“Có lẽ chúng ta cần vạch một kế hoạch trường kỳ và chi tiết hơn.”
Trải hơn 10 tấm bản đồ xuống sàn, Narsus ngồi khoanh chân, lẩm bẩm một mình. Dariun ngồi đối diện anh ta, cũng tập trung quan sát.
Cuộc xâm lược của người Lusiatania liệu có là dấu mốc để mở ra trang sử mới cho Pars? Hay sẽ là một cái án tử
cho vương quốc này? Có lẽ họ sẽ được biết trong năm nay. Đại bại ở trận Atropatene và kinh đô Ecbatân thất thủ là một bi kịch lớn, nhưng có rất nhiều cách để bù đắp cho những mất mát này. Narsus đã cân nhắc việc xây dựng lại thể chế ra sao sau khi quân Lusitania bị đánh đuổi.
Trước cuộc viễn chinh đến Sindhura, anh đã sai 100 người đi dọc vùng biên giới Pars chỉ để vẽ bản đồ chi tiết. Một số người còn được giao nhiệm vụ khảo sát từng con đường, sau đó tóm tắt vào báo cáo. Đó tính là sự chu đáo cẩn thận của Narsus.
“Dù vương quốc có lớn đến mấy cũng có thể quan sát được bằng bản đồ.
Narsus nói điều này với Arslan. Chiến lược và phương thức tác chiến tưởng như thần kỳ nhưng nhìn chung vẫn phải dựa trrên nhận thức và phán đoán thực tế. Để làm được điều đó, họ cần biết rõ tình hình ngoài nước và liên tục thu thập tình báo trong nước. Với mỗi một tấm bản đồ, quang cảnh hiện lên trong đầu Narsus lại khác nhau.
“Nhưng nếu hắn mà tự vẽ thì còn lâu mới đọc nổi. Tay hắn không thiện nghệ như cái đầu.”
Dariun trêu chọc. Tuy nhiên, anh cũng nhanh chóng tận dụng những tấm bản đồ ấy để xác định cách điều quân. Phục kích ở đâu, đi theo con đường nào để vòng ra sau lưng kẻ thù….
“Không thể để xảy ra rạn nứt. Một khi mâu thuẫn xuất hiện, tất cả sẽ sụp đổ ngay.”
Narsus khuyên thái tử trẻ. Rõ ràng nếu những người đi theo Arslan từ đầu xung đột với những tướng lĩnh mới gia nhập thì bọn họ không thể nào chiến đấu chống giặc Lusitania. Chuyện này càng trở nên rõ ràng hơn sau sự cố của Jaswant và Zaravant.
“Narsus có lý. Hôm trước Jaswant và Zaravant đã suýt nữa chĩa kiếm vào nhau. Ta nên làm gì để những người mới tới không bất mãn đây?”
“Còn cả việc bổ nhiệm quan chưởng sự mới nữa? Người giữ chức này hiện giờ còn trẻ người non dạ quá, không giao phó được.”
Arslan mở to mắt, rồi bật cười lớn. Chưởng sự bây giờ chẳng phải Narsus hay sao? “Vậy ngài Narsus cảm thấy ai phù hợp hơn? Nói ta nghe ý kiến đi.”
“Thứ lỗi cho thần. Thần tin rằng ngài Lucian đạt đầy đủ tiêu chuẩn cho vị trí này. Ngày ấy tuổi cao, chu đáo, lịch thiệp, rất được các lãnh chúa yêu mến.”
“Narsus thấy ổn chứ?”
“Ta nghĩ đây là lựa chọn tốt nhất.”
“Vậy ta sẽ làm theo ý ngài.”
Thế là Narsus từ chức chưởng sự chỉ sau nửa tháng. Vị trí mới của anh là Chưởng quản quân cơ, đứng đầu việc quản lý và điều hành quân sự trực tiếp dưới quyền thái tử Arslan. Nói cách khác, anh ta là nhà chiến lược gia, cố vấn cho thái tử. Xét về địa vị thì chức này không cao bằng chưởng sự, nhưng một khi ra trận thì chẳng có ai quan trọng hơn chiến lược gia.
Với Narsus, địa vị không có ý nghĩa gì. Tuy nhiên, vì cần có quyền huy động quân đội và xây dựng chiến thuật nên anh mới nhận chức chưởng quản quân cơ. Anh vẫn sẵn sàng từ bỏ chức vị bất cứ khi nào có ai khác nhận thay. Vị trí duy nhất anh mong muốn là chức họa sĩ cung đình.
Một họa sĩ cung đình chẳng những cần tài nghệ mà còn cần uy tín. Họ cần địa vị, tuổi tác, kinh nghiệm và danh tiếng ở một mức độ nào đó. Narsus rất nổi tiếng ở Pars là người thông thái, có đầu óc chiến lược, nhưng vì đã biết những điều anh làm dưới triều Andragoras nên không ít người trong giới quý tộc ghen tị hoặc ghét bỏ anh.
Quan chưởng sự phải có khả năng hợp nhất các phe phái. Một kẻ luôn khơi dậy lòng đố kị của người khác như Narsus không thích hợp với chức vụ này ngay từ đầu.
Sau khi quân đội được tổ chức lại, một người suốt ngày thơ thẩn, đi mây về gió như Gieve lại trở nên hết sức lạc lõng. Anh ta thể hiện vô số tài nghệ trong cuộc viễn chinh Sindhura, nhưng với tính kênh kiệu của mình, chắc chắn anh ta không thể chịu đựng việc ra lệnh hay nhận lệnh từ người khác. Hoạ may hoàng tử Arslan hay quân sư Narsus nhờ cậy, anh ta sẽ lắng nghe.
“Ta có ích cho thái tử điện hạ hơn ngươi nhiều. Những kẻ đến sau như các ngươi đừng có mà vênh váo.”
Gieve đã từng nghĩ thế. Tuy nhiên, anh cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra bản thân mình ôm suy nghĩ này. Rõ ràng trước kia anh là kẻ ưa sống tự do, nay đây mai đó, không tuân theo quy luật nào, cũng không luồn cúi bất kỳ ai. Anh coi gió trời là bạn, trăng sao là tình nhân, ấy vậy mà giờ lại nghĩ đến việc cả đời phò tá một người ư?
Gieve nhún vai, đi lang thang bên ngoài phòng mình và gảy cây đàn oud. Khi giai điệu cất lên như một giấc mơ, ngay cả những người lính thô kệch cũng lắng nghe đến ngây người.
Người đầu tiên đặt ra cái tên “Arslan, người giải phóng” là Gieve. Chàng trai trẻ ấy có vẻ ngoài đẹp đẽ, tính cách khó gần nhưng lại dành tình cảm và sự quan tâm đặc biệt cho Arslan. Có điều, nếu ở lại đây, anh không muốn vướng vào những mối quan hệ rắc rối.
Farangis, người luôn tỏ ra trung thành với Arslan hơn Gieve, hoàn toàn thoải mái khi nói, “Ta có thể chấp nhận với bất cứ sự thay đổi nào.” Alfarid hay quấy rầy Narsus, cãi nhau vớ Elam và đôi khi học bắn cung với Farangis. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, đồng thời chung tay chuẩn bị cho cuộc chiến giành lại kinh đô sắp đến gần. Các thành viên mới đến như Isfan và Zaravant cũng chăm chỉ luyện kiếm, huấn luyện ngựa, chờ ngày ra trận.
Lucian vừa được trao chức Chưởng sự. Dù đó không phải mục đích ban đầu của ông khi tới hội quân với Arslan nhưng ông cũng rất vui khi được đánh giá cao. Đương nhiên, ông tôn trọng cả Arslan lẫn Narsus nên cũng rất tích cực tham gia công cuộc hợp nhất các thành viên. Không một lãnh chúa nào phản đối nếu Lucian là người trung gian hết.
Công tác phân bổ nhân sự của Narsus diễn ra tốt đẹp. Nhờ Lucian được lòng binh lính nên anh mới có thể tập trung toàn bộ trí tuệ của mình cho việc xây dựng kế hoạch tác chiến chống Lusitania. Có lần, anh mời Gieve vào phòng cùng nhau bàn bạc một số vấn đề khác. Khi cuộc thảo luận kết thúc, Gieve đi dọc hành lang, vui vẻ huýt sáo.
Trong lúc quân của hoàng tử Arslan đang ráo riết chuẩn bị ở pháo đài Peshawar, các thay đổi cũng diễn ra ở nhiều nơi khác trên lãnh thổ xứ Pars.
--------------------------
Lời editor : Chớt ồi, đọc tới đây chả hiểu sao lại nổi máu BL muốn ship Gieve x Arslan quá chừng. Dù trước đó ship Dariun x Arslan.
Trải hơn 10 tấm bản đồ xuống sàn, Narsus ngồi khoanh chân, lẩm bẩm một mình. Dariun ngồi đối diện anh ta, cũng tập trung quan sát.
Cuộc xâm lược của người Lusiatania liệu có là dấu mốc để mở ra trang sử mới cho Pars? Hay sẽ là một cái án tử
cho vương quốc này? Có lẽ họ sẽ được biết trong năm nay. Đại bại ở trận Atropatene và kinh đô Ecbatân thất thủ là một bi kịch lớn, nhưng có rất nhiều cách để bù đắp cho những mất mát này. Narsus đã cân nhắc việc xây dựng lại thể chế ra sao sau khi quân Lusitania bị đánh đuổi.
Trước cuộc viễn chinh đến Sindhura, anh đã sai 100 người đi dọc vùng biên giới Pars chỉ để vẽ bản đồ chi tiết. Một số người còn được giao nhiệm vụ khảo sát từng con đường, sau đó tóm tắt vào báo cáo. Đó tính là sự chu đáo cẩn thận của Narsus.
“Dù vương quốc có lớn đến mấy cũng có thể quan sát được bằng bản đồ.
Narsus nói điều này với Arslan. Chiến lược và phương thức tác chiến tưởng như thần kỳ nhưng nhìn chung vẫn phải dựa trrên nhận thức và phán đoán thực tế. Để làm được điều đó, họ cần biết rõ tình hình ngoài nước và liên tục thu thập tình báo trong nước. Với mỗi một tấm bản đồ, quang cảnh hiện lên trong đầu Narsus lại khác nhau.
“Nhưng nếu hắn mà tự vẽ thì còn lâu mới đọc nổi. Tay hắn không thiện nghệ như cái đầu.”
Dariun trêu chọc. Tuy nhiên, anh cũng nhanh chóng tận dụng những tấm bản đồ ấy để xác định cách điều quân. Phục kích ở đâu, đi theo con đường nào để vòng ra sau lưng kẻ thù….
“Không thể để xảy ra rạn nứt. Một khi mâu thuẫn xuất hiện, tất cả sẽ sụp đổ ngay.”
Narsus khuyên thái tử trẻ. Rõ ràng nếu những người đi theo Arslan từ đầu xung đột với những tướng lĩnh mới gia nhập thì bọn họ không thể nào chiến đấu chống giặc Lusitania. Chuyện này càng trở nên rõ ràng hơn sau sự cố của Jaswant và Zaravant.
“Narsus có lý. Hôm trước Jaswant và Zaravant đã suýt nữa chĩa kiếm vào nhau. Ta nên làm gì để những người mới tới không bất mãn đây?”
“Còn cả việc bổ nhiệm quan chưởng sự mới nữa? Người giữ chức này hiện giờ còn trẻ người non dạ quá, không giao phó được.”
Arslan mở to mắt, rồi bật cười lớn. Chưởng sự bây giờ chẳng phải Narsus hay sao? “Vậy ngài Narsus cảm thấy ai phù hợp hơn? Nói ta nghe ý kiến đi.”
“Thứ lỗi cho thần. Thần tin rằng ngài Lucian đạt đầy đủ tiêu chuẩn cho vị trí này. Ngày ấy tuổi cao, chu đáo, lịch thiệp, rất được các lãnh chúa yêu mến.”
“Narsus thấy ổn chứ?”
“Ta nghĩ đây là lựa chọn tốt nhất.”
“Vậy ta sẽ làm theo ý ngài.”
Thế là Narsus từ chức chưởng sự chỉ sau nửa tháng. Vị trí mới của anh là Chưởng quản quân cơ, đứng đầu việc quản lý và điều hành quân sự trực tiếp dưới quyền thái tử Arslan. Nói cách khác, anh ta là nhà chiến lược gia, cố vấn cho thái tử. Xét về địa vị thì chức này không cao bằng chưởng sự, nhưng một khi ra trận thì chẳng có ai quan trọng hơn chiến lược gia.
Với Narsus, địa vị không có ý nghĩa gì. Tuy nhiên, vì cần có quyền huy động quân đội và xây dựng chiến thuật nên anh mới nhận chức chưởng quản quân cơ. Anh vẫn sẵn sàng từ bỏ chức vị bất cứ khi nào có ai khác nhận thay. Vị trí duy nhất anh mong muốn là chức họa sĩ cung đình.
Một họa sĩ cung đình chẳng những cần tài nghệ mà còn cần uy tín. Họ cần địa vị, tuổi tác, kinh nghiệm và danh tiếng ở một mức độ nào đó. Narsus rất nổi tiếng ở Pars là người thông thái, có đầu óc chiến lược, nhưng vì đã biết những điều anh làm dưới triều Andragoras nên không ít người trong giới quý tộc ghen tị hoặc ghét bỏ anh.
Quan chưởng sự phải có khả năng hợp nhất các phe phái. Một kẻ luôn khơi dậy lòng đố kị của người khác như Narsus không thích hợp với chức vụ này ngay từ đầu.
Sau khi quân đội được tổ chức lại, một người suốt ngày thơ thẩn, đi mây về gió như Gieve lại trở nên hết sức lạc lõng. Anh ta thể hiện vô số tài nghệ trong cuộc viễn chinh Sindhura, nhưng với tính kênh kiệu của mình, chắc chắn anh ta không thể chịu đựng việc ra lệnh hay nhận lệnh từ người khác. Hoạ may hoàng tử Arslan hay quân sư Narsus nhờ cậy, anh ta sẽ lắng nghe.
“Ta có ích cho thái tử điện hạ hơn ngươi nhiều. Những kẻ đến sau như các ngươi đừng có mà vênh váo.”
Gieve đã từng nghĩ thế. Tuy nhiên, anh cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra bản thân mình ôm suy nghĩ này. Rõ ràng trước kia anh là kẻ ưa sống tự do, nay đây mai đó, không tuân theo quy luật nào, cũng không luồn cúi bất kỳ ai. Anh coi gió trời là bạn, trăng sao là tình nhân, ấy vậy mà giờ lại nghĩ đến việc cả đời phò tá một người ư?
Gieve nhún vai, đi lang thang bên ngoài phòng mình và gảy cây đàn oud. Khi giai điệu cất lên như một giấc mơ, ngay cả những người lính thô kệch cũng lắng nghe đến ngây người.
Người đầu tiên đặt ra cái tên “Arslan, người giải phóng” là Gieve. Chàng trai trẻ ấy có vẻ ngoài đẹp đẽ, tính cách khó gần nhưng lại dành tình cảm và sự quan tâm đặc biệt cho Arslan. Có điều, nếu ở lại đây, anh không muốn vướng vào những mối quan hệ rắc rối.
Farangis, người luôn tỏ ra trung thành với Arslan hơn Gieve, hoàn toàn thoải mái khi nói, “Ta có thể chấp nhận với bất cứ sự thay đổi nào.” Alfarid hay quấy rầy Narsus, cãi nhau vớ Elam và đôi khi học bắn cung với Farangis. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, đồng thời chung tay chuẩn bị cho cuộc chiến giành lại kinh đô sắp đến gần. Các thành viên mới đến như Isfan và Zaravant cũng chăm chỉ luyện kiếm, huấn luyện ngựa, chờ ngày ra trận.
Lucian vừa được trao chức Chưởng sự. Dù đó không phải mục đích ban đầu của ông khi tới hội quân với Arslan nhưng ông cũng rất vui khi được đánh giá cao. Đương nhiên, ông tôn trọng cả Arslan lẫn Narsus nên cũng rất tích cực tham gia công cuộc hợp nhất các thành viên. Không một lãnh chúa nào phản đối nếu Lucian là người trung gian hết.
Công tác phân bổ nhân sự của Narsus diễn ra tốt đẹp. Nhờ Lucian được lòng binh lính nên anh mới có thể tập trung toàn bộ trí tuệ của mình cho việc xây dựng kế hoạch tác chiến chống Lusitania. Có lần, anh mời Gieve vào phòng cùng nhau bàn bạc một số vấn đề khác. Khi cuộc thảo luận kết thúc, Gieve đi dọc hành lang, vui vẻ huýt sáo.
Trong lúc quân của hoàng tử Arslan đang ráo riết chuẩn bị ở pháo đài Peshawar, các thay đổi cũng diễn ra ở nhiều nơi khác trên lãnh thổ xứ Pars.
--------------------------
Lời editor : Chớt ồi, đọc tới đây chả hiểu sao lại nổi máu BL muốn ship Gieve x Arslan quá chừng. Dù trước đó ship Dariun x Arslan.
Danh sách chương