Trợ lí mới của Fred, vị bác sĩ bận đồ xám, khẽ lầm bầm một mình.
“Ahh, Ladd với Lua chẳng buồn quay lại luôn. Ừ thì, nếu là hai người đó, thì chắc vẫn còn sống thôi, cơ mà...”
Gã là một trong những tên áo trắng, nhưng khi cảnh sát ập lên tàu, gã đã nhờ Fred cho hắn làm trợ lí và qua đó thoát khỏi bàn tay của pháp luật. Đám du côn bên cạnh trừng mắt nhìn gã ta, song chúng cũng là tội phạm, nên chúng không giao nộp gã cho cảnh sát.
Đảm bảo an nguy xong, gã liên lạc với tên đồng bọn nhận trọng trách đàm phán với công ty đường ray, chỉ để được nghe rằng công ty đã thẳng thừng từ chối. Có vẻ như, đám áo đen đã đe dọa chính quyền, và áp lực bị dồn ép lên công ty từ chiều hướng đấy. Ngay từ đầu, gã đã không nghĩ chiến lược này sẽ thành công, nhưng ý nghĩ rằng đám áo đen chính là nguyên nhân thất bại vẫn không khỏi khiến gã cay cú. Dĩ nhiên, không những vẫn còn sống, gã thậm chí còn chẳng bị cảnh sát bắt đi. Không một ai có thể phủ nhận, rằng gã chính là thành viên may mắn nhất trong đám áo trắng.
Gã không còn nơi nào để đi, và sau cùng, quyết định được đưa ra là gã sẽ làm chân chạy vặt tại bệnh viện của Fred.
Nghe thấy tiếng lầm bầm của tên cựu áo trắng kia, Fred lên tiếng, lặng lẽ mỉm cười.
“Không phải lo. Nếu như họ còn sống, ngày nào đó cậu sẽ gặp họ thôi. Miễn là các cậu đều còn sống, thì ngày nào đó, nhất định sẽ được... Nghĩ lại thì, hình như cậu trai kia cũng đang tìm ai đó.”
“Cậu trai kia?”
“Ừ, ta phải bắt chuyến tàu muộn hơn vì chữa trị cho cậu ấy... Nhờ thế mà ta còn phải chi đậm cho vé tàu. Cậu biết đấy, chữa trị mất kha khá thời gian, rồi cảnh sát lại cũng xuất hiện nữa.”
“Cảnh sát?”
“Ừm. Trên đường đến Chicago bằng xe hơi, ta nhìn thấy một vụ nổ kinh hoàng trên bãi đất trống, cách một quãng rất xa—”
-----
Goose còn sống.
Dẫu bị cuốn vào đống lửa, nhiệm màu thay, hắn vẫn giữ được mạng sống.
Ta từ chối chết tại đây. Ta sẽ sống, và bí mật của cơ thể Huey sẽ thuộc về ta—
Ta vẫn còn đồng bọn ở bên này. Mười tên đi đàm phán với chính quyền, những kẻ không ở trên đây. Ta đã thấy pháo hiệu bay lên khi tàu chạm đến sông. Nói cách khác, chính quyền đã chấp nhận đàm phán. Khốn nạn, ta đã gần thế rồi! Cơ mà, ta vẫn chưa xong đâu. Với mười người, ta thừa khả năng lấy lại được vị thế—
Đột nhiên, trên đầu hắn, một bóng đen chợt che mất tầm nhìn.
“Tìm nãy giờ mới thấy đấy, Goose.”
Được cứu rồi. Các đồng chí tìm thấy ta rồi ư? Vừa nghĩ thế, Goose vừa ngẩng đầu lên, thì lập tức bị bóng người đó nhổ vào mặt.
“Cái...?”
Goose chết lặng tại chỗ. Trước mặt hắn là một gã đàn ông với một vết bỏng lớn trên mặt. Đó còn chưa phải vết duy nhất. Những vết sẹo khổng lồ hiện rõ trên cổ với bàn tay còn lại của y, và trên cả thế, một bàn tay đã bị cắt cụt. Một cá nhân mà Goose đã quá quen biết.
“...Nader...!”
Là kẻ đã tìm cách phản bội Goose trước khi chiến dịch diễn ra, kẻ mà Goose tưởng như đã xử lí. Một kẻ đã mắc kẹt trong ngọn lửa từ vụ nổ, và đáng lẽ đã phải cháy thành than.
“Ừ, tao dùng xác của bọn kia để che chắn cho không chết ngay tức thì, nhưng nếu một lão bác sĩ không vô tình đi qua, chắc tình hình còn chuyển xấu nữa... Cơ mà, tính cả bây giờ, tao cũng mới chỉ đứng vững được thôi.”
Nader đeo còng trên cổ tay. Nhìn kĩ hơn thì thấy vài bóng cảnh sát đang lảng vảng quanh nơi này. Đám sĩ quan dường như chưa nhận ra Goose; họ đang tìm ngẫu nhiên trong mấy bụi rậm.
“Đang điều tra hiện trường đấy, Goose. Như mày thấy, tao có thương thảo chút với bọn cớm. Đổi lại cho việc tiết lộ kế hoạch cùng địa điểm của đám đàm phán, tao chỉ phải nhận án treo. Dĩ nhiên, chúng không cho vụ đấy công khai được. Có vẻ chúng không định tiết lộ mấy về sự cố này cho công chúng đâu”
“Sao...ngươi...”
“Mày biết đấy, nghe nói mười tên thương lượng mà mày đặt niềm tin mới bị bắt hết rồi. Thành thật chia buồn nhé.”
Gã đàn ông bị bỏng khuỵu gối xuống, đưa mặt sát lại gần với Goose, kẻ đang khoác tấm mặt nạ tuyệt vọng.
“Mày đáng lẽ nên giết tao ngay tại đấy. Mày thực sự không hợp làm quân nhân đâu.”
Những lời ấy chứa đầy nỗi thù ghét với thương hại của Nader.
“Mày thảm hại thật đấy, đồ thất bại.”
Nader lạnh lùng nhìn hắn. Đáp lại, Goose lặng lẽ cúi đầu. Rồi sau đó—
“Đừng có đi lung tung nữa, Nader! Không bọn tao coi mày đang bỏ trốn đấy! ...Hửm? Người kia có còn sống không?!”
Rất nhanh chóng, một viên sĩ quan chạy tới. Nader thở dài và trả lời ông ta.
“Có vẻ hắn chết rồi. Chuyện bất đắc dĩ thôi.”
Goose nằm úp mặt xuống. Một hỗn hợp đầy máu và thịt vụn chảy từ miệng hắn ta.
Quay lưng khỏi tên áo đen bất động đó, Nader bước đi như thể hứng thú đã hết sạch.
“Ah, mẹ kiếp, đủ lắm rồi. Tao không tài nào phục vụ nổi cho một thằng đâm đầu vào chỗ chết như thế. Có vẻ tao thật sự không hợp với mấy cái trò này. Chắc tao về lại miền quê với giúp ông già làm đồng quá...”
Gã khủng bố trẻ tuổi chẳng còn nhớ được ra khuôn mặt Goose nữa.
Có vẻ như, sau cùng, mọi thứ về Goose chỉ có vậy.
Phơi mình giữa gió đông buốt giá, thân xác gã đàn ông đáng thương mau chóng nguội lạnh.
“Ahh, Ladd với Lua chẳng buồn quay lại luôn. Ừ thì, nếu là hai người đó, thì chắc vẫn còn sống thôi, cơ mà...”
Gã là một trong những tên áo trắng, nhưng khi cảnh sát ập lên tàu, gã đã nhờ Fred cho hắn làm trợ lí và qua đó thoát khỏi bàn tay của pháp luật. Đám du côn bên cạnh trừng mắt nhìn gã ta, song chúng cũng là tội phạm, nên chúng không giao nộp gã cho cảnh sát.
Đảm bảo an nguy xong, gã liên lạc với tên đồng bọn nhận trọng trách đàm phán với công ty đường ray, chỉ để được nghe rằng công ty đã thẳng thừng từ chối. Có vẻ như, đám áo đen đã đe dọa chính quyền, và áp lực bị dồn ép lên công ty từ chiều hướng đấy. Ngay từ đầu, gã đã không nghĩ chiến lược này sẽ thành công, nhưng ý nghĩ rằng đám áo đen chính là nguyên nhân thất bại vẫn không khỏi khiến gã cay cú. Dĩ nhiên, không những vẫn còn sống, gã thậm chí còn chẳng bị cảnh sát bắt đi. Không một ai có thể phủ nhận, rằng gã chính là thành viên may mắn nhất trong đám áo trắng.
Gã không còn nơi nào để đi, và sau cùng, quyết định được đưa ra là gã sẽ làm chân chạy vặt tại bệnh viện của Fred.
Nghe thấy tiếng lầm bầm của tên cựu áo trắng kia, Fred lên tiếng, lặng lẽ mỉm cười.
“Không phải lo. Nếu như họ còn sống, ngày nào đó cậu sẽ gặp họ thôi. Miễn là các cậu đều còn sống, thì ngày nào đó, nhất định sẽ được... Nghĩ lại thì, hình như cậu trai kia cũng đang tìm ai đó.”
“Cậu trai kia?”
“Ừ, ta phải bắt chuyến tàu muộn hơn vì chữa trị cho cậu ấy... Nhờ thế mà ta còn phải chi đậm cho vé tàu. Cậu biết đấy, chữa trị mất kha khá thời gian, rồi cảnh sát lại cũng xuất hiện nữa.”
“Cảnh sát?”
“Ừm. Trên đường đến Chicago bằng xe hơi, ta nhìn thấy một vụ nổ kinh hoàng trên bãi đất trống, cách một quãng rất xa—”
-----
Goose còn sống.
Dẫu bị cuốn vào đống lửa, nhiệm màu thay, hắn vẫn giữ được mạng sống.
Ta từ chối chết tại đây. Ta sẽ sống, và bí mật của cơ thể Huey sẽ thuộc về ta—
Ta vẫn còn đồng bọn ở bên này. Mười tên đi đàm phán với chính quyền, những kẻ không ở trên đây. Ta đã thấy pháo hiệu bay lên khi tàu chạm đến sông. Nói cách khác, chính quyền đã chấp nhận đàm phán. Khốn nạn, ta đã gần thế rồi! Cơ mà, ta vẫn chưa xong đâu. Với mười người, ta thừa khả năng lấy lại được vị thế—
Đột nhiên, trên đầu hắn, một bóng đen chợt che mất tầm nhìn.
“Tìm nãy giờ mới thấy đấy, Goose.”
Được cứu rồi. Các đồng chí tìm thấy ta rồi ư? Vừa nghĩ thế, Goose vừa ngẩng đầu lên, thì lập tức bị bóng người đó nhổ vào mặt.
“Cái...?”
Goose chết lặng tại chỗ. Trước mặt hắn là một gã đàn ông với một vết bỏng lớn trên mặt. Đó còn chưa phải vết duy nhất. Những vết sẹo khổng lồ hiện rõ trên cổ với bàn tay còn lại của y, và trên cả thế, một bàn tay đã bị cắt cụt. Một cá nhân mà Goose đã quá quen biết.
“...Nader...!”
Là kẻ đã tìm cách phản bội Goose trước khi chiến dịch diễn ra, kẻ mà Goose tưởng như đã xử lí. Một kẻ đã mắc kẹt trong ngọn lửa từ vụ nổ, và đáng lẽ đã phải cháy thành than.
“Ừ, tao dùng xác của bọn kia để che chắn cho không chết ngay tức thì, nhưng nếu một lão bác sĩ không vô tình đi qua, chắc tình hình còn chuyển xấu nữa... Cơ mà, tính cả bây giờ, tao cũng mới chỉ đứng vững được thôi.”
Nader đeo còng trên cổ tay. Nhìn kĩ hơn thì thấy vài bóng cảnh sát đang lảng vảng quanh nơi này. Đám sĩ quan dường như chưa nhận ra Goose; họ đang tìm ngẫu nhiên trong mấy bụi rậm.
“Đang điều tra hiện trường đấy, Goose. Như mày thấy, tao có thương thảo chút với bọn cớm. Đổi lại cho việc tiết lộ kế hoạch cùng địa điểm của đám đàm phán, tao chỉ phải nhận án treo. Dĩ nhiên, chúng không cho vụ đấy công khai được. Có vẻ chúng không định tiết lộ mấy về sự cố này cho công chúng đâu”
“Sao...ngươi...”
“Mày biết đấy, nghe nói mười tên thương lượng mà mày đặt niềm tin mới bị bắt hết rồi. Thành thật chia buồn nhé.”
Gã đàn ông bị bỏng khuỵu gối xuống, đưa mặt sát lại gần với Goose, kẻ đang khoác tấm mặt nạ tuyệt vọng.
“Mày đáng lẽ nên giết tao ngay tại đấy. Mày thực sự không hợp làm quân nhân đâu.”
Những lời ấy chứa đầy nỗi thù ghét với thương hại của Nader.
“Mày thảm hại thật đấy, đồ thất bại.”
Nader lạnh lùng nhìn hắn. Đáp lại, Goose lặng lẽ cúi đầu. Rồi sau đó—
“Đừng có đi lung tung nữa, Nader! Không bọn tao coi mày đang bỏ trốn đấy! ...Hửm? Người kia có còn sống không?!”
Rất nhanh chóng, một viên sĩ quan chạy tới. Nader thở dài và trả lời ông ta.
“Có vẻ hắn chết rồi. Chuyện bất đắc dĩ thôi.”
Goose nằm úp mặt xuống. Một hỗn hợp đầy máu và thịt vụn chảy từ miệng hắn ta.
Quay lưng khỏi tên áo đen bất động đó, Nader bước đi như thể hứng thú đã hết sạch.
“Ah, mẹ kiếp, đủ lắm rồi. Tao không tài nào phục vụ nổi cho một thằng đâm đầu vào chỗ chết như thế. Có vẻ tao thật sự không hợp với mấy cái trò này. Chắc tao về lại miền quê với giúp ông già làm đồng quá...”
Gã khủng bố trẻ tuổi chẳng còn nhớ được ra khuôn mặt Goose nữa.
Có vẻ như, sau cùng, mọi thứ về Goose chỉ có vậy.
Phơi mình giữa gió đông buốt giá, thân xác gã đàn ông đáng thương mau chóng nguội lạnh.
Danh sách chương