Nhóm chống lại chính quyền Lusitania với lực lượng khiêm tốn tập trung ở một ngôi làng đã bị tàn phá, bỏ hoang. Arslan, Dariun, Narsus, Farangis, Gieve và Elam. Ai cũng còn rất trẻ, đặc biệt là Elam, chỉ mới 13 tuổi. Một khi đã chọn đứng về phe đối lập với Lusitania, bọn họ chỉ như những con bọ ngựa thấp kém dưới bánh xe, chắc chắn không thể hứa hẹn tương lai tốt đẹp nào.

Arslan nhận một cú sốc nặng nề khi hay tin mẫu hậu của mình bị ép cưới vua Lusitania.

Cả Narsus và Dariun đều có ý định che giấu tin tức này nhưng một khi hôn lễ được cử hành, kiểu gì cũng sẽ đến tai Arslan dù họ có muốn hay không. Đây không phải chuyện có thể giữ bí mật.

Các thuộc hạ lặng lẽ quan sát vị hoàng tử đi đi lại lại trong phòng.

Không lâu sau, Arslan dừng lại, nghiến răng, "Ta phải tìm cách cứu mẫu hậu ngay."

Đó là một người mẹ xinh đẹp lại có phần xa cách. Trong lần đầu cưỡi ngựa đi săn, chàng được bà ngượi khen, nhưng không hiểu sao trong lời nói của bà vẫn có gì đó lạnh lẽo.

Theo lời kể của các cung nữ, chàng biết đến những lời bàn tán về bà, rằng bà chỉ yêu chính bản thân mình. Có lẽ những lời họ chỉ trích không sai. Nhưng dù sao Tahamine cũng là người phụ nữ đã sinh ra chàng, chàng không thể bỏ mặc được.

"Ta phải cứu mẫu hậu trước khi người kết hôn với vua Lusitania...." Arslan nhắc lại.

Dariun và Narsus lén nhìn nhau. Hoàng tử phản ứng như vậy là lẽ đương nhiên, nhưng với sức mạnh khiêm tốn của họ lúc này, việc ưu tiên giải cứu hoàng hậu sẽ hạn chế số chiến thuật có thể lựa chọn.

"Cá là bà hậu giả dối đó đã quyến rũ vua Lusitania để bản thân được an toàn. Bà ta chính là kiểu người như vậy."

Những suy nghĩ xấc xược đó nảy ra trong đầu Gieve nhưng anh ta đương nhiên sẽ không nói ra miệng. Dù hiện giờ được tính vào nhóm của Arslan nhưng anh tự biết mình là thành viên ít cần thiết nhất trong bốn người. Nghe nói Narsus sẽ được phong làm họa sĩ cung đình thì chắc họ sẽ để mình làm nhạc sĩ cung đình chăng? Farangis nhìn vị hoàng tử đầy cảm thông.

"Điện hạ chớ nóng vội. Dù vua Lusitania muốn kết hôn với mẫu hậu của người, trong trong mắt dân Lusitania, bà ấy vẫn là một kẻ nghoại đạo. Những người xung quanh nhà vua sẽ không dễ dàng đồng ý đâu. Chí ít trước mắt, tình hình vẫn chưa nguy cấp."

Narsus gật đầu.

"Đúng như Farangis nói, nếu ông ta ép buộc hoàng hậu thành hôn với mình, các giáo sĩ sẽ phản đối, và bất cứ ai trong hoàng tộc có đủ tham vọng để chiếm quyền thì sẽ dẫn đến đấu tranh nội bộ. Ông ta không dám làm liều đâu."

Dariun cũng lên tiếng.

"Dù thần biết điện hạ rất lo lắng, nhưng trong tình hình này, hoàng hậu chí ít sẽ được an toàn. Còn về đức vua, nghe nói ông ấy vẫn còn sống, ta vẫn có cơ hội giải cứu cả hai người họ."

Ai cũng biết lời mình nói ra hợp tình hợp lý, nhưng liệu có thuyết phục được một thiếu niên mười bốn tuổi hay không lại là chuyện khác. Hơn ai hết, họ hiểu rõ tình cảnh khó khăn trước mắt, chỉ mong Arslan sẽ có lòng nhẫn nại của đấng quân vương và đặt trách nhiệm lên trên tình cảm.

Cuối cùng, vai Arslan xuôi xuống.

"Dù sao quân ta lực lượng quá ít. Làm thế nào có thêm đồng minh đây, Narsus?"

Narsus ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp, "Trên đời này không có công lý nào tuyệt đối, tuy nhiên vẫn có những hình thức quản lý tốt hơn cách cai trị ở Pars từ xưa đến nay, cũng như chế độ tàn bạo của Lusitania. Ngay cả khi chúng ta không thể loại bỏ tất cả những điều phí lý thì cũng có thể giảm bớt chúng. Để có thêm đồng minh, điện hạ phải cho dân xứ Pars biết ý định trong tương lai của mình. Tính hợp pháp của hoàng gia không liên quan gì đến huyết thống mà chỉ được đảm bảo bằng lối cai trị công minh."

Đó là một quan điểm chung chung nhưng điều Arslan mong muốn là một chiến lược rõ ràng cơ. Biết rõ như thế, Narsus nói tiếp.

"Thứ lỗi cho thần vô lễ, nhưng với tư cách là bậc quân vương, người không cần phải khoe khoang về trí óc chiến lược hay sức mạnh quân sự. Đó là nhiệm vụ của thuộc hạ chúng thần."

Nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ bừng của Arslan, Narsus nốc cạn rượu trong ly.

"Đầu tiên, điện hạ hãy cho biết mình muốn làm gì. Sau đó, chúng thần sẽ dốc hết sức biến mong muốn đó thành sự thật."

Arslan im lặng.

"Sau khi cuộc chinh phạt kết thúc, người Lusitania chắc chắn sẽ bắt tay vào việc xóa sổ hoàn toàn nền văn minh xứ Pars. Họ sẽ cấm nói tiếng Pars, bắt người Pars đặt tên theo cách gọi của Lusitania, phá hủy các ngôi đền Pars và xây dựng nhà thờ Lusitania ở khắp mọi nơi."

"Không có cách nào ư?"

"Đó là lý do vì sao chúng là quân man rợ. Chúng không thể hiểu rằng người khác cũng có những điều họ trân quý. Nhắc đến chuyện phá hủy những ngôi đền...." Narsus đặt lại cốc rượu lên bàn, "Theo lời răn của Yadabaoth, có ba cách để đối phó với kẻ ngoại đạo. Người tự nguyện cải đạo thì bảo toàn được ít nhiều của cải và trở thành dân tự do. Người bị ép buộc cải đạo thì bị tịch thu gia sản và bắt làm nô lệ. Những ai ngoan cố từ chối cải đạo thì...."

Gieve dứt khoát đưa một ngón tay cắt qua cổ. Narsus gật đầu đáp lại hành động đó, nhìn Arslan đang trầm tư. Hai má chàng hoàng tử đỏ lên.

"Ta không thể để người dân Pars rơi vào kết cục đó. Để đạt được thắng lợi, ta nên hành động ra sao? Dù vẫn còn non trẻ, nhưng xin các vị cho ta mượn sức."

Cả năm người, kể cả Elam đều nhìn vằo mắt hoàng tử thiếu niên. Cuối cùng, Dariun đại diện cho họ lên tiếng.

"Dù sức mạnh của chúng thần rất khiêm tốn, nhưng chúng thần sẵn lòng phò trợ điện hạ trong công cuộc đánh đuổi quân Lusitania, khôi phục nền hòa bình cho Pars."

"Xin chân thành cảm tạ. Ta phó thác bản thân cho các vị."

Arslan vẫn chưa có gì nhiều trong tay trừ chút niềm tin mơ hồ ấy. Có thể nói, trong cuộc hành trình dài khám phá bản thân mà chàng vừa mới bắt đầu, chằng chưa hiểu được bao nhiêu. Ở tuổi mười bốn, chàng chưa đủ chín chắn, dù đối với những chiến binh dũng cảm xung quanh mình, hay những kẻ thù khôn ngoan luôn rình rập, chàng hoàn toàn thua kém và bất lực. Trong số những trách nhiệm mình phải gánh trên vai, điều quan trọng nhất ắt hẳn là khiến bản thân trưởng thành.

--------------------

Lời editor : Tiểu thuyết nguyên tác của Tanaka đã làm rất tốt trong việc phát triển nhân vật Arslan, tuy nhiên mangaka Arakawa có bổ sung thêm 1 chi tiết trong giai đoạn này để nâng tầm bản gốc.

1. Theo nguyên tác, Arslan sẽ gặp gỡ nhân vật tên Etoile ở thành Saint Emmanuel khá lâu về sau, giữa hai người có chút tình cảm đặc biêt, có vẻ Etoile thật sự phải lòng Arslan. Nhưng theo manga, hai người đã gặp nhau ngay từ chương 1.

Năm Arslan 11 tuổi, vẫn còn là cậu hoàng tử ngờ ngệch, vô tư, cậu vô tình bị một tù nhân Lusitania sùng đạo bắt cóc. Người đó chính là Etoile. Trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó, người tù nhân này đã lần đầu nói với Arslan quan điểm về một xã hội bình đẳng, lên án sở hữu nô lệ, điều Arslan chưa từng nghĩ đến trước kia. Hai người chia tay nhau, và Arslan cũng không nghĩ quá nhiều về chuyện đó.

Vào mốc thời gian diễn ra chương này, khi Narsus và Dariun vào thành thăm dò tin tức, Arslan ở lại ngôi nhà hoang cùng Elam, Farangis và Gieve. Khi ra suối lấy nước, cậu lần nữa gặp lại Etoile. Để trả ơn cho việc Arslan cho biết về cái chết của những người đồng đội cũ, Etoile tặng Arslan cuốn kinh thánh Yadabaoth. Tất cả người Pars đều căm ghét đạo Yadabaoth vì quân Lusitania lấy danh nghĩa tôn giáo đó để tàn sát, nhưng Arslan lại hiểu rằng với người Lusitania thì cuốn kinh thánh là vô giá. Cậu hiểu rằng người khác cũng có những thứ họ trân trọng. Và để hiểu họ, cậu phải hiểu cuốn kinh này.

Thay vì vứt cuốn kinh thánh đi, cậu đã nhờ Gieve (theo manga thì Gieve lang bạt nhiều nơi, thông hiểu nhiều thứ tiếng) dịch sang tiếng Pars cho mình. Chính điều này mới khiến anh chàng lông bông, coi thường hoàng tộc Gieve phải có cái nhìn khác về vị hoàng tử mình phò tá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện