi người mở nắm quan tài ra, thì cái xác đã biến mất.”
“Anh ta bị dính vào dưới nắp hòm phải không?” Sena gợi lại kết thúc của câu chuyện gốc.
“Ngây thơ quá. Trong quan tài không phải là một cái xác——mà là một cái xíu mại. Hình dạng thật sự của anh ta chính là yêu quái xíu mại!” [8]
Kết thúc bất ngờ đến mức lần này thì ai cũng sẽ cười lăn cười bò thôi!
Hài tới nỗi cả tôi còn phải phá lên cười cơ mà!
……Nhưng, Yozora và Sena nhìn tôi với một ánh mắt cứ như thể họ đang nhìn một thứ giòi bọ đáng thương.
……KHÔNG, không phải là kiểu phản ứng này.
Đáng ra họ phải là vừa bắt bẻ ‘Yêu quái xíu mại là con gì vậy!’ vừa cười ha hả mới đúng chứ?
“Ta có thấy buồn cười ở chỗ nào đâu…”
“Tớ thật sự lo lắng về óc hài hước của cậu rồi đấy……”
Vẻ kinh hoàng thật sự hiện lên trong ánh mắt của hai người họ cứ như thể họ vừa trông thấy một sinh vật kỳ bí nào đó.
“Grừ……Tiếp nào. Truyện khác! Xem nào……‘Canh miso kinh hoàng’!”
Yozora và Sena thở dài thường thượt.
“Sao cậu cứ tự làm tổn thương chính mình vậy…… Cậu bị ấm đầu rồi hả?”
“Đầu óc tớ bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa! …… Tại một nơi nọ có một cậu bé rất thích canh miso. Một hôm cậu ta hỏi mẹ ‘Canh miso hôm nay là gì vậy mẹ?’, và mẹ cậu trả lời ‘Là canh miso kinh hoàng’. Vào bữa tối, cậu bé rụt rè mở nắp tô súp miso ra——bên trong là một ảnh chân dung Augustine [9].”
“……?” “……?”
Hai người họ ngẩn ra.
“……Augustine……aaa, là ‘cha cố’, phải không……?”
“Kh...... Khó hiểu quá!”
“Chúng ta là học sinh trường Cơ-đốc, nên cái kết phải có dính tới yếu tố Cơ-đốc trong đó. Vừa hài hước vừa mang tính sư phạm. Mục tiêu mà tớ nhắm tới chính là một sự kết hợp đỉnh cao giữa tấu hài và giáo dục!”
Sena nhìn tôi, đang phát biểu đầy tự tin, với vẻ chán chường,
“……Sao lại có ảnh chân dung của Augustine trên món canh miso cơ chứ. Điên rồ quá như thế thì bố ai mà hiểu nổi, đúng không?”
“Hảả……!? V-Vậy, nếu ảnh chân dung Augustine được làm từ bột lúa mì thì sao? ‘Hôm nay + bột lúa mì’ và ‘cha cố’ kiểu chơi chữ đó hay hơn nhiều!” [10]
““Không dám đâu!””
Yozora và Sena đồng thanh phản đối làm tôi chán nản.
“Sao, sao lại thế được…… vậy thì……”
Sau đó tôi tiếp tục kể cho họ nghe rất nhiều mẩu truyện cười hay nhất của mình như là ‘Cá đao vùng Meguro’ [11] hay ‘Cá điêu hồng’ [12]. Nhưng tôi chẳng thể làm Yozora hay Sena cười được, hai người đó cứ chằm chằm nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
……Hai người bọn họ chẳng có chút đầu óc hài hước nào, đáng thương thay.
Tôi kiệt quệ cả về tinh thần, thể xác lẫn những câu chuyện cười và ngã phịch người xuống ghế sofa.
Yozora bèn lấy ra một cuốn sách bỏ túi còn Sena thì mở máy PSP lên, và có vẻ là chẳng còn ai muốn đề cập đến cái chủ đề ‘chọc cười’ nữa.
Rồi, vào lúc đó.
Cửa phòng sinh hoạt mở ra, và Yukimura bước vào.
“Xin lỗi em đến trễ, thưa Aniki, thưa các sư tỉ…”
“......May mà em thoát được kiếp nạn đấy.”
Sena thì thầm cái gì đó tôi nghe không rõ.
“Vì bận học hỏi bí quyết gây cười nên em đến hơi trễ. Nhưng nhờ vậy mà giờ em đã có được mấy câu chuyện thú vị để kể cho mọi người nghe.”
“Ồ?” “Ơ?”
Yozora và Sena đều nhìn Yukimura với vẻ cực kỳ hào hứng.
“Ừ, tuy cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều, nhưng để gột bỏ cái vị tởm lợm hồi nãy thì cũng được, kể đi.”
“Dạ, vậy thì em xin mạn phép múa rìu qua mắt thợ để kể một câu chuyện.”
Khuôn mặt Yukimura lộ chút tự tin.
“Màn thầu đáng sợ.”
““ĐỦ RỒI””
Yozora và Sena dùng hết sức gào lên trong lúc Yukimura nhìn họ với vẻ băn khoăn.
Danh sách chương