Tiếng cú kêu phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm se se gió lạnh.

"Từ đó trở đi, ngươi không gặp lại Narsus à?"

Đáp lại câu hỏi của Arslan, Dariun khẽ gật đầu. Họ đang băng qua một con đường mòn xuyên qua núi trong đêm khuya. Ánh trăng khuyết chiếu len qua những cành lá kim nhọn hắt, phủ lên mình hai kỵ sĩ lớp áo choàng màu bạc.

"Nhưng ta tin nếu vấn đề chỉ có vậy, phụ vương không đến nỗi phải trục xuất anh ta vĩnh viễn khỏi triều đình. Còn gì khác nữa không?"

"Thật ra là...."

Khi bỏ đi, Narsus đã để lại một bức thư cho vua Andragoras. Như chú Vahriz của Dariun nói, đó là một hành vi không đúng mực. Tuy nhiên, Narsus viết một bài phê bình rất dài về nạn tham nhũng trong triều đình, khuyên nhà vua ngăn chặn sự lộng hành của giới tăng lữ, giao việc quản lý các hồ chứa nước trong lòng đất cho đại diện nông dân các vùng, thiết lập hệ thống tư pháp công bằng với mọi tầng lớp, thứ bậc, và nhiều điều khác nữa.

Bệ hạ đáng kính, xin người hãy mở to mắt ra mà nhìn lại triều đình của mình đi ! Giá như người tháo bỏ bề mặt đẹp đẽ bên trên và đối diện với sự thối nát bên dưới thì sẽ phúc đức nhường nào.

"Tên khốn Narsus ! Hắn đã quên những ân huệ ta ban cho và dám chống đối ta với giọng điệu tự phụ như thế !"

Vua Andragoras tức giận xé nát lá thư và ra lệnh bắt giữ Narsus. Nhưng dưới sự xoa dịu của lão tướg Vahriz, và dù sao Narsus cũng đã quay về lãnh địa của mình ở Dailam, cơn giận cũng nguôi đi phần nào. Không có hình phạt nào được đưa ra, trừ việc trục xuất Narsus khỏi triều đình. Giờ đây, anh ta ở ẩn tại một túp lều tranh trong núi Barshur, tận hưởng cuộc sống yên bình với hội họa và sách vở.

"Narsus thích vẽ tranh à?"

Arslan chỉ hỏi bâng quơ một chút, nhưng câu trả lời của Dariun lại khá lạ lùng.

"Thì..... nhân vô thập toàn mà." Thấy ánh mắt bối rối của vị hoàng tử, anh ta đáp với giọng bực bội, "Narsus ấy à, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không gì không hiểu. Tuy nhiên, nói đến hội họa thì quả thật...."

Một tiếng rít đột nhiên xuyên qua màn đêm. Vệt sáng nhàn nhạt lướt qua tầm nhìn của họ và găm vào một thân cây lá kim. Những con ngựa hí lên hoảng sợ. Vừa trấn an ngựa, hai người kỵ sĩ vừa nhìn mũi tên đâm sâu trên thân cây, lấp lánh dưới ánh trăng.

"Tiến thêm một bước nữa thì mũi tên tiếp theo sẽ găm thẳng vào mặt ngươi đó!"

Từ sâu trong bóng tối thăm thẳm của khu rừng vang lên giọng nói của một thiếu niên chỉ tầm tuổi Arslan.

"Trước mặt là nơi ở của ngài Narsus, cựu lãnh chúa Dailam. Không ai được phép tới đây mà không được mời. Mau lùi lại trước khi bị thương."

Dariun gọi to, "Elam phải không? Dariun đây. Ta đến gặp chủ nhân của ngươi, người bạn đã biệt tích ba năm. Hãy để ta qua đi!"

Sau vài giây im lặng, những tán lá xôn xao, và một người đến gần.

"Ôi chao, ngài Dariun, đã lâu không gặp. Thứ lỗi cho tôi đã không nhận ra."

Cậu thiếu niên đeo bao đựng tên sau lưng, tay cầm cung ngắn, cúi chào Dariun. Mái tóc cậu đen láy, sáng ngời dưới trăng.

"Ngươi lớn quá rồi đấy. Chủ nhân ngươi khỏe không?"

"Vâng, ngài ấy vẫn khỏe."

"Chắc vẫn cứ giết thời gian với những bức tranh kinh hồn của hắn chứ gì?"

Cậu thiếu niên lưỡng lự.

"Tôi chẳng hiểu được hội họa như thế nào là xấu hay đẹp đâu. Tôi chỉ theo hầu ngài Narsus theo di nguyện của song thân quá cố mà thôi. Dù sao, ngài Narsus cũng đã trả tự do cho họ, khiến họ từ ghulam (nô lệ) trở thành azat (người tự do).

Cậu chàng dẫn hai người đi xuống con đường núi tối tăm khúc khuỷu. Khả năng nhìn xuyên đêm của cậu ta thật tuyệt vời, bước chân di chuyển mau lẹ mà vững chãi.

Một ngôi nhà tranh với mái tam giác bằng đá, tường bằng gỗ được dựng ngay trên bãi cỏ trống ngoài bìa rừng. Bên dưới có dòng suối chảy róc rách, trên cao là bầu trời với muôn ngàn sao nhảy múa. Ba người họ tới gần, cánh cửa bật mở ra và ánh lửa ấm áp soi xuống đất. Cậu thiếu niên vội vàng chạy tới, cúi đầu trước chủ nhân của mình. Dariun cũng xuống ngựa gọi to.

"Narsus, là ta, Dariun đây!"

"Không cần phải xưng tên, cái đồ vịt đực kia. Ta nghe thấy giọng ngươi từ cách đây cả farsang rồi."

Chủ nhân ngôi nhà tranh không vạm vỡ bằng Dariun, nhưng anh ta cũng sở hữu thân hình cao ráo, cân đối. Khuôn mặt anh hiền hòa, tri thức, và dù miệng lưỡi có phần gắt gỏng nhưng đôi mắt tràn đầy sự ấm áp, hẳn là một người rất hay cười. Anh ta trẻ hơn Dariun 1 tuổi, mặc chiếc áo chẽn màu xanh và chiếc quần cùng tông, tạo ấn tượng về một người không mấy bị ảnh hưởng bởi tuổi tác.

"Narsus, đây là...."

"Ta là Arslan, con trai vua Andragoras. Ta đã nghe nhiều về ngài từ Dariun."

"Chà, vậy ư? Nhưng e rằng tên thần sẽ làm bẩn đôi tai cao quý của người mất." Narsus cười và cúi đầu, sau đó quay sang cậu thiếu niên, "Elam, nếu không phiền, ngươi có thể mang đến chút đồ uống cho những vị khách của ta được không?"

Cậu thiếu niên nhanh nhẹn dắt hai con ngựa ra sau nhà rồi đi vào bếp. Trong lúc đó, Arslan và Dariun cởi bỏ áo giáp. Dù chưa đến nỗi kiệt quệ, nhưng cơ thể họ cũng trút được nhiều gánh nặng.

Sau đó, cậu trai kia mang cho họ những chiếc đĩa bát lớn, nào rượu nho, nào chim hầm, bánh mì phết mật ong, thịt cừu nướng hành tây, phô mai, táo khô, sung khô, mơ khô....cùng vô số mỹ vị khác tỏa hương ngào ngạt, kích thích vị giác của hai vị khách mệt mỏi. Nghĩ lại thì họ chẳng những đã trải qua một ngày chiến đấu khốc liệt, mà từ sáng đến giờ còn chưa có gì bỏ bụng.

Sau khi ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ thấp, hai người chỉ tập trung vào việc ăn. Trong lúc Elam đứng bên cạnh chờ, Narsus nhàn nhã nhấm nháp ly rượu nho và quan sát, kinh ngạc trước sức ăn của họ.

Cuối cùng, toàn bộ thức ăn đã nằm trong bụng thực khách. Elam thu dọn bát đĩa, mang trà lên rồi cúi đầu chào Narsus để về phòng riêng.

"Cảm ơn lòng hiếu khách của ngài, ta thấy sống lại rồi. Ta nợ ngài lần này."

"Không cần cảm ơn thần, thưa Arslan điện hạ. Thần từng nhận 1 vạn đồng dinar vàng từ phụ vương của người. Mà người biết đấy, bữa ăn hôm nay còn chưa đáng 1 đồng drachm."

Narsus bật cười khi thấy vẻ mặt của người bạn cũ Dariun.

"Rồi, thần đã biết hoàn cảnh chung của cả hai, nhưng giờ hãy nói chi tiết hơn. Có phải quân ta đã thảm bại trên bình nguyên Atropatene không?"

Khi Dariun thuật lại trận chiến ở Atropatene, Narsun chỉ im lặng uống trà lắng nghe. Tới phần Kharlan phản bội, anh ta nhíu mày nhưng không bày tỏ sự ngạc nhiên nào trước chiến thuật của quân Lusitania.

"Kỵ binh mạnh ở tính cơ động. Nếu muốn phá thế mạnh này, chiến lược hiệu quả nhất là kìm hãm sự di chuyển của họ. Bao vây bằng hào sâu, phóng hỏa, lợi dụng sương mù, hay thậm chí một kẻ phản bội. Chắc chắn có một tay rất khôn ngoan trong đám Lusitania đây."

"Hẳn là vậy. Cho nên ta mới đến đây tìm ngươi. Ta muốn ngươi dùng sự thông thái của mình để theo phò hoàng tử Arslan."

"Dariun, ngươi đã đi cả chặng đường dài tới chỗ ta. Nhưng ta không còn muốn dính líu đến thế tục nữa."

"Dù sao chắc chắn cũng tốt hơn so với việc ở sâu trong núi vẽ mấy bức tranh nhảm nhí của ngươi."

Nghe câu "những bức tranh nhảm nhí", Narsus liền trở nên ủ rũ.

"Ta biết ngay ngươi sẽ nói thế mà. Xin người đừng tin hắn, điện hạ Arslan. Tuy rằng hắn là chiến binh mạnh nhất cả nước, đầu óc cũng không tồi, nhưng con mắt nghệ thuật của hắn cực kỳ thảm hại, không biết đâu là tuyệt tác đâu."

Dariun định phản đối nhưng Narsus đã giơ tay ra hiệu cho anh ta im lặng.

"Hưng vong của một quốc gia chỉ là nhất thời, nghệ thuật mới là vĩnh cửu."

Lời tuyên bố quá mức trang trọng của Narsus khiến những người bạn sững sờ. Arslan im lặng sửng sốt, Dariun thì đánh rơi hết vẻ nghiêm chỉnh thường ngày mà ôm bụng cười phá lên, thật sự không cách nào nhịn nổi.

Hoàn hồn lại, hoàng tử trẻ nói, "Dù hưng vong chỉ là nhất thời, nhưng một khi đã nhắc đến thì chúng ta cũng không thể khoanh tay làm ngơ. Narsus, ta muốn nghe suy nghĩ của ngài về việc này."

"Chà, nếu người đã khăng khăng như vậy....Dân Lusitania tôn thờ Yadabaoth, vị thần duy nhất của họ. Theo tôn giáo này, mọi tín đồ đều bình đẳng về giai cấp. Thế nhưng các tín đồ ấy lại được quyền quét sạch các tôn giáo khác khỏi thế gian. Thần nghe điều này từ những lữ khách Mariam, nhưng giờ chắc họ cũng đã chôn thây ở vùng núi non hoang vu nào đó gần Ecbatana vì bị xem là dị giáo rồi."

"Ta tuyệt không cho phép những tín đồ của vị thần này đạt được mục đích. Ngài nghĩ nên giải quyết ra sao?"

"Thành thật mà nói, thưa Arslan điện hạ, đã quá trễ để làm bất cứ thứ gì rồi. Phụ vương của người lẽ ra phải phá bỏ chế độ nô lệ từ lâu mới phải. Những người bị áp bức trong một quốc gia thì có lý do gì để chiến đấu cho quốc gia ấy?"

Giọng của Narsus tràn đầy nhiệt thành. Trong khoảnh khắc này, trái tim anh ta không phải là trái tim của một ẩn sĩ đã rời xa thế tục.

"Rất dễ đoán được những gì sắp xảy ra. Quân Lusitania sẽ hô hào nô lệ cải đạo sang Yadabaoth và hứa sẽ trao quyền tự do cho những người đó. Sau đó, họ sẽ trao vũ khí và xúi giục các nô lệ ấy phối hợp hành động với lính Lusitania. Pars sẽ bị tiêu diệt, bởi suy chùng, số nô lệ đông gấp nhiều lần tăng lữ và quý tộc."

Narsus kết luận một cách cay đắng với lời dự đoán đáng ngại này, nhưng Arslan cảm thấy khó chịu và phản đối.

"Thành Ecbatana không thể sụp đổ mà. Năm ngoái, khi đội quân hung hãn của Misr bao vây, tường thành không suy chuyển dù chỉ một chút."

Narsus nhìn hoàng tử trẻ với vẻ thương hại.

"Thưa điện hạ, ngày thành Ecbatana sụp đổ chẳng còn lâu nữa đâu. Đúng là những cánh cổng sẽ không thể bị phá hủy bởi lửa, tên hay búa. Nhưng người có biết tấn công từ bên ngoài không phải chiến thuật duy nhất trong chiến tranh?"

"Ý ngươi là nếu các nô lệ bắt tay với quân Lusitania ở bên ngoài?"

"Chính xác, Dariun. Quân Lusitania chắc chắn sẽ đứng ngoài thành kêu gọi 'Hỡi những nô lệ trong thành, hãy nổi dậy và giết chết những kẻ áp bức các ngươi. Thần Yadabaoth của chúng ta hứa sẽ ban cho mọi người sự tự do và bình đẳng. Toàn bộ đất đai trù phú này đều là của các ngươi!' Làm như thế ắt sẽ hiệu quả, đúng không?"

Liếc nhanh về phía Arslan, người đang ngồi đó sững sờ không thể cất nên lời, Dariun hỏi biện pháp đối phó khả thi trước tình huống như vậy.

"Chúng ta cũng có thể hứa với các bộ binh nô lệ của mình là họ sẽ được thăng làm azat như một phần thưởng vì đã chiến đấu anh dũng. Chúng ta đã từng làm thế nhiều lần rồi, nhưng hiệu quả chẳng được bao lâu, đúng không?"

"Ta phải sớm trở lại Ecbatana!" Hoàng tử nói, "Narsus, làm ơn. Xin ngài cho chúng ta mượn trí tuệ của ngài."

Narsus lảng tránh ánh mắt tha thiết của vị hoàng tử.

"Thần rất xin lỗi, thưa điện hạ. Thần chỉ muốn ẩn mình trong ngọn núi này và cống hiến phần đời còn lại cho sáng tạo nghệ thuật. Thần không còn muốn quan tâm đến chuyện thế gian nữa. Xin đừng nghĩ xấu cho thần, mà không, kể cả người có nghĩ xấu thì cũng chẳng thể làm thế nào khác được."

Dariun đặt tách trà của mình xuống bàn.

"Narsus ! Chẳng phải có một câu nói rất hay rằng 'thờ ơ là nơi sản sinh ra tội ác chứ không phải đồng minh của công lý' hay sao?"

"Hay á? Kiêu ngạo thì đúng hơn? Ai nói thế?"

"Chính ngươi đó, Narsus. Khi chúng ta ngồi uống rượu vào cái đêm trước khi ta đi Serica."

"....Lại nhớ mấy chuyện không đâu."

Narsus tỏ vẻ không tán thành nhưng Dairun vẫn rất kiên trì.

"Người ta bảo quân Lusitania tàn sát tất cả những người không chung tín ngưỡng thờ thần Yadabaoth của bọn họ. Ngươi có nghĩ một dân tộc nhân danh thần linh để phân biệt đối xử rành rành như vậy thực sự có ý định giải phóng nô lệ hay sao?"

"Kể cả thế, nhưng ít ra nô lệ sẽ tin, thà giải phóng bản thân khỏi những bất mãn với chủ nhân hiện tại, còn hơn những nỗi kinh hoàng không thể đoán trước trong tương lai. Họ chỉ nghĩ được đến thế."

Sau khi tuyên bố, Narsus quay lại nhìn vị hoàng tử, "Thưa Arslan điện hạ, thần không được lòng phụ vương của người. Nếu người mời thần về làm cố vấn thì chỉ khiến vua cha chán ghét mà thôi. Thần dám chắc điều đó không mang lại lợi ích gì cho người đâu."

Vị hoàng tử trẻ trung hoàn toàn khác xa nhà vua, nở nụ cười cay đắng trên gương mặt thanh tú của mình.

"Không thành vấn đề. Bản thân ta cũng chưa từng được cha yêu thích. Dairun cũng vừa làm mất lòng ông ấy. Tất cả chúng ta đều bị ghét như nhau, có phải không?"

Chẳng lẽ vị hoàng tử này thật sự chân thành vô tư như vậy sao? Hay cậu ta chỉ đang ở tuổi nổi loạn? Narsus đắn đo một hồi. Arslan nhìn lại anh ta với ánh mắt chăm chú, hết sức thành khẩn. Narsus chỉ đành thở dài.

"Dù là chiến tranh hay chính trị, tất cả đề sẽ thành tro bụi mà thôi. Điều duy nhất tồn tại đến tay hậu thế là những tác phẩm đi vào lòng người. Thần biết mình hành xử thế này thật thô lỗ, nhưng thần không thể hứa hẹn gì về việc rời núi. Tuy nhiên, trong thời gian điện hạ ở đây, nếu thần có thể giúp được gì...."

"Ta hiểu. Xin lỗi đã ép buộc ngài."

Arslan mỉm cười dịu dàng. Sau đó, chàng lộ rõ vẻ mệt mỏi trên gương mặt và ngáp dài.

--------------------------

Lời editor :

1. Có 1 đoạn Arakawa thêm vào so với nguyên tác.

Dariun nhường con đệ nhất chiến mã Shabrang của mình cho Arslan cưỡi và bảo "Vạn nhất thần có chuyện gì, điện hạ cứ quất ngựa truy phong, không ai đuổi kịp nó đâu."

Arslan nói : "Dariun mà cũng có vạn nhất nữa à?"

Thời điểm này, Arslan tin rằng Dariun bất bại, cho nên luôn sẵn sàng để anh ta đương đầu mọi hiểm nguy mà không biết mình có thể mất đi người thuộc hạ trung thành này.

2. Cũng là chi tiết sáng tạo hài hước của Arakawa.

Không biết Narsus vẽ vời thế nào mà ấn tượng khó phai thế nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện