Ngày 29 tháng 12, năm 1931

“Chà, quả nhiên là chuyện đã rất lạ lùng rồi đây.”

Một giọng nói vọng lên, phía sau những chồng giấy.

Xung quanh là vài người, bao gồm Nicholas, Elean, và Henry. Từng người một báo cáo cho vị tổng biên tập.

Nghe xong, tổng biên tập bắt đầu tóm lược lại ý chính.

“Thông qua Elean, tiểu thư Genoard biết về Nhà Gandor. Nhà Gandor lại muốn thông tin về Runorata, thế nên ta tiết lộ cho họ biết. Runorata coi Roy Maddock là

mục tiêu, và Nicholas đã giao dịch với bên này, qua đó bán thông tin về cậu ta… Đại khái là vậy nhỉ? Henry, phía bên cậu không có gì đúng không? Cậu nói đích thân Roy tới gặp mình thì phải…”

“Đáng tiếc thay, chúng tôi gặp bất đồng về tài chính, thế nên không có giao dịch nào cả. Cậu ta không mua thông tin gì hết.”

Khóe môi hơi cong lên, Henry dựng chuyện đầy táo tợn.

“Vậy à. Thôi, cũng không khác được nữa. Nicholas, cắt cử người theo dõi phía Lia. Có khả năng, cái túi cô ấy cầm là át chủ bài đấy.”

-----

“—Đồ ngu này!”

Edith giận điên lên.

Sau khi giao cái túi cho Lia, cô lập tức thẳng tiến tới quán rượu Gandor, nhưng không may trễ giờ, và có vẻ trước đấy, một vài kẻ đã tập kích nơi đây. Phía Gandor thông báo vẫn chưa rõ hung thủ, nhưng ngay đến một người như cô thôi, cũng biết thừa bọn chúng dính dáng đến Runorata rồi.

Nhờ không may đến trễ, cô tránh được việc phải làm liên can, và tạm thời, quán rượu đã mở cửa lại bình thường, khi công việc dọn dẹp cũng đã xong. Hết ca làm, cô về chỗ căn hộ lúc bình minh, nhưng…

“Ai mượn cái giống đấy tử tế hay gì đâu?! Nghĩ cái gì trong đầu vậy cơ chứ…?”

Cô siết chặt bức thông điệp từ Roy, được viết vội trên một mẩu giấy cũ.

Đại khái thì, anh ta sẽ tự thân giải quyết lấy vấn đề, để phòng tránh tạo gánh nặng cho cô. Ngoài ra, cho đến lúc giải quyết xong vấn đề, anh ta cũng sẽ không về lại căn hộ nữa.

-----

“L-là chỗ này đúng không?”

Rời phố Mulberry, Roy đang đứng gần Công viên Trung tâm, tọa lạc tại Đại lộ số Năm thuộc New York. Lấp đầy quang cảnh phía xung quanh, là những thứ anh ta chẳng mấy nhìn bao giờ. Anh ta cũng hiếm khi lai vãng đây, trừ khi muốn đến sân ga đi tàu. Một phần là bởi Roy căm ghét đám tư sản, và luôn luôn né tránh bằng mọi giá.

Tập trung đông đảo tại khu này, là những gia đình thượng lưu đầy danh giá, vậy nên “Phố Triệu phú” được coi là biệt danh của nơi đây. Một nơi toàn biệt thự với căn hộ hạng sang, do biết bao đại phú hào nắm giữ, bao gồm cả gia đình Carnegie.

Nhận thức rõ độ nhược tiểu của mình, Roy tìm đến biệt thự mà Henry chỉ cho.

Dẫu kém hơn những nhà khác thấy rõ, thì với hạng thứ dân như anh ta, đây vẫn hệt như một thế giới mới. Mặt khác, không ngoa khi nói rằng, chính tuổi đời của nó, mới tạo nên cái vẻ danh giá như ngày nay. Nhà Genoard trước đây từng định cư ở đó, và hiện giờ, họ vẫn cứ thi thoảng lại ghé qua. Tòa biệt thự, cùng biết bao nhiêu thứ, trở thành biểu tượng cho gia tài họ có được.

“Vậy ra cô ta ở trong đấy…”

Anh ta đã đến nơi, nhưng không hề biết phải làm gì hết.

Đặt chân vào bên trong là bất khả, và dẫu có vô tình gặp được cô, thì làm sao cô mới nghe lời anh ta giờ? Anh ta cũng dự định bắt cóc cô, nhưng đấy chỉ là lựa chọn sau cuối. Với cả, đã sinh sống trong biệt thự như đây, đàn bà ai chẳng muốn thuê bọn to xác về, để ngày đêm bảo vệ mình cơ chứ?

Biết nghĩ thêm cũng chẳng được ích gì, Roy chỉ còn biết án binh tại chỗ, ít nhất là trong vài ngày tới đây.

-----

“Tiểu thư! Cô đã thấy đỡ hơn chưa ạ?”

“Không sao đâu, bác Benjamin. Cháu vẫn hơi mệt chút, nhưng nhìn chung là đã khỏe rồi ạ. Xin lỗi vì đã làm phiền bác.”

“Cô nói gì vậy chứ? Nếu là vì sức khỏe của tiểu thư, tôi sẵn sàng làm tất cả mọi thứ, dẫu có phải hiến dâng con tim mình. Phận kẻ hầu đâu dám mưu cầu điều gì hơn…”

“Trời đất ơi. Cháu có cần quỷ chữa bệnh đâu bác.”

Eve khẽ mỉm cười, nhưng lòng đã tràn ngập sự quyết tâm.

Mình sẽ đi gặp chúng. Đi gặp băng đảng Nhà Gandor. Mình cần phải nghe sự thật từ chúng. Nếu đích thực chúng đã giết anh trai, thì chính mình sẽ trả thù bọn chúng, nếu mình đủ khả năng…

Cô không định sẽ thực sự giết chúng, nhưng không chừng, bằng một cách nào đó, cô có thể buộc chúng phải ngồi tù. Dẫu nghĩ đến như thế, thì sâu trong thâm tâm, vẫn còn một khả năng mà cô phải cân nhắc.

Nếu chúng đã giết chết Dallas rồi, thì liệu chúng có giết cha với Jeffrey không…?

Chiếc xe chìm xuống vịnh Newark. Những dấu hiệu không rõ tai nạn hay giết người. Những cái xác không thể nào nhận ra.

Tất thảy đều âm ỉ trong tâm trí, và rất nhanh, cô chỉ thấy duy nhất một con đường.

Ước nguyện và cầu mong không giúp được gì nữa.

Vì thế nên, cô phải tự giải quyết bằng chính đôi tay mình.

Đó là cách cô sẽ chuộc tội cho anh cô.

Giả như Benjamin cùng với Samantha biết được ý đồ này, họ nhất quyết sẽ tìm cách can ngăn, hoặc bảo cô để cho họ xử lý. Cô quyết không để họ phải làm vậy. Ý đồ ấy, vốn chỉ vì mình cô, chứ không vì bất kì một ai khác.

Giả như Nhà Gandor có giết cô…

Hai người họ sẽ khóc thương cô chứ?

Bất kể câu trả lời là thế nào, nếu cô chết phí hoài ở tại đây, thì cũng như vong ơn bội nghĩa vậy.

Trái tim cô chùng xuống, nhưng quyết tâm của cô vững chãi hơn thế nhiều.

Tóm lại, cô chỉ cần sống sót là xong xuôi.

Cô nghĩ mình đã hiểu, rằng nhiệm vụ tới đây khó khăn đến mức nào, nhưng—có lẽ do được sống trong nhung lụa quá lâu—cô nom vẻ vẫn chưa định hình được thật rõ, về cái nỗi kinh hoàng mang tên xã hội đen.

Họ định sẽ trở về New Jersey vào khoảng đầu tháng tới. Trước đấy thì, bằng một cách nào đó, cô cần phải liên lạc được tới Nhà Gandor.

Trước tiên, cô sẽ nghe những gì họ muốn nói. Tạm thời, mục tiêu cô chỉ có là như vậy.

-----

Tại khách sạn Gustavo cùng thuộc hạ lưu trú, có một vài vị khách vừa đến thăm.

“Mà, chuyện chỉ có vậy thôi. Rất mong được giúp đỡ, thưa ông Gustavo. Bartolo là một bậc kỳ tài, và tất thảy chúng tôi đều tôn trọng ông ấy. Hy vọng uy danh ấy sẽ được ông bảo toàn.”

Để lại đôi ba lời chế giễu, những vị khách cùng nhau rời khách sạn ra về.

Phía sau chúng, Gustavo nghiến răng đầy uất hận.

“Lũ khốn kia cứ được nước làm tới…”

Những vị khách vừa rồi, chính là phát ngôn viên của năm băng đảng lớn, những băng đảng chi phối Manhattan.

Gustavo nhớ lại những gì chúng vừa nói.

“Chúng tôi có chuyện muốn nói với ông. Chúng tôi đến để cảnh báo thế này.”

“Nghe vẻ ông vừa sờ đến vài thứ hoành tráng, trong vụ việc diễn ra ngày hôm qua.”

“Miễn trong địa phận của Martillo hay Gandor, chúng tôi không cần biết bọn ông đang làm gì. Nhưng—”

“Đừng quên đấy là khu vực giáp ranh, và địa bàn chúng tôi nằm ngay cạnh chỗ đấy.”

“Chỉ cần một rắc rối nhỏ thôi, là coi như các ông đang trực tiếp khiêu chiến.”

“À, không phải chúng tôi tính nổ súng hay gì đâu. Chúng tôi sẽ chỉ phàn nàn đôi lời, với ông trùm của băng ông mà thôi. Ông biết vị thế ông sẽ trở nên thế nào, nếu chúng tôi làm như vậy rồi chứ?”

“Và dẫu nhỏ đến đâu, rắc rối vẫn cứ là rắc rối. Ví dụ như, nếu người bên Gandor tới lãnh địa chúng tôi, đừng có mà bức hại đến người đấy.”

“Ông chỉ được toàn quyền trong ba khu này thôi: Địa bàn Nhà Gandor, địa bàn Nhà Martillo, cùng với tòa soạn Daily Days. Chỉ có thế…Hoặc chắc thêm đồn cảnh sát cũng được.”

“Trong số đó, Daily Days gần như là trung lập hoàn toàn. Hay ít ra, vỏ ngoài của nó là như thế.”

“Cơ mà, nếu chúng tôi là ông, thì chúng tôi sẽ không đụng đến ba chỗ đó.”

“Người như Bartolo với chúng tôi là một chuyện, nhưng còn ông, thưa ông Gustavo…”

“Ông có biết tại sao, chúng tôi lại để mặc chúng chứ?”

“Dĩ nhiên, chúng tôi thừa sức đè bẹp chúng, miễn bên phía chúng tôi có nhu cầu.”

“Chỉ có điều, như vậy không đáng thôi. Mà, trường hợp phía Daily Days, lại có phần hơi đặc biệt một chút.”

“Đại khái thì, nó giống như một cơ sở công cộng bên trong thế giới ngầm.”

“Từ khi nào lại có một đại lý thông tin, đến chúng tôi cũng không hề hay biết.”

“Thế nhưng, chúng tôi đều hiểu rằng, nó đã ở tại đấy, trước cả lúc chúng tôi lập địa bàn.”

“Ông trùm của chúng tôi, cùng với Bartolo, những con người như vậy có thể thu thập mọi thông tin, mà không cần phụ thuộc vào nơi đó.”

“... Nhưng ông thì lại không. Vậy nên cố tận dụng thật nhiều vào. Lời khuyên mà chúng tôi dành tặng cho ông đấy.”

“Muốn làm gì thì làm, nhưng tuyệt nhiên đừng có động chạm đến chúng tôi.”

“Lo chỗ thuốc các ông cho tử tế vào nữa. Hàng vẫn chưa có mặt trên thị trường, nên đừng có tuồn chúng vào địa bàn chúng tôi.”

“Người chúng tôi thương thảo là một gã tên Begg, chứ không liên can gì đến ông.”

“Cẩn thận kẻo vượt qua số lượng đã định đấy.”

“Không hy vọng gì đâu, nhưng xin ông hãy cố gắng hết sức.”

“Đừng quên Bartolo mới là người chúng tôi muốn kết giao. Ông thì cứ lo việc mình là được.”

“Tóm lại thì, thôi, chắc ông biết rồi đấy. Điều chúng tôi muốn nói ở đây là—không nên ham những gì ngoài tầm với. Chỉ có như vậy thôi.”

“Bọn chó má… Dám biến tao thành trò đùa của chúng mày…”

Hắn thực lòng chỉ muốn lôi khẩu Thompson ra, nhưng làm vậy thì hắn lại không dám, khi hai bên đẳng cấp quá khác biệt. Không những thế, bọn chúng còn thực lòng tôn trọng Bartolo… Vậy tại sao chúng lại khinh miệt hắn, một thuộc hạ của chính con người kia? Hay đến cương vị dưới trướng thôi, bọn chúng còn chẳng thèm công nhận nữa?

Nếu hắn hành xử thiếu khôn ngoan, thì tức là hắn đã khiêu chiến chỉ vì tư thù của riêng mình. Chỉ cần chúng nói xấu Bartolo…, hắn thầm nghĩ, nhưng dù có vậy đi, thì kết cuộc vẫn cứ không hề đổi khác gì.

“Chúng mày coi chừng đấy… Xử lũ Gandor xong, rồi sẽ đến chúng mày!”

Lửa thịnh nộ trong hắn không quên nhà Gandor, dẫu đang phải kìm nén cơn sôi máu, hướng về những vị khách không mời kia.

“Nỗi nhục ngày hôm nay, lũ lợn Nhà Gandor nhất định phải trả giá…”

Hất văng cái gạt tàn lên bờ tường, hắn suy nghĩ y hệt hạng tiểu nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện