“Đây, tôi sửa phần mở rồi đó.”

Đó là vào giờ tan trường ngày hôm sau.

Trên kia là lời đầu tiên Yozora nói ngay khi bước vào phòng CLB.

“Được, bà làm tốt lắm.”

Tôi cảm ơn Yozora rồi cùng những người khác lấy kịch bản.

Chúng tôi có nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa sau khi quyết định dàn diễn viên mới ngày hôm qua, ngoài việc chuyển Mari thành em trai để tôi có thể đóng vai đó (tất nhiên là đổi cả tên), chúng tôi có chỉ ra kha khá chỗ cần phải chỉnh lại.

Theo như Yozora, sẽ phải mất một lúc để sửa lại, vậy nên chúng tôi quyết định sau khi cô ấy sửa xong phần mở đầu sẽ bắt đâu quay luôn và Yozora sẽ sửa những phần còn lại trong thời gian đó.

Tôi vẫn đang bị ấn tượng bởi việc Yozora không hề than phiền gì vì phải sửa lại kịch bản và bắt đầu đọc kịch bản mới với ấn tượng đó trong đầu ---… Tôi bắt đầu đọ----…

“…………. Hở?”

Một dấu “?” to tướng hiện lên trên đầu tôi.

“… Cái gì thế này?”

Sena làm một biểu cảm mơ hồ.

Phần còn lại của CLB cũng đều làm một vẻ khó hiểu tương tự vậy.

“Được rồi, chúng ta sẽ đi ra ngoài và quay một số cảnh đầu tiên. Mọi người hãy chuẩn bị.”

“G-gượm đã Yozora!”

Tôi hoảng hốt nói, cố chặn Yozora đang cố gắng đẩy nhanh tiến trình, lại.

“Gì vậy Kodaka?”

Yozora hỏi với một giọng đều.

“’gì vậy’, Ý bà là sao… Thứ này, giống như…”

Tôi lật lại kịch bản một lần nữa để chắc chắn, và rụt rẻ hỏi,

“…Đây chẳng phải là một câu chuyện hoàn toàn khác sao?”

“Do ông tưởng tượng đấy thôi.”

“Không, không phải!”

Sena nhanh chóng phản bác lại câu trả lời của Yozora.

Kịch bản đã được chỉnh sửa bởi Yozora cho hôm nay hoàn toàn khác so với thứ chúng tôi đọc hôm qua.

Thay đổi lớn nhất là việc gia tăng số cảnh xuất hiện em gái nhân vật chính “Mari”, giờ là em trai, “Kotarou”.

Không chỉ thay đổi mỗi giới tính, câu chuyện được sắp xếp lại để Kuuya và Kotarou là anh em song sinh cùng học một trường.

Theo kịch bản ngày hôm qua, Mari không hề xuất hiện cho tới khúc giữa, nhưng ở bản đã chỉnh sửa, Kotarou về cơ bản xuất hiện liên tục từ đầu tới cuối câu chuyện.

Và không chỉ có thế, nhân vật chính, Kuuya, nhận được ít cảnh hơn trước, tới độ có nhiều cảnh có Kotarou vài Hirotaka hơn là Kuuya và Hirotaka.

Tất nhiên, chẳng lạ gì khi Hirotaka cũng là bạn cũ của em trai Kuuya, nhưng thế này thì quá khác biệt so với khi Kuuya có một cô em gái và không phải một cậu em trai.

Dưới đây là một số ví dụ điển hình:

-Trước:

Hirotaka chuyển vào lớp Kuuya.

Hirotaka là bạn thuở nhỏ của Kuuya.

Kuuya: “Có-có phải là cậu không Hirotaka!?”

Hirotaka: “Yo, cũng một thời gian rồi đúng không Kuuya nhỉ. Hãy làm bạn một lần nữa, từ giờ trở đi!”

-Sau:

Hirotaka chuyển vào lớp Kuuya.

Hirotaka là bạn thuở nhỏ của Kuuya và cũng chơi thân với em trai Kuuya, Kotarou.

Kuuya: “X-xin lỗi, nhưng tên cậu có phải là Nakagawa?” [note216]

Hirotaka: “Yo, cũng một thời gian rồi đúng không nhỉ, à ừm… Kuu…? Dù sao thì, Kotarou dạo này thế nào? Tôi muốn làm bạn với Kotarou từ giờ trở đi!”

“Hirotaka quên tên Kuuya ư!? Và tại sao bây giờ Kuuya lại gọi Hirotaka là ‘Nakagawa’? Và tại sao cậu ấy lại hành động khách sáo thế!?”

Yozora trả lời câu hỏi của tôi một cách tự nhiên,

“Đâu thể làm gì khác được. Hirotaka và Kuuya vốn đã không ưa nhau ngay từ lúc đầu rồi.”

“Hả!?”

Điểm nhấn chính của câu chuyện đã vừa cuốn theo chiều gió.

“Hirotaka coi Kuuya như thể… bạn của bạn. Kuuya lúc nào cũng ở bên Kotarou, vậy nên ba người họ hay đi chơi chung, nhưng Kuuya thực sự không phải bạn của cậu ấy.”

“Bà không cảm thấy tội nghiệp cho Kuuya ư!? Tại sao cả ba người họ không thể cùng là bạn!? Có gì không đúng nếu chuyện đó xảy ra ư!?”

Tôi la lên, được đáp lại bởi một giọng nhẹ nhàng như thể dạy trẻ con của Yozora.

“Kodaka… bạn của bạn… không phải là bạn.”

“K-không phải ư…?”

“Họ không phải. Sự thực là quãng thời gian Hirotaka, Kotarou và Kuuya đi chung với nhau không phải là một nhóm “ba người”, mà đúng hơn là “hai người cộng một phần dư”.”

“Vậy thì quá khủng khiếp cho Kuuya!”

Mặc dù vậy, tôi hiểu cô ấy đang nói về thứ gì…

Ở trường cũ, mỗi khi tôi ở trong một nhóm ba hoặc bốn người, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ chúng tôi đều thân nhau, nhưng mỗi khi chúng tôi chia tay nhau và chỉ còn tôi và ai khác, cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ngay lập tức.

Mỗi khi điều đó xảy ra, tôi đều tự hỏi, “Hử? Gã này không thân với mình sao…?”

“…Hiểu rồi… Kuuya là phần dư trong cái nhóm “hai người cộng một phần dư”… tôi nghĩ có lẽ bà đúng là không thể làm gì khác…”

Tôi nói, bị thuyết phục hoàn toàn bởi Yozora.

Tuy nhiên, đó là khi Sena nhảy vào cuộc trò chuyện.

“Đợi đã! Tôi hiểu lí do một người trong nhóm ba có thể không hòa hợp với hai người khác, nhưng tại sao Kuuya lại phải là phần dư!? Cô không thể làm Kotarou là phần dư ra và để câu chuyện như cũ ư?”

Sena hét lên, nhưng không làm Yozora lung lay một thước.

“Tôi không thể làm gì khác. Việc Hirotaka sẽ thân với em trai Kuuya hơn cậu ta vì Kuuya có 1 cậu em trai chứ không phải là em gái là chuyện bình thường với tôi.”

“Tại sao!?”

“Bởi vì Kodaka đóng Kotarou… tôi không thể làm gì khác.”

“Có rất nhiều thứ cô có thể làm đấy… cái gì, cô lại đang tính lấy lí do cậu ấy là bạn thuở nhỏ của cô à?”

“Chính xác.”

Yozora gật đầu, trông như thể đang ưỡn ngực ra vì hãnh diện vậy.

Vẻ không hài lòng lộ rõ lên trên khuôn mặt Sena khi nghe câu đấy, cô ấy nói---

“Đây là thực tại, những gì xảy ra trong quá khứ chả là gì cả!!”

Đó là tất cả những gì Yozora cần,

“…………Cái gì…”

Để đanh mặt lại.

“………Thịt….cô vừa mới nói cái gì thế…?”

Yozora, giọng cô ấy nặng nề như thể tiếng vọng từ trong lòng đất lên vậy.

Cứ như thể bầu không khí trong vòng đang càng ngày trở nên nặng nề và lạnh lẽo hơn.

“…Chả sao…cả …? Đồ khốn…”

Tôi bất giác nuốt nước bọt sau khi thấy được ánh nhìn đầy căm hận, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Yozora.

“…Ôi thần linh ơi…”

Mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt Rika, và hoặc chỉ do tôi nghĩ vậy, hoặc Yukimura cũng đang khiếp vía. Thậm chí cả Maria trông cũng sợ hãi như thể sắp chuẩn bị bật khóc tức thì.

Đối diện với cái nhìn dữ dội hướng thẳng vào mình,

“Đúng vậy. Chả có nghĩa lí gì cả.”

Sena không hề lung lay lấy một inch.

“Chuyện cô và Kodaka từng là bạn, nó chả là gì cả; đó là chuyện của quá khứ. Điều quan trọng bây giờ là cô phải sửa lại kịch bản cho bộ phim của chúng ta ĐÚNG CÁCH, quỷ tha ma bắt nhà nó.” Sena nói như thể đang chỉ ra một điều hiển nhiên, trong khi đối đầu trực diện với cái nhìn đầy căm ghét của Yozora.

Mặt Yozora méo xệch lại trong tức tối trước những lời đó.

“…Đ-đồ khốn nạn… Cô…cô có hiểu tôi đã----“

Sena hét lên, ngắt lời Yozora.

“Cô điếc hả!? Tôi bảo cái thứ khỉ gió đó đ*o có nghĩa lí gì cả! Thôi ảo tưởng quá khứ và làm những gì cô phải làm, trong thực tại đi!”

“…!”

Yozora bị áp đảo bởi ngôn từ mạnh bạo của Sena ---- và cứ như thế, nước mắt lấp đầy hai hốc mắt cô ấy.

“…Uu…!”

… Đó là những gì Sena đã trả lời tôi một tuần trước tại quán café ở Nagaya khi tôi hỏi cô ấy nghĩ gì về việc tôi và Yozora từng là bạn lúc nhỏ.

----Quá khứ không quan trọng.

----Để quá khứ giữ chân mình lại là một việc ngu ngốc.

Những gì Sena nói, chúng quá lỗ mãng… quá lạc quan… chỉ nhìn về phía trước.

Chúng lại quá đúng.

Chúng lại quá choáng ngợp.

Chúng như thể phát ra một thứ ánh sáng quá mạnh đến nỗi những người bị kẹt lại trong quá khứ của chính họ không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng ngoảnh mặt đi.

…Tôi thì ổn.

…Nhưng Yozora thì…



“…Giá như cô… Giá như cô không ở đây, thì tôi đã…! …Uu…!”

Yozora lườm Sena với một cặp mắt chứa đầy nước mắt và sự căm hờn, và sau đó-----

“Sena Kashiwazaki CON KHỐN NẠN!!”

Cô ấy hét lên như một đứa con nít trước khi biến đi.

“Yozora!?”

Tôi bối rối tới mức phải mất tới một giây sau gọi cô ấy lại, nhưng khi ấy Yozora đã rời khỏi phòng CLB rồi.

RẦM, cánh cửa đóng sầm lại.

Không thể nào…

… Nếu Yozora và Sena đổi vai cho nhau, đó sẽ là một chuyện tôi đã quen thấy ở CLB Láng Giềng, nhưng thế này thì…

“Sheesh… Con đần này…”

Nhìn ra cánh cửa, Sena thở dài ngao ngán.

Cô ấy lặng lẽ thêm vào,

“…’Giá như cô không ở đây’, hử…”

“…Sena?”

Trên gương mặt cô ấy, hiện lên một nỗi buồn thăm thẳm.

“… Quả thực là tôi không thích tính cô ta, nhưng… tôi chưa từng nghĩ sẽ tốt hơn nếu không có cô ấy…”

“Haaaaaaaaaa~~” Sena bật ra một tiếng thở dài lớn.

“... Vậy thì tôi về đây.”

Không cần đợi đến hết câu, Sena đã xách túi đi ra khỏi phòng.

“Này Sena…! Cả bà cũng thế ứ…?”

“… Ta nên làm gì bây giờ Kodaka-senpai?”

Những thành viên còn lại, Rika, Yukimura và Maria, đều mong chờ câu trả lời từ tôi.

Không phải là tôi biết chúng tôi nên làm gì tiếp, nhưng dù vậy tôi vẫn nói,

“… Anh đoán là ta cũng nên về thôi.”



“Cái…!?”

“Á!?”

Khi rời phòng CLB và đi ra nhà nguyện, tôi bắt gặp Yozora đang đứng bên ngoài.

“Yozora!? Bà chưa về ư…?”

Yozora trả lời câu hỏi của tôi bằng cách lúng túng nghịch tóc và nói,

“…Tôi bỏ quên túi ở trong phòng.”

“Ờ nhỉ, bà quên thật, phải không nhỉ… Ta có nên quay lại với bộ phim không? À, nhưng Sena đã về rồi.”

“Tôi biết.”

Vẻ mặt Yozora tối sầm lại ngay sau khi tôi nhắc đến tên Sena.

Cô ấy chắc hẳn cũng đã thấy Sena rời đi. Có phải vì Sena đã rời đi nên cô ấy mới quay lại lấy túi của mình?”

“… Dù sau thì, bà tính làm gì với cái kịch bản đó?”

“………”

Yozora không nói nửa lời.

“Nếu chúng ta có thể làm tốt được với kịch bản chỉnh sửa của bà thì tôi không có ý kiến gì cả. Dù tôi nghĩ bỏ đi kịch bản gốc hơi phí vì nó quá tốt, nhưng miễn là kịch bản chỉnh sửa cũng tốt thì tôi không nghĩ Sena sẽ phàn nàn gì đâu.”

“………..”

Sự im lặng tiếp diễn.

Tuy nhiên, Yozora sau cùng bắt đầu nói lí nhí,

“… Vậy ông thích cái nào hơn,Kodaka? Liệu ông thấy Hirotaka nên là bạn cũ của Kuuya hay Kotarou?”

Cơ bản là, liệu tôi nghĩ Hirotaka (đóng bởi Yozora) có nên là bạn của Kuuya (đóng bởi Yukimura), hay nên là Kotarou (đóng bởi tôi)? Tôi bắt đầu suy nghĩ, về cả thông tin Yozora để lại.

“… À ừ, nó chỉ là một bộ phim, phải không? Tôi không quan tâm cậu ta là bạn của ai miễn là nó hay.”

Yozora mím môi như thể đang dỗi.

“…….. Mình mới nên là bạn thuở nhỏ của Kodaka.”

Yozora lẩm bẩm cái gì đó tôi không nghe thấy.

“Ê, bà nói gì vậy?”

“Không có gì đâu! Tôi chỉ đang nói Thịt phiền phức cỡ nào thôi!”

“Ồ-ồ, OK.”

Tôi nói, nhăn mặt trước giọng điệu bối rối của Yozora.

“…Tuy nhiên, tôi thấy Sena nói cũng có ý đúng đấy.”

“Mồ…”

Yozora nhíu mày.

“… Bà không nên để mình bị ám ảnh bởi quá khứ nhiều đến độ… làm hỏng kịch bản.”

“…Mồ…”

Yozora làm vẻ mặt khó chịu, rối sau đó

“… Điều quan trọng với ông hơn, kí ức từ 10 năm trước, hay bây giờ?”

Cô ấy ném thẳng câu hỏi đó vào mặt tôi.

“……… Tôi không thể nào chỉ chọn một thứ.”

Đó là cách duy nhất tôi có thể trả lời cô ấy.

“… Ông quả là người nhạt nhẽo, phải không nhỉ?”

Yozora nói với chút giận dữ.

Tôi quyết định hỏi bật lại,

“… Vậy bà sẽ chọn thứ nào?”

“Hả?”

Mặt Yozora thể hiện rõ vẻ hoảng hốt

“Điều gì quan trọng với bà hơn, 10 năm trước, hay bây giờ?”

10 năm trước ----- thời điểm Yozora và tôi… khi Sora và Taka còn là bạn thân của nhau.

Còn bây giờ ---- thời gian chúng tôi làm đủ thứ vớ vẩn với những người khác không có bạn bè giống như chúng tôi.

“… Tôi…T-tất nhiên 10 năm trước quan trọng hơn rồi…”

Nghe thấy câu trả lời yếu ớt, tôi tiếp tục lấn át.

“Vậy với bà bây giờ không quan trọng sao?”

“Uu……..”

Yozora im lặng.

Khoảng thời gian của hai chúng tôi 10 năm trước thật tuyệt vời.

Nhưng thực tại… những việc chúng tôi đang làm bây giờ, chúng đủ vui để khiến tôi không thể nói rằng chúng không quan trọng.

Tôi khá chắc rằng Yozora cũng cảm thấy như vậy.

Yozora gắng gượng nở một nụ cười yếu ớt, thở dài như thể đang phun không khí ra ngoài, và lặng lẽ nói,

“…….. Đó là một câu hỏi khó~”

Tôi cười gượng sau khi nghe thấy điều đó.

“…Thấy chưa?”

“Ừm…”

Chúng tôi mất thêm một lúc nhìn chằm chằm vào nhau với một nụ cười gượng trên môi.

Sau khi khoảnh khắc im lặng ấy trôi qua, tôi không biết ai đã đi trước, nhưng một trong hai người quay mặt đi, và chúng tôi đường ai nấy đi.

Yozora đi tới nhà nguyện.

Tôi tiến ra cổng trường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện