Sứ giả của vua Karikala đã tìm đến doanh trại của Rajendra hai ngày sau. Người đưa tin là một thuộc hạ mà Rajdenra đã khá quen mặt, anh ta mang tới lá thư của nhà vua.

“Cái gì? Phụ vương tỉnh lại rồi sao?”

Tin này quá đỗi bất ngờ. Rajendra lâu nay luôn coi vị vua ấy là người thiên cổ, chẳng qua còn chưa xuống mồ.

Hay đó là một cái bẫy? Chẳng lẽ Gadhevi hiểu rõ tình thế của mình đang vô cùng bất lợi nên mới dùng danh nghĩa phụ vương Karikala của họ dụ hắn vào bẫy ? Chuyện này không xem thường được.

Dù Rajdendra nghi ngờ, nhưng chữ viết tay trên bức thư kia rõ ràng là của vua Karikala.

Rajendra quyết định đến gặp cha mình. Để tự vệ, hắn đưa theo một số thuộc hạ quay về thủ đô Uraiyur của vương quốc.

Tình thế thay đổi đột ngột. Trên đời này có rất nhiều chuyện mà ngay cả Narsus cũng không thể nào lường trước.

Theo tính toán của anh, phải đánh nhanh thắng nhanh bằng mọi giá, tránh kéo dài trận chiến.

Họ không thể rời Pars quá lâu. Nếu có thể, họ phải kết thúc chiến dịch trong mùa xuân này rồi quay lại Peshawar, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chiến chống Lusitania. Vấn đề ở chỗ cuộc tấn công vào kinh đô của Sindhura có khả năng bị trì hoãn một thời gian. Tất cả đều phụ thuộc vào Rajendra, còn bọn họ chỉ có thể chờ đợi.

Đặt chân về đên kinh đô, Rajendra vội đến gặp cha mình trong cung điện. Sau khi nói vài câu ca tụng, chúc mừng sức khỏe của vua cha đã bình phục, hắn bắt đầu bài nhận xét gay gắt về anh trai mình.

“Thưa phụ vương, người đừng tin những lời vu khống của Gadhevi. Hắn đã nhân lúc người ngã bệnh, thông đồng với Mahendra để thao túng triều chính theo ý mình. Con tin chắc chính Gadhevi đã lập mưu để người uống mấy thứ thuốc kỳ quái kia.”

Dù Rajendra hùng biện rất hăng say nhưng nội dung cũng chẳng khác những điều Gadhevi nói trước đó là bao, chỉ thay tên đối tượng. Sau đó, Gadhevi cũng bị gọi đến, hai người khẩu chiến không hồi kết. Vua Karikala nhìn các hoàng tử tranh cãi đến sùi bọt mép với vẻ không hài lòng. Cuối cùng, ông lên tiếng.

“Ta là người sáng suốt nhưng với tình hình này, ta không cách nào xác định được ai trong số hai con của ta vô tội. Vậy nên, ta sẽ để các vị thần linh phán quyết.”

Gadhevi và Rajendra quên mất nỗi thù hằn trong giây lát mà đưa mắt nhìn nhau.

“Hãy chọn ra người kế vị ngai vàng bắng cách quyết đấu trước các vị thần!”

Hai hoàng tử ở hai đầu chiến tuyết cuộc tranh đoạt không thể không nín thở.

Thứ được gọi là quyết đấu trước các vị thần là một thử thách vô cùng đặc biệt. Hai bên dùng vũ khí đối đầu nhau, người chiến thắng được coi là công lý, được các vị thần chọn lựa.

“Để anh em tàn sát lẫn nhau thì thật đau lòng. Ta tin các vị thần sẽ cho phép ủy quyền chiến đấu, phải không? Rajendra, Gadhevi, các con hãy chọn ra một chiến binh dũng cảm đại diện, một người đáng tin để con giao phó số phận của mình ! Bên chiến thắng sẽ trở thành vua của Sindhura.”

Nét mặt và giọng nói của vua Karikala mang vẻ uy nghiêm khiến người khác không thể nào bác bỏ. Cả Gadhevi và Rajendra đều cảm thấy dường như đã được chứng kiến bộ mặt khác của cha mình.

Tuy nhiên, khi tin này về đến doanh trại quân Pars thì Gieve phản ứng vô cùng gay gắt.

“Vua Sindhura rõ ràng là không muốn phải chịu trách nhiệm cho nên đã đẩy cho thần linh nào đó quyết định thay.”

Cặp mắt xanh của Farangis cũng ánh lên vẻ giễu cợt bởi cô là tư tế phụng sự các vị thần xứ Pars.

“Thần linh của Sindhura sẽ lựa chọn ai? Liệu bên bại trận có ngoan ngoãn chấp thuận ý muốn của các vị thần? Dù gì ta cũng sẽ có kịch hay để xem.”

Arslan không nói thẳng ra như họ nhưng chàng cũng nghi ngờ hình thức quyết đấu tay đôi thế này. Chàng không tin công lý sẽ được thực thi nếu bên mạnh hơn giành chiến thắng. Khi được chàng hỏi ý kiến, Narsus đáp,

“Điện hạ nói đúng. Tuy nhiên, quyết đấu trước thần linh cũng có cái lý của nó. Nếu hai bên đem quân ra đánh nhau, dù bên nào thắng cũng thương vong vô số. Còn nếu giải quyết bằng cách đấu tay đôi thì chỉ mình kẻ thua cuộc phải bỏ mạng thôi. Hoặc cả hai bên đều thua thì cùng lắm cũng chỉ có hai người chết. Có lẽ đây cũng là một quyết định sáng suốt của vua Karikala.”

Arslan gật đầu. Bấy giờ chàng lại có một câu hỏi mới. Nếu đây là cuộc quyết đấu trước thần linh, Rajendra sẽ chọn ai làm người đại diện? Ngay khi hoàng tử trẻ thắc mắc, Narsus chỉ ngón cái về phía người bạn đang im lặng mài bóng thanh trường kiếm của mình.

“Nói đến chiến binh mạnh nhất mà Rajendra biết thì chỉ có thể là vị chiến thần áo đen của xứ Pars chúng ta, phải không?"

Lời tiên tri của Narsus không lệch đi đâu được. Ngay sau đó, hoàng tử Rajendra đã đến doanh trại của Arslan nhờ Dariun làm người đại diện giúp mình trong cuộc đấu tay đôi.

“Ta đã quyết định sẽ giao số phận vương quốc Sindhura và cả bản thân ta vào tay ngài Dariun. Ta vô cùng biết ơn nếu ngài bằng lòng giúp đỡ.”

Câu trả lời của Dariun vỏn vẹn có hai chữ.

“Phiền phức!”

Rajendra lập tức đổi từ bộ mặt khúm núm sang khiêu khích.

“Hay là ngài Dariun không tự tin mình có thể giành chiến thắng?”

“Ngài muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Ta là người của hoàng tử Arslan, cho nên ta sẽ không tùy tiện đồng ý chuyện gì mà không có sự cho phép của người.”

Ý nói Rajendra có muốn gì thì phải cúi đầu nhờ cậy Arslan. Khi đó, Rajendra không còn lựa chọn nào khác. Hắn đành phải khiêm nhường cầu cạnh Arslan, một hoàng tử kém mình 10 tuổi. Tuy trong lòng Arslan có chút do dự nhưng chuyện đã đến nước này, chàng cũng khó lòng từ chối.

Dariun chính thức trở thành người đại diện cho Rajendra trong cuộc đấu tay đôi.

“Cái gì? Tên kỵ sĩ đen người Pars đó đại diện cho Rajendra sao? Hắn là người Pars cơ mà ! Sao có thể để bọn Pars quyết định số phận Sindhura chúng ta được?”

Dù Gahdevi rất tức giận nhưng xưa nay không có quy định nào cấm người ngoại bang nhận ủy nhiệm trong cuộc quyết đấu trước thần linh.

Giờ hắn phải tìm người đủ mạnh để có thể đánh bại Dariun làm người đại diện cho mình. Gadhevi đau đầu suy nghĩ, khó khăn lắm hắn mới nảy ra một cái tên.

“Đúng rồi ! Thả hắn ra ! Mở xích cho Bahadur. Ngoài hắn thì không ai có thể thắng tên Dariun đó đâu. Hắn sẽ là người đại diện cho ta.”

Nghe đến tên Bahadur, tể tướng Mahendra dường như muốn phản đối.

Nhưng nghĩ cho tiền đồ của bản thân, ông ta cũng buộc phải giúp Gadhevi trở thành vị vua kế nhiệm của Sindhura. Cuối cùng ông đành ra lệnh cho quân lính cởi xích cho Bahadur.

“Tên Bahadur đó hoàn toàn không phải con người mà là dã thú. Hãy quên danh dự đi, giờ ta phải giao phó vận mệnh đất nước cho gã. Dù hổ thẹn nhưng đây là tình thế bắt buộc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện