Sau khi bị hành quyết, cái đầu chột mắt của Gadhevi bị treo trước cổng thành. Xuất thân là hoàng tử của cả một quốc gia nhưng về sau lại rơi vào cảnh khốn khổ như vậy.
“Thế là kết thúc rồi. Nhưng sau khi chiến đấu quên mình, ta cảm thấy cái kết này đáng buồn hơn ta nghĩ. Lẽ ra anh ta phải dũng cảm nhận lấy cái chết trong danh dự mới đúng.”
Rajendra cảm thán, Arslan thì thấy bất an. Chàng không có tư cách nhận xét nhưng không sao kìm chế cảm giác khó chịu trong lòng khi trông thấy cái đầu đầy máu của Gadhevi.
“Nhân tiện, hoàng tử Arslan này, nhờ ngài mà nước Sindhura chúng ta tạm thời bình yên. Kế hoạch của ngài sau đó thế nào?”
“Đương nhiên là quay lại Pars.”
Gadhevi đã chết, còn Rajendra thì có đủ khả năng cai trị Sindhura. Chỉ cần khiến Rajendra đồng ý với thỏa thuận không xâm lược, mọi chuyện diễn ra thuận lợi theo kế hoạch của Narsus thì biên giới phía đông sẽ tránh được một mối nguy. Lúc ấy, họ có thể bắt đầu công cuộc giành lại kinh đô Ecbatana.
“Quay về Pars để đánh đuổi quân Lusitania sao?”
“Phải.”
Rajendra nheo mắt nhìn Arslan.
“Nói thật, tình hình Pars bây giờ ra sao? Cơ hội giành lại đất nước là bao phần?”
“Narsus biết rõ hơn. Có cần ta gọi ngài ấy tới không?”
“À, thôi không cần đâu.”
Rajendra hoảng sợ lắc đầu. Hắn cảm thấy Narsus là một kẻ xảo quyệt còn hơn cả mình, Dariun cũng chẳng phải tên dễ đối phó. Trong thâm tâm, Rajendra luôn cho rằng họ chỉ là thuộc hạ của Arslan.
Rajendra tin nếu không có họ, việc đối phó với một mình Arslan dễ dàng hơn nhiều. Trong lúc trò chuyện, hắn còn liên tục quan sát để lợi dụng tình thế.
“Nếu ta là cố vấn quân sự của Lusitania, ta sẽ sai sứ giả đến Turk và Turan, xúi giục họ xâm lược biên giới phía đông của Pars, sau đó tấn công các vị từ sau lưng.”
“Narsus cũng nói thế đấy.”
“Thế hóa ra ta cũng có thể làm quân sư cho ngài đấy nhỉ.” Rajendra cười lớn.
“Nhưng Narsus có những bảy cách để ứng phó tình huống này, nên ngài ấy bảo ta không cần lo lắng.”
“Bảy cách? Như thế nào?”
Rajendra không khỏi tò mò, nhưng Arslan chỉ cười nhẹ.
“Đây là tuyệt mật, nên ngài ấy cũng không nói với ta.”
Đó là sự thật, bởi nếu Rajendra cứ gặng hỏi, không chắc Arslan sẽ né tránh được.
Rajendra muốn khai thác thêm nhiều thông tin nữa nhưng mãi chẳng đi tới đâu nên đành phải đổi chủ đề, đó là quà đáp lễ cho Pars. Nhìn chung, nếu không có Arslan và các thuộc hạ, Rajendra sẽ chẳng thể loại trừ Gadhevi trong thời gian ngắn như thế. Hơn nữa, hắn không muốn quân Pars ở lại Sindhura quá lâu. Tặng món quà rồi đuổi về nước sớm cho gọn.
“Thứ duy nhất ta không thể trao tặng là lãnh thổ, còn lại thì không thành vấn đề. Vàng bạc châu báu, ngũ cốc lương thực, hay thậm chí ngài có muốn vô vàn mỹ nữ Sindhura cũng được.”
“Vậy thì ta mạn phép đưa ra yêu cầu. Hoàng tử Rajendra, ngài có thể cho ta mượn 500 kỵ binh được không? Đó là tất cả những gì ta cần.”
“Cái gì? 500 kỵ binh?”
Trong khoảnh khắc, vẻ hoang mang khó hiểu lóe lên trong mắt Rajendra, nhưng hắn nhanh chóng cười lớn để che giấu thái độ.
“Hoàng tử Arslan, ngài khách sáo quá. Dù không phải anh em ruột thịt nhưng chúng ta cũng là đồng minh thân thiết mà. Ta không thể nào chỉ cho mượn 500 kỵ binh để trả công khi các ngài đã giúp ta giành lại lãnh thổ. Ta sẽ cho ngài mượn 3000 kỵ binh, ngài thấy sao?”
“Cảm ơn lòng tốt của ngài, nhưng hoàng tử Rajendra ngài cũng phải dốc sức thống nhất đất nước sau trận chiến đúng không? Ngài nên trân trọng từng người lính.”
Arslan lịch sự khước từ, nhưng Rajendra vẫn kiên quyết cho mượn 3000 kỵ binh.
Khi Arslan dẫn quân lên đường trở về Pars, Rajendra vui vẻ ngân nga hát. Lúc này, lại có vị lão tướng đến gặp hắn với nét mặt bối rối.
“Hoàng tử Rajendra, thần có chuyện muốn thưa.”
“À, lại định đưa ra lời khuyên hả?”
Rajendra xoa cằm, nhìn lão tướng với vẻ khinh thường.
“Thôi kệ, cứ nói đi xem nào.”
“Quả thực hoàng tử Arslan đã rất hào phóng khi ra tay giúp đỡ chúng ta. Tuy nhiên sau này ta cũng cần tập trung bảo vệ vương quốc Sindhura nữa. Cho mượn tới 3000 kỵ binh chẳng khác nào tự làm suy yếu chính mình. Vị hoàng tử Pars kia đã nói chỉ cần 500 kỵ binh thì chúng ta cứ đưa cho cậu ta con số đó chẳng phải là được rồi sao?”
“Ta biết.”
“Vậy….
Rajendra cầm quả đu đủ trong tay, cười lớn.
“Ngài không hiểu ý ta à? Ta đang giấu mồi lửa trong quân Pars đấy!”
“Nếu vậy….”
“Đúng, ba ngàn kỵ binh kia sẽ bất ngờ đốt cháy doanh trại của người Pars vào lúc nửa đêm. Đồng thời, đích thân ta sẽ bao vây tấn công họ. Dù kỵ binh Pars có mạnh đến mấy cũng không thể ứng phó trong tình huống này.”
Vị tướng ngơ ngác nhìn quốc vương tương lai trẻ tuổi của mình.
“Hoàng tử Rajendra, vậy có phải hơi quá đáng không? Dù sao họ cũng giúp ngài đánh bại hoàng tử Gadhevi!”
“Thế ngài nghĩ họ làm thế thực sự vì muốn giúp ta à? Chẳng qua cũng vì chính họ thôi!”
Rajendra lau miệng dính đầy nước đu đủ. Hắn đứng dậy, sai hầu cận mang áo giáp đến, rồi mỉm cười với vị lão tướng vẫn đang ngơ ngác.
“Giờ ta sẽ dẫn quân bám theo quân Pars. Chí ít ta cũng sẽ đòi lại lãnh thổ của công quốc Batavia cũ.”
“…..Ngài định giết hoàng tử Arslan ư?”
“Đừng ngớ ngẩn thế ! Ta đâu phải loại người không có lương tâm.”
Rajendra nghiêm túc đáp.
“Ta chỉ bắt Arslan làm con tin. Sau khi lấy lại được lãnh thổ công quốc Batavia cũ, ta sẽ thả cậu ta thôi. Nói thật là ta khá thích cậu nhóc đó. Ta làm thế cũng để cậu ta trưởng thành hơn, như thế mới trở thành một vi vua sáng suốt được.”
Đó là một lời bào chữa lố bịch nhưng từ tận đáy lòng Rajendra lại rất tin vào cái gọi là sự nhân từ của bản thân. Hắn mặc áo giáp nạm ngọc, cưỡi trên lưng bạch mã, thầm nghĩ Arslan thật đáng thương.
---------------
Lời editor : Nếu như anime vứt hết những chi tiết đắt giá của nguyên tác, thì manga lại tôn trọng nguyên tác đến mức cảnh Rajendra ăn quả đu đủ cũng được tái hiện đấy.
“Thế là kết thúc rồi. Nhưng sau khi chiến đấu quên mình, ta cảm thấy cái kết này đáng buồn hơn ta nghĩ. Lẽ ra anh ta phải dũng cảm nhận lấy cái chết trong danh dự mới đúng.”
Rajendra cảm thán, Arslan thì thấy bất an. Chàng không có tư cách nhận xét nhưng không sao kìm chế cảm giác khó chịu trong lòng khi trông thấy cái đầu đầy máu của Gadhevi.
“Nhân tiện, hoàng tử Arslan này, nhờ ngài mà nước Sindhura chúng ta tạm thời bình yên. Kế hoạch của ngài sau đó thế nào?”
“Đương nhiên là quay lại Pars.”
Gadhevi đã chết, còn Rajendra thì có đủ khả năng cai trị Sindhura. Chỉ cần khiến Rajendra đồng ý với thỏa thuận không xâm lược, mọi chuyện diễn ra thuận lợi theo kế hoạch của Narsus thì biên giới phía đông sẽ tránh được một mối nguy. Lúc ấy, họ có thể bắt đầu công cuộc giành lại kinh đô Ecbatana.
“Quay về Pars để đánh đuổi quân Lusitania sao?”
“Phải.”
Rajendra nheo mắt nhìn Arslan.
“Nói thật, tình hình Pars bây giờ ra sao? Cơ hội giành lại đất nước là bao phần?”
“Narsus biết rõ hơn. Có cần ta gọi ngài ấy tới không?”
“À, thôi không cần đâu.”
Rajendra hoảng sợ lắc đầu. Hắn cảm thấy Narsus là một kẻ xảo quyệt còn hơn cả mình, Dariun cũng chẳng phải tên dễ đối phó. Trong thâm tâm, Rajendra luôn cho rằng họ chỉ là thuộc hạ của Arslan.
Rajendra tin nếu không có họ, việc đối phó với một mình Arslan dễ dàng hơn nhiều. Trong lúc trò chuyện, hắn còn liên tục quan sát để lợi dụng tình thế.
“Nếu ta là cố vấn quân sự của Lusitania, ta sẽ sai sứ giả đến Turk và Turan, xúi giục họ xâm lược biên giới phía đông của Pars, sau đó tấn công các vị từ sau lưng.”
“Narsus cũng nói thế đấy.”
“Thế hóa ra ta cũng có thể làm quân sư cho ngài đấy nhỉ.” Rajendra cười lớn.
“Nhưng Narsus có những bảy cách để ứng phó tình huống này, nên ngài ấy bảo ta không cần lo lắng.”
“Bảy cách? Như thế nào?”
Rajendra không khỏi tò mò, nhưng Arslan chỉ cười nhẹ.
“Đây là tuyệt mật, nên ngài ấy cũng không nói với ta.”
Đó là sự thật, bởi nếu Rajendra cứ gặng hỏi, không chắc Arslan sẽ né tránh được.
Rajendra muốn khai thác thêm nhiều thông tin nữa nhưng mãi chẳng đi tới đâu nên đành phải đổi chủ đề, đó là quà đáp lễ cho Pars. Nhìn chung, nếu không có Arslan và các thuộc hạ, Rajendra sẽ chẳng thể loại trừ Gadhevi trong thời gian ngắn như thế. Hơn nữa, hắn không muốn quân Pars ở lại Sindhura quá lâu. Tặng món quà rồi đuổi về nước sớm cho gọn.
“Thứ duy nhất ta không thể trao tặng là lãnh thổ, còn lại thì không thành vấn đề. Vàng bạc châu báu, ngũ cốc lương thực, hay thậm chí ngài có muốn vô vàn mỹ nữ Sindhura cũng được.”
“Vậy thì ta mạn phép đưa ra yêu cầu. Hoàng tử Rajendra, ngài có thể cho ta mượn 500 kỵ binh được không? Đó là tất cả những gì ta cần.”
“Cái gì? 500 kỵ binh?”
Trong khoảnh khắc, vẻ hoang mang khó hiểu lóe lên trong mắt Rajendra, nhưng hắn nhanh chóng cười lớn để che giấu thái độ.
“Hoàng tử Arslan, ngài khách sáo quá. Dù không phải anh em ruột thịt nhưng chúng ta cũng là đồng minh thân thiết mà. Ta không thể nào chỉ cho mượn 500 kỵ binh để trả công khi các ngài đã giúp ta giành lại lãnh thổ. Ta sẽ cho ngài mượn 3000 kỵ binh, ngài thấy sao?”
“Cảm ơn lòng tốt của ngài, nhưng hoàng tử Rajendra ngài cũng phải dốc sức thống nhất đất nước sau trận chiến đúng không? Ngài nên trân trọng từng người lính.”
Arslan lịch sự khước từ, nhưng Rajendra vẫn kiên quyết cho mượn 3000 kỵ binh.
Khi Arslan dẫn quân lên đường trở về Pars, Rajendra vui vẻ ngân nga hát. Lúc này, lại có vị lão tướng đến gặp hắn với nét mặt bối rối.
“Hoàng tử Rajendra, thần có chuyện muốn thưa.”
“À, lại định đưa ra lời khuyên hả?”
Rajendra xoa cằm, nhìn lão tướng với vẻ khinh thường.
“Thôi kệ, cứ nói đi xem nào.”
“Quả thực hoàng tử Arslan đã rất hào phóng khi ra tay giúp đỡ chúng ta. Tuy nhiên sau này ta cũng cần tập trung bảo vệ vương quốc Sindhura nữa. Cho mượn tới 3000 kỵ binh chẳng khác nào tự làm suy yếu chính mình. Vị hoàng tử Pars kia đã nói chỉ cần 500 kỵ binh thì chúng ta cứ đưa cho cậu ta con số đó chẳng phải là được rồi sao?”
“Ta biết.”
“Vậy….
Rajendra cầm quả đu đủ trong tay, cười lớn.
“Ngài không hiểu ý ta à? Ta đang giấu mồi lửa trong quân Pars đấy!”
“Nếu vậy….”
“Đúng, ba ngàn kỵ binh kia sẽ bất ngờ đốt cháy doanh trại của người Pars vào lúc nửa đêm. Đồng thời, đích thân ta sẽ bao vây tấn công họ. Dù kỵ binh Pars có mạnh đến mấy cũng không thể ứng phó trong tình huống này.”
Vị tướng ngơ ngác nhìn quốc vương tương lai trẻ tuổi của mình.
“Hoàng tử Rajendra, vậy có phải hơi quá đáng không? Dù sao họ cũng giúp ngài đánh bại hoàng tử Gadhevi!”
“Thế ngài nghĩ họ làm thế thực sự vì muốn giúp ta à? Chẳng qua cũng vì chính họ thôi!”
Rajendra lau miệng dính đầy nước đu đủ. Hắn đứng dậy, sai hầu cận mang áo giáp đến, rồi mỉm cười với vị lão tướng vẫn đang ngơ ngác.
“Giờ ta sẽ dẫn quân bám theo quân Pars. Chí ít ta cũng sẽ đòi lại lãnh thổ của công quốc Batavia cũ.”
“…..Ngài định giết hoàng tử Arslan ư?”
“Đừng ngớ ngẩn thế ! Ta đâu phải loại người không có lương tâm.”
Rajendra nghiêm túc đáp.
“Ta chỉ bắt Arslan làm con tin. Sau khi lấy lại được lãnh thổ công quốc Batavia cũ, ta sẽ thả cậu ta thôi. Nói thật là ta khá thích cậu nhóc đó. Ta làm thế cũng để cậu ta trưởng thành hơn, như thế mới trở thành một vi vua sáng suốt được.”
Đó là một lời bào chữa lố bịch nhưng từ tận đáy lòng Rajendra lại rất tin vào cái gọi là sự nhân từ của bản thân. Hắn mặc áo giáp nạm ngọc, cưỡi trên lưng bạch mã, thầm nghĩ Arslan thật đáng thương.
---------------
Lời editor : Nếu như anime vứt hết những chi tiết đắt giá của nguyên tác, thì manga lại tôn trọng nguyên tác đến mức cảnh Rajendra ăn quả đu đủ cũng được tái hiện đấy.
Danh sách chương