1711, Đại Tây Dương, Advenna Avis

Giả kim thuật.

Được cho là xuất phát từ Ai Cập cổ xưa, nó là môn khoa học, một kỹ thuật, cũng như là một nét văn hóa.

Được khởi xướng bởi tầng lớp tinh hoa, nó vươn xa tới phương Tây tân tiến, và bùng nổ dưới thời kì Phục hưng, quý tộc hay dân thường đều biết cả. Thừa thắng xông lên, nó hòa kết thành một thể hài hòa, với triết học Hy Lạp hay tôn giáo, lấy hệ tư tưởng Hermetic làm trung gian.

Đích đến nó mưu cầu, như cái tên trong một số ngôn ngữ, là đưa kim loại trở thành vàng; lại có khi, là sinh mệnh nằm ngoài tầm tạo hóa, và cuối cùng sẽ là sự trường sinh... Không, kể cả thế cũng không phải tận cùng: Đích đến nhà giả kim khát khao, là những thứ vượt trên mọi lẽ thường. Họ ngày đêm chuyên tâm vào nghiên cứu, biến những điều bất khả thành khả thi. Cứ như thế, mục tiêu sau cùng mờ nhạt dần. Và rồi, họ như hòa cùng với kiến thức và những niềm ước ao, hoặc có lẽ là sứ mệnh của mình, trong khi vẫn nghênh chiến với cái bất khả thi, với đối thủ luôn luôn hằng chực chờ.

Rồi thời cận đại tới, và dẫu bị người ngoài níu chân, bị ném cho những cái nhìn nghi vấn - một vòng xoáy quẩn quanh, của những cái đầu nhỏ không hiểu được những bộ óc lớn - họ tiếp tục trau dồi những kỹ năng, đi cùng với vô vàn những thất bại. Thế nhưng, công sức họ bỏ ra không phải là hoang phí. Khởi đầu từ phát kiến lực hấp dẫn, đến từ nhà giả kim Newton, họ vẫn luôn đóng góp cho khoa học. Giả kim thuật vĩnh viễn xa rời giới duy tâm, không chỉ còn nằm trong trí tưởng tượng.

Nhưng không dừng lại đó, một vài người thậm chí tham vọng hơn, muốn dấn thân vào những lĩnh vực ngoài khoa học. Chẳng hạn như ma thuật và phép thuật.

Nhìn chung, ma thuật cùng với thuật giả kim, hai bên thường bị quy là một, nhưng thực tế là hoàn toàn khác nhau. Trong giới nhà giả kim, nhiều người có xu hướng bài trừ kinh phép hay ma thuật, coi chúng như thứ tà ma dị giáo, núp dưới những thế lực siêu nhiên. Thế nhưng, trước những sự cám dỗ, vài cá nhân vẫn say mê không ngừng.

Suy cho cùng, miễn có người làm chứng, rằng chúng từng tồn tại trước đây, thì ma thuật với ác quỷ, không gì lại không là khả dĩ. Chúng không là thứ gì, ngoài những bàn đạp cho tương lai, hòng chinh phục những điều bất khả khác.

===

Bóng đêm phủ khắp cả con thuyền.

Giữa đêm tối... chỉ nghe được đúng giọng nói không tên.

Giã từ nơi quê nhà, hiện nhóm nhà giả kim đang trên đường đến với Tân Thế giới.

Sau biết bao công sức và mồ hôi, cuối cùng họ cũng đã triệu hồi thành công một con quỷ.

“Vậy các ngươi gọi ta là quỷ sao? Chà, theo ta vậy cũng đúng... Nhưng từ trước đến giờ, các ngươi đã từng thấy thiên thần hay Chúa chưa? Ta cho rằng ‘ác độc’ chỉ có nghĩa, nếu giả như khái niệm đối lập có tồn tại. Mà, thôi kệ đi. Lần cuối cùng con người triệu hồi ta, cũng đã là một trăm lẻ ba năm trước rồi. Sớm hơn ba năm nữa có phải đẹp hơn không… Mà, thôi kệ đi. À suýt quên, ‘Thôi kệ đi’ là câu cửa miệng ta trước giờ. Các ngươi đừng bận tâm. Cơ mà, đang thần giao cách cảm như này đây, thì nói "câu cửa miệng" kể cùng kì... Mà, thôi kệ đi.”

Trung thành với khế ước của bản thân, con quỷ, không hiểu sao lại lắm lời đến thế, hứa với nhà giả kim thành công triệu hồi mình, rằng sẽ trao tri thức cho anh ta.

“Tôi muốn biết mọi thứ về bất tử,” nhà giả kim đáp.

“Tức là... ngươi ám chỉ mình muốn trở thành bất tử chăng? Mà, thôi kệ đi.”

Trên sàn tàu, ngay chính giữa nhóm các nhà giả kim, hiện lên một bát đầy chất lỏng.

“Uống thứ đây, và các ngươi sẽ trở nên bất tử. Chuyện về sau các ngươi tự giải quyết. Ta cũng là bất tử đấy thôi, nhưng mà mỗi người một cách nghĩ... Khoan, khoan nào, bình tĩnh nghe lời ta nói đi. Ta đây hào phóng lắm. Ai ai cũng có phần. Chia sẻ đi. Đừng tranh giành... Được rồi: nếu các ngươi bỗng không muốn sống nữa, mà muốn được chết đi...”

Con quỷ chỉ dạy cho cách để họ lìa đời.

“Hãy tìm một người khác cũng uống thứ thuốc đây. Nếu có người nhờ vả, thì hãy đặt tay phải lên trên đầu người đó, và nghĩ ‘Ta muốn ăn.’ Tập trung nghĩ như vậy là được. Kẻ muốn chết sẽ bị hấp thụ vào cánh tay, và cuộc đời của chúng sẽ chấm dứt. ‘Ăn’ ở đây, thực ra là kế thừa tri thức của người bị hấp thụ. Có nghĩa là, người cuối cùng còn sống trong các ngươi, sẽ kế thừa tri thức của cả ba mươi người. Nếu kẻ cuối cùng kia cũng không muốn sống nữa, thì hãy triệu hồi ta. Ta sẽ ‘ăn’ kẻ đó. Để ta nhắc lại nhé: khi đấy ta sẽ kế thừa tất cả, tri thức cả ba mươi người kia... Nhân đây, ta cũng phải cảnh báo… rằng thứ này tiềm ẩn một nguy cơ. Một khi các ngươi uống thứ đó, không bao giờ các ngươi được phép dùng tên giả. Ràng buộc sẽ áp chế linh hồn của các ngươi. Nếu đối phương chỉ là người bình thường, các ngươi sẽ không gặp rắc rối; song giữa người bất tử với nhau, thì nhất quyết phải dùng tên thật mình, và cơ thể các ngươi sẽ tự động phản kháng, hễ các ngươi đi ngược với ràng buộc,.. Bởi các ngươi thấy đấy, nếu không như vậy thì, đến khi nào các ngươi mới tìm được nhau chứ.”

Nhóm các nhà giả kim bèn nghĩ ngợi một hồi. Xong họ chia cho nhau và đưa lên miệng uống. Vị của nó từa tựa như rượu vang.

“À, phải rồi... Ta hứa cho các ngươi biết mọi thứ, có đúng không? Ta không biết “mọi thứ” ở đây nên là gì, nhưng ở thời điểm này, ta sẽ chỉ cái cách điều chế thứ thuốc kia. Nhưng không phải ai ta cũng sẽ nói. Chỉ người đàn ông này, kẻ đã triệu hồi được ta thôi. Muốn biết thêm, cứ tìm hắn mà hỏi.”

Và như thế, con quỷ vô hình ban “tri thức” cho nhà giả kim kia. Người, đó vẫn còn trẻ, và không thực hiểu lắm chuyện gì vừa xảy ra. Anh ta chỉ biết là, những kiến thức trước đây mình chưa từng sở hữu, giờ lại đang nằm gọn trong đầu mình.

Giọng nói của con quỷ chợt tan biến.

Suốt cả đêm, anh ta nằm suy nghĩ, về những gì anh ta vừa lĩnh hội.

Em trai của anh ta cũng trên con tàu ấy, và thế là, anh ta kể lại cho người em, về bí mật phía sau thứ thần dược. Nhưng mới được nửa chừng, anh ta bỗng chợt vỡ lẽ ra.

Ngày hôm sau, nhà giả kim tuyên bố:

“...Kiến thức ngày hôm qua, tôi quyết định sẽ giữ kín tới cùng.”

Những tiếng phản đối liền rộ lên, song anh ta vẫn không hề lay động.

Đêm hôm đó, một chuyện chợt xảy ra.

Nhà giả kim vốn dĩ rất cẩn trọng. Lúc nửa đêm, anh ta thấy trong phòng bỗng có người nào đó, và khi mở mắt ra... Một bằng hữu đã đứng ngay trước mặt.

Bàn tay của kẻ đó hướng về phía người em, đang nằm ngủ ở bên giường đối diện...

Ngay tức thì, anh ta dậy can ngăn, nhưng đã là quá trễ: Tựa có phép thuật trong bàn tay, mọi thứ từng cấu thành con người ấy, chớp mắt đã biến vào bằng hữu của anh ta - hay đúng hơn, kẻ trước đây từng chung một lý tưởng.

“...Không ngờ cao trào sớm đến thế.”

Từ sâu trong đêm tối, lặng nhìn về các nhà giả kim, con quỷ bỗng tự nhủ với chính mình.

“Đồng ý là chúng thành thế kia, cũng một phần bởi ta dẫn dụ chúng... Quả nhiên là loài người. Tên nào cũng tham lam. Phải công nhận quan sát khá vui đấy, nhưng mà...”

Thực thể mang danh quỷ tiếp lời. Giọng của nó, đâu đấy chợt phảng phất nỗi cô đơn.

“...Ta nghĩ là lần này, có lẽ...”

Con quỷ lại chìm vào hư không. Chỉ còn mỗi đêm đen tựa vô tận.

Và rồi, thời gian dần trôi đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện