Mình đúng là một chiến lược gia tồi. Narsus lắc đầu cười mệt mỏi trên lưng ngựa. Nếu thật sự là một chiến lược gia tài giỏi, anh đáng lẽ phải biết che giấu cảm xúc thật của mình hơn một chút chứ.

Dù đối thủ có là hoàng tử hay nhà vua, anh cũng cần giữ im lặng những điều mình không muốn nói. Anh không nên nói những lời rước thêm thù địch, bởi vì sẽ rất phiền phức sau này. Tránh voi không xấu mặt nào, Narsus vốn là người như thế.

Bỗng nhiên, Narsus nhìn sang cô gái tộc Zot.

"Này Alfarid, có hai chuyện cô đừng kể cho ai nhé. Một là chuyện người đeo mặt nạ kia tên Hilmes, hai là những gì hắn đã nói ra."

Alfarid vừa cưỡi ngựa vừa thi thoảng liếc lại đằng sau xem có ai đuổi theo không. Nghe Narsus nói, cô chỉ gật đầu.

"Hiểu rồi, miễn là Narsus yêu cầu, tôi sẽ không nói cho bất cứ ai đâu."

"Thề trên danh dự tộc Zot chứ?"

"Tôi thề trên danh dự tộc Zot."

Cô gái trả lời thật nghiêm trang, sau đó lại bật cười khúc khích. Giọng cô ngập tràn niềm vui và tình cảm dành cho Narsus.

"Đó là bí mật giữa hai ta nhé, Narsus."

Những lời của cô thực sự khiến Narsus muốn bật cười, nhưng anh chỉ bối rối cười gượng, không biết trả lời thế nào.

Tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên sau lưng họ.

Vẻ mặt Narsus cứng đờ. Thậm chí không cần nhìn lại, anh cũng biết quân của Hilmes đang đuổi theo. Nếu bọn chúng bắt kịp, anh không còn cách nào dùng mưu kế hay miệng lưỡi để qua mặt lần nữa. Một đấu một với Hilmes, chí ít anh tin mình có thể thoát được, nhưng giờ có cả Alfarid ở bên, mà kẻ thù lại đông gấp bội. Họ chỉ có thể thúc ngựa nhanh hơn.

"Kia kìa !Đó là Narsus!" Một hiệp sĩ cưỡi ngựa tiên phong hét lên, chỉ và Narsus và Alfarid khi họ vòng qua khúc quanh của một vách đá. Nhóm truy đuổi hô vang xung trận, rút kiếm bằng một tay, càng lúc càng áp sát.

Đúng lúc này.

Những mũi tên gắn lông vũ đen đâm xuyên qua cơ thể kỵ sĩ đi đầu, kéo hắn ta bay khỏi ngựa.

Cây cung phát ra âm thanh kẽo kẹt nặng nề. Ba mũi tiên liên tiếp bay đến, giết thêm ba kẻ địch. Uy lực của chúng kinh hồn đến nỗi cắm sâu vào cơ thể, xuyên qua áo giáp, ngập đến mép lông vũ.

Sau khi quân truy đuổi rút chạy trong hoảng loạn, Narsus mới nhìn lên và thấy một hiệp sĩ mặc đồ đen với cây cung trong tay, nở nụ cười tươi rói. Đó là Dariun.

"Ngươi nợ ta lần này đấy nhé, Narsus."

"Đừng có lên mặt, lúc nào cũng chỉ đến sát nút." Narsus vặn lại, nhưng thực ra thầm thở phào.

"Ngài Narsus, thật may là ngài vẫn bình yên."

Elam thì chân thành bày tỏ niềm vui của mình.

Dariun đã treo cung lên yên ngựa, tò mò nhìn Alfarid.

"Nhân tiện, cô gái này là ai vậy Narsus?"

Dù đó chỉ là một câu hỏi rất tự nhiên nhưng Narsus lại cảm thấy bối rối. Giờ anh phải giải thích thế nào đây? "Ừ thì đây là...."

"Tôi là Alfaris, vợ của Narsus."

Màn tự giới thiệu đầy bất ngờ này khiến những ánh mắt sửng sốt đổ dồn vào Narsus.

"Không, không phải đâu!" Narsus hét lên.

Alfarid láu lỉnh nhìn anh ta, không hề bối rối.

"Ừ thật ra là chúng tôi chưa chính thức kết hôn, cho nên bây giờ mới là người yêu của nhau thôi."

"Người yêu?"

"Ngài Narsus?"

Dariun và Elam nhìn Narsus chằm chằm khi anh ta kích động gần như phát hoảng.

"Không không ! Tôi chưa có làm gì hết. Không phải vợ hay người yêu gì đâu, đừng để ý những lời cô ấy nói!"

"Làm gì mà hốt hoảng vậy?"

"Không không, thật mà ! Cô ấy là con gái thủ lĩnh tộc Zot, tôi tình cờ cứu được khỏi tay gã mặt nạ chúng ta gặp hồi đó. Giữa chúng tôi không có gì hơn !"

"Narsus, anh không cần che giấu đâu." Alfarid còn đổ thêm dầu vào lửa.

"Đừng nói linh tinh ! Thật đấy, tôi không làm gì cả ! Chúng tôi ngủ phòng riêng, tôi không có gì tội lỗi mà phải giấu giếm hết!"

Rõ ràng Narsus càng cố gắng giải thích thì Dariun càng cố gắng nhịn cười. Cuối cùng, anh hắng giọng.

"Chà, Narsus, dù sao thì chuyện đã rồi..."

"Ngươi nói thế là thế nào? Ta không làm gì thật mà!"

"Ừ ta biết. Thôi chuyện đó để bàn sau. Ngươi có định đưa cô ấy về Peshawar cùng không?"

Chí ít Dariun đã nghiêm túc trở lại. Narsus cố gắng dặn mình bình tâm.

"À phải, ta quên mất. Này Alfarid, cô là con gái thủ lĩnh tộc Zot phải không? Chắc chắn cô cần thay người cha quá cố dẫn dắt tộc nhân chứ nhỉ. Cô sẽ quay lại tộc chứ?"

Cả giọng nói và vẻ mặt của Narsus đề không che giấu hy vọng mãnh liệt, nhưng Alfarid chỉ thờ ơ vẫy tay, tỏ vẻ từ chối.

"À không hề gì. Tôi có một người anh trai, cùng cha khác mẹ. Anh ấy đầu óc không tốt cho lắm, tính tình cũng khó chịu. Nếu tôi về đó, anh ta sẽ đánh đuổi tôi đi ngay. Không cần lo đâu."

"Vậy mới lo ấy." Narsus than khổ thấu trời, nhưng ánh mắt lại liếc qua một thứ khiến anh giật thót.

Elam lặng im không nói câu nào, lừ lừ dẫn ngựa đi trước mà không thèm chờ đợi.

"Này, Elam..."

Khi Narsus cất tiếng gọi, người hầu trẻ quay đầu lại với cái nhìn lạnh lùng khủng khiếp.

"Đi mau thôi, ngài Dariun. Địch có thể đuổi theo bất cứ lúc nào. Tôi chắc là điện hạ Arslan cũng đang mong ngóng chúng ta lắm đấy."

Cậu cố tình làm ngơ chủ nhân, giục ngựa đi nhanh hơn.

Rạng sáng hôm sau, Dariun và Narsus đoàn tụ với nhóm Arslan.

"Narsus, Narsus, may quá, ngài vẫn bình yên."

Hoàng tử Arslan với tay khỏi ngựa, siết chặt tay cựu lãnh chúa Dailam. Sự cảm kích chân thành dâng tràn trong lòng Narsus. Anh nói.

"Thật xin lỗi đã khiến điện hạ lo lắng như vậy. Người yên tâm, thần sẽ không chết trước khi người hoàn thành lời hứa phong thần làm họa sĩ cung đình đâu."

Nghe những lời này, Dariun giấu trận cười của mình bằng một tiếng ho.

Đúng như dự đoán, Alfarid tỏ thái độ ngoan hiền khi chào hỏi vị hoàng tử. Đứng trước nhà vua tương lai, cô cực kỳ bối rối không biết phải nói gì, chỉ có thể thốt ra một câu lủng củng, "Tôi xin được phục vụ hoàng tử, hứa sẽ làm việc chăm chỉ vì lợi ích quốc gia." Rồi cô nói kẻ thù của Arslan, tên đeo mặt nạ bạc phục vụ quân Lusitania là kẻ giết cha cô, nhất định phải báo thù. Việc cô căm ghét quân giặc Lusitania cũng là sự thật.

"Vậy sao? Trong hoàn cảnh hiện giờ, ta chưa thể cảm ơn cô cho thoả đáng, nhưng cô cứ thoải mái làm những gì mình muốn nhé."

Arslan nói thế nghĩa là công nhận Alfarid là một đồng minh.

Quả là một hoàng tử rộng lượng, Narsus thầm nghĩ. Anh hy vọng thiếu niên này vẫn sẽ duy trì được tính cách hiền hậu đó khi cậu ta trưởng thành.

Nếu Arslan trở thành một kẻ như Hilmes, một kẻ cai trị đặt quốc gia cao hơn dân chúng, và đặt ngai vàng cao hơn quốc gia thì chẳng có một sự cứu rỗi nào cho Pars được nữa. Hilmes giận dữ và căm thù là điều đương nhiên, khát vọng trả thù cũng có thể thông cảm được. Nhưng thật khó chấp nhận khi hắn dám hy sinh tất cả những người vô tội khác để thỏa mãn ham muốn của chính mình.

"Dù sao tội lỗi của Andragoras cũng rất lớn. Để giành lấy hoàng hậu Tahamine, ông ấy đã gây ra bao nhiêu thiệt hai? Chỉ có thể nói, gieo gió thì gặt bão thôi."

Thực ra Narsus cũng không hoàn toàn tin tưởng bản thân. Liệu anh có đúng không khi quyết định không tiết lộ danh tính của người đàn ông đeo mặt nạ cho Dariun và Arslan?

Nếu vị hoàng tử này biết được bí mật về thân phận của bản thân, điều gì sẽ xảy ra? Narsus cố gắng không dự đoán thêm nữa. Đúng hơn, anh sợ hãi chính những phán đoán của mình.

.

Pháo đài Peshawar đã hiện ra trong tầm nhìn ở phía đông. Ngoài những vách đá cheo leo và những khu rừng thưa thớt, họ có thể thấy những bức tường bằng đá sa thạch đỏ. Vẫn còn cách chừng 8 amaj nữa. Tuy nhiên, trước mắt họ là một thung lũng sâu và dòng sông chảy qua, không thể tiến về phía trước. Cây cầu đã sập, cả nhóm cần xuôi xuống hạ lưu để tìm chỗ nước nông. Tạm thời, họ dong ngựa đi men theo dòng chảy.

Sau đó, họ thấy một nơi nước cạn, dòng chảy không quá siết. Đúng lúc này, kẻ địch phục kích xuất hiện.

Ngay lập tức, cả nhóm sẵn sàng chiến đấu. Arslan, Elam và Alfarid ở trung tâm trong khi những người còn lại tạo thành vòng vây xung quanh.

Với mỗi một nhát kiếm họ vung lên lại có một bóng dáng địch biến mất khỏi lưng ngựa.

"Bắt sống Arslan ! Giết những tên khác!"

Nghe thấy giọng người vừa hô lên, con mắt Dariun lóe sáng. Đó đương nhiên là Zandeh.

"Chưa học được bài học gì à, đứa con ngu xuẩn của Kharlan?"

"Đúng đấy ! Ta sẽ chưa bỏ cuộc chừng nào chưa hái được đầu ngươi xuống!"

"Tốt thôi. Ở yên đó đi, ta sẽ khiến ngươi từ bỏ vĩnh viễn."

Dariun thúc vào bên sườn chú ngựa ô, xông tới. Năm kỵ sĩ khác tạo thành một tường chắn với những lưỡi gươm sáng lóa, cố gắng ngăn cả anh ta, nhưng chỉ trong chốc lát, họ đã bị chém như bó củi.

Chứng kiến Dariun băng qua rào chắn với máu tươi bắn đầy lên chiến bào, Zandeh bỏ chạy chứ không giao chiến. Sự can đảm của hắn trước đây chẳng biết đã biến đi đâu. Hắn nhận ra mình thực sự không phải đối thủ của Dariun nếu đấu công bằng hay sao? Không đúng, Zandeh cố tình làm trò đáng xấu hổ ấy để dẫn dụ Dariun ra xa khỏi Arslan.

Dariun chuẩn bị tung chiêu kết liễu hắn thì nhận ra ý định thật sự của đối phương. Anh lập tức đổi hướng, quay về bên cạnh thái tử. Anh chỉ kịp bổ đôi đầu một gã đang cố gắng tấn công Arslan nhưng một tên khác đã vung kiếm xông đến.

Đúng lúc này, giữa trận giao tranh khốc liệt, một hình thù màu đen lao xuống. Trước mắt Arslan, một chú chim ưng giang rộng cánh, đậu xuống mặt kẻ thù. Một tiếng hét rú lên. Kẻ địch ôm đầu khi máu tuôn ra từ mắt hắn, bị xé toạc bởi móng vuốt sắc nhọn của vị vua bầu trời. Thanh trường kiếm của Dariun cũng nhân cơ hội đó mà chẻ đôi hắn ta.

"Azrael!"

Nghe tiếng gọi của Arslan, chú chim ưng vừa cứu mạng hoàng tử bay lượn một vòng trên bầu trời rồi sà xuống. Nó đậu lên cánh tay trái dang rộng của vị hoàng tử thiếu niên với thái độ thèm được nuông chiều, cất tiếng líu lo.

"Azrael ! Đã lâu không gặp mày. Người anh em Sorush của mày có khỏe không?"

Arslan biết chú chim ưng này từ khi nó bé bằng chú gà con. Và chàng cũng biết nó có một vị chủ nhân cực kỳ đáng tin cậy.

"Mọi người, Kishward đang ở gần đây ! Ngài ấy sẽ đưa quân tiếp viện tới!"

Câu nói đó vừa khích lệ đồng đội lại vừa khiến kẻ địch hoang mang, một tên trúng hai đích. Narsus đang bận rộn chiến đấu cũng phải gật gù khen ngợi. Vị hoàng tử này tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã rất nhạy bén với thứ gọi là chiến thuật tâm lý.

Quân địch la lên kinh hãi.

Bóng đen của một đoàn người ngựa đang tràn qua đỉnh núi, số lượng lên tới hàng nghìn.

Zandeh gầm lên "Không được chạy" khi những thuộc hạ của hắn thi nhau quất ngựa bỏ trốn, nhưng không ngăn được một ai.

"Bảo vệ thái tử điện hạ!" Kishward ra lệnh, giơ cao song kiếm, "Yashashuin !!!!" *

*Yashashuin : Có thể tạm dịch là xung phong. Cụm từ này rất đặc trưng trong bộ truyện, cả trên manga lẫn anime, nghe rất ngầu, nên tớ sẽ không dịch ra tiếng Việt.

"Yashashuin!"

Năm nghìn binh sĩ đồng loạt hô vang, theo Kishward lao xuống bờ dốc.

Năm nghìn kỵ binh này cũng vừa tham gia trận chiến phòng thủ thành Peshawar với Sindhura mấy hôm trước. Coi như để giải tỏa cơn khát máu sau nhiều ngày không được chiến đấu, họ bám sát gót chân kẻ thù, giết chóc, nghiền nát.

Tình thế đảo ngược.

Zandeh vừa lúng túng vừa thất vọng, thúc ngựa chạy đi, lần này là bỏ trốn thật sự. Thấy vậy, Dariun cầm thanh kiếm nhuốm máu đến tận chuôi của mình, thúc ngựa đuổi theo.

Tuy nhiên, Gieve đã nhanh hơn, "Để gã đó cho ta."

Anh ta cũng vung kiếm lên, đâm Zandeh từ phía bên cạnh.

Máu tươi phun ra từ má trái của hắn.

Dù lảo đảo trên lưng ngựa nhưng Zandeh vẫn nắm chặt dây cương, cố gắng ngồi vững. Với một cú vung kiếm uy lực, hắn đỡ được đòn thứ hai của Gieve và bỏ chạy.

"Cũng khó nhằn phết."

Dariun cười gượng trước lời khen ngợi đầy mỉa mai của Gieve khi vẩy máu dính trên kiếm của mình.

"Hắn là kiểu người sẽ không ở lại nạp mạng đâu."

Một kỵ sĩ tiến đến bên cạnh Arslan.

"Arslan điện hạ, đúng là người rồi...."

Kishward nhảy khỏi yên ngựa, tiếng áo giáp loảng xoảng khi anh tay quỳ xuống.

"Chào mừng điện hạ đến với mảnh đất biên giới khô cằn này. 2 vạn kỵ binh cùng 6 vạn bộ binh của thành Peshawar đều nguyện trung thành phụng sự người."

Cuộc chiến xung quanh đã đi vào hồi kết. Sau khi kiểm tra để đảm bảo sáu thuộc hạ, đúng hơn là đồng đội của mình vẫn an toàn, Arslan mới an tâm xuống ngựa nắm lấy tay Kishward, bảo anh ta đứng dậy.

"Lâu không gặp, Kishward. Khi Azrael đến giải cứu, ta biết ngay ngài đang ở gần đây, và quả nhiên ngài đã đến thật."

Kishward cúi đầu thật sâu. Anh liếc nhìn những thuộc hạ đứng quanh Arslan, cảm thấy thật hoài niệm. Anh cũng ít nhiều quen biết Dariun và Narsus.

Vậy là Arslan cùng đồng đội đã đến đích an toàn.

--------------------

Lời editor :

Dù Dariun không phải nhân vật chiến đấu bằng cung nhiều như Gieve và Farangis nhưng mình đặc biệt thích những cảnh Dariun bắn cung. Nếu so tài thiện xạ giữa ba người, ai thắng thì không biết, nhưng chắc chắn Dariun hơn hẳn về uy lực. Cung của Gieve và Farangis đều bằng gỗ trong khi của Dariun bằng sừng. Sức của một thiếu niên như Arslan thậm chí không thể kéo cho nó nhúc nhích dù chỉ một phân.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện