Khi tôi đến CLB, một cô hầu gái đang ở trong phòng.
“Oa?!”
Tôi sững sờ. Cô hầu gái đó cúi đầu chào tôi.
“Vất vả cho huynh, Aniki.”
…… Đó là thành viên mới gia nhập của CLB, Kusunoki Yukimura.
Cậu ta mặc một chiếc tạp dề với dải băng viền đăng ten buộc quanh tóc, thêm một chiếc váy ngắn kinh khủng nữa.
Tôi không cưỡng lại được việc lén liếc nhìn cặp đùi trắng muốt bên dưới chiếc váy. Bình tĩnh lại đi Hasegawa Kodaka! Cậu ta là giai đó……!
……. Dù muốn dù không cũng phải thừa nhận rằng, bộ đồ đó quả thật cực kỳ hợp với cậu ta……
“Èo gớm quá. Nhìn không chớp mắt luôn kìa……”
Cũng ở trong phòng, Sena nói đồng thời nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm.
Yozora thì ngồi trên ghế sofa, đối diện với Sena.
“……Tại sao Yukimura lại ăn mặc như hầu gái thế?”
Tôi rốt cuộc cũng nói lại được câu gì đó.
“Đây là huấn luyện đặc biệt để trở thành người đàn ông đích thực.”
Yozora dửng dưng nói.
“Mặc đồ hầu gái mà là huấn luyện đặc biệt á?!”
Yukimura đáp.
“Sư tỉ Yozora bảo rằng, một người đàn ông đích thực, cho dù có mặc trang phục gì đi nữa, thì cái gọi là nam tính tiềm ẩn của anh ta vẫn sẽ phát tiết ra ngoài. Ngày mà em có thể hiển lộ khí phách nam nhi từ sâu thẳm tâm hồn dù vẫn trong bộ dạng hầu gái này, là ngày mà em trở thành một người đàn ông đích thực. Dù đây là một thử thách vô cùng gian khổ, nhưng em sẽ cố gắng đến cùng!”
“Cậu lại dựng lên mấy chuyện nhảm nhí nữa rồi......!”
Tôi nhăn mặt nhìn Yozora
“Nhảm nhí sao?”
“Đây đâu phải chuyện nhảm nhí.”
Yozora chối phắt.
“Một người đàn ông đích thực, cho dù có ăn mặc như hầu gái, thì vẫn sẽ luôn toát ra khí chất nam nhi…… Tưởng tượng đi Yukimura, tưởng tượng bộ dạng của Kodaka trong trang phục hầu gái.”
“Đừng có tưởng tượng những thứ quái đản như thếếếế!!!!!”
Mặc dù tôi đã hết sức phản đối, nhưng Yukimura vẫn nhắm mắt lại và bắt đầu tưởng tượng.
“Buhaha, tởm quá, tởm quá đi mất!”
Sena phá lên cười sau khi cũng tưởng tượng cảnh tôi mặc đồ hầu gái.
“Aniki mặc đồ hầu gái.”
…………..
……
*Bụp*
……Tại sao Yukimura lại đỏ mặt chứ? Yukimura mở mắt ra.
“Quả đúng là Aniki, cho dù có mặc đồ hầu gái, huynh ấy vẫn trông giống một tên yankee.”
“Ở đâu mà có một tên yankee mặc đồ hầu gái chứ, mà khoan, anh không phải là yankee! Còn phải đính chính lại bao nhiêu lần nữa hả?!”
Yozora đương nhiên là phớt lờ phản đối của tôi.
“Em đã hiểu được sự khốc liệt của đợt huấn luyện này chưa, Yukimura? Em phải nhắm tới một đẳng cấp như thế.”
“Vâng. Em sẽ cố gắng hết sức để được giống như Aniki.”
“Không cần cố đâu……”
Tôi mệt mỏi nói và thả người cái phịch xuống ghế sofa.
Ngay sau đó, Yukimura bưng một khay cà phê tới.
Bất chợt, tôi cảm thấy hạnh phúc khôn tả.
“…… Có hầu gái trong CLB chẳng tốt sao?”
Yozora, cứ như đọc được suy nghĩ của tôi, nói nhỏ.
“Đúng vậy nhưng mà đâu cứ phải là Yukimura…… À không, không có gì đâu.”
Trong ba người Yozora, Sena và Yukimura, nếu phải chọn ra người thích hợp nhất để làm hầu gái thì dù có nhìn kiểu gì đi nữa Yukimura vẫn nổi trội hơn hẳn.
“Mà này, ai mang bộ đồ hầu gái đến thế?”
“Của tớ đó.”
“Của Yozora……? Đừng bảo là cậu thích cosplay nhé?”
“Không. Tớ mua nó trên ‘Yafoo! Auction’ [2]phòng lúc cần thiết.”
“‘Lúc cần thiết’ nào mà lại cần……”
“Oài, ngừng tán nhảm về đồ hầu gái được rồi đấy.”
Yozora đổi chủ đề.
“Mặc dù nó làm tớ chợt nhớ đến cái hôm Thịt đọc lớn mấy đoạn đối thoại trong eroge.”
“*Phụt*?!”
Sena phun ra ngụm cà phê cô ta đang uống dở.
“Ơ, ơ. Quên chuyện đó đi! Ta xin cô!”
Phớt lờ lời thỉnh cầu đẫm nước mắt của Sena, Yozora nói tiếp.
“Cái chúng ta cần để có thể kết bạn chính là--- kỹ năng diễn kịch!”
…… Tôi có linh cảm rằng đề xuất này rồi sẽ có kết cục khá là tồi tệ.
“Ớ, kỹ năng diễn kịch?”
“Phải. Chỉ cần có kỹ năng diễn kịch, ta có thể cười hơ hớ trong lúc xây dựng một tình bạn giả dối với những kẻ mà ta căm ghét, việc lấy lòng người khác khi cần cũng OK luôn.”
Quả đúng là thiên hạ đệ nhất ác nhân.
Người đầu tiên phản đối ý tưởng của Yozora, lạ lùng thay, lại là Yukimura.
“Sư tỉ. Người đàn ông đích thực phải luôn sống đúng với bản thân mình cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa. Lừa dối người khác bằng kỹ năng diễn kịch, đó không phải là hành vi của một người đàn ông đích thực.”
“Còn non nớt lắm, Yukimura.”
“Ý sư tỉ là sao?”
“Em có từng nghe câu châm ngôn này chưa? ‘Học theo vẻ ngoài trước.’”[3] “……Đó mà là châm ngôn sao?”
Tuy nhiên chẳng hiểu vì sao vẻ mặt Yukimura trông cứ như vừa mới vỡ lẽ ra điều gì đó.
“Em hiểu rồi. Tuy hiện giờ vẫn còn non nớt nhưng nếu em cứ bắt chước hành động của người đàn ông đích thực, dần dà em sẽ trở thành một người đàn ông đích thực lúc nào không biết. Sư tỉ có khác, em thật là quá nông cạn.”
Dễ dụ vậy trời.
Còn Sena thì-
“…… Diễn kịch à…… Hay đấy.”
“Sao háo hức thế?”
Đáng kinh ngạc là Sena, người luôn tự coi mình là cái rốn của vũ trụ, lại có vẻ hứng thú với việc đóng vai người khác.
“Khi đóng vai một nhân vật nào đó khác với bản thân, ta có thể phát hiện ra những khả năng tiềm ẩn trong chính mình, từ đó ta sẽ trưởng thành và trở nên sâu sắc hơn --- Đó là điều Mizuki từng nói.”
“Mizuki nào?”
“Mizuki ta nói đến đương nhiên là Mizuki trong ‘TokiMemo 7’’ rồi, hội trưởng CLB Kịch ấy.”
“Nhân vật trong game hả?”
Tôi nhìn cô ta với ánh mắt chán chường.
“…… Nhưng mà cũng đúng, dĩ nhiên nếu rèn luyện kỹ năng diễn kịch ta có thể điều khiển vẻ mặt và giọng nói một cách chính xác, nên có thể giảm thiểu sự hiểu nhầm……”
……Thế đó.
Có vẻ lợi ích của mọi người đã tìm được tiếng nói chung.
“Quyết định vậy đi. Hoạt động của ngày hôm nay là tập diễn kịch!”
Yozora hùng hồn tuyên bố.
“Tập diễn kịch à…… Vậy thì phải kiếm một vở kịch nào đó đã chứ?”
“Đương nhiên.”
“Vậy còn kịch bản?”
“Tớ đã chuẩn bị cả rồi. Lần đầu nên tớ nghĩ tốt nhất là một câu chuyện đơn giản mà ai cũng biết, và đây.”
Yozora lấy từ cặp ra một xấp kịch bản và phát cho mọi người.
“Hừm, Yozora mà cũng chu đáo ghê nhỉ.”
Sena nói với vẻ thán phục, đúng là chuyện hiếm thấy.
Tôi nhìn tựa đề của kịch bản…………‘Momotaro’.
“……Dĩ nhiên truyện này thì ai cũng biết, nhưng mà...”
“Lớn từng này rồi còn đóng ‘Momotaro’ không thấy ngượng à?”
Sena và tôi tỏ vẻ bất mãn, Yozora mặt vẫn tỉnh bơ,
“Mấy truyện thỏa mãn điều kiện mà tớ nghĩ ra được đâu có nhiều. Nếu không thích thì vẫn còn cái đó.”
“Cái đó?”
“‘The Sacred Blackstar’ ấy.”
“T, ta thích Momotaro lắm! Nội dung của nó sâu sắc đến không ngờ, ngay cả người lớn cũng phải khen ngợi câu chuyện tuyệt vời về Momotaro!”
Sena mỉm cười gượng gạo và nói.
Ngay sau đó cả Yukimura cũng gật đầu.
“Em đồng ý, sư tỉ Sena. Truyền thuyết Momotaro đột ngột lan truyền vào thời Nhật Bản cổ đại khi Triều đình Yamato [4]và Vương quốc Kibi [5]đối đầu với nhau. Một giả thuyết đáng tin cậy cho rằng Momotaro chính là con trai của Thiên hoàng Kourei[6]Hoàng tử Hiko Isaserihiko no Mikoto, người đã tham gia rất tích cực trong cuộc chiến với Vương quốc Kibi. Mặc dù không biết đích xác truyền thuyết ra đời lúc nào nhưng vào thời kỳ Muromachi [7]-"
“Xì tốp, Yukimura, hiểu biết rộng như thế là tốt.”
Yozora ngăn cậu ta lại. Trong một thoáng khuôn mặt của Yukimura, người đang mê mải bô lô ba la thể hiện kiến thức sâu rộng của mình, hơi có vẻ thất vọng.
Liệu Yukimura có phải là dân cuồng lịch sử không nhỉ......?
Một câu hỏi bỗng hiện lên trong đầu tôi.
“Nè, nhưng để diễn Momotaro thì chúng ta không đủ người.”
Nhắc đến nhân vật trong Momotaro thì có: Momotaro, chó, khỉ, chim trĩ, bà lão, ông lão, quỷ, và vì là kịch nên không thể thiếu người dẫn truyện được.
Rõ ràng chỉ bốn người bọn tôi thì không đủ.
“Yên tâm. Tớ đã tính toán chỉnh sửa lại hoàn hảo mọi thứ hết rồi.”
“Thật á?…… Ý tớ là, chẳng lẽ kịch bản này là do Yozora viết?”
“Phải. Một tác phẩm rất đáng tự hào.”
“Oài, miễn là cậu không nhại lại theo một kiểu quá quái dị là được……”
“Tốt. Vậy thì ta bắt đầu ngay thôi.”
Yozora tuyên bố, chúng tôi mở kịch bản ra.
Ngay bên dưới tựa đề chính thức được ghi ở trang đầu,
“Nhân vật”
- Momotaro
- Bà lão
- Quỷ
- Cây
“Nhân vật gì mà ít vậy?!”
“Đây là kết quả của việc tối ưu hóa nhằm làm tác phẩm phù hợp với số lượng thành viên chúng ta có.”
“Vậy còn ‘Cây’ ở cuối là sao?!”
“Tớ lỡ cắt giảm hơi quá tay nên mới thêm nó vào.”
“Rõ ràng cái cây đâu có cần thiết!”
“Được rồi, phân vai nào.”
Yozora phớt lờ lời bắt bẻ của tôi và cứ tiếp tục tiến hành.
“Để cho công bằng, chúng ta sẽ bắt thăm.”
Yozora làm mấy mảnh thăm đơn giản từ một tờ giấy.
Tất cả thành viên CLB cùng rút thăm và vai diễn đã được quyết định như sau,
“Nhân vật”
- Momotaro = Kashiwazaki Sena
- Bà lão = Kusunoki Yukimura
- Quỷ = Mikazuki Yozora
- Cây = Hasegawa Kodaka
“Từ đầu đã có linh tính rồi mà, quả nhiên mình phải làm cây……”
“Ha ha, ta là nhân vật chính. À, đương nhiên là vậy rồi. Ta có cảm giác Yozora rất hợp với vai quỷ. Ta sẽ tiêu diệt cô nhanh thôi!”
Sena mỉm cười hài lòng.
“Hừm, cứ tự sướng đi, Thịt.”
Yozora nói với vẻ khó chịu.
“Vậy thì bắt đầu đi. Vì tớ nghĩ ai cũng biết tóm tắt sơ lượt của truyện rồi, nên chúng ta sẽ diễn tập hết tác phẩm ngay lần đầu luôn.”
Chúng tôi dời bộ ghế sofa vào góc phòng và bắt đầu vở diễn tại sân khấu là khoảng trống ngay giữa phòng.
“Kodaka, vì cậu là cây nên cứ đứng ở đó từ đầu đến cuối nhé.”
Sena ra lệnh cho tôi tới đứng gần bức tường.
“…………”
Chẳng lấy gì làm sung sướng, tôi nhìn vào trang kịch bản của cảnh đầu tiên.
Hàng đầu tiên bắt đầu bằng lời thoại của Momotaro.
“…… Sao lại bắt đầu bằng lời thoại của ta chứ?”
Sena hỏi với vẻ băn khoăn. Dù vậy cô ta vẫn tuân theo kịch bản, đi ra sân khấu ở giữa và bắt đầu đọc lớn lời thoại của mình.
“X, xem nào……. Ngày xửa ngày xưa, có một bà lão sống cô đơn một mình. Một hôm, khi bà đang giặt đồ bên bờ sông, đột nhiên từ phía thượng nguồn có một quả đào lớn trôi xuống. Bà lão mang quả đào về nhà, bổ nó ra, và xuất hiện từ bên trong quả đào là tôi.”
“Truyện Momotaro theo ngôi thứ nhất à?!”
“Bằng việc dẫn truyện qua lời độc thoại của nhân vật chính như trong mấy cuốn tiểu thuyết theo ngôi thứ nhất, ta có thể giảm số diễn viên đi một. Tớ nghĩ đó là một ý kiến hay.”
Yozora nói với vẻ hơi tự hào.
“Khoan, đợi đã. Nếu đến mức phải cắt bỏ người dẫn truyện thì tại sao lại thêm vai ‘Cây’ vào?…… Tóm lại để tôi dẫn truyện thì đã tốt hơn là cứ đứng im re thế này!”
Sau khi nghe tôi bắt bẻ,
“…..…”
Mắt Yozora hơi trợn lên.
“……Sao? Giờ cậu mới nhận ra à?”
Ngay lúc đó Yozora khó chịu trả lời,
“…...Cây không được phép nói chuyện, thế giới quan sẽ bị phá vỡ đấy. Được rồi, tiếp nào.”
Cô ta giả vờ như không nghe thấy lời tôi nói.
“Sinh ra từ quả đào, tôi được đặt cho một cái tên đơn giản là ‘Momotaro’. Tôi sống bên cạnh bà lão và dần trưởng thành. Cứ thế cho đến một ngày.”
“Momotaro, bọn quỷ trên đảo lại quấy phá nữa rồi. Bà sợ quá.”
Yukimura, trong vai bà lão, bước lên sân khấu. Cậu ta cứ đều đều đọc lời thoại với giọng hờ hững phát khiếp lên được, hoàn toàn chẳng giống diễn kịch chút nào.
Mà bà lão lại mặc đồ hầu gái mới kinh chứ……
“Ha, cỡ như Yozora thì cháu giết cái một!”
Cuối cùng thì cũng đến lời thoại đầu tiên của Momotaro ngoài mấy câu độc thoại. Mặc dù Sena đọc với giọng đầy cảm xúc nhưng có cảm giác hình như cô ta chẳng diễn theo kịch bản tí nào.
“Vậy à? Chúc may mắn.”
……Và đến đấy là hết phần diễn xuất của bà lão. Vẫn còn chưa đưa kibi-dango [8]cơ mà……
Yukimura lững thững tiến về phía tôi.
“Aniki thấy thế nào ạ? Phần diễn xuất của em có giống thật không?”
“………”
Không biết phải nói làm sao, tôi cứ im lặng.
“Không hổ là Aniki. Huynh đã hoàn toàn trở thành một cái cây. Em vẫn còn phải học hỏi nhiều.”
Nhìn tôi với đôi mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ, Yukimura rời khỏi sân khấu.
Sena đi tới đi lui trên sân khấu và đọc đoạn độc thoại của mình.
“Sau khi chia tay bà lão, tôi rời làng và hướng thẳng đến Đảo Quỷ. Trên đường đi tôi phát hiện ra một con chó, một con khỉ và một con chim trĩ đã chết. À, ngoài chuyện đó ra thì tôi vẫn hối hả tiến bước.”
“Sao cậu nỡ xuyên tạc như thế?!”
“Vì đã nói về ‘Momotaro’ là phải nói đến chó, khỉ và chim trĩ mà. Không thể không có sự xuất hiện của chúng. Cái đó gọi là tôn trọng nguyên tác.”
Yozora thản nhiên nói.
……Xuất hiện trong vai xác chết mà tôn trọng chỗ nào?
“Nhiều chuyện xảy ra, và cuối cùng tôi đã đến được Đảo Quỷ. Trên đảo có rất đông bọn quỷ sinh sống, nhưng tôi tấn công và chém chết sạch bọn chúng. Tôi tiến vào bên trong lâu đài nơi Chúa Quỷ ẩn náu.”
…… Câu chuyện diễn biến nhanh quá……
“Cuối cùng tôi đối mặt với Chúa Quỷ.”
Ngay sau đó Yozora tiến lên sân khấu.
“Cuối cùng ngươi đã xuất hiện, Yozora! Sẵn sàng đi! Giết ngươi xong thì toàn bộ kho báu trên đảo này sẽ thuộc về ta!”
Momotaro cứ y như là nhân vật phản diện ấy. Yozora quay mặt lại, ánh mắt đầy vẻ buồn bã.
Và sau đó là màn diễn xuất như thật tràn đầy cảm xúc,
“Tại sao? Tại sao ngươi có thể làm những việc tàn bạo với vẻ lạnh lùng như thế? Bọn ta là hậu duệ của một dị tộc đã bị Triều đình Yamato đánh đuổi. Đẩy bọn ta đến hòn đảo khô cằn này vẫn chưa đủ, giờ các ngươi còn muốn tước đoạt mạng sống của bọn ta ư……?! Đúng là đồ máu lạnh, chẳng phải các ngươi mới là quỷ sao?!”
Lời thoại của Chúa Quỷ ngầu quá!
“Ơ…… Diễn biến kỳ cục vậy……”
Sena tuy bối rối nhưng vẫn tiếp tục đọc lời thoại của mình.
“Ơ, ơ... Câm mồm! Còn ngươi giết người thì không có tội chắc?!”
“Nhảm nhí! Chính ngươi đã gửi bọn chiến binh đó đến đây nhằm cướp đi mỏ vàng mà tổ tiên bọn ta, những người bị xua đuổi đến hòn đảo này, đã phải đổ biết bao nhiêu công sức và máu mới đào được! Cho dù bọn ta chỉ muốn được sống trong hòa bình!”
“Thật à? Ơ không... Câm mồm đi con quỷ kia! Bản thân sự tồn tại của các ngươi đã là một tội ác rồi! Momotaro ta sẽ trừng trị bọn quỷ xấu xa các ngươi bằng thanh gươm chính nghĩa! Chính nghĩa kiểu gì thế này?”
“Làm chuyện tàn bạo như thế mà không bị ai ngăn cản…… Chính nghĩa thật ra là cái gì chứ? Nếu như trên đời này không còn chính nghĩa nữa, ta sẽ trở thành quỷ la sát, tận lực tiêu diệt toàn bộ sinh linh tồn tại trong thế giới này, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật! Xông vào đi, đồ chó săn của Triều đình. Đại danh của ta là Kokuten no Mikoto, vị vua cuối cùng của Vương quốc Kibi, tồn tại đem lại sự hủy diệt cho thế giới này!”
“Khoan đã Yozora! Nhìn kiểu gì thì vai quỷ cũng ngon hơn! Với tên của Chúa Quỷ đâu có được viết trong kịch bản!”
Cuối cùng sự bất mãn của Sena cũng lên đến đỉnh điểm. Yozora cười khẩy,
“Khi viết kịch bản tôi nghĩ truyện về cái thiện chiến thắng cái ác chẳng thú vị gì cả, nên đã thay đổi nó một chút. Còn cái tên thì tôi mới nghĩ ra thôi.”
“Bất công quá, mỗi cô là có tên thật oách. Còn ta thì phải dùng tên Momotaro là sao?!”
“Bất công cái gì…… Làm gì có cái thiện và cái ác tuyệt đối trên đời. Lịch sử luôn được viết bởi kẻ chiến thắng. Nói cách khác, chỉ có kẻ chiến thắng trong trận đấu này mới được phép tự xưng là chính nghĩa!”
Yozora hét lên như thế. Không biết từ khi nào cô ta cầm trên tay một cuốn atlas được cuộn lại và nện nó vào đầu Sena.
Tôi xem lại kịch bản, phần hướng dẫn ở trang cuối kịch bản chỉ viết là “Trận chiến giữa Momotaro và Quỷ diễn ra ở đây. Tiếp tục cho đến khi một bên khóc, kẻ thắng là chính nghĩa.”
Còn việc tập diễn kịch thì sao?
“Úi da! Khoan đã, chỉ mình cô được xài vũ khí là không công bằng!”
Nhìn Sena ứa nước mắt phản đối, Yozora nện cô ta tiếp phát nữa.
“Phản đối vô hiệu! Ta sẽ trả thù cho những anh em đã bị ngươi thảm sát!”
Bộp Bộp Bộp Bộp Bộp!
“Aaa, đủ lắm rồi!”
Sena cuộn tập kịch bản lại và đánh trả. Tuy nhiên tập kịch bản mỏng manh không thể nào bì được với cuốn atlas cứng chắc và ngay lập tức bị xổ tung ra.
“Khoan đã, úi da, đau quá! Ứ ứ! Á á! Ứ ư ư…. Đồ đần độn---!”
Cuối cùng Sena bỏ chạy ra khỏi sân khấu.
Yozora điềm tĩnh đứng chính giữa sân khấu, một nụ cười tàn bạo xuất hiện trên khuôn mặt cô ta.
“…… Cứ đợi đấy, con người…… Trừng trị Momotaro xong, ngày tận thế của các ngươi sẽ đến!...... Hahahahaha…. Hahahahahahahahhaahaha………!............Hết!”
Yozora chuyển lại kiểu nói như bình thường,
“Đúng là một vở kịch chán ngắt……”
Tôi đáp,
“Chẳng sao. Ta có phải công diễn nó đâu.”
Yozora thản nhiên nói,
“Nhưng mà trò diễn kịch này cũng khá thú vị đấy. Ta nên biến nó thành một hoạt động thường kỳ của CLB Láng giềng!”
Yozora quẹt mồ hôi trên mặt đầy thỏa mãn trong lúc mặt tôi và Sena thì lộ vẻ chán chường đến tận tâm can.
“Oa?!”
Tôi sững sờ. Cô hầu gái đó cúi đầu chào tôi.
“Vất vả cho huynh, Aniki.”
…… Đó là thành viên mới gia nhập của CLB, Kusunoki Yukimura.
Cậu ta mặc một chiếc tạp dề với dải băng viền đăng ten buộc quanh tóc, thêm một chiếc váy ngắn kinh khủng nữa.
Tôi không cưỡng lại được việc lén liếc nhìn cặp đùi trắng muốt bên dưới chiếc váy. Bình tĩnh lại đi Hasegawa Kodaka! Cậu ta là giai đó……!
……. Dù muốn dù không cũng phải thừa nhận rằng, bộ đồ đó quả thật cực kỳ hợp với cậu ta……
“Èo gớm quá. Nhìn không chớp mắt luôn kìa……”
Cũng ở trong phòng, Sena nói đồng thời nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm.
Yozora thì ngồi trên ghế sofa, đối diện với Sena.
“……Tại sao Yukimura lại ăn mặc như hầu gái thế?”
Tôi rốt cuộc cũng nói lại được câu gì đó.
“Đây là huấn luyện đặc biệt để trở thành người đàn ông đích thực.”
Yozora dửng dưng nói.
“Mặc đồ hầu gái mà là huấn luyện đặc biệt á?!”
Yukimura đáp.
“Sư tỉ Yozora bảo rằng, một người đàn ông đích thực, cho dù có mặc trang phục gì đi nữa, thì cái gọi là nam tính tiềm ẩn của anh ta vẫn sẽ phát tiết ra ngoài. Ngày mà em có thể hiển lộ khí phách nam nhi từ sâu thẳm tâm hồn dù vẫn trong bộ dạng hầu gái này, là ngày mà em trở thành một người đàn ông đích thực. Dù đây là một thử thách vô cùng gian khổ, nhưng em sẽ cố gắng đến cùng!”
“Cậu lại dựng lên mấy chuyện nhảm nhí nữa rồi......!”
Tôi nhăn mặt nhìn Yozora
“Nhảm nhí sao?”
“Đây đâu phải chuyện nhảm nhí.”
Yozora chối phắt.
“Một người đàn ông đích thực, cho dù có ăn mặc như hầu gái, thì vẫn sẽ luôn toát ra khí chất nam nhi…… Tưởng tượng đi Yukimura, tưởng tượng bộ dạng của Kodaka trong trang phục hầu gái.”
“Đừng có tưởng tượng những thứ quái đản như thếếếế!!!!!”
Mặc dù tôi đã hết sức phản đối, nhưng Yukimura vẫn nhắm mắt lại và bắt đầu tưởng tượng.
“Buhaha, tởm quá, tởm quá đi mất!”
Sena phá lên cười sau khi cũng tưởng tượng cảnh tôi mặc đồ hầu gái.
“Aniki mặc đồ hầu gái.”
…………..
……
*Bụp*
……Tại sao Yukimura lại đỏ mặt chứ? Yukimura mở mắt ra.
“Quả đúng là Aniki, cho dù có mặc đồ hầu gái, huynh ấy vẫn trông giống một tên yankee.”
“Ở đâu mà có một tên yankee mặc đồ hầu gái chứ, mà khoan, anh không phải là yankee! Còn phải đính chính lại bao nhiêu lần nữa hả?!”
Yozora đương nhiên là phớt lờ phản đối của tôi.
“Em đã hiểu được sự khốc liệt của đợt huấn luyện này chưa, Yukimura? Em phải nhắm tới một đẳng cấp như thế.”
“Vâng. Em sẽ cố gắng hết sức để được giống như Aniki.”
“Không cần cố đâu……”
Tôi mệt mỏi nói và thả người cái phịch xuống ghế sofa.
Ngay sau đó, Yukimura bưng một khay cà phê tới.
Bất chợt, tôi cảm thấy hạnh phúc khôn tả.
“…… Có hầu gái trong CLB chẳng tốt sao?”
Yozora, cứ như đọc được suy nghĩ của tôi, nói nhỏ.
“Đúng vậy nhưng mà đâu cứ phải là Yukimura…… À không, không có gì đâu.”
Trong ba người Yozora, Sena và Yukimura, nếu phải chọn ra người thích hợp nhất để làm hầu gái thì dù có nhìn kiểu gì đi nữa Yukimura vẫn nổi trội hơn hẳn.
“Mà này, ai mang bộ đồ hầu gái đến thế?”
“Của tớ đó.”
“Của Yozora……? Đừng bảo là cậu thích cosplay nhé?”
“Không. Tớ mua nó trên ‘Yafoo! Auction’ [2]phòng lúc cần thiết.”
“‘Lúc cần thiết’ nào mà lại cần……”
“Oài, ngừng tán nhảm về đồ hầu gái được rồi đấy.”
Yozora đổi chủ đề.
“Mặc dù nó làm tớ chợt nhớ đến cái hôm Thịt đọc lớn mấy đoạn đối thoại trong eroge.”
“*Phụt*?!”
Sena phun ra ngụm cà phê cô ta đang uống dở.
“Ơ, ơ. Quên chuyện đó đi! Ta xin cô!”
Phớt lờ lời thỉnh cầu đẫm nước mắt của Sena, Yozora nói tiếp.
“Cái chúng ta cần để có thể kết bạn chính là--- kỹ năng diễn kịch!”
…… Tôi có linh cảm rằng đề xuất này rồi sẽ có kết cục khá là tồi tệ.
“Ớ, kỹ năng diễn kịch?”
“Phải. Chỉ cần có kỹ năng diễn kịch, ta có thể cười hơ hớ trong lúc xây dựng một tình bạn giả dối với những kẻ mà ta căm ghét, việc lấy lòng người khác khi cần cũng OK luôn.”
Quả đúng là thiên hạ đệ nhất ác nhân.
Người đầu tiên phản đối ý tưởng của Yozora, lạ lùng thay, lại là Yukimura.
“Sư tỉ. Người đàn ông đích thực phải luôn sống đúng với bản thân mình cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa. Lừa dối người khác bằng kỹ năng diễn kịch, đó không phải là hành vi của một người đàn ông đích thực.”
“Còn non nớt lắm, Yukimura.”
“Ý sư tỉ là sao?”
“Em có từng nghe câu châm ngôn này chưa? ‘Học theo vẻ ngoài trước.’”[3] “……Đó mà là châm ngôn sao?”
Tuy nhiên chẳng hiểu vì sao vẻ mặt Yukimura trông cứ như vừa mới vỡ lẽ ra điều gì đó.
“Em hiểu rồi. Tuy hiện giờ vẫn còn non nớt nhưng nếu em cứ bắt chước hành động của người đàn ông đích thực, dần dà em sẽ trở thành một người đàn ông đích thực lúc nào không biết. Sư tỉ có khác, em thật là quá nông cạn.”
Dễ dụ vậy trời.
Còn Sena thì-
“…… Diễn kịch à…… Hay đấy.”
“Sao háo hức thế?”
Đáng kinh ngạc là Sena, người luôn tự coi mình là cái rốn của vũ trụ, lại có vẻ hứng thú với việc đóng vai người khác.
“Khi đóng vai một nhân vật nào đó khác với bản thân, ta có thể phát hiện ra những khả năng tiềm ẩn trong chính mình, từ đó ta sẽ trưởng thành và trở nên sâu sắc hơn --- Đó là điều Mizuki từng nói.”
“Mizuki nào?”
“Mizuki ta nói đến đương nhiên là Mizuki trong ‘TokiMemo 7’’ rồi, hội trưởng CLB Kịch ấy.”
“Nhân vật trong game hả?”
Tôi nhìn cô ta với ánh mắt chán chường.
“…… Nhưng mà cũng đúng, dĩ nhiên nếu rèn luyện kỹ năng diễn kịch ta có thể điều khiển vẻ mặt và giọng nói một cách chính xác, nên có thể giảm thiểu sự hiểu nhầm……”
……Thế đó.
Có vẻ lợi ích của mọi người đã tìm được tiếng nói chung.
“Quyết định vậy đi. Hoạt động của ngày hôm nay là tập diễn kịch!”
Yozora hùng hồn tuyên bố.
“Tập diễn kịch à…… Vậy thì phải kiếm một vở kịch nào đó đã chứ?”
“Đương nhiên.”
“Vậy còn kịch bản?”
“Tớ đã chuẩn bị cả rồi. Lần đầu nên tớ nghĩ tốt nhất là một câu chuyện đơn giản mà ai cũng biết, và đây.”
Yozora lấy từ cặp ra một xấp kịch bản và phát cho mọi người.
“Hừm, Yozora mà cũng chu đáo ghê nhỉ.”
Sena nói với vẻ thán phục, đúng là chuyện hiếm thấy.
Tôi nhìn tựa đề của kịch bản…………‘Momotaro’.
“……Dĩ nhiên truyện này thì ai cũng biết, nhưng mà...”
“Lớn từng này rồi còn đóng ‘Momotaro’ không thấy ngượng à?”
Sena và tôi tỏ vẻ bất mãn, Yozora mặt vẫn tỉnh bơ,
“Mấy truyện thỏa mãn điều kiện mà tớ nghĩ ra được đâu có nhiều. Nếu không thích thì vẫn còn cái đó.”
“Cái đó?”
“‘The Sacred Blackstar’ ấy.”
“T, ta thích Momotaro lắm! Nội dung của nó sâu sắc đến không ngờ, ngay cả người lớn cũng phải khen ngợi câu chuyện tuyệt vời về Momotaro!”
Sena mỉm cười gượng gạo và nói.
Ngay sau đó cả Yukimura cũng gật đầu.
“Em đồng ý, sư tỉ Sena. Truyền thuyết Momotaro đột ngột lan truyền vào thời Nhật Bản cổ đại khi Triều đình Yamato [4]và Vương quốc Kibi [5]đối đầu với nhau. Một giả thuyết đáng tin cậy cho rằng Momotaro chính là con trai của Thiên hoàng Kourei[6]Hoàng tử Hiko Isaserihiko no Mikoto, người đã tham gia rất tích cực trong cuộc chiến với Vương quốc Kibi. Mặc dù không biết đích xác truyền thuyết ra đời lúc nào nhưng vào thời kỳ Muromachi [7]-"
“Xì tốp, Yukimura, hiểu biết rộng như thế là tốt.”
Yozora ngăn cậu ta lại. Trong một thoáng khuôn mặt của Yukimura, người đang mê mải bô lô ba la thể hiện kiến thức sâu rộng của mình, hơi có vẻ thất vọng.
Liệu Yukimura có phải là dân cuồng lịch sử không nhỉ......?
Một câu hỏi bỗng hiện lên trong đầu tôi.
“Nè, nhưng để diễn Momotaro thì chúng ta không đủ người.”
Nhắc đến nhân vật trong Momotaro thì có: Momotaro, chó, khỉ, chim trĩ, bà lão, ông lão, quỷ, và vì là kịch nên không thể thiếu người dẫn truyện được.
Rõ ràng chỉ bốn người bọn tôi thì không đủ.
“Yên tâm. Tớ đã tính toán chỉnh sửa lại hoàn hảo mọi thứ hết rồi.”
“Thật á?…… Ý tớ là, chẳng lẽ kịch bản này là do Yozora viết?”
“Phải. Một tác phẩm rất đáng tự hào.”
“Oài, miễn là cậu không nhại lại theo một kiểu quá quái dị là được……”
“Tốt. Vậy thì ta bắt đầu ngay thôi.”
Yozora tuyên bố, chúng tôi mở kịch bản ra.
Ngay bên dưới tựa đề chính thức được ghi ở trang đầu,
“Nhân vật”
- Momotaro
- Bà lão
- Quỷ
- Cây
“Nhân vật gì mà ít vậy?!”
“Đây là kết quả của việc tối ưu hóa nhằm làm tác phẩm phù hợp với số lượng thành viên chúng ta có.”
“Vậy còn ‘Cây’ ở cuối là sao?!”
“Tớ lỡ cắt giảm hơi quá tay nên mới thêm nó vào.”
“Rõ ràng cái cây đâu có cần thiết!”
“Được rồi, phân vai nào.”
Yozora phớt lờ lời bắt bẻ của tôi và cứ tiếp tục tiến hành.
“Để cho công bằng, chúng ta sẽ bắt thăm.”
Yozora làm mấy mảnh thăm đơn giản từ một tờ giấy.
Tất cả thành viên CLB cùng rút thăm và vai diễn đã được quyết định như sau,
“Nhân vật”
- Momotaro = Kashiwazaki Sena
- Bà lão = Kusunoki Yukimura
- Quỷ = Mikazuki Yozora
- Cây = Hasegawa Kodaka
“Từ đầu đã có linh tính rồi mà, quả nhiên mình phải làm cây……”
“Ha ha, ta là nhân vật chính. À, đương nhiên là vậy rồi. Ta có cảm giác Yozora rất hợp với vai quỷ. Ta sẽ tiêu diệt cô nhanh thôi!”
Sena mỉm cười hài lòng.
“Hừm, cứ tự sướng đi, Thịt.”
Yozora nói với vẻ khó chịu.
“Vậy thì bắt đầu đi. Vì tớ nghĩ ai cũng biết tóm tắt sơ lượt của truyện rồi, nên chúng ta sẽ diễn tập hết tác phẩm ngay lần đầu luôn.”
Chúng tôi dời bộ ghế sofa vào góc phòng và bắt đầu vở diễn tại sân khấu là khoảng trống ngay giữa phòng.
“Kodaka, vì cậu là cây nên cứ đứng ở đó từ đầu đến cuối nhé.”
Sena ra lệnh cho tôi tới đứng gần bức tường.
“…………”
Chẳng lấy gì làm sung sướng, tôi nhìn vào trang kịch bản của cảnh đầu tiên.
Hàng đầu tiên bắt đầu bằng lời thoại của Momotaro.
“…… Sao lại bắt đầu bằng lời thoại của ta chứ?”
Sena hỏi với vẻ băn khoăn. Dù vậy cô ta vẫn tuân theo kịch bản, đi ra sân khấu ở giữa và bắt đầu đọc lớn lời thoại của mình.
“X, xem nào……. Ngày xửa ngày xưa, có một bà lão sống cô đơn một mình. Một hôm, khi bà đang giặt đồ bên bờ sông, đột nhiên từ phía thượng nguồn có một quả đào lớn trôi xuống. Bà lão mang quả đào về nhà, bổ nó ra, và xuất hiện từ bên trong quả đào là tôi.”
“Truyện Momotaro theo ngôi thứ nhất à?!”
“Bằng việc dẫn truyện qua lời độc thoại của nhân vật chính như trong mấy cuốn tiểu thuyết theo ngôi thứ nhất, ta có thể giảm số diễn viên đi một. Tớ nghĩ đó là một ý kiến hay.”
Yozora nói với vẻ hơi tự hào.
“Khoan, đợi đã. Nếu đến mức phải cắt bỏ người dẫn truyện thì tại sao lại thêm vai ‘Cây’ vào?…… Tóm lại để tôi dẫn truyện thì đã tốt hơn là cứ đứng im re thế này!”
Sau khi nghe tôi bắt bẻ,
“…..…”
Mắt Yozora hơi trợn lên.
“……Sao? Giờ cậu mới nhận ra à?”
Ngay lúc đó Yozora khó chịu trả lời,
“…...Cây không được phép nói chuyện, thế giới quan sẽ bị phá vỡ đấy. Được rồi, tiếp nào.”
Cô ta giả vờ như không nghe thấy lời tôi nói.
“Sinh ra từ quả đào, tôi được đặt cho một cái tên đơn giản là ‘Momotaro’. Tôi sống bên cạnh bà lão và dần trưởng thành. Cứ thế cho đến một ngày.”
“Momotaro, bọn quỷ trên đảo lại quấy phá nữa rồi. Bà sợ quá.”
Yukimura, trong vai bà lão, bước lên sân khấu. Cậu ta cứ đều đều đọc lời thoại với giọng hờ hững phát khiếp lên được, hoàn toàn chẳng giống diễn kịch chút nào.
Mà bà lão lại mặc đồ hầu gái mới kinh chứ……
“Ha, cỡ như Yozora thì cháu giết cái một!”
Cuối cùng thì cũng đến lời thoại đầu tiên của Momotaro ngoài mấy câu độc thoại. Mặc dù Sena đọc với giọng đầy cảm xúc nhưng có cảm giác hình như cô ta chẳng diễn theo kịch bản tí nào.
“Vậy à? Chúc may mắn.”
……Và đến đấy là hết phần diễn xuất của bà lão. Vẫn còn chưa đưa kibi-dango [8]cơ mà……
Yukimura lững thững tiến về phía tôi.
“Aniki thấy thế nào ạ? Phần diễn xuất của em có giống thật không?”
“………”
Không biết phải nói làm sao, tôi cứ im lặng.
“Không hổ là Aniki. Huynh đã hoàn toàn trở thành một cái cây. Em vẫn còn phải học hỏi nhiều.”
Nhìn tôi với đôi mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ, Yukimura rời khỏi sân khấu.
Sena đi tới đi lui trên sân khấu và đọc đoạn độc thoại của mình.
“Sau khi chia tay bà lão, tôi rời làng và hướng thẳng đến Đảo Quỷ. Trên đường đi tôi phát hiện ra một con chó, một con khỉ và một con chim trĩ đã chết. À, ngoài chuyện đó ra thì tôi vẫn hối hả tiến bước.”
“Sao cậu nỡ xuyên tạc như thế?!”
“Vì đã nói về ‘Momotaro’ là phải nói đến chó, khỉ và chim trĩ mà. Không thể không có sự xuất hiện của chúng. Cái đó gọi là tôn trọng nguyên tác.”
Yozora thản nhiên nói.
……Xuất hiện trong vai xác chết mà tôn trọng chỗ nào?
“Nhiều chuyện xảy ra, và cuối cùng tôi đã đến được Đảo Quỷ. Trên đảo có rất đông bọn quỷ sinh sống, nhưng tôi tấn công và chém chết sạch bọn chúng. Tôi tiến vào bên trong lâu đài nơi Chúa Quỷ ẩn náu.”
…… Câu chuyện diễn biến nhanh quá……
“Cuối cùng tôi đối mặt với Chúa Quỷ.”
Ngay sau đó Yozora tiến lên sân khấu.
“Cuối cùng ngươi đã xuất hiện, Yozora! Sẵn sàng đi! Giết ngươi xong thì toàn bộ kho báu trên đảo này sẽ thuộc về ta!”
Momotaro cứ y như là nhân vật phản diện ấy. Yozora quay mặt lại, ánh mắt đầy vẻ buồn bã.
Và sau đó là màn diễn xuất như thật tràn đầy cảm xúc,
“Tại sao? Tại sao ngươi có thể làm những việc tàn bạo với vẻ lạnh lùng như thế? Bọn ta là hậu duệ của một dị tộc đã bị Triều đình Yamato đánh đuổi. Đẩy bọn ta đến hòn đảo khô cằn này vẫn chưa đủ, giờ các ngươi còn muốn tước đoạt mạng sống của bọn ta ư……?! Đúng là đồ máu lạnh, chẳng phải các ngươi mới là quỷ sao?!”
Lời thoại của Chúa Quỷ ngầu quá!
“Ơ…… Diễn biến kỳ cục vậy……”
Sena tuy bối rối nhưng vẫn tiếp tục đọc lời thoại của mình.
“Ơ, ơ... Câm mồm! Còn ngươi giết người thì không có tội chắc?!”
“Nhảm nhí! Chính ngươi đã gửi bọn chiến binh đó đến đây nhằm cướp đi mỏ vàng mà tổ tiên bọn ta, những người bị xua đuổi đến hòn đảo này, đã phải đổ biết bao nhiêu công sức và máu mới đào được! Cho dù bọn ta chỉ muốn được sống trong hòa bình!”
“Thật à? Ơ không... Câm mồm đi con quỷ kia! Bản thân sự tồn tại của các ngươi đã là một tội ác rồi! Momotaro ta sẽ trừng trị bọn quỷ xấu xa các ngươi bằng thanh gươm chính nghĩa! Chính nghĩa kiểu gì thế này?”
“Làm chuyện tàn bạo như thế mà không bị ai ngăn cản…… Chính nghĩa thật ra là cái gì chứ? Nếu như trên đời này không còn chính nghĩa nữa, ta sẽ trở thành quỷ la sát, tận lực tiêu diệt toàn bộ sinh linh tồn tại trong thế giới này, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật! Xông vào đi, đồ chó săn của Triều đình. Đại danh của ta là Kokuten no Mikoto, vị vua cuối cùng của Vương quốc Kibi, tồn tại đem lại sự hủy diệt cho thế giới này!”
“Khoan đã Yozora! Nhìn kiểu gì thì vai quỷ cũng ngon hơn! Với tên của Chúa Quỷ đâu có được viết trong kịch bản!”
Cuối cùng sự bất mãn của Sena cũng lên đến đỉnh điểm. Yozora cười khẩy,
“Khi viết kịch bản tôi nghĩ truyện về cái thiện chiến thắng cái ác chẳng thú vị gì cả, nên đã thay đổi nó một chút. Còn cái tên thì tôi mới nghĩ ra thôi.”
“Bất công quá, mỗi cô là có tên thật oách. Còn ta thì phải dùng tên Momotaro là sao?!”
“Bất công cái gì…… Làm gì có cái thiện và cái ác tuyệt đối trên đời. Lịch sử luôn được viết bởi kẻ chiến thắng. Nói cách khác, chỉ có kẻ chiến thắng trong trận đấu này mới được phép tự xưng là chính nghĩa!”
Yozora hét lên như thế. Không biết từ khi nào cô ta cầm trên tay một cuốn atlas được cuộn lại và nện nó vào đầu Sena.
Tôi xem lại kịch bản, phần hướng dẫn ở trang cuối kịch bản chỉ viết là “Trận chiến giữa Momotaro và Quỷ diễn ra ở đây. Tiếp tục cho đến khi một bên khóc, kẻ thắng là chính nghĩa.”
Còn việc tập diễn kịch thì sao?
“Úi da! Khoan đã, chỉ mình cô được xài vũ khí là không công bằng!”
Nhìn Sena ứa nước mắt phản đối, Yozora nện cô ta tiếp phát nữa.
“Phản đối vô hiệu! Ta sẽ trả thù cho những anh em đã bị ngươi thảm sát!”
Bộp Bộp Bộp Bộp Bộp!
“Aaa, đủ lắm rồi!”
Sena cuộn tập kịch bản lại và đánh trả. Tuy nhiên tập kịch bản mỏng manh không thể nào bì được với cuốn atlas cứng chắc và ngay lập tức bị xổ tung ra.
“Khoan đã, úi da, đau quá! Ứ ứ! Á á! Ứ ư ư…. Đồ đần độn---!”
Cuối cùng Sena bỏ chạy ra khỏi sân khấu.
Yozora điềm tĩnh đứng chính giữa sân khấu, một nụ cười tàn bạo xuất hiện trên khuôn mặt cô ta.
“…… Cứ đợi đấy, con người…… Trừng trị Momotaro xong, ngày tận thế của các ngươi sẽ đến!...... Hahahahaha…. Hahahahahahahahhaahaha………!............Hết!”
Yozora chuyển lại kiểu nói như bình thường,
“Đúng là một vở kịch chán ngắt……”
Tôi đáp,
“Chẳng sao. Ta có phải công diễn nó đâu.”
Yozora thản nhiên nói,
“Nhưng mà trò diễn kịch này cũng khá thú vị đấy. Ta nên biến nó thành một hoạt động thường kỳ của CLB Láng giềng!”
Yozora quẹt mồ hôi trên mặt đầy thỏa mãn trong lúc mặt tôi và Sena thì lộ vẻ chán chường đến tận tâm can.
Danh sách chương