Arslan mất đến 10 ngày để quay về kinh đô hoàng gia Ecbatana từ núi Demavand. Và trong 10 ngày ấy, tình hình diễn biến ra sao? Đáng ngạc nhiên là không thay đổi gì nhiều.

Cuộc đối đầu lạ lùng giữa Hilmes, Andragoras và gã pháp sư bị gián đoạn giữa chừng do lòng trung thành của Zandeh. Khi Zandeh cùng quân lính xông vào, trong phòng chỉ còn lại một người duy nhất là Hilmes, đứng yên như tượng với thanh kiếm trên tay.

Gã pháp sư biến mất vào hư vô, còn Andragoras trốn thoát bằng đường dẫn nước ngầm. Đáng lẽ họ vẫn có thể đuổi kịp, nhưng Hilmes lại đưa ra một mệnh lệnh khó hiểu. Hắn sợ Andragoras sẽ nói ra sự thật cho những người khác nên đã yêu cầu Zandeh không đuổi theo. Thế là Andragoras đã bình yên rời khỏi cung điện. Đến bên ngoài thành, ông ta lại tiếp tục ra lệnh cho binh lính bao vây thành Ecbatana.

Vậy còn Hilmes thì sao?

Ngày 25 tháng 8 là ngày tổ chức lễ đăng quang vị vua thứ 18 của Pars tại cung điện. Vốn dĩ, vua thứ 18 là Andragoras nhưng Hilmes không thừa nhận địa vị của người này. Hắn tuyên bố mình là người kế vị duy nhất của vua thứ 17, Osroes đệ ngũ.

Nếu những gì Andragoras nói là thật, Hilmes không phải con trai của vua Osroes, vậy thì hắn chỉ có thể nói dối và lấy danh nghĩa mình là con trai Osroes. Bởi nếu hắn dùng danh nghĩa con trai của vua Gotarzes thì sẽ là em của Andragoras, vị thế cạnh tranh ngai vàng thấp hơn Andragoras. Như thế, hắn không thể buộc tội Andragoras là kẻ soán ngôi, cũng như không thể “giành lại” ngai vàng “vốn thuộc về mình”. Giờ hắn chỉ có thể làm ngơ lời thú nhận lúc trước, tiếp tục sự nghiệp đầy tham vọng của bản thân.

Dù được gọi là lễ đăng quang nhưng vương miện hoàng gia được truyền qua nhiều đời vua đã bị Guiscard, em trai vua Lusitania lấy mất. Hắn chỉ có thể nấu chảy những đồng tiền vàng thu được trong thành phố để rèn ra một chiếc vương miện nhỏ, đội nó lên mái đầu quấn khăn của mình. Tất nhiên chỉ có những thuộc hạ trung thành của Hilmes tham dự lễ đăng quang này. Trong số họ, chắc chỉ có mình Zandeh hạnh phúc từ tận đáy lòng. Hắn vẫn luôn tin Hilmes là đứa con mồ côi bất hạnh của Osroes đệ ngũ. Hilmes không kể lại những điều Andragoras nói cho Zandeh. Nếu trước nay, Hilmes chỉ sống với niềm tin mình đòi lại công lý, trả thù những kẻ ác ôn, thì nay, điều đó lại thành ảo tưởng. Nhưng Hilmes không cảm thấy có gì hổ thẹn hết. Hắn sẵn sàng che giấu sự thật với những thuộc hạ trung thành nhất của mình cho đến cuối đời.

Vì lý do này, Hilmes đã thực hiện một hành động vô nghĩa. Giữa buổi lễ, hắn sai lính kéo một người đàn ông ra khỏi giường bệnh.

“Giờ đây, ta sẽ tế máu kẻ tàn ác đến từ Lusitania này cho các vị thần linh.”

Giọng nói của Hilmes hết sức lạnh lùng. Nghe lời tuyên bố đó, Innocentius đệ thất run như cầy sấy, gò má vốn đã nhợt nhạt, nay còn trắng bệch hơn.

Vị vua mập mạp này vốn có thói quen uống nuốc đường thay rượu, khiến cho cơ thể càng lúc càng nặng nề. Sau khi bị công chúa Irian đâm trọng thương, ông ta nằm liệt một chỗ, không hề di chuyển. Các thầy thuốc Lusitania và Pars chữa trị cho ông ta cũng chỉ ở mức đối phó. Kết quả, Innocentius đệ thất sống những ngày tháng cô đơn và bất hạnh như đã chết một nửa. Vào ngày hôm nay, ông ta sẽ trở thành người chết hoàn toàn.

Innocentius được đưa đến một nơi cọi là Tháp bắc. Về sau, do một sự cố mà tháp được đổi tên thành “Tayamineri.”

“Giết tên này, ném xác hắn ra khỏi thành, để chó đói tranh nhau ăn thịt. ta muốn những quốc gia ôm tham vọng xâm phạm nền hòa bình của Pars thấy được kết cục tất yếu dành cho chúng.”

Hilmes dõng dạc tuyên bố.

Vua Innocentius bị lôi đến bên cửa sổ nhưng không bị trói. Ông ta cũng chẳng đủ sức trốn thoát, người mềm nhũn như không xương, cặp mắt thì đờ đẫn. Khi Hilmes đinh vung kiếm lên chém đầu ông ta thì một giọng nói vang lên ngoài cửa.

“Dừng nghi thức lại!” Cùng với đó là tiếng đao kiếm. Có vẻ như buổi lễ trang nghiêm sắp biến thành bữa tiệc đẫm máu.

“Đáng chết! Kẻ nào dám cản trở lễ đăng quang? Thần linh sẽ không tha thứ cho ngươi!”

Hilmes gầm lên, cầm trên tay thanh trường kiếm hắn yêu thích. Hắn vốn chằng phải người hiền lành, kể từ khi nghe vua Andragoras tiết lộ sự thật về thân phận, thứ duy nhất hắn có thể tin tưởng trên đời chỉ còn thanh kiếm mà thôi.

Các thuộc hạ của Hilmes lần lượt ngã xuống, rồi những kẻ “không được thần linh dung thứ” bước ra. Người dẫn đầu là một hiệp sĩ áo đen, hộ tống một thiếu niên thiếu niên trong bộ giáp vàng. Nhờ Gieve dẫn đường, nhóm của Arslan lẻn vào cung điện qua đường nước ngầm. Nếu Sam đích thân chỉ huy công tác phòng thủ, có lẽ bọn họ đã không thể vượt qua, nhưng hôm nay ông ta lại tham dự lễ đăng quang, và giờ lặng lẽ đứng ở một góc sảnh đường.

“Tên nhãi con của Andragoras…”

Hilmes gầm lên. Sau khi biết được bí mật về sự ra đời của Arslan, cách gọi này không còn chính xác nữa. Nhưng do xuất thân của mình, Hilmes vẫn cố tình gọi vậy, vờ như không có gì thay đổi. Hắn không còn lựa chọn nào khác.

“Ngươi cố ý đến đây để chết dưới tay ta sao? Định dùng máu của mình rửa sạch ngai vàng à?”

Hilmes cố tình chế nhạo. Arslan không phản ứng. Nghe lời sỉ nhục của Hilmes, hiệp sĩ đen cau mày, định bước lên đối chiến. Arslan ngăn lại, chỉ bình thản nói với Hilmes.

“Không, ngai vàng thuộc về ta. Nó không phải của ngài, cho nên xin hãy rời bước, hoàng tử Hilmes.”

“Đừng có đùa!”

Hilmes nhếc miệng, tiến về phía Arslan. Hắn nghĩ chí ít có thể tiễn chàng lên đường bằng một đòn nhân từ, nhưng khi nhìn thấy thanh kiến bên hông Arslan, hắn không nói nên lời. Hilmes từng một lần sở hữu nó, và cả đời không thể nào quên.

“….Gươm báu Rukhnabad.”

Hilmes choáng váng, thậm chí còn tự hỏi mặt đất dưới chân có chao đảo hay không? Sau khi đứng vững, hắn nhìn lại mấy lần. Đến khi xác định thanh gươm thật sự là Rukhnabad, hắn mới sững sờ nhìn Arslan. Trái tim đập như chuông trong lồng ngực, như muốn phá tung các mạch máu.

“T-tại sao ngươi lại có Rukhnabad? Ngươi đã làm cách nào?”

“Tại sao ư? Không có gì cả. Chính linh hồn của vua anh hùng Kai Khosrow đã trao nó cho ta. Ngài yêu cầu ta dùng thanh gươm này thừa kế vận mệnh của ngài.”

“Vô lý!”

Hilmes hét lên, mồ hôi chảy ướt sống lưng.

“Đấu với ta! Để thanh kiếm đó quyết định ai mới là chủ nhân xứng đáng!”

Hilmes muốn bám lấy tia hy vọng cuối cùng. Hắn không phải con trai của Osroes đệ ngũ, còn Arslan cũng không phải con trai của tên Andragoras khốn kiếp kia. Những điều hắn tin tưởng lâu nay lần lượt sụp đổ. Cuối cùng, Arslan lại giành được thanh Rukhnabad. Vậy là Hilmes hắn không còn chút địa vị nào ư? Rukhnabad đã từ chối hắn, vậy tại sao lại nhận một kẻ như Arslan?

Sự căm phẫn Hilmes dành cho vua anh hùng Kai Khosrow còn lớn hơn dành cho Arslan. Hắn rút thanh trường kiếm của mình. Thấy vậy, kỵ sĩ áo đen tiến lên. Đúng lúc này, đã có người hét lớn, chắn đường anh ta. Đó là Zandeh, con trai của Kharlan, người bỏ mạng dưới tay Dariun.

“Dariun, ta và ngươi có mối thâm thù. Hôm nay chúng ta hãy giải quyết tất cả. Một trong hai phải biến mất khỏi cõi đời này.”

“Dù ngươi ở xó nào trên thế gian, ta cũng không quan tâm.”

Dairun cười khổ, đối mặt với Zandeh. Nói thật lòng, anh chẳng cảm thấy có chút áp lực nào. Đừng nói Zandeh, ngay cả vua Andragoras hay Hilmes cũng không phải đối thủ của Dariun.

“Nhiều lời! Rút kiếm ra!”

Zandeh gầm lền, rút kiếm bên hông. Dariun mệt mỏi lắc đầu. Narsus lên tiếng, bảo bạn mình không cần phải lo.

“Bệ hạ sẽ ổn thôi, Dariun. Giờ người đã là chủ nhân của thanh Rukhnabad rỏi.”

“Ta biết. Vậy ta sẽ xử thằng con bất trị của Kharlan.”

Ngay khi Dariun rút kiếm, Zandeh đã lao vào. Lúc hai kiếm sĩ chuẩn bị giải quyết mối thù đã kéo dài từ năm ngoái thì tiếng chân nặng nề vang lên ngoài của. Các hiệp si dưới trướng Sam hớt hải chạy đến báo cáo.

“Người dân đã mở cổng thành phía bắc!”

Đó quả là tin xấu.

Lòng kiên nhẫn của dân chúng thàng Ecbatana đã đến giới hạn. Họ nghĩ rằng mình đã được giải phóng khỏi sự bạo ngược của quân Lusitania nhưng chẳng ngờ, một kẻ không rõ nguồn gốc bỗng nhiên xuất hiện, buộc tội vua tiền nhiệm, chiếm đoạt ngai và, tự cho mình là vị vua hợp pháp. Kết quả là hai đội quân Pars bắt đầu giao chiến nga trước cổng thành đóng kín. Thực phẩm không thể vận chuyển vào trong, vấn đề thiếu nước còn chưa được giải quyết. Không còn sức chịu đựng, người dân vùng dậy tấn công binh lính của Hilmes và mở cổng thành. Những người từng tiêu diệt quân Lusitabia trước kia, nay lại làm điều tương tự với quân Pars. Họ không có nghĩa vụ trung thành với bất cứ thế lực nào làm khổ mình.

Những tiếng hô vang vọng từ trong ra đến ngoài thành, báo cho những người ở tòa Tháp bắc biết, ngày tàn sắp đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện