“Ngươi thực sự muốn đi qua cổng thành của thủ phủ Ecbatana theo cách này ư?”
Sam không khỏi thở dài. Ông vốn 1 trong 12 vị marzban danh giá của Pars. Ông không tham gia trận Atropatene vì khi ấy, ông cùng đồng đội Garshasph của mình chịu trách nhiệm trấn thủ kinh thành Ecbatana. 10 tháng sau, Sam bất ngờ dẫn quân tấn công chính nơi mình từng hy sinh để bảo vệ. Vận mệnh của cả quốc gia thay đổi chóng mặt chỉ trong thời gian ngắn.
Trên hình thức, Sam phản bội vua Andragoras, đầu quân cho Hilmes. Hoàn cảnh và tâm lý của ông vô cùng phức tạp. Tuy nhiên, miễn đối phương là quân Lusitania, ông không chút đắn đó bối rối.
Sam xông vào thành phố mà mình nắm rõ như lòng bàn tay. Trước đây, ông là người phụ trách trấn giữ kinh thành, không ai biết từng đường ngang ngõ tất hơn ông. Ông nhớ vị trí mọi tòa nhà, các con phố, quảng trường, kể cả lối đi trong cung điện. Vó ngựa của Sam gõ chan chát trên đường đá, khi ông băng qua lối tắt dẫn đến trung tâm. 3 vạn quân đi theo ông, giết bất cứ ai cố gắng cản đường. Có người bị vó ngựa giẫm chết, máu như mưa trút xuống mặt đường.
Sam vừa phi nước đại vừa hô vang, đồng thời cũng lệnh cho binh lính tuyên truyền, “Quân đội Pars đã trở lại ! Hỡi dân chúng thành Ecbatana, hãy đứng lên chống lại quân Lusitania đi! Quân số chúng không nhiều đâu!”
“Ồ, Sam đã tới rồi.”
Hilmes lại vung thanh kiếm lên.
“Tên mặt nạ bạc hèn hạ ! Ngươi dám đánh lén trong lúc điện hạ vắng mặt!”
Một số kỵ binh Lusitania nghiến răng chửi rủa, nhưng tấn công kẻ thù trong lúc chúng lơ là phòng bị là điều cơ bản của binh pháp. Hilmes lớn tiếng cười nhạo họ.
“Guiscard thật ngu ngốc khi rời thành chiến đấu dù hắn biết ta đang chờ đợi quanh đây. Muốn trách thì phải trách hắn!”
“Ngươi đã chủ đích phản bội đồng minh ngay từ đầu? Ngươi có mục đích gì? Ta sẽ thay mặt điện hạ trị tội ngươi!”
Nam tước Duplan, người được Guiscard ra lệnh ở lại trấn giữ kinh thành, vung kiếm tấn công Hilmes trong cơn thịnh nộ. Hai bên giao chiến chưa đầy 1 hiệp thì Duplan đã bị đâm vào cổ, cuộc đấu kết thúc. Âm thanh này vừa dừng lại, âm thanh khác đã vang lên. Tiếng ồn lan rộng, dần dần bủa vây cả thành phố khi quân Pars ùn ùn xông vào thành trước sự sững sờ của lính Lusitania. Hàng trăm nghìn người hô vang.
Dân chúng cũng bu đến quan sát.
Những người dân thành Ecbatana đã phải chịu đựng sự bạo ngược của quân Lusitania suốt 10 tháng, giờ đã đến lúc nỗi căm hận bùng nổ.
Không ai đứng ra tổ chức những cuộc tấn công, hay lên tiếng xúi giục bọn họ. Họ đã nhẫn nhịn suốt 10 tháng rồi. Người thân bị giết, vợ và con gái bị hãm hiếp, thanh niên bị bắt đi, nhà cửa bị đốt cháy, thức ăn bị cướp đoạt, tượng thần bị đập vỡ….Những ngày qua, họ sống trong cảnh khổ sai và đánh đập. Chỉ cần có ai phản kháng là sẽ bị chặt tay, cắt tai, móc mắt, xẻo lưỡi….Người Lusitania cai trị Ecbatana bằng sự tàn bạo. Tuy nhiên, cái gì có khởi đầu cũng có kết thúc. Sự độc ác của quân Lusitania đã đến hồi tàn.
“Quân Pars đã trở lại ! Tiêu diệt bọn Lusitania!”
Sau đó, hàng trăm nghìn người hô lên. Người nhặt đá, người cầm gậy, người vung roi bò, ai lấy được thứ gì thì dùng đó làm vũ khí, ùn ùn xông về phía lính Lusitania.
“Giết! Giết bọn súc vật này đi!”
Đến nước này, quân Lusitania không còn lựa chọn nào ngoài chiến đấu đến cùng. Dù có đầu hàng cũng không được tha mạng, thứ chờ đợi họ chỉ là một cái chết thảm thương.
Quân lính Lusitania vung kiếm giết người Pars, nhưng mỗi khi họ giết được 1 người, 5 người khác đã dùng gậy gộc đánh đập, ném đá vào người họ. Kỵ binh Lusitania đang phi ngựa băng qua con phố thì bị một chiếc nồi sắt rơi từ trên cao xuống, đập mạnh vào đầu, ngã ngựa. Một kỵ binh khác muốn giúo đỡ nhưng chân ngựa mắc vào một cái sọt lăn trên đường, khiến con ngựa mất hăng bằng và ngã xuống. Gã rút kiếm hét lên:
“Xin chúa hãy bảo vệ chúng con!”
Câu nói này không còn là lời hùng biện của những kẻ chinh phạt ngang ngược kiêu hãnh trước kia, mà là tiếng van xin đau đớn của kẻ bại trận, không còn nơi nào để trốn thoát. Họ bỏ lại vợ con ở nhà, vượt ngàn dặm đường xa trong một cuộc viễn chinh đầy gian khổ với bao thăng trầm. Họ cũng giết hàng triệu tên ngoại đạo dám chống lại đức chúa, soi sáng con đường vinh quang của đấng tối cao họ tôn thờ. Thế nhưng vì sao cống hiến nhường ấy mà Yadabaoth vẫn bỏ rơi họ? Kỵ binh ấy đến phút chót vẫn không có được câu trả lời. Gã vừa rút kiếm đứng dậy, những tảng đá cùng gậy gộc đã trút xuống đầu. Sau một hồi giằng co, gã chết mà không biết ai là người giết mình. Thấy đối phương đầy máu nằm bất động, những người dân cuồng nộ lại la hét bỏ đi tìm con mồi tiếp theo.
Binh lính Lusitania bị truy đuổi, giết chóc, đánh đập khắp nơi trong thành phố. Có người còn bị đánh sau khi đã chết. Một số người bị cởi áo giáp, trói bằng dây da rồi buộc sau lưng ngựa, kéo đi khắp nơi. Có người bị đập nát tay chân, nhét đất đá vào miệng.
“Chúa ơi, cứu chúng con…”
Không gì bi thảm hơn khi kẻ xâm lược bị đánh bại. Họ phải gánh hậu quả của bao tội lỗi tích lũy trong quá khứ mà không có lựa chọn nào, và tội lỗi của 30 vạn quân giờ do 1 vạn người gánh chịu.
“Để ta giết hắn!’
“Để ta! Con trai và cháu trai ta đã bị bọn chúng giết!”
“Cho ta mượn dao! Ta sẽ móc mắt hắn như cách chúng làm với cha ta!”
“Ta cũng phải trả thù cho vợ!”
“Lũ súc sinh Lusitania, chết hết đi!”
Toàn bộ dân chúng thành Ecbatana thành những kẻ báo thù say máu. Cũng có những người ngăn cản nhưng lập tức bị mắng chửi, “Ngươi là tay sai của bọn Lusitania!” rồi bị chính đồng bào đánh đập. Trên thực tế, quả thực có những người Ecbatana xu nịnh quân Lusitania, thậm chí báo tin cho họ, giúp họ cướp bóc. Những người ấy cũng chịu chung số phận với binh sĩ Lusitania lúc này, thậm chí còn bi thảm hơn. Trên quảng trường, thi thể đầy máu của người mặc quân áo Pars lẫn xác quân Lusitania chất thành đống, không ngừng tăng lên.
Hilmes không có ý định ngăn cuộc trả thù đẫm máu này. Sự phẫn nộ của người Pars là chính đáng, và họ làm vậy cũng là chính đáng.
“Phụ nữ và trẻ em ở Lusitania không bị giết, chỉ những người cầm vũ khí mới bị giết. Chúng nên nhận lấy hậu quả này.”
Sau khi những người lính trong thành lần lượt lãnh án tử, dân chúng Ecbatana cũng dần thức tỉnh khỏi cơn ác mộng kinh hoàng. Vậy bây giờ ai mới là người cầm quyền thực sự? Hilmes lang thang trên những con phố, tìm một địa điểm thích hợp. Cuối cùng, hắn chọn sân thượng của cung điện hoàng gia. Mọi thứ còn chưa kết thúc. Hắn ra lệnh cho Zandeh.
“Treo biểu tượng của vua Kai Khosrow lên mọi góc thành phố.”
Giọng Hilmes tràn ngập sự phấn khích. Zandeh hô vang đáp lại, rồi cầm lấy cuộn vải lớn trên lưng ngựa. Hilmes lùi lại, nhìn Zandeh chạy đi, trong mắt rực sáng mong chờ.
Sam không khỏi thở dài. Ông vốn 1 trong 12 vị marzban danh giá của Pars. Ông không tham gia trận Atropatene vì khi ấy, ông cùng đồng đội Garshasph của mình chịu trách nhiệm trấn thủ kinh thành Ecbatana. 10 tháng sau, Sam bất ngờ dẫn quân tấn công chính nơi mình từng hy sinh để bảo vệ. Vận mệnh của cả quốc gia thay đổi chóng mặt chỉ trong thời gian ngắn.
Trên hình thức, Sam phản bội vua Andragoras, đầu quân cho Hilmes. Hoàn cảnh và tâm lý của ông vô cùng phức tạp. Tuy nhiên, miễn đối phương là quân Lusitania, ông không chút đắn đó bối rối.
Sam xông vào thành phố mà mình nắm rõ như lòng bàn tay. Trước đây, ông là người phụ trách trấn giữ kinh thành, không ai biết từng đường ngang ngõ tất hơn ông. Ông nhớ vị trí mọi tòa nhà, các con phố, quảng trường, kể cả lối đi trong cung điện. Vó ngựa của Sam gõ chan chát trên đường đá, khi ông băng qua lối tắt dẫn đến trung tâm. 3 vạn quân đi theo ông, giết bất cứ ai cố gắng cản đường. Có người bị vó ngựa giẫm chết, máu như mưa trút xuống mặt đường.
Sam vừa phi nước đại vừa hô vang, đồng thời cũng lệnh cho binh lính tuyên truyền, “Quân đội Pars đã trở lại ! Hỡi dân chúng thành Ecbatana, hãy đứng lên chống lại quân Lusitania đi! Quân số chúng không nhiều đâu!”
“Ồ, Sam đã tới rồi.”
Hilmes lại vung thanh kiếm lên.
“Tên mặt nạ bạc hèn hạ ! Ngươi dám đánh lén trong lúc điện hạ vắng mặt!”
Một số kỵ binh Lusitania nghiến răng chửi rủa, nhưng tấn công kẻ thù trong lúc chúng lơ là phòng bị là điều cơ bản của binh pháp. Hilmes lớn tiếng cười nhạo họ.
“Guiscard thật ngu ngốc khi rời thành chiến đấu dù hắn biết ta đang chờ đợi quanh đây. Muốn trách thì phải trách hắn!”
“Ngươi đã chủ đích phản bội đồng minh ngay từ đầu? Ngươi có mục đích gì? Ta sẽ thay mặt điện hạ trị tội ngươi!”
Nam tước Duplan, người được Guiscard ra lệnh ở lại trấn giữ kinh thành, vung kiếm tấn công Hilmes trong cơn thịnh nộ. Hai bên giao chiến chưa đầy 1 hiệp thì Duplan đã bị đâm vào cổ, cuộc đấu kết thúc. Âm thanh này vừa dừng lại, âm thanh khác đã vang lên. Tiếng ồn lan rộng, dần dần bủa vây cả thành phố khi quân Pars ùn ùn xông vào thành trước sự sững sờ của lính Lusitania. Hàng trăm nghìn người hô vang.
Dân chúng cũng bu đến quan sát.
Những người dân thành Ecbatana đã phải chịu đựng sự bạo ngược của quân Lusitania suốt 10 tháng, giờ đã đến lúc nỗi căm hận bùng nổ.
Không ai đứng ra tổ chức những cuộc tấn công, hay lên tiếng xúi giục bọn họ. Họ đã nhẫn nhịn suốt 10 tháng rồi. Người thân bị giết, vợ và con gái bị hãm hiếp, thanh niên bị bắt đi, nhà cửa bị đốt cháy, thức ăn bị cướp đoạt, tượng thần bị đập vỡ….Những ngày qua, họ sống trong cảnh khổ sai và đánh đập. Chỉ cần có ai phản kháng là sẽ bị chặt tay, cắt tai, móc mắt, xẻo lưỡi….Người Lusitania cai trị Ecbatana bằng sự tàn bạo. Tuy nhiên, cái gì có khởi đầu cũng có kết thúc. Sự độc ác của quân Lusitania đã đến hồi tàn.
“Quân Pars đã trở lại ! Tiêu diệt bọn Lusitania!”
Sau đó, hàng trăm nghìn người hô lên. Người nhặt đá, người cầm gậy, người vung roi bò, ai lấy được thứ gì thì dùng đó làm vũ khí, ùn ùn xông về phía lính Lusitania.
“Giết! Giết bọn súc vật này đi!”
Đến nước này, quân Lusitania không còn lựa chọn nào ngoài chiến đấu đến cùng. Dù có đầu hàng cũng không được tha mạng, thứ chờ đợi họ chỉ là một cái chết thảm thương.
Quân lính Lusitania vung kiếm giết người Pars, nhưng mỗi khi họ giết được 1 người, 5 người khác đã dùng gậy gộc đánh đập, ném đá vào người họ. Kỵ binh Lusitania đang phi ngựa băng qua con phố thì bị một chiếc nồi sắt rơi từ trên cao xuống, đập mạnh vào đầu, ngã ngựa. Một kỵ binh khác muốn giúo đỡ nhưng chân ngựa mắc vào một cái sọt lăn trên đường, khiến con ngựa mất hăng bằng và ngã xuống. Gã rút kiếm hét lên:
“Xin chúa hãy bảo vệ chúng con!”
Câu nói này không còn là lời hùng biện của những kẻ chinh phạt ngang ngược kiêu hãnh trước kia, mà là tiếng van xin đau đớn của kẻ bại trận, không còn nơi nào để trốn thoát. Họ bỏ lại vợ con ở nhà, vượt ngàn dặm đường xa trong một cuộc viễn chinh đầy gian khổ với bao thăng trầm. Họ cũng giết hàng triệu tên ngoại đạo dám chống lại đức chúa, soi sáng con đường vinh quang của đấng tối cao họ tôn thờ. Thế nhưng vì sao cống hiến nhường ấy mà Yadabaoth vẫn bỏ rơi họ? Kỵ binh ấy đến phút chót vẫn không có được câu trả lời. Gã vừa rút kiếm đứng dậy, những tảng đá cùng gậy gộc đã trút xuống đầu. Sau một hồi giằng co, gã chết mà không biết ai là người giết mình. Thấy đối phương đầy máu nằm bất động, những người dân cuồng nộ lại la hét bỏ đi tìm con mồi tiếp theo.
Binh lính Lusitania bị truy đuổi, giết chóc, đánh đập khắp nơi trong thành phố. Có người còn bị đánh sau khi đã chết. Một số người bị cởi áo giáp, trói bằng dây da rồi buộc sau lưng ngựa, kéo đi khắp nơi. Có người bị đập nát tay chân, nhét đất đá vào miệng.
“Chúa ơi, cứu chúng con…”
Không gì bi thảm hơn khi kẻ xâm lược bị đánh bại. Họ phải gánh hậu quả của bao tội lỗi tích lũy trong quá khứ mà không có lựa chọn nào, và tội lỗi của 30 vạn quân giờ do 1 vạn người gánh chịu.
“Để ta giết hắn!’
“Để ta! Con trai và cháu trai ta đã bị bọn chúng giết!”
“Cho ta mượn dao! Ta sẽ móc mắt hắn như cách chúng làm với cha ta!”
“Ta cũng phải trả thù cho vợ!”
“Lũ súc sinh Lusitania, chết hết đi!”
Toàn bộ dân chúng thành Ecbatana thành những kẻ báo thù say máu. Cũng có những người ngăn cản nhưng lập tức bị mắng chửi, “Ngươi là tay sai của bọn Lusitania!” rồi bị chính đồng bào đánh đập. Trên thực tế, quả thực có những người Ecbatana xu nịnh quân Lusitania, thậm chí báo tin cho họ, giúp họ cướp bóc. Những người ấy cũng chịu chung số phận với binh sĩ Lusitania lúc này, thậm chí còn bi thảm hơn. Trên quảng trường, thi thể đầy máu của người mặc quân áo Pars lẫn xác quân Lusitania chất thành đống, không ngừng tăng lên.
Hilmes không có ý định ngăn cuộc trả thù đẫm máu này. Sự phẫn nộ của người Pars là chính đáng, và họ làm vậy cũng là chính đáng.
“Phụ nữ và trẻ em ở Lusitania không bị giết, chỉ những người cầm vũ khí mới bị giết. Chúng nên nhận lấy hậu quả này.”
Sau khi những người lính trong thành lần lượt lãnh án tử, dân chúng Ecbatana cũng dần thức tỉnh khỏi cơn ác mộng kinh hoàng. Vậy bây giờ ai mới là người cầm quyền thực sự? Hilmes lang thang trên những con phố, tìm một địa điểm thích hợp. Cuối cùng, hắn chọn sân thượng của cung điện hoàng gia. Mọi thứ còn chưa kết thúc. Hắn ra lệnh cho Zandeh.
“Treo biểu tượng của vua Kai Khosrow lên mọi góc thành phố.”
Giọng Hilmes tràn ngập sự phấn khích. Zandeh hô vang đáp lại, rồi cầm lấy cuộn vải lớn trên lưng ngựa. Hilmes lùi lại, nhìn Zandeh chạy đi, trong mắt rực sáng mong chờ.
Danh sách chương