Một cô gái với khuôn mặt trông như con nít với bộ ngực đồ sộ quỳ gối trên cái sân nhỏ đằng sau đài truyền hình. Cô ấy đang trộn đều thứ gì đó trong một cái nồi đặt trên bếp ga di động, nhưng cô ấy lại không phải đang nấu món cà ri cho chuyến cắm trại.

“Sếp à, anh không thấy anh đang lãng phí thực phẩm khi nấu nước sốt cà chua như vậy à? Và trong đấy còn có cả nước mật nữa.”

“Hai mươi phần trăm tiền kiếm được từ các chương trình của chúng ta được đưa cho hội chữ thập trắng. Những người mà chẳng làm gì khác ngoài bỏ chút tiền lẻ vào cái máy bán hàng cạnh những tiệm tạp hóa không có quyền tức giận trước chúng ta.... Nhưng món này bốc mùi kinh thật. Sơn vốn không được nấu trong một cái nồi thì phải.”

Nhờ vào cái mùi đó mà chúng tôi có thể làm thứ hỗn hợp này ở ngoài trời chứ không phải là chui rúc trong cái phòng kho của đài truyền hình. Đây là một bí mật thương mại. Tôi hy vọng không có thông tin gì về nó bị trộm đi khi làm việc này ngoài trời.

Cô nhân viên mới (với bộ ngực bự) khuấy hỗn hợp trong cái nồi như thể nó là món hầm vậy.

“Sếp, chúng ta không thể để vụ máu giả cho công ty bên ngoài sao?”

“Không. Máu giả thông thường quá là sơ sài. Màu thì nhạt thếch.”

“Nhạt thếch?”

Cô gái trẻ mới toanh nghiêng đầu rất dễ thương mặc dù chả có cái camera nào hoạt động cả. Tôi tiếp tục giải thích rõ chuyện đó cho cô ấy.

“Phim ảnh phải thật là hào nhoáng, đúng không? Nhìn vào sự hóa trang, trang phục và dụng cụ của các diễn viên đi. Màu sắc phải sao cho thật đậm nét còn hơn cả hàng thật bởi vì ánh đèn cao áp sẽ chiếu vào chúng. Màu máu thông thường không đáp ứng được. Nếu tôi dùng máu thật, nó sẽ thật sự trông không tự nhiên lắm.”

“Oh. Vậy ra nó còn phải chói sáng hơn cả máu thường?”

“.... Cô trộn chúng lại mà không biết cô đang cố làm gì à?” Tôi thở dài “Một khi cô đã tạo ra màu cơ bản, trộn màu đen vào đó, từng chút một thôi.”

“Tại sao? Em tưởng nó phải chói sáng hơn chứ?”

“Có nhiều loại màu khác nhau phụ thuộc vào lượng thời gian mà nó được cho là phải trải qua. Máu thường thì thay đổi màu theo thời gian, nhưng máu giả thì không. Đó có nghĩa là chúng ta cần tạo ra nhiều loại máu giả khác nhau để thể hiện quá trình đông tụ theo thời gian.”

“Nhiều công việc quá nhỉ.”

“Và để cho tất cả các công việc đó, nó thậm chí không còn được sử dụng nhiều nữa. Chính vì vậy mà có rất ít người biết cách làm nó. Chính vị vậy mà những người có cái chức danh dài loằng ngoằng trên card visit như tôi lại kẹt ở đây điều chế nó trong một cái nồi.”

“Giờ nghĩ lại thì, sự kiểm duyệt về đạo đức truyền thông dẫn tới những cảnh máu me ít phổ biến hơn nhiều.”

“Sự sụt giảm độ phổ biến của phim lịch sử và phim cảnh sát cũng là một yếu tố quan trọng khác.”

“Giờ vẫn còn phim cảnh sát mà.” Cô nhân viên mới tạo hình một khẩu súng bằng tay không khuấy cái nồi và nói “Bang.”

Nhưng tôi lắc đầu.

“Nhưng họ không có những cảnh đấu súng hoành tráng hay đại loại thế. Mặc dù đúng là giải quyết mọi thứ bằng một cảnh hành động là chuyện có thể đoán trước được. Những bộ phim pháp luật tự quảng cáo mình rằng có thể bắt được tội phạm từ những bằng chứng nhỏ nhất, nhưng tôi tự hỏi sao chẳng bao giờ thấy vết máu khô ở đó.”

“Thế còn phim y học thì sao? Cảnh phẫu thuật sử dụng máu theo cách không bạo lực mà.”

Cô nàng ngực bực có vẻ như đang cố làm một cử chỉ phẫu thuật, nhưng đối với tôi nó chỉ trông như cô ấy đang cắt một miếng thịt bằng dao và nĩa vậy.

“Chúng lúc nào cũng tập trung vào cảnh về con người dẫn tới ca phẫu thuật, nên bản thân cảnh phẫu thuật không quan trọng đến vậy. Họ có thể xử lý chỉ bằng cánh quay cận cảnh khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của bác sĩ.”

“Đó là bởi vì ca phẫu thuật thực sự tốn hàng giờ đồng hồ. Những cử động của bác sĩ đều rất nhỏ, nên rất khó để gây ấn tượng.”

“Yeah, nên họ chỉ bật vài bài nhạc nền và chiếu cảnh gia đình cầu nguyện cho bệnh nhân sống sót. Họ chỉ việc dùng bình phun để tạo mồ hôi trên khuôn mặt.”

Tôi chọc một cái đĩa nhựa vào nồi để kiểm tra độ đỏ của máu giả.

.....Không ổn lắm.

“Thay vì trộn sơn đen vào, có thể sẽ tốt hơn nếu chỉ đun nó từ từ từng tí một.”

“Em nghĩ nó sẽ khó mà làm được với số lượng lớn.”

“Thứ gì đó tối...tối.... đường nâu thì sao nhỉ?”

“Nếu cái đó không phải dành cho nước sơn, anh có thể ăn cái món máu giả đó đấy. “

“Nhưng sơn là cách dễ nhất.”

Công nghiệp truyền thông nghe có vẻ hào nhoáng đấy, nhưng rút cục bạn lại làm cái thứ này đây.

“Dù sao thì, lính mới. Cô vẫn đang ghi chép những gì cô bỏ vào và liều lượng ra sao chứ? “Vâng. Em muốn tạo ra một bản hướng dẫn cho nó. Em không muốn lúc nào cũng phải trải qua cái trò chơi đoán mò này.”

Cô nhân viên mới chỉ vào một cái sổ ghi nhớ màu xanh nhạt nằm trên nhựa đường lót con đường đi bộ trong sân. Trang sổ có hình những con gấu, gà con và những con linh vật khác in trên đó, nên nó trông có vẻ khó dùng. Tôi ngửi thấy mùi gì đó ngọt ngọt, nhưng tôi không chắc đó là một phần của sản phẩm hay nó bắt nguồn từ cô nàng ngực bự này nữa.

“Nhân tiện đây, sếp à, thứ này sẽ được dùng trong chương trình gì vậy?”

“Một chương trình tạp kỹ.”

“... Cái này có vẻ như là thứ sẽ khiến người ta nổi cáu nếu bị đổ cái thứ màu đỏ này lên người.”

“Một cựu vận động viên đấu vật sẽ đến làm khách mời. Chúng ta sẽ đập ông ta bằng một cái công ten nơ 18 lít và ‘tắm máu’ hộ ông ấy.”

“Và không phải là đóng giả à!?”

“Màn hình sẽ hiện lên dòng chữ lớn rằng đúng là đóng giả, nhưng cựu vận động viên đấu vật là người duy nhất không biết gì ở đây. Cái cách anh ta làm nghiêm túc thế nào sẽ khiến khán giả cười.”

“Ohh.” Cô lính mới trông như thể muốn nói gì đó.”Vậy anh đang tăng tỉ suất phát sóng bằng cách hủy hoại mối quan hệ con người của mình à?”

“Ông ta là người từ bỏ việc đánh nhau nhưng giờ lại tới đây cầu xin chúng ta trả tiền để được xuất hiện. Chúng ta phải khiến ông ta xấu hổ một chút.”

“Nhưng, sếp à.”

“Cái gì?”

“Anh làm đống máu giả này từ cái ngày chức danh của anh còn giống của em, đúng không?

“Ừ, phim cảnh sát vào thời của tôi là một thứ gì đó khác cơ. Chúng tôi dùng một lượng máu lớn đến điên cuồng mà đôi lúc diễn viên gần như chết chìm.”

“Vậy không phải anh vẫn còn giữ những ghi chép cách nào tốt nhất làm máu giả chứ?”

“Tôi có làm. Hoặc đúng hơn thì, tôi đã làm. Thì quá khứ nên được dùng ở đây.”

“Sao ta không sử dụng chúng? Oh, có phải đây là vấn đề đài truyền hình hay chuyện bằng sáng chế không?”

“Không. Công thức điều chế máu giả đã bị mất.”

“Sao lại vậy?”

“Khi tôi còn ở đây, đài làm máu giả suốt ngày. Một lí do khác là chỉ đơn giản là vì nó rẻ hơn so với việc đi mua từ công ty khác. Tiện đây, cô có biết chương trình gì dùng nhiều máu giả nhất không?”

“Kiểu như một bộ phim cảnh sát huyền thoại chăng? Kịch lịch sử đổ ít máu đến đáng ngạc nhiên dù cho có từng đó vết thương cơ đấy.”

“Cả hai cái kia đều không phải.”

Tôi đột nhiên muốn được hút một điếu thuốc.

Đó chắc là vì tôi đang hồi tưởng lại quá khứ.

Hoặc có thể tôi muốn bình tĩnh chính mình lại trước khi nói về chuyện đó.

“Đó là chương trình nghiên cứu những điều kì bí.”

“Eh? Đó là cái gì vậy?”

“Tôi đoán cô sẽ không biết nếu cô không được sinh ra vào thời Heisei. Họ thường làm những việc như đi tới nào đó ở nước ngoài để tìm kiếm những con quái vật huyền bí được gọi là Bigfoot. Thông thường, những chương trình kiểu đó lúc nào cũng làm giả mọi thứ. Ngày nay, những thứ như vậy vi phạm đạo đức truyền thông, nên cô không còn được xem những chương trình đó lên sóng.”

“Thế máu giả được dùng để làm gì? Họ đóng giả việc bị tấn công bởi một con quái vật bí ẩn à?”

Cô nàng ngực bự hét to và vung tay lên để bắt chước một con quái vật. Nhưng cô ấy vẫn còn đang giữ cái môi dùng để trộn máu giả, nên khiến máu văng ra khắp nơi.

“Ahh! Đồ ngốc! Đây là bộ vest đấy nhé!!”

“Hai thứ đó tốn 30,000 yên đúng không? Và đó là cho phần trên, dưới và book cà vạt.”

“Nếu cô nghĩ nó rẻ , vậy trả tiền đi!!”

“Anh biết tiền lương hàng giờ của em là bao nhiêu, thế mà anh vẫn nói thế được à!? Cứ ghi nó thành công tác phí đi. Đó là phí tổn trong khi làm việc! Dù sao thì, trở lại vụ kì bí đi. Thế máu giả được dùng làm gì trong chương trình?”

“Tôi không biết.” Là câu trả lời thật lòng của tôi.

Đúng vậy.

Hai mươi năm đã qua, nhưng tôi vẫn không biết được câu trả lời.

“Chương tình nghiên cứu những điều kỳ bí là một chương trình đặc biệt lên sóng với tiến độ khoảng 6 tháng một tập, nhưng mỗi lần họ đều đòi cả tấn máu giả. Nhưng chính là vậy đó. Tôi chưa từng biết họ dùng nó để làm gì. Không hề có một cảnh máu me nào khi chương trình được lên sóng. Không ai hiểu họ dùng nó để làm gì. Tất cả những gì tôi biết là...”

“Tất cả những gì anh biết là...?”

“Khi chương trình sắp bị hủy, ai đó xả đầy rác trong nhà kho của đài, ném từng túi máu giả ra khắp nơi. Cái khóa chưa hề được cạy ra. Nó cứ như thể nó được ép mở ra bởi một thế lực siêu nhiên vậy. Ghi chép về cách làm máu giả được cất giữ cùng với bản thân máu giả. Nó đã thấm đẫm máu giả tới mức không ai còn đọc được nữa. Cái người làm công thức đó đã từ chức ngay lúc đó và anh ta nói anh ta không nhớ liều lượng chính xác, nên chúng tôi đành từ bỏ.”

“Eh? Ý anh là gì khi nói ‘thế lực siêu nhiên nào đó’? Anh có nghĩ đó là thứ gì đó được làm giả bởi chương trình đó không?”

“Có lẽ là như vậy.”Tôi ngáp dài. “Đạo diễn, người đi tới tất cả mấy chỗ nước ngoài đó đã bị ai đó xả rác trong nhà bằng kiểu hoàn toàn tương tự và ông ấy không bao giờ quay lại đó nữa. Chúng tôi cũng nhận được một vài cuộc gọi từ số máy nước ngoài, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ đầy thú tính. Phỏng đoán tốt nhất của tôi là nó chỉ là nỗ lực cuối cùng được tạo ra nhằm thu hút lại sự hứng thú và khiến cho thứ hạng của chương trình không rớt sâu hơn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện