Ngày đầu tiên sau khi kì nghỉ hè kết thúc, mùng một tháng chín, trong tiết chủ nhiệm của chúng tôi.

Yozora Mikadzuki, người vừa tiến vào lớp trong khi giáo viên chủ nhiệm đang điểm danh.

Tất cả mọi người trong lớp đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Yozora bước vào. Mái tóc đen đẹp dài đến ngang eo mà cậu ấy vẫn có cho đến khoảng một tuần trước, đã bị cắt đi hết, chỉ còn ngắn vừa đến cổ.

Tuy nhiên, nỗi ngạc nhiên với tôi không chỉ dừng ở đó.

Khuôn mặt Yozora với mái tóc đã cắt đi trông hệt như cậu bé từng là bạn thân nhất của tôi thuở nhỏ, và chúng tôi đã xa cách mười năm trước. Tôi đối mặt với cậu ấy, và lẩm bẩm cái tên người bạn cũ thân thiết nhất.

"――――Sora?"

Và Yozora trả lời. Trong khi nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ chứa vô số cảm xúc và một nụ cười, cậu ấy nói với một giọng hơi run rẩy,

"――――Đã lâu rồi không gặp, Taka."

Linh cảm của tôi không hề sai.

Rằng Yozora chính là người bạn thân nhất lúc trước của tôi, Sora.

Lúc ấy, Sora luôn nói chuyện như con trai, cậu ấy cao hơn tôi, và còn mặc đồ con trai nữa, nên tôi luôn nghĩ cậu ấy là con trai.

"Ừm... Hasegawa?"

"A!"

Thái độ nghi ngờ của giáo viên làm tôi sực tỉnh, và tôi nhanh chóng ngồi xuống.

Yozora làm như chưa có gì xảy ra, ngoảnh mặt đi trong khi dập tắt nụ cười trên mặt, và bước đến ghế của mình.

Cả phòng học đầy tiếng rì rầm nói chuyện cho đến khi Yozora ngồi xuống, và khi giáo viên tiếp tục điểm danh thì âm thanh ấy giảm hẳn.

Sau khi điểm danh xong, giáo viên lại nói "Các em đã làm bài tập hè chưa" và "Đổi chế độ đi và cố gắng hết sức nào." Và những thứ khác mà các giáo viên thường huyên thuyên sau một đợt nghỉ dài, nhưng tôi chẳng để tâm đến thứ nào trong đó.

Đôi mắt tôi vẫn dán chặt vào Yozora, người vừa đột ngột thay đổi diện mạo sau kì nghỉ hè.

Có vẻ tôi không thể dễ dàng "đổi chế độ" được rồi.

Còn về Yozora, cậu ấy cứ nhìn thẳng như để lờ đi những cái nhìn tọc mạch của các bạn cùng lớp và cả của chính tôi.



Một lúc sau, tiết chủ nhiệm đầu tiên của tháng chín kết thúc và chúng tôi bắt đầu giờ nghỉ.

"N-này."

Tôi bước đến ghế của Yozora và gọi cậu ấy.

Tôi không biết nên gọi cậu ấy là "Yozora" hay "Sora" nên cuối cùng tôi quyết định tránh luôn đề tài đó.

Cảm thấy cái nhìn chòng chọc của mọi người trong lớp hướng vào chúng tôi thật sự rất xấu hổ.

"...Gì?"

Yozora trả lời với một giọng trầm trong tâm trạng rầu rĩ thường ngày. Cứ như nước mắt và nụ cười thấp thoáng mười phút trước đều chỉ là một lời nói dối.

"Vậy... ưm, mái tóc cậu bị làm sao vậy?"

Tôi hỏi thẳng, vẫn không chắc chắn mình có nên làm vậy hay không.

"Tớ cắt rồi."

Câu trả lời của cậu ấy ngắn gọn và lạnh lùng hết mức có thể.

"Không, nhìn là tớ biết rồi. Tớ muốn hỏi là... tại sao đột nhiên vậy?"

Khuôn mặt Yozora ngày càng lộ vẻ khó chịu, cậu ấy nói, "...Đêm lễ hội hè." Và không gì thêm nữa.

Đêm lễ hội hè...

Các thành viên cậu lạc bộ Láng Giềng của tôi và Yozora cùng đi lễ hội, và sau đó thì chơi pháo hoa ở một công viên gần đấy.

Lúc đó, một trong những quả pháo lớn nhất làm tóc Yozora bắt lửa, rồi cuối cùng làm phần ngọn tóc cậu ấy cháy xém.

"Nhưng chỉ là phần ngọn thôi mà? Cậu có cần cắt sạch đâu."

Tôi nói, nhưng điều đó chỉ làm khuôn mặt Yozora càng tức giận hơn.

Cậu ấy nói, nhấn mạnh từng từ một,

"Là vì cậu đổ đống thuốc pháo đó vào tớ chứ sao. Dù tớ có rửa kĩ đến đâu đi nữa, nó cũng không sạch hết và còn phát ra mùi hôi kỳ quái. Nó tan tành cả rồi...!!"

Yozora bặm môi trong khi giật giật phần tóc mái của mình.

"X-xin lỗi cậu..."

Tôi xin lỗi.

Lúc mái tóc Yozora bắt lửa, tôi điên cuồng chụp lấy cái xô chúng tôi đặt pháo hoa vào, và... đổ nguyên cả xô, nước bẩn và những thứ khác, vào đầu Yozora.

Giờ nghĩ lại, lẽ ra tôi đã có thể dập lửa mà không cần quá khích đến thế.

Tôi thật sự nghĩ điều mình làm quả thực rất kinh khủng.

Tôi hối lỗi từ tận đáy lòng mình.

"Tớ thật sự, cậu biết đấy... rất xin lỗi cậu."

Tôi lại xin lỗi.

Thế nhưng, Yozora chỉ làm một vẻ mặt còn không vừa ý hơn trước.

"...Muuu... quan trọng hơn là-"

Lúc cậu ấy bắt đầu nói, tiếng xì xào từ đám bạn cùng lớp lọt vào tai tôi.

"...Cậu ta đổ vào người cô ấy...?" "...Chỉ phần trên thôi à? Cậu ta bắt cô ấy làm thế... Vì nó chỉ là phần trên..." "Cậu ta dùng vũ lực với Mikadzuki..." "C-cưỡng hiếp...?" "Đúng là lựa chọn tồi vào một đêm hè..." "Cậu ta đổ chất lỏng màu trắng vào tóc cô ấy và để lại mùi không thể rửa sạch được..." "Đổ vào người cô ấy..." "Đổ vào người cô ấy..."

""!!""

Gương mặt cả hai chúng tôi đều hóa thành đá.

Họ đang hiểu việc này theo cách cực kỳ sai lầm!!

"K-k- hiểu nhầm cả rồi- Nó không phải chất lỏng màu trắng-"

"Đ-đi với tớ!"

Yozora bật dậy, cả khuôn mặt đỏ như gấc, và kéo tôi ra khỏi lớp học trong khi tôi đang cố ấp úng giải thích việc thực sự đã xảy ra.

Tôi chắc chắn tiếng ồn trong lớp chỉ càng om sòm hơn.

...Chỉ vài phút sau một học kỳ mới mà tôi đã có thêm một lời đồn tệ hại về mình trôi nổi khắp nơi.



Yozora kéo tôi đến một cầu thang trống ở vách trường.

"...Ở đây chắc là ổn."

Yozora nói và thả tay tôi ra.

"Uu... Thêm một hư tin nữa..."

Tôi cúi đầu cứ như sắp khóc, nhưng Yozora chỉ bực mình thở dài.

"Hừm, nó không quan trọng thế đâu."

"...Không, nó quan trọng đấy."

"Dù sao đi nữa thì, cái này quan trọng hơn!"

Yozora nhìn tôi với một ánh nhìn mạnh mẽ.

"Quan trọng hơn?"

Tôi hỏi lại, không hiểu cậu ấy định nói gì.

Trong khi tôi đứng đấy, má Yozora hơi ửng lên, và đôi mắt thì càng lúc càng bối rối.

"Ừm-ừm... ưmm... quan trọng hơn là, ý tớ là..."

Tôi càng ngạc nhiên hơn trước câu nói lắp hiếm có của Yozora.

"Ý tớ là, tớ đang nói về chuyện đó ấy!"

Yozora nói như một đứa trẻ hư trong khi khuôn mặt cậu ấy đỏ chót.

"Tớ là Sora!! Cậu không có gì để nói sao hả!?"

Tôi không biết mình phải nói gì đây.

"Ừmm... Tớ rất ngạc nhiên."

Tôi không nghĩ ra cái gì hay ho để nói, nên tôi chỉ nói vậy.

"Muu... thế thôi hả?"

Yozora bĩu môi, rõ ràng đang không thỏa mãn với câu trả lời của tôi.

"Còn thêm gì được nữa chứ?"

"Thì cậu biết đấy, như... c-cậu đang sung sướng, hay tự hào, hay xúc động hay gì gì đó!"

"Thực sự tớ không biết phải nói gì cả... Không biết nữa, kiểu như tớ choáng váng hay gì ấy... Nói 'Tớ rất ngạc nhiên' có lẽ là cách tốt nhất rồi..."

Tôi gãi đầu, bảo.

Có hàng tá chuyện tôi muốn hỏi cậu ấy.

Tại sao mười năm trước cậu ấy lại mặc đồ con trai? Cậu ấy nhận ra mình là Taka từ khi nào?

Suốt 10 năm qua cậu ấy đã làm gì?

Tại sao cậu ấy lại không đến công viên khi mà chúng tôi đã hứa sẽ kể cho nhau "một điều quan trọng"?

Quá nhiều, nhiều đến mức tôi không thể nói thành lời được.

Tôi cứ nhìn Yozora, người đang nhìn chăm chú vào tôi với một vẻ thất vọng trên mặt.

Tôi nhìn vào đôi lông mày thanh mảnh, đôi mắt lá răm, và đôi má nhuộm một màu đỏ của cậu ấy.

Mái tóc ngắn ấy trông thật hợp với vẻ đẹp vừa nam tính vừa nữ tính của cậu ấy.

"Cậu biết không, kiểu tóc đó trông rất hợp với cậu."

"Waa- Ngố-!!"

Tôi thốt lên ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu, và mặt Yozora càng đỏ chót, từ tai bên này sang tai bên kia.

Yozora bối rối nhìn xuống đất.

"......Nhìn tớ không kỳ gì cả ư?"

Yozora trông dễ thương đến lạ, vừa hỏi vừa nhìn lên tôi cùng đôi mắt như của một chú cún con, làm mặt tôi bất ngờ đỏ bừng.

"K-không hề. Cậu nhìn không kỳ chút nào cả."

"Tớ-tớ hiểu rồi."

Đôi môi Yozora vẻ như sắp nở một nụ cười lúc cậu ấy lại nhìn xuống đất.

Rồi cậu ấy ngẩng mặt lên, và nói cùng một chút hãnh diện,

"Tớ-tớ đã lấy hết dũng khí để đến tiệm làm tóc. Lần đầu tiên sau gần 10 năm."

"10 năm...? Ê, thế trong lúc đó cậu làm gì với mái tóc?"

"Tớ tự mình cắt nó."

"Sao phải..."

"Dĩ nhiên là vì tớ sợ đến tiệm làm tóc."

Yozora trả lời, vẻ như đó là một điều đáng để tự hào.

"Cửa hiệu kiểu ấy là nơi cậu phải tán chuyện với những nhà tạo mẫu, nên cần phải có ít nỗ lực mới dám bước vào được. Nói thực, tớ không bao giờ muốn vào đó lần nữa. Tại sao những kẻ đó đều quá thân thiện và cứ cố bắt chuyện với tớ mãi chứ? Bọn họ hỏi tớ học trường nào, năm mấy, có ở trong câu lạc bộ nào không, thích nhạc loại nào, tớ có b-bạn trai không, và đủ mọi thứ khác. Có liên quan quái gì đến họ đâu cơ chứ?"

Tôi đoán Yozora đang nhớ lại lúc ở tiệm làm tóc, dựa trên một tá những lời than phiền vừa tuôn ra.

Thế nhưng, tôi không thể nói mình không hiểu cảm giác của cô ấy.

Tôi từng một lần dốc can đảm ra để đến tiệm làm tóc vào kì nghỉ xuân ngay trước khi vào trường trung học, nhưng cuối cùng tôi cũng không thể phù hợp với nơi ấy, và từ đó đến giờ tôi chỉ tới một thợ cắt tóc bình thường.

Một lí do nữa là tại anh chàng chuyên viên làm tóc ở đó bật cười và hỏi "Cậu tự nhuộm nó đấy à?" khiến tôi không còn muốn trở lại.

...Nhưng nó chẳng quan trọng gì với chuyện đang xảy ra lúc này.

"Nhưng ừ, tớ khá kinh ngạc là cậu có thể tự cắt nó từ trước đến giờ."

"Tóc mái cắt rất dễ nếu dùng một chiếc gương. Nhưng phía sau... mệt hơn rất nhiều, nên tớ ít khi cắt nó."

"Hèn gì lâu đến thế..."

"Ừ," Yozora gật đầu.

"Dù sao đi nữa, tớ nghĩ dốc can đảm ra để đến tiệm làm tóc là một ý đúng đấy."

"C-có thật nó hợp với tớ không?"

Tôi gật đầu cùng một tiếng "Ừ." Để trả lời câu hỏi của Yozora.

"Tớ cũng bảo họ làm vậy nữa. Gì ấy nhỉ... lởm...?"

"Lởm chởm?"

"Ừ, chính nó."

Yozora bẽn lẽn trong khi cậu ấy vuốt nhẹ phần sau mái tóc của mình.

"Hừm...Thật phiền phức khi phải nghe gã chuyên viên làm tóc ấy dùng cái giọng quá thân mật bảo "Thật là phí phạm khi phải cắt mái tóc tuyệt đẹp này~", nhưng có vẻ hắn cũng có chút kỹ thuật."

Yozora nói, có vẻ đã thỏa mãn.

Ngay sau đó, tiếng chuông vang lên báo hiệu bắt đầu tiết học thứ nhất.

"Chết thật, chúng ta phải quay lại thôi."

"Tớ cũng nghĩ vậy."

Tôi không muốn biết những tin đồn sẽ còn tồi tệ thế nào nếu chúng tôi cùng cúp học.

Chúng tôi nhanh chóng bước xuống tiền sảnh và hướng đến lớp.

"À phải rồi."

Chợt nghĩ ra gì đó, tôi dừng lại.

Tôi đã quên mất một điều thực sự quan trọng.

"?"

Yozora thắc mắc quay người lại, và tôi hỏi cậu ấy,

"Từ giờ tớ nên gọi cậu thế nào?"

Khuôn mặt Yozora thoáng một nét ngập ngừng.

Ít lâu sau, Yozora trả lời với một nụ cười gượng trên mặt.

"Gọi tớ là 'Yozora'. Như trước giờ cậu vẫn gọi ấy."

Tôi gật đầu như để nói điều đó ổn với tôi.

"Vậy nhé, quay lại thôi―― 'Kodaka'."

Yozora quay người lại, và lại vội vàng bước đến phía lớp học.

Trong khi nhìn Yozora từ sau lưng, tôi nghĩ về ngày cậu ấy tạo ra câu lạc bộ Láng Giềng.

Lúc đó, sau khi bảo tôi chỉ gọi cô ấy là "Yozora", cô ấy nói.

Cô ấy nói biệt danh là thứ chỉ những người bạn mới dùng để gọi nhau.

Yozora và tôi, hay, "Sora" và "Taka", từng là bạn thân nhất.

Thế nhưng, "Yozora Mikadzuki" và "Kodaka Hasegawa" thì không.

Điều đó thật hiển nhiên, và nó càng củng cố cho sự thật rằng, dù tôi có đơn giản là nhận ra Yozora là Sora cũng không còn có thể lấy lại mười năm đã mất ấy nữa.

Ý nghĩ ấy mang đến trong tôi một nét buồn, và tôi tiếp tục những bước chân vội vã hướng đến lớp học.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện