Sau khi bữa tiệc kết thúc, Arslan, Farangis và bốn người khác được đưa về phòng riêng. Bị nhồi nhét trong một căn phòng, Dariun, Narsus, Gieve và Elam bắt đầu trò chuyện về những điều đã xảy ra trong bữa tiệc.
"Có vẻ như mục đích của Hodir là biến con gái của mình thành thê tử của vị vua tiếp theo, khi đó hắn có thể lấy tư cách là ngoại thích để nắm quyền hành trong triều."
Narsus nở nụ cười giễu cợt, trong lịch sử xứ Pars đã có vô số tiền lệ rồi.
"Sau khi biết ý định thực sự của hắn, ta càng không thể bỏ mặc được."
Dariun đã bực bội từ lúc bị tách khỏi Arslan. Anh đã định lấy chăn mền ra trải trước cửa phòng hoàng tử nhưng Hodir kiên quyết từ chối.
Hodir có tổng cộng 3000 kỵ binh, 35000 bộ binh. Hơn nữa, nếu Hodir lấy danh nghĩa Arslan kêu gọi lực lượng thì có khả năng nhiều shahdaran khác cũng sẽ hưởng ứng. Chính vì lý do đó, họ mới ghé thăm toàn thành này. Nếu được, họ không muốn trở thành kẻ thù của lão ta.
Narses lại gõ cằm cân nhắc.
"Nhưng nếu lão muốn biến chúng ta thành kẻ địch thì cũng không có cách nào."
Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên. Gieve cầm sẵn kiếm trong tay bước ra hỏi đó là ai. Khi nhận ra là Arslan, anh mới vội mở cửa. Arslan bị cô lập khỏi các thuộc hạ sau khi bữa tiệc kết thúc, mãi đến bây giờ mới có thể tìm cơ hội bàn bạc.
"Hodir đề nghị với ta hai việc."
Đầu tiên là cưới con gái ông ta làm thái tử phi. Hai là hạn chế những cải cách triệt để phá vỡ truyền thống Pars như giải phóng nô lệ."
"Giờ nói về những chuyện đó không phải vẫn còn sớm ư? Vấn đề cần ưu tiên trước hết là tổ chức lực lượng để chống lại quân Lusitania đang chiếm giữ kinh thành và giải cứu phụ vương mẫu hậu ta chứ."
"Vậy điện hạ đã trả lời ra sao?"
"Ta nói với ông ta rằng ta chưa thể trả lời ngay lập tức và mong ông ấy cho ta thêm chút thời gian. Như thế có được không?"
"Vậy là ổn rồi."
"Rốt cuộc ông ta đang nghĩ cái gì vậy? Ta thậm chí còn chưa gặp mặt con gái ông ta bao giờ."
Nhìn vẻ mặt khó xử một cách nghiêm túc của hoàng tử, Narsus khẽ bật cười.
"Thần cũng không thật sự hiểu rõ ý định sâu xa của Hodir. Không, thần tin rằng ngay cả bản thân ông ta cũng đang do dự. Ông ta muốn biến điện hạ thành vị anh hùng giải phóng dân tộc và chiếm hữu quyền hành dưới triều vua mới. Hay là...."
Hay là đầu hàng quân Lusitania với cái đầu của Arslan như một món quà để nhận về thêm nhiều lợi ích? Dù sao đi nữa, tay lãnh chúa xảo quyệt của thành Kashan này đang lên kế hoạch để lợi dụng vị hoàng tử trong tay hắn cho mục đích riêng. Không những thế, lão còn tìm mọi cách ngăn Dariun và Narsus can thiệp. Nhiều khả năng lão sẽ sớm tìm cách loại bỏ họ.
"Chắc chắn Hodir sẽ ra tay đêm nay. Dù thần biết điện hạ đang rất mệt mỏi, nhưng xin người hãy chuẩn bị lên đường bất cứ lúc nào. Chúng thần sẽ lo những chuyện khác."
Nói rồi, Narsus tiễn Arslan về phòng. Anh thì thầm gì đó với Elam. Elam gật đầu, mở cửa sổ và lẻn ra ngoài, không để lính canh dưới tầng trệt phát hiện ra.
Khoảng 1 giờ sau, Elam quay về với thứ gì đó trong tay và đưa cho Narsus. Narsus đưa lên mũi ngửi, sau đó cười khúc khích. Anh ta đổ nó vào một cái bình và đậy nắp lại. Đó là nhựa cây sen đen, trộn với dầu thơm và nhựa cây anh túc, nhào thành một khối trầm tỏa khói không mùi nhưng khiến người hít phải ngủ mê mệt. Elam phát hiện ra nó ở trên trần nhà.
"Đúng là trò bịp bợm mà một tên ngốc như Hodir sẽ làm. Dù sao đi nữa, lão ta biết chắc hoàng tử đã ghé qua phòng chúng ta."
"Thế giờ sao? Có ở lại không? Chà, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần đi thôi." Gieve cuộn chăn lại, dường như định chợp mắt cho đến khi có diễn biến tiếp theo.
Thấy vậy, Dariun thì thầm với bạn mình.
"Narsus, ta muốn hỏi ý ngươi vài việc. Dù hơi nực cười khi nghi ngờ chuyện này, nhưng chắc chắn hoàng tử Arslan không phải con của tiên vương Osroes đệ ngũ đúng không?"
Trên chiến trường, Dariun là một chiến binh không biết sợ hãi, nhưng vào những lúc thế này, anh khó lòng che giấu sự bất an. Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng mà đề cập đến một chuyện chẳng hề liên quan, chứng tỏ anh không kìm nén được những ý nghĩ ấy lâu hơn nữa.
Narsus khoanh tay.
"Không phải là ta chưa từng nghĩ đến. Nhưng vua Osroes đệ ngũ qua đời vào tháng 5 năm 304. Arslan điện hạ sinh tháng 9 năm 306. Khoảng cách là 2 năm 4 tháng, chỉ thế thôi là đủ để khẳng định điện hạ không thể là con của vua Osroes."
"Ta hiểu...."
Dariun gật đầu, thở dài thườn thượt. Trái lại, Narsus lại thấy bất an. Anh lấy một mẩu giấy cũ ra khỏi chiếc tay nải chắc nịch làm từ vải bông, trải nó ra thảm.
Đó là gia phả hoàng tộc Pars. Bắt đầu từ vua khai triều, Kai Khosrow cho đến vị vua thứ 18, Andragoras đệ tam.
"Nhìn phả hệ này đi, Dariun. Trong lịch sử hoàng gia Pars, có ba vị vua mang tên Andragoras. Ngươi có để ý điểm chung của cả ba người này là gì không?"
Dariun hơi nhíu mày, dời mắt khỏi Narsus sang cây phả hệ. Gieve đang vùi mình trong chăn cũng cảm thấy tò mò, vểnh tai lên nghe. Narsus biết thế nhưng không buồn gọi anh ta ra cùng thảo luận.
Không lâu sau, Dariun lên tiếng về khám phá duy nhất của mình. "Mối quan hệ giữa Andragoras và Osroes?"
"Đúng vậy. Andragoras đệ nhất lên ngôi sau Osroes đệ tam. Andragoras đệ nhị kế vị Osroes đệ tứ. Và...."
Andragoras đệ tam hiện giờ chưa rõ tung tích, đã lên ngôi sau khi Osroes đệ ngũ qua đời. Ba vị vua tên Andragoras đều có mối quan hệ là người kế tục ngai vàng của ba vị vua tên Osroes. Trường hợp đầu tiên thì không có gì để thắc mắc. Trường hợp thứ hai có thể là trùng hợp ngẫu nhiên. Vậy trường hợp thứ ba, có thể nào là tình cờ nữa không?"
Narsus cảm thấy không thể nào, vì khi Vua của các vị vua, Gotarzes đệ nhị đặt tên cho hai con trai của mình là Osroes và Andragoras, đã có một vài quý tộc lấy làm khó hiểu. Họ tự hỏi có phải ngài ấy đang cố tình thách thức các con mình tranh đoạt ngai vàng của nhau không.
Gotarzes, như cái danh Vua của các vị vua mà người đời xưng tụng, là một bậc quân vương lẫy lừng. Tuy nhiên, nếu buộc phải kể đến một khuyết điểm của ông ta, thì đó là sự mê tín đến điên rồ, đặt niềm tin vào đủ thứ vô căn cứ. Ông ta không những tin vào thần thánh, vào thầy tu mà còn tin cả các nhà tiên tri và phù thủy không rõ danh tính. Vô số cận thần đã phải khốn đốn vì điều này.
"Dariun, ngươi có tin mấy lời tiên tri ngớ ngẩn đó không?"
Dariun hơi giật mình khi Narsus đột nhiên hỏi vậy.
"Không, ta không tin, hoặc đúng hơn là không muốn tin. Chỉ cần nghĩ đến mọi nỗ lực mình làm ra đều đã nằm trong tính toán của ai đó, ta cảm thấy thật ngu xuẩn." Dariun cười nhạo, đáp, "Ta sống theo ý mình. Dù thành công hay thất bại, ta chỉ muốn bản thân là người duy nhất chịu trách nhiệm cho điều đó."
"Nói như một anh hùng thực thụ vậy. Nhưng trên thế gian này, đa số mọi người nghĩ khác. Ngay cả Vua của các vị vua, Gotarzes cũng u mê trong đó."
"Narsus, ngươi muốn nói gì?"
"Xin lỗi Dariun, ngươi chờ thêm một thời gian đi. Ta vẫn chưa có chứng cứ hay kết luận nào cho những suy đoán của mình. Nhưng ta sẽ giải thích với ngươi sớm thôi."
Dariun gật đầu.
Narsus lại chìm vào suy tư.
Những lời tiên tri chỉ trở thành sự thật trong hai tình huống. Một là khi loài người đã khám phá ra chân lý theo quy luật tự nhiên. Tuy nhiên, một khi nó đã trở thành kiến thức phổ thông thì thứ gọi là tiên tri cũng trở nên lố bịch. Ví dụ như : sau mùa đông sẽ là mùa xuân, hay thủy triều sẽ dâng cao vào buổi trưa ngày mai, đại loại thế. Còn tình huống thứ hai, là khi một người tin vào lời tiên tri, người đó sẽ hành động để biến nó thành sự thực. Thứ Narsus e ngại chính là điều này.
Hiện giờ, đất nước đã biến thành một vương quốc bị ám ảnh ngày đêm bởi hàng trăm con quỷ. Narsus không cho rằng vua Andragoras là vị vua lý tưởng, nhưng anh cũng không phủ nhận ông ấy đã từng là trụ cột mạnh mẽ duy trì nền thịnh trị của Pars.
Và cây cột đó đã sụp đổ. Liệu thái tử Arslan mới 14 tuổi có thể trở thành trụ cột mới hay không? Đó không chỉ là vấn đề của hoàng gia, mà còn liên quan đến vận mệnh của cả xứ Pars.
------------------
Lời Editor : Trong chương này có khá nhiều sự khác biệt giữa nguyên tác và manga nên mình note ra một chút.
1. Như đề cập ở mấy chương trước, mối quan hệ giữa Arslan và Gieve bắt đầu có sự chuyển biến từ giai đoạn này. Gieve là người ít lòng trung với Arslan nhất, chỉ vì mê Farangis nên mới hùa theo nhóm Arslan cho vui. Anh ta không thấy mình có nghĩa vụ phải phục tùng Arslan, luôn sẵn sàng ra đi bất cứ lúc nào, mà anh ta cũng chẳng cảm thấy Arslan có năng lực gì ngoài chuyện sinh ra đã là con của vua. Tuy nhiên, cái nhìn của Gieve thay đổi khi Arslan nhờ anh ta dịch cuốn kinh thánh Yadabaoth. Arslan nói muốn hiểu được những điều người Lusitania trân quý thông qua cuốn kinh thánh ấy.
Hãy nhìn cái ánh mắt dịu dàng này đi.
p/s : Arslan nguyên tác điềm tĩnh bao nhiêu thì Arslan manga hớn bấy nhiêu.
2. Lòng trung thành của các thuộc hạ với Arslan trong nguyên tác cũng hơi khác trong manga. Trong nguyên tác, sự trung thành ấy có cảm giác sử thi anh hùng : ngài là đấng cứu thế, ta phải phò trợ ngài. Trong manga thì lại có cảm giác gia đình hơn : phải nuôi dạy ẻm thành vị vua tốt. Ngay cả Dariun, người trung thành với Arslan vô điều kiện cũng rất ra dáng ông anh, khi mà luôn canh me để Gieve không dạy Arslan mấy chuyện bậy bạ.
Ngoài ra, trong nguyên tác không đề cập, nhưng trong manga, Dariun là thầy dạy kiếm cho Arslan kể từ sau trận Atropatene, còn trước đó là Vahriz. Nguyên tác nói Arslan cảm thấy khá lạc lõng khi chú cháu Dariun nói chuyện với nhau, ước gì mình và cha mình có thể thân thiết như thế, nhưng manga thì không. Trong manga, Arslan khá thân thiết với cả hai chú cháu họ nên không có gì lạc lõng hết.
3. Đoạn Dariun và Narsus nói về phả hệ của hoàng gia Pars đã bị lược bớt trong manga. Tuy không ảnh hưởng gì đến mạch truyện chính nhưng mình vẫn thấy hơi đáng tiếc.
"Có vẻ như mục đích của Hodir là biến con gái của mình thành thê tử của vị vua tiếp theo, khi đó hắn có thể lấy tư cách là ngoại thích để nắm quyền hành trong triều."
Narsus nở nụ cười giễu cợt, trong lịch sử xứ Pars đã có vô số tiền lệ rồi.
"Sau khi biết ý định thực sự của hắn, ta càng không thể bỏ mặc được."
Dariun đã bực bội từ lúc bị tách khỏi Arslan. Anh đã định lấy chăn mền ra trải trước cửa phòng hoàng tử nhưng Hodir kiên quyết từ chối.
Hodir có tổng cộng 3000 kỵ binh, 35000 bộ binh. Hơn nữa, nếu Hodir lấy danh nghĩa Arslan kêu gọi lực lượng thì có khả năng nhiều shahdaran khác cũng sẽ hưởng ứng. Chính vì lý do đó, họ mới ghé thăm toàn thành này. Nếu được, họ không muốn trở thành kẻ thù của lão ta.
Narses lại gõ cằm cân nhắc.
"Nhưng nếu lão muốn biến chúng ta thành kẻ địch thì cũng không có cách nào."
Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên. Gieve cầm sẵn kiếm trong tay bước ra hỏi đó là ai. Khi nhận ra là Arslan, anh mới vội mở cửa. Arslan bị cô lập khỏi các thuộc hạ sau khi bữa tiệc kết thúc, mãi đến bây giờ mới có thể tìm cơ hội bàn bạc.
"Hodir đề nghị với ta hai việc."
Đầu tiên là cưới con gái ông ta làm thái tử phi. Hai là hạn chế những cải cách triệt để phá vỡ truyền thống Pars như giải phóng nô lệ."
"Giờ nói về những chuyện đó không phải vẫn còn sớm ư? Vấn đề cần ưu tiên trước hết là tổ chức lực lượng để chống lại quân Lusitania đang chiếm giữ kinh thành và giải cứu phụ vương mẫu hậu ta chứ."
"Vậy điện hạ đã trả lời ra sao?"
"Ta nói với ông ta rằng ta chưa thể trả lời ngay lập tức và mong ông ấy cho ta thêm chút thời gian. Như thế có được không?"
"Vậy là ổn rồi."
"Rốt cuộc ông ta đang nghĩ cái gì vậy? Ta thậm chí còn chưa gặp mặt con gái ông ta bao giờ."
Nhìn vẻ mặt khó xử một cách nghiêm túc của hoàng tử, Narsus khẽ bật cười.
"Thần cũng không thật sự hiểu rõ ý định sâu xa của Hodir. Không, thần tin rằng ngay cả bản thân ông ta cũng đang do dự. Ông ta muốn biến điện hạ thành vị anh hùng giải phóng dân tộc và chiếm hữu quyền hành dưới triều vua mới. Hay là...."
Hay là đầu hàng quân Lusitania với cái đầu của Arslan như một món quà để nhận về thêm nhiều lợi ích? Dù sao đi nữa, tay lãnh chúa xảo quyệt của thành Kashan này đang lên kế hoạch để lợi dụng vị hoàng tử trong tay hắn cho mục đích riêng. Không những thế, lão còn tìm mọi cách ngăn Dariun và Narsus can thiệp. Nhiều khả năng lão sẽ sớm tìm cách loại bỏ họ.
"Chắc chắn Hodir sẽ ra tay đêm nay. Dù thần biết điện hạ đang rất mệt mỏi, nhưng xin người hãy chuẩn bị lên đường bất cứ lúc nào. Chúng thần sẽ lo những chuyện khác."
Nói rồi, Narsus tiễn Arslan về phòng. Anh thì thầm gì đó với Elam. Elam gật đầu, mở cửa sổ và lẻn ra ngoài, không để lính canh dưới tầng trệt phát hiện ra.
Khoảng 1 giờ sau, Elam quay về với thứ gì đó trong tay và đưa cho Narsus. Narsus đưa lên mũi ngửi, sau đó cười khúc khích. Anh ta đổ nó vào một cái bình và đậy nắp lại. Đó là nhựa cây sen đen, trộn với dầu thơm và nhựa cây anh túc, nhào thành một khối trầm tỏa khói không mùi nhưng khiến người hít phải ngủ mê mệt. Elam phát hiện ra nó ở trên trần nhà.
"Đúng là trò bịp bợm mà một tên ngốc như Hodir sẽ làm. Dù sao đi nữa, lão ta biết chắc hoàng tử đã ghé qua phòng chúng ta."
"Thế giờ sao? Có ở lại không? Chà, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần đi thôi." Gieve cuộn chăn lại, dường như định chợp mắt cho đến khi có diễn biến tiếp theo.
Thấy vậy, Dariun thì thầm với bạn mình.
"Narsus, ta muốn hỏi ý ngươi vài việc. Dù hơi nực cười khi nghi ngờ chuyện này, nhưng chắc chắn hoàng tử Arslan không phải con của tiên vương Osroes đệ ngũ đúng không?"
Trên chiến trường, Dariun là một chiến binh không biết sợ hãi, nhưng vào những lúc thế này, anh khó lòng che giấu sự bất an. Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng mà đề cập đến một chuyện chẳng hề liên quan, chứng tỏ anh không kìm nén được những ý nghĩ ấy lâu hơn nữa.
Narsus khoanh tay.
"Không phải là ta chưa từng nghĩ đến. Nhưng vua Osroes đệ ngũ qua đời vào tháng 5 năm 304. Arslan điện hạ sinh tháng 9 năm 306. Khoảng cách là 2 năm 4 tháng, chỉ thế thôi là đủ để khẳng định điện hạ không thể là con của vua Osroes."
"Ta hiểu...."
Dariun gật đầu, thở dài thườn thượt. Trái lại, Narsus lại thấy bất an. Anh lấy một mẩu giấy cũ ra khỏi chiếc tay nải chắc nịch làm từ vải bông, trải nó ra thảm.
Đó là gia phả hoàng tộc Pars. Bắt đầu từ vua khai triều, Kai Khosrow cho đến vị vua thứ 18, Andragoras đệ tam.
"Nhìn phả hệ này đi, Dariun. Trong lịch sử hoàng gia Pars, có ba vị vua mang tên Andragoras. Ngươi có để ý điểm chung của cả ba người này là gì không?"
Dariun hơi nhíu mày, dời mắt khỏi Narsus sang cây phả hệ. Gieve đang vùi mình trong chăn cũng cảm thấy tò mò, vểnh tai lên nghe. Narsus biết thế nhưng không buồn gọi anh ta ra cùng thảo luận.
Không lâu sau, Dariun lên tiếng về khám phá duy nhất của mình. "Mối quan hệ giữa Andragoras và Osroes?"
"Đúng vậy. Andragoras đệ nhất lên ngôi sau Osroes đệ tam. Andragoras đệ nhị kế vị Osroes đệ tứ. Và...."
Andragoras đệ tam hiện giờ chưa rõ tung tích, đã lên ngôi sau khi Osroes đệ ngũ qua đời. Ba vị vua tên Andragoras đều có mối quan hệ là người kế tục ngai vàng của ba vị vua tên Osroes. Trường hợp đầu tiên thì không có gì để thắc mắc. Trường hợp thứ hai có thể là trùng hợp ngẫu nhiên. Vậy trường hợp thứ ba, có thể nào là tình cờ nữa không?"
Narsus cảm thấy không thể nào, vì khi Vua của các vị vua, Gotarzes đệ nhị đặt tên cho hai con trai của mình là Osroes và Andragoras, đã có một vài quý tộc lấy làm khó hiểu. Họ tự hỏi có phải ngài ấy đang cố tình thách thức các con mình tranh đoạt ngai vàng của nhau không.
Gotarzes, như cái danh Vua của các vị vua mà người đời xưng tụng, là một bậc quân vương lẫy lừng. Tuy nhiên, nếu buộc phải kể đến một khuyết điểm của ông ta, thì đó là sự mê tín đến điên rồ, đặt niềm tin vào đủ thứ vô căn cứ. Ông ta không những tin vào thần thánh, vào thầy tu mà còn tin cả các nhà tiên tri và phù thủy không rõ danh tính. Vô số cận thần đã phải khốn đốn vì điều này.
"Dariun, ngươi có tin mấy lời tiên tri ngớ ngẩn đó không?"
Dariun hơi giật mình khi Narsus đột nhiên hỏi vậy.
"Không, ta không tin, hoặc đúng hơn là không muốn tin. Chỉ cần nghĩ đến mọi nỗ lực mình làm ra đều đã nằm trong tính toán của ai đó, ta cảm thấy thật ngu xuẩn." Dariun cười nhạo, đáp, "Ta sống theo ý mình. Dù thành công hay thất bại, ta chỉ muốn bản thân là người duy nhất chịu trách nhiệm cho điều đó."
"Nói như một anh hùng thực thụ vậy. Nhưng trên thế gian này, đa số mọi người nghĩ khác. Ngay cả Vua của các vị vua, Gotarzes cũng u mê trong đó."
"Narsus, ngươi muốn nói gì?"
"Xin lỗi Dariun, ngươi chờ thêm một thời gian đi. Ta vẫn chưa có chứng cứ hay kết luận nào cho những suy đoán của mình. Nhưng ta sẽ giải thích với ngươi sớm thôi."
Dariun gật đầu.
Narsus lại chìm vào suy tư.
Những lời tiên tri chỉ trở thành sự thật trong hai tình huống. Một là khi loài người đã khám phá ra chân lý theo quy luật tự nhiên. Tuy nhiên, một khi nó đã trở thành kiến thức phổ thông thì thứ gọi là tiên tri cũng trở nên lố bịch. Ví dụ như : sau mùa đông sẽ là mùa xuân, hay thủy triều sẽ dâng cao vào buổi trưa ngày mai, đại loại thế. Còn tình huống thứ hai, là khi một người tin vào lời tiên tri, người đó sẽ hành động để biến nó thành sự thực. Thứ Narsus e ngại chính là điều này.
Hiện giờ, đất nước đã biến thành một vương quốc bị ám ảnh ngày đêm bởi hàng trăm con quỷ. Narsus không cho rằng vua Andragoras là vị vua lý tưởng, nhưng anh cũng không phủ nhận ông ấy đã từng là trụ cột mạnh mẽ duy trì nền thịnh trị của Pars.
Và cây cột đó đã sụp đổ. Liệu thái tử Arslan mới 14 tuổi có thể trở thành trụ cột mới hay không? Đó không chỉ là vấn đề của hoàng gia, mà còn liên quan đến vận mệnh của cả xứ Pars.
------------------
Lời Editor : Trong chương này có khá nhiều sự khác biệt giữa nguyên tác và manga nên mình note ra một chút.
1. Như đề cập ở mấy chương trước, mối quan hệ giữa Arslan và Gieve bắt đầu có sự chuyển biến từ giai đoạn này. Gieve là người ít lòng trung với Arslan nhất, chỉ vì mê Farangis nên mới hùa theo nhóm Arslan cho vui. Anh ta không thấy mình có nghĩa vụ phải phục tùng Arslan, luôn sẵn sàng ra đi bất cứ lúc nào, mà anh ta cũng chẳng cảm thấy Arslan có năng lực gì ngoài chuyện sinh ra đã là con của vua. Tuy nhiên, cái nhìn của Gieve thay đổi khi Arslan nhờ anh ta dịch cuốn kinh thánh Yadabaoth. Arslan nói muốn hiểu được những điều người Lusitania trân quý thông qua cuốn kinh thánh ấy.
Hãy nhìn cái ánh mắt dịu dàng này đi.
p/s : Arslan nguyên tác điềm tĩnh bao nhiêu thì Arslan manga hớn bấy nhiêu.
2. Lòng trung thành của các thuộc hạ với Arslan trong nguyên tác cũng hơi khác trong manga. Trong nguyên tác, sự trung thành ấy có cảm giác sử thi anh hùng : ngài là đấng cứu thế, ta phải phò trợ ngài. Trong manga thì lại có cảm giác gia đình hơn : phải nuôi dạy ẻm thành vị vua tốt. Ngay cả Dariun, người trung thành với Arslan vô điều kiện cũng rất ra dáng ông anh, khi mà luôn canh me để Gieve không dạy Arslan mấy chuyện bậy bạ.
Ngoài ra, trong nguyên tác không đề cập, nhưng trong manga, Dariun là thầy dạy kiếm cho Arslan kể từ sau trận Atropatene, còn trước đó là Vahriz. Nguyên tác nói Arslan cảm thấy khá lạc lõng khi chú cháu Dariun nói chuyện với nhau, ước gì mình và cha mình có thể thân thiết như thế, nhưng manga thì không. Trong manga, Arslan khá thân thiết với cả hai chú cháu họ nên không có gì lạc lõng hết.
3. Đoạn Dariun và Narsus nói về phả hệ của hoàng gia Pars đã bị lược bớt trong manga. Tuy không ảnh hưởng gì đến mạch truyện chính nhưng mình vẫn thấy hơi đáng tiếc.
Danh sách chương