Vầng dương đáng lẽ đã mọc từ lâu, nhưng không một tia sáng nào chiếu xuyên qua được màn sương mù dày đặc phủ kín vùng bình nguyên. Đó là một ngày cuối tháng mười khi mùa thu đã tàn hết. Cũng chẳng có một cơn gió nào. Thật vậy, cảnh tượng lúc này chìm trong một màu trắng xóa mờ mịt, vô cùng kiếm gặp với khí hậu xứ Pars luôn ngập tràn những cơn gió nóng bỏng.

Arslan, con trai vua Andragoras đệ tam nhẹ nhàng vỗ về chú ngựa bất an của mình. Lần đầu xuất chinh ra trận, bản thân chàng cũng không thể yên lòng. Tuy nhiên, chàng hiểu nếu không giữ cho chú ngựa bình tĩnh, chàng sẽ không thể tiến quân khi thời cơ đến.

Dường như có gì đó đang cảnh báo với chàng, màn sương mù này thật kỳ lạ. Bình nguyên bằng phẳng kéo dài về xa tít, hay những đỉnh núi phủ tuyết nhấp nhô phía bắc đều bị che khuất cả, không có bất cứ thứ gì thấy được bằng mắt thường.

Tiếng vó ngựa vang lên bên phải. Một kỵ sĩ lớn tuổi trong bộ áo giáp chỉnh tề. Đó là eran(1) của xứ Pars, Vahriz. Dù năm nay đã 65 tuổi nhưng thân thể rắn rỏi của ông vẫn luôn sẵn sàng cho mọi cuộc viễn chinh hay săn bắn.

(1) Eran : chức tướng lãnh thống lĩnh toàn quân, dịch là đại tướng quân cũng được.

"Hóa ra người ở đây, điện hạ. Đừng đi lang thang quá xa khỏi doanh trại của đức vua vào lúc này. Bị lạc bây giờ không phải chuyện đùa đâu."

"Vahriz, sương mù như thế này chẳng phải sẽ bất lợi cho quân ta sao?" Arslan hỏi vị tướng lĩnh. Dưới chiếc mũ giáp, đôi mắt của hoàng tử sáng ngời như bầu trời đêm trong vắt đầy sao.

"Cho dù là sương mù hay bóng tối." Vahriz vừa cười vừa đáp. "Hay thậm chí một trận bão tuyết dữ dội, không có gì cản được bước tiến của kỵ binh xứ Pars. Xin người đừng lo lắng quá, thưa điện hạ. Kể từ khi phụ vương của người lên ngôi, quân đội Pars không biết đến thất bại là gì."

Nhưng vị hoàng tử mười bốn tuổi không thể dễ dàng chấp nhận sự tự tin đến mức thiếu thận trọng của người lớn. Không phải kỵ sĩ già này mới cảnh báo chàng về sự nguy hiểm nếu bị lạc sao? Trong màn sương dày đặc này, thế mạnh lớn nhất của kỵ binh là tốc độ sẽ bị cản trở sao? "Nào, người còn căng thẳng hơn cả một lão già như thần. Tất cả 8 vạn 5 nghìn kỵ binh ta đều nắm rõ địa hình bình nguyên Atropatene như lòng bàn tay. Mặt khác, quân Lusitanian man rợ đến từ cách đây hơn 400 farsang (2). Chúng không biết gì về nơi này cả. Về cơ bản, chúng đã lặn lội tới cả một đất nước xa xôi chỉ để tự đào mồ chôn mình."

(2) Farsang : tương đương 5km

Arslan khẽ miết ngón tay vào chuôi thanh đoản kiếm bên thắt lưng. Sau đó, chàng lấy lại bình tĩnh và nói, "Cách đâu không lâu, vương quốc Maryam đã bị người Lusitania tiêu diệt. Chẳng phải Maryam cũng là một đất nước xa lạ với họ hay sao?"

Ngay khi vị tướng già định phản bác lại hoàng tử thiếu niên đang lo lắng một cách khoa trương thì một kỵ sĩ khác lại chạy tới, gọi lớn.

"Eran Vahriz ! Xin mau chóng quay về doanh trại!"

"Chúng ta chuẩn bị xuất quân rồi sao, ngài Kharlan?"

Kỵ sĩ trung niên lắc đầu, những sợi tua đỏ trên mũ giáp của ông cũng chuyển động theo, "Không, là cháu của ngài. Cậu ấy gặp rắc rối rồi."

"Dariun sao?"

"Đúng vậy. Đức vua đang nổi trận lôi đình. Ngài ấy nói sẽ tước quyền chỉ huy của Dariun. Nhưng Dariun là một trong những võ sĩ mạnh nhất vương quốc ta...."

"Mardan của các mardan (3), dũng sĩ trong mọi dũng sĩ, tôi biết."

(3) Mardan : chiến binh

"Nếu chuyện này thực sự xảy ra thì sẽ ảnh hưởng tới tinh thần quân sĩ ngay trước giờ xuất trận. Eran, làm ơn hãy tìm cách nào đó xoa dịu cơn thịnh nộ của bệ hạ."

"Thằng nhóc Dariun này, đúng là ăn hại!" Dù là câu nói đầy giận dữ nhưng ai cũng cảm nhận được trong đó tình cảm sâu sắc mà vị lão tướng dành cho cháu trai của mình.

Theo sự dẫn hướng của Kharlan, Arslan và Vahriz thúc ngựa phi nước đại trên bình nguyên, băng qua màn xương mờ mịt.

Vua Andragoras đệ tam năm nay chừng bốn mươi tuổi. Bộ râu đen rậm và ánh mắt sắc như dao nói lên khí phách ngời ngời của một tướng lĩnh đã trải qua mười sáu năm chinh chiến mà chưa một lần thất bại. Ông ta cao lớn như một con ngựa, bờ vai như hổ, thân hình như gấu. Năm 13 tuổi ông đã một mình đánh hạ sư tử, giành lấy danh hiệu Shergir "thợ săn sư tử", năm mười bốn tuổi lần đầu ra trận và lãnh chức Mardan, chính thức trở thành chiến binh.

Ngự trong một doanh trại bằng gấm quý xa hoa, nhà vua danh tiếng lúc này đang run lên vì cơn giận. Một thanh niên mặc áo giáp đơn độc quỳ trước mặt ông. Anh ta là Dariun, cháu trai eran Vahriz, hai bảy tuổi, người trẻ nhất trong số mười hai marzbans của toàn quân.

Marzban là chức tướng lĩnh dẫn đầu 1 vạn kỵ binh. Ở Pars, kỵ binh luôn được coi trọng hơn hẳn bộ binh. Tất cả các kỵ binh đều thuộc đẳng cấp azadan và được phong tước hiệp sĩ, trong khi thuộc cấp của họ chỉ là những người tự do azat. Thậm chí đến ngay cả thủ lĩnh bộ binh cũng chỉ là azat. Dưới đó nữa là ghulam, hay còn gọi là nô lệ. Theo hệ thống phân cấp quân sự, marzban về cơ bản chỉ đứng sau wispuhran (hoàng gia) mà thôi. Để đạt được cấp bậc marzban khi chỉ mới hai bảy tuổi, người ta có thể dễ dàng hình dung Dariun là nhân vật dũng mãnh bậc nào.

"Dariun, ta đã nhìn nhầm ngươi!" Nhà vua quát lên giận dữ, quất cây roi vào cột lều, "Danh tiếng của ngươi vang đến tận Mirs và Turan ! Ấy vậy mà ngươi đã bị linh hồn của lũ hèn nhát nhập vào rồi hay sao? Không ngờ có ngày ta lại nghe thấy hai chữ 'lui quân' từ miệng ngươi, dù trận chiến còn chưa bắt đầu!"

Lúc này, Dariun cuối cùng cũng lên tiếng, "Thưa bệ hạ, thần không phải kẻ hèn nhát, mà chỉ đưa ra lời khuyên một cách khiêm nhường."

Chiến giáp toàn thân anh ta tuyền một màu đen, từ sợi tua trên mũ giáp đến đôi ủng, trừ lớp lót trong của áo choàng đỏ thẫm như hoàng hôn. Khuôn mặt trẻ trung, rám nắng, sắc sảo, mãnh liệt, có thể xem là một chàng thanh niên đẹp trai, nếu không phải chiến bào hợp với anh ta hơn là gấm vóc châu báu.

"Một chiến binh muốn chạy trốn khỏi chiến trận, từ chối chiến đấu - đó không gọi là hèn nhát thì là gì?"

"Thưa bệ hạ, xin hãy cân nhắc kỹ. Sự dũng mãnh và thiện chiến của quân Pars, ai ai cũng biết. Vì lý do gì mà quân Lusitania lại khai chiến ngay trên vùng bình nguyên khi chúng thừa biết đây là địa hình thế mạnh của quân ta?"

Nhà vua im lặng.

"Thần tin đó là một cái bẫy. Trong sương mù dày đặc như thế này, chúng ta không thể chắc chắn bước tiến của đồng minh chứ đừng nói là kẻ địch. Với tất cả lòng tôn kính, thần đề nghị rút quân về dàn trận trước kinh đô Ecbatana. Thần không có ý đề nghị rút lui hoàn toàn khỏi chiến trường, sao có thể xem đây là hành động hèn nhát."

Với một nụ cười khinh bỉ ác độc, Andragoras nói, "Dariun, từ khi nào miệng lưỡi ngươi lại trở nên sắc bén hơn cung kiếm thế hả? Lũ mọi rợ Lusitania có thể gài bẫy ta trên một địa hình xa lạ hay sao?"

"Về điều này, thần thú nhận quả thật thần không biết. Tuy nhiên, nếu có người của ta làm nội gián cho quân Lusitania thì không dám chắc kẻ địch hoàn toàn xa lạ với địa hình của ta."

Nhà vua nheo mắt nhìn chiến binh trẻ, "Ý ngươi là người dân của ta đang giúp đỡ những kẻ man rợ đó? Không đời nào!"

"Trái lại, thưa ngài. Thần hiểu điều này thật khó chấp nhận, nhưng luôn có khả năng xảy ra. Nếu những nô lệ bị ngược đãi trốn thoát được và tìm cách trả thù, rất có thể họ sẽ giúp đỡ quân Lusitania."

Chiếc roi của nhà vua bất ngờ vung lên, quất thẳng vào tấm áo giáp trên ngực Dariun, "Nô lệ? Thì làm sao? Hay là ngươi đã bị mê hoặc bởi những lời lố bịch của tên Narsus? Ngươi quên rằng ta đã trục xuất hắn khỏi triều đình và cấm bất cứ lãnh chúa hay tướng lĩnh nào liên hệ với hắn hay sao?"

"Thần không quên, thưa bệ hạ. Thần không hề gặp gỡ hay nói chuyện với Narsus suốt ba năm qua. Dù cậu ta là bạn của thần...."

"Ngươi dám gọi hắn là bạn? Hay lắm!" Nhà vua nghiến răng. Dường như cơn thịnh nộ của ông ta sắp phun ra từ mọi lỗ chân lông trên cơ thể. Ông ta vứt roi và rút thanh gươm nạm ngọc đeo trên thắt lưng. Vài người lính nhút nhát đứng quanh đó đã không kìm nổi mà thốt lên kinh hãi. Tất cả những người có mặt đều nghĩ Dariun chắc chắn sẽ rơi đầu. Nhưng nhà vua vẫn chưa hoàn toán mất tỉnh táo. Thay vào đó, ông ta chỉ chĩa kiếm vào ngực của Dariun. Sau đó, với đầu mũi kiếm sắc nhọn. Ông ta tước đi chiếc huy chương vàng đeo trên tấm giáp của anh ta. Huy chương có hình đầu sư tử, chỉ eran và các marzban mới được đeo lên nhưng một vật tượng trưng cho uy danh của họ.

"Ta sẽ tước đi chức marzban của ngươi! Dù ta cho phép ngươi giữ lại tư cách mardan và shergir, nhưng hãy coi như đây là bài học!"

Dariun không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn xuống thảm. Nhưng trong ánh sáng bập bùng của ngọn lửa nhảy múa trên những chiếc vạc, có thể thoáng thấy tấm áo choàng phủ trên người anh ta khẽ run lên. Đó là dấu hiệu duy nhất cho thấy sự giận dữ và sỉ nhục khi bị tước đi danh hiệu một cách bất công.

Andragoras tra kiếm vào vỏ, một lần nữa chỉ tay ra cửa lều.

"Cút đi! Cút khỏi mắt ta!"

Dariun còn chưa kịp di chuyển, ba bóng người đã xuất hiện ngay lối vào. Hoàng tử Arslan đứng thẳng đường chỉ tay của nhà vua.

---------------------------------

Lời editor :

Đầu tiên, hãy chiêm ngưỡng dung nhan hoàng tử thiếu niên của chúng ta đã. Arslan trong tiếng Ba Tư cổ nghĩa là sư tử. Tác phẩm gốc do nhà văn Tanaka Yoshiki viết năm 1986 đã từng được chuyển thể thành shojo manga (truyện dành cho thiếu nữ) vào năm 1991 bởi mangaka Kamimura Chisato. Dưới thiết kế của bà, Arslan trông lóng lánh hột xoàn như này đây.



Năm 2013, Arakawa Hiromu (tác giả của bộ truyện huyền thoại Cang giả kim thuật sư) đã một lần nữa chuyển thể tác phẩm lừng danh này thành shonen manga (truyện dành cho thiếu niên). Dưới ngòi bút của bà, Arslan và các tướng lĩnh của cậu ta trông men lì hơn rất nhiều.



Nhưng dù với thiết kế nào, cả hai bản đều trung thành với nguyên tác ở một điểm : đôi mắt xanh màu đá lapis lazuli của Arslan, thường được mô tả như một mảnh trời đêm xứ Ba Tư. Tác giả Tanaka chưa từng đi sâu chi tiết ngoại hình của Arslan, nhưng qua nhận xét từ các nhân vật khác, chàng là một thiếu niên mảnh khảnh với dáng vẻ khá yếu ớt và thậm chí hơi giống con gái (mới 14 tuổi mà, sau khi trưởng thành thì cao 1m80 lận).

Có rất nhiều sự khác biệt giữa nguyên tác và bản manga của Arakawa, cũng như bản anime, nhưng khác biệt ấy nâng tầm hay hạ thấp tác phẩm gốc, chúng ta sẽ bàn luận ở các chương tiếp theo nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện