Một buổi sáng, sau khi xử lý xong bữa ăn sáng, tôi chợt thấy TV đang phát sóng chương trình bói toán.

Dựa theo nhóm máu thì hôm nay là ngày xui tận mạng của tôi.

"Oh ho! Ngày hôm nay quá nhọ cho những ai thuộc máu AB! Xin hãy thẩn trọng khi làm bất kì việc gì để tránh làm tổn thương đến bạn bè nhé!”

"............"

...Ahh... Ahh, trớ trêu thay ~ Thật tốt khi tôi chẳng có đứa bạn nào.

Quả là may mắn khi tôi không cần phải lo lắng về việc có thể tổn thương người bạn không tồn tại của tôi!

".........Tch."

Tôi không tin vào mấy cái bói đó, nhưng nghe điều này đem lại cho tôi tâm trạng không tốt, bởi vậy tôi chuyển kênh.

Kênh tiếp theo cũng là về mấy bài bói, nhưng lần này bói theo chiêm tinh học.

Theo chòm sao thì hôm nay tôi đứng thứ hai về độ may mắn, nhưng nó nói tiếp,

“Các bạn có thể trở nên thân thiết hơn với bạn bè mình hôm nay đấy!”

Vừa mới nói tôi chẳng có đứa bạn nào cả…

Trong khi tôi đang vặn lại trong đầu, một ý tưởng chợt xuất hiện.

Bói toán…à? ☺

“Làm một gian hàng bói toán thì sao?”

Buổi chiều hôm đó, tại phòng Câu lạc bộ Láng giềng sau giờ học.

Chúng tôi tiếp tục bàn về hoạt động tại lễ hội văn hóa, và tôi đưa ra cái ý tưởng hồi sáng.

Yozora, Sena, Rika, Yukimura, và tôi đều có mặt tại phòng câu lạc bộ.

Hai thành viên nhỏ tuổi nhất, Kobato và Maria, không có mặt, nhưng lớp phụ đạo của Kobato bữa nay nữa thôi là hết rồi, nên có lẽ hôm sau em ấy sẽ đến.

“Cái gì, cậu tin vào ba cái vớ va vớ vẩn đấy à?”

Sena nói, mỉa mai tôi.

“Không hẳn, nhưng cũng có nhiều người tin mà? Nhất là mấy cô nữ sinh.”

"Heheh, làm quái nào mà những người không có lấy một đứa bạn như tôi lại biết bọn con gái có thích mấy trò bói toán hay không chứ!?”

“Đừng có tự hào về mấy cái đó như vậy...”

“Ờ… Đáng buồn thật…Dù sao thì, ít nhất tôi cũng không bao giờ tin mấy thứ đó. Tôi là người được chọn bởi Chúa mà! Bất kể mấy ông thầy bói nói gì đi nữa, thì tôi vẫn luôn bá đạo trên từng hạt gạo.”

Sena nói đầy tự tin, như thể cô ấy thực sự tin điều này vậy.

“Ờ, đúng rồi. Cô đúng đấy, Thịt à. Vận may của cô luôn luôn là nhất từ khi sinh ra rồi, và sẽ như vậy suốt cả quãng đời còn lại.”

Chả hiểu sao Yozora lại đồng ý với cái ảo tưởng sức mạnh đó của Sena.

"Yozora...?"

“Sao phải xoắn!? Thi thoảng cô cũng nói đúng được đấy chứ!”

Yozora gật đầu chậm rãi mà mạnh mẽ với Sena, đang có tâm trạng tốt, rồi nói,

“Quả thật vậy đấy. Cô là người may mắn nhất đấy…Nói cách khác, nó đã đạt đến đỉnh cao rồi. Không thể nào lên nữa được đâu.”

"Yep yep, đúng vậy——...Ể!?”

“Đã không có một đứa bạn nào, lại bị bạn cùng lớp ruồng bỏ, đã vậy còn phải tự kỉ một mình trong giờ thể dục, luôn bị bọn con gái phang vào mặt câu "Kashiwazaki có thể chung nhóm với tụi con trai mà , gyahaha!" trong giờ nữ công gia chánh hay đi dã ngoại… Cuộc đời cô là vậy đấy, và đó cũng là đỉnh cao hạnh phúc của cô rồi đó. Hãy sống suốt quãng đời còn lại như vậy đi…”

“Chờ-Im đi… Cái đó, không… đúng…”

Yozora giáng một đòn chí mạng vào Sena.

"Sena-senpai, mong chị có thể vượt qua cái kiếp nạn này…”

"Sena-anego...Chị rất tốt nhưng em rất tiếc.”

“Này! Mấy người đừng có hùa theo như vậy chứ!”

Sena rươm rướm nước mắt khi bị hai đàn em của mình thương hại.

"Hehe... Bình tĩnh đi, Thịt.”

Yozora cười hiền hậu, hệt như Đức Phật vậy ——khi cô ấy làm cái mặt ấy thì cứ xác định đi, chuẩn bị ăn hành rồi đó—— và vỗ vai Sena.

"Yo... zora?"

“Thịt à…Cô đã có bạn rồi mà, phải không?”

"Y-Yozora...? Vậy nghĩa là…”

Sena quay lại mơ hồ nhìn Yozora.

Yozora dịu dàng gật đầu đáp lại.

Ohh!? Lẽ nào nó có thể kết thúc một cách đẹp đẽ vậy ư…!?

Yozora cười sâu hơn nữa rồi nói,

“Cô đã có bạn——trong game rồi đấy.”

Này.

"Ah, đúng vậy! Chẳng có khoảng khắc nào tôi có thể làm tôi vui hơn khi được những cô bạn gái trong-game tuyệt vời đó bao quanh cả! Ai đời nào lại đi quan tâm tới cái hiện thực thấp kém chứ!? Tôi chỉ cần được hạnh phúc bên mấy cái game của tôi —— Khoan đã, không thể nào như vậy được!!”

"Ah, vậy là cậu có thể nhận ra rằng mình không nên cứ cắm vào cắm cổ vào mấy cái game đó rồi.”

Tôi nói, thật sự ngạc nhiên, đáp lại câu vặn lại tuyệt vời hồi nãy của Sena.

Tôi cứ tưởng cô ấy đã không còn phân biệt được đâu là 2D đâu là thực nữa rồi chứ.

"Tch... Làm tôi cứ mong cô sẽ dành cả quãng đời còn lại để chơi mấy cái game vớ vẩn đó.”

Yozora phun ra lời đau lòng ấy.

“Dù sao đi nữa! Tôi không tin vào mấy cái trò tiên đoán đó, hiểu chưa!? Tích cực quay tay, vận may sẽ đến thôi.”

“Lại nói về mấy cái game đó nữa hả?”

“Đâu phải chỉ trong game thôi đâu! Ngoài đời cũng vậy mà!”

Sena cãi lại với giọt nước ứa ra ở khóe mắt.

“”…Nói cho cùng, làm cái gian hàng bói toán cũng hay đấy chứ.”

Yozora lạnh lùng nói, hoàn toàn lờ đi Sena.

“Cậu có tin vào mấy trò đoán vận mệnh không, Yozora?”

“Đương nhiên là không.”

Yozora từ chối, sau đó thêm tiếp thêm,

“Hồi ở sơ trung, suốt ba tháng tôi ròng tôi xem TV, đọc báo, tạp chí, vân vân và vân vân, cốt để kiếm các bài bói tử vi, nhóm máu và các cung hoàng đạo nữa, đồng thời cũng ghi lại chi tiết toàn bộ mọi chuyện xảy ra với tôi hằng ngày. Sau đó, tôi xem lại ghi chép của mình, rồi đánh giá một cách khách quan những dự đoán của từng bài bói xem cái nào đúng, và rồi so sánh độ chính xác của tất cả các bài bói mà tôi thu thập được. Sau ba tháng thì chỉ có duy nhất bốn bài là có độ chính xác hơn 50%. Tuy vậy, bốn bài đó đều là những bài bói kéo dài cả tháng từ các cuốn tạp chí hằng tháng hết, nên khi xem xét lại độ dài của các bài bói đó, thì độ chính xác cao của mấy cái đó chẳng qua là do trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Bởi vậy, tôi không tin vào bói toán nữa.”

“Sao cậu phởn quá vậy?”

"Wow. Nghe xong em lại nghĩ chị thực sự thích mấy trò đó lắm đấy.”

Rika và tôi cảm thấy sốc.

“Chờ đã, cậu làm mấy việc đó, rồi bảo mình không tin vào mấy cái đó, vậy mà cậu vẫn nghĩ mở gian hàng bói toán là tốt ư?”

Yozora gật đầu chắc nịch đáp lại hoài nghi của tôi.

Rồi, sau khi nhoẻn miệng cười một cách độc ác, cô ấy nói,

"Heh... Ta chỉ cần luyên thuyên mấy cái nhảm nhí, vờ như đang bói, và rồi moi hết tiền của mấy đứa não phẳng đó là được… Trên đời này còn có cái gì vui hơn vậy được chứ... Heheh..."

“Ác quá đấy…”

“Cô là phù thủy phương nào vậy?”

"Yozora-anego, tự tin khoe cá tính.”

Tất cả chúng tôi đều choáng váng với cái lý luận của cô ta.

"Hmph, chúng ta chẳng làm gì sai cả. Tôi gom tiền từ bọn óc heo, rồi để bọn chúng thưởng thức màn thông não của ta. Cả hai đều có lợi mà.”

“Ờ, thì cũng đúng, hầu hết mấy cái xem bói cũng dạng dạng vậy, nhưng mà…”

…Mặc dù, Yozora rất hợp với cái hình tượng phù thủy—— Cũng có nghĩa, chẳng có gì phải bàn cãi khi để cô ấy đóng vai một bà bói hết.

Để cho Yozora mặc áo choàng đen trong khi ngồi trước quả cầu thủy tinh tiên đoán trong một căn phòng tối sầm có thể làm tăng độ chân thực lên rất nhiều.

Một gian hàng bói toán cũng khá là phổ biến đó chứ…

“Mà nè Yozora-senpai, chẳng phải chị cần có trình độ nhất định để người khác nghĩ đó là thật chứ!?”

“Yên tâm đi. Chị mày giỏi mấy trò lừa đảo lắm đấy.”

Mấy thứ đó không nói nên được nhiều về con người cô ta, nhưng xem ra là cô ta sẽ được việc đây.

“Thịt. Nghe tôi thử tiên đoán vận may cho cô nè.”

“Vận may của tôi?”

Sena xoay ghế lại đối diện với Yozora.

“Kéo màn lại và tắt hết đèn đi.”

Rika và Yukimura làm theo lời Yozora, bao trùm căn phòng trong bóng tối.

Yozora đặt điện thoại trước mặt, bật đèn nền lên.

Khuôn mặt của Sena và Yozora là thứ duy nhất mờ mờ ảo ảo hiện lên trong màn đêm.

Wow, tôi có linh cảm tốt về việc này…

"............Hmm..."

Yozora cúi gầm mặt xuống, lầm bầm với giọng trầm trầm khi ngước lên nhìn Sena.

“N-ngượng thật đấy..."

Yozora lầm bầm "Hrmmm" và "Hmmm" liên tục và rồi nhìn thẳng vào Sena, đang xấu hổ, với vẻ mặt nhăn nhó.

Rồi cô ấy nói, bằng tông giọng trang ngiêm.

"Hrmmm... Ta có thể, thấy được…”

“C-cô có thể thấy được ư? Sao sao?”

“Cô bé… đang lo lắng về điều gì ư?”

Cô bé? Thật sao trời?

“Ể, làm tôi lo lắng ư? Cũng không hẳn.”

“…Nó, có vẻ như liên quan đến mối quan hệ giữa cô với những người khác.”

“Ể!? M-mối quan hệ của tôi ư? C-cô nói tôi mới để ý…”

Vẻ sốc hiện rõ trên mặt Sena.

"...Hmm... Ta biết mà…Ta có thể thấy được một màn sương mờ mờ màu tím toát ra từ người cô… Đây là dấu hiệu của sự “lo lắng”… Và việc nó tỏa ra dưới dạng sương mù có khả năng rất cao là liên qua đến “con người”.

“Ể!? Wow! Cô nói đúng rồi! C-cô có thể thấy thiệt ư?”

Sena có vẻ thật lòng bị gây ấn tượng bởi Yozora đang lê thê như đúng rồi.

“Ta có thể nhìn thấu mọi chuyện… Cô bé… Cô… Cô thường nhìn mọi việc theo hướng tích cực , nhưng đôi khi cô cũng hối hận vì hành động của mình…”

“Làm thế nào mà cô có thể biết được chứ!?”

"Sena-senpai..."

Rika có vẻ không ngờ rằng Sena lại thực sự tin những lời này.

“…Hơn nữa, cô sở hữu nhiều thứ mà người khác không có… Tuy nhiên, ta có thể thấy rằng cô thường hay bực bội bởi cô không thể tận dụng được hết tài năng của mình… Cô muốn mình có thể quả quyết hơn khi giao tiếp với người khác, nhưng sự thận trọng lại không cho phép cô làm vậy… Cô có một cái nhìn lạc quan, nhưng đôi khi lại lúng túng bởi không biết mình nên làm gì… Hơn nữa, một mặt cô là một người vui vẻ, nhưng mặt còn lại của cô lại dễ dàng bị sự cô đơn đánh gục…”

“Đ-đúng rồi! Làm sao!? Làm sao cô lại biết mọi chuyện chứ!?”

Tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài của Rika đang đứng cạnh tôi và nhìn Sena, đang long lanh đôi mắt.

“…Cái này gọi là gì ấy nhỉ?”

“…Là hiệu ứng Barnum ạ.”

Rika nhanh chóng trả lời cho câu hỏi mà tôi vừa lẩm bẩm.

“Ờ, đúng rồi.”

Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là một hiệu ứng tâm lý xảy ra khi bạn bắt đầu nghĩ rằng những điều có thể đúng với bất cứ ai lại thật sự chỉ có mình là bị .

Yozora tiếp tục nói như đúng rồi với tông giọng trang ngiêm.

Cách cô ta nói cứ như là hiện thân của sự thật vậy, nhưng cô ta cứ cúi gầm mặt xuống, và cũng không hề nhìn Sena. Thật ra, nếu mắt bạn tốt, bạn có thể thấy người cô ta đang rung rung một chút.

“… Nè, có vẻ như cậu ta đang nhịn cười, phải không nhỉ!?”

“… Còn phải hỏi,” Rika nói.

Sena tiếp tục háo hức lắng nghe Yozora, hoàn toàn không biết cái sự thật đó.

"Y-Yozora, không ngờ là cô lại hiểu tôi như vậy…Tôi… tôi thật sự cảm thấy vui lắm.”

Sena có vẻ thật sự cảm động bởi cặp mắt cô ấy rơm rướm nước mắt.

"...Con nhỏ này bị thiểu não à ... Ahem... Ahh, umm... Cô cũng tốt bụng, chỉ là không biết cách bộc lộ nó ra bên ngoài thôi, do đó… ta sẽ chỉ cô phép thuật để cải thiện vận may của cô…”

“C-cô có phép thuật đó à!?”

“Đúng vậy… Đây là một trong những phép thuật bí truyền của ta, nhưng ta sẽ phá lệ để dạy nó cho cô.”

“Chỉ tôi đi, chỉ tôi đi!”

“…Tối nay… Lúc nửa đêm… lên trên mái nhà, đặt trên đầu một cái đĩa chứa đầy nước. Rồi, vừa xoay ba vòng vừa hú như thú, và cuối cùng hãy hét lên 'sexy beam!' thật to và rõ để nó vang vọng khắp cả nhà cô… Nếu cô có thể làm vậy mà không đổ lấy một giọt nước nào, Mặt Trăng sẽ ban phước lành cho cô, và vận may cũng sẽ được trao cho cô.”

"Bft-"

Rika bật ra tiếng cười nhỏ.

“Được rồi! Cám ơn nhé, Yozora! Tôi đã nghĩ sai về cô rồi…!”

Sena, giờ đây đã đặt trọn niềm tin của mình vào Yozora, hoàn toàn tin những lời nhảm nhí vô nghĩ của Yozora không một chút mảy may nghi ngờ gì cả.

"U-... Ubft-... Ta nguyện cầu vận may bpft-...s-sẽ đến với cô…”

Yozora gật đầu cái rụp trong khi run rẩy bởi đang cố gắng nhịn cười trong tuyệt vọng.



Tối hôm đó.

Khoảng một giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn của Sena.

Tiêu đề: (ノД`) * sụt sụi *...

Nội dung: Papa tức điên lên... mà tôi cũng vui lên rồi, nên chẳng sao cả! (^▽^)/

“Thiệt sao trời…?”

Tôi nhẹ nhàng vặn lại, mở nửa con mắt.

Đùa nhau à, cô ta làm thiệt sao?

Cô ta thật sự đặt một cái đĩa trên đầu trong khi đứng trên mái nhà hú, và hét "sexy beam" ư?

Những lúc như vậy làm tôi thật sự lo lắng cho tương lai về sau của Sena đấy…

Nếu cô ta không kiếm được một thằng chồng đáng tin cậy, cô ta có thể bị một gã nào đó lừa gạt và rồi trở thành người cuối cùng của dòng họ Kashiwazaki.

Dù sao, tôi nhắn lại “Google chưa tính phí cho chữ hiệu ứng Barnum đâu.”, và tắt điện thoại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện