Ngay cả một kẻ luôn dùng chúa và số phận để biện minh trước các tướng lĩnh như Innocentius đệ thất cũng chẳng dám khiếu nại với chúa về các vấn đề của mình. Lúc này, ông ta đang bồn chồn đi đi lại lại trong phòng ngủ của Andragoras, nơi các vết máu đã được lau sạch.

Vì kiêng rượu hoàn toàn nên lúc này, trong chiếc cốc bạc đặt trên bàn làm từ gỗ đàn hương đỏ nhập từ Serica chẳng có gì ngoài nước đường. Đây cũng là một trong số những chuyện khiến Guiscard cảm thấy mệt mỏi nhất ở anh trai mình. Tuy nhiên, kiềm chế cảm xúc, hắn bày tỏ sự tán thành cuộc hôn nhân giữa nhà vua và Tahamine.

"Ôi, vậy là em chấp thuận sao?"

Khuôn mặt tái nhợt của Innocentius đệ thất tràn ngập niềm vui.

"Đương nhiên em đồng ý. Đó không chỉ là vì anh, anh trai đáng kính. Nếu hoàng hậu Pars kết hôn với vua của Lusitania thì mối quan hệ giữa hai nước sẽ được củng cố."

"Đúng là như thế."

Vua Innocentius nắm lấy bàn tay mạnh mẽ của người em trai kém mình năm tuổi vào lòng bàn tay mềm oặt mập mạp của mình.

"Thật bất hạnh khi quá nhiều máu đã phải đổ xuống, nhưng cái gì thuộc về quá khứ thì phải lãng quên. Người dân Lusitania và người dân Pars phải chung tay nhân danh vị thần chân chính, cùng nhau xây dựng một vương quốc thiên đàng trên mặt đất. Vì lý đó, cuộc hôn nhân của ta và Tahamine là vô cùng cần thiết."

Guiscard há hốc mồm kinh ngạc trước khả năng biến mọi thứ thành lợi thế để biện minh cho mình của nhà vua. Thế nào là chung tay? Những người Pars từng rơi vào cảnh chiến loạn tang thương ấy liệu có "quên đi quá khứ" một cách nhẹ nhàng như vậy không? Dù lòng nghĩ vậy, nhưng hắn nói ra mồm những lời hoàn toàn khác.

"Nhưng anh trai à, vẫn còn chút trở ngại nhỏ cho cuộc hôn nhân hạnh phúc của anh."

Nghe tới đây, đôi mắt lo lắng của vua Lusitania lập tức đảo qua.

"Cụ thể là gì vậy, em trai yêu quý?"

"Đầu tiên và quan trọng nhất là tổng giám mục Jean Bodin. Vì hoàng hậu Tahamine là người ngoại đạo nên vị tổng giám mục khó tính ấy nhất định sẽ không chấp thuận đâu. Làm thế nào đối phó với ông ta bây giờ?"

"Ta hiểu rồi. Tuy nhiên vấn đề này có thể dễ dàng giải quyết bằng cách ra lệnh cho tổng giám mục giúp Tahamine cải đạo. Nếu giám mục mong muốn, ta sẽ quyên góp bao nhiêu tùy thích từ ngân khố Pars. Nếu thế còn chưa đủ thì còn ngân khố của chúng ta nữa...."

Dẹp cái trò vớ vẩn này đi, Guiscard thầm rủa. Gã anh trai hắn đơn giản là không hiểu họ đã phải hy sinh bao nhiêu để có được cái gọi là "ngân khố của Pars."

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Guiscard về phòng riêng của mình, tiếp tục nốc rượu. Có vẻ như ông ta đã uống quá nhiều nước đường nên bị đau bụng.

Đúng lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện, và Guiscard thuật lại ý chính của cuộc thảo luận.

"Tốt lấm."

Gã mặt nạ bạc khen ngợi vị hoàng tử bằng chất giọng thì thầm như thuốc độc.

"Nếu nhà vua quyên góp nhiều tiền của cho tên Bodin đó, sự bất mãn của các tướng lĩnh sẽ chỉ tăng lên. Nếu Bodin vẫn cứ ngoan cố bám lấy ý định của mình, cản trở cuộc hôn nhân của nhà vua, ông ta sẽ khiến bệ hạ phật lòng. Dù sự việc tiến triển theo hướng nào, điện hạ cũng không gặp bất lợi đâu."

"Được, vậy thì tốt. Nhưng dù như thế, anh trai ta không hiểu cái khỉ gió gì hết. Vô số kẻ thù vẫn còn lởn vởn ở Pars. Không biết Misr, Sindhura và Turan dự định thế nào. Nếu lũ khốn đó liên kết lại với nhau và tấn công..."

Guiscard im miệng. Sắc mặt hắn hơi thay đổi khi nhìn người đeo mặt nạ. Dường như có gì đó rất khác.

"Nhắc đến chuyện này, ngài đã góp sức rất nhiều trong trận Atropatene phải không?"

"Quá lời rồi."

"Có nhiều người nói rằng sương mù xuất hiện bất thường ở Atropatene là do ma thuật."

Không lời hồi đáp.

"Sương mù thuận tiện cho chúng ta. Dù chúng ta nghĩ ra chiến lược gì mà không có sương mù đó thì đã không thể đánh bại quân Pars."

"Không phải lời răn của đấng Yadabaoth nói rằng không thứ ma thuật nào vượt qua sức mạnh của chúa sao? Cho nên ấy hẳn là chúa trời phù hộ ta rồi."

"Ồ...."

Guiscard không hài lòng với câu trả lời này nhưng có lẽ rượu khiến hắn thiếu kiên nhẫn hơn nên quyết định không truy hỏi thêm nữa mà để Mặt nạ bạc rời đi.

Mặt nạ bạc sải bước nhanh và không do dự qua những hành lang dài ngoằng, lắt léo của cung điện. Không để ý đến những ánh nhìn ghê tởm của đám lính Lusitania hướng về phía mình, hắn lẩm bẩm như một thói quen.

"Khi Badakhshan thất thủ, ả đàn bà đó vẫn sống. Giờ Pars sụp đổ, bà ta vẫn ngang nhiên tồn tại. Nhưng sau sự suy tàn của Lusitania, điều đó còn lâu mới xảy ra lần nữa. Khi sang thế giới bên kia, ta tự hỏi bà ta làm thế nào đối mặt với những người đàn ông đã chết vì mình."

Khi đến một hành lang tu viện bị tàn phá ngổn ngang, hắn dừng lại gặp một người. Kharlan nhìn quanh để xác nhận không có ai gần đó rồi mới quỳ xuống.

"Kharlan, ngươi vẫn chưa bắt được thằng nhãi con của Andragoras sao?"

"Vô cùng xin lỗi. Tôi đã ra lệnh cho người của mình dốc hết sức tìm kiếm nhưng không thấy tăm hơi hắn đâu."

"Ngươi không chủ quan đấy chứ?"

Dù đó hoàn toàn không phải một lời trách mắng nặng nề như điều khiến Kharlan ủ rũ là giọng nói ấy. Giọng nói ở trạng thái tự nhiên nhất, trái với vẻ lịch thiệp khi trò chuyện với công tức Guiscard. Kharlan bất giác rùng mình sợ hãi, cúi đầu sâu hơn.

"Hổ thẹn làm sao. Tôi không cố ý khiến ngài thất vọng."

Đối một người đàn ông tầm cỡ như Kharlan mà phải hạ mình đến mức ấy thì không giống hành vi của một marzban chút nào.

"Không, ngươi đã làm tốt. Ngươi vốn không phải kẻ cẩu thả, đúng không? Nghĩ mà xem, Pars rộng lớn như thế, bóng râm của một cây cam cũng đủ giấu một đứa trẻ rồi. Một thằng nhóc đơn độc...."

Gã đeo mặt nạ bỏ đi. Kharlan ngửa mặt nhìn những tia nắng mặt trời lấp lánh xuyên qua tán lá của những cây cam trong sân vườn.

Hôm sau, một người lính với sắc mặt tái nhợt và vô số vết thương trên cơ thể cưỡi ngựa từ thành trì của Kharlan về tìm chủ nhân mình ở Ecbatana.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện