Vài ngày sau khi lễ hội Obon kết thúc.

Ngày mà buổi cắm trại của Câu lạc bộ Đồng Môn ở trước mặt chúng tôi.

Chúng tôi sẽ ở ba ngày hai đêm tại căn biệt thự của gia đình Kashiwazaki và bãi biển tư nhân.

Tất cả những thành viên còn lại đã đến trước cổng bán vé ở giữa Nhà Ga Tohya lúc mà Kobato và tôi đến.

Yozora, Sena, Yukimura, Rika, và Maria.

Như thường lệ, Rika thì đang mặc bộ đồng phục của mình với cái áo khoác phòng thí nghiệm bên ngoài. Yukimura thì đang mặc trang phục hầu gái, và Marina thì đang mặc bộ đồ xơ của mình mà em ấy cũng mặc ở trong học viên.

Ga Tohya gần như có thể được gọi là trung tâm của thành phố Renya, và khá là lớn với rất nhiều người qua lại nó, điều mà có nghĩa rằng chúng tôi cũng nhận được bao nhiêu cái nhìn đầy hoặc.

Nghiêm túc đấy, tại sao họ lại luôn mặc cùng một bộ đồ thế…? “Mu…tại sao con chốt của Chúa lại ở đây thế…?”

Kobato đối xử với Maria như thường lệ.

“Heh heh, bởi vì ta là giáo viên ở đây. Ta ở đây để để mắt đến những quả cam thối các người vì thế các người không gây bất kì rắc rối nào. Ngươi nên thấy cảm kích đi!”

Maria ưỡn ngực ra đầy tự hào, và Yozora bất chợt đưa cho em ấy một cái lon rỗng.

“Này, Cô Maria, người mà em rất làm cảm kích. Quẳng cái này đi đi.”

“Ơ…?” Maria chỉ nhìn chầm chầm vào cậu ấy, và rồi nói,

“T-tại sao ta lại phải vứt lon nước trái cây ngu ngốc của cô chứ, Yozora ngu ngốc!”

“Đó không phải là nước trái cây, là cà phê.”

“Điều đó không quan trọng!”

“Chà đây là một vấn đế…tôi nghĩ rằng người duy nhất mà có khả năng giải quyết một nhiệm vụ đầy quan trọng như thế chỉ có thiên tài luôn luôn đáng tin cậy Cô Maria thôi chứ…”

“T-thật sao? Heh, cô thật là vô vọng! Cô Maria đáng tin cậy và thông minh này sẽ đi vứt cái lon đó cho cô vậy!”

“Tốt, cô thật sự rất đáng tin cậy, đúng không, Cô Maria? Thùng rác thì tuốt đằng kia đấy. Nhanh đi đi, Cô Maria đầy thông minh ơi.”

“Ta hiểu rồi! Cứ để cho ta, vì ta rất đáng tin cậy!”

Maria mang cái lon đi đến thùng rác, không nhận ra rằng Yozora đang châm chọc em ấy chút nào.

Em ấy luôn luôn dễ bị lừa như thế.

Sau khi Maria đi được một quãng xa, Yozora quay về phía chúng tôi và nói,

“Giờ thì, tất cả chúng ta đều ở đây hết rồi vì thế đi thôi nào. Tôi đã mua vé cho tất cả các cậu rồi đây.”

“Cậu là hiện thân của quỷ Satan sao!?”

“Tôi chỉ đùa thôi.”

Tôi hét lên với Yozora, và đối với tôi cậu ấy trả lời bằng một giọng mà nghe có vẻ vui hơn bình thường.

Dù gì thì, chúng tôi đợi cho Maria quay lại, và rồi đi qua cổng soát vé và bước vào toa của chúng tôi.



Đích đến của chúng tôi, biệt thự của Sena, thì nằm ở tỉnh khác, và dựa theo lịch trình của tàu lửa thì sẽ mất khoảng hai tiếng rưỡi để đến đó từ nhà ga Tohya.

Khi mới đầu lên, toa xe thì khá là đông người, nhưng sau khoảng ba mươi phút khi chúng tôi đến được nhà ga lớn, hàng tấn người xuống, và sau đó, số lượng người tiếp tục giảm đi.

Yozora va Rika trông như là zombie trong ba mươi phút đầu, nhưng sau khi những người khác bắt đầu xuống thì họ trông đỡ hơn.

Chúng tôi hiện giờ chia ra thành hai nhóm, mỗi nhóm ngồi trong một khu chỗ ngồi.

Một nhóm gồm Kobato, Yukimura, Maria và tôi, và nhóm kia là cặp Yozora/Sena.

Tôi chọn chỗ ngồi một cách ngẫu nhiên, và nhanh chóng sau đó theo sau là Kobato, Maria, và Yukimura, người mà ngồi cùng khu với tôi, dù gì thì đó cơ bản là cách sắp xếp một cách tự nhiên nhất đối với chúng tôi.

Nhân tiện đây, nếu bạn lo lắng về Rika thì ngay khi mọi người xuống tàu, em ấy nói rằng “Em sẽ đi ‘tận hưởng’ phần mà xe gắn kết với nhau.” và bỏ chúng tôi lại.

Yozora thì đang đọc sách, Sena thì chơi game, và cơ bản là làm những gì bình thường họ làm để giết thời gian trong phòng câu lạc bộ.

Phần chúng tôi thì đang chơi old maid, và chúng tôi hiện giờ đang ở giữa trận chiến khốc liệt giữa Kobato và Maria để quyết định hạng ba.

“Grr, một old maid khác…!”

Maria gầm gừ sau khi rút trúng một con joker.

“Kukuku, thật ngu xuẩn…Ngươi đã nằm dưới sự kiểm soát của bóng đêm rồi…Trốn thoát là điều không thể…Đến lúc chúng ta hát bài hát cầu hồn cuối cùng của ngươi rồi…Ta rút…!”

Kobato lấy một lá bài từ tay của Maria với nụ cười như thường lệ trên mặt mình.

“Uu~…Ta lại rút trúng old maid rồi…”

“Kuhaha! Đáng đời! Đó là thứ mà ngươi sẽ nhận được khi quay lưng với Chúa đấy đồ ma cà rồng thối! Ahaha, giờ ta sẽ chiến thắng…Gyahh! Một old maid khác!?”

…Ít nhất thì đây đã là ván thứ mười, và lần nào cả Yukimura và tôi đều kết thúc sớm trong khi hai em ấy tranh nhau hạng ba.

Cả hai em ấy điều thể hiện cảm xúc của mình ra mặt, và trên hết cả hai em ấy đều rất rõ ràng về mọi thứ nên điều đó làm cho cả hai chơi dở trò old maid đến mức tức cười.

Mặt khác, Yukimura và cái khuôn mặt trơ như đá của em ấy làm cho em ấy mạnh một cách điên rồ tới mức mà tôi chỉ có thể thắng ở ván đầu tiên chúng tôi chơi.

Lý do mà tôi có thể kiếm được trận thắng duy nhất đó là bởi vì Yukimura cố không làm tôi khó chịu bằng cách để cho tôi chiến thắng và cố tình rút lấy old maid từ tay tôi.

Sau khi tôi bảo cậu ấy việc cố tình để cho tôi thắng là vô nghĩa và rằng cậu ấy nên chơi thật sự, cậu ấy đã làm thế, hoàn toàn đè bẹp chúng tôi từng ván một.

Mọi ván đều kết thúc với việc Yukimura hạng nhất, tôi hạng nhì, và Maria và Kobato tranh nhau hạng ba và tư, vì thế tôi không thể nói rằng nó thật sự vui như thế.

Tuy nhiên, rõ ràng là trò duy nhất mà chúng tôi biết là old maid, vì thế hoặc là chúng tôi chơi trò đó hoặc là không làm gì cả.

Ôi chà. Cho dù tôi cảm thấy chán nhưng thật tốt khi thấy Maria và Kobata đang vui vẻ, vì thế chúng tôi tiếp tục chơi old maid.



Vì thế, chúng tôi bỏ hai tiếng rưỡi chỉ như thế.

Tàu lửa cuối cùng cũng đến được đích đến của chúng tôi.

“Thơi gian qua mau quá ~ Rika có thể dành cả ngày ở đấy.”

Rika người rõ ràng là đã dành cả chuyến đi ở nơi mà những toa tàu dính lại với nhau, khi em ấy tham gia với chúng tôi.

“Dù gì thì có gì vui về việc đó hả?”

“Bởi vì đó là hai cục u bẩn thỉu dính chặt vào nhau phát ra tiếng ‘clang clang’ và ‘bang bang’ khi tàu di chuyển! Không thể nào mà khiêu gợi hơi chuyện đó được đâu! Rika đã bắt đầu hứng lên khi chỉ đứng ở đó thôi! Senpai, nơi nào mà Rika có thể để những cảm xúc này, đang sôi sục trong người, ra ngoài hết đây!?”

“Hỏi người nào mà quan tâm đấy.”

“Em muốn anh nói với em ‘Em có thể trút nó ra lên người anh!’ ngay tại đây.”

“Đi trút nó ra trong cái cột điện thoại ở đằng kia đi.”

“Ahhhh, nhưng cột điện thoại thì hơi không chắc chắn.”

“Em đã làm trước đây rồi sao!?”

Vẫn không thể nào hiểu nổi được em ấy như từ trước đến giờ.

Chuyến tàu dừng lại và chúng tôi mở cánh cửa ra phía ngoài.

Bên ngoài thì mặt trời đang chiếu sáng một cách rực rỡ, làm cho chúng tôi phải che mắt lại.

Trời thì mát mẽ hơn ở thành phố Tohya, nhưng cho dù thế thì trời vẫn nóng.

“…Rồi, Thịt. Căn biệt thự của cô ở đâu?”

Yozora hỏi sau khi bước ra khỏi nhà ga tàu lửa, thứ mà hoàn toàn im lặng, trong khi kéo áo mình ra để làm cho nguội bớt.

Sena đưa ngón tay mình và trả lời,

“Ở đằng kia. Sẽ mất khoảng một giờ đi bộ.”

“Một giờ…?”

Tất cả chúng tôi đều làm khuôn mặt như thể thế giới sắp kết thúc vậy.

Không có những ngôi nhà xung quanh chúng tôi, và bạn thật sự có thể trông rất xa.

Và ở cuối con đường nhựa đầy những vết nứt, như thể nó chưa được trải nhựa lại trong một khoảng thời gian, nằm đó một khu rừng rộng lớn với đầy những cây cối khổng lồ.

“Đừng bảo tớ là nó nằm trong khu rừng đó…”

“Đúng vậy đấy, thì sao nào? Sẽ ổn cả thôi, chỉ có một con đường đi nên sẽ không ai bị lạc đâu.”

Sena nói với tôi một cách bình thường khi một giọt mồ hôi lạnh chạy trên mặt tôi.

“Cũng chẳng có bất kì taxi hay xe bus gì ở xung quanh đây…không có đến một chiếc…”

Rika nhìn quanh, và rồi ôm đầu trong nỗi thất vọng.

Đã đủ lạ để tàu lửa dừng lại ở ngoài đây, vì thế, tất nhiên là, sẽ chẳng có bất kì chuyến xe bus nào.

Sau đó Sena quay mặt đi khỏi khu rừng và chỉ trong khi nói,

“Nhân tiện đây, thị trấn gần nhất thì cách khoảng 5km theo hướng đó, tớ nghĩ thế. Papa đã nói với tớ rằng tất cả các cửa hàng đều đóng của lúc tám giờ, và chúng ta nên chú ý thời gian chúng ta ra ngoài mua đồ.”

“Uuu…Thật là một nơi khủng khiếp. Rika thì đã quen với sự văn mình cho việc này. Nhưng nếu Kodaka-senpai để cho mình tắm chung với anh ấy chốc nữa thì mình nghĩ rằng mình có thể chịu được.”

“Xin đừng cố quá và hãy đi về nhà đi.”

“Kodaka-senpai…anh thật tốt…”

“Tôi không thật sự nói điều đó chỉ để cho tốt.”

Tôi chọc Rika, người mà đôi má nhuốm một màu đỏ lợt.

“Heh heh, một tsundere sao? Em hiểu rồi. K-không phải là Kodaka-senpai lo lắng cho Rika đâu, được chứ!?”

“Cái câu tsundere đó thì từ quan điểm của ai thế?”

“Ai mà biết được, nhưng anh không nghĩ rằng có một tsundere dẫn chuyện biết tất cả mọi việc thì có một cảm giác mới mẻ cho việc đó sao?”

“Đúng, anh ngờ rằng có bất kì ai làm điều đó trước đây, nhưng…”

“Cái câu tsundere đó thì từ quan điểm của ai thế?”

Không phải là Kodaka đã nhận xét như thế hay gì đâu đấy, được chứ?

“Ai mà biết được, nhưng anh không nghĩ rằng có một tsundere dẫn chuyện biết tất cả mọi việc thì có một cảm giác mới mẻ cho việc đó sao?”

Cậu đang phạm một sai lầm to lớn khi nghĩ rằng Rika nói thứ gì đó như thế, được chứ!?

“Đúng, anh ngờ rằng có bất kì ai làm điều đó trước đây, nhưng…”

Là điều mà Kodaka đã nói, n-nhưng đó không phải là Kodaka thật sự nghĩ rằng ý tưởng của Rika thì mới mẻ hay gì đâu đấy, được chứ!?

…Tôi cố tưởng tượng một chút, nhưng nó hoàn toàn không có nghĩa gì cả.

Thậm chí ai là người mà cậu hành động tsundere hướng về hả? Người đọc sao?

“Chỉ vì nó mới hay tươi mới thì không có nghĩa nó là một ý kiến hay, đúng không…?”

Nhưng không phải là tôi thực sự nghĩ điều đó từ tận đáy lòng mình, được chứ!?

“Hừm….trong manga và những thứ khác, khi một nhân vật đi đến một buổi cắm trại điên loạn như thế ở giữa nơi hẻo lánh, thì cố vấn của câu lạc bộ thường chở mọi người trong một chiếc xe, nhưng…”

Yozora chùi mồ hôi của mình, nhìn một cách khó chịu với toàn cảnh, rồi nhìn chằm chằm vào Maria.

“K-không thể tránh được! Cho dù ta có thông minh như thế nào, không đời nào ta có thể lấy được một bằng lái!”

“Tôi biết. Tôi chưa bao giờ mong đợi bất cứ thứ gì từ cô từ lúc đầu rồi. Chỉ có một tên ngốc mới mong đợi một cô nhóc nhỏ như cô có thể hữu dụng trong một buổi cắm trại như thế này.”

“K-không đúng! Ta có thể là một cô nhóc, nhưng ta hữu dụng!”

Marian nói, cắn mồi của Yozora.

“Tôi hiểu rồi, Thế thì cô sẽ làm đúng theo những gì tôi bảo.”

“Được thôi!”

“Cho dù tôi nói gì cô cùng phải làm điều đó.”

“Được! Ta sẽ làm bất kì điều gì.”

“Cô thề trước Chúa chứ?”

“Ta thề trước Chúa!”

Cắn câu, mắc dây, chui vào lưới…

“Lại nữa rồi, bắt em ấy nghe lời cậu một lần nữa…Cậu định bắt con bé như em ấy làm gì hả?”

“Tôi vẫn chưa quyết định. Tôi chỉ là người mà coi việc nuôi dạy thú cưng của mình một cách rất nghiêm túc.”

Yozora trả lời câu hỏi của tôi một cách bình thường.

“Thôi nào, đừng nói nữa và chuẩn bị đi nào.”

Sena nói, nhanh chóng đi theo.

“Ôi chà..đi thôi, tớ đoán thế.”

Tôi nói trong khi lôi cái ba lô mà tôi đã bỏ ở trên mặt đất lên.

Trong đó là đồ để thay của tôi, đồ bơi, và những vật dụng cần thiết khác cùng với một vài nguyên vật liệu để làm thức ăn.

Chúng tôi chia mọi thướng một cách đều nhau ra để chúng tôi có thể mang theo một vài nguyên vật liệu, nhưng tôi mang hầu hết chúng.

Phần ăn cho bảy người thì khá là nặng, và khối lượng của cái ba lô dồn lên tôi như thể là một tấn gạch vậy.

Tôi phải mang cái thứ này trong một tiếng đồng hồ sao…nó sẽ khá tệ đây…



Chúng tôi bỏ gần một tiếng đồng hồ bước đi dưới ánh mặt trời chói chang.

Bạn có thể ngửi thấy mùi biển từng chúng một lúc chúng tôi đến được khu rừng.

Chúng tôi nhanh chóng bước qua nó, và rồi, cuối cùng, đến được căn biệt thự.

Ngay bên ngoài khu rừng là một khu vực cao ráo và một bãi biển đầy cát dưới đó.

Căn biệt thự của nhà Kashiwazaki thì nằm ở trên đỉnh của khu vực cao ráo đó.

Nó trông như là một ngôi nhà bình thường, nếu một ngời nhà nhỏ với một cái nhà để xe bên cạnh nó.

“B-biển! Biển! Biển!”

Kobato hét lên bằng một giọng tràn đầy năng lượng.

Em ấy không chú ý đến căn biệt thự, chỉ đơn giản nhìn chằm chằm ra biển với đôi mắt sáng rực.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên biển làm cho nó lấp lánh với một màu xanh ngọc đẹp đẽ.

Tôi đã sống gần biến rất nhiều lần trước đây, nhưng bởi vì nó đã là một khoảng thời gian từ lần cuối tôi sống gần biển, nên thấy biển gần như thế đối với tôi ngay lúc này thì cảm giác hơi hoài niệm.

Đó cũng là một bãi biển tư nhân, vì thế rõ ràng là chẳng có ai trên bãi biển hay dưới nước cả.

“Thật sự ổn cho chúng ta sử dụng hết chỗ này cho chính bản thân chúng ta sao…?”

Tôi vô tình bật ra một tiếng thở của sự ngưỡng mộ.

“E-e-e-e-em muốn đi bơi! An-chan đi bơi nào!”

Kobato phấn kích đến mức trông em ấy như thể sắp chạy xuống biển và bỏ hành lý của mình lại vậy.

“Này, phấn kích như thế chỉ với một bãi biển nhỏ. Ngươi đáng lí ra là lớn tuổi hơn ta đấy, nhưng ngươi chỉ là một tên nhóc mà thôi!” Maria nói.

Em ấy có vẻ như đang cố cư xử một cách trưởng thành hơn, nhưng em ấy chỉ có thể nén được nụ cười, và rõ ràng là cũng đang run lên vì sự phấn kích.

Trông em ấy như thể đang nhảy một điệu múa kì lạ vậy.

“Chúng ta có thể đi bơi sau khi cất hành lý của chúng ta đi.”

Tôi bảo hai đứa nhóc đang tràn đầy sự phấn khích khi chúng tôi bước vào căn biệt thự.

Mặc dù nó không được sử dụng thường, nhưng nó có vẻ như được giữ gìn khá tốt và bên trong thì trông rất đẹp.

Và như Sena đã nói, có vẻ như nó có điện.

Nơi này có đủ mọi thứ từ một cái TV cho đến điều hòa nhiệt độ, và rất nhiều đồ gia dụng để sử dụng. Nếu bạn bỏ qua thực tế là đến đây là một điều đau khổ thì nơi này trông như là một nơi khá tốt để sống.

Dù gì thì, tôi lấy những thứ dễ bị hư mà chúng tôi đã mang theo với mình và bỏ chúng vào trong tủ lạnh, và rồi nhờ Sena chỉ cho chúng tôi nơi chúng tôi sẽ ngủ.

Chúng tôi quyết định chia phòng ra trước hết. Đó là tôi và Yukimura, Yozora và Sena và rồi nhóm thứ ba gồm Rika, Kobato và Maria.

Rõ ràng là tôi và Yukimura sẽ bắt cặp với nhau vì là những thằng con trai duy nhất, nhưng các cô gái thì mất rất lâu để quyết định và cuối cùng sư dụng sổ xố.

…Tôi cảm thấy rằng cặp Yozora với Sena và Kobato với Maria là tồi tệ nhất mà có thể xuất hiện, nhưng đó là điều mà họ đã quyết định vì thế sao cũng được.

“Công việc của em là ngăn Kobato và Maria nếu chúng bắt đầu đánh nhau.”

Tôi cảnh báo Rika, và rồi em ấy nói.

“Xin hãy thoải mái đi, Senpai. Rika có thể giải quyết cặp trẻ con nghịch ngợm như chúng rất nhanh chóng.”

“Ồ? Điều đó khá là đáng ngạc nhiên đấy.”

“Vâng, súng stun của em sẵn sàng hành động bất cứ khi nào.”

“Làm sao mà điều đó có thể làm tôi thoải mái được!?”



Chúng tôi mang hành lý của mình vào từng phòng của mình, thay đồ bơi, và tập trung ở dưới lầu trong phòng khách.

“An-chan, anh quá chậm đấy!”

Kobato nói với đôi má của em ấy phồng lên.

Tôi là người cuối cùng hoàn tất việc thay đồ, và mọi người đã sẵn sàng lúc mà tôi bước xuống

Tôi có thể thay nhanh hơn rồi, nhưng tôi mất một lúc vì tôi phải đợi bên ngoài cho đến khi Yukimura thay đồ xong.

Sena và Kobato mặc bikini, và Yukimura thì cũng mặc bikini, nhưng với một cái váy quấy xung quanh đúng như trước đây vậy.

Rika thì mặc cùng một bộ đồ bơi mà em ấy cho tôi thấy trước đây cùng với cái áo khoác phòng thí nghiệm khoác ngoài nó, và Yozora thì đang mặc một bộ đồ bơi liền người sọc mà trông như đồ của tù nhân vậy (trừ đi cái mặt nạ ngựa lần này).

…Ôi chà, tôi đoán nó sẽ chẳng quan trọng gì vì đây là một bãi biển tư nhân.

“Onii-chan! Đi nào, đi nào!”

Maria chạy về phía tôi và nắm lấy tay tôi.

Maria thì đang mặc một bộ đồ bơi của trường cùng với cái bảng tên “Maria” được thêu trên đó.

Đúng vậy, một bộ đồ bơi bình thường như thế này thì hợp với một đứa con nít hơn là một bộ bikini.

“Kh…Ngươi tốt hơn là nên bỏ tay ra khỏi người anh ấy, con chốt của Chúa kia…”

Kobato nói với Maria.

“Nghĩ rằng ngươi định thử và quyến rũ người cùng chủng tộc với ra với một bộ trang phục như thế…thật không biết xấu hổ…!”

“Quyến rũ?” Sena hỏi, nghiêng đầu mình.

“Muu…Kh…!”

Tôi chú ý thấy cái lườm của Kobato thì hướng thẳng đến một phần duy nhất trên cơ thể của Maria…tức là, em ấy đang nhìn chằm chằm vào ngực của Maria.

“Có chuyện gì với cái bảng tên của em ấy sao?”

“K-không, không có chuyện gì thật sự với nó…”

Kobato quay mặt mình đi, cố trách cái chủ đề này.

“À, Kobato-chan, em đang lo rằng mình có ít ngực hơn Maria sao?”

“K-không!”

Câu hỏi của Sena làm cho mặt của Kobato trở nên đỏ hết mức.

“Ngực…?”

Giờ thì cậu ấy nhắc đến điều đó, tôi có thấy hai chỗ lồi ra trên người em ấy mà bình thường không thể thấy vì em ấy mặc những bộ đồ nữ tu rộng thùng thình của mình.

Chúng chỉ vừa đủ lớn để làm cho chúng trông khá lớn với tuổi của em ấy, nhưng cho dù thế, chúng rõ ràng là bự hơn cái ngực gần như không tồn tại của Kobato.

“Uuu…”

“Hehe!”

Maria bật ra tiếng cười như bị kìm nén sau khi thấy Kobato đau đớn so sánh kích cỡ ngực của chúng.

“Ahahaha! Ngươi lớn hơn ta, nhưng ngực của người thì lại nhỏ hơn! Ahaha, này ngươi biết không? Con trai thích con gái ngực lớn đấy! Nè, nè Onii-chan! Onii-chan, anh có thích ngực lớn không!?”

Làm sao mà em ấy lại có thể hỏi tôi điều đó với cái nhìn đầy ngây thơ trên mặt mình như thế!?

“A-an-chan không thích những người ngực bự chút nào cả, đồ ngốc!”

“Ơ! Anh ấy không thích sao!?”

“…Cậu không sao?”

“Anh không thích chúng sao?”

Vì vào lý do Sena và Rika cũng tham gia cùng Maria trong việc hỏi thôi về việc đó một cách đầy nghiêm túc.

“T-tớ không thể nói…rằng tớ không…thích chúng.”

Tôi không biết phải nói gì, vì thế tôi buộc miệng nói ra một câu trả lời đầy nghiêm túc.

Ý tôi là, coi nào, sau cùng thì tôi vẫn là con trai mà!

Bởi vì tôi là một đứa con trai!

“Ahahaha! Thấy chưa, nhìn đi? Onii-chan thích ngực bự! Ta biết cái đó được gọi là gì, đó là uhm…à, ‘Sở Thích Ngực Bự’! Onii-chan có sở thích ngực bự! Ahahaha!”

“Uuu, có chuyện gì mà vui thế hả tên ngố kia…”

Kobato nghiến răng mình với nước mắt trong khóe.

“Vậy là anh có sở thích ngực bự sao, Aniki…?”

Yukimura hỏi trong một giọng nghe có vẻ buồn vì vài lý do.

“…”

Thậm chí Yozora cũng đang lườm tôi như thể cậu ấy bị chọc tức vậy.

“À, coi nào! Ai mà lại quan tâm cơ chứ!? Đi ra bãi biễn thôi nào, đi nào!”

Tôi nhanh chóng đổi đề tài trước khi mọi thứ trở nên tệ hơn.



Sau khi lấy một cái phao bơi, một cái khăn tắm, một cái ván trượt, một miếng bạt, một cây dù bãi biển, và một vài thứ khác, chúng tôi rời khỏi khăn biệt thự và hướng ra bãi biển.

Nhân tiện đây, tấm vát trượt, cây dù bãi biển và ghế ngồi ở bãi biển đều được lấy trong căn biệt thự.

Có một chiếc xe tải nhỏ trong nhà để xe cùng với một chiếc xe đạp điện mà tôi cũng đã thấy, vì thế tôi cho rằng việc đi xuống thị trấn sẽ chẳng tệ hại gì.

“Ồ nè, vì vậy, chúng ta sẽ không làm chuyện mà anh biết đấy?”

Rika hỏi tôi trong khi chúng tôi bước xuống bãi biển.

“Ý em là gì?”

“Chuyện mà dùng để phô trương khi mà tất cả chúng ta đều tạo dáng và hét lên “Biển đây rồồồồi!” trước khi chạy thẳng về nó đấy.”

“Đừng gọi việc đó là chuyện dùng để phô trương,” Tôi nhận xét.

“Giờ em nhắc đến việc đó, cả dàn nhân vật trong ‘Mofu? MOFU!’ đã làm điều đó khi bọn họ đi biển. Hét lên “Biển đây rồồồồi!” ý tớ là…”

Sena nói bằng một giọng mà nghe có vẻ như cậu ấy đang hy vọng chúng tôi sẽ làm điều đó.

“…Điều đó, hả…tôi cũng đã thấy người khác làm điều đó trong manga, nhưng,… mục đích là gì? Đó là nghi lễ nào đó mà những người bình thường làm sao?”

Trông Yozora có vẻ bối rối bởi toàn bộ cái ý tưởng.

“Có lẽ nó là thứ mà chúng ta sẽ hiểu một khi chúng ta cũng trở thành bình thường.” Rika nói.

“Chà, tớ không thật sự hiểu, nhưng chúng ta nên làm chứ? Như để tập luyện?” Sena nói.

“…Hừm, nó sẽ tệ nếu chúng ta không biết cách hét và làm đúng tư thế khi chúng ta đi đến một bữa tiệc trên bãi biển với bạn của chúng ta trong tương lai.” Và Yozora đồng ý.

“…Nhưng, umm…tớ nghĩ rằng điều đó nhiều hơn một thứ mà cậu chỉ làm trong khoảnh khắc. Tớ ngờ rằng cậu thật sự có thể luyện tập điều đó…”

Cứ như là tự nhiên vậy, sự nghi ngờ của tôi thì hoàn toàn bị phớt lờ khi Yozora nói,

“Được rồi, hãy thử nào. Đứng thành một hàng đi.”

Vì thế chúng tôi đặt hành lý của mình xuống, đứng thành một hàng ngay phía sau bờ kè, và hướng mặt về phía biển.

“Vậy là chúng ta nhìn về phía biển và hét lên “Biển đây rồồồồi!”? Em không hiểu chút gì cả!”

Maria nghiên đầu trong sự bối rối.

“Được rồi, chúng ta sẽ hét lên cùng lúc khi tôi ra tín hiệu. Tuy nhiên các cậu có thể tạo dáng.”

Mọi người cảm thấy một chút lo lắng, nhưng dẫu sao thì vẫn gật đầu. Rồi, Yozora nói,

“Được rồi. Làm nào…Một, Hai, Ba!”

“B-biển đây rồi!”

“…”

“Biển đây rồi…”

“Đó là biển.”

“—Bie—agk, Rika thì tệ với không khí mặn…”

“Kukuku…”

Biển đây rồồồồi!”

Người duy nhất mà có thể hét đúng là Maria (nhân tiện đây em ấy tạo dàng kiểu banzai), trong khi những người còn lại trong chúng tôi (bao gồm cả tôi) thất bại một cách thảm hại.

Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, vì thế tất cả những gì tôi làm là nói điều đó mà không tạo dáng gì cả.

Má của Yozora cũng hơi đỏ, và cậu ấy đã không nói gì cả (mặc dù trông có vẻ như là cậu ấy sắp nói vậy). Đứng đó với điệu bộ ít nhiều gì thì là điệu bộ mặc định của Yozora, tôi đoán thế.

Sena thì hét một cách bình thường, nhưng một khi cậu ấy để ý rằng mình là người duy nhất làm điều đó ngoài Maria ra, thì mặt cậu ấy cực kì đỏ và cậu ấy dừng lại, đông cứng trộng một tư thế như con sếu kì lạ.

Tất cả thứ mà Yukimura nói là “Đó là biển.” bằng cái giọng đều đều im lặng như bình thường.

Rika hít thở sâu trước khi em ấy hét lên, nhưng lại bị nghẹn với không khí mặn.

Kobato cười khẩy như thường lệ trong khi làm tư thế như là em ấy đang thu thập năng lượng của bóng đêm hay gì đấy.

“Đ-điều đó có hơi…”

“Đ-đúng.”

“…Ừ.”

Yozora, Sena, và tôi cùng nhìn nhau.

Có vẻ như là việc đối mặt với biển và hét lên thì khá là khó khăn, trừ khi bạn là một người bình thường thật sự.

Cho dù chúng tôi có thể tạo bất kì tư thế nào chúng tôi muốn, nhưng đột nhiên làm điều đó thì rõ ràng là không thể.

“…Đây là thứ mà chúng ta nên tập luyện một mình, đúng. Tớ cược một triệu yên là những người dành hàng giờ ở nhà để tập luyện những tư thế đẹp đấy.”

Yozora nói, cố tránh làm việc này thêm lần nữa, và tôi gật đầu đồng ý.

“Hãy giành việc tập luyện hét ‘Biển đây rồồồồi!’ cho đến lúc mà chúng ta ở cấp độ cao hơn…Dù gì thì, đi nào.”

Một cấp độ cao hơn? Cái gì?

Chúng tôi lấy hành lý của mình và bắt đầu bước đi một lần nữa với tâm trạng khó xử mà mới có được.



“Biển! Biển! Biểểểển! Kuhahaha! Bầu trời xanh, những con sóng trắng, và mặt trời đỏ thẫm đang gọi ta! Yayyy!”

Khoảnh khắc em ấy xuống đến bãi biển, Leysis Vi Felicity Sumeragi (một ma cà rồng) chạy thẳng nhanh ra biển.

“Này, chờ đã Kobato.”

Tôi chụp lấy tay Kobato và chặn em ấy lại.

“Fueh? Gì thế An-chan?”

“Em có thể chơi sau khi thoa kem chống nắng.”

Tôi lôi chai kem chống nắng từ trong túi của tôi ra.

Chúng tôi không cần nó lúc ở bể bơi của Học viện Saint Chronica, hay Ryuuguu Land, hay bất kì bể bơi trong nhà nào khác, nhưng với một ai đó như Kobato, người mà dễ dàng bắt nắng vào một ngày nóng nức với mặt trời như thế này, thì kem chống nắng nhất định là cần thiết.

Em ấy đã mặc bộ đồ bơi hở hang đầy ngớ ngẩn đó rồi.

“Mu…việc ngươi cảnh báo ta thì tuyệt vời làm sao, người hầu của ta…Dù gì thì đi tắm với việc bị bỏng nắng thì cũng đau, kukuku…Ngôi sao rực lữa đỏ đó thì đúng là một sự phiền toái.”

Sau khi tôi trả tắm bạt ra và dựng cây dù lên, Kobato cởi dây trên bộ bikini của mình và nằm xuống trên tấm bạt.

“S’lạnh!?”

Kobato bật ra tiếng hét khi tôi chạm vào lưng của em ấy với kem chống nắng.

“Chịu khó đi.”

Tôi bảo em ấy, trong khi chà kem chống nắng lên hết lưng, tay, cổ, mông và chân của em ấy.

“Wa…Điều đó trông rất hư hỏng đấy senpai…ực…”

Rika nói những điều nhảm nhí trong khi đỏ mặt lên.

“Em cũng nên xài một ít đi, em biết chứ.”

Tôi cảnh báo em ấy trong khi thoa kem chống nắng lên người.

“...Tôi không có mang chai kem chống nắng nào với mình, nhưng…có lẽ tôi sẽ ổn thôi.”

Yozora nói trong bộ đồ bơi cả thân người của mình.

“Thoa một ít lên mặt mình là một ý kiến hay đó, Yozora-senpai. Chị không bao giờ được đánh giá thấp tia cực tím. Đây, Rika sẽ để chị sữ dụng kem chống nắng đặt biệt của mình.”

“…Cô bỏ gì trong đó thế?”

Yozora nói với một vẻ đầy nghi ngờ trên mặt mình.

“Aha, ổn mà~ Nó sẽ chỉ làm chị cảm thấy tốt hơn việc mà kem chống nắng bình thường làm, và nó dễ chịu với làn da của chị. Chỉ một ít thôi là nó sẽ làm chị cảm thấy khỏe và thoải mái đấy.”

“…Kodako. Cho tôi mượn chai của cậu khi nào cậu xong.”

Rika làm một vẻ mặt trông đầy thất vọng khi nghe Yozora nói thế.

“Ta biết tia cực tím là gì! Chúng rất đáng sợ! Onii-chan! Hãy chà một chút khiên chống tia cục tím lên em với!”

Maria chạy đến với tôi.

“Chắc rồi! Trông em cũng có vẻ dễ bị bắt nắng đấy, thì thế chúng ta nên bảo đảm rằng em có một chút.”

“Aniki, anh có thể làm ơn làm điều đó với em được chứ?”

Yukimura rụt rè hỏi.

“…C-chắc rồi, ổn mà. Tôi sẽ làm cho em sau Maria.”

Tôi trả lời em ấy trong khi cảm thấy một cảm giác đầy lo lắng kì lạ, và rồi Yukimura nở một nụ người nhẹ nhàng và nói,

“Xin lỗi đã làm phiền anh, Aniki. Em sẽ lo phần lưng của anh để đáp lại.”

“À, được, cám ơn.”

Nghe khi em ấy nói điều đó, Rika bật ra một giọng nói mà nghe lạ đời nhất.

“KonieofionVz;iNOwgJiahoglpWmBaUeJghiwgHiOersJIgsabeMansmyghajgopuej!!”

Tôi bị bất ngờ bởi việc em ấy đột nhiên hét lên bằng một giọng mà tôi không chắc rằng làm sao mà em ấy lại có thể làm được chuyện đó, và khi tôi nhìn em ấy, em ấy đang thở một cách hoang dại với một nụ cười ghê rợn trên mặt mình.

“Y-Y-Y-Y-Y-Yukimura thì tấn công Kodaka-senpai từ đằng sau…Kodaka-senpai cảm thấy hơi hồi hộp, nhưng tim anh ấy đang đập thình thịch trong sự chờ đơi. Rồi anh ấy nhận lấy cái thanh lộng lẫy của Yukimura…nó quá…to…HaaHaa…HaaHaa…”

“EXCALIBURRRRRRRR!!”

Rika hét lên, mắt em ấy quay ngược ra đằng sau đầu mình, và rồi em ấy ngã úp mặt xuống bãi biển.

…Tôi rõ ràng là chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra trong đầu em ấy nữa…

Và rồi, tôi vô tình chạm mắt với Sena.

Má cậu ấy ửng đỏ vì vài lí do khi cậu ấy nhìn Kobato và tôi, và chúng còn trở nên đỏ hơn khi mắt chúng tôi chạm nhau điều mà khiến cho cậu ấy quay lưng lại với chúng tôi và nói,

“Y-Yozora!”

“…Cái gì, Thịt?”

Yozora liếc nhìn Sena người mà gọi cậu ấy bằng một giọng kì lạ.

“C-chà kem chống nắng lên người tôi đi!”

“Cô vừa nói gì? Tại quái gì mà tôi phải chăm sóc một miếng thịt như cô?”

“C-có gì sai với chuyện đó nào? Dù gì thì cô cũng chẳng làm gì mà!”

Sena đẩy chai kem chống nắng vào tay Yozora, và trải một tấm bạt nhỏ cách xa chúng tôi.

“Hừm…tốt thôi. Tôi sẽ thoa nó cho cô.”

Yozora đi ra đằng sau Sena khi cậu ấy mở nắp chai kem chống nắng.

“Tốt, thấy chưa? Cô nên luôn luôn nghe theo những gì tôi nói đi.”

Sena nói, có vẻ thỏa mãn, trước khi nằm xuống tấm bạt và cởi sợi dây phía trên của bộ bikini của cậu ấy.

Sau đó Yozora cho một chút kem chống nắng ra tay mình.

…Nhưng vì vài lý do, cậu ấy lại cởi đôi dép xăng đan và cho kem chống nắng lên bàn chân của mình.

Một khi cậu ấy cho kem chống nắng lên hết chân mình, Yozora nhẹ nhàng giẫm lên lưng của Sena.

“Lạnh quá!”

“Chịu khó đi.”

Yozora đang chà kem chống nắng lên lưng Sena bằng cách sử dụng chân của mình.

Có một nụ cười ác ý nhỏ bé trên mặt cậu ấy.

“Nn…á, đau quá…! Cô không thể nhẹ nhàng hơn sao? Cô không nghĩ rằng cô sử dụng quá nhiều lực sao?”

“Thật khó để làm vừa đủ, vì tôi không quen làm việc này chút nào? Nếu cô nằm yên thì sẽ giúp tôi đấy.”

Yozora trả lời câu than phiên của Sena bằng một giọng rất chân thành. Trong khi, diễn nhiên là, đang giẫm lên cậu ấy.

Thật lạ, nhìn điều này và tự hỏi rằng khi nào cậu ấy sẽ chú ý đến việc này thì khác là thú vị…

“Dù gì thì, tôi cho rằng làm quá thì hay hơn là không làm, vì thế tôi sẽ chịu dựng cách chà nó lên tôi dở tệ của cô. Ít ra thì hãy làm cho nó đều đi.”

“Tất nhiên, cứ để cho tôi.”

“Heh heh, hôm nay cô khá là nghe lời đấy. Cuối cùng cô cũng nhận là tôi tuyệt như thế nào sao?”

“Thứ gì đó như vậy.”

“Hehe, cô thì dễ thương hơn nhiều nếu mà cô cứ luôn như thế này.”

“Cô nghĩ vậy sao? Thế thì tôi sẽ cố làm thế từ giờ trở đi. Dù gì thì tôi cũng là một người rất cởi mở.”

“Đúng đúng, thật tuyệt, nhưng giờ thì chỉ tập trung vào việc chà kem chống nắng lên tôi thôi đi.”

Thịt cười một cách vui vẻ, và rồi nói.

“…Này, do tôi tưởng tượng hay là cô có đôi tay khá to thế? Cảm giác như phần cô chạm vào da tôi thì khá to đấy.”

“Có lẽ nó chỉ là sử tưởng tượng của cô mà thôi.”

“Vậy sao? Có lẽ khó cảm giác hơn trên lưng của tôi—”

Sena nói trong khi quay đầu qua một bên để nhìn phía sau của mình.

“Gyaaahhhhh!? C-c-c-c-cô đang làm cái quái gì thế!?”

Sena hét lên khi cuối cùng cũng nhận ra rằng Yozora đang sử dụng lòng bàn chân của cậu ấy để chà kem chống nắng lên lưng của mình.

“Này, nằm yên coi Thịt.”

Yozora bước lên lưng của Sena ngay phần trên chính giữa một chút, ngăn cậu ấy đứng dậy.

“…!? C-cái gì!? T-tôi không thể cử động…!? Tại sao!?”

“Đó là bởi vì tôi đang ở trên trọng tâm của cô. Cô sẽ không bao giờ có thể đứng dậy cho dù có cố như thế nào đi nữa.”

“Ghh…!”

“Hừm…đó là tại cô ngu ngốc khi đưa lưng cho tôi, Thịt chết tiệt…Chỉ nằm yên đó và đợi cho đến khi tôi thoa xong kem chống nắng lên người cô.”

“Khh, mình đã mất cảnh giác rồi! Mặc dù mình biết rằng Yozora sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì tốt cho t—fgaghh…!”

Mặt Sena ửng đỏ khi cậu ấy cố đứng dậy, nhưng Yozora giậm chân cậu ấy lên lưng của Sena.

“Uu~ Làm theo cách đàng hoàng, với tay của cô đấy, đồ ngốc!”

“Làm bằng tay tôi hay làm bằng chân thì có sự khác biệt gì chứ?”

“Có một sự khác biệt rất lớn đấy! Tôi là người duy nhất mà được cho phép đứng lên lưng người khác!”

Sena hét lên, với nước mắt trong khóe.

“Nghĩ về việc đó, tôi có nghe nói cô đi vòng vòng quanh trường, giẫm lên những đứa con trai gọi nó là ‘một phần thưởng’. Thế nào? Cô thích ‘phần thưởng’ của tôi chứ?”

“L-làm như là tôi sẽ thích nó vậy, Yozora ngốc! Điều đó chỉ đúng duy nhất với tôi vì tôi là một nữ thần! Không đời nào lại có người nào thích việc bị giẫm lên bởi đôi chân kinh tởm của cô cả!”

“Vậy sao? Cô chắc rằng cô không thích việc bị giẫm lên chứ? Kukuku…cơ thể của cô thì khá thành thật đấy…”

“Ơ…? K-không…đúng…”

Mặt Sena đỏ mộng khi cậu ấy chối bỏ điều đó, nhưng giọng của cậu ấy nghe hơi yếu một chút.

Nụ cười của một bậc thầy sadist thật sự hiện lên mặt Yozora.

“Hừm, có vẻ như là tôi đã hoàn toàn đúng! Bị giẫm lên như những đứa con trai mà cô đã làm giống như thế, với cơ thể của cô bị dính chặt xuống đất không thể đứng dậy, bị lấy đi niềm tự hào và nhân phẩm khi cô để cho mình chịu một tư thế đầy nhục nhã như thế và bị ai đó chà đạp lên khắp người…Nghĩ rằng cô lại có được khoái cảm bệnh hoạn từ chuyện này, cô thật hoàn toàn là một tên biến thái! Tên nô lệ thịt heo chết tiệt!”

“U…Uu…không đúng…nó chẳng cảm thấy tốt chút…nào cả…”

Thậm chí là có thêm nhiều nước mắt nữa trong mắt Sena sau khi nhận lấy sự ngược đãi từ Yozora.

“Kukuku…Chỉ nhận đi, Thịt. Mặc dù cô thường cư xử như là một nữ hoàng và kinh thường người bình thường, cô thật sự không hơn gì một con heo cái, người mà thích được người khác ngược đãi mình. Cô đã là một miếng Thịt đầy biến thái từ khi được sinh ra. Cô là trái bóng khiêu gợi biết đi…Nhìn vào tất cả chất dịch dầy, màu trằng này trên người cô xem, con heo cái…Cô nên câm miệng lại và để ai đó nướng sau đó ăn cô đi…! Coi nào, hãy cầu xin tôi như thể cô là một con heo đáng kinh tởm đi…! Tôi muốn cô hét lên rằng “Xin hãy giẫm lên bộ ngực thô tục của tôi cho đến khi chúng bị nghiền nát đi vào lãng quên đi’! Cầu xin tôi thoa hết lên cơ thể bẩn thỉu đầy nhỏ bé của cô với chất dịch màu trắng như thể cô là một con chó hứng tình đ! Cầu xin tôi đi, Chúa của cô, để tôi chà đạp lên cô nhiều như tôi thấy rằng nó phù hợp!”

“G…Gh…Đừng có được nước làm…tớớớớớới!!!!!”

Sena hét lên, và dồn hết sức mạnh vào đôi tay mình.

Tay của Sena lún sâu vào cát và di chuyển trọng tâm của mình.

“Cái gì!?”

Mặt Yozora biến thành kinh ngạc.

Sena lợi dụng cơ hội này để xoay toàn bộ cơ thể mình và đứng dậy.

“Kh!”

Yozora mất thăng bằng và bị ném khỏi lưng của Sena, ngồi bịch xuống cát.

Sena nhìn Yozora với một sự kết hợp giữa cơn giận dữ và nước mắt trên mặt mình, cùng với một nụ cười méo mó, và nói,

“Haa…Haa…T-tôi không phải là tên biến thái! Tôi là một nữ hoàng và là một nữ thần!! Hiểu chứ!?”

Cậu ấy tuyên bố hết sức mình, khi cậu ấy ưỡn ngực mình lên.

“…Hừm, cô thật sự đúng là một miếng thịt đầy sất láo đấy…”

Có một nụ cười thoáng qua trên mặt Yozora khi cậu ấy nói thế.

Sena người bảo vệ niềm tự hào của mình, và Yozora người công nhận sức mạnh của cậu ấy…Thật là một cảnh cảm động mà không thế kiếm được ở bất kì đâu, đáng buồn thay.

…Ồ đúng rồi, nhân tiện đây,

Khi Sena nằm xuống để cho Yozora có thể thoa kem chống nắng lên cậu ấy, cậu ấy đã cởi phần trên của bộ bikini của mình.

Tôi không phải giải thích cậu ấy trông như thế nào khi cậu ấy đột ngột đứng lên.

Tôi làm như thể tôi chưa bao giờ xem cậu ấy từ lúc đầu, và chỉ giữ im lặng thoa kem chống nắng lên Kobato.

“Ồ! Sena, ngực của chị thì rất là bự đấy!”

“Ơ? Hả?”

Nghe thấy sự ngưỡng mộ của Maria, Sena cuối cùng cũng nhận ra cậu ấy đang ở trong trạng thái nào.

............

......

...Tiếng thét của Sena vang vọng cả bãi biển.

“Yozora đồ slime ác quỷ chết tiệt!!! Tôi là nữ hoàng thật sự ở đây, đừng quên điều đó!!!”

Sena chạy đi với nước mắt trong mắt mang theo mảnh trên của bộ đồ bơi của mình.

Có bất kì nơi nào mà hai người đó không cư xử như thế này không…?

“…Cô mới là slime đấy, Thịt chết tiệt.”

Yozora phun ra, khi cậu ấy coi Sena chạy đi, ngực tưng tưng và tất cả.



Chúng tôi trở lại căn biệt thự vào lúc trời bắt đầu chuyển thành màu cam nhạt.

Yozora, Rika, Yukimura hay Maria đều không thể nấu ăn, vì thế bữa ăn tôi đều dựa vào một mình tôi.

Khi tôi hỏi Yozora và Rika họ đã làm gì trong lớp Gia Chánh, Rika nói,

“Bất cứ khi nào Rika nấu ăn, nó luôn nổ tung hoặc có vị như là thuốc vậy. Khi em còn ở trung học cơ sở, họ đã cấm em vào phòng Gia Chánh. Em biết rằng bỏ thứ kì lạ vào thức ăn là xấu, nhưng em lại luôn làm như thế dù sao đi nữa. Này, Kodaka-senpai anh biết em cảm thấy như thế nào, đúng không? Có những lúc khi anh thật sự hứng tình và muốn đưa thứ này vào thứ khác.”

Quái nào mà tôi lại hiểu điều đó. Mặt khác,

“…Tôi luôn đứng ở góc một mình nơi mà chúng tôi nấu ăn. Mọi người còn lại trong nhóm chỉ nấu như thể tôi không có ở đó. Khi họ xong, tôi lặng lẽ ăn khẩu phần thức ăn của mình mà họ đã làm cho tôi từ sự thương hại ở cuối bàn. Tôi ăn xong phần của mình trước tiên, và rồi rửa bộ đồ ăn mà tôi sử dụng. Đó là cách là lớp nấu ăn luôn như thế đối với tôi…Những nhóm khác ở tất cả các bàn khác đều ăn một cách vui vẻ bữa ăn mà họ đã làm cùng với nhau, nhưng nhóm của tôi thì luôn hoàn toàn yên lặng…”

Yozora nói với một cái nhìn xa xăm trong mắt, làm tôi cho tôi cảm thấy tệ hại khi hỏi cậu ấy về việc đó.

Nhân tiện đây, có vẻ như Kobato và Yukimura luôn để người khác làm mọi thứ cho họ.

Chà dù gì thì, tôi đã làm cà ri cho bữa tối, thứ mà hơi chán một chút, nhưng dễ làm nhiều.



Bình thường tôi trộn một vài gia vị và thứ để làm cà ri nguyên gốc của riêng tôi, nhưng vì tôi đã cả một đống hành lý để mang ngày hôm nay nên tôi đi làm với một hỗn hợp cà ri trộn làm sẵn mà tôi đã mua ở cửa hàng.

Tôi trộn cả bốn loại khác nhau mà họ bán lại, vì thế tôi làm nó trở nên khá tươm tất.

Sau khi chúng tôi dùng xong bửa tối nhưng Sena vẫn chưa quay lại, vì thế tôi trở nên lo lắng và đi ra ngoài kiếm cậu ấy, và tìm thấy cậu ấy đang ngồi ở ngoài cửa trước, ôm đầu gối mình, vẫn mặc bộ đồ bơi.

“Tại sao cậu lại ở tuốt tận đây?” Tôi hỏi.

Má Sena ửng đỏ và cậu ấy quay lưng về phía tôi trước khi nói bằng một giọng nhỏ xíu,

“…C-cậu có…umm…thấy nó không?”

“Ơ, thấy gì?”

Tôi giấu nỗi ngạc nhiên của mình và giờ vờ bằng hết sức mình.

“Trước khi tớ chạy đi, umm…”

“Tớ đang thoa kem chống nắng cho Kobato khi cậu chạy đi, vì thế tới thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có lẽ thì chỉ Yozora đang chọc cậu lần nữa, đúng không?”

…Tôi có cảm giác rằng tôi có thể bị phát hiện lúc đấy.

Không như Yozora, tôi không giỏi trong việc giả vờ.

Cho dù thế, Sena nói,

“A…À, ừ, đúng rồi! Tên ngốc đó là người tệ hại nhất!”

Và có vẻ tin vào câu chuyện của tôi với đôi má mình vẫn còn một chút đó (giống như lần mà tôi thấy cậu ấy khỏa thân ở nhà của cậu ấy).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện