Sau khi cuộc bàn bạc tạm thời kết thúc, Arslan không đi thẳng về phòng mình mà lang thang lên đỉnh pháo đài. Dariun và Farangis đề nghị đi theo bảo vệ nhưng chàng từ chối với một cái lắc đầu.

"Ta muốn ở một mình. Dù sao trong này cũng đâu có mối nguy nào. Ta chỉ đi hít thở không khí ban đêm một chút thôi."

Nghe vậy, họ chẳng còn cách nào ngoài lui bước.

Arslan vươn vai khi đứng trên bờ tường cao nhất của mặt đông tòa thành. Ánh sáng mong manh của những vì sao lặng lẽ chiếu xuống nơi hoàng tử đứng như thể quấn quanh chàng một tấm màn xanh.

Ban đêm lạnh lẽo nhưng trong trẻo. Cho đến giờ chàng vẫn chưa tin mình đã thoát khỏi cuộc sống bôn ba trốn chạy suốt nhiều đêm. Chàng thậm chí còn được tắm rửa sạch sẽ và ăn uống no nê, được ngủ trên chăn ấm đệm êm thay vì mặt đất trải cỏ. Những gì mới diễn ra hôm qua thôi mà hôm nay đã trái ngược hoàn toàn.

Dĩ nhiên chàng không mong đợi được chìm đắm trong cuộc sống thoải mái này vĩnh viễn. Từ giờ trở đi mới là trận chiến thực sự. Chàng phải đánh đuổi quân Lusitania, giành lại kinh đô Ecbatana. Chàng phải cứu phụ vương Andragoras và mẫu hậu Tahamine, giành lại chủ quyền vương quốc. Quá nhiều trách nhiệm lớn lao đè lên đôi vai một thiếu niên 14 tuổi.

Nhưng chàng lại có những thuộc hạ trung thành và tài giỏi đến mức bản thân không xứng đáng với họ. Họ sẽ cho chàng mượn sức mạnh, giúp chàng thực hiện trách nhiệm của một thái tử.

Bỗng nhiên, chàng cảm thấy số phận là một thứ thật kỳ lạ. Lúc bé chàng thậm chí còn không biết mình là hoàng tử. Hai năm sống trong hoàng cung với chàng cũng xa vời như kinh đô cách xa tòa thành biên cương này vậy.

Bất chợt, một cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân. Arslan nghe thấy đâu đó tiếng lạch cạch của áo giáp.

"Ai vậy?"

Ngay cả giọng chàng nghe cũng rất lạ lùng.

Gió đêm nổi lên, quất qua gương mặt hoàng tử trẻ.

Arslan nín thở khi một bóng người hiện ra từ phía bên kia góc tường.

Vóc dáng kẻ đó rất cao lớn, cân đối, không thua kém Dariun hay Kishward. Và hơn hết, tấm mặt nạ bạc che kín mặt khiến Arslan rùng mình.

"Vậy ra ngươi là tên nhãi con của Andragoras...."

Lần đầu tiên Arslan đối mặt với kẻ đeo mặt nạ mà mọi người nhắc đến. Cả Dariun và Narsus đều khẳng định hắn đánh ngang tài ngang sức với họ trong mọi trận chiến, nghĩa là hắn sở hữu khả năng kiếm thuật đáng gờm.

"Ngươi là thằng con khốn kiếp của Andragoras đúng không?" Hắn lặp lại với sự khát máu trong từng âm tiết.

Nỗi sợ hãi bất thường lan khắp cơ thể Arslan.

"....Ta đúng là con trai Andragoras. Ta là Arslan, thái tử của Pars. Ngươi cũng xưng tên đi."

"Thái tử sao? Thật ngông cuồng. Ngươi chẳng là gì khác ngoài thứ tạp chủng khốn kiếp được sinh ra bởi một kẻ tiếm ngôi dơ bẩn."

Hai con mắt của tấm mặt nạ như bùng lên ngọn lửa độc, phóng thẳng về phía Arslan mà không phát ra âm thanh.

Hilmes nhận thức được nỗi căm thù đã ăn vào cốt tủy. Đây không phải là các thần linh xứ Pars đang đứng về phía hắn hay sao? Ngay lúc này, con trai của Andragoras lại đứng ngay trước mắt hắn, một thân một mình, không có bất cứ một tên hộ vệ đáng gờm nào bên cạnh.

Khoảnh khắc nhận ra điều đó, Hilmes không che giấu bản thân nữa mà bước ra, tiết lộ sự tồn tại của mình cho kẻ thù. Arslan không có được sự dày dặn kinh nghiệm của Bahman để phát hiện xung quanh có kẻ địch ẩn nấp.

Hilmes đặt tay lên chuôi kiếm.

"Ta sẽ không giết ngươi ngay đâu, thằng nhãi. Mười sáu năm đau khổ của ta đâu thể xóa sạch chỉ trong chốc lát. Đầu tiên, ta sẽ lấy đi cánh tay phải của ngươi."

Arslan không thể trả lời.

"Sau đó, ta sẽ chặt đi tay trái. Nếu ngươi vẫn còn sống, ta sẽ tiếp tục với chân phải, ngươi nghĩ sao?"

Âm thanh của kiếm rời vỏ báo hiệu cái chết đang lại gần. Arslan cũng rút kiếm ra, nhưng chẳng khác nào tiếng rên rỉ thảm thương của một con thỏ đứng trước chúa sơn lâm.

"Tội của ngươi chính là sinh ra trên đời này với tư cách là con của Andragoras. Có hận thì hãy hận cha ngươi đi!"

Kẻ mang mặt nạ bạc vung chém xuống Arslan đúng như dự đoán. Arslan vung gươm chặn lại, nhưng không thể đỡ được hoàn toàn. Xét về cả kỹ thuật hay sức mạnh, thậm chí năm mươi Arslan cũng chẳng thể đánh lại Hilmes.

Kiếm trong tay Arslan bị đánh văng đi ngay lập tức. Chàng cũng chịu một lực khủng khiếp khiến cả cơ thể bị hất mạnh về phía sau. Lưng chàng đập vào bức tường thành, mạnh đến nỗi không thở nổi trong giây lát. Tầm nhìn của chàng mờ đi vì đau đớn và hoảng sợ khi hình bóng của tên mặt nạ bước tới gần, và ánh lửa phản chiếu trên đó. Tuyệt vọng, Arslan nhìn quanh, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể dùng làm vũ khí. Và chàng thấy ngọn đuốc treo trên tường để chiếu sáng tháp canh, bèn vươn tay ra định với lấy.

Gã mặt nạ vung kiếm lên cao.

"Ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, đứa con khốn khổ của Andragoras!"

Đáng lẽ nhát kiếm đó sẽ chặt đứt cánh tay phải của Arslan như đã tuyên bố ban nãy. Nhưng chỉ một khoảnh khắc trước đó, Arslan đã với được tới ngọn đuốc trên tường và chĩa nó về phía trước một cách bản năng.

Tia lửa từ ngọn đuốc bắn về phía kẻ đeo mặt nạ, và ánh lửa cũng phản chiếu trên chất liệu bằng bạc ấy, khiến nó sáng lên như một mảnh trăng. Hilmes loạng choạng lùi lại.

Arslan sững sờ. Khi chĩa ngọn đuốc ra, chàng đã nghĩ mình không còn cơ hội sống nữa. Ấy thế nhưng lúc này, kẻ thù hùng mạnh của chàng lại đang nao núng.

Hít một hơi thật sâu, gắng nhịn cơn đau sau lưng, Arslan đứng thẳng dậy, nắm chặt cây đuốc bằng cả hai tay. Thật bất ngờ, kẻ đeo mặt nạ ôm đầu thở gấp.

"Thằng nhãi ranh..."

Tiếng gầm gừ như chứa cả nỗi thù hận đang hừng hực sôi. Nỗi kinh hoàng từ 16 năm về trước khi chìm trong biển lửa, Hilmes tưởng chừng mình đã hoàn toàn vượt qua. Ấy thế nhưng sự thật như một cái tát quật vào mặt hắn. Nhục nhã làm sao khi để thằng nhóc kia chứng kiến bộ dạng này.

Kẻ đó sợ lửa !

Nắm chặt ngọn đuốc, Arslan tiến từng bước về phía kẻ địch. Hilmes vừa gầm gừ căm tức, vừa rút lui. Hắn nguyền rủa cả sự yếu đuối của bản thân mình.

Đúng lúc này, tiếng chân dồn dập vang lên trên nền đá, sau đó là những tiếng hô bảo vệ hoàng thái tử. Vài bóng người xông vào.

"Là tên đó!"

Đương nhiên không chỉ có một người nhận ra sự hiện diện của Mặt nạ bạc.

Bên trái là Dariun và Gieve, bên phải là Farangis và Kishward, bốn chiến binh xuất sắc lập tức vung năm thanh kiếm, tạo thành một vòng vây xung quanh kẻ đột nhập.

Không có tên nào thuộc loại dễ dàng hạ gục. Hilmes nghiến răng bên dưới tấm mặt nạ của mình. Thay vì giết chết được Arslan, tình cảnh lại đảo ngược, chính lắn mới bị dồn vào thế ngặt nghèo.

Kishward nhìn ba người còn lại rồi tiến lên trước nửa bước.

"Giao hắn cho ta. Kẻ dám xâm phạm pháo đài của tahir Kishward ta sẽ phải chết dưới tay Kishward."

Arslan được Narsus vừa xuất hiện che chắn sau lưng, giữ chàng an toàn ở mép tường cách đó 10 gaz. Hilmes liếc nhìn bọn họ, rồi thủ thế với thanh kiếm trên tay, giọng nói vẫn tràn ngập sự ngạo mạn vốn có.

"Tốt thôi, nếu các ngươi không tấn công cùng lúc thì không có cơ hội đánh bại ta đâu."

"Khoa trương đủ rồi. Ta sẽ bày tỏ lòng kính trọng với những lời đao to búa lớn ấy của ngươi bằng một cái chết không đau đớn."

Kishward cầm đôi song kiếm, xông về phía Hilmes với những bước chân gần như lướt trên mặt đá.

Ba người kia lùi lại nhưng im lặng ra hiệu cho nhau, đứng chắn ở những vị trí mà Hilmes có thể chạy thoát. Sau lưng Hilmes chỉ còn bờ tường thành. Ở tất cả những hướng khác đều có kiếm của kẻ thù canh giữ.

Hai cánh tay của Kishward vẽ những đường vòng cung trong không khí bằng mũi kiếm sắc nhọn.

Đúng lúc này, giọng của Bahman chợt vang lên phía sau bọn họ.

"Đừng! Không được giết người đó!"

Không phải một tiếng quát để ngăn cản, mà giọng của lão tướng Bahman nghe giống như một lời van nài hơn.

"Đừng giết người đó. Nếu không, dòng dõi hoàng gia Pars sẽ tuyệt diệt!"

Trong khoảnh khắc ấy, năm thanh kiếm của bốn chiến binh dường như đóng băng trước cái lạnh đêm đông.

Hilmes lao lên.

Đôi kiếm của Kishward chém vào cái bóng của hắn nhoáng lên dưới ánh trăng. Âm thanh vang lên chói tai khi kiếm của Hilmes va chạm với thanh kiếm bên tay trái của Kishward. Cùng lúc đó, lưỡi kiếm bên phải của Kishward lại giáng một đòn vào bên hông Hilmes, khiến hắn lảo đảo.

Tiếng rít khó nghe của kim khí va chạm nhau không ngớt. Kiếm của Hilmes hạ xuống để đỡ đòn tấn công từ dưới thấp của Farangis, rồi với một cú xoay người, hắn né được gươm của Gieve. Những tia lửa chói lọi bắn lên, thậm chí còn nghe cả mùi thép cháy.

Nhanh hơn tất cả là thanh trường kiếm của Dariun khi nó lao tới, bổ xuống vai Hilmes. Không, đúng ra nó chỉ đâm vào vị trí mà Hilmes vừa đứng ban nãy. Trong tíc tắc, Hilmes đã tránh được đòn tấn công dữ dội từ Dariun, nhưng khi ấy, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài tung người nhảy ra khỏi tường thành.

Cái bóng của kẻ đeo mặt nạ nhoáng lên trên không rồi rơi xuống. Dưới chân thành tối tăm có một tiếng tùm khá lớn. Hắn đã rơi vào hào nước bên dưới.

"Chạy mất rồi...."

Nhìn chân thành tối đen như mực, Gieve tặc lưỡi. Khi quay lại, anh thấy ba người kia đang nhìn chằm chằm vào Bahman. Không ai có thể giả vờ như chưa từng nghe thấy câu nói ấy.

Nếu giết người đeo mặt nạ bạc, dòng máu hoàng gia Pars sé tuyệt diệt – đó là điều Bahman vừa mới thốt ra. Và chính những lời ấy đã bào mòn sự sắc bén của năm thanh kiếm. Không có nó thì Hilmes đã chẳng thoát khỏi vòng vây của bốn người họ.

Nhưng Bahman chỉ thốt ra những lời đó với hai điều kiện.

Một : Kẻ đeo mặt nạ bạc mang trong mình dòng máu hoàng gia của Pars.

Hai : Hoàng tử Arslan không phải người kế thừa huyết thống hoàng tộc Pars thực sự.

Nếu hai điều kiện này không thỏa mãn thì Bahman đã không nói ra câu đó.

.....Đương nhiên Narsus đã nhận ra ngay khi Bahman hét lên, nhưng những người khác thì chưa. Liệu Bahman đã biết được những gì? Và ông ta đang che giấu điều gì nữa? "Ngài Bahman, những lời ngài vừa nói là sao?"

Dariun không còn giữ nổi sự tôn kính với vị tiền bối của mình nữa. Giọng của anh đã hoàn toàn chuyển sang điệu bộ tra khảo.

Bốn chiến binh lúc này lại đổi hướng, đứng vây quanh lão tướng Bahman. Elam và Alfarid cũng đã lên tới nơi, đứng tại một góc, mở to mắt quan sát.

"Ngài Bahman!"

Lần này Kishward lên tiếng.

Ngay lúc đó,

"Ta cũng muốn biết. Ngài nói vậy là sao, Bahman?"

Giọng của Arslan nghe như thể đang chịu đựng tất cả nỗi sợ hãi và bất an trên đời này. Ngay cả hoàng tử trẻ cũng cảm nhận được những ẩn ý đằng sau câu nói của ông cụ. Narsus đặt tay lên vai chàng, cảm nhận được bờ vai ấy đang run lên.

Narsus cay đắng không lời nào nói hết, đến độ thật sự cân nhắc muốn chém vị tướng già. Sao ông ta có thể nói ra một lời tai hại như thế vào đúng thời điểm này. Thật là người tính không bằng trời tính, và Narsus đã không lường tới điều đó.

"Xin làm ơn, thứ lỗi cho thần. Thưa điện hạ, thần chỉ nhất thời nóng vội mà thôi. Thần cũng không biết phải làm gì...."

Bahman gục đầu xuống lòng bàn tay, quỳ gối trên nền đá. Arslan nhìn mái đầu hoa râm ấy, không nói nên lời. Khi chàng im lặng, các chiến binh khác cũng không thể làm gì hơn ngoài việc trông chừng hoàng tử trẻ và vị lão tướng này. Narsus thậm chí còn nhận ra mình đã vô thức đặt tay lên chuôi kiếm nữa.

Một hiệp sĩ chạy vội lên cầu thang.

Thấy Kishward, anh ta lớn giọng báo cáo, "Khẩn cấp ! Một đội quân của Sindhura với quân số lên tới hàng vạn đang nhân lúc đêm tối để vượt qua biên giới của ta!"

Sự căng thẳng mới phá tan cái cũ. Kishward thở dài thườn thượt, tra kiếm vào vỏ rồi sải bước về phía cầu thang. Anh phải ứng phó với trận chiến này đã.

Arslan hít một hơi thật sâu. Chàng nghĩ thay vì cố gắng phá bỏ sự cố chấp của người chiến binh già, tốt hơn là nên tập trung chống quân xâm lược từ Sindhura. Nếu không, sâu thẳm trong tim chàng sợ hãi, sợ những điều mình sẽ được nghe từ Bahman nếu tiếp tục truy hỏi.

"Bahman, sau này hãy nói cho ta nghe."

Hoàng tử chạy về phía cầu thang đá, các thuộc hạ cũng vội vã theo sau. Trong một khoảnh khắc, Narsus liếc nhìn Bahman nhưng rồi không nói gì cả.

Sau khi họ đi rồi, Bahman còn lại một mình trên thành lũy, cúi đầu trong nỗi bàng hoàng.

....Chưa đầu nửa tháng nữa là kết thúc năm 320 của lịch Pars.

Mùa đông năm nay sẽ còn dài hơn, giống như bức tường đồ sộ ngăn cản tương lai của Arslan.

---------------------

Lời editor : Một khung truyện tuyệt đẹp ! Cảm thấy như đất trời sụp đổ dưới chân Arslan vậy !

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện