--------------

Sự tương phản: Lời cầu nguyện và tiếng hét

Hãy giả sử rằng có một người thế này.

Giả sử người này không có lấy một người bạn trong một thời gian dài.

Người này có một khuôn mặt đáng sợ, hoặc có mái tóc nhìn như một tên tội phạm, hay không thể cười nổi, hoặc cảm thấy lo lắng và có những hành động kỳ quặc khi nói chuyện với mọi người, hay không biết đọc bầu không khí, hoặc là có óc hài hước hơi khác người… và đúng thật là hầu hết những vấn đề này có vẻ như xuất phát từ chính ngoại hình và khả năng giao tiếp kém cỏi của cậu, nhưng —— … Trên hết, cá nhân này quá xui xẻo.

Thất bại khi không nên, thành công khi không nên, thua cuộc khi không nên, chiến thắng khi không nên, tức giận khi không nên, vui vẻ khi không nên, cười khi không nên, và khóc khi không nên.

Cậu liên tục làm mọi thứ mà lẽ ra cậu không nên làm

Có lẽ, thay vì nói cậu xui xẻo, ta có thể nói rằng… đơn giản là số phận chống lại cậu.

Dù sao thì, giả sử rằng có người như vậy tồn tại.

Luôn luôn cô độc, không có nơi nào cậu thuộc về. Là loại người như vậy đấy.

Sau đó, giả sử cậu, bởi một số trùng hợp, có được những gì bản thân mình hằng tìm kiếm.

Nếu cha cậu không phải bạn của Hiệu trưởng Học viện Thánh Chronica.

Nếu cậu chọn sang Mỹ cùng cha khi ông chuyển ra nước ngoài làm việc.

Nếu cậu không lên nhầm xe buýt vào ngày đầu tiên đến trường.

Nếu như cuối cùng cậu không học cùng lớp với người bạn thời thơ ấu 10 năm trước của mình.

Nếu cậu không gặp Sora vào ngày ấy, 10 năm trước.

Nếu như Yozora Mikadzuki không nhớ cậu.

Nếu Yozora Mikadzuki đã bắt đầu một cuộc sống vui vẻ bên những người bạn mới.

Nếu như Sena Kashiwazaki có tính cách đáng yêu hơn thì đã có hàng đống bạn cả nam lẫn nữ ở trường.

Nếu Sena Kashiwazaki không phải kiểu con gái có thể đối đầu trực tiếp với Yozora Mikadzuki.

Nếu Maria Takayama không phải là quản lý của Phòng chờ số 4

Nếu Maria Takayama thực hiện tốt chức trách của mình tại trường mới.

Nếu Yukimura Kusunoki không có ấn tượng sai lầm rằng cậu trông rất “ngầu”.

Nếu Yukimura Kusunoki không nghĩ rằng bản thân em ấy là đàn ông.

Nếu Rika Shiguma không làm xáo trộn thí nghiệm của mình khi cậu đang ở gần đấy.

Nếu Rika Shiguma thật sự chỉ là một cô gái thiên tài, nhưng lại không biết đọc bầu không khí.

Tất cả những điều đó chồng chất lên nhau như thể chỉ cần thiếu một mảnh thì mọi thứ sẽ sụp đổ.

Ai biết được nó xảy ra thế nào.

Có lẽ đó là phép màu.

Có lẽ là số phận đã sai sót ở đâu đó.

Lý do là gì không quan trọng, cậu đã có được nó.

Một nơi cậu thuộc về, thế giới của riêng cậu.

Một thế giới tràn đầy sự ấm áp dễ chịu.

Cậu đã khát khao nó từ rất lâu, nhưng chưa bao giờ có được, và rồi một ngày, tất cả chúng, bất ngờ, không hề báo trước, chỉ đơn giản rơi vào tay cậu.

Tất nhiên, cũng không hẳn là cậu không bỏ ra chút nỗ lực nào.

Cậu đã làm rất nhiều việc để kết bạn và xoá bỏ những hiểu lầm về bản thân cậu – hay ít nhất, cậu đã cố.

Nhưng – thứ cậu có được quá lớn để có thể vui mừng vui mừng và tự nhận rằng đó là thành quả lao động của cậu.

Tôi muốn bạn hãy khắc cốt ghi tâm khi nghĩ về những điều sau.

Bạn hãy thử tưởng tượng.

Tưởng tượng xem việc tiến bước từ đây với cậu có ý nghĩa nhường nào, và lý do vì sao nó lại đáng sợ như vậy.

Sự thay đổi nhỏ này xảy ra vào ngày đầu tiên tôi gặp Rika Shiguna. Cụ thể là 129 ngày trước. (Tôi cá là Rika có thể nói cho bạn biết chính xác đến từng phút, nhưng nó không phải vấn đề ở đây.)

“Rika là học viên phòng thí nghiệm.”

Rika Shiguma nói với tôi, khi bọn tôi đứng trên một hành lang vắng vẻ.

“…Lần đầu anh nghe từ này luôn đó.”

Tôi có chút nghi ngờ về những gì em ấy nói, nhưng Rika đã nhanh chóng giải thích.

“Anh biết sinh viên y tế, những người học tại phòng y tế thay vì ở các lớp học, đúng không? Những gì em làm ở phòng khoa học cũng giống như vậy đấy ạ.”

Sinh viên y tế

Thuật ngữ dùng để diễn tả một sinh viên, vì một lý do nào đó, học ở phòng y tế thay vì trong lớp học.

Sau này tôi biết rằng “học viên phòng thí nghiệm” có một sự khác biệt đáng kể so với “sinh viên y tế”, nhưng… Gạt mấy thứ đó sang một bên, đây lại là những gì tôi đã nghĩ:

——Chắc chắn nó là thứ mà không phải ai cũng đồng tình, nhưng nhìn chung thì tôi nghĩ nó là một hệ thống tốt.

——Hầu hết mọi người mọi người đều có thể giao tiếp với những người bạn cùng lớp như thể nó là điều rất đỗi tự nhiên, nhưng cũng có những người không thể làm được việc đó cho dù họ có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa.

Thậm chí gọi những người này là “yếu đuối” hay “phụ thuộc” cũng không sai, nhưng tôi không nghĩ rằng có vấn đề gì khi những người không thể giao tiếp tự nhiên này nhận được một sự cứu rỗi nhỏ nhoi, ngay cả khi nó là một việc làm sai trái đi chăng nữa. Tôi muốn họ được cứu rỗi.

Ai quan tâm nếu nó đúng chứ? Ai quan tâm nếu nó sai chứ?

Tôi không nghĩ có gì sai khi những người không hoà nhập với xã hội chúng tôi nhận được một chút phép màu, hay một sự cứu rỗi nhỏ nhoi ở đâu đó. Tôi muốn nó như vậy. chúng nên như vậy. hãy là như vậy.

Nếu con người không được phép trở nên yếu đuối hay phụ thuộc vào những gì “đúng đắn”, vậy thì tôi không quan tâm dù bản thân mình có sai đi chăng nữa.

Rời khỏi sân thượng như thể chạy trốn khỏi Rika, tôi bước đi, một mình, băng qua những hành lang vắng người để trở về sân tập nơi hội thao đang được tổ chức,tôi hồi tưởng về những sự việc ngày hôm ấy——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện