“Ta cần sức mạnh của ngươi một lần nữa.”
Vị khách đã lâu không ghé lên tiếng.
Lại là căn hầm bằng đá tối tăm, lạnh lẽo, ẩm ướt nằm sâu trong lòng đất bên dưới kinh đô Ecbatana. Những chồng sách kỳ quái chất trong góc tối phủ bụi, những dung dịch trong bình, hài cốt động vật được dùng cho nghi lễ ma thuật…Tất cả ngập trong thứ chướng khí khác thường. Chướng khí ấy giăng giăng trong phòng như một làn khói độc không màu, bao quanh vị pháp sư mặc áo chòang xám với gương mặt trẻ trung hơn hẳn lần gặp trước. Treo cạnh gã là bức chân dung cổ xưa vẽ thứ sinh vật chẳng giống con người.
“Cuối cùng ngươi đã lấy lại được sinh lực và tuổi trẻ rồi nhỉ? Giờ ngươi đã mãn nguyện rồi đúng không? Vậy ngươi hẳn cũng hiểu ta nóng lòng muốn giành lại vương quốc và ngai vàng đến mức nào.”
Hilmes nói, cố gắng giấu đi sự bồn chồn. Gã pháp sư kiên nhẫn lắng nghe.
“Phải tốn kha khá thời gian và công sức để ta lấy lại dáng vẻ này. Cơ thể con người giống như một cái bình chứa sinh lực, tuổi trẻ là trạng thái khi bình đầy. Một khi nó cạn kiệt, đổ đầy lại không phải việc dễ dàng.”
Bề ngoài gã lúc này có lẽ chỉ bằng tuổi Hilmes, thậm chí trẻ hơn. Khuôn mặt mới của gã pháp sư ấy có thể mô tả bằng ba chữ : đẹp như hoa… Nhưng thật lạ lùng khi nghe giọng nói già nua phát ra từ con người có vẻ trẻ trung này.
“Có phải ngài muốn ta lặp lại điều tương tự như ở trận Atropatene?”
“Ngươi không cần phép tiên tri để đoán ra nhỉ.”
“Dù vậy, ta không chắc mình có thể nhận lời. Thêm một trận Atropatene nữa thì ta sẽ được gì?”
Pháp sư hỏi với vẻ chế nhạo. Tấm mặt nạ của Hilmes tỏa sáng khi hắn trả lời không chút nao núng.
“Khi ta dành lại được ngai vàng hợp pháp của mình, ta sẽ ban cho ngươi của cải đủ để ngươi sống suốt mười đời.”
“Của cải từ ai? Từ quân đội Lusitania sao?”
“Từ sự phồn vinh vốn có của Pars.”
“Và giờ là của ngài?”
“Nó thuộc về nhà vua.”
Pháp sư cười khúc khích, kết thúc những câu hỏi.
“Trung thực là đức tính tốt với những kẻ trên kia nhưng không được ưa chuộng lắm dưới này. Tuy nhiên, thỉnh thoảng trung thực cũng tốt. Nói thật, ta cũng không ưa Arslan cùng bè lũ của hắn. Hai đệ tử của ta đã bị chúng giết chết.”
Pháp sư liếc mắt nhìn vào một góc tối, nơi chỉ còn lại 5 người thay vì 7 như ban đầu.
“Dù họ chưa có nhiều thành tựu, nhưng đã luôn tận trung với ta, nên ta vẫn tiếc thương cho họ.”
5 đệ tử không khỏi hổ thẹn cúi đầu. Hilmes che giấu nụ cười khinh bỉ sau lớp mặt nạ.
“Tên nhãi con của Andragoras có trong tay những thuộc hạ đáng gờm. Vài thủ đoạn sơ sài không đủ để đối phó với chúng. Ngươi cũng muốn tiêu diệt bọn chúng có phải không?”
Pháp sư lắc đầu.
“Không, chưa cần vội. Arslan không có cánh, chẳng thể bay tới kinh đô ngay được. Hơn nữa, khi Arslan có trong tay quân đội mạnh, điều đó cũng có lợi cho ngài.”
“Ý ngươi là sao?”
“Ta cần giải thích rõ hơn ư? Ta vẫn luôn cho rằng ngài là người thông minh.”
“…”
Hilmes đăm chiêu một hồi và nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa trong lời nói. Gã pháp sư ám chỉ, nếu quân của Arslan giao chiến với Lusitania, đôi bên sẽ tổn hại lẫn nhau.
Kể từ khi chiếm được kinh đô Ecbatana, quân Lusitania không còn mạnh như ban đầu. Nhất là sau khi Arslan liên tiếp đánh hạ thành công hai pháo đài, danh tiếng của Lusitania ngày càng suy giảm. Tuy nhiên, vẫn còn đó 30 vạn quân. Nếu giữ nguyên lực lượng như vậy, Hilmes không thể nào địch lại, cũng đồng nghĩa hắn khó lòng giành lại chủ quyền cai trị từ tay người Lusitania.
Nếu Arslan và quân Lusitiania tranh chấp lâu dài, Hilmes có thể lợi dụng tình thế đó để chiếm lấy kinh đô Ecbatana. Đó là điều Guiscard lo sợ. Nhưng cũng có khả năng để tiêu diệt kẻ thù chung là Hilmes, Arslan và Guiscard sẽ bắt tay với nhau. Hilmes không cho rằng việc công khai danh tính của mình là một sai lầm, nhưng giữa dòng chảy chính trị đầy hỗn loạn, thật khó để theo dõi và xác định đâu là hướng đi đúng.
“Có lẽ ngài đang lên kế hoạch cho bản thân.”
Giọng nói khàn khàn rỉ sét của gã pháp sư khiến Hilmes ớn lạnh. Đôi mắt hắn sáng lên, và “người thừa kế ngai vàng chính thống” im lặng.
Như pháp sư đã nói, hắn đang tính toán để mọi thứ diễn ra theo chiều hướng có lợi cho mình. Làm thế nào để thành người chiến thắng sau cùng mà không tổn thất quá lớn.
Pháp sư lẩm nhẩm.
“Gươm báu Rukhnabad.”
Những lời này như chuông thánh vang vọng bên tai Hilmes. Thân hình cao lớn của hắn chấn động, rồi run lên trong căn phòng ẩm ướt, lạnh lẽo. Ý nghĩa của từng con chữ như bùng nổ với âm thanh mà người khác không thể nào hình dung,
“Ngài hiểu ý ta rồi đúng không?”
Gã pháp sư hỏi lại.
Gươm báu Rukhnabad là thanh gươm được Vua anh hùng Kai Khosrow, vị vua lập quốc của Pars sử dụng, có thể xem nó là một thánh tích. Kai Khosrow dùng thanh gươm ấy đánh bại Xà vương Zahhak, kết thúc một thời kỳ cai trị bạo tàn, mang lại hòa bình cho xứ Pars. Người ta đồn rằng gươm báu Rukhnabad là món quà của các vị thần, để bảo vệ bình yên, công lý cho mảnh đất này.”
Truyền thuyết về sự khai sinh vương quốc cũng như nguồn gốc thanh guơm được truyền tụng đời đời trong bài thơ "Huyền thoại anh hùng Kai Khosrow.” Nó viết rằng “Gươm báu Rukhnabad được rèn từ một mảnh của mặt trời, chẻ đôi cả sắt thép.”
“Hãy giành lấy thanh gươm Rukhnabad.” Pháp sư nói với Hilmes. Cặp mắt hắn lóe sáng sau khe hẹp của tấm mặt nạ. Cuối cùng, Hilmes cúi đầu.
“Ta sẽ sớm quay lại.”
Lời chia tay của Hilmes vô cùng ngắn gọn, ấy là bởi tâm trí hắn đã bị choán sạch bởi mưu toan. Khi tiếng lạch cạch của bộ giáp tan biến trong bóng tối, gã pháp sư nở nụ cười bí hiểm.
Một tệ tử bước ra, cất tiếng sau hồi lâu đắn đo cân nhắc.
“Thưa chủ nhân….”
“Gì vậy? Nói đi Gurgin.”
“Gã đó thực sự định xông vào lăng mộ của Kai Khosrow để đánh cắp thanh gươm Rukhnabad sao?”
Pháp sư nheo mắt.
“Hắn sẽ lấy nó thôi. Vì không thứ gì tượng trưng cho vương quyền của xứ Pars mạnh mẽ hơn thanh Rukhnabad ấy.”
Hilmes luôn tự nhận mình là người kế thừa hợp pháp ngai vàng của vương quốc, hậu duệ của Vua anh hùng Kai Khosrow. Hắn tin rằng dù trải qua những năm tháng khốn khổ, ê chề, một ngày kia hắn vẫn sẽ giành được vinh quang. Và khao khát khẳng định sự chính thống của hắn có thể được thỏa mãn khi có Rukhnabad trong tay.
Lần này, một đệ tử khác tên Gustaham lên tiếng hỏi.
“Thưa chủ nhân, có đúng là chỉ cần lấy thanh gươm Rukhnabad ra khỏi lăng mộ thì Xà vương mới có thể hồi sinh? “Phong ấn rất mạnh, mạnh đến khó tin.”
Pháp sư thẳng thắn thừa nhận rằng mình đã tính toán sai lầm. 20 năm sau khi Xà vương Zahhak bị phong ấn dưới núi Demavand, thanh gươm Rukhnabad được đào lên và cải táng trong lăng mộ Kai Khosrow. 300 năm sau, 20 phiến đá phong ấn quanh quan tài lần lượt vỡ vụn, Xà vương Zahhak đáng lẽ phải hồi sinh mới đúng. Nhưng chỉ cần Kai Khosrow còn mang theo Rukhnabad, quyền năng của nó vẫn sẽ liên kết với linh hồn vị vua anh hùng, trói buộc Xà vương. Vì vậy, cách duy nhất là lấy đi thanh kiếm, cắt đứt nó khỏi mối liên hệ với cố chủ.
“Sao nào ? Rất thú vị phải không? Nực cười thay Kai Khosrow đã từng chống lại sự cai trị của Xà vương Zahhak và làm chủ mảnh đất này suốt 300 năm, thế nhưng chính hậu duệ của hắn ta lại xóa bỏ phong ấn của tổ tiên, đưa Zahhak quay về thế giới này.”
Các đệ tử của pháp sư dường như không lạc quan như người thầy. Họ đưa mắt nhìn nhau, rồi Gurgin thay mặt lên tiếng.
“Xin chủ nhân thứ tội, nhưng một khi có Rukhnabad trong tay, chúng ta có còn khống chế được Hilmes nữa không?”
Vì sợ cơn thịnh nộ của chủ nhân, hắn nói với vẻ khiêm nhường hết mức, nhưng pháp sư trong bộ áo choàng xám lại không hề tức giận.
“Đúng. E rằng chúng ta không đủ sức chống lại quyền năng của Rukhnabad.”
“Vậy chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn kẻ thù tương lai củng cố thêm sức mạnh?”
“Đừng nói ngốc như thế. Sẽ chẳng có sự khác biệt nào cả. Đối thủ của Hilmes sẽ là Xà vương Zahhak vĩ đại. Sức mạnh tối thượng của người sẽ giáng xuống thế gian này một lần nữa.”
Các đệ tử ồ lên phấn khích khi nghe những lời đó.
“Ngay khi Xà vương Zahhak giáng thế, thanh gươm Rukhnabad chỉ còn là chiếc chìa khóa gãy, không thể phong ấn ngài lần nữa. Ta sẽ bắt con cháu của Kai Khosrow phải trả giá cho những tội lỗi không thể tha thứ của tổ tiên chúng khi xưa.”
5 đệ tử không nói một lời, kính cẩn cúi đầu, trông y như một bầy dơi.
Vị khách đã lâu không ghé lên tiếng.
Lại là căn hầm bằng đá tối tăm, lạnh lẽo, ẩm ướt nằm sâu trong lòng đất bên dưới kinh đô Ecbatana. Những chồng sách kỳ quái chất trong góc tối phủ bụi, những dung dịch trong bình, hài cốt động vật được dùng cho nghi lễ ma thuật…Tất cả ngập trong thứ chướng khí khác thường. Chướng khí ấy giăng giăng trong phòng như một làn khói độc không màu, bao quanh vị pháp sư mặc áo chòang xám với gương mặt trẻ trung hơn hẳn lần gặp trước. Treo cạnh gã là bức chân dung cổ xưa vẽ thứ sinh vật chẳng giống con người.
“Cuối cùng ngươi đã lấy lại được sinh lực và tuổi trẻ rồi nhỉ? Giờ ngươi đã mãn nguyện rồi đúng không? Vậy ngươi hẳn cũng hiểu ta nóng lòng muốn giành lại vương quốc và ngai vàng đến mức nào.”
Hilmes nói, cố gắng giấu đi sự bồn chồn. Gã pháp sư kiên nhẫn lắng nghe.
“Phải tốn kha khá thời gian và công sức để ta lấy lại dáng vẻ này. Cơ thể con người giống như một cái bình chứa sinh lực, tuổi trẻ là trạng thái khi bình đầy. Một khi nó cạn kiệt, đổ đầy lại không phải việc dễ dàng.”
Bề ngoài gã lúc này có lẽ chỉ bằng tuổi Hilmes, thậm chí trẻ hơn. Khuôn mặt mới của gã pháp sư ấy có thể mô tả bằng ba chữ : đẹp như hoa… Nhưng thật lạ lùng khi nghe giọng nói già nua phát ra từ con người có vẻ trẻ trung này.
“Có phải ngài muốn ta lặp lại điều tương tự như ở trận Atropatene?”
“Ngươi không cần phép tiên tri để đoán ra nhỉ.”
“Dù vậy, ta không chắc mình có thể nhận lời. Thêm một trận Atropatene nữa thì ta sẽ được gì?”
Pháp sư hỏi với vẻ chế nhạo. Tấm mặt nạ của Hilmes tỏa sáng khi hắn trả lời không chút nao núng.
“Khi ta dành lại được ngai vàng hợp pháp của mình, ta sẽ ban cho ngươi của cải đủ để ngươi sống suốt mười đời.”
“Của cải từ ai? Từ quân đội Lusitania sao?”
“Từ sự phồn vinh vốn có của Pars.”
“Và giờ là của ngài?”
“Nó thuộc về nhà vua.”
Pháp sư cười khúc khích, kết thúc những câu hỏi.
“Trung thực là đức tính tốt với những kẻ trên kia nhưng không được ưa chuộng lắm dưới này. Tuy nhiên, thỉnh thoảng trung thực cũng tốt. Nói thật, ta cũng không ưa Arslan cùng bè lũ của hắn. Hai đệ tử của ta đã bị chúng giết chết.”
Pháp sư liếc mắt nhìn vào một góc tối, nơi chỉ còn lại 5 người thay vì 7 như ban đầu.
“Dù họ chưa có nhiều thành tựu, nhưng đã luôn tận trung với ta, nên ta vẫn tiếc thương cho họ.”
5 đệ tử không khỏi hổ thẹn cúi đầu. Hilmes che giấu nụ cười khinh bỉ sau lớp mặt nạ.
“Tên nhãi con của Andragoras có trong tay những thuộc hạ đáng gờm. Vài thủ đoạn sơ sài không đủ để đối phó với chúng. Ngươi cũng muốn tiêu diệt bọn chúng có phải không?”
Pháp sư lắc đầu.
“Không, chưa cần vội. Arslan không có cánh, chẳng thể bay tới kinh đô ngay được. Hơn nữa, khi Arslan có trong tay quân đội mạnh, điều đó cũng có lợi cho ngài.”
“Ý ngươi là sao?”
“Ta cần giải thích rõ hơn ư? Ta vẫn luôn cho rằng ngài là người thông minh.”
“…”
Hilmes đăm chiêu một hồi và nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa trong lời nói. Gã pháp sư ám chỉ, nếu quân của Arslan giao chiến với Lusitania, đôi bên sẽ tổn hại lẫn nhau.
Kể từ khi chiếm được kinh đô Ecbatana, quân Lusitania không còn mạnh như ban đầu. Nhất là sau khi Arslan liên tiếp đánh hạ thành công hai pháo đài, danh tiếng của Lusitania ngày càng suy giảm. Tuy nhiên, vẫn còn đó 30 vạn quân. Nếu giữ nguyên lực lượng như vậy, Hilmes không thể nào địch lại, cũng đồng nghĩa hắn khó lòng giành lại chủ quyền cai trị từ tay người Lusitania.
Nếu Arslan và quân Lusitiania tranh chấp lâu dài, Hilmes có thể lợi dụng tình thế đó để chiếm lấy kinh đô Ecbatana. Đó là điều Guiscard lo sợ. Nhưng cũng có khả năng để tiêu diệt kẻ thù chung là Hilmes, Arslan và Guiscard sẽ bắt tay với nhau. Hilmes không cho rằng việc công khai danh tính của mình là một sai lầm, nhưng giữa dòng chảy chính trị đầy hỗn loạn, thật khó để theo dõi và xác định đâu là hướng đi đúng.
“Có lẽ ngài đang lên kế hoạch cho bản thân.”
Giọng nói khàn khàn rỉ sét của gã pháp sư khiến Hilmes ớn lạnh. Đôi mắt hắn sáng lên, và “người thừa kế ngai vàng chính thống” im lặng.
Như pháp sư đã nói, hắn đang tính toán để mọi thứ diễn ra theo chiều hướng có lợi cho mình. Làm thế nào để thành người chiến thắng sau cùng mà không tổn thất quá lớn.
Pháp sư lẩm nhẩm.
“Gươm báu Rukhnabad.”
Những lời này như chuông thánh vang vọng bên tai Hilmes. Thân hình cao lớn của hắn chấn động, rồi run lên trong căn phòng ẩm ướt, lạnh lẽo. Ý nghĩa của từng con chữ như bùng nổ với âm thanh mà người khác không thể nào hình dung,
“Ngài hiểu ý ta rồi đúng không?”
Gã pháp sư hỏi lại.
Gươm báu Rukhnabad là thanh gươm được Vua anh hùng Kai Khosrow, vị vua lập quốc của Pars sử dụng, có thể xem nó là một thánh tích. Kai Khosrow dùng thanh gươm ấy đánh bại Xà vương Zahhak, kết thúc một thời kỳ cai trị bạo tàn, mang lại hòa bình cho xứ Pars. Người ta đồn rằng gươm báu Rukhnabad là món quà của các vị thần, để bảo vệ bình yên, công lý cho mảnh đất này.”
Truyền thuyết về sự khai sinh vương quốc cũng như nguồn gốc thanh guơm được truyền tụng đời đời trong bài thơ "Huyền thoại anh hùng Kai Khosrow.” Nó viết rằng “Gươm báu Rukhnabad được rèn từ một mảnh của mặt trời, chẻ đôi cả sắt thép.”
“Hãy giành lấy thanh gươm Rukhnabad.” Pháp sư nói với Hilmes. Cặp mắt hắn lóe sáng sau khe hẹp của tấm mặt nạ. Cuối cùng, Hilmes cúi đầu.
“Ta sẽ sớm quay lại.”
Lời chia tay của Hilmes vô cùng ngắn gọn, ấy là bởi tâm trí hắn đã bị choán sạch bởi mưu toan. Khi tiếng lạch cạch của bộ giáp tan biến trong bóng tối, gã pháp sư nở nụ cười bí hiểm.
Một tệ tử bước ra, cất tiếng sau hồi lâu đắn đo cân nhắc.
“Thưa chủ nhân….”
“Gì vậy? Nói đi Gurgin.”
“Gã đó thực sự định xông vào lăng mộ của Kai Khosrow để đánh cắp thanh gươm Rukhnabad sao?”
Pháp sư nheo mắt.
“Hắn sẽ lấy nó thôi. Vì không thứ gì tượng trưng cho vương quyền của xứ Pars mạnh mẽ hơn thanh Rukhnabad ấy.”
Hilmes luôn tự nhận mình là người kế thừa hợp pháp ngai vàng của vương quốc, hậu duệ của Vua anh hùng Kai Khosrow. Hắn tin rằng dù trải qua những năm tháng khốn khổ, ê chề, một ngày kia hắn vẫn sẽ giành được vinh quang. Và khao khát khẳng định sự chính thống của hắn có thể được thỏa mãn khi có Rukhnabad trong tay.
Lần này, một đệ tử khác tên Gustaham lên tiếng hỏi.
“Thưa chủ nhân, có đúng là chỉ cần lấy thanh gươm Rukhnabad ra khỏi lăng mộ thì Xà vương mới có thể hồi sinh? “Phong ấn rất mạnh, mạnh đến khó tin.”
Pháp sư thẳng thắn thừa nhận rằng mình đã tính toán sai lầm. 20 năm sau khi Xà vương Zahhak bị phong ấn dưới núi Demavand, thanh gươm Rukhnabad được đào lên và cải táng trong lăng mộ Kai Khosrow. 300 năm sau, 20 phiến đá phong ấn quanh quan tài lần lượt vỡ vụn, Xà vương Zahhak đáng lẽ phải hồi sinh mới đúng. Nhưng chỉ cần Kai Khosrow còn mang theo Rukhnabad, quyền năng của nó vẫn sẽ liên kết với linh hồn vị vua anh hùng, trói buộc Xà vương. Vì vậy, cách duy nhất là lấy đi thanh kiếm, cắt đứt nó khỏi mối liên hệ với cố chủ.
“Sao nào ? Rất thú vị phải không? Nực cười thay Kai Khosrow đã từng chống lại sự cai trị của Xà vương Zahhak và làm chủ mảnh đất này suốt 300 năm, thế nhưng chính hậu duệ của hắn ta lại xóa bỏ phong ấn của tổ tiên, đưa Zahhak quay về thế giới này.”
Các đệ tử của pháp sư dường như không lạc quan như người thầy. Họ đưa mắt nhìn nhau, rồi Gurgin thay mặt lên tiếng.
“Xin chủ nhân thứ tội, nhưng một khi có Rukhnabad trong tay, chúng ta có còn khống chế được Hilmes nữa không?”
Vì sợ cơn thịnh nộ của chủ nhân, hắn nói với vẻ khiêm nhường hết mức, nhưng pháp sư trong bộ áo choàng xám lại không hề tức giận.
“Đúng. E rằng chúng ta không đủ sức chống lại quyền năng của Rukhnabad.”
“Vậy chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn kẻ thù tương lai củng cố thêm sức mạnh?”
“Đừng nói ngốc như thế. Sẽ chẳng có sự khác biệt nào cả. Đối thủ của Hilmes sẽ là Xà vương Zahhak vĩ đại. Sức mạnh tối thượng của người sẽ giáng xuống thế gian này một lần nữa.”
Các đệ tử ồ lên phấn khích khi nghe những lời đó.
“Ngay khi Xà vương Zahhak giáng thế, thanh gươm Rukhnabad chỉ còn là chiếc chìa khóa gãy, không thể phong ấn ngài lần nữa. Ta sẽ bắt con cháu của Kai Khosrow phải trả giá cho những tội lỗi không thể tha thứ của tổ tiên chúng khi xưa.”
5 đệ tử không nói một lời, kính cẩn cúi đầu, trông y như một bầy dơi.
Danh sách chương