“Lạy Chúa nhân từ ơi, bọn vô lại dưới này, giữa thanh thiên đường phố mà vẫn còn đánh nhau.”

Samantha cố rướn cổ lại nhìn, nhưng Benjamin lại hắng giọng một cái, ngầm nhắc nhở bà ta chớ tọc mạch quá đà.

“Cái bọn thô thiển đấy thì ai thèm quan tâm! Nào, nào, tiểu thư nữa, chúng ta mau đi thôi, kẻo lại muộn giờ mất.”

“Dạ? À, vâng, được thôi ạ.”

Hệt như một bàn tay, lời người quản gia nói kéo Eve về thực tại. Cô nãy giờ cứ suy nghĩ miên man, chẳng để ý ngoài kia có đánh lộn hay gì.

Phải làm sao mình mới gặp được Nhà Gandor? “Thưa tiểu thư, xin người chớ lo lắng.”

“Dạ—?”

Tim cô nhảy dựng lên. Có lẽ nào, quản gia đã nhìn thấu điều cô đang che đậy?

“Những món ăn do tôi với Samantha nấu, có phải là vẫn chưa đáp ứng được không ạ? Nếu quả đúng như thế, thì mới hôm qua thôi, tôi đã liên lạc với một bếp trưởng mà tôi quen biết từ trước rồi. Tôi có nhờ ông ấy sắp xếp một đầu bếp với một người pha rượu rảnh rang, dẫu chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này. Tôi nghe họ đang tới bằng xe lửa hôm nay, nên chắc mai họ sẽ có mặt tại nơi này.”

“Ơ, k-khoan, bác đâu cần phải làm vậy cơ chứ? Cơ mà, người pha rượu là sao…?”

Đáp lại câu hỏi hiển nhiên ấy, vị quản gia hồn nhiên mà ranh mãnh mỉm cười.

“Phía dưới biệt thự đây, tôi thấy một hầm rượu có từ trước luật cấm. Tôi muốn tìm một

người biết cách sắp xếp chúng sao cho gọn gàng hơn. Tiểu thư cũng biết đấy, chỉ sở hữu chúng thôi thì không phạm pháp gì. Với cả, biệt thự còn có luôn quầy pha rượu kia nữa. Đã mất công đến với New York rồi, tôi chỉ muốn tiểu thư tận hưởng đầy đủ nhất không khí phố thị thôi. Tôi sẽ lo chi phí bằng tiền riêng của mình. Mong tiểu thư cho tôi được thỏa ước nguyện ấy.”

“Benjamin…”

“Và cẫm đần quá quân, tiền thuê đầu bếp là tiền riêng của tôi nữa. Vậy tôi sẽ khôn cầm quán xiến việp bất chi, và quá thêm thì giờ cho nhiều chện khác nữa, nên cháu chớ phải lo.”

Samantha cũng mỉm cười, vỗ nhẹ lấy bờ lưng Benjamin.

“Bà thôi đi được chứ?! Hừ… Ngoài ra, nếu việc vặt trong nhà có thêm người giúp đỡ, chúng ta cũng có thể dành sự tập trung hơn, cho công cuộc đi tìm cậu chủ Dallas ạ.”

Chưa bao giờ trước đây, hai người họ chịu nổi cái sự thừa thãi ấy, thế mà…

Rõ ràng họ làm thế vì cô, vì muốn được cho cô những điều tốt đẹp nhất. Vừa biết ơn mà hối lỗi vô vàn, Eve tuyệt vọng chống lấy những giọt lệ sắp rơi, đang rưng rưng ngay phía dưới mí mắt.

“Cảm ơn các bác nhiều. Những gì các bác làm cho cháu, cháu sẽ khắc ghi lại trong tim.”

Cô đớn đau đến tan nát cõi lòng, khi cả gan lường gạt những bậc ân nhân ấy, vì ý đồ ích kỷ của bản thân. Bất kể có như nào đi nữa, thì hành động của cô, vẫn cứ không thể chấp nhận được.

Thế nhưng, con đường cô chọn lựa lại chỉ có tiến tới. Muốn quay đầu hay không, thì cũng quá trễ rồi.

Họ đã mua đồ xong, và lúc đang trên đường trở lại Phố Triệu phú, thì bỗng nhiên lại thấy cảnh ồn ào, trước một tiệm tạp hóa nằm bên cạnh đường đi.

“Hỏi thật nhé, anh bạn với cô em, có thật là hai người sẽ mua sạch không đấy?”

“Sao lại không! Chuyển hết lại đây nào!”

“Độc chiếm nguồn hàng hóa! Và chúng ta sẽ thâu tóm thị trường!”

Chủ tiệm tạp hóa đang tiếp một cặp nam nữ, với bộ đồ cao bồi rách te tua, cùng chiếc đầm đỏ chói đang nằm trên hai người.

“Mà, như này thì phía tôi cũng lấy làm mừng lắm, nhưng hai người có định làm gì với chúng không?”

“Bắn hạ chúng!”

“Tạch tạch tạch, và xong!”

Đứng theo dõi cặp đôi, đang mải miết với những chuyện lạ lùng, từ một quãng, bỗng như có cái gì ập tới tâm trí cô.

A, mình nhớ rồi.

Bọn họ trông y như cặp đôi đó. Cặp kẻ trộm từng đến biệt thự năm trước đây, và mang lại cho cô niềm hạnh phúc.

Rồi dòng người qua đường nuốt chửng lấy cả hai, và chưa đầy một thoáng, cô đã không nhìn ra họ nữa rồi.

Cô không biết liệu họ có phải người đó không, nhưng từ đáy lòng mình, Eve vẫn khẽ chúc cho họ bình an.

Nhất định ở đâu đấy, họ vẫn ban hạnh phúc cho mọi người.

Nhớ lại những kỉ niệm cách đây mới một năm, khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời, cô bỗng thấy bồi hồi đến xót xa.

Nước mắt Eve rơm rớm, nhưng quyết tâm của cô càng lúc càng bền chặt.

-----

“Lâu rồi…không…gặp…nhau. Trông…cậu vẫn…khỏe…nhỉ. Thật…tốt quá.”

Phía trước một con hẻm dẫn đến lối vào sau nhà ga, có hai người đang cùng nhau chuyện trò.

“Ừ. Anh cũng trông không đến nỗi đâu.”

Đứng trước Begg lúc này, là một người bạn cũ, từng có dịp đồng hành với ông ta.

“Cậu…đã…gặp…Maiza…rồi…chứ?”

Đáp lại câu hỏi ấy, bóng người kia gật đầu.

Khác hẳn với một Begg đang mỉm cười hân hoan, đối phương lại phảng phất nét buồn.

“Begg, chuyện là…”

“Tôi…biết. Một vụ…cướp…xe lửa, phải không?”

“—Phải. Số thuốc nổ trong đấy, chúng không được cấp phép nhập vào toa, nên giờ không thể nào báo cảnh sát được nữa, nhưng….”

“Vậy…à. Mà…cũng…phải…vậy…thôi.”

“Rồi đám Runorata hẳn sẽ bắt tôi phải chết lên lại chết xuống, chết cho đến khi nào không nhận ra thì thôi…”

Giọng nói của đối phương chợt có vẻ lo lắng. Begg lắc đầu mà mỉm cười trấn an.

“Sếp tôi, Bartolo, không…động…đến…vụ…này. Tôi…định sẽ…tự trả…hết…chỗ kia. Cậu….không phải…sợ…bị…trừng…phạt…nữa.”

Vừa nghe xong, bóng người kia bỗng có chút giật mình.

“Tại sao—?”

“Tôi…biết…tình hình…cậu…hiện…giờ…thông qua…chỗ…đại lý…thông…tin. Tôi muốn…giúp…gì…đó, nhưng…không thể…cứ…đưa…tiền…cho…cậu…nhận…được.”

Khuôn mặt bóng người kia, giờ đã không thể nào đọc vị ra được nữa.

“Anh đúng là có trái tim nhân ái. Giống hệt như ngày xưa. Nhưng mà—”

“Tốt hơn…anh…đừng……động tới…nữa? Tôi…biết…mà. Nhưng…tôi…đã…từ bỏ…giả…kim…thuật…từ …lâu. Tôi…sống không…có…nó…suốt…bấy…giờ, và cái…mà …tôi…có…chỉ…còn…tiền…bạc…thôi. Tôi…cũng…chưa…có được…hạnh…phúc…tôi…muốn…nữa. Thứ…duy nhất…mà…tôi…có…thể…làm, là…cười…với…cậu…như….này…đây.”

Trên khắp khuôn mặt ấy, chỉ có riêng đôi mắt là đượm buồn.

“Cảm ơn. Vậy đã đủ lắm rồi.”

Bóng người kia từ từ tựa vào Begg. Begg cũng lấy tay trái mà xoa đầu đối phương.

“Cảm ơn, Begg. Vì đã…không ăn tôi.”

Đối phương miệng mỉm cười, dẫu nước mắt đã rơi. Đứng nhìn cảnh tượng ấy, Begg cũng không làm sao kiềm lòng được.

“Lần…sau…mà…nói…vậy…với…tôi, là…tôi…giận…cậu…đấy.”



-----

“Này, Berga, anh cũng được phết nhỉ. Đánh nhau lại với em, mà vẫn không bị hề hấn gì…”

Claire rướn giọng mình lên, nghe chừng khá khâm phục.

Dẫu vừa mới đánh nhau muốn sứt đầu mẻ trán, cả hai bên vẫn lành lặn như thường.

Nhưng Berga được thế nhờ là bất tử nhân, còn Claire, trên thực tế, lại tránh được mọi đòn, vậy nên mới không phải chịu sát thương.

Lúc trở về văn phòng, chẳng có ai tiếp đón Keith cùng ba người kia, trừ Tick vốn sống ở đây hàng ngày. Một lẽ rất hiển nhiên, xét đến chuyện mọi người đã được lệnh án binh từ trước.

“Được rồi, giờ sang chủ đề chính: Em phải giết ai đây? Nếu là Bartolo, thì chắc em sẽ cần chuẩn bị sẵn sàng đã. Nhưng nếu chỉ là Gustavo, thì nếu mọi người muốn, em sẽ xử trong hôm nay cũng được.”

“Cậu biết nhiều thật đấy.”

“Bartolo từng thuê tôi vài lần. Gustavo chắc cũng chẳng biết vụ này đâu.”

“...Xin cậu đấy, đã là sát thủ hợp đồng rồi, thì giữ gìn danh tính phía khách hàng giùm tôi.”

“Ha-ha-ha! Cậu vẫn cứ khắt khe như vậy nhỉ? Cứ yên trí cái đi. Mấy người cũng đâu tính tố giác em hay gì, có phải không? …Phải không?”

Claire nom bộ đang vô cùng thích chí. Thay thế hai người anh, Luck giải thích chi tiết về công việc.

“Được rồi, Claire. Trước tiên nhé: Đừng có làm gì cả. Trước cái lúc cậu được lệnh ra tay, đừng có can thiệp vào, dưới tất cả hình thức.”

“Hả?”

Trông Claire bỗng có phần hơi hoang mang. Luck khẽ nheo mắt mình, như thể đang mưu tính điều gì đấy.

“Cậu hãy là chim mồi, thu hút chúng cho tôi. Ít nhất là tại thời điểm này.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện