Một chú chim ưng tung cánh trên không, hướng thẳng phía mặt trời mọc.
Nơi biên giới phía đông của Pars.
Vùng đất này đã từng là lãnh thổ của công quốc Badakhshan, bao gồm những ngọn núi hiểm trở và vùng bán sa mạc khô cằn. Dù chỉ có một vài bán đảo rải giác nhưng thực tế, nơi đây sở hữu nguồn khoáng sản dồi dào, là nơi cung cấp hồng ngọc chủ yếu, chứng minh rằng sự tồn tại của nó là một phần của vương quốc Pars trù phú.
Tiến xa hơn về phía đông, băng qua sông Kaveri rộng lớn là tiến vào lãnh thổ Sindhura. Nép mình trong những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, người ta có thể thấy rõ bằng mắt thường, tòa thành Pershawar bằng đá sa thạch đỏ, nơi quân đội Pars đóng quân.
Chú chim ưng nhìn thấy bóng dáng chủ nhân của mình trên mặt đất.
Nó lượn một vòng trên bầu trời rộng lớn rồi xà xuống.
Trên trạm cao nhất của pháo đài Peshawars, là một người đàn ông mặc chiến giáp toàn thân, cánh tay trái giơ cao như chào đón. Vị vua của bầu trời đáp xuống cánh tay ấy, kêu vài tiếng như một đứa trẻ được nuông chiều.
"Rồi rồi, làm tốt lắm Arzael."
Người đàn ông ấy tên là Kishward, một trong mười hai marzban, những chiến binh nổi danh vì sự thiện chiến phục vụ dưới triều Andragoras đệ tam. Ở tuổi 29, anh là người trẻ nhất trong số họ, chỉ sau Dariun. Vóc dáng anh ta cao và cân đối, cũng không khác Dariun là mấy. Các đường nét trên khuôn mặt đoan chính, bộ râu được cắt gọn và ánh mắt ôn hòa.
Người ta gọi anh ấy là tahir, song đao tướng quân, vì anh ta dùng kiếm thành thạo bằng cả hai tay, lối chiến đấu vô cùng khó nắm bắt. Khi còn là đội trưởng của 1000 kỵ sĩ, nhờ tham gia đội tuần tra biến giới phía tây mà danh tiếng của anh vang tận đến xứ Misr với chiến lược xuất sắc và kiếm thuật không phải bàn cãi. Dọc theo biên giới giữa Pars và Misr là song Tigris vĩ đại. Ở đó, người ta ca tụng rằng:
"Chừng nào tahir Kishward còn canh giữ, có mọc cánh cũng không bay qua được sông Tigris."
Hai năm trước ,sau khi Pars và Misr ký hòa ước đình chiến tạm thời, Kishward được điều về phía đông. Đó là điều kiện Misr đưa ra, đổi lại, họ tặng cho Pars 5 tòa thành.
Khi Kishward mở cuộn giấy da cừu buộc ở chân vị vua bầu trời và đọc, một người lĩnh trèo lên thành báo cáo rằng người đồng sự, marzban Bahman đang tìm gặp.
Bahman được biết đến là một trong những vị tướng dày dặn kinh nghiệm nhất. Năm nay ông ta 62 tuổi, lớn tuổi nhất trong các marzban.
Ông và eran Vahriz, người đã hy sinh trong trận Atropatene, là đồng đội suốt 45 năm. Thân hình ông thấp và hơi mập mạp, nhưng vạm vỡ hơn nhiều so với người bình thường ở độ tuổi đó. Ánh mắt ông cũng sắc bén như một chàng thanh niên. Dù râu và tóc đều đã bạc, nhưng nếu không quá để tâm thì trông ông vẫn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Kishward bước vào.
"Xin lỗi đã làm phiền ngài."
"Chú chim ưng mà ngài rất tự hào vừa mang về tin tức nào đó từ kinh đô Ecbatana có phải không?"
"Quả nhiên ngài có tai mắt ở mọi nơi." Kishward cười nói, nhận lời mời của ông lão và khoanh chân ngồi xuống thảm. Một nữ nô lệ đặt bình lúa mạch lên men cùng những chiếc cốc bạc xuống rồi lặng lẽ rút lui.
"Vậy có tin tốt à?"
"Không có tin tốt lành nào cả. Thật không may, nó được đặt sai tên rồi."
Kishward cười ngượng ngùng. Theo tín ngưỡng của Pars, Azrael là một thiên thần xinh đẹp có nhiệm vụ báo trước cái chết của con người theo ý muốn của các vị thần. Ai nghe cũng cảm thấy đó không phải cái tên hay.
Một thuộc hạ đáng tin cậy của Kishward đang cố thủ ở kinh đô Ecbatana sẽ gửi thư báo cáo tình hình ba lần mỗi tháng bằng chim ưng. Đó là nhiệm vụ hết sức quan trọng, liên quan đến những bí mật quân cơ, hay chuyện cá nhân của Kishward nữa.
"...Ta hiểu. Vậy là vẫn chưa biết tung tích của bệ hạ lẫn thái tử điện hạ sao?"
"Vâng, tất cả những gì tìm hiểu được là chuyện hoàng hậu Tahamine còn sống và bị quân Lusitania giam lỏng, ít nhất là người ta nói thế. Ngài biết đấy, giang sơn dễ đổi bản tín khó dời mà...."
Kishward lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Số quân Lusitania đóng ở kinh đô Ecbatana được ghi lại trên cuộn thư báo bằng giấy da cừu là khoảng 30 vạn. Duy trì lực lượng quân lớn như thế là điều hết sức khó khăn. Chắc chắn dân chúng Ecbatana đang phải sống trong những tháng ngày bị bóc lột.
"Dù sao, nếu thiếu lương thực thì ngay cả quân Lusitania cũng phải tìm cách phân tán lực lượng thôi."
"Chỗ chúng ta đây cũng không có bao nhiêu binh lính."
"Phải, kể cả huy động đến người cuối cùng đi nữa cũng thiếu 10 vạn."
Bây giờ, bọn họ có thể triển khai tối đa 2 vạn kỵ binh, 6 vạn bộ binh. Ấy chỉ là trong trường hợp biên giới phía đông yên ổn, không cần phòng bị.
"Nếu là Sindhura thì ta có thể tạm yên tâm. Nhà vua hiện giờ đang đau yếu, nội bộ đấu đá nhau giữa phe của hai vị hoàng tử là Rajendra và Gadhevi, khó mà tránh được đổ máu. Hiện giờ họ không có dư sức người sức của để xâm lược chúng ta."
Tuy nhiên, hai nước Turk và Turan thì không có xung đột nội bộ nào cả. Nếu hai đạo quân ấy xông lên từ biên giới mà không có sự phòng hộ, thì dù chiếm lại được kinh đô, họ cũng không ngăn được một nửa đất nước rơi vào tay kẻ thù khác.
Mà kể cả khi họ muốn huy động quân lực ngay tức thì cũng khó mà làm được, không còn cách nào khác ngoài tiếp tục theo dõi tình hình.
Sau khi đi đến kết luận không mấy khả quan, Kishward rời khỏi phòng, để lại Bahman vùi mặt vào hai lòng bàn tay, dường như hoàn toàn kiệt sức.
Bahman đang che giấu một bí mật mà ông không thể nào tiết lộ cho người chiến hữu trẻ tuổi của mình. Không, một bí mật mà ông chỉ có thể sống để bụng chết mang theo.
Bí mật ấy được cất giữ bên trong ngăn bàn làm việc riêng của Bahman, một lá thư duy nhất. Một lá thư được người bạn lâu năm eran Vahriz gửi đến ngay trước trận Atropatene. Khi đọc xong, Bahman cảm thấy tay chân rụng rời. Người chiến minh lão làng ấy chưa từng một lần trốn tránh các trận chiến suốt 45 năm qua, nhưng nay không dám nhìn lại nó lần thứ hai.
"Trời hỡi, ngài Vahriz, món quà chia tay của ngài quả thực là gánh nặng quá lớn đối với một kẻ vô dụng như tôi." Ông lão lẩm bẩm một mình, cả gương mặt lẫn giọng nói đều nặng nề như nhau, "Trừ cầm quân đánh giặc ra, tôi đâu biết làm gì. Gánh vác bí mật liên quan đến vận mệnh quốc gia thế này là vượt quá khả năng của tôi. Ngài Vahriz, nếu cháu trai ngài còn sống, chí ít tôi có thể chia sẻ trách nhiệm...."
Bahman không phải một nhà tiên tri hay thầy phù thủy, vậy nên ông không ngờ rằng cháu trai của Vahriz, Dariun thậm chí đang hộ tống thái tử Arslan đến Peshawar.
"....Nhưng nếu điều tồi tệ nhất thực sự xảy ra , có lẽ ngay cả dòng dõi hoàng tộc Pars, hậu duệ của đấng quân vương anh hùng Kai Khosrow sẽ chấm dứt. Giá như tôi biết mình sẽ sống để chứng kiến cảnh này thì thà rằng hy sinh trong những năm tháng hoàng kim của triều đại Gotarzes, vua của các vị vua!"
Trong khi đó, trên thành cao, Kishward nói với chú chim ưng của mình.
"Rõ ràng ông lão Bahman đang che giấu điều gì đó. Chắc ông ấy cảm thấy không thể chia sẻ với một vị tướng non trẻ như ta. Ta chưa đủ chin chắn để ông tin cậy à...."
Chú chim ưng không đáp, chỉ thỏa mãn đậu trên cánh tay chủ nhân, ngước mắt nhìn trời xanh.
----------------------
Lời Editor :
Theo manga, Arslan biết Kishward từ nhỏ và khá thân thiết với anh ta, đúng hơn là thân thiết với con chim ưng Azrael (có khác gì công chúa Disney thì phải có những người bạn động vật giúp đỡ). Các pha combat của vị song đao tướng quân này trong anime làm tớ nhớ tới King Bratley trong Fullmetal Alchemist thuở nào (King Bratley ngầu hơn).
Nơi biên giới phía đông của Pars.
Vùng đất này đã từng là lãnh thổ của công quốc Badakhshan, bao gồm những ngọn núi hiểm trở và vùng bán sa mạc khô cằn. Dù chỉ có một vài bán đảo rải giác nhưng thực tế, nơi đây sở hữu nguồn khoáng sản dồi dào, là nơi cung cấp hồng ngọc chủ yếu, chứng minh rằng sự tồn tại của nó là một phần của vương quốc Pars trù phú.
Tiến xa hơn về phía đông, băng qua sông Kaveri rộng lớn là tiến vào lãnh thổ Sindhura. Nép mình trong những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, người ta có thể thấy rõ bằng mắt thường, tòa thành Pershawar bằng đá sa thạch đỏ, nơi quân đội Pars đóng quân.
Chú chim ưng nhìn thấy bóng dáng chủ nhân của mình trên mặt đất.
Nó lượn một vòng trên bầu trời rộng lớn rồi xà xuống.
Trên trạm cao nhất của pháo đài Peshawars, là một người đàn ông mặc chiến giáp toàn thân, cánh tay trái giơ cao như chào đón. Vị vua của bầu trời đáp xuống cánh tay ấy, kêu vài tiếng như một đứa trẻ được nuông chiều.
"Rồi rồi, làm tốt lắm Arzael."
Người đàn ông ấy tên là Kishward, một trong mười hai marzban, những chiến binh nổi danh vì sự thiện chiến phục vụ dưới triều Andragoras đệ tam. Ở tuổi 29, anh là người trẻ nhất trong số họ, chỉ sau Dariun. Vóc dáng anh ta cao và cân đối, cũng không khác Dariun là mấy. Các đường nét trên khuôn mặt đoan chính, bộ râu được cắt gọn và ánh mắt ôn hòa.
Người ta gọi anh ấy là tahir, song đao tướng quân, vì anh ta dùng kiếm thành thạo bằng cả hai tay, lối chiến đấu vô cùng khó nắm bắt. Khi còn là đội trưởng của 1000 kỵ sĩ, nhờ tham gia đội tuần tra biến giới phía tây mà danh tiếng của anh vang tận đến xứ Misr với chiến lược xuất sắc và kiếm thuật không phải bàn cãi. Dọc theo biên giới giữa Pars và Misr là song Tigris vĩ đại. Ở đó, người ta ca tụng rằng:
"Chừng nào tahir Kishward còn canh giữ, có mọc cánh cũng không bay qua được sông Tigris."
Hai năm trước ,sau khi Pars và Misr ký hòa ước đình chiến tạm thời, Kishward được điều về phía đông. Đó là điều kiện Misr đưa ra, đổi lại, họ tặng cho Pars 5 tòa thành.
Khi Kishward mở cuộn giấy da cừu buộc ở chân vị vua bầu trời và đọc, một người lĩnh trèo lên thành báo cáo rằng người đồng sự, marzban Bahman đang tìm gặp.
Bahman được biết đến là một trong những vị tướng dày dặn kinh nghiệm nhất. Năm nay ông ta 62 tuổi, lớn tuổi nhất trong các marzban.
Ông và eran Vahriz, người đã hy sinh trong trận Atropatene, là đồng đội suốt 45 năm. Thân hình ông thấp và hơi mập mạp, nhưng vạm vỡ hơn nhiều so với người bình thường ở độ tuổi đó. Ánh mắt ông cũng sắc bén như một chàng thanh niên. Dù râu và tóc đều đã bạc, nhưng nếu không quá để tâm thì trông ông vẫn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Kishward bước vào.
"Xin lỗi đã làm phiền ngài."
"Chú chim ưng mà ngài rất tự hào vừa mang về tin tức nào đó từ kinh đô Ecbatana có phải không?"
"Quả nhiên ngài có tai mắt ở mọi nơi." Kishward cười nói, nhận lời mời của ông lão và khoanh chân ngồi xuống thảm. Một nữ nô lệ đặt bình lúa mạch lên men cùng những chiếc cốc bạc xuống rồi lặng lẽ rút lui.
"Vậy có tin tốt à?"
"Không có tin tốt lành nào cả. Thật không may, nó được đặt sai tên rồi."
Kishward cười ngượng ngùng. Theo tín ngưỡng của Pars, Azrael là một thiên thần xinh đẹp có nhiệm vụ báo trước cái chết của con người theo ý muốn của các vị thần. Ai nghe cũng cảm thấy đó không phải cái tên hay.
Một thuộc hạ đáng tin cậy của Kishward đang cố thủ ở kinh đô Ecbatana sẽ gửi thư báo cáo tình hình ba lần mỗi tháng bằng chim ưng. Đó là nhiệm vụ hết sức quan trọng, liên quan đến những bí mật quân cơ, hay chuyện cá nhân của Kishward nữa.
"...Ta hiểu. Vậy là vẫn chưa biết tung tích của bệ hạ lẫn thái tử điện hạ sao?"
"Vâng, tất cả những gì tìm hiểu được là chuyện hoàng hậu Tahamine còn sống và bị quân Lusitania giam lỏng, ít nhất là người ta nói thế. Ngài biết đấy, giang sơn dễ đổi bản tín khó dời mà...."
Kishward lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Số quân Lusitania đóng ở kinh đô Ecbatana được ghi lại trên cuộn thư báo bằng giấy da cừu là khoảng 30 vạn. Duy trì lực lượng quân lớn như thế là điều hết sức khó khăn. Chắc chắn dân chúng Ecbatana đang phải sống trong những tháng ngày bị bóc lột.
"Dù sao, nếu thiếu lương thực thì ngay cả quân Lusitania cũng phải tìm cách phân tán lực lượng thôi."
"Chỗ chúng ta đây cũng không có bao nhiêu binh lính."
"Phải, kể cả huy động đến người cuối cùng đi nữa cũng thiếu 10 vạn."
Bây giờ, bọn họ có thể triển khai tối đa 2 vạn kỵ binh, 6 vạn bộ binh. Ấy chỉ là trong trường hợp biên giới phía đông yên ổn, không cần phòng bị.
"Nếu là Sindhura thì ta có thể tạm yên tâm. Nhà vua hiện giờ đang đau yếu, nội bộ đấu đá nhau giữa phe của hai vị hoàng tử là Rajendra và Gadhevi, khó mà tránh được đổ máu. Hiện giờ họ không có dư sức người sức của để xâm lược chúng ta."
Tuy nhiên, hai nước Turk và Turan thì không có xung đột nội bộ nào cả. Nếu hai đạo quân ấy xông lên từ biên giới mà không có sự phòng hộ, thì dù chiếm lại được kinh đô, họ cũng không ngăn được một nửa đất nước rơi vào tay kẻ thù khác.
Mà kể cả khi họ muốn huy động quân lực ngay tức thì cũng khó mà làm được, không còn cách nào khác ngoài tiếp tục theo dõi tình hình.
Sau khi đi đến kết luận không mấy khả quan, Kishward rời khỏi phòng, để lại Bahman vùi mặt vào hai lòng bàn tay, dường như hoàn toàn kiệt sức.
Bahman đang che giấu một bí mật mà ông không thể nào tiết lộ cho người chiến hữu trẻ tuổi của mình. Không, một bí mật mà ông chỉ có thể sống để bụng chết mang theo.
Bí mật ấy được cất giữ bên trong ngăn bàn làm việc riêng của Bahman, một lá thư duy nhất. Một lá thư được người bạn lâu năm eran Vahriz gửi đến ngay trước trận Atropatene. Khi đọc xong, Bahman cảm thấy tay chân rụng rời. Người chiến minh lão làng ấy chưa từng một lần trốn tránh các trận chiến suốt 45 năm qua, nhưng nay không dám nhìn lại nó lần thứ hai.
"Trời hỡi, ngài Vahriz, món quà chia tay của ngài quả thực là gánh nặng quá lớn đối với một kẻ vô dụng như tôi." Ông lão lẩm bẩm một mình, cả gương mặt lẫn giọng nói đều nặng nề như nhau, "Trừ cầm quân đánh giặc ra, tôi đâu biết làm gì. Gánh vác bí mật liên quan đến vận mệnh quốc gia thế này là vượt quá khả năng của tôi. Ngài Vahriz, nếu cháu trai ngài còn sống, chí ít tôi có thể chia sẻ trách nhiệm...."
Bahman không phải một nhà tiên tri hay thầy phù thủy, vậy nên ông không ngờ rằng cháu trai của Vahriz, Dariun thậm chí đang hộ tống thái tử Arslan đến Peshawar.
"....Nhưng nếu điều tồi tệ nhất thực sự xảy ra , có lẽ ngay cả dòng dõi hoàng tộc Pars, hậu duệ của đấng quân vương anh hùng Kai Khosrow sẽ chấm dứt. Giá như tôi biết mình sẽ sống để chứng kiến cảnh này thì thà rằng hy sinh trong những năm tháng hoàng kim của triều đại Gotarzes, vua của các vị vua!"
Trong khi đó, trên thành cao, Kishward nói với chú chim ưng của mình.
"Rõ ràng ông lão Bahman đang che giấu điều gì đó. Chắc ông ấy cảm thấy không thể chia sẻ với một vị tướng non trẻ như ta. Ta chưa đủ chin chắn để ông tin cậy à...."
Chú chim ưng không đáp, chỉ thỏa mãn đậu trên cánh tay chủ nhân, ngước mắt nhìn trời xanh.
----------------------
Lời Editor :
Theo manga, Arslan biết Kishward từ nhỏ và khá thân thiết với anh ta, đúng hơn là thân thiết với con chim ưng Azrael (có khác gì công chúa Disney thì phải có những người bạn động vật giúp đỡ). Các pha combat của vị song đao tướng quân này trong anime làm tớ nhớ tới King Bratley trong Fullmetal Alchemist thuở nào (King Bratley ngầu hơn).
Danh sách chương