Trên những tường thành phía xa ở thủ đô, nơi giai điệu từ khúc nhạc của Gieve không thể vọng tới, giáo mác, đao kiếm, khói lửa vẫn tiếp tục bản giao hưởng tàn sát. Những người Lusitania sau khi nản lòng trong giây lát vì con tin bị giết, họ tiếp tục tấn công thành trì. Lính Pars đối đầu với họ trên thành lũy. Thấy những tháp vây dựng bằng gỗ của quân Lusitania được kéo tới gần, một người lính vội vàng chạy đi bẩm báo với marzban Sam.
"Chúng đến rồi ! Chúng đã dùng những tháp cao bằng gỗ đó để bắn mũi tên lửa, hạ sát quân ta."
"Lại trò trẻ con này."
Sam tặc lưỡi, ra lệnh cho lính đổ đầy dầu và các túi da cừu. Họ dựng khiên, chặn đứng đợt bắn tên dữ dội từ những tòa tháp, rồi tận dụng thời gian nghỉ giữa những đợt phóng tên đó để đặt túi dầu lên máy bắn đá, bắn về phía kẻ địch. Dầu va vào tháp, tưới ướt sũng những tên lính đứng ở đó.
"Bắn tên lửa!"
Nhận lệnh, hàng trăm mũi tên rực lửa phóng lên bầu trời. Không có thứ gì cản trở tầm nhìn từ tường thành đến tháp vây của địch.
Những tháp vây bằng gỗ của quân Lusitania ngay lập tức trở thành ngọn đuốc sống. Những tên lính bốc cháy, gào rống lên rồi ngã xuống đất, tòa tháp cũng mau chóng sụp đổ.
Mất tháp vây, người Lusitania lại bắc những chiếc thang có chiều dài tương ứng với tường thành rồi leo lên. Để chống lại, lính Pars bắn một loạt tên xuống đầu kẻ thù, dội dầu sôi lên chúng, rồi lại phóng tên lửa. Thi thoảng, họ thả những tảng đá lớn xuống nghiền nát quân địch. Quân Lusitania cố hết sức bò lên được thì đều bị lính Pars bao vây, giết chết.
Cho đến lúc này, cuộc công thành Ecbatana đã kéo dài hơn mười ngày, người Lusitania vẫn không thể đặt nổi một chân vào bên trong, ấy vậy mà đã mất đi năm vạn quân, so với lúc chiến thắng ở Atropatene. Có lẽ họ bắt đầu nhận ra thật ngu ngốc khi tấn công trực diện bằng vũ lực, và chuyển sang sử dụng chiến thuật tâm lý.
Ngày 5 tháng 11, hơn một trăm cái đầu được xếp thành hàng trên một cái bục đặt trước đoàn quân Lusitania. "Đầu hàng, hoặc chịu chung số phận!" Lời đe dọa hết sức đơn giản, nhưng khi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc mình từng gặp qua vô số lần trong đời, các binh lính không khỏi kinh hãi.
Hoàng hậu Tahamine tái mặt, nói với Marzban Sam khi ông đến cung điện báo cáo, "Ngươi hắc chắn không có thủ cấp của bệ hạ ở đó chứ...."
"Không, thưa hoàng hậu. Bệ hạ không nằm trong số đó, chỉ có ngài eran Vahriz, các marzban Manucherch, Hayir và...."
Sam nghiến răng nghiến lợi kể ra những cái tên. Ông không thể không nghẹn ngào khi đó đều là các chiến hữu từng cùng mình vào sinh ra tử, săn bắn, uống rượu.
"Sam, hay là cứ mở cổng thành xong ra một mất một còn với chúng ? Kỵ binh của ta còn đó mà? Không thể để quân Lusitania mọi rợ này thích làm gì thì làm được !" Marzban Garshasp đề nghị.
"Đừng nóng vội. Chúng ta có tới 1 vạn quân trong thành với lương thực, vũ khí dồi dào. Nếu chờ được quân tiếp viện từ phía đông, với sự hỗ trợ của họ, ta có thể giao chiến với quân Lusitania ngoài đó bằng thế gọng kìm, diệt sạch bọn chúng chỉ trong một buổi sáng. Đâu cần liều lĩnh phản công sớm."
Là hai người phụ trách an nguy của kinh đô nhưng Garshasp và Sam lại thường xuyên bất đồng quan điểm. Garshasp ủng hộ đánh nhanh thắng nhanh, Sam lại ủng hộ kháng chiến trường kỳ, tiến chậm ăn chắc. Hơn nữa, khi quân lính Lusitania đứng bên ngoài thành bắc loa kêu gào, kích động các nô lệ trong thành nổi loạn bằng lời hứa trả tự do, Garshasp đề nghị dùng vũ lực đàn áp, trong khi Sam kiên quyết phản đối. Ông nhấn mạnh rằng hành động đó sẽ chỉ khiến họ thêm phẫn nộ và gây ra bất ổn lớn hơn.
"Ta phải nói với ngài bao nhiêu lần nữa đây? Không việc gì phải sợ. Ta còn Kishward và Bahman ở phía đông nữa mà. Họ sẽ dẫn quân về đây giải cứu cho ta ngay thôi."
"Khi nào?"
Câu nói ngắn gọn của Garshasp tràn đầy sự thù địch. Sam cảm thấy không có nghĩa vụ phải trả lời ông ta. Dù Kishward có lực lượng quân đóng ở biên giới phía đông và lập tức chi viện cho kinh thành sau khi nhận tin thất bại ở Atropatene đi nữa thì cũng chẳng thể tới đây sau 1 tháng. Bên cạnh đó, còn vô số vấn đề khó nhằn hơn nhiều.
"Những người có tư cách lãnh đạo như đức vua và thái tử đều mất tích. Chúng ta phải tìm một ai đó đảm nhận vai trò này."
Garshasp nói, "Nếu chẳng may cả hai người họ gặp chuyện thì vương quốc Pars sẽ ra sao?"
"Đến khi đó, chúng ta không còn cách nào khác ngoài trao vương miện cho hoàng hậu Tahamine. Bà ấy sẽ cai trị đất nước với tư cách nữ hoàng."
Garshasp tặc lưỡi, "Nếu điều đó xảy ra, chắc dân Badakhshan sẽ vui mừng lắm. Người đàn bà trước kia của hoàng tử Badakhshan trở thành nữ hoàng của Pars ! Cuối cùng, chẳng phải Badakhshan mới là kẻ chiến thắng sao?"
"Đừng nói nhảm về tiến trình lịch sử nữa. Dù bà ấy là ai trong quá khứ thì giờ cũng là hoàng hậu của nước ta. Ngoài bà ấy ra, còn ai khác phù hợp với vai trò này hơn?"
Trong lúc họ trò chuyện, cuộc tấn công của quân Lusitania vẫn không ngừng, đặc biệt là những tiếng hô hào kích động nô lệ trong thành.
"Hỡi những người dân bị áp bức trong thành kia, con người không ai sinh ra để làm nô lệ. Mọi người đều bình đẳng dưới chân thần Yadabaoth. Dù là vua, binh lính hay nông dân, tất cả đều là môn đồ của chúa. Các ngươi định oằn mình gánh chịu gông cùm ấy đến bao giờ? Đã đến lúc phá vỡ xiềng xích là giành lại phẩm giá của mình !"
"Thật vớ vẩn, không phải chính lũ khốn các ngươi mới đang áp bức bọn ta sao?"
Garshasp lẩm bẩm cáu giận. Đúng lúc này, có lính đến báo.
"Bọn nô lệ đã phóng hỏa đền chính. Họ giết chết thầy tu bằng xích sắt và mở cổng tây cho quân Lusiatania."
Garshasp khi ấy còn đang chỉ huy phòng thủ ở cổng bắc nhưng lập tức trao quyền cho cấp dưới, một mình cưỡi ngựa đến cổng tây. Giữa vòng xoáy cuồng loạn của khói lửa, một đám đông binh lính và nô lệ đang giao tranh.
"Giữ chặt cổng thành, đừng để cổng mở !"
Garshasp lao ngựa như bay. Những nô lệ chỉ có trong tay cuốc và gậy, ban đầu họ định bỏ trốn, nhưng khi thấy Garshasp chỉ có một mình, họ quyết định xông đến ồ ạt, muốn kéo ông ta xuống ngựa.
Thanh kiếm của Garshasp vung lên trái phải trên lưng ngựa, vẽ những luồng sáng bằng bạc. Máu tươi loang đỏ mặt đất khi xác những nô lệ lần lượt đổ sụp trên vỉa hè lát đá. Kêu gào trong tuyệt vọng, số còn lại cố gắng chạy trốn, nhưng bị bao vây bởi quân lính của Sam, cũng vừa nhận lệnh và tới nơi. Nhờ thế, cổng thành vẫn còn giữ vững được.
"Garshasp ! Giết nô lệ thì vẻ vang lắm sao?" Sam nhổ một bãi nước bọt đầy ghê tởm.
Garshasp mất kiên nhẫn, "Chúng không phải nô lệ, chúng là bọn làm phản!"
"Chúng đâu có gì khác ngoài gậy gộc?"
"Nhưng trong tim chúng có kiếm!"
Đối mặt với lời phản bác sắc bén này, Sam im lặng. Khi nhìn những nô lệ bị xích lại rồi lôi đi, ông ta nói.
"Nhìn vào mắt chúng đi Garshasp. Ngài có thể giết mười tên làm loạn, nhưng sẽ sinh ra mười nghìn tên nữa."
Tiên đoán của Sam đã sớm thành hiện thực.
Ngày hôm sau, cách cổng bắc không xa, những nô lệ bị giam cầm ở một phòng giam nhỏ đã nổi dậy.
Không thể trơ mắt nhìn những cuộc bạo động ngày ngày diễn ra, marzan Sam đến yết kiến hoàng hậu Tahamine để xin lời khuyên thấu đáo.
"Không còn lựa chọn nào nữa rồi. Hoàng hậu, cầu xin người hãy hạ lệnh giải phóng cho tất cả nô lệ trong thành, nâng họ thành thường dân và cung cấp vũ khí cho họ. Nếu không, sự bất khả xâm phạm của hoàng thành sẽ chỉ còn là ảo ảnh hão huyền thôi."
Đôi lông mày thanh mảnh của hoàng hẫu nhíu lại vì kinh ngạc.
"Không phải ta không hiểu ý ngài, ngài Sam. Nhưng hoàng tộc, quý tộc, binh sĩ, dân thường và nô lệ đã tạo nên nền tảng xã hội của Par. Nếu làm xáo trộn nền tảng này chỉ vì sự an toàn nhất thời thì khi bệ hạ quay về, biết giải thích thế nào?"
Sam thở dài trước sự ngoan cố của hoàng hậu.
"Đó là sự thật. Nhưng với tất cả lòng tôn kính, thưa hoàng hậu, cái gọi là nền tảng xã hội ấy lúc này đây lại là mầm mống hiểm nguy cho kinh thành. Rốt cuộc thì ai sẽ chiến đấu cho một đất nước đang cầm tù mình? Những kẻ thù bao vây chúng ta ngoài kia hứa sẽ ban cho họ chính xác những thứ chúng ta không ban cho được. Dù đó rõ ràng là những lời dối trá, nhưng với những nô lệ vốn chẳng có đường nào khác để đi, họ sẽ tin lời hứa đó mà chẳng chút nghi ngờ."
"Ta hiểu. Ta sẽ cân nhắc."
Hoàng hậu chẳng đưa ra cam kết nào, Sam đành phải bỏ cuộc.
Và tình hình lại tiếp tục xấu đi.
.
Đối với người hát rong Gieve, sau khi được ban cho một căn phòng trong cung điện, dường như trận chiến rực lửa bên ngoài chẳng phải việc của anh ta. Anh ta ngày ngày chìm đắm trong cuộc sống xa hoa, ăn cao lương mỹ vị, thỏa sức hưởng thụ. Cho đến một đêm nọ, anh được gọi đến phòng của tể tướng Husrav.
Lão tể tướng gầy gò như một nông dân nghèo khổ do mắc bệnh dạ lày lâu năm, chào đón chàng hát rong trẻ tuổi với vụ cười khúm núm.
"Ta tin hẳn trí thông minh của cậu có ấn tượng như tài bắn cung."
"Từ bé đến giờ đã nhiều người khen tôi như thế."
Thái độ trơ trẽn của Gieve khi nhận lời tang bốc khiến lão tể tướng Husrav không nói nên lời. Ánh mắt lão lướt qua từng chi tiết của bức bích họa trên tường. Rồi như vừa phát hiện ra điều gì đó, lão mời Gieve ngồi. Biết mình nắm thế thượng phong, chàng hát rong trẻ tuổi ung dung ngồi xuống, chẳng có chút e dè nào.
"Còn bây giờ, ta có chút chuyện muốn bàn với cậu. Tài trí của cậu chằng còn gì để bàn, nên ta tin rằng cậu có thể trông cậy được."
Gieve không trả lời ngay. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vị tể tướng, dùng mọi giác quan đề thăm dò xung quanh ông ta. Anh có thể cảm nhận được ánh sáng phản chiếu từ đao kiếm và áo giáp. Nếu mình từ chối lời đề nghị, đám binh sĩ trang bị vũ khí đầy đủ trong kia sẽ xông ran gay. Tất nhiên khi ấy, anh có thể bắt tể tướng làm con tin, nhưng dường như lão già gầy quắt ấy sắc bén hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
"Cậu thấy sao? Có nhận lời không?"
"Để xem....Nếu ngài đưa ra một lý do chính đáng và một phần thưởng tương xứng cũng như khả năng thành công, đương nhiên tôi sẽ chấp thuận, nhưng...."
"Để đảm bảo cho sự trường tồn của vương quốc Pars, đó là lý do duy nhất. Còn phần thưởng thì đương nhiên sẽ hết sức thoản đáng."
"Nếu thật vậy, tôi xin dốc chút sức mọn này."
Husrav lấy làm hài lòng, gật gật đầu.
"Tốt rồi. Ta tin hoàng hậu sẽ rất vui khi nghe câu trả lời của cậu."
"Hoàng hậu ư?"
"Người mời cậu đến đây không phải ta. Đó là ý chỉ của hoàng hậu, chứng tỏ người đặt niềm tin rất lớn nơi cậu đấy."
"Ôi chao, hoàng hậu lại tin tưởng một kẻ hát rong như tôi sao? Vinh dự cho tôi quá."
Chẳng có bên nào nói lời chân thành. Chỉ kẻ ngu ngốc mới tin vào lòng tốt của đám quyền thế.
"Tóm lại, Gieve, tôi muốn cậu hộ tống hoàng hậu xuống một lối đi bí mật và đưa người đến nơi an toàn bên ngoài thành."
"Hoàng hậu định rời kinh đô sao?"
"Đúng thế."
"Kinh thoành mà lại thiếu vắng sự hiện diện của cả nhà vua lẫn hoàng hậu ư? Xem ra Ecbatana chẳng còn xứng đáng với vinh quang của hoàng hậu nữa rồi."
Dù sự mỉa mai tràn ngập lời nói nhưng tể tướng không quá để tâm vì những lời ấy được bọc trong giọng nói thánh thót như chuông bạc.
"Nếu hoàng hậu thành công trốn thoát và an toàn hội ngộ với bệ hạ ở ngoài thành, họ sẽ thiết lập lại quyền lực của hoàng gia xứ Pars. Các tướng lĩnh, binh sĩ, thần dân ở mọi nơi trên tổ quốc sẽ đều tập trung về đó thề nguyện trung thành. Ecbatana tồn hay vong, đâu cần bám víu vào một thứ như vậy?"
Nói nghe mới có lý làm sao.
"Còn hơn một triệu dân thành Ecbatana, họ sẽ ra sao?"
Ngay khi Gieve hỏi đến điều này, tể tướng lập tức tỏ vẻ không hài lòng. Vì đó không còn là câu nói mỉa mai đơn thuần nữa mà là sự chỉ trích thẳng thắn, khó có thể không nhận ra.
"Chuyện đó không liên quan đến cậu. An nguy của hoàng gia là điều quan trọng nhất. Không thể nghĩ cho từng người từng người ngoài kia được."
"Phải phải. Cho nên những công dân vô tội ấy chẳng có lựa chọn nào khác là tự bảo vệ mình, giống như tôi đây."
Vị tể tướng không biết đọc suy nghĩ nên không nghe được những lời thì thầm trong lòng Gieve. Ông ta có thể ngồi vững cái ghế đó trong 16 năm mà không gặp cản trở nào, đơn giản vì ông ta khéo léo đoán trước được ý muốn của Andragoras, người có quyền lực tuyệt đối trong triều đình. Ông ta cũng nhạy bén trong việc phát hiện những âm mưu.
Người quyết định là Andragoras, còn tất cả những gì Husrav cần làm là hiện thực hóa quyết định ấy một cách phù hợp. Dù thi thoảng ông ta cũng bòn mót cho vào túi riêng, nhưng cũng chi như phần lớn quý tộc và thầy tu khác thôi, không có gì đáng kể. Đương nhiên các quan chức cấp cao sẽ lợi dụng quyền lực của mình để thu vài ba khoản thuế từ người dân. Nhưng ông ta chả có lý do gì mà phải giải thích với một gã hát rong nghèo hèn như Gieve.
Gieve nhận lấy 100 đồng dinar vàng với vẻ biết ơn. Đồ cho không thì việc gì phải từ chối.
"Chúng đến rồi ! Chúng đã dùng những tháp cao bằng gỗ đó để bắn mũi tên lửa, hạ sát quân ta."
"Lại trò trẻ con này."
Sam tặc lưỡi, ra lệnh cho lính đổ đầy dầu và các túi da cừu. Họ dựng khiên, chặn đứng đợt bắn tên dữ dội từ những tòa tháp, rồi tận dụng thời gian nghỉ giữa những đợt phóng tên đó để đặt túi dầu lên máy bắn đá, bắn về phía kẻ địch. Dầu va vào tháp, tưới ướt sũng những tên lính đứng ở đó.
"Bắn tên lửa!"
Nhận lệnh, hàng trăm mũi tên rực lửa phóng lên bầu trời. Không có thứ gì cản trở tầm nhìn từ tường thành đến tháp vây của địch.
Những tháp vây bằng gỗ của quân Lusitania ngay lập tức trở thành ngọn đuốc sống. Những tên lính bốc cháy, gào rống lên rồi ngã xuống đất, tòa tháp cũng mau chóng sụp đổ.
Mất tháp vây, người Lusitania lại bắc những chiếc thang có chiều dài tương ứng với tường thành rồi leo lên. Để chống lại, lính Pars bắn một loạt tên xuống đầu kẻ thù, dội dầu sôi lên chúng, rồi lại phóng tên lửa. Thi thoảng, họ thả những tảng đá lớn xuống nghiền nát quân địch. Quân Lusitania cố hết sức bò lên được thì đều bị lính Pars bao vây, giết chết.
Cho đến lúc này, cuộc công thành Ecbatana đã kéo dài hơn mười ngày, người Lusitania vẫn không thể đặt nổi một chân vào bên trong, ấy vậy mà đã mất đi năm vạn quân, so với lúc chiến thắng ở Atropatene. Có lẽ họ bắt đầu nhận ra thật ngu ngốc khi tấn công trực diện bằng vũ lực, và chuyển sang sử dụng chiến thuật tâm lý.
Ngày 5 tháng 11, hơn một trăm cái đầu được xếp thành hàng trên một cái bục đặt trước đoàn quân Lusitania. "Đầu hàng, hoặc chịu chung số phận!" Lời đe dọa hết sức đơn giản, nhưng khi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc mình từng gặp qua vô số lần trong đời, các binh lính không khỏi kinh hãi.
Hoàng hậu Tahamine tái mặt, nói với Marzban Sam khi ông đến cung điện báo cáo, "Ngươi hắc chắn không có thủ cấp của bệ hạ ở đó chứ...."
"Không, thưa hoàng hậu. Bệ hạ không nằm trong số đó, chỉ có ngài eran Vahriz, các marzban Manucherch, Hayir và...."
Sam nghiến răng nghiến lợi kể ra những cái tên. Ông không thể không nghẹn ngào khi đó đều là các chiến hữu từng cùng mình vào sinh ra tử, săn bắn, uống rượu.
"Sam, hay là cứ mở cổng thành xong ra một mất một còn với chúng ? Kỵ binh của ta còn đó mà? Không thể để quân Lusitania mọi rợ này thích làm gì thì làm được !" Marzban Garshasp đề nghị.
"Đừng nóng vội. Chúng ta có tới 1 vạn quân trong thành với lương thực, vũ khí dồi dào. Nếu chờ được quân tiếp viện từ phía đông, với sự hỗ trợ của họ, ta có thể giao chiến với quân Lusitania ngoài đó bằng thế gọng kìm, diệt sạch bọn chúng chỉ trong một buổi sáng. Đâu cần liều lĩnh phản công sớm."
Là hai người phụ trách an nguy của kinh đô nhưng Garshasp và Sam lại thường xuyên bất đồng quan điểm. Garshasp ủng hộ đánh nhanh thắng nhanh, Sam lại ủng hộ kháng chiến trường kỳ, tiến chậm ăn chắc. Hơn nữa, khi quân lính Lusitania đứng bên ngoài thành bắc loa kêu gào, kích động các nô lệ trong thành nổi loạn bằng lời hứa trả tự do, Garshasp đề nghị dùng vũ lực đàn áp, trong khi Sam kiên quyết phản đối. Ông nhấn mạnh rằng hành động đó sẽ chỉ khiến họ thêm phẫn nộ và gây ra bất ổn lớn hơn.
"Ta phải nói với ngài bao nhiêu lần nữa đây? Không việc gì phải sợ. Ta còn Kishward và Bahman ở phía đông nữa mà. Họ sẽ dẫn quân về đây giải cứu cho ta ngay thôi."
"Khi nào?"
Câu nói ngắn gọn của Garshasp tràn đầy sự thù địch. Sam cảm thấy không có nghĩa vụ phải trả lời ông ta. Dù Kishward có lực lượng quân đóng ở biên giới phía đông và lập tức chi viện cho kinh thành sau khi nhận tin thất bại ở Atropatene đi nữa thì cũng chẳng thể tới đây sau 1 tháng. Bên cạnh đó, còn vô số vấn đề khó nhằn hơn nhiều.
"Những người có tư cách lãnh đạo như đức vua và thái tử đều mất tích. Chúng ta phải tìm một ai đó đảm nhận vai trò này."
Garshasp nói, "Nếu chẳng may cả hai người họ gặp chuyện thì vương quốc Pars sẽ ra sao?"
"Đến khi đó, chúng ta không còn cách nào khác ngoài trao vương miện cho hoàng hậu Tahamine. Bà ấy sẽ cai trị đất nước với tư cách nữ hoàng."
Garshasp tặc lưỡi, "Nếu điều đó xảy ra, chắc dân Badakhshan sẽ vui mừng lắm. Người đàn bà trước kia của hoàng tử Badakhshan trở thành nữ hoàng của Pars ! Cuối cùng, chẳng phải Badakhshan mới là kẻ chiến thắng sao?"
"Đừng nói nhảm về tiến trình lịch sử nữa. Dù bà ấy là ai trong quá khứ thì giờ cũng là hoàng hậu của nước ta. Ngoài bà ấy ra, còn ai khác phù hợp với vai trò này hơn?"
Trong lúc họ trò chuyện, cuộc tấn công của quân Lusitania vẫn không ngừng, đặc biệt là những tiếng hô hào kích động nô lệ trong thành.
"Hỡi những người dân bị áp bức trong thành kia, con người không ai sinh ra để làm nô lệ. Mọi người đều bình đẳng dưới chân thần Yadabaoth. Dù là vua, binh lính hay nông dân, tất cả đều là môn đồ của chúa. Các ngươi định oằn mình gánh chịu gông cùm ấy đến bao giờ? Đã đến lúc phá vỡ xiềng xích là giành lại phẩm giá của mình !"
"Thật vớ vẩn, không phải chính lũ khốn các ngươi mới đang áp bức bọn ta sao?"
Garshasp lẩm bẩm cáu giận. Đúng lúc này, có lính đến báo.
"Bọn nô lệ đã phóng hỏa đền chính. Họ giết chết thầy tu bằng xích sắt và mở cổng tây cho quân Lusiatania."
Garshasp khi ấy còn đang chỉ huy phòng thủ ở cổng bắc nhưng lập tức trao quyền cho cấp dưới, một mình cưỡi ngựa đến cổng tây. Giữa vòng xoáy cuồng loạn của khói lửa, một đám đông binh lính và nô lệ đang giao tranh.
"Giữ chặt cổng thành, đừng để cổng mở !"
Garshasp lao ngựa như bay. Những nô lệ chỉ có trong tay cuốc và gậy, ban đầu họ định bỏ trốn, nhưng khi thấy Garshasp chỉ có một mình, họ quyết định xông đến ồ ạt, muốn kéo ông ta xuống ngựa.
Thanh kiếm của Garshasp vung lên trái phải trên lưng ngựa, vẽ những luồng sáng bằng bạc. Máu tươi loang đỏ mặt đất khi xác những nô lệ lần lượt đổ sụp trên vỉa hè lát đá. Kêu gào trong tuyệt vọng, số còn lại cố gắng chạy trốn, nhưng bị bao vây bởi quân lính của Sam, cũng vừa nhận lệnh và tới nơi. Nhờ thế, cổng thành vẫn còn giữ vững được.
"Garshasp ! Giết nô lệ thì vẻ vang lắm sao?" Sam nhổ một bãi nước bọt đầy ghê tởm.
Garshasp mất kiên nhẫn, "Chúng không phải nô lệ, chúng là bọn làm phản!"
"Chúng đâu có gì khác ngoài gậy gộc?"
"Nhưng trong tim chúng có kiếm!"
Đối mặt với lời phản bác sắc bén này, Sam im lặng. Khi nhìn những nô lệ bị xích lại rồi lôi đi, ông ta nói.
"Nhìn vào mắt chúng đi Garshasp. Ngài có thể giết mười tên làm loạn, nhưng sẽ sinh ra mười nghìn tên nữa."
Tiên đoán của Sam đã sớm thành hiện thực.
Ngày hôm sau, cách cổng bắc không xa, những nô lệ bị giam cầm ở một phòng giam nhỏ đã nổi dậy.
Không thể trơ mắt nhìn những cuộc bạo động ngày ngày diễn ra, marzan Sam đến yết kiến hoàng hậu Tahamine để xin lời khuyên thấu đáo.
"Không còn lựa chọn nào nữa rồi. Hoàng hậu, cầu xin người hãy hạ lệnh giải phóng cho tất cả nô lệ trong thành, nâng họ thành thường dân và cung cấp vũ khí cho họ. Nếu không, sự bất khả xâm phạm của hoàng thành sẽ chỉ còn là ảo ảnh hão huyền thôi."
Đôi lông mày thanh mảnh của hoàng hẫu nhíu lại vì kinh ngạc.
"Không phải ta không hiểu ý ngài, ngài Sam. Nhưng hoàng tộc, quý tộc, binh sĩ, dân thường và nô lệ đã tạo nên nền tảng xã hội của Par. Nếu làm xáo trộn nền tảng này chỉ vì sự an toàn nhất thời thì khi bệ hạ quay về, biết giải thích thế nào?"
Sam thở dài trước sự ngoan cố của hoàng hậu.
"Đó là sự thật. Nhưng với tất cả lòng tôn kính, thưa hoàng hậu, cái gọi là nền tảng xã hội ấy lúc này đây lại là mầm mống hiểm nguy cho kinh thành. Rốt cuộc thì ai sẽ chiến đấu cho một đất nước đang cầm tù mình? Những kẻ thù bao vây chúng ta ngoài kia hứa sẽ ban cho họ chính xác những thứ chúng ta không ban cho được. Dù đó rõ ràng là những lời dối trá, nhưng với những nô lệ vốn chẳng có đường nào khác để đi, họ sẽ tin lời hứa đó mà chẳng chút nghi ngờ."
"Ta hiểu. Ta sẽ cân nhắc."
Hoàng hậu chẳng đưa ra cam kết nào, Sam đành phải bỏ cuộc.
Và tình hình lại tiếp tục xấu đi.
.
Đối với người hát rong Gieve, sau khi được ban cho một căn phòng trong cung điện, dường như trận chiến rực lửa bên ngoài chẳng phải việc của anh ta. Anh ta ngày ngày chìm đắm trong cuộc sống xa hoa, ăn cao lương mỹ vị, thỏa sức hưởng thụ. Cho đến một đêm nọ, anh được gọi đến phòng của tể tướng Husrav.
Lão tể tướng gầy gò như một nông dân nghèo khổ do mắc bệnh dạ lày lâu năm, chào đón chàng hát rong trẻ tuổi với vụ cười khúm núm.
"Ta tin hẳn trí thông minh của cậu có ấn tượng như tài bắn cung."
"Từ bé đến giờ đã nhiều người khen tôi như thế."
Thái độ trơ trẽn của Gieve khi nhận lời tang bốc khiến lão tể tướng Husrav không nói nên lời. Ánh mắt lão lướt qua từng chi tiết của bức bích họa trên tường. Rồi như vừa phát hiện ra điều gì đó, lão mời Gieve ngồi. Biết mình nắm thế thượng phong, chàng hát rong trẻ tuổi ung dung ngồi xuống, chẳng có chút e dè nào.
"Còn bây giờ, ta có chút chuyện muốn bàn với cậu. Tài trí của cậu chằng còn gì để bàn, nên ta tin rằng cậu có thể trông cậy được."
Gieve không trả lời ngay. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vị tể tướng, dùng mọi giác quan đề thăm dò xung quanh ông ta. Anh có thể cảm nhận được ánh sáng phản chiếu từ đao kiếm và áo giáp. Nếu mình từ chối lời đề nghị, đám binh sĩ trang bị vũ khí đầy đủ trong kia sẽ xông ran gay. Tất nhiên khi ấy, anh có thể bắt tể tướng làm con tin, nhưng dường như lão già gầy quắt ấy sắc bén hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
"Cậu thấy sao? Có nhận lời không?"
"Để xem....Nếu ngài đưa ra một lý do chính đáng và một phần thưởng tương xứng cũng như khả năng thành công, đương nhiên tôi sẽ chấp thuận, nhưng...."
"Để đảm bảo cho sự trường tồn của vương quốc Pars, đó là lý do duy nhất. Còn phần thưởng thì đương nhiên sẽ hết sức thoản đáng."
"Nếu thật vậy, tôi xin dốc chút sức mọn này."
Husrav lấy làm hài lòng, gật gật đầu.
"Tốt rồi. Ta tin hoàng hậu sẽ rất vui khi nghe câu trả lời của cậu."
"Hoàng hậu ư?"
"Người mời cậu đến đây không phải ta. Đó là ý chỉ của hoàng hậu, chứng tỏ người đặt niềm tin rất lớn nơi cậu đấy."
"Ôi chao, hoàng hậu lại tin tưởng một kẻ hát rong như tôi sao? Vinh dự cho tôi quá."
Chẳng có bên nào nói lời chân thành. Chỉ kẻ ngu ngốc mới tin vào lòng tốt của đám quyền thế.
"Tóm lại, Gieve, tôi muốn cậu hộ tống hoàng hậu xuống một lối đi bí mật và đưa người đến nơi an toàn bên ngoài thành."
"Hoàng hậu định rời kinh đô sao?"
"Đúng thế."
"Kinh thoành mà lại thiếu vắng sự hiện diện của cả nhà vua lẫn hoàng hậu ư? Xem ra Ecbatana chẳng còn xứng đáng với vinh quang của hoàng hậu nữa rồi."
Dù sự mỉa mai tràn ngập lời nói nhưng tể tướng không quá để tâm vì những lời ấy được bọc trong giọng nói thánh thót như chuông bạc.
"Nếu hoàng hậu thành công trốn thoát và an toàn hội ngộ với bệ hạ ở ngoài thành, họ sẽ thiết lập lại quyền lực của hoàng gia xứ Pars. Các tướng lĩnh, binh sĩ, thần dân ở mọi nơi trên tổ quốc sẽ đều tập trung về đó thề nguyện trung thành. Ecbatana tồn hay vong, đâu cần bám víu vào một thứ như vậy?"
Nói nghe mới có lý làm sao.
"Còn hơn một triệu dân thành Ecbatana, họ sẽ ra sao?"
Ngay khi Gieve hỏi đến điều này, tể tướng lập tức tỏ vẻ không hài lòng. Vì đó không còn là câu nói mỉa mai đơn thuần nữa mà là sự chỉ trích thẳng thắn, khó có thể không nhận ra.
"Chuyện đó không liên quan đến cậu. An nguy của hoàng gia là điều quan trọng nhất. Không thể nghĩ cho từng người từng người ngoài kia được."
"Phải phải. Cho nên những công dân vô tội ấy chẳng có lựa chọn nào khác là tự bảo vệ mình, giống như tôi đây."
Vị tể tướng không biết đọc suy nghĩ nên không nghe được những lời thì thầm trong lòng Gieve. Ông ta có thể ngồi vững cái ghế đó trong 16 năm mà không gặp cản trở nào, đơn giản vì ông ta khéo léo đoán trước được ý muốn của Andragoras, người có quyền lực tuyệt đối trong triều đình. Ông ta cũng nhạy bén trong việc phát hiện những âm mưu.
Người quyết định là Andragoras, còn tất cả những gì Husrav cần làm là hiện thực hóa quyết định ấy một cách phù hợp. Dù thi thoảng ông ta cũng bòn mót cho vào túi riêng, nhưng cũng chi như phần lớn quý tộc và thầy tu khác thôi, không có gì đáng kể. Đương nhiên các quan chức cấp cao sẽ lợi dụng quyền lực của mình để thu vài ba khoản thuế từ người dân. Nhưng ông ta chả có lý do gì mà phải giải thích với một gã hát rong nghèo hèn như Gieve.
Gieve nhận lấy 100 đồng dinar vàng với vẻ biết ơn. Đồ cho không thì việc gì phải từ chối.
Danh sách chương