Trước hết tôi xin nhắc điều này, đây chỉ là một ảo giác.

Cả nhóm chúng tôi cùng đến một hòn đảo nhiệt đới phương nam.

Mặc dù có đủ kiểu hòn đảo nhiệt đới phương nam, nhưng hầu hết mọi người khi nghe mấy chữ trên, trong đầu họ liền hiện lên một khung cảnh mờ ảo sau: Quần áo mỏng manh, bãi biển xinh đẹp, dừa, điệu nhảy Hula [1] v.v.

Nếu bạn đang tưởng tượng đến một thiên đường mùa hè bất tận như thế thì chính là nó đấy.

Những thành viên CLB Láng giềng chúng tôi đang tận hưởng hết mức thiên đường này.

Nằm dài tắm nắng trên chiếc ghế xếp, tâm trí tôi hướng về bờ biển phủ cát vàng óng ả.

Hai cô bé đang vui vẻ xây lâu đài cát.

Cô bé tầm mười tuổi, với đôi mắt xanh biếc, mái tóc màu bạc và mặc một bộ đồ bơi học sinh là Yakayama Maria.

Bạn thấy rồi đấy, cô ta đích thị là một bé loli. Là nữ tu của Học viện Thánh Cronica đồng thời cũng là giáo viên tư vấn của CLB Láng giềng.

Cô bé còn lại thì lớn hơn Maria-sensei một chút, mái tóc vàng, đôi mắt dị sắc[2] với màu đỏ và xanh dương, là Hasegawa Kobato.

Thay cho bộ váy goth-loli [3] thường thấy, hôm nay con bé mặc một thứ bình thường… cũng không hẳn. Nó đang mặc một bộ lowrise bikini. [4]

Kobato là em gái cùng huyết thống của tôi – Hasegawa Kodaka.

“Aniki uống nước ép trái cây không?”

Tôi quay đầu nhìn về hướng người vừa gọi mình, cậu ta mặc một bộ đồ tắm hai mảnh kiểu pareo [5]. Anh chàng dễ thương này đang bưng một cốc nước ép nhìn vào là biết ngay ở xứ nhiệt đới được trang trí bằng mấy lát trái cây, cùng với một nụ cười dịu dàng trên môi.

“Aa, cảm ơn.”

Tôi nhận cốc nước ép và bắt đầu uống.

Cách đó không xa là một cô gái đeo kính đang nằm trên chiếc ghế xếp giống của tôi. Một tay cô ta cũng đang cầm một cốc nước ép, còn trong tay kia là cuốn sách đang đọc dở.

Cô gái này, với tóc đuôi ngựa, áo tắm một mảnh và khoác bên ngoài thêm một cái áo choàng phòng thí nghiệm, là Shiguma Rika.

Quyển sách cô ta đang đọc là một cuốn BL doujinshi [6] giữa Gumdan Unicorn và Ovangelien Unit 00 [7].

“Ahaha, đỡ nè ~~♥"

“Ý da, lạnh quá ~~♥”

Và nhìn về phía biển là hai cô gái đang vui vẻ té nước vào nhau.

Cô gái với bộ bikini in hoa văn xinh xắn, cũng tóc vàng mắt xanh và một thân hình cực kỳ quyến rũ là Kashiwazaki Sena.

Cô gái với mái tóc đen và đôi mắt tinh ranh chơi cùng là Mikaduki Yozora.

Bộ đồ bơi của Yozora thì, nói thế nào nhỉ, là một thứ chẳng có ăn nhập gì với mấy từ như gợi cảm, xinh xắn hay thậm chí là moe. Cả người cô ta, từ đầu đến chân, bọc trong một bộ đồ bơi toàn thân sọc trắng đen. Cảnh cả hai cô gái dễ thương chơi đùa và mỉm cười vui vẻ với nhau như thế – cứ như trong tranh vậy! Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến tim ta thổn thức.

...Mặc dù có cái gì đó không đúng lắm, nhưng chúng tôi hiện giờ đích thị là reajuu [8].

Reajuu làm sao!

Reajuu tuyệt diệu!

“…Ahaha…Đúng là reajuu vô cùng… Mình thật hạnh phúc quá ahaha… mọi người trong CLB ai cũng hòa đồng và thân thiện với nhau… ahahahaha…”

Nhưng như tôi đã nói trước, đây chỉ là một ảo giác.

“-npai. Làm ơn tỉnh lại đi senpai…… đỡ này.”

Một luồng điện chạy dọc khắp người và ý thức mơ hồ của tôi bị kéo ngược trở về thực tại.

Nói thêm luôn, ‘một luồng điện’ không phải là một cách nói ví von; tôi bị chích điện thật đấy.

Và thủ phạm đánh thức tôi dậy bằng kềm điện vẫn đang ngồi bên cạnh.

“Fufufu… sao anh dám phiêu du vào miền cực lạc một mình. Anh thật láu cá, Kodaka-senpai.”

Shiguma Rika, với một nụ cười mỉm gượng gạo, dửng dưng nói. Đó là một cô gái bốn mắt với chiếc áo choàng phòng thí nghiệm khoác bên ngoài bộ đồng phục.

“…Anh vừa có một ảo giác thật vui vẻ…”

Tôi trả lời với một ánh mắt xa xăm.

“Ảo giác như thế nào vậy?”

“Yozora và Sena chơi đùa với nhau rất hạnh phúc.”

“Cảnh đó quá phản khoa học…”

“Đến mức phản khoa học cơ á…”

Nhưng mà, tôi có thể hiểu tại sao Rika nói vậy.

Chẳng đời nào hai người đó có thể chơi đùa thân thiết với nhau như thế được.

Ví dụ, ngay lúc này-

“Bắt đầu biết khó rồi hở? Khôn hồn thì đầu hàng đi, Thịt…”

Cô gái tóc đen- Mikaduki Yozora, với đôi mắt đỏ ngầu, gằn giọng.

“Fufufu… không phải chính cô mới là kẻ sắp phải bỏ cuộc à? Cô bắt đầu thở không ra hơi rồi kìa.”

Cô gái tóc vàng- Kashiwazaki Sena cũng kích động như Yozora. Một nụ cười điên loạn hiện lên trên mặt cả hai.

Và rồi, hai bọn họ chọc đũa vào cái nồi đang sôi lục bục, và cùng lúc gắp ra mấy “thứ gì đó” màu đen rồi tọng ngay vào miệng mình.

“Ư gư…”

“Gư…”

Có vẻ cả hai vừa xém bước vào cửa tử: họ hét toáng lên với giọng gần chết tới nơi-

“Ga, gaa, agaa, cay quá gaaa!”

Yozora, với vẻ mặt đau đớn ôm lấy cổ họng.

“Ư ư… Ư ư ư… ngọt… ấy, không phải… có cái gì nhớp nháp trong miệng mình… cổ họng mình cứ như đang rữa ra vậy… gớmmm qqqquá…”

Mắt Sena trắng dã và lệ tuôn như thác.

…Trở về thế giới thực, chúng tôi đang ở trong địa ngục.

Trước khi chuyện này xảy ra, chúng tôi ở trong căn phòng nhỏ và xinh xắn với nội thất phương Tây này.

Cả bảy người bọn tôi đều ngồi quanh cái bàn tròn nhỏ ở giữa phòng.

Ở giữa chiếc bàn là một cái nồi, dù chẳng hề có lửa bên dưới nhưng mấy thứ đen xì trong vẫn đang sôi lục bục.

Bên tay phải tôi là Rika; bên tay trái là một bé loli tóc màu bạc mặc đồ nữ tu sĩ và một cô bé có trang phục goth-loli tóc vàng. Cả hai cô bé cùng nằm đè lên nhau dưới sàn nhà. Cô bé tóc màu bạc là Takayama Maria; cô bé tóc vàng là Hasegawa Kobato.

“…Onii-chan…onii-chan…lũ quỷ đang đến kìa…”

“An-chan tránh ra đi, không được giết hắn mô…” [9]

Cả hai đều có vẻ mặt đau đớn ngồ ngộ và nói mớ lảm nhảm, như thể đang trong một cơn ác mộng.

Ngồi bên cạnh Rika là Yozora.

Ngồi bên cạnh Kobato và Maria-senpai là Sena.

Và giống như bị kẹp chặt bởi Yozora và Sena, anh chàng dễ thương mặc đồ hầu gái Kusunoki Yukimura ngồi chính giữa họ.

Yukimura như người máy cứ câm lặng đưa đũa tới lui giữa cái nồi và miệng mình. Dù vậy từ lúc nãy cậu ta đã chẳng hề gắp gì.

Đôi mắt Yukimura đã lạc thần – hy sinh.

“…Yukimura… em cũng đã ra đi rồi sao…”

Tôi thì thầm buồn bã.

“Nè Kodaka, cậu cũng ăn một ít đi…”

“Fufufu… nhanh ăn đi. Bây giờ là thời điểm cho trận chiến quyết định…”

Yozora và Sena nói với tôi, đôi mắt họ ánh lên sự điên loạn.

“Ực…”

Thế là tôi, với vẻ mặt mếu máo, nhúng đầu đũa vào cái nồi sôi sùng sục.

Bên trong nồi bốc ra một cái mùi ngọt ngọt, hôi hôi, hay thậm chí là chua chua. Cái mùi đó nồng nặc đến mức làm da tôi co rúm, mắt đẫm lệ, và mũi ngứa ngáy. Tóm lại cái nồi toát lên một cái mùi hôi thối khiến tôi muốn bệnh.

“…Nè, em có chắc là không có thứ gì độc được cho vào chứ…?”

“Ưm, chắc chắn thế, Kodaka-senpai… Máy thử độc của Rika có thể phát hiện tất cả chất độc một cách hoàn hảo. Nó phải là như vậy, nên…”

Rika trả lời ngập ngừng.

Vậy thì, chính xác là chúng tôi đang làm cái quỷ gì vậy? Chúng tôi đang thử tổ chức một bữa yaminabe.

Chuyện bắt đầu cách đây vài ngày.

Sena nói rằng galgame [10] cô ta chơi có cảnh bạn bè tập trung lại ăn lẩu trong phòng sinh hoạt CLB.

Tình cờ Yozora nhìn thấy màn hình trò chơi và bình luận rằng “bạn bè thân thiết đúng là nên ăn lẩu cùng nhau.”

Sena và tôi đồng ý.

Nên Yozora đề nghị rằng,

“Để tránh làm hư bột hư đường lúc ăn lẩu cùng bạn bè thật, chúng ta nên làm nháp trước một lần ở đây.”

‘Thưởng thức lẩu sau giờ học’. Đúng là một đề nghị ngây thơ đến nỗi chúng tôi đều bị thu hút, nên tất cả cùng đồng ý.

Mặc dù luật lệ của trường cấm đốt lửa ở bất cứ đâu ngoài lớp nữ công gia chánh, nhưng Rika đã chế ra một cái nồi lẩu có thể nấu mà không cần lửa, nên vấn đề đó được giải quyết.

Khi chúng tôi quyết định nên nấu lẩu gì, Sena bảo

“Tớ muốn ăn yaminabe.”

Hình như cô ta chọn nó bởi vì trong một số galgame có cảnh bạn bè tụ tập lại ăn yaminabe. Cái cách họ ăn lẩu với nhau có vẻ rất vui.

Khi nghe thế, chúng tôi thế nào đó lại nghĩ rằng ‘nghe cũng hay…’

Sau khi quyết xong loại lẩu, tôi, với tư cách là người duy nhất biết nấu ăn, sẽ phải chuẩn bị nước lẩu.

Vì thế, trong suốt tuần vừa rồi, tôi bắt đầu chuẩn bị nước lẩu đen cho yaminabe.

Sau đó tôi mới biết, nhưng yaminabe có nghĩa là phải làm căn phòng trở nên tối tăm lúc bạn chuẩn bị bỏ đủ thứ thức ăn mọi người mang theo vào nồi, chứ nước lẩu không cần phải có màu đen, một hiểu lầm tai hại.

Nhưng dù sao thì tôi đã dùng mực và hạt vừng đen làm nguyên liệu chính cho nước lẩu. Sau đó tôi bỏ thêm các hải sản khác để làm nước lẩu hơi mặn một chút. Rốt cuộc kết quả cuối cùng là một thứ “nước lẩu đen” ngon lành.

Thế là, vào ngày Thứ hai kế đó, lúc bắt đầu bữa tiệc, tôi đổ nước lẩu vào cái nồi của Rika, che bớt ánh sáng trong phòng và để những người khác cho nguyên liệu của họ vào, cuối cùng yaminabe đã hoàn thành.

Bữa tiệc bắt đầu.

…chuyện là thế đó.

Món nước lẩu được chuẩn bị cẩn thận và khéo léo của tôi giờ đang tỏa ra một cái mùi khó tả. Mặc dù nó vẫn đen xì, tôi cứ có cảm giác nó đã biến chất thành một thứ nước bùn sền sệt.

Tôi đã bảo họ chỉ được bỏ vào những thứ ăn được, và đương nhiên là cấm dùng chất độc. Nhưng sao nồi lẩu lại thành ra thế này? Nó quá kỳ quái đến mức tôi thậm chí bị ảo giác vì nó.

Ngay lúc mọi người bỏ thức ăn của mình vào, ai nấy đều vui vẻ. Nhưng khi món nước lẩu hải sản thơm ngon bắt đầu bốc mùi kinh tởm, nụ cười trên khuôn mặt cả đám vụt tắt.

Mỗi khi chúng tôi cùng lúc gắp thức ăn từ nồi lẩu, không khí trong phòng dần dần trở nên ảm đạm.

Bộ đôi Maria-sensei và Kobato gục ngã trong vòng mười phút đầu tiên.

Nhất là Yozora và Sena-

“Tất cả là do cái ý tưởng về yaminabe ngu xuẩn của cô…”

“Từ đầu là lỗi của cô vì đã đề nghị ăn lẩu!”

“Nguyên liệu tởm nhất là cái món Surströmming [11] của cô!”

“Đó là một loại cá mòi nên không thể dở được, so với nó món mango và ichigo daifuku [12] của cô còn tởm hơn!”

…Cứ thế họ cố đổ tội cho nhau.

Một hồi trong lúc cãi vã, cái luật khó hiểu ‘Người gục ngã sau cùng là người chiến thắng’ được thiết lập.

Bởi vì thế, Yukimura đã chết.

May cho tôi, tất cả thức ăn tôi gắp được là những thứ bình thường như thịt viên và khoai sọ (chính tôi mua chúng mà), nên đến giờ tôi vẫn sống sót. Nhưng nó cũng không thay đổi được sự thật là cái thứ đang bốc mùi hôi thối khắp phòng này có thể tiễn ai đó lên Tây thiên.

Với Rika, người bị hội chứng mất vị giác nhẹ, thì chẳng biết nên nói là may mắn hay xui xẻo nhưng chỉ nhìn vào mắt cũng thấy rõ là cô ta không thể chịu đựng hơn được nữa.

Rika và tôi cùng nhúng đũa vào và gắp ra thứ gì đó bên trong nồi nước lẩu đen xì, nín thở và nuốt chúng vào bụng.

…Mặc dù nước lẩu có vị tồi tệ, đồ ăn vẫn có thể nuốt được… nhưng… nhưng… nhưng cái gì vậy trời… dựa vào cảm giác thì… đó có phải bông cải xanh không? Mặt khác, Rika có vẻ xui xẻo gõ trúng cửa tử.

“…Theo bộ nhớ dữ liệu của em, mùi vị thức ăn gần giống thứ này nhất là… methylethanol.”

Vừa dứt lời, Rika cũng đã bất động ngay lập tức.

“…ngay cả em…”

Khỉ thật, giờ thì tôi đã hiểu- Yaminabe chỉ vui khi ta ăn cùng với bạn bè thật sự.

Nó không phải dành cho những người còn khuya mới được gọi là “thân thiện” với người khác.

Hơn thế nữa các thành viên ngu ngốc của chúng tôi đều quá lố khi mang theo một khẩu phần đủ thứ nguyên liệu như kẹo dẻo, trái cây hay bánh- những thứ khiến ta cực kỳ hối tiếc sau đó.

Lúc đó sao tôi lại nghĩ chuyện đó rất thú vị nhỉ?...

Tôi rất ân hận.

“Lượt kế tiếp…”

“Biết rồi…”

Sena và Yoroza mồ hôi như tắm nhìn nhau chằm chằm với một nụ cười khổ sở.

Tôi cũng miễn cưỡng nâng đũa lên, và cả ba chúng tôi gắp thức ăn ra khỏi nồi.

Cùng nhau chúng tôi tọng thứ đó vào mồm và cố sức nhai-

“………o……..o…….ọeeeeeeee”

“Ụa?!”

Sena ói!

Trong khoảng khắc đó, Yozora nở một nụ cười tự cao tự đại của kẻ chiến thắng… rồi mặt cô ta trở nên trắng bệch-

“…Ụa…….ọeeee….”

-và bắt đầu nôn mửa.

Sena và Yozora đều bất tỉnh.

“Ối á, nè, mấy người ổn chứ?”

Dù sao chuyện này một lần nữa xác nhận lại rằng đầu óc mấy người này có gì đó bất thường.

…Ụa… ngay cả bãi nôn của họ cũng có màu đen… kinh quá…

Tôi cảm thấy cũng muốn ói tới nơi, nên vội vàng mở toang các cửa sổ để thông hơi cho căn phòng. Tôi hít một hơi thật sâu khí trời bên ngoài.

Và rồi, đề lau sạch đống chất nôn, tôi ra ngoài lấy mấy miếng giẻ lau.

Mình nên làm gì đây… thành thật mà nói tôi lo lắng về mấy bãi nôn trên thảm hơn là cho những kẻ đó.

Đây là một trong những căn phòng trong nhà nguyện của Học viện Thánh Cronica – “Phòng khách #4”

Nhưng giờ đây nó đã trở thành một địa ngục chất đầy xác người. Đây là phòng sinh hoạt của CLB Láng giềng.

CLB Láng giềng- lĩnh vực hoạt động của CLB chúng tôi rất rộng, hay nói đúng hơn là chẳng có tôn chỉ hoạt động gì cả. Mỗi thành viên CLB cứ giết thời gian theo cách riêng mình với đủ thứ việc như tán nhảm, chơi game, làm game, viết tiểu thuyết, vẽ manga, tập luyện các nhạc cụ, đóng kịch, tập manzai [13], ghi danh vào Shinken Zemi [14](một khóa giáo dục từ xa rất nổi tiếng với việc gửi thư tiếp thị trực tiếp có nội dung là một manga tên ‘Những bước cần thực hiện để trở thành reajuu’), huấn luyện đặc biệt để nói chuyện với người lạ và cuối cùng là ăn yaminabe.

…Sau khi các bạn nghe danh sách các hoạt động của CLB, nhiều khả năng bạn sẽ không hiểu được mục đích của CLB là gì.

Mục đích của CLB này, nếu nói thẳng ra, là để ‘kết bạn’.

Sau đây là những hoạt động CLB chán ngắt của một đám người chán ngắt và với hai nữ nhân vật chính ói mửa ngay trong mười trang đầu của quyển sách, là khởi đầu của một câu chuyện đời thường cực kỳ chán ngắt…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện