Sử dụng tất cả các đặc tính đặc trưng của chiếc smartphone hàng đầu, tôi đang sử dụng 200% tập trung để lén lút lật váy của cô hầu gái đang nằm nghỉ trên màn hình. Nhưng sau đó một đàn em lớp dưới (nữ) của tôi đột nhiên gọi từ phía sau tôi.
“Senpai, khẩn cấp khẩn cấp!! Thư viện đã biến thành một khu vườn bách thảo!!”
“G-gahh!! K-không! Em hiểu nhầm rồi! Đoạn mã để chặn đứng vũ khí khổng lồ tối thượng Assault Noah được viết ở mặt trong váy, nên anh có một lý do hoàn hảo, lịch sự và liên quan tới vấn đề hòa bình thế giới cho chuyện này! Anh không có cái sở thích bí.... khoan, cái gì cơ?”
“Một lần nữa, thư viện trường đại học đã trở thành một vườn bách thảo!... Còn nữa, anh đang khép nép và cười cầu tài vì cái gì vậy?”
Vì không muốn em ấy nhìn xa hơn vào nó, tôi nhanh chóng tiến tới tòa nhà đấy.
Và quả nhiên đúng như em ấy nói.
“oh, trời ạ.... Chuyện này phiền phức rồi đấy.”
Đúng như những gì cô em lớp dưới nói, thư viện trường đại học đã bị một lớp chuyển thành một cái vườn bách thảo.
Và thực vật ở trong đó không phải là thứ thông thường.
“Chết tiệt!! Cái quái gì thế này!? Trông như nó sẽ nuốt chửng cả một người ấy chứ!”
“C-chờ đã, senpai! Chúng trông rất giống những loài thực vật ăn thịt. Nếu chúng không lấy đủ chất dinh dưỡng từ mặt đất, có vẻ chúng sẽ tấn công mọi sinh vật sống tới gần chúng!!”
Cô đàn em của tôi là kiểu người trông rất tuyệt khi mặc bloomer(quần túm thể thao của nữ), nhưng thực ra lại là quần đùi lái xe đạp của nữ[1]. Tôi nhìn về nơi em ấy chỉ và thấy một lượng lớn những công ten nơ đổ đầy chất dinh dưỡng đâu vào trong chậu hoa khổng lồ. Tôi không thích thú gì đứng cạnh mấy cái thứ hóa chất như vậy.
Thư viện là một kiểu tòa nhà hiện đại nên tường của nó gần như hoàn toàn làm bằng kính, nên lũ thực vật đó có thể nhận được khá nhiều ánh sáng (Nhằm tránh việc các trang giấy bị tổn thương bởi tia sáng mặt trời, mỗi một cuốn sách đều có một cái bọc UV bên ngoài, nhưng tôi không chắc chúng hiệu quả được đến đâu.) Những cái lá khổng lồ của lũ thực vật trông mạnh mẽ thái quá, cứ như thể chúng từ hòn đảo nhiệt đới nào đó vậy.
“Vậy cái gì thế này?”
“Lại là do bọn họ. Đây là một món quà vứt đi khác cho khoa nghiên cứu địa chất đặc biệt.”
“Tại sao họ luôn nổi bật nhất tại trường đại học của chúng ta nhỉ? Phần lớn tiền viện trợ đều tới chỗ họ và họ có được cơ sở vật chất hàng đầu.”
“Những giáo sư từ những khoa khác thậm chí đã xuất hiện trên TV nhằm mục đích làm gì đó cho chuyện này, nên chúng ta đã trở thành kiểu như văn phòng đại diện cho những người hay lên TV vậy.”
“Vậy cái thứ này là gì?”
“Anh biết về vụ náo động xung quanh tiểu hành tinh Vosne, đúng không? Có vẻ như một vài người ngoài hành tinh ở ngoài hệ mặt trời đã thiết lập một vài công nghệ lên nó hòng mang theo hàng hóa. Trước đây, liên lạc căn bản được vận hành thông qua dữ liệu chứa trong tín hiệu điện từ, nhưng giờ một lộ tuyến giao thương trong 80 năm đã được thiết lập.”
“Hehh... Nhưng không phải là bên nhận hàng hóa sẽ phải mạo hiểm tính mạng hay sao? Họ phải tiến hành công viện nhận hàng hóa trong khi đuổi kịp tốc độ phi phàm của tiểu hành tinh lúc rơi xuống.”
“Thứ còn tệ hơn nữa là chuyện người ngoài hành tinh thu được gì từ chuyện này! Họ đang cố chộp lấy các mảnh vụn tiểu hành tinh trên đường đi để kéo chúng lại về phía họ!! Họ sẽ ăn cắp khoa học công nghệ của Trái Đất!!”
“Ừ, nhưng những tiểu hành tinh xung quanh trái đất đang ở trong giai đoạn bão hòa, nên họ nói bắt đầu có hiệu ứng tiêu cực cho ngành công nghiệp không gian sớm thôi. Nên không phải chúng ta nên ăn mừng khi họ lấy một ít đi sao?”
“Anh ngây thơ quá, senpai! Chúng có thể mà rác thải đối với người địa cầu chúng ta, nhưng có thể đó chính là mảnh ghép cuối cùng mà người ngoài hành tinh cần để hoàn thành một công nghệ kinh khủng nào đó!!”
“Dù sao thì, cái này là cái gì?”
“Ở siêu thị gần đây đang bán hạ giá cá thu đao , nên...”
“Nó là cái gì? Nó là cái gì? Nó là cái gì? Nó là cái gì?Nó! Là! Cái! Gì!?”
Cô đàn em của tôi có vẻ như không thích bụi bay tán loạn trong không khí do tôi hung hăng như vậy, nên em ấy rút cục cũng đưa ra một câu trả lời hợp lý.
“Có vẻ như đó là một món quà của người ngoài hành tinh.”
“Và sao nó lại ở trong thư viện? Thông thường, cái thứ như thế này sẽ được gửi vào căn phòng được niêm phong cho khoa nghiên cứu địa chất đặc biệt chứ.”
“Đội nghiên cứu của trường đại học của chúng ta đã lỡ đụng tay đụng chân vào nó, nhưng họ vô tình gặp phải vấn đề.”
“.... Chúng ta đến từ câu lạc bộ văn học. Sao chúng ta lại dính vào vụ này?”
“Đó là thực vật, nên nó cần mang một ý nghĩa theo ngôn ngữ của các loài hoa.”
“…”
Eh? Nhưng trước khi tôi kịp thể hiện vẻ bối rối, cô đàn em gãi nhẹ má của cô ấy bằng ngón trỏ.
“Em cũng phản ứng y hệt như vậy khi lần đầu tiên họ bảo em. Nhưng về cơ bản nó là thật đấy.”
“Nhưng...” Tôi ngoái nhìn trước sau giữa cô nàng mặc quần đùi xe đạp và cái cây ăn thịt khổng lồ. “Chúng ta có thể đặt bừa lấy một cái không?”
“Có vẻ như ngôn ngữ các loài hoa không phải là thứ được quyết định bởi bất kì tổ chức nào. Em cũng không chuyên sâu về lĩnh vực đó lắm, nhưng có vẻ như những nước cùng nền văn hóa khác nhau thì mang nghĩa khác nhau cho cùng loài hoa. Họ muốn chúng ta nghĩ ra thứ gì đó cho dù nó chỉ cho mỗi trường đại học này, nhưng khoa nghiên cứu địa chất đặc biệt chả nghĩ ra được cái tên nào tử tế cả, nên họ đành giương cờ trắng.”
“Anh hiểu. Đây chắc chắn là một thứ không chính xác, đúng không?”
“Em muốn mang thứ này ra khỏi thư viện nhanh nhất có thể, nên ta nhanh chóng nghĩ ra cái nghĩa gì cho nó đi.”
“Có lý. ..... Hmm, nó là một cây ăn thịt khổng lồ đúng không? Thế nó mang nghĩa ‘ăn tươi nuốt sống’ hoặc... vofowaahh!?”
“Wahhh!! Đầu của senpai đang bị cắn!!”
Nó trông không thích cái đó lắm, nên tôi suýt nữa đã bị ‘ăn tươi nuốt sống’ thật.
“Chờ đã, cái thứ hoa lá cành này có thể phản ứng lại!?”
“Vậy hãy đặt cho nó cái ý nghĩa thật lãng mạn theo ngôn ngữ các loài hoa! Em chắc nó sẽ đồng ý thôi!!”
“Y-yeah, nhưng ta có thể đặt cho cái thứ hoa thô kệch quá khổ này bằng cái tên nào lãng mạn đây? Kiểu như “cuốn hút lũ ruồi bằng mùi hôi thối” hoặc .... á á !?”
“Senpai, anh cần phải học thêm đấy!!”
Cô em mặc quần đùi xe đạp kéo một quyển sách về ngôn ngữ loài hoa từ trong kệ chứa đầy sách tham khảo ra.
“Thấy không? Đây toàn là những ngôn từ ủy mị như ‘anh yêu em’ hay ‘anh nguyện thề bất tận cùng em’!! Chắc hẳn nó muốn anh cho nó một cái tên kiểu như thế!”
“E-Em thích thể loại tình cảm lãng mạn, nên không phải đó là việc của em sao?”
“oh, thôi nào! Anh đang nói gì vậy!?”
“Đồ ngốc! Đừng có vung vẩy quyển sách to tướng đó...gbeffh!?”
Vì còn thêm cái gì nữa cũng sẽ đẩy cuộc đời tôi vào nguy hiểm, nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc lấy vài tờ giấy nháp và cây bút chì kim ra khỏi cặp. Những ý nghĩa này phải là ý tưởng chưa từng có. Và chúng phải càng sến càng tốt. Còn nữa, nó phải mang hình tượng của cái thứ hoa gớm guốc này.
“...Thế-thế ‘sự hoàn hảo không tì vết’ thì sao!? Dobyarjaaa!?”
“Anh không thể dùng những lời nói dối mồn một như vậy, senpai!!”
“Bhuh... V-vậy anh phải làm gì đây!? Anh phải tìm dựa theo cái thứ này!! Anh sẽ không bao giờ tìm được ý nghĩa nào tươi đẹp cho cái thứ -.... nchrwaaa!!”
“Có vẻ như nó đang bảo anh chọn cái gì đó đi, senpai à!!”
“Chà, anh có thể đi theo lối thực tế và chọn cái gì đó như ‘em không xinh nhưng anh rất thích’....gyagyavaaaa!!”
“Em nghĩ nó muốn cái gì đó tốt hơn thế, senpai!!”
“Sự chân thực của em khiến vẻ đẹp đích thực của em lộ r....byaaahhh!?”
“Cái đó tốt đẹp quá, senpai!!”
“Bubyargyaaahhh!!”
“Senpai!!”
“…!!”
“!?”
Một ông chú mặc áo choàng phòng thí nghiệm từ khoa nghiên cứu địa chất đặc biệt tới để thu hồi cái cây ăn thịt khổng lồ.
“Vậy cậu đã quyết định ý nghĩa theo ngôn ngữ loài hoa cho nó là gì?”
“Hổn hển, hổn hển.... ‘Nhìn em bằng chính bản thân em’ “
[1]Cho những bạn nào không hiểu được ý nghĩa của câu nói đùa này : em ấy mặc một cái quần đùi lái xe đạp rộng, nhưng nó lại bó tới mức trông như cái quần túm (bloomer) trong các giờ PE, đại khái tức là mông em ấy to ấy mà.
“Senpai, khẩn cấp khẩn cấp!! Thư viện đã biến thành một khu vườn bách thảo!!”
“G-gahh!! K-không! Em hiểu nhầm rồi! Đoạn mã để chặn đứng vũ khí khổng lồ tối thượng Assault Noah được viết ở mặt trong váy, nên anh có một lý do hoàn hảo, lịch sự và liên quan tới vấn đề hòa bình thế giới cho chuyện này! Anh không có cái sở thích bí.... khoan, cái gì cơ?”
“Một lần nữa, thư viện trường đại học đã trở thành một vườn bách thảo!... Còn nữa, anh đang khép nép và cười cầu tài vì cái gì vậy?”
Vì không muốn em ấy nhìn xa hơn vào nó, tôi nhanh chóng tiến tới tòa nhà đấy.
Và quả nhiên đúng như em ấy nói.
“oh, trời ạ.... Chuyện này phiền phức rồi đấy.”
Đúng như những gì cô em lớp dưới nói, thư viện trường đại học đã bị một lớp chuyển thành một cái vườn bách thảo.
Và thực vật ở trong đó không phải là thứ thông thường.
“Chết tiệt!! Cái quái gì thế này!? Trông như nó sẽ nuốt chửng cả một người ấy chứ!”
“C-chờ đã, senpai! Chúng trông rất giống những loài thực vật ăn thịt. Nếu chúng không lấy đủ chất dinh dưỡng từ mặt đất, có vẻ chúng sẽ tấn công mọi sinh vật sống tới gần chúng!!”
Cô đàn em của tôi là kiểu người trông rất tuyệt khi mặc bloomer(quần túm thể thao của nữ), nhưng thực ra lại là quần đùi lái xe đạp của nữ[1]. Tôi nhìn về nơi em ấy chỉ và thấy một lượng lớn những công ten nơ đổ đầy chất dinh dưỡng đâu vào trong chậu hoa khổng lồ. Tôi không thích thú gì đứng cạnh mấy cái thứ hóa chất như vậy.
Thư viện là một kiểu tòa nhà hiện đại nên tường của nó gần như hoàn toàn làm bằng kính, nên lũ thực vật đó có thể nhận được khá nhiều ánh sáng (Nhằm tránh việc các trang giấy bị tổn thương bởi tia sáng mặt trời, mỗi một cuốn sách đều có một cái bọc UV bên ngoài, nhưng tôi không chắc chúng hiệu quả được đến đâu.) Những cái lá khổng lồ của lũ thực vật trông mạnh mẽ thái quá, cứ như thể chúng từ hòn đảo nhiệt đới nào đó vậy.
“Vậy cái gì thế này?”
“Lại là do bọn họ. Đây là một món quà vứt đi khác cho khoa nghiên cứu địa chất đặc biệt.”
“Tại sao họ luôn nổi bật nhất tại trường đại học của chúng ta nhỉ? Phần lớn tiền viện trợ đều tới chỗ họ và họ có được cơ sở vật chất hàng đầu.”
“Những giáo sư từ những khoa khác thậm chí đã xuất hiện trên TV nhằm mục đích làm gì đó cho chuyện này, nên chúng ta đã trở thành kiểu như văn phòng đại diện cho những người hay lên TV vậy.”
“Vậy cái thứ này là gì?”
“Anh biết về vụ náo động xung quanh tiểu hành tinh Vosne, đúng không? Có vẻ như một vài người ngoài hành tinh ở ngoài hệ mặt trời đã thiết lập một vài công nghệ lên nó hòng mang theo hàng hóa. Trước đây, liên lạc căn bản được vận hành thông qua dữ liệu chứa trong tín hiệu điện từ, nhưng giờ một lộ tuyến giao thương trong 80 năm đã được thiết lập.”
“Hehh... Nhưng không phải là bên nhận hàng hóa sẽ phải mạo hiểm tính mạng hay sao? Họ phải tiến hành công viện nhận hàng hóa trong khi đuổi kịp tốc độ phi phàm của tiểu hành tinh lúc rơi xuống.”
“Thứ còn tệ hơn nữa là chuyện người ngoài hành tinh thu được gì từ chuyện này! Họ đang cố chộp lấy các mảnh vụn tiểu hành tinh trên đường đi để kéo chúng lại về phía họ!! Họ sẽ ăn cắp khoa học công nghệ của Trái Đất!!”
“Ừ, nhưng những tiểu hành tinh xung quanh trái đất đang ở trong giai đoạn bão hòa, nên họ nói bắt đầu có hiệu ứng tiêu cực cho ngành công nghiệp không gian sớm thôi. Nên không phải chúng ta nên ăn mừng khi họ lấy một ít đi sao?”
“Anh ngây thơ quá, senpai! Chúng có thể mà rác thải đối với người địa cầu chúng ta, nhưng có thể đó chính là mảnh ghép cuối cùng mà người ngoài hành tinh cần để hoàn thành một công nghệ kinh khủng nào đó!!”
“Dù sao thì, cái này là cái gì?”
“Ở siêu thị gần đây đang bán hạ giá cá thu đao , nên...”
“Nó là cái gì? Nó là cái gì? Nó là cái gì? Nó là cái gì?Nó! Là! Cái! Gì!?”
Cô đàn em của tôi có vẻ như không thích bụi bay tán loạn trong không khí do tôi hung hăng như vậy, nên em ấy rút cục cũng đưa ra một câu trả lời hợp lý.
“Có vẻ như đó là một món quà của người ngoài hành tinh.”
“Và sao nó lại ở trong thư viện? Thông thường, cái thứ như thế này sẽ được gửi vào căn phòng được niêm phong cho khoa nghiên cứu địa chất đặc biệt chứ.”
“Đội nghiên cứu của trường đại học của chúng ta đã lỡ đụng tay đụng chân vào nó, nhưng họ vô tình gặp phải vấn đề.”
“.... Chúng ta đến từ câu lạc bộ văn học. Sao chúng ta lại dính vào vụ này?”
“Đó là thực vật, nên nó cần mang một ý nghĩa theo ngôn ngữ của các loài hoa.”
“…”
Eh? Nhưng trước khi tôi kịp thể hiện vẻ bối rối, cô đàn em gãi nhẹ má của cô ấy bằng ngón trỏ.
“Em cũng phản ứng y hệt như vậy khi lần đầu tiên họ bảo em. Nhưng về cơ bản nó là thật đấy.”
“Nhưng...” Tôi ngoái nhìn trước sau giữa cô nàng mặc quần đùi xe đạp và cái cây ăn thịt khổng lồ. “Chúng ta có thể đặt bừa lấy một cái không?”
“Có vẻ như ngôn ngữ các loài hoa không phải là thứ được quyết định bởi bất kì tổ chức nào. Em cũng không chuyên sâu về lĩnh vực đó lắm, nhưng có vẻ như những nước cùng nền văn hóa khác nhau thì mang nghĩa khác nhau cho cùng loài hoa. Họ muốn chúng ta nghĩ ra thứ gì đó cho dù nó chỉ cho mỗi trường đại học này, nhưng khoa nghiên cứu địa chất đặc biệt chả nghĩ ra được cái tên nào tử tế cả, nên họ đành giương cờ trắng.”
“Anh hiểu. Đây chắc chắn là một thứ không chính xác, đúng không?”
“Em muốn mang thứ này ra khỏi thư viện nhanh nhất có thể, nên ta nhanh chóng nghĩ ra cái nghĩa gì cho nó đi.”
“Có lý. ..... Hmm, nó là một cây ăn thịt khổng lồ đúng không? Thế nó mang nghĩa ‘ăn tươi nuốt sống’ hoặc... vofowaahh!?”
“Wahhh!! Đầu của senpai đang bị cắn!!”
Nó trông không thích cái đó lắm, nên tôi suýt nữa đã bị ‘ăn tươi nuốt sống’ thật.
“Chờ đã, cái thứ hoa lá cành này có thể phản ứng lại!?”
“Vậy hãy đặt cho nó cái ý nghĩa thật lãng mạn theo ngôn ngữ các loài hoa! Em chắc nó sẽ đồng ý thôi!!”
“Y-yeah, nhưng ta có thể đặt cho cái thứ hoa thô kệch quá khổ này bằng cái tên nào lãng mạn đây? Kiểu như “cuốn hút lũ ruồi bằng mùi hôi thối” hoặc .... á á !?”
“Senpai, anh cần phải học thêm đấy!!”
Cô em mặc quần đùi xe đạp kéo một quyển sách về ngôn ngữ loài hoa từ trong kệ chứa đầy sách tham khảo ra.
“Thấy không? Đây toàn là những ngôn từ ủy mị như ‘anh yêu em’ hay ‘anh nguyện thề bất tận cùng em’!! Chắc hẳn nó muốn anh cho nó một cái tên kiểu như thế!”
“E-Em thích thể loại tình cảm lãng mạn, nên không phải đó là việc của em sao?”
“oh, thôi nào! Anh đang nói gì vậy!?”
“Đồ ngốc! Đừng có vung vẩy quyển sách to tướng đó...gbeffh!?”
Vì còn thêm cái gì nữa cũng sẽ đẩy cuộc đời tôi vào nguy hiểm, nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc lấy vài tờ giấy nháp và cây bút chì kim ra khỏi cặp. Những ý nghĩa này phải là ý tưởng chưa từng có. Và chúng phải càng sến càng tốt. Còn nữa, nó phải mang hình tượng của cái thứ hoa gớm guốc này.
“...Thế-thế ‘sự hoàn hảo không tì vết’ thì sao!? Dobyarjaaa!?”
“Anh không thể dùng những lời nói dối mồn một như vậy, senpai!!”
“Bhuh... V-vậy anh phải làm gì đây!? Anh phải tìm dựa theo cái thứ này!! Anh sẽ không bao giờ tìm được ý nghĩa nào tươi đẹp cho cái thứ -.... nchrwaaa!!”
“Có vẻ như nó đang bảo anh chọn cái gì đó đi, senpai à!!”
“Chà, anh có thể đi theo lối thực tế và chọn cái gì đó như ‘em không xinh nhưng anh rất thích’....gyagyavaaaa!!”
“Em nghĩ nó muốn cái gì đó tốt hơn thế, senpai!!”
“Sự chân thực của em khiến vẻ đẹp đích thực của em lộ r....byaaahhh!?”
“Cái đó tốt đẹp quá, senpai!!”
“Bubyargyaaahhh!!”
“Senpai!!”
“…!!”
“!?”
Một ông chú mặc áo choàng phòng thí nghiệm từ khoa nghiên cứu địa chất đặc biệt tới để thu hồi cái cây ăn thịt khổng lồ.
“Vậy cậu đã quyết định ý nghĩa theo ngôn ngữ loài hoa cho nó là gì?”
“Hổn hển, hổn hển.... ‘Nhìn em bằng chính bản thân em’ “
[1]Cho những bạn nào không hiểu được ý nghĩa của câu nói đùa này : em ấy mặc một cái quần đùi lái xe đạp rộng, nhưng nó lại bó tới mức trông như cái quần túm (bloomer) trong các giờ PE, đại khái tức là mông em ấy to ấy mà.
Danh sách chương