Kỵ sĩ đen Dariun sóng bước cùng người bạn thân chiến thuật gia của mình trên hành lang. Dariun như muốn nói gì đó nhưng không thể mở lời. Anh nhìn Narsus, người vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra, cứ ung dung đi về phía trước. Cuồi cùng, không kìm lòng được, anh đành lên tiếng.

“Narsus, ta hiểu ngươi nghĩ gì, nhưng ngươi không cảm thấy mình hơi quá tàn nhẫn với điện hạ sao. Giờ không phải lúc đặt thêm gánh nặng cho người.”

“Chẳng lẽ cứ giữ bí mật thì hơn?”

Narsus cười khổ.

“Ta đã phải giữ cái bí mật này suốt nửa năm nay rồi. Nếu có thể giấu điện hạ lâu hơn thì ta cũng muốn lắm. Nhưng Dariun, ngươi cũng biết đấy, kể cả khi ta cố tình che giấu, nếu có kẻ khác tiết lộ thì còn tệ hơn, không phải sao?”

Narsus có lý. Chắc chắn Hilmes sẽ tuyên bố danh tính của mình và quả quyết bản thân mới là người kế vị ngai vàng hợp pháp. Thay vì bất thình lình bị kẻ thù cho biết, để đồng minh tiết lộ trước sẽ đỡ sốc hơn cho Arslan.

“Hơn nữa, Dariun này, thân phận của hoàng tử Arslan cũng rất mơ hồ. Còn chuyện của gã mặt nạ bạc kia dù sao cũng là chuyện của người khác. Nếu ngài ấy bị lung lay bởi những điều như vậy thì e là cũng chẳng gánh vác nổi bí ẩn về gốc tích của bản thân.”

Narsus ám chỉ rằng sự ra đời của Arslan cũng có nhiều uẩn khúc. Dù Dariun gật đầu nhưng vị tướng dũng mãnh nhất xứ Pars cũng phải thở dài.

“Dù thế thì vẫn quá cực nhọc cho điện hạ. Người mới có 14 tuổi thôi.”

“Ta nghĩ hoàng tử Arslan kiên cường hơn vẻ bề ngoài nhiều. Người có thể xử lý chuyện của hoàng tử Hilmes thôi. Tất cả những gì người cần là thời gian.”

“Có lạc quan quá không?”

Hiệp sĩ áo đen hỏi.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hoàng tử Arslan muốn chuộc tội thay cha mình và nhường ngôi cho hoàng tử Hilmes? Với tính cách của người thì chuyện đó cũng không phải là không thể.”

“Phải. Rồi sau đó hoàng tử Hilmes sẽ trở thành vua của chúng ta à?”

Dù phương pháp trả thù của Hilmes quá dã man nhưng không phải hắn không có khả năng trị vì một vương quốc. Sau khi hoàn thành mục tiêu, có thể hắn cũng trở thành một vị vua sáng suốt và can đảm.

Tuy nhiên, kể cả Hilmes bằng lòng giải phóng nô lệ, hắn cũng không ưu tiên việc đó. Cùng lắm hắn sẽ chỉ đối xử nhân đạo hơn với nô lệ mà thôi. Đó là điểm khác biệt lớn nhất giữa Hilmes và Arslan. Narsus vuốt lại mái tóc sáng màu của mình.

“Trái lại, ta muốn nghe ý kiến của ngươi hơn cơ. Dariun, nếu điện hạ không trở thành vua của Pars, ngươi có định phò trợ hoàng tử Hilmes không?”

“Đừng có giỡn mặt !”

Dariun đã từng đối đầu trực tiếp kẻ đeo mặt nạ bạc và được biết hắn chính là kẻ giết chú Vahriz của mình. Anh lắc đầu.

“Tới lúc đó, hai ta có thể hợp sức chinh phục một đất nước khác phù hợp hơn cho điện hạ cai trị. Ở đâu chẳng có dân chúng khốn khổ vì bọn cầm quyền chẳng ra gì.”

Nghe câu nói đùa của Dariun, Narsus bật cười. Dù anh và người bạn có ý kiến gì đi nữa, Arslan mới phải đưa ra quyết định cuối cùng.

Narsus đổi chủ đề.

“Về Tus, Zaravant và Isfan, cả những người khác….”

“Sao?”

“Hãy giao cho họ vị trí tiên phong. Lần này ngươi và Kishward lui về tuyến sau đi.”

Với Narsus, tổ chức quân sự cũng là một khía cạnh hữu ích trên mặt chính trị. Sau khi quân số tăng mạnh, họ phải đối mặt với nhiều vấn đề. Thống nhất nội bộ là một trong số đó.

Nguyên nhân to lớn khiến những người mới gia nhập xung đột với người cũ là do so đo danh tiếng và tài nghệ. Những người này cẩn được tạo cơ hội để tạo dựng tên tuổi, thể hiện bản thân.

Ngoài ra, nếu tiên phong thất bại thì chỉ cần có Dariun và Kishward ở đội thứ hai thì không cần quá lo không thể giành chiến thắng. Miễn có hai người đó sau lưng, quân lính có thể yên tâm xông trận.

Nghe lời đề nghị của Narsus, Dariun khoanh tay.

“Thế nhiệm vụ của ta lần này là tạo cơ hội cho người khác lập công?”

“Ngươi phàn nàn gì nữa? Lúc nào ngươi cũng gây chú ý nhất còn gì.”

Khi họ ghé vào một góc hành lang thì chợt nghe mùi khét trong gió đêm. Hình như có thứ gì đó đang bốc cháy. Họ thậm chí không có thời gian nghĩ ngợi, một tiếng nổ đã vang lên.

Dariun và Narsus nhì nhau, không nói một lời. Hai người đồng loạt rút gươm khỏi vỏ, chạy về phía hiện trường. Khói bốc mù mịt giữa đêm. Chạy một đoạn, cơn sóng nhiệt đã lan tới, và ngọn lửa hừng hừng đã ở ngay trước mắt.

“Có hỏa hoạn ! Ngài Narsus!”

Cậu thiếu niên Elam vừa chạy vưa la. Thấy vẻ mặt chủ nhân, cậu ta luôn miệng nói.

“Kho lương bị cháy. Người ta nhìn thấy một kẻ hình thù kỳ lạ nên đuổi theo rồi!”

Dariun và Narsu nhìn nhau. Cái tên Mặt nạ bạc lập tức lướt qua tâm trí họ. Ngay cả một người dũng cảm như Dariun và điềm tĩnh như Narsus cũng bàng hoàng trong giây lát. Narsus là người đầu tiên sực tỉnh.

“Dairun, đi bảo vệ hoàng tử điện hạ!”

Lời vừa khỏi miệng, Dairun lập tức quay đầu lao đi. Nếu quả thực là tên Mặt nạ bạc Hilmes, có lẽ hắn sẽ nhân lúc hỗn loạn để ám sát thái tử. Cần thắt chặt an ninh xung quanh.

Vào lúc nguy cấp, sự hiện diện của marzban Kishward càng quan trọng hơn. Dù sao thành này cũng là lãnh địa của anh ta.

“Dập lửa ! Mang nước tưới đây ! Múc nước từ giếng số bốn!”

Anh bình tĩnh ra lệnh, trấn áp ngọn lửa. Nhờ có Kishward chỉ huy dập lửa, Narsus đưa Elam và những binh lính đuổi theo kẻ đốt phá. Bọn họ di chuyển rất nhanh, tiếng chân và tiếng áo giáp huyên náo. Chợt họ nghe thấy tiếng Alfarid kêu lên.

“Hắn kìa ! Hắn trốn lối kia!”

“Đừng để hắn thoát ! Mau giết hắn đi!”

Sau đó là tiếng la khát máu của những binh sĩ. Họ đến đây để chiến đấu nhưng cho tới giờ vẫn chưa được tham gia một trận chiến thực sự. Sự phấn khích của họ khó lòng giảm bớt thông qua luyện tập và săn bắn. Ai nấy đều gươm giáo trên tay với cặp mắt đỏ ngầu.

Nếu kẻ đốt phá là Hilmes thì không biết sẽ có bao nhiêu thương vong nếu truy đuổi hắn một cách bất cẩn. Ở pháo đài Peshawar này liệu được mấy người đấu lại hắn? Narsus không khỏi mừng thầm khi đã bảo Dariun quay lại bảo vệ hoàng tử.

“Thấy hắn rồi!”

Nghe tiếng la của quân lính, Narsus quay nhìn lại. Một bóng người đen hơn cả bóng tối lướt qua bầu trời đêm. Cái bóng di chuyển nhanh một cách lạ thường từ nóc chòi canh đến tường đá. Một binh sĩ vừa đuổi theo hắn vừa vung kiếm chém. Tiếng kim loại lách cách vang lên, kiếm của anh ta bật ngược lại. Lưỡi gươm quét một vòng, máu phun ra từ quai hàm người lính nọ, khiến anh ta ngã xuống. Hai người khác lao lên tấn công nhưng cái bóng nhảy lên tránh né. Gã ngậm đoản kiếm trong miệng, một tay nắm lấy rìa mái hiên, biến mất sau một cú lộn nhào.

“Thứ đó thật kỳ dị. Chắc chắn không phải người thường.”

Một tướng chỉ huy dưới quyền Kishward lẩm bẩm kinh ngạc.

Không phải Hilmes. Gã kia không đeo mặt nạ, và không có bàn tay trái. Chi tiết này khiến Narsus nhớ lại. Đó chẳng phải người đánh cắp bức thư bí mật của Bahman vào tháng trước nhưng bất thành, bị anh chặt đứt cánh tay hay sao? Nếu vậy lần này mục tiêu của hắn vẫn là lá thư đó? Hắn có tìm thấy không? Narsus đuổi theo cái bóng đen. Việc này không thể giao cho ai khác.

Cái bóng chế nhạo những người đuổi theo nó trên mặt đất. Hắn như thể đã hòa làm một với màn đêm, cúi khom người chạy băng băng trên nóc nhà.

Đột nhiên, cái bóng ngừng di chuyển khi hắn nhận ra trên mái còn một người khác ngoài mình. Người đó bước chân chậm rãi nhưng chắc chắn, chặn đường đi của hắn.

Đó là Gieve.

“Chà, chẳng phải tên gián điệp bị ngài Narsus chặt tay hôm trước sao?”

Gieve tiếp tục tiến lên, bước chân nhẹ nhàng như nước. Bóng đen thấy động tác của anh ta tự nhiên và không tỏa ra sát khí, nhưng lại không có kẽ hở nào để trốn thoát.

Chẳng nói một lời, bóng đen vào tư thế sẵn sàng, lưng hơi cong, thân thể như cái lò xo đang lấy đà, cặp mắt sáng quắc.

“Người ta bảo chỉ có khói và lũ trộm mới thích bò lên cao.”

Gieve vừa dứt lời, một tia sáng trắng nhoáng lên trong bóng tối. Thanh đoản kiếm trong tay gã kia phóng về phía anh ta.

Trường kiếm của Gieve làm chệch đường lưỡi kiếm. Cái bóng phát ra âm thanh kỳ quái và nhảy lên, tấn công bằng tay không. Gieve nhìn thấy nhưng không né tránh mà tiến lên một bước, vung kiếm chém từ dưới lên, khéo léo cắt đứt lìa bàn tay phải đang dang rộng của đối phương.

Cái bóng bí ẩn giờ đã mất cả hai tay, ngã ngửa ra sau, rơi xuống thành khi máu vẫn phun như suối. Nhưng thay vì quằn quại đau đớn, hắn bật dậy ngay lập tức, không cho Gieve cơ hội ra đòn tiếp theo.

“Rất can đảm, nhưng không đáng được cảm thông. Ngươi định cắn ta đấy à? Giá mà đó là một cô gái đáng yêu cắn lên đầu ngón tay….”

Thanh trường kiếm của Gieve lóe lên, nhưng lại có một vật lạ bay tới khiến anh phải đổi hướng kiếm và chém nó rơi xuống đất. Đó là một mũi kim mà kẻ đó phóng ra từ miệng. Gieve không chút do dự, chém một nhát toàn lực.Đầu của cái bóng như biến mất trước khi lưỡi kiếm kịp chạm vào, chỉ để lại một mảnh áo đen trên mũi kiếm của Gieve. Gieve tặc lưỡi, vứt mảnh vải đi. Sau đó anh nghe thấy tiếng nước vang lên bên dưới.

“Lại nhảy xuống hào nước như tên mặt nạ bạc đó à?”

Gieve nghe tiếng vị quân sư trẻ. Anh quay lại, tra kiếm vào vỏ.

“Xem này.”

Anh nhặt lấy cánh tay bị đứt lìa, ném về phía Narsus. Tuy hành động này khá thô lỗ nhưng Narsus vẫn bình thản, nheo mắt quan sát.

“Nó có độc đấy.”

Móng tay của kẻ này có màu xanh đen. Hắn tẩm chất độc vào đó để có thể hạ sát chết kẻ thù chỉ với một vết xước. Đây không phải một môn võ nghệ nào trong chiến đấu chính thức mà là thủ thuật giết người của lũ sát thủ cấp thấp mà thôi.

Lần trước khi Narsus chém đứt tay của hắn, trông nó không như thế này. Có lẽ sau khi mất đi tay trái, hắn đã biến tay phải của mình thành vũ khí để bù đắp sự yếu thế của mình.

“Đúng là thứ niềm tin đáng sợ.”

Narsus không đáp lời Gieve mà ra lệnh cho binh lính ra tìm kiếm dưới hào. Kẻ này không thể bơi nếu đã mất cả hai tay, mà dù biết bơi đi chăng nữa cũng không thể ra khỏi hào nước. Hắn mất rất nhiều màu, có khả năng đã chết rồi. Còn nếu hắn vẫn sống, Narsus có nhiều chuyện cần tra hỏi.

“Đúng, hắn đang tìm bức thư bí mật của lão tướng Bahman. Ta cũng biết điều đó. Chỉ là ta không hiểu vì sao hắn tìm nó ? Ai ra lệnh cho hắn? Mục đích của chúng là gì?”

Câu hỏi của Narsus còn chưa kịp có lời giản thì đã bị gián đoạn. Những người lính vớt được thi thể kẻ kia vào lúc sáng sớm, bị mất cả hai tay và khuôn mặt biến dạng kinh khủng, không cách nào xác định danh tính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện