Cũng đã khá lâu rồi không bơi lội gì nên tôi cảm thấy khá mệt mỏi sau khi đi bơi với Sena về.
Không biết là có phải do mình lười luyện tập không đây… mà hình như suốt từ ngày chuyển về trường này tới giờ, tôi cũng chẳng tập tành hoạt động gì mấy trong giờ thể dục (vì chẳng có ma nào buồn chuyền bóng cho tôi trong giờ học bóng đá hết).
Hôm sau là thứ 2, và suốt cả ngày hôm đó tôi cứ gà gật mãi. Nhưng nếu tôi lăn ra ngủ trong giờ học thì chắc chắn sẽ lại bị coi như một như một thằng côn đồ mất, thành ra tôi vẫn cố gắng ngồi tỉnh táo mà nghe giảng.
Nhưng qua vài lần hiếm hoi giáo viên nhìn mặt tôi thì có vẻ họ sợ tôi thì phải…
Mà dẫu sao thì, rốt cuộc tôi vẫn gắng gượng được cho đến lúc tan học. Tôi lại đi tới chỗ phòng của câu lạc bộ, ngồi lăn ra ghế sofa, và rồi cơn buồn ngủ dữ dội cuối cùng đã đánh gục được tôi.
Có lẽ là do không quen ngủ ở chỗ lạ nên tôi không ngủ say lắm, mà lại mơ màng.
Và có lẽ do vụ xích mích ngày hôm qua ở bể bơi mà tôi lại mơ về một chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia.
☺
Có thể là do ấn tượng ban đầu tôi tạo ra không được tốt lắm hoặc do tôi liên tục phải chuyển trường, nên mặc dù cũng có vài ba người tôi có thể cùng ăn hay chơi đùa vui vẻ, dường như tôi chẳng có lấy một người bạn tốt nào mà mình có thể thực sự tin tưởng.
Tuy vậy tôi vẫn có một người bạn có thể coi như là bạn tốt.
Ngay lúc này đây tôi không tài nào nhớ ra nổi vẻ ngoài cậu ta ra sao, hay thậm chí tên cậu ta là gì, nhưng tôi nhớ rằng hai đứa gặp nhau lần đầu tiên vào 10 năm trước – khi tôi vẫn còn sống ở khu này.
Một buổi tối nọ, tôi bị một lũ trẻ bắt nạt ở công viên cạnh trường tiểu học tôi đang theo học.
Năm đứa nhóc ngang tuổi tôi quây tôi lại, đấm đá túi bụi và thậm chí ném cả đá vào người tôi. Mấy thằng nhóc lớp một đó đánh rất thẳng tay, hoàn toàn chẳng suy nghĩ tính toán và nương tay gì hết. Chúng nó làm vậy chỉ để tự thỏa mãn bản thân, và thế là tôi bị chọn làm mục tiêu.
Ban đầu tôi cũng gắng hết sức đánh trả.
Nhưng học sinh cùng độ tuổi thì cũng chỉ khỏe ngang ngang nhau mà thôi. Nói vậy thì nếu sức tôi và chúng nó ngang ngửa nhau, thì bên nào đông người hơn bên đó sẽ thắng. Trong tình trạng 1 chọi 5 như thế, tôi hoàn toàn chẳng có cơ hội thắng được, và bị chúng nó đánh cho tơi bời.
Trước đó thì tôi bị bọn học sinh trong lớp xa lánh chỉ vì bộ tóc vàng hoe và cặp mắt trông có vẻ hung dữ của mình. Một hôm, có một giáo viên vốn không biết tôi là con lai đã quát mắng tôi trước mặt cả lớp và nói rằng ‘mới tí tuổi thế này mà đã đua đòi nhuộm tóc, em có phải đầu gấu không hả’. Câu nói đó là khởi nguồn của tất cả mọi chuyện.
Bọn đầu gấu là kẻ xấu. Mà đã là kẻ xấu thì ta có quyền bắt nạt bao nhiêu tùy thích.
Bọn nhóc dùng cái kiểu suy luận trẻ con ấy để bào chữa cho hành động của mình mà chẳng hề thấy cắn rứt lương tâm chút nào. Chúng hét lên tên của mấy tuyệt chiêu trong phim Kamen Rider hay mấy bộ anime chiến đấu trong khi đánh tôi một cách không thương tiếc.
Tôi định giả vờ chết để chúng nó ngừng đánh mình. Thế nhưng cái suy nghĩ bướng bỉnh không muốn chịu thua khiến tôi tiếp tục lườm chúng nó cho dù có bị đánh ngã bao nhiêu lần đi nữa, và tôi cũng chẳng nhờ ai trợ giúp cả.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế thì có lẽ tôi sẽ chết mất – tôi đã xem trên chương trình tin tức có nói về những người ‘không chịu được sự bắt nạt và đã phải tự tử’, hay ‘sự bắt nạt quá mức khiến học sinh bị tử vong’, đại khái là mấy thứ như vậy. Dù chỉ là một đứa trẻ nhưng tôi đã thực sự nghĩ tới cái chết như vậy đấy.
Đúng vào lúc đó thì có một thằng nhóc bất ngờ xen vào.
Mấy đứa đang đánh tôi chửi nó và bảo nó đừng có can thiệp.
Nhưng cậu ta đứng chắn trước mặt chúng nó và hét lên dõng dạc,
“Đừng có bắt nạt kẻ yếu!”
Với bọn nhóc đang chìm đắm trong cái ảo tưởng mình là người hùng đại diện cho chính nghĩa, thì câu nói đó cơ bản khiến cho sĩ khí của chúng nó sụt giảm hẳn xuống. Và thế là cả 5 đứa coi thằng nhóc kia là ‘kẻ thù’.
Chúng nó xông lên, và khi nắm đấm của chúng nó sắp chạm vào người thằng nhóc thì–
Tôi tung hết sức đấm một cú thật mạnh vào mặt cậu ta.
“!”
Quá bất ngờ bởi hành động của tôi, cả cậu ta lẫn 5 đứa kia đều ngây người ra.
“C,cậu đang làm cái khỉ gì vậy!? Tôi đang giúp đỡ cậu mà…”
Với đôi mắt ngân ngấn, tôi nhìn vào cậu nhóc vừa xen vào để giúp đỡ mình và hét lên,
“TÔI KHÔNG PHẢI LÀ ‘KẺ YẾU’! “
Đối với tôi thì câu nói thiếu suy nghĩ của cậu ta còn khiến tôi đau đớn hơn là khi bị bọn nhóc kia đánh.
Cậu ta đờ người ra một chút, rồi cười phá lên một cách thô thiển.
“Ahaha! Được lắm! Đồ đần!”
Cậu ta hét lên rồi đấm một cú vào mặt tôi không thương tiếc.
Cú đấm của mấy thằng vừa bắt nạt tôi chẳng thể nào so với cú này. Nắm đấm của cậu ta rất cứng, bị nó đấm vào thì đau phải biết.
Tôi đánh trả lại, còn cậu ta thì tiếp tục đấm tôi.
Chúng tôi cứ để mặc mấy thằng nhóc kia mà đánh nhau như vậy.
“Đ,ĐỪNG CÓ LỜ BỌN TAO ĐI!”
Một trong số chúng nó có vẻ đã định thần lại và lao về phía hai đứa tôi.
“ĐỪNG CÓ XEN VÀO!”
Cả tôi và thằng nhóc kia đồng thanh đáp lời và đá văng nó ra. Thằng nhóc A kia ngã lăn xuống đất rồi òa khóc.
Mấy thằng kia cũng hét lên rồi xông vào chúng tôi.
Cả hai đứa tôi ngừng trận đấu lại và bắt đầu đánh trả lũ chúng nó.
Hai đánh năm. Phe tôi vẫn có vẻ yếu thế hơn.
Thế nhưng cái cảm giác có cậu ta cùng chiến đấu bên cạnh mình khiến một thứ sức mạnh khó tin bùng lên trong người tôi.
Vì một nguyên nhân kì lạ nào đó mà dù cho bản thân tôi còn khó đứng vững nổi, tôi lại cảm thấy cái cơ thể bầm dập và đầy mệt mỏi của mình nhẹ nhàng đến khó tả.
Và sau cùng, chúng tôi cũng giành được phần thắng.
Năm thằng kia khóc rống lên rồi chạy mất.
Nhưng đối với tôi mà nói thì tôi chẳng quan tâm đến chuyện đấy. Và cậu nhóc kia cũng cảm thấy vậy.
Sau khi 5 đứa kia bỏ đi, chúng tôi lại tiếp tục đánh nhau.
Trận đấu đó kết thúc mà chẳng có người chiến thắng.
Cả hai đứa mệt nhoài nằm lăn ra đất, khắp người đầy vết bụi bẩn, trầy xước và bầm tím. Trông chúng tôi lúc đó thật là thảm hại.
Mặc dù toàn thân đau ê ẩm, không rõ vì nguyên nhân gì mà tôi lại cười với cậu ta.
“Cậu khá mạnh đấy.”
Cậu ta nở một nụ cười hồn nhiên rồi nói với tôi, “Cậu cũng không tồi đâu.”
Những điều chúng tôi vừa làm cứ như là trong một bộ shounen manga đánh đấm ác liệt nào đó vậy. Và kể từ ngày đó, chúng tôi thường hẹn gặp nhau ở công viên và cùng chơi đùa.
Hai đứa học khác trường nên chỉ có thể gặp nhau sau khi tan học. Nhưng tôi không thể phủ nhận một điều là cậu ta chính là người bạn thân thiết nhất của tôi trên thế gian này.
Tôi không nhớ rõ là khi nào, nhưng có lần cậu ta đã nói với tôi như thế này,
“Taka, mẹ tớ bảo nếu ta không thể có được 100 người bạn thì cũng chẳng sao, chỉ cần ta tìm được một người bạn mà mình có thể trân trọng bằng 100 người cộng lại là được. Chỉ cần có được một người bạn mà mình coi trọng hơn hết thẩy như vậy thì tương lai của cậu sẽ trở nên tươi sáng hơn thôi.”
Có một người bạn thực sự mà mình có thể trân trọng bằng 100 người bạn bình thường… đúng là một câu nói hay, tôi cảm thấy vậy.
Vậy là tôi nói, “Nếu vậy thì tớ sẽ trân trọng OO bằng 100 người cộng lại. Cho dù là có 100… à không, cho dù có một triệu hay một tỉ người, thậm chí cho dù cả thế giới này coi cậu là kẻ thù, thì tớ vẫn sẽ là bạn cậu.”
Khi tôi nói vậy, mặt cậu ta đỏ ửng lên.
“Đ,đừng có nói mấy câu đáng ngượng như vậy chứ!”
“S,sao cơ? Không phải cậu là người nói trước sao?”
Tôi cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng và đỏ mặt.
Và thế là chúng tôi bật cười.
Hiển nhiên là là hai đứa tôi là những người bạn thực sự.
Lúc đó tôi nghĩ vậy…
☺
Khi tôi mở mắt ra, ánh hoàng hôn chói mắt đang chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ.
Yozora ngồi ở ghế sofa bên đối diện, đọc một quyển tiểu thuyết với vẻ mặt lạnh tanh như mọi khi. Trong phòng lúc này chỉ có tôi và cô ấy.
Nếu ta không thể có được 100 người bạn thì cũng chẳng sao, chỉ cần ta tìm được một người bạn mà mình có thể trân trọng bằng 100 người cộng lại là được… có phải vậy không ? Đầu óc tôi lúc này vẫn còn hơi mơ màng, tôi bất giác lẩm nhẩm những lời mà người bạn của mình nói trong giấc mơ.
Đúng lúc đó–
Cộp! Cuốn sách Yozora đang đọc bất ngờ rơi xuống.
“Ko,Kodaka, vậy là cậu vẫn nhớ…”
Yozora nhìn tôi với ánh mặt ngạc nhiên, giọng nói run rẩy như thể đang thầm thì điều gì.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Yozora kích động như vậy kể từ ngày tôi quen cậu ấy, tức là cái ngày tôi bắt gặp cậu ta nói chuyện với người bạn tưởng tượng của mình.
“…Sao vậy?”
Tôi ngạc nhiên hỏi, còn Yozora hốt hoảng nhặt quyển sách nằm trên sàn lên.
“K,không có gì… Tự dưng cậu lên tiếng như vậy nên tớ hơi giật mình thôi.”
Yozora lắp bắp nói nốt câu trước khi tiếp tục vùi đầu vào cuốn sách.
Không rõ vì sao tôi lại thấy gương mặt cô ấy hơi đỏ lên. Liệu có phải là do ánh chiều tà không nhỉ?
“Xin lỗi đã làm cậu giật mình… Mà Sena với Yukimura đâu rồi?”
“Họ về rồi. Cũng chẳng có chuyện đặc biệt gì để làm hôm nay mà.”
Yozora trả lời vẻ mặt hơi phiền muộn.
“Muu…”
Tôi nhìn lên đồng hồ, đã hơn 6 giờ rồi.
Có vẻ như tôi ngủ khá lâu rồi.
“Tớ về đây.”
“Ờ.”
Tôi cầm cái cặp lên rồi đứng dậy, cảm thấy cổ hơi đau ê ẩm.
Bước ra khỏi phòng, trong đầu tôi vẫn nhớ như in cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi.
Người bạn mà tôi đã xa cách từ 10 năm về trước…
Không biết giờ này cậu ta ra sao rồi?
Cậu ấy có còn sống ở đây không?
Bây giờ trông cậu ta như thế nào?
Tên cậu ta là gì?
Cậu ta gọi tôi là ‘Taka’, chắc là một dạng biệt danh, và tôi hình như cũng gọi cậu ta bằng biệt danh chứ không phải bằng tên thật.
-- Nếu vậy thì tớ sẽ trân trọng OO bằng 100 người cộng lại. Cho dù là có 100… à không, cho dù có một triệu hay một tỉ người, thậm chí cho dù cả thế giới này coi cậu là kẻ thù, thì tớ vẫn sẽ là bạn cậu.
-- Nếu vậy thì tớ sẽ trân trọng OO bằng 100 người cộng lại.
Hồi đó mình gọi cậu ta là gì nhỉ?
“…Chậc, thôi bỏ đi.”
Dù sao cũng đã lâu lắm rồi.
Chắc cậu ta cũng chẳng còn nhớ chuyện 10 năm trước đâu nhỉ?
Bản thân tôi lúc đó chắc cũng chẳng tin được rằng tới tận bây giờ tôi vẫn nghĩ về người bạn ấy.
Cho dù những kí ức hay nỗi buồn chia li có quan trọng tới đâu đi chăng nữa, thì rồi cũng sẽ tới lúc mọi chuyện phải thay đổi. Liệu tôi có thể kiếm được một người bạn mà mình sẽ luôn trân trọng cho tới cuối cuộc đời không?
Một tia suy nghĩ cô đơn trôi qua trong đầu tôi. Tôi bước ra khỏi nhà thờ rồi đi về nhà.
Không biết là có phải do mình lười luyện tập không đây… mà hình như suốt từ ngày chuyển về trường này tới giờ, tôi cũng chẳng tập tành hoạt động gì mấy trong giờ thể dục (vì chẳng có ma nào buồn chuyền bóng cho tôi trong giờ học bóng đá hết).
Hôm sau là thứ 2, và suốt cả ngày hôm đó tôi cứ gà gật mãi. Nhưng nếu tôi lăn ra ngủ trong giờ học thì chắc chắn sẽ lại bị coi như một như một thằng côn đồ mất, thành ra tôi vẫn cố gắng ngồi tỉnh táo mà nghe giảng.
Nhưng qua vài lần hiếm hoi giáo viên nhìn mặt tôi thì có vẻ họ sợ tôi thì phải…
Mà dẫu sao thì, rốt cuộc tôi vẫn gắng gượng được cho đến lúc tan học. Tôi lại đi tới chỗ phòng của câu lạc bộ, ngồi lăn ra ghế sofa, và rồi cơn buồn ngủ dữ dội cuối cùng đã đánh gục được tôi.
Có lẽ là do không quen ngủ ở chỗ lạ nên tôi không ngủ say lắm, mà lại mơ màng.
Và có lẽ do vụ xích mích ngày hôm qua ở bể bơi mà tôi lại mơ về một chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia.
☺
Có thể là do ấn tượng ban đầu tôi tạo ra không được tốt lắm hoặc do tôi liên tục phải chuyển trường, nên mặc dù cũng có vài ba người tôi có thể cùng ăn hay chơi đùa vui vẻ, dường như tôi chẳng có lấy một người bạn tốt nào mà mình có thể thực sự tin tưởng.
Tuy vậy tôi vẫn có một người bạn có thể coi như là bạn tốt.
Ngay lúc này đây tôi không tài nào nhớ ra nổi vẻ ngoài cậu ta ra sao, hay thậm chí tên cậu ta là gì, nhưng tôi nhớ rằng hai đứa gặp nhau lần đầu tiên vào 10 năm trước – khi tôi vẫn còn sống ở khu này.
Một buổi tối nọ, tôi bị một lũ trẻ bắt nạt ở công viên cạnh trường tiểu học tôi đang theo học.
Năm đứa nhóc ngang tuổi tôi quây tôi lại, đấm đá túi bụi và thậm chí ném cả đá vào người tôi. Mấy thằng nhóc lớp một đó đánh rất thẳng tay, hoàn toàn chẳng suy nghĩ tính toán và nương tay gì hết. Chúng nó làm vậy chỉ để tự thỏa mãn bản thân, và thế là tôi bị chọn làm mục tiêu.
Ban đầu tôi cũng gắng hết sức đánh trả.
Nhưng học sinh cùng độ tuổi thì cũng chỉ khỏe ngang ngang nhau mà thôi. Nói vậy thì nếu sức tôi và chúng nó ngang ngửa nhau, thì bên nào đông người hơn bên đó sẽ thắng. Trong tình trạng 1 chọi 5 như thế, tôi hoàn toàn chẳng có cơ hội thắng được, và bị chúng nó đánh cho tơi bời.
Trước đó thì tôi bị bọn học sinh trong lớp xa lánh chỉ vì bộ tóc vàng hoe và cặp mắt trông có vẻ hung dữ của mình. Một hôm, có một giáo viên vốn không biết tôi là con lai đã quát mắng tôi trước mặt cả lớp và nói rằng ‘mới tí tuổi thế này mà đã đua đòi nhuộm tóc, em có phải đầu gấu không hả’. Câu nói đó là khởi nguồn của tất cả mọi chuyện.
Bọn đầu gấu là kẻ xấu. Mà đã là kẻ xấu thì ta có quyền bắt nạt bao nhiêu tùy thích.
Bọn nhóc dùng cái kiểu suy luận trẻ con ấy để bào chữa cho hành động của mình mà chẳng hề thấy cắn rứt lương tâm chút nào. Chúng hét lên tên của mấy tuyệt chiêu trong phim Kamen Rider hay mấy bộ anime chiến đấu trong khi đánh tôi một cách không thương tiếc.
Tôi định giả vờ chết để chúng nó ngừng đánh mình. Thế nhưng cái suy nghĩ bướng bỉnh không muốn chịu thua khiến tôi tiếp tục lườm chúng nó cho dù có bị đánh ngã bao nhiêu lần đi nữa, và tôi cũng chẳng nhờ ai trợ giúp cả.
Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế thì có lẽ tôi sẽ chết mất – tôi đã xem trên chương trình tin tức có nói về những người ‘không chịu được sự bắt nạt và đã phải tự tử’, hay ‘sự bắt nạt quá mức khiến học sinh bị tử vong’, đại khái là mấy thứ như vậy. Dù chỉ là một đứa trẻ nhưng tôi đã thực sự nghĩ tới cái chết như vậy đấy.
Đúng vào lúc đó thì có một thằng nhóc bất ngờ xen vào.
Mấy đứa đang đánh tôi chửi nó và bảo nó đừng có can thiệp.
Nhưng cậu ta đứng chắn trước mặt chúng nó và hét lên dõng dạc,
“Đừng có bắt nạt kẻ yếu!”
Với bọn nhóc đang chìm đắm trong cái ảo tưởng mình là người hùng đại diện cho chính nghĩa, thì câu nói đó cơ bản khiến cho sĩ khí của chúng nó sụt giảm hẳn xuống. Và thế là cả 5 đứa coi thằng nhóc kia là ‘kẻ thù’.
Chúng nó xông lên, và khi nắm đấm của chúng nó sắp chạm vào người thằng nhóc thì–
Tôi tung hết sức đấm một cú thật mạnh vào mặt cậu ta.
“!”
Quá bất ngờ bởi hành động của tôi, cả cậu ta lẫn 5 đứa kia đều ngây người ra.
“C,cậu đang làm cái khỉ gì vậy!? Tôi đang giúp đỡ cậu mà…”
Với đôi mắt ngân ngấn, tôi nhìn vào cậu nhóc vừa xen vào để giúp đỡ mình và hét lên,
“TÔI KHÔNG PHẢI LÀ ‘KẺ YẾU’! “
Đối với tôi thì câu nói thiếu suy nghĩ của cậu ta còn khiến tôi đau đớn hơn là khi bị bọn nhóc kia đánh.
Cậu ta đờ người ra một chút, rồi cười phá lên một cách thô thiển.
“Ahaha! Được lắm! Đồ đần!”
Cậu ta hét lên rồi đấm một cú vào mặt tôi không thương tiếc.
Cú đấm của mấy thằng vừa bắt nạt tôi chẳng thể nào so với cú này. Nắm đấm của cậu ta rất cứng, bị nó đấm vào thì đau phải biết.
Tôi đánh trả lại, còn cậu ta thì tiếp tục đấm tôi.
Chúng tôi cứ để mặc mấy thằng nhóc kia mà đánh nhau như vậy.
“Đ,ĐỪNG CÓ LỜ BỌN TAO ĐI!”
Một trong số chúng nó có vẻ đã định thần lại và lao về phía hai đứa tôi.
“ĐỪNG CÓ XEN VÀO!”
Cả tôi và thằng nhóc kia đồng thanh đáp lời và đá văng nó ra. Thằng nhóc A kia ngã lăn xuống đất rồi òa khóc.
Mấy thằng kia cũng hét lên rồi xông vào chúng tôi.
Cả hai đứa tôi ngừng trận đấu lại và bắt đầu đánh trả lũ chúng nó.
Hai đánh năm. Phe tôi vẫn có vẻ yếu thế hơn.
Thế nhưng cái cảm giác có cậu ta cùng chiến đấu bên cạnh mình khiến một thứ sức mạnh khó tin bùng lên trong người tôi.
Vì một nguyên nhân kì lạ nào đó mà dù cho bản thân tôi còn khó đứng vững nổi, tôi lại cảm thấy cái cơ thể bầm dập và đầy mệt mỏi của mình nhẹ nhàng đến khó tả.
Và sau cùng, chúng tôi cũng giành được phần thắng.
Năm thằng kia khóc rống lên rồi chạy mất.
Nhưng đối với tôi mà nói thì tôi chẳng quan tâm đến chuyện đấy. Và cậu nhóc kia cũng cảm thấy vậy.
Sau khi 5 đứa kia bỏ đi, chúng tôi lại tiếp tục đánh nhau.
Trận đấu đó kết thúc mà chẳng có người chiến thắng.
Cả hai đứa mệt nhoài nằm lăn ra đất, khắp người đầy vết bụi bẩn, trầy xước và bầm tím. Trông chúng tôi lúc đó thật là thảm hại.
Mặc dù toàn thân đau ê ẩm, không rõ vì nguyên nhân gì mà tôi lại cười với cậu ta.
“Cậu khá mạnh đấy.”
Cậu ta nở một nụ cười hồn nhiên rồi nói với tôi, “Cậu cũng không tồi đâu.”
Những điều chúng tôi vừa làm cứ như là trong một bộ shounen manga đánh đấm ác liệt nào đó vậy. Và kể từ ngày đó, chúng tôi thường hẹn gặp nhau ở công viên và cùng chơi đùa.
Hai đứa học khác trường nên chỉ có thể gặp nhau sau khi tan học. Nhưng tôi không thể phủ nhận một điều là cậu ta chính là người bạn thân thiết nhất của tôi trên thế gian này.
Tôi không nhớ rõ là khi nào, nhưng có lần cậu ta đã nói với tôi như thế này,
“Taka, mẹ tớ bảo nếu ta không thể có được 100 người bạn thì cũng chẳng sao, chỉ cần ta tìm được một người bạn mà mình có thể trân trọng bằng 100 người cộng lại là được. Chỉ cần có được một người bạn mà mình coi trọng hơn hết thẩy như vậy thì tương lai của cậu sẽ trở nên tươi sáng hơn thôi.”
Có một người bạn thực sự mà mình có thể trân trọng bằng 100 người bạn bình thường… đúng là một câu nói hay, tôi cảm thấy vậy.
Vậy là tôi nói, “Nếu vậy thì tớ sẽ trân trọng OO bằng 100 người cộng lại. Cho dù là có 100… à không, cho dù có một triệu hay một tỉ người, thậm chí cho dù cả thế giới này coi cậu là kẻ thù, thì tớ vẫn sẽ là bạn cậu.”
Khi tôi nói vậy, mặt cậu ta đỏ ửng lên.
“Đ,đừng có nói mấy câu đáng ngượng như vậy chứ!”
“S,sao cơ? Không phải cậu là người nói trước sao?”
Tôi cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng và đỏ mặt.
Và thế là chúng tôi bật cười.
Hiển nhiên là là hai đứa tôi là những người bạn thực sự.
Lúc đó tôi nghĩ vậy…
☺
Khi tôi mở mắt ra, ánh hoàng hôn chói mắt đang chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ.
Yozora ngồi ở ghế sofa bên đối diện, đọc một quyển tiểu thuyết với vẻ mặt lạnh tanh như mọi khi. Trong phòng lúc này chỉ có tôi và cô ấy.
Nếu ta không thể có được 100 người bạn thì cũng chẳng sao, chỉ cần ta tìm được một người bạn mà mình có thể trân trọng bằng 100 người cộng lại là được… có phải vậy không ? Đầu óc tôi lúc này vẫn còn hơi mơ màng, tôi bất giác lẩm nhẩm những lời mà người bạn của mình nói trong giấc mơ.
Đúng lúc đó–
Cộp! Cuốn sách Yozora đang đọc bất ngờ rơi xuống.
“Ko,Kodaka, vậy là cậu vẫn nhớ…”
Yozora nhìn tôi với ánh mặt ngạc nhiên, giọng nói run rẩy như thể đang thầm thì điều gì.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Yozora kích động như vậy kể từ ngày tôi quen cậu ấy, tức là cái ngày tôi bắt gặp cậu ta nói chuyện với người bạn tưởng tượng của mình.
“…Sao vậy?”
Tôi ngạc nhiên hỏi, còn Yozora hốt hoảng nhặt quyển sách nằm trên sàn lên.
“K,không có gì… Tự dưng cậu lên tiếng như vậy nên tớ hơi giật mình thôi.”
Yozora lắp bắp nói nốt câu trước khi tiếp tục vùi đầu vào cuốn sách.
Không rõ vì sao tôi lại thấy gương mặt cô ấy hơi đỏ lên. Liệu có phải là do ánh chiều tà không nhỉ?
“Xin lỗi đã làm cậu giật mình… Mà Sena với Yukimura đâu rồi?”
“Họ về rồi. Cũng chẳng có chuyện đặc biệt gì để làm hôm nay mà.”
Yozora trả lời vẻ mặt hơi phiền muộn.
“Muu…”
Tôi nhìn lên đồng hồ, đã hơn 6 giờ rồi.
Có vẻ như tôi ngủ khá lâu rồi.
“Tớ về đây.”
“Ờ.”
Tôi cầm cái cặp lên rồi đứng dậy, cảm thấy cổ hơi đau ê ẩm.
Bước ra khỏi phòng, trong đầu tôi vẫn nhớ như in cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi.
Người bạn mà tôi đã xa cách từ 10 năm về trước…
Không biết giờ này cậu ta ra sao rồi?
Cậu ấy có còn sống ở đây không?
Bây giờ trông cậu ta như thế nào?
Tên cậu ta là gì?
Cậu ta gọi tôi là ‘Taka’, chắc là một dạng biệt danh, và tôi hình như cũng gọi cậu ta bằng biệt danh chứ không phải bằng tên thật.
-- Nếu vậy thì tớ sẽ trân trọng OO bằng 100 người cộng lại. Cho dù là có 100… à không, cho dù có một triệu hay một tỉ người, thậm chí cho dù cả thế giới này coi cậu là kẻ thù, thì tớ vẫn sẽ là bạn cậu.
-- Nếu vậy thì tớ sẽ trân trọng OO bằng 100 người cộng lại.
Hồi đó mình gọi cậu ta là gì nhỉ?
“…Chậc, thôi bỏ đi.”
Dù sao cũng đã lâu lắm rồi.
Chắc cậu ta cũng chẳng còn nhớ chuyện 10 năm trước đâu nhỉ?
Bản thân tôi lúc đó chắc cũng chẳng tin được rằng tới tận bây giờ tôi vẫn nghĩ về người bạn ấy.
Cho dù những kí ức hay nỗi buồn chia li có quan trọng tới đâu đi chăng nữa, thì rồi cũng sẽ tới lúc mọi chuyện phải thay đổi. Liệu tôi có thể kiếm được một người bạn mà mình sẽ luôn trân trọng cho tới cuối cuộc đời không?
Một tia suy nghĩ cô đơn trôi qua trong đầu tôi. Tôi bước ra khỏi nhà thờ rồi đi về nhà.
Danh sách chương