Bóng tối bao trùm trong bốn bức tường nặng nề của căn phòng ẩm ướt.

Căn phòng đó nằm sâu trong lòng đất, không phải một hầm mộ, nhưng bầu không khí lại y hệt. Trên mặt đất chính là Ecbatana, thủ đô huy hoàng của vương quốc Pars hiện đang bị quân Lusitania chiếm đóng. Tuy nhiên, gã trưởng lão mặc chiếc áo choàng xám được chiếu trong ánh dầu leo lét chẳng quan tâm đến sự thăng trầm kia.

Gã vùi mình trong chiếc ghế tồi tàn, hai mắt đang khép đột ngột mở to, đảo quanh. Ngọn lửa phản chiếu bên trong cũng bập bùng sáng.

"Đến rồi à?"

Chất giọng lão trầm, thấp, nhừa nhựa như một con sên.

"Gurgin, có đó không?"

Cái bóng trên tường đung đưa như cánh buồm căng gió, rồi một giọng khác đáp lại.

"Gurgin có mặt, thưa chủ nhân."

"Sáu người kia cũng đi cùng chứ?"

"Tất cả đều đang đợi lệnh ngài."

Những người mặc áo choàng đen lần lượt hiện ra trong bóng tối.

"Ghundi xin được diện kiến ngài, chủ nhân."

"Pulad có mặt."

"Arzhang có mặt."

"Beed có mặt."

"Sanjeh có mặt."

"Gazhdaham có mặt."

Trưởng lão nheo mắt, nhìn chằm chằm những dáng người đang quỳ một cách tôn kính. Không rõ vì trong bóng tối khó quan sát, hay vì lý do nào nữa, gã không ra lệnh cho những kẻ đang ở trước mặt mình.

"Nếu bảy người các ngươi hợp sức, các ngươi sẽ thắng cả vạn binh lính. Các ngươi sẽ cho ta mượn sức mạnh để phục vụ chúa tể, xà vương Zahhak đúng không?"

Ghundi đại diện cho những người khác trả lời, "Tất cả đều nghe theo sự sai khiến của ngài, thưa chủ nhân. Ngài ban cho chúng tôi sức mạnh này để lần nữa làm sống dậy vinh quang của xà vương Zahhak. Sao chúng tôi có thể từ chối lời kêu gọi? Xin hãy đưa ra bất cứ mệnh lệnh nào."

"Ngươi sẵn sàng hiến dâng cả mạng sống?"

"Chúng tôi bám víu lấy cuộc sống thế tục này vì vinh quang của xà vương Zahhak, không nên nghi ngờ lòng trung của chúng tôi."

"Nói hay lắm!"

Trưởng lão thở dài như phun ra khí độc. Gã có vẻ hài lòng, "Những ai phấn đấu cho vinh quang của xà vương Zahhak chắc chắn sẽ nhận được sự bảo hộ của ngài. Vì sự nghiệp đáng kính của chúa tể, những kẻ vô thần hay bọn dị giáo đều phải bị tiêu diệt."

Trưởng lão nhìn xuyên qua bóng tối, tập trung vào một kẻ.

"Arzhang.""Vâng, thưa chủ nhân."

"Ngươi tự tin vào phép thuật nào?"

"Ghadaq, độn thổ, thưa chủ nhân."

"Hừm, ẩn mình trong lòng đất, di chuyển trong lòng đất...?"

Gã cân nhắc một lúc.

"Tốt lắm, vậy ta ra lệnh cho ngươi hãy sử dụng sức mạnh đó, tiếp cận doanh trại Lusitania và loại bỏ những chiến tướng có năng lực của chúng."

Quân Lusitania đã giành quyền kiểm soát vùng đất bên trên nơi trưởng lão đang trú ngụ. Nói các khác, kẻ cản trở họ là một đội quân gồm 30 vạn binh mã. Ấy thế mà gã ra lệnh cho thuộc hạ của mình cứ như yêu cầu kẻ đó vào rừng hái một cái lá cây.

Mà người nhận lệnh cũng thản nhiên như vậy.

"Xin tuân lệnh. Sau khi chọn được những con mồi thích hợp, tôi sẽ thực thi sứ mệnh thiêng liêng này. Có cần mang đầu chúng về đây không?"

"Không quan trọng. Nhưng ngươi có biết lý do vì sao ta phải làm thế không?"

"Để làm suy yếu kẻ mạnh, củng cố kẻ yếu, kéo dài hỗn loạn, gia tăng đổ máu. Đó hẳn là mục đích của ngài?"

"Chính xác, máu đổ càng nhiều, chúa tể vĩ đại, xà vương Zahhak sẽ càng sớm hiện thân. Thôi đi đi. Những người khác hãy chờ lệnh ta."

Những cái bóng vụt tắt như tia cực quang, thoáng chốc đã không còn ai trong căn phòng.

Chỉ còn mình Gurgin. Do dự một hồi, hắn lên tiếng.

"Chủ nhân, thứ lỗi cho tôi bất kính, nhưng liệu tôi có thể hỏi một câu."

"Ta biết."

Tiếng cười gằn của gã nghe như một cơn ho.

"Ngươi muốn hỏi : nếu chúng ta gây thêm đổ máu, thế thì chỉ cần kích động quân Lusitania, khiến chúng tàn bạo hơn nữa, nhưng vì sao không làm thế, phải không?"

"Quả nhiên không thể giấu được chủ nhân."

"Có hai lý do. Thứ nhất, bằng cách giết các chiến tướng, gây ra thiệt hại, quân Lusitania sẽ trở nên tàn bạo hơn, nóng lòng muốn báo thù. Bên cạnh đó, sau trận Atropatene, quân Lusitania đã được lợi. Giờ phải cho chúng nếm mùi một chút, không thì không công bằng."

"Thứ lỗi cho sự ngu dốt của tôi. Vậy, hoàng tử Arslan, kẻ đang âm mưu chống lại quân Lusitania hiện đang ở đâu?"

"Thái tử Arslan à? Cậu ta hình như đang đi về phía nam."

"Để nó đi như thế có ổn không?"

Trước câu hỏi này, trưởng lão chỉ cười đáp. Một tiếng cười khô khan, kéo dài trong căn phòng ẩm ướt.

"Đừng bận tâm, cũng chẳng cần phải dùng đến phép thuật làm gì đâu. Kẻ muốn cái đầu của thằng nhóc đó nhiều vô số kể. Chắc chắn chúng đang hau háu truy lùng đứa trẻ đó rồi."

"Trong số đó có cả hoàng tử Hilmes nữa."

Lời của Gurgin càng khiến trưởng lão cười phá lên.

"Anh chàng đó chẳng qua cũng chỉ là nhân vật chính trong vở bi kịch của chính mình. Nếu phải nói thì ta thấy nó giống một trò hề vĩ đại hơn. Cả đứa con trai Arslan bị ghét bỏ của Andragoras cũng vậy. Hừm.... Nếu Hilmes biết được sự thật, chắc là nửa khuôn mặt nguyên vẹn của hắn cũng phải méo mó."

Trưởng lão giơ tay, ra hiệu cho thuộc hạ rời đi. Gurgin một lần nữa mờ đi trong bóng tối, cho đến khi sự hiện diện của hắn hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện